Chương 647: Nỗi đau trong lòng không nói thành lời.
Vũ Hạ
07/12/2021
Anh ngấm ngầm cảm nhận được chuyện tiếp theo sẽ xảy ra, biệt thự này từ trong ra ngoài không hề trang trí, thậm chí không có người đi vào, cho thấy đây là thời gian đặc biệt để thực hiện nhiệm vụ đặc biệt.
Là một thành viên tổ chức đạt tiêu chuẩn, đương nhiên họ hiểu là không được để lại chứng cứ.
Vì thế họ sắp đặt một lượng lớn thuốc nổ trong biệt thự, một khi sự việc bại lộ hoặc có kẻ thù đến, nơi này sẽ bị nổ tung trong phút chốc, cũng sẽ không để lại chứng cứ.
Hạng Tư Thành ngàn tính vạn tính, cũng không ngĩ đến điều này, trong lòng thầm mắng kinh nghiệm của mình quá ít.
Nhưng bây giờ không phải là lúc trách bản thân, bước chân nhanh chóng phi bay, cơ thể bắn ra như mũi tên.
Nhưng tốc độ của một người nhanh thế nào cũng không nhanh bằng thuốc nổ!
Đúng lúc Hạng Tư Thành sắp ra khỏi biệt thự, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên khắp biệt thự.
Hạng Tư Thành cảm thấy đầu mình đau như muốn nổ tung, giống như bị một chiếc xe tải đâm vào, cơ thể bay lên, sau lưng truyền đến cơn đau dữ dội, dường như bị xé ra vậy.
Nhiệt độ cao khủng khiếp khiến áo sau lưng Hạng Tư Thành cháy khét, da cũng bị bỏng nặng.
Hạng Tư Thành ý thức giơ hai tay bảo vệ đầu của mình, cơ thể bay ra ngoài như chiếc lá rơi mùa thu,
Lúc này, không biết trong lòng Hạng Tư Thành đang nghĩ gì, có lẽ người gặp chuyện bất ngờ đều có tâm trạng như hiện tại, bất luận thế nào họ cũng không nghĩ được mình sẽ đối diện với cái chết.
Nhưng vào lúc này, Hạng Tư Thành chú ý thấy, hình săm kiếm Can Tương Mạc Tà trên cánh tay mình phát ra ánh sáng kỳ lạ.
Không có gì bất lợi, lực xung kích của thuốc nổ không thể phá hủy bị biến mất sạch sẽ trong phút chốc.
Tuy cơ thể Hạng Tư Thành bị sức mạnh lớn vừa nãy làm cho bay ra ngoài, nhưng nhiệt độ cao do thuốc nổ gây ra lại bị sức mạnh của hình xăm phát ra làm biến mất sạch sẽ.
Sau lưng Hạng Tư Thành chỉ bị thương nhẹ, may mắn vấn đề không nghiêm trọng.
Cùng lúc đó, Mạnh Tử Ngâm nghe thấy tiếng nổ liền trợn to mắt, nhìn về hướng biệt thự, vẻ mặt tuyệt vọng.
Cô ta biết nhiệm vụ lần này của hai người là ám sát, họ cũng không mang theo thuốc nổ.
Nhưng lúc này biệt thự vang lên tiếng nổ lớn, hiển nhiên kẻ địch đã phát hiện ra Hạng Tư Thành.
Lòng Mạnh Tử Ngâm trùng xuống, dường như cô ta mất đi người bạn tốt nhất của mình vậy, nỗi đau trong lòng không nói thành lời.
Không phân vân nhiều, Mạnh Tử Ngâm xông về hướng biệt thự như phát điên, khoang mắt của cô ta lúc này đã ửng đỏ, nước mắt tuôn ra từ trong khoang mắt, thậm chí còn cản trở tầm nhìn của cô ta.
Cô ta chạy lại gần biệt thự như phát điên, ở chỗ cách biệt thự hơn mười mét, nhìn thấy một người bị cháy sau lưng nằm ở đó, quần áo trên người rách tơi tả, nằm bất động ở đó.
Nhưng cái đầu sáng bóng không một sợi tóc nói cho cô ta đó chính là Hạng Tư Thành, Mạnh Tử Ngâm liền chạy đến.
Lúc này, khuôn mặt cô ta tràn đầy nước mắt, trong lòng nổi lên nỗi đau vô hạn, cô ta tự nhận mình là một cô gái kiên cường, thậm chí nhiều lúc trong mắt cô ta, mạng người không đáng nhắc đến như cỏ rác.
Nhưng bây giờ nước mắt của cô ta lại không thể kiểm soát tuôn xuống, cô ta giống như một cô gái không còn sức lực, mất đi đồ chơi yêu thích nhất, bất lực, đau khổ.
Nhiều lúc Mạnh Tử Ngâm coi anh là chỗ dựa duy nhất trong cuộc sống của mình, nhưng bây giờ chỗ dựa duy nhất cũng không tồn tại nữa.
Mạnh Tử Ngâm ôm cái đầu sáng bóng vào lòng, xoa nhẹ, cô ta hy vọng người này có thể sống lại.
Là một thành viên tổ chức đạt tiêu chuẩn, đương nhiên họ hiểu là không được để lại chứng cứ.
Vì thế họ sắp đặt một lượng lớn thuốc nổ trong biệt thự, một khi sự việc bại lộ hoặc có kẻ thù đến, nơi này sẽ bị nổ tung trong phút chốc, cũng sẽ không để lại chứng cứ.
Hạng Tư Thành ngàn tính vạn tính, cũng không ngĩ đến điều này, trong lòng thầm mắng kinh nghiệm của mình quá ít.
Nhưng bây giờ không phải là lúc trách bản thân, bước chân nhanh chóng phi bay, cơ thể bắn ra như mũi tên.
Nhưng tốc độ của một người nhanh thế nào cũng không nhanh bằng thuốc nổ!
Đúng lúc Hạng Tư Thành sắp ra khỏi biệt thự, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên khắp biệt thự.
Hạng Tư Thành cảm thấy đầu mình đau như muốn nổ tung, giống như bị một chiếc xe tải đâm vào, cơ thể bay lên, sau lưng truyền đến cơn đau dữ dội, dường như bị xé ra vậy.
Nhiệt độ cao khủng khiếp khiến áo sau lưng Hạng Tư Thành cháy khét, da cũng bị bỏng nặng.
Hạng Tư Thành ý thức giơ hai tay bảo vệ đầu của mình, cơ thể bay ra ngoài như chiếc lá rơi mùa thu,
Lúc này, không biết trong lòng Hạng Tư Thành đang nghĩ gì, có lẽ người gặp chuyện bất ngờ đều có tâm trạng như hiện tại, bất luận thế nào họ cũng không nghĩ được mình sẽ đối diện với cái chết.
Nhưng vào lúc này, Hạng Tư Thành chú ý thấy, hình săm kiếm Can Tương Mạc Tà trên cánh tay mình phát ra ánh sáng kỳ lạ.
Không có gì bất lợi, lực xung kích của thuốc nổ không thể phá hủy bị biến mất sạch sẽ trong phút chốc.
Tuy cơ thể Hạng Tư Thành bị sức mạnh lớn vừa nãy làm cho bay ra ngoài, nhưng nhiệt độ cao do thuốc nổ gây ra lại bị sức mạnh của hình xăm phát ra làm biến mất sạch sẽ.
Sau lưng Hạng Tư Thành chỉ bị thương nhẹ, may mắn vấn đề không nghiêm trọng.
Cùng lúc đó, Mạnh Tử Ngâm nghe thấy tiếng nổ liền trợn to mắt, nhìn về hướng biệt thự, vẻ mặt tuyệt vọng.
Cô ta biết nhiệm vụ lần này của hai người là ám sát, họ cũng không mang theo thuốc nổ.
Nhưng lúc này biệt thự vang lên tiếng nổ lớn, hiển nhiên kẻ địch đã phát hiện ra Hạng Tư Thành.
Lòng Mạnh Tử Ngâm trùng xuống, dường như cô ta mất đi người bạn tốt nhất của mình vậy, nỗi đau trong lòng không nói thành lời.
Không phân vân nhiều, Mạnh Tử Ngâm xông về hướng biệt thự như phát điên, khoang mắt của cô ta lúc này đã ửng đỏ, nước mắt tuôn ra từ trong khoang mắt, thậm chí còn cản trở tầm nhìn của cô ta.
Cô ta chạy lại gần biệt thự như phát điên, ở chỗ cách biệt thự hơn mười mét, nhìn thấy một người bị cháy sau lưng nằm ở đó, quần áo trên người rách tơi tả, nằm bất động ở đó.
Nhưng cái đầu sáng bóng không một sợi tóc nói cho cô ta đó chính là Hạng Tư Thành, Mạnh Tử Ngâm liền chạy đến.
Lúc này, khuôn mặt cô ta tràn đầy nước mắt, trong lòng nổi lên nỗi đau vô hạn, cô ta tự nhận mình là một cô gái kiên cường, thậm chí nhiều lúc trong mắt cô ta, mạng người không đáng nhắc đến như cỏ rác.
Nhưng bây giờ nước mắt của cô ta lại không thể kiểm soát tuôn xuống, cô ta giống như một cô gái không còn sức lực, mất đi đồ chơi yêu thích nhất, bất lực, đau khổ.
Nhiều lúc Mạnh Tử Ngâm coi anh là chỗ dựa duy nhất trong cuộc sống của mình, nhưng bây giờ chỗ dựa duy nhất cũng không tồn tại nữa.
Mạnh Tử Ngâm ôm cái đầu sáng bóng vào lòng, xoa nhẹ, cô ta hy vọng người này có thể sống lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.