Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y

Chương 86: Anh vừa chiếm tiện nghi của em

Bất Hội Hạ Kỳ

17/04/2021

Có một người mơ hồ đang ngồi trên ghế sô pha đơn, bởi vì tựa lưng của ghế sô pha đơn cao mà lại còn ở bên trong nên lúc vào cửa Giải Dương không để ý. Khóe miệng cậu cong lên, sau đó nhanh chóng lại như cũ, nói: “‘Sư phụ Liêu’, sao chú lại ở đây?”

“…”

Cừu Hành đứng dậy, đi vòng qua cửa và bật tất cả đèn trong phòng, sau đó bước đến chỗ Giải Dương.

Đột nhiên bị ánh sáng chiếu vào, Giải Dương khó chịu nheo mắt, đưa tay che lông mày.

Lúc liên hoan cậu bị cả đám đùn cho rất nhiều rượu, có chút hơi say. Mặc dù có thể dùng dị năng thanh tẩy hết rượu nhưng cậu không nỡ dùng, còn phải để dị năng nuôi thân cho con chuột nhà mình, chuẩn bị mấy tháng không gặp, không thể lãng phí.

Cừu Hành nắm lấy tay Giải Dương, nhíu mày, nhìn khóe mắt đỏ bừng của Giải Dương, trong lòng như có lửa đốt, anh hỏi: “Đau đầu? Em uống bao nhiêu?”

“Không nhiều, mấy chai bia?, Vài ly rượu trắng và nửa ly rượu đỏ. “

Cừu Hành không thể tin được: “Như thế vẫn còn uống được?”

Giải Dương liếc nhìn Cừu Hành, cười hỏi: “Tại sao, không được ạ?”

Cừu Hành sửng sốt một lúc, cau mày, gọi: “Giải Dương.”

“Tại sao, không được ạ?” Giải Dương cứ hỏi lại, rụt tay lại, giật nhẹ áo trên cổ, đi vài bước liền dựa vào tay vịn ghế sô pha, nâng cằm nhìn Cừu Hành “Không được ạ? Em là người lớn rồi, không được uống rượu sao?”

“Em vẫn còn đang phát triển——”

“Em không còn phát triển nữa. Chiều cao của em sớm đã định hình như này từ khi ai đó vẫn còn đang trốn tránh giả vờ là ‘sư phụ Liêu’.

Giải Dương lại kéo cổ áo, bởi vì say rượu, giọng nói khàn hơn so với lúc bình thường, lời nói cũng nhẹ nhàng hơn một chút “Anh thử đoán xem giờ em cao bao nhiêu? Muốn biết ư? Em không nói cho anh biết đấy, anh bị bỏ lỡ tuổi trưởng thành cuối cùng của em…”

Cừu Hành nhìn Giải Dương, môi anh mím chặt.

“Đây mới chỉ là khởi đầu thôi, sau này anh còn bỏ lỡ rất nhiều chuyện của em nữa. Làm nghệ sĩ hay phải đi công tác,nếu em sa thải Ngô Thủy  thì anh thậm chí sẽ chẳng còn biết em đang ở đâu nữa kìa!”

Giải Dương móc điện thoại từ trong túi áo ra, mở máy trước mặt anh rồi lại ấn tắt, cười nói: “Còn cái này nữa, chỉ cần em tắt cái này đi, anh sẽ không bao giờ liên lạc được với em nữa.”

“Giải Dương.” Cừu Hành bước tới nắm lấy tay Giải Dương, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nhịn, nói cái khác: “Đừng giận dỗi nữa, em say rồi,  uống trà rồi đi tắm và nghỉ ngơi đi.”

Giải Dương nhịn không được mỉm cười nhìn Cừu Hành.

Cừu Hành và Giải Dương nhìn nhau, sau đó anh rũ mắt xuống để tránh khỏi tầm mắt của Giải Dương, đưa tay ra đỡ cậu dậy, nói: “Đừng dựa vào thế này, ngồi đi, uống trà tỉnh rượu——”

Giải Dương đột nhiên duỗi tay ôm Cừu Hành, bởi vì cậu đang ngồi trên nửa cái tay vịn của sô pha, đầu vừa vặn dựa vào trái tim của Cừu Hành.

Cừu Hành sững người một lúc, sau đó giơ tay đặt tay lên vai Giải Dương, anh không đẩy ra nhưng cũng không ôm chặt lấy cậu.

“Em sẽ sớm khá hơn thôi, tin anh đi.”

Bàn tay của Cừu Hành trên vai Giải Dương siết chặt và thả lỏng một chút, cố gắng đẩy Giải Dương ra, nói: “Giải Dương, đừng có——”

“Nếu mà anh không khoẻ lên được thì em cũng hy vọng anh có thể chết ở trong lòng em. Em không muốn đợi đến lúc đám tang của anh, ngay cả tư cách người nhà lập bia mộ cho anh em còn không có.” Giọng của cậu rất bình tĩnh, nhưng lời nói lại rất thẳng thắn chọc vào lòng người khác, “Cừu Hành, anh sống hay chết đều là của em.”

Đầu ngón tay của anh run lên, lần nữa anh siết chặt bàn tay đang đè lên vai Giải Dương.

“Cừu Hành, anh bằng lòng buông bỏ được em à?”

Cừu Hành không dấu vết mà đè Giải Dương vào trong lòng mình.

Giải Dương mỉm cười dựa vào người anh một cách thoải mái và nói tiếp: “Cừu Hành, anh sợ gì? Em không sợ, dù sao đằng nào cũng bị goá chồng. Sao anh không rộng lượng hơn cho em thêm nhiều kỉ niệm đẹp? Vậy thì lúc anh ra đi rồi, lúc em nghĩ đến anh, em ít nhất cũng sẽ mỉm cười.”

“…”

Bàn tay của anh ở trên vai Giải Dương cuối cùng cũng chuyển đến vai Giải Dương, anh nửa ôm lấy cậu.

“Vậy như nếu anh khoẻ lên thì sao? Bệnh của anh cũng có phải không thể chữa khỏi đâu?” Giải Dương đột nhiên ngẩng lên, đối diện với ánh mắt sâu thẳm và ảm đạm của Cừu Hành, “Đánh cược một kèo đi, em cảm thấy anh có thể thắng.”

Cừu Hành không trả lời mà nhìn thẳng vào Giải Dương.

Giải Dương kéo Cừu Hành xuống.

Cừu Hành sững người một lúc, sau đó cúi đầu xuống.

Giải Dương mỉm cười, ngửa đầu về phía Cừu Hành.

Ánh mắt anh vùng vẫy, rồi nhắm mắt lại như thể thỏa hiệp, cơ thể cứng đờ như đá.

Lúc môi sắp chạm tới, Giải Dương đột nhiên dừng lại, vươn tay đẩy anh ra, đứng dậy rời khỏi vòng tay của anh, cởi áo khoác ném lên sô pha, cởi cúc tay áo trong, nói: “Nếu không chịu cược một kèo thì anh cứ tiếp tục như vậy đi, trốn tránh cũng không sao, nói chuyện không giữ lời cũng không sao. Dù sao thì Dương Hành cũng phát triển rồi, em sẽ sớm kiếm được 500 triệu, sẽ trả lại tất cả những gì anh đã cho, chúng ta sẽ chia tay. Em mệt mỏi vì giao dịch hay gì gì đó rồi, em muốn có một mối quan hệ yêu đương thật sự.”



Tay áo mở ra, để lộ cổ tay rất đẹp.

Giải Dương đi về phía phòng ngủ nhỏ.

“Em sẽ tìm một người thẳng thắn và nói nhiều. Anh ấy sẽ ở bên em,  anh ấy sẽ không dám sát em bằng điện thoại di động, anh ấy sẽ không nhét đầy ‘gián điệp’ xung quanh em. Em sẽ uống rượu, ăn những món ngon với anh ấy, em như thế nào anh ấy sẽ đều nhìn thấy, em sẽ chia sẻ mọi chi tiết về cuộc sống với anh ấy!”

Không có tiếng bước chân nào phía sau cậu hết, bóng dáng của anh vẫn ở bên cạnh chiếc ghế sofa phản chiếu trên cửa sổ sát đất.

Giải Dương thu hồi ánh mắt, xoay người đi vào phòng ngủ nhỏ nói tiếp: “Anh ấy sẽ nhìn thấy tất cả dáng vẻ của em, vui vẻ hay không vui, mặc quần áo hay không mặc——”

Tiếng bước chân nhanh chóng tới gần, ánh mắt anh tối sầm lại, tay cậu đang kéo cửa phòng tắm bị người ta giữ chặt, sau đó cả người bị một cơ thể cơ bắp đăng căng chặt ôm chặt vào trong lòng, đầu bị đối phương đè mạnh.

“Đủ rồi.”

“…”

Giảo Dương cảm thấy vẫn chưa đủ, nói tiếp: “… Anh ấy sẽ nhìn thấy rất nhiều dáng vẻ của em, khi em ngủ cùng giường với anh ấy, anh ấy sẽ không chỉ nắm tay thôi đâu. Anh ấy sẽ sớm biết rằng em có một nốt ruồi đỏ trên eo, có lẽ anh ấy sẽ rất thích nó, yêu thích đến không thể buông tay mà ——”

Khuôn mặt bị ép ngẩng lên, Cừu Hành đến gần,  biểu cảm của anh lúc này có thể là gọi là hung ác.

Cừu Hành kiên nhẫn nói, “Giải Dương, em đừng giận tôi.”

Giải Dương nhướng mày: “Anh bị sao vậy? Anh sẽ làm gì với em? Anh chỉ là một kẻ nhút nhát—”

Bóng đen đổ xuống, tất cả các từ đang nói đều bị lấp kín

Giải Dương bị bắt ngửa đầu.

Sau vài giây, Giải Dương nhắm mắt lại.



Động tác vụng về dữ dội từ từ trở ngập ngừng và cứng nhắc, cậu biết rằng anh đã bình tĩnh lại, cố ý đưa tay lên ôm lưng anh, sau đó hung  hăng cắn.

Cơ thể Cừu Hành cứng lại.

Mùi máu lan tỏa.

Giải Dương hài lòng bước đi, chạm vào vết máu trên môi, lau sạch vào tây trang của Cừu Hành rồi nói: “Em đi tắm, người toàn mùi rượu, không thể hạ miệng được.” Nói xong quay người.

Cừu Hành ôm lấy eo cậu theo bản năng.

Giải Dương dừng lại, nhìn xuống bàn tay to trên eo mình.

“Chiếm tiện nghi chưa đủ sao?” cậu gõ vào gân tay khuỷu tay của anh, tránh thoát khỏi sự kiềm chế của anh, sau đó cậu đột nhiên đưa tay lên chạm vào tai Cừu Hành, cười nhẹ một tiếng “Nóng quá.” Sau đó cậu bước vào phòng tắm, đóng cửa lại.

Ngay khi cánh cửa đóng lại, Cừu Hành lùi lại che kín môi.

Giải Dương lại đột nhiên mở cửa.

Cừu Hành nhanh chóng đặt tay xuống và thẳng lưng.

“Đi lấy bộ đồ ngủ của em.”

Cừu Hành cau mày.

“Đi lấy.”

Cừu Hành dừng lại, quay người bước đến tủ tìm bộ đồ ngủ của Giải Dương rồi lấy ra.

“Còn có quần lót, ở ngăn kéo bên dưới.”

Cừu Hành sững người, không lấy, nghiêng đầu nhìn  Giải Dương, giọng nói trầm thấp, giọng điệu rất lạ, như đang dùng lửa giận che đậy cảm xúc: “Em sẽ không——”

“Anh vừa chiếm tiện nghi của em.”

” … “

Cừu Hành mở ngăn kéo nhỏ với tốc độ nhanh nhất trong đời, ngẫu nhiên lôi ra một chiếc quần lót và nhét nó vào trong bộ đồ ngủ của cậu, sau đó bước tới chỗ trước mặt cậu,  nhét đồ vào ngực cậu, sau đó quay người rời đi.

“Em say rồi, nếu đang tắm bị té thì sao?……..”

Cừu Hành dừng lại.

Giải Dương kiêu ngạo cười một tiếng rồi đóng cửa lại.



“…”



Lúc cậu bước ra khỏi phòng tắm, thấy anh đang ngồi trên ghế cạnh cửa sổ giả vờ trầm tư. Cậu nhìn anh một cái rồi đi ra tủ, lấy một bộ đồ mới ra, cúi xuống mở một ngăn kéo khác ở bên dưới, lấy ra một chiếc quần lót mới, xoay người bỏ vào vòng tay của anh và nói: “Đi tắm đi.”

Hai người vừa hôn nhau, một trong hai người đột nhiên chủ động tắm và yêu cầu người kia cũng đi tắm…

Yết hầu của anh trượt nhanh hai lần, khuôn mặt thờ ơ từ chối: “Không, tôi sẽ về Vinh——”

“Say rượu đêm sẽ dễ bị nôn, nếu đêm em bị nôn rồi bị sặc nôn vào thanh quản……”

Cừu Hành mặt đen xì trừng mắt nhìn Giải Dương: “Không có chuyện gì đâu!”

Giải Dương im lặng và đưa mắt ra hiệu anh vào phòng tắm.

Cừu Hành cau mày mím môi, nhìn lướt qua phòng tắm, sau đó nhìn Giải Dương, đột nhiên đứng dậy xoa mạnh tóc Giải Dương, sau đó xoay người bước vào phòng tắm.

Hai mươi phút sau, cửa phòng tắm mở ra Cừu Hành vừa cài cúc áo ngủ, vừa bước ra ngoài.

Giải Dương đã chìm vào giấc ngủ, nghe thấy tiếng động hơi mơ màng mở mắt ra, sau đó trở mình, vùi đầu vào gối, nhắm mắt lại.

Sau mười giây im lặng, đèn đã tắt, tiếng bước chân cuối cùng cũng đến gần giường, tấm đệm chìm xuống và có người nằm xuống.

Chiếc giường trong phòng ngủ nhỏ chỉ rộng 1,5 mét, hai người đàn ông trưởng thành cao hơn 1m8 đang nằm trên đó, khó tránh việc bị đụng vào nhau. Nhưng ngoài việc cảm thấy chăn bông di chuyển, cậu không cảm thấy có  người ở cạnh mình.

Cậu nhắm mắt và chờ đợi.

Không để cậu đợi lâu, hơn một phút sau, một cánh tay duỗi ra, không nắm lấy tay cậu mà mạnh dạn ôm lấy eo cậu, khóa chặt cậu vào lòng, siết chặt hơn một chút.

“Giải Dương, em luôn có cách khiến tôi phát điên.”

Giải Dương không nhúc nhích.

“Ít nhất, chỉ cần tôi còn sống… em không thể thuộc về ai ngoài tôi.”

Giải Dương xoay người.

Người vừa mới ôm chặt cậu liền buông ra.

Ồ, Hóa ra đó là một con chuột.

Giải Dương không nhúc nhích.

Một lúc sau, người lại bị ôm lần nữa, sau đó bị người ta nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc, có một nụ hôn ở giữa mày.

“Ngủ ngon.”

Giải Dương đưa ngón tay vào bộ đồ ngủ của anh, từ từ đưa dị năng vào.

Chúc ngủ ngon.

Một đêm không mơ.

Sáng, cậu dậy sớm hơn vì phải lên máy bay, lúc tỉnh dậy, cậu vẫn bị anh ôm trong ngực, còn anh vẫn đang ngủ say vì bị nhận quá nhiều dị năng trong một lúc.

Giải Dương cố gắng ngồi dậy.

Cừu Hành đột nhiên cau mày, cánh tay căng lên.

Giải Dương dừng động tác lại, đợi anh ổn định trở lại rồi đưa tay lên chạm vào lông mày anh, dồn hết tất cả dị năng cậu phục hồi được vào cơ thể anh, đến khi kiệt sức mới rút tay về.

Vòng tay đang ôm eo chậm rãi thả lỏng, Giải Dương thành công đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa.

Khi chuẩn bị đi ra ngoài, Giải Dương nhìn lại Cừu Hành đang nằm trên giường, nghĩ ngợi rồi quay lại, nhìn từ trên xuống dưới rồi khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, vén chăn bông lên và lột sạch quần áo của anh ném xuống đất rồi vò quần áo đã thay của mình và ném xuống cùng, cuối cùng, cậu đắp chăn bông cho anh và vỗ nhẹ lên trán anh.

“Để xem lần này anh trốn như thế nào.”

Sau đó, cậu nhẹ nhàng rời khỏi phòng, sau khi đi ra ngoài cậu lần lượt gọi điện cho Chu Miểu và Liễu Toa, bảo họ đến yiểm trợ chủ tịch Vinh Đỉnh đi vụng trộm yêu đương đi về Vinh Đỉnh.

______________

Top 10 cách khiến crush không chạy được khỏi mình:

Top 1: Cởi quần áo nó và bắt nó phải chịu trách nhiệm với mình =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook