Chương 438: “Mày dựa vào cái gì!”
Vũ Hạ
11/11/2021
Két, cánh cửa của phòng cấp cứu bỗng được mở ra, ba người vội vàng vây đến, Nguyệt Uyển Khung gạt nước mắt: “Bác sĩ, chị tôi thế nào rồi?”
Bác sĩ tháo khẩu trang, thở dài: “Mọi người cần chuẩn bị tâm lý, tình trạng của bệnh nhân không lạc quan lắm, viên đạn gần tim, chèn ép huyết mạch, nếu trong ba ngày không tỉnh lại, khả năng trở thành người thực vật sẽ rất lớn!”
“Mẹ kiếp, người thực vật cái đầu ông!”
Nguyệt Uyển Khung tóm cổ áo của bác sĩ: “Ông biết chị ấy là ai không?”
“Tôi nói cho ông biết! Nếu chị ấy thành người thực vật, tôi chôn sống cả nhà ông!”
Bác sĩ đâu từng gặp tình huống này, cơ thể lập tức mềm nhũn, lắp bắp: “Tôi… tôi cũng hết cách, cô ấy bị thương quá nặng, tôi thực sự lực là bất lực!”
“Phế vật! Đều là phế vật!”
Nguyệt Uyển Khung đẩy bác sĩ ra, lấy điện thoại, gào lên: “Mau điều bác sĩ ngoại khoa tốt nhất cả thành phố Bất Dạ đến đây!”
“Thành phố Bất Dạ không có, thì tìm cả nước!”
Trong phòng bệnh lớn, Nguyệt Uyển Như yên lặng nằm trên giường, khuôn mặt trắng nõn, yên tĩnh nằm đó, như người đẹp ngủ say.
Vân Tịnh Nhã ôm miệng, nước mắt lã chã rơi, Hạng Tư Thành cúi đầu, nhìn khuôn mặt của cô, trầm mặc không nói gì.
“Mày biết không? Tao rất ghét mày! Thực sự rất ghét mày!”
Bỗng nhiên, Nguyệt Uyển Khung lên tiếng nói: “Từ ngày mày cứu chị tao về, tao đã ghét mày!”
“Nhưng! Chị tao thích mày!”
Nguyệt Uyển Khung mếu máo nói: “Chị ấy là trưởng nữ của nhà họ Nguyệt, là cô cả cao cao tại thượng cả thành phố Bất Dạ, mày là cái gì, mày chỉ là đã đàn ông phiêu bạt, hơn nữa còn có gia đình, dựa vào cái gì mà khiến chị tao thích mày!”
“Mày dựa vào cái gì!”
Hạng Tư Thành cúi đầu, lặng lẽ không nói.
Cô Nguyệt, xin lỗi, tôi không biết cô lại thích tôi, Hạng Tư Thành tôi có tài có đức gì, có thể khiến cô không tiếc tính mạng vì tôi, là tôi có lỗi với cô!
Rõ ràng tôi biết, Chu Tử Tu đã có ý giết tôi, tại sao tôi không tiêu diệt tận gốc hắn trước, tại sao tôi cứ để mặc hắn ra tay với tôi hết lần này đến lần khác?
Đúng thế, Chu Tử Tu!
Ngoại trừ hắn ta, không có ai khác!
Tâm tính của Hạng Tư Thành bắt đầu thay đổi từng chút!
Bỗng nhiên, Nguyệt Uyển Khung tóm lấy hai vai của Hạng Tư Thành, không ngạo mạn, không hống hách, giọng nói cầu xin: “Hạng Tư Thành, coi như tôi cầu xin anh! Tôi chỉ có một người chị này thôi!”
“Nếu anh không thích chị ấy, xin anh rời khỏi thế giới của chị ấy, rời càng xa càng tốt, tôi là công tử bột không hiểu gì hết, không hiểu tình yêu là gì”.
“Tôi chỉ biết, tôi chỉ có một người chị này thôi!”
“Cầu xin anh, tha cho chị ấy đi!”
“Tôi biết rồi”.
Bác sĩ tháo khẩu trang, thở dài: “Mọi người cần chuẩn bị tâm lý, tình trạng của bệnh nhân không lạc quan lắm, viên đạn gần tim, chèn ép huyết mạch, nếu trong ba ngày không tỉnh lại, khả năng trở thành người thực vật sẽ rất lớn!”
“Mẹ kiếp, người thực vật cái đầu ông!”
Nguyệt Uyển Khung tóm cổ áo của bác sĩ: “Ông biết chị ấy là ai không?”
“Tôi nói cho ông biết! Nếu chị ấy thành người thực vật, tôi chôn sống cả nhà ông!”
Bác sĩ đâu từng gặp tình huống này, cơ thể lập tức mềm nhũn, lắp bắp: “Tôi… tôi cũng hết cách, cô ấy bị thương quá nặng, tôi thực sự lực là bất lực!”
“Phế vật! Đều là phế vật!”
Nguyệt Uyển Khung đẩy bác sĩ ra, lấy điện thoại, gào lên: “Mau điều bác sĩ ngoại khoa tốt nhất cả thành phố Bất Dạ đến đây!”
“Thành phố Bất Dạ không có, thì tìm cả nước!”
Trong phòng bệnh lớn, Nguyệt Uyển Như yên lặng nằm trên giường, khuôn mặt trắng nõn, yên tĩnh nằm đó, như người đẹp ngủ say.
Vân Tịnh Nhã ôm miệng, nước mắt lã chã rơi, Hạng Tư Thành cúi đầu, nhìn khuôn mặt của cô, trầm mặc không nói gì.
“Mày biết không? Tao rất ghét mày! Thực sự rất ghét mày!”
Bỗng nhiên, Nguyệt Uyển Khung lên tiếng nói: “Từ ngày mày cứu chị tao về, tao đã ghét mày!”
“Nhưng! Chị tao thích mày!”
Nguyệt Uyển Khung mếu máo nói: “Chị ấy là trưởng nữ của nhà họ Nguyệt, là cô cả cao cao tại thượng cả thành phố Bất Dạ, mày là cái gì, mày chỉ là đã đàn ông phiêu bạt, hơn nữa còn có gia đình, dựa vào cái gì mà khiến chị tao thích mày!”
“Mày dựa vào cái gì!”
Hạng Tư Thành cúi đầu, lặng lẽ không nói.
Cô Nguyệt, xin lỗi, tôi không biết cô lại thích tôi, Hạng Tư Thành tôi có tài có đức gì, có thể khiến cô không tiếc tính mạng vì tôi, là tôi có lỗi với cô!
Rõ ràng tôi biết, Chu Tử Tu đã có ý giết tôi, tại sao tôi không tiêu diệt tận gốc hắn trước, tại sao tôi cứ để mặc hắn ra tay với tôi hết lần này đến lần khác?
Đúng thế, Chu Tử Tu!
Ngoại trừ hắn ta, không có ai khác!
Tâm tính của Hạng Tư Thành bắt đầu thay đổi từng chút!
Bỗng nhiên, Nguyệt Uyển Khung tóm lấy hai vai của Hạng Tư Thành, không ngạo mạn, không hống hách, giọng nói cầu xin: “Hạng Tư Thành, coi như tôi cầu xin anh! Tôi chỉ có một người chị này thôi!”
“Nếu anh không thích chị ấy, xin anh rời khỏi thế giới của chị ấy, rời càng xa càng tốt, tôi là công tử bột không hiểu gì hết, không hiểu tình yêu là gì”.
“Tôi chỉ biết, tôi chỉ có một người chị này thôi!”
“Cầu xin anh, tha cho chị ấy đi!”
“Tôi biết rồi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.