Chương 124: Người hùng
Vũ Hạ
08/06/2021
Đúng vậy, Hạng Tư Thành nhất định phải đi!
Mặc dù anh là thiếu soái được hàng ngàn người kính trọng, nhưng bản chất anh vẫn là một người lính bảo vệ gia đình và đất nước!
Nhìn áo Hạng Tư Thành đầy máu, đội trưởng lính cứu hoả giật mình, nhìn anh lắp bắp: “Anh…anh là quân nhân?”
Người lính cứu hoả mở ra, vẻ mặt đột nhiên thay đổi: “Anh…anh là…”
“Đừng nói nhảm nữa, đưa tôi quần áo bảo hộ!”
Sau khi cầm lấy bộ quần áo bảo hộ mặc lên người, Hạng Tư Thành thở ra một hơi, lao vào trong đám cháy, nhìn bóng lưng biến mất của anh, tất cả mọi người tại hiện trường bỗng chốc cung kính nể phục!
Những người đã từng cười nhạo anh, các người nhìn thấy chưa?
Người đàn ông của tôi không phải là rác rưởi vô dụng, anh là quân nhân, là anh hùng, là nghề nghiệp cao quý nhất trên mảnh đất này!
Lửa lúc này còn cháy kinh khủng hơn lúc trước, ánh mắt Hạng Tư Thành như ngọn đuốc, nhanh chóng tìm kiếm, cuối cùng nghe thấy tiếng khóc yếu ớt dưới tủ quầy!
Nặng nề mở tủ quầy ra, một cậu bé với khuôn mặt lấm lem, đang khóc nức nở, Hạng Tư Thành bế cậu bé lên, an ủi: “Cháu bé, đừng khóc, chú đến cứu cháu rồi!”
Ầm!
Lại một tiếng đổ sụp cực lớn, sắc mặt Hạng Tư Thành thay đổi, nhìn đâu cũng là biển lửa, không thể đi ra theo con đường khi nãy đến được nữa!
Vào lúc này, dưới tác động cực lớn của ngọn lửa một vài tấm kính của tầng năm đã vỡ tung!
Trong tình huống khẩn cấp, tất cả mọi người đều vô cùng lo lắng, không rời mắt khỏi tầng năm, bởi vì mọi người đều biết, cậu bé và Hạng Tư Thành đều ở đó!
Vân Tịnh Nhã nắm chặt hai tay, sắc mặt tái nhợt, Hạng Tư Thành, anh nhất định phải sống sót trở về!
Những gì anh đã hứa với em, nhất định không được nuốt lời!
Một tiếng nổ cực lớn, toàn bộ những tấm kính của tầng năm vỡ tan, vô số ngọn lửa giống như thoát khỏi lồng giam, cuồng bạo lan ra ngoài cửa sổ hơn hai mét, đầu óc mọi người đều ù ù, không hay rồi!
Mẹ của Tiểu Linh càng thương tâm kêu lên một tiếng, ngất xỉu!
Đúng lúc này, một bóng người nhảy xuống từ tầng năm, giống như một đường pa-ra-bôn hoàn mỹ!
Cái gì?!
Khi tất cả mọi người đang vô cùng lo lắng, có người tinh mắt đột nhiên chỉ: “Mọi người nhìn xem!”
Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn, thì ra sau lưng Hạng Tư Thành có một dây thừng được tết từ rèm cửa, rơi xuống đến tầng hai đột nhiên dây thừng lỏng ra, nhưng Hạng Tư Thành không chút lo lắng, dựa vào thân thủ vững vàng, liền giảm lực dưới chân, rơi xuống lăn vài vòng trên đất, liền dừng lại!
“Bé con! Bé con của bố!”
Bố của Tiểu Linh vội vàng chạy đến, ôm lấy cậu bé, nhìn một lượt thấy cậu bé không bị thương, liền quỳ trên đất: “Ân nhân! Cảm ơn anh! Cảm ơn anh đã cứu con của tôi! Cứu cả gia đình tôi!”
“Tất cả mọi người chú ý!”
“Cúi chào! Cúi chào người hùng!”
Mặc dù anh là thiếu soái được hàng ngàn người kính trọng, nhưng bản chất anh vẫn là một người lính bảo vệ gia đình và đất nước!
Nhìn áo Hạng Tư Thành đầy máu, đội trưởng lính cứu hoả giật mình, nhìn anh lắp bắp: “Anh…anh là quân nhân?”
Người lính cứu hoả mở ra, vẻ mặt đột nhiên thay đổi: “Anh…anh là…”
“Đừng nói nhảm nữa, đưa tôi quần áo bảo hộ!”
Sau khi cầm lấy bộ quần áo bảo hộ mặc lên người, Hạng Tư Thành thở ra một hơi, lao vào trong đám cháy, nhìn bóng lưng biến mất của anh, tất cả mọi người tại hiện trường bỗng chốc cung kính nể phục!
Những người đã từng cười nhạo anh, các người nhìn thấy chưa?
Người đàn ông của tôi không phải là rác rưởi vô dụng, anh là quân nhân, là anh hùng, là nghề nghiệp cao quý nhất trên mảnh đất này!
Lửa lúc này còn cháy kinh khủng hơn lúc trước, ánh mắt Hạng Tư Thành như ngọn đuốc, nhanh chóng tìm kiếm, cuối cùng nghe thấy tiếng khóc yếu ớt dưới tủ quầy!
Nặng nề mở tủ quầy ra, một cậu bé với khuôn mặt lấm lem, đang khóc nức nở, Hạng Tư Thành bế cậu bé lên, an ủi: “Cháu bé, đừng khóc, chú đến cứu cháu rồi!”
Ầm!
Lại một tiếng đổ sụp cực lớn, sắc mặt Hạng Tư Thành thay đổi, nhìn đâu cũng là biển lửa, không thể đi ra theo con đường khi nãy đến được nữa!
Vào lúc này, dưới tác động cực lớn của ngọn lửa một vài tấm kính của tầng năm đã vỡ tung!
Trong tình huống khẩn cấp, tất cả mọi người đều vô cùng lo lắng, không rời mắt khỏi tầng năm, bởi vì mọi người đều biết, cậu bé và Hạng Tư Thành đều ở đó!
Vân Tịnh Nhã nắm chặt hai tay, sắc mặt tái nhợt, Hạng Tư Thành, anh nhất định phải sống sót trở về!
Những gì anh đã hứa với em, nhất định không được nuốt lời!
Một tiếng nổ cực lớn, toàn bộ những tấm kính của tầng năm vỡ tan, vô số ngọn lửa giống như thoát khỏi lồng giam, cuồng bạo lan ra ngoài cửa sổ hơn hai mét, đầu óc mọi người đều ù ù, không hay rồi!
Mẹ của Tiểu Linh càng thương tâm kêu lên một tiếng, ngất xỉu!
Đúng lúc này, một bóng người nhảy xuống từ tầng năm, giống như một đường pa-ra-bôn hoàn mỹ!
Cái gì?!
Khi tất cả mọi người đang vô cùng lo lắng, có người tinh mắt đột nhiên chỉ: “Mọi người nhìn xem!”
Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn, thì ra sau lưng Hạng Tư Thành có một dây thừng được tết từ rèm cửa, rơi xuống đến tầng hai đột nhiên dây thừng lỏng ra, nhưng Hạng Tư Thành không chút lo lắng, dựa vào thân thủ vững vàng, liền giảm lực dưới chân, rơi xuống lăn vài vòng trên đất, liền dừng lại!
“Bé con! Bé con của bố!”
Bố của Tiểu Linh vội vàng chạy đến, ôm lấy cậu bé, nhìn một lượt thấy cậu bé không bị thương, liền quỳ trên đất: “Ân nhân! Cảm ơn anh! Cảm ơn anh đã cứu con của tôi! Cứu cả gia đình tôi!”
“Tất cả mọi người chú ý!”
“Cúi chào! Cúi chào người hùng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.