Chương 96: Biển số xe là j59
Bất Hội Hạ Kỳ
17/04/2021
Chuyển ngữ: Leah
Lúc dị năng xâm nhập vào cơ thể, cảm giác khó chịu do điều trị gây ra sẽ đỡ hơn, nhưng cảm bị cắn lên môi quá thật rồi. Biểu cảm của Cừu Hành thay đổi từng chút một, anh từ từ ngồi thẳng dậy, cau mày nhìn Giải Dương.
Giải Dương mỉm cười rồi chạm vào tai Cừu Hành.
“… Nghịch ngợm!” Cừu Hành đột nhiên tỉnh táo lại, nắm chặt tay Giải Dương, làm ra vẻ điềm đạm bình tĩnh, hỏi: “Trở về từ lúc nào?”
“Trước tiên anh phải nói cho em tại sao lại trốn đi trị liệu không cho em biết?”
“Trốn cái gì … ” Cừu Hành dừng lại giữa chừng, siết chặt tay Giải Dương, đứng dậy và ấn Giải Dương ngồi xuống giường rồi giải thích: “Tôi không phải trốn đi trị liệu không nói với em, vốn dĩ là sẽ nói với em khi điều trị xong, sao em lại về thế? Quay phim xong rồi à?”
Giải Dương nhìn khuôn mặt hơi tái của Cừu Hành, miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích của anh nói; xin nghỉ để đi dự lễ trao giải vài ngày.
Cừu Hành lại cau mày nói: “Lễ trao giải ở thành phố b à?”
“Ở thành phố W, ngày mốt em bay. Sau khi tham dự buổi lễ, em qua thẳng thành phố n để tiếp tục quay phim luôn ạ.”
Cừu Hành nghe vậy thì mặt đen lại, vô thức đặt tay lên trên người Giải Dương, nhẹ nhàng chạm lên đầu cậu, sờ sờ, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, thả cậu ra và bước vào phòng tắm.
bộp!
Chắc vì sốt ruột, cánh cửa anh đóng hơi mạnh, khi đóng lại phát ra tiếng động lớn.
Giải Dương đứng dậy đi đến phòng tắm, nghe thấy bên trong có tiếng nước nhàn nhạt cùng tiếng nôn mửa, vẻ thản nhiên trên mặt biết mất, ngón tay khẽ nhúc nhích để cho dị năng đi qua cửa trôi vào bên trong.
Khoảng mười phút sau, Cừu Hành đi ra trên mặt vẫn còn dính nước, anh giả bộ lãnh đạm hỏi Giải Dương đang ở bên giường “Em xuống máy bay lúc mấy giờ, đã ăn cơm trưa chưa?”
“Ăn rồi ạ” Giải Dương cũng không hỏi anh vừa bị làm sao, vỗ vỗ giường bệnh bảo “Bác sĩ Kirkman bảo anh phải nghỉ ngơi thật tốt, em vừa xuống máy bay cũng rất buồn ngủ.”
Hai người nhìn nhau đầy hiểu ý.
Cừu Hành bước đến trước mặt Giải Dương, xoa đầu cậu rồi nói: “Sao lại em hiểu chuyện như vậy nhỉ… đôi khi tôi ước gì em có thể ngu ngốc một chút.”
Giải Dương đứng dậy và ngồi xuống giường với anh nói: “Đôi khi em cũng hy vọng anh có thể thẳng thắn hơn, nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi xong cùng về nhà.”
Hai người lại nhìn nhau, Cừu Hành cười rồi nằm xuống giường, vẫn nắm tay Giải Dương không có ý muốn buông ra.
Đồ nhát gan không dám làm càn.
Giải Dương cũng nắm tay anh, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh, tay còn lại kéo chăn bông cho Cừu Hành và hỏi: “Em hát ru cho anh nghe nhé?”
Cừu Hành không nói không rằng, nhắm mắt lại chậm rãi hô hấp.
“Giải Dương.”
“Dạ?”
Cừu Hành lại không nói.
Giải Dương nhìn Cừu Hành, nắm tay anh truyền dị năng vào cơ thể của anh từng chút một.
Chỉ sau vài chục giây, cơ thể của Cừu Hành đã hoàn toàn thả lỏng và chìm vào giấc ngủ êm ái. Giải Dương vẫn nắm lấy tay Cừu Hành và tiếp tục truyền dị năng vào cơ thể anh.
…
Lúc trời tối rồi, anh mới thức dậy. Kirkman bước vào khám đơn giản cho anh, vui vẻ nói: “Tác dụng phụ ít hơn mong đợi, đây là một khởi đầu tốt.”
Vẻ mặt anh hơi giãn ra.
Trên đường trở về Hà cảnh viên, Giải Dương xem kế hoạch điều trị mới của bác sĩ Kirkman kê ra.
Có rất nhiều thuật ngữ y khoa trong kế hoạch điều trị mà Giải Dương không thể hiểu được. Cậu chỉ có thể thấy rằng Cừu Hành sẽ đến điều trị tiếp theo trong 3 đến 5 tháng tiếp theo vào lúc đầu tháng.
Mỗi đợt điều trị như vậy được coi là một đợt điều trị, sau đợt điều trị nếu khối u ngừng phát triển thì coi như đã thành công. Tất nhiên, sẽ tốt hơn nếu khối u có thể thu nhỏ lại một chút.
Sau một đợt điều trị, thì cần để cơ thể nghỉ ngơi một thời gian, bồi bổ, phục hồi sức lực, trong giai đoạn này chỉ cần uống thuốc để củng cố tác dụng. Sau khi cơ thể được nghỉ dưỡng tốt, quá trình điều trị sẽ tiếp tục, trong thời gian này, kế hoạch điều trị có thể được điều chỉnh lại tùy theo tình trạng của Cừu Hành.
Những phương pháp điều trị này chỉ nhằm một mục đích duy nhất là làm giảm khối u trong não Cừu Hành, để xem liệu nó có rời khỏi vị trí nhạy cảm nhất hay không, và cải thiện tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật cắt sọ.
Nói cách khác, phẫu thuật khi quá trình điều trị kết thúc.
Trên thực tế, đây vẫn là một phương pháp điều trị may rủi, khối u có thể thu nhỉ hay rời khỏi chỗ nguy hiểm hay không còn tùy thuộc vào số phận. Tuy nhiên, Giải Dương cho rằng với sự trợ giúp của dị năng, tỷ lệ thành công của kế hoạch điều trị này sẽ là 100%. Hơn nữa, sau khi khối u được cắt bỏ, những tế bào ung thư gớm ghiếc đó sẽ không bao giờ phát triển trong cơ thể Cừu Hành nữa.
Trong lòng hiểu cũng đại khái rồi, Giải Dương để ý tới sang những tác dụng phụ có thể bị gây ra trong quá trình điều trị.
Mặc dù bác sĩ Kirkman đã cố gắng hết sức để điều trị và loại bỏ tất cả các loại thuốc có thể làm tăng gánh nặng thể chất của Cừu Hành, nhưng trị liệu dù sao cũng là trị liệu, một số tác dụng phụ cơ bản cũng không thể tránh khỏi như buồn nôn, nôn, chán ăn… và rụng tóc.
Giải Dương nghiêng đầu, nhìn mái tóc bây giờ vẫn dày và đen của anh, cậu tưởng tượng ra cái đầu hói của anh.
Con chuột hói.
Giải Dương bật cười.
Lúc Giải Dương xem kế hoạch điều trị Cừu Hành cứ trộm nhìn, sợ Giải Dương đọc xong cảm xúc sẽ không tốt, kết quả…….bật cười á??
Cừu Hành nghi ngờ, đưa tay lên sờ trán Giải Dương, nói:
“Em ngủ đến não bị mê man à?”
“Không ạ.”
Giải Dương nhịn cười “Em chỉ vui thôi. Cừu Hành, anh sẽ sớm khỏi thôi.”
Cừu Hành khựng lại, rút tay về, nhìn vào đôi mắt tươi cười của cậu, muốn nói rằng kế hoạch điều trị này không thành công tuyệt đối, đừng lạc quan mù quáng. Nhưng lời nói vừa đến miệng thì lại nhịn xuống.
Anh nắm tay Giải Dương, dùng sức siết chặt rồi nói, “Tôi không ngốc.”
……
Sau một mấy tháng, Giải Dương cuối cùng về hoa viên Cảnh hà. Sư phụ Liêu và những người khác rất vui mừng khi thấy cậu trở về, còn nấu một bàn đồ ăn lớn cho cậu.
Ăn tối xong, cả hai lên lầu nghỉ ngơi. Khi đến khúc cua trên tầng hai, Cừu Hành cố tình đi chậm lại một chút.
Giải Dương bước qua anh, đi thẳng lên tầng ba.
Khoé miệng Cừu Hành giật giật, ho nặng một tiếng.
Giải Dương dừng lại, quay lại nhìn anh rồi hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
Cừu Hành nhìn cậu, không nói gì.
Giải Dương nghĩ tới cái gì đó, xoay người bước xuống.
Biểu cảm của Cừu Hành trông khá hơn.
Giải Dương đi thẳng đến chỗ Cừu Hành, duỗi tay ôm anh và đặt cằm lên vai anh.
Cừu Hành sững sờ, sau đó khóe miệng nhếch lên, anh vươn tay ra ôm Giải Dương, vỗ nhẹ vào lưng Giải Dương, nói: “Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm nũng … Ngày mai muốn ăn gì? Bảo sư phụ Liêu làm cho em, không được kén ăn.”
Giải Dương đáp, sau đó lùi lại, cúi người về phía anh.
Tay anh đang nắm tay cậu hơi siết lại, đứng duỗi người trong hai giây và cúi đầu xuống.
“Ngủ ngon.” Giải Dương đột ngột dừng lại, sau đó lùi ra khỏi vòng tay của anh, cười nói: “Nghỉ ngơi sớm đi anh” Nói xong quay người bước lên lầu, cậu vừa đi vừa ngoảnh lại nhìn Cừu Hành.
Cừu Hành đờ người, một giây, hai giây … Anh hơi chuyển động.
Giải Dương vội vàng không nhìn nữa.
Có tiếng bước chân đến gần, bàn tay cậu đang buông thõng bên hông đột nhiên bị nắm lấy, sau đó người cậu bị kéo đi xuống
Cậu trơ mắt nhìn anh kéo mình xuống tầng hai đi về phòng ngủ chính, cố nhịn cười hỏi: “Sao vậy?”
Cừu Hành không quay đầu lại mà nói: “Tầng ba lâu không có người ở, toàn bụi bẩn thôi, hôm nay ngủ ở tầng hai.”
“Nhưng em nghe dì bảo rằng tầng ba đã được dọn dẹp– “
Cửa mở ra rồi đóng, Giải Dương bị Cừu Hành ép vào cửa, mặt cậu bị anh nâng lên, sau đó cúi xuống hôn cậu.
Giải Dương im lặng, nhìn đôi mắt đang nhắm nghiền của anh, mỉm cười và vươn tay ôm anh.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, bầu không khí có chút mất kiểm soát.
Cừu Hành đột nhiên thả Giải Dương ra, chạm vào mặt Giải Dương, chỉnh sửa lại quần áo của cậu và điều chỉnh hô hấp nói: “Tôi còn việc phải giải quyết, em….thành thật một chút.”
Sau đó, buông Giải Dương ra.
Giải Dương chậm rãi bỏ hai tay đang ôm anh xuống, nhìn cửa phòng hé mở một lúc, đóng lại rồi quay người vào phòng tắm.
Sau khi tắm rửa xong, Giải Dương đi trở lại cửa, nhìn chằm chằm khóa cửa một lúc, vươn tay mở khoá rồi đi lên giường đi ngủ.
Đêm đó, Giải Dương không biết anh trở về phòng từ khi nào, cậu vội vã diễn để được nghỉ nên mấy ngày nay thiếu ngủ trầm trọng, nhưng khi có đầy ắp hơi thở của Cừu Hành, cậu thư giãn hoàn toàn theo bản năng.
Ngủ sớm dậy sớm, Giải Dương vừa mở mắt ra, sắc trời còn chưa sáng hẳn ánh đèn trong phòng mờ mịt, người cậu bị Cừu Hành ôm từ phía sau, toàn thân tràn đầy hơi thở của anh.
Cậu hơi quay đầu lại, duỗi tay sờ vào tay Cừu Hành trên eo, đưa dị năng vào. Sau một vài giây, nhịp thở của anh trở nên dài hơn.
Giải Dương quay mặt về phía anh, nhìn anh một lúc, lấy điện thoại di động ra lướt Weibo.
Trên Weibo tràn ngập tin tức về Lễ trao giải Giai điệu vàng, lướt qua thì bất ngờ phát hiện ca sĩ kiêm nhạc sĩ Tiết Hiền, người đã cướp tài nguyên của cậu, xuất hiện cùng cậu trên hot search.
#Giải Dương Tiết Hiền Cuộc Chiến Giải Thưởng Sáng Tác Hay Nhất #.
Giải Dương nhướng mày, bấm vào chủ đề lướt xem một chút.
Hoá ra có một nhạc sĩ thử đoán xem ai là người chiến thắng giải sáng tác hay nhất
đối với những giải thưởng khác cũng đoán xem ai thắng, chỉ có mục nhạc sĩ sáng tác xuất sắc nhất là không đoán được ai thắng. Chỉ đoán giải thưởng này một trong hai người sẽ được, bất cứ ai thắng đều sẽ là thủ lĩnh thực sự của thế hệ ca sĩ mới.
Một đánh giá nhàm chán và tranh cãi như vậy cũng nên hot search, nói quỷ mới tin.
Giải Dương gửi ảnh chụp màn hình hot search cho Tần Thành, sau đó bỏ qua chủ đề này và lướt dạo trên Weibo. Khi đangxem một chủ đề liên quan đến du lịch, Giải Dương khựng lại, bấm vào bài đó để xem kĩ hơn.
Như như như: Vờ lờ, vờ lờ, vờ lờ! Tui tình cờ gặp Mộc Chu Dịch! Cô ấy thật gầy quá đi, thật trắng và đẹp chết đi được! Thật tiếc cô ấy lên xe và đi sớm quá, không xin chụp ảnh chung được, khóc khóc!
Có ảnh ở phía dưới bài viết, Giải Dương phóng to bức ảnh, nhìn kĩ biết số xe Mộc Chu Dịch vừa lên, nhướng mày.
Biển số xe là j59.
Trong truyện, khi vị hôn thê của Phong Giai là Phong Thanh Bách đến chi nhánh công ty Phong hoa ở thành phố M để trải nghiệm, để thuận lợi cho việc đi lại của Phong Thanh Bách thì cô đã đưa cho hắn một chiếc ô tô có biển số đặc biệt là chữ cái đầu tiên của tên cộng với ngày sinh, chính xác là j59.
Giải Dương lại nhìn vị trí check in của Weibo này, bên ngoài một khách sạn nào đó ở thành phố m.
Hấp dẫn đấy.
Chẳng trách mà Mộc Chu Dịch trong khoảng thời gian này rất yên lặng như thế, hoá ra tập trung vào việc thông đồng với Phong Thanh Bách.
Cậu di chuyển ngón tay, bấm vào từng bức ảnh, lưu lại rồi gửi cho Phong Thanh Lâm
Lúc dị năng xâm nhập vào cơ thể, cảm giác khó chịu do điều trị gây ra sẽ đỡ hơn, nhưng cảm bị cắn lên môi quá thật rồi. Biểu cảm của Cừu Hành thay đổi từng chút một, anh từ từ ngồi thẳng dậy, cau mày nhìn Giải Dương.
Giải Dương mỉm cười rồi chạm vào tai Cừu Hành.
“… Nghịch ngợm!” Cừu Hành đột nhiên tỉnh táo lại, nắm chặt tay Giải Dương, làm ra vẻ điềm đạm bình tĩnh, hỏi: “Trở về từ lúc nào?”
“Trước tiên anh phải nói cho em tại sao lại trốn đi trị liệu không cho em biết?”
“Trốn cái gì … ” Cừu Hành dừng lại giữa chừng, siết chặt tay Giải Dương, đứng dậy và ấn Giải Dương ngồi xuống giường rồi giải thích: “Tôi không phải trốn đi trị liệu không nói với em, vốn dĩ là sẽ nói với em khi điều trị xong, sao em lại về thế? Quay phim xong rồi à?”
Giải Dương nhìn khuôn mặt hơi tái của Cừu Hành, miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích của anh nói; xin nghỉ để đi dự lễ trao giải vài ngày.
Cừu Hành lại cau mày nói: “Lễ trao giải ở thành phố b à?”
“Ở thành phố W, ngày mốt em bay. Sau khi tham dự buổi lễ, em qua thẳng thành phố n để tiếp tục quay phim luôn ạ.”
Cừu Hành nghe vậy thì mặt đen lại, vô thức đặt tay lên trên người Giải Dương, nhẹ nhàng chạm lên đầu cậu, sờ sờ, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, thả cậu ra và bước vào phòng tắm.
bộp!
Chắc vì sốt ruột, cánh cửa anh đóng hơi mạnh, khi đóng lại phát ra tiếng động lớn.
Giải Dương đứng dậy đi đến phòng tắm, nghe thấy bên trong có tiếng nước nhàn nhạt cùng tiếng nôn mửa, vẻ thản nhiên trên mặt biết mất, ngón tay khẽ nhúc nhích để cho dị năng đi qua cửa trôi vào bên trong.
Khoảng mười phút sau, Cừu Hành đi ra trên mặt vẫn còn dính nước, anh giả bộ lãnh đạm hỏi Giải Dương đang ở bên giường “Em xuống máy bay lúc mấy giờ, đã ăn cơm trưa chưa?”
“Ăn rồi ạ” Giải Dương cũng không hỏi anh vừa bị làm sao, vỗ vỗ giường bệnh bảo “Bác sĩ Kirkman bảo anh phải nghỉ ngơi thật tốt, em vừa xuống máy bay cũng rất buồn ngủ.”
Hai người nhìn nhau đầy hiểu ý.
Cừu Hành bước đến trước mặt Giải Dương, xoa đầu cậu rồi nói: “Sao lại em hiểu chuyện như vậy nhỉ… đôi khi tôi ước gì em có thể ngu ngốc một chút.”
Giải Dương đứng dậy và ngồi xuống giường với anh nói: “Đôi khi em cũng hy vọng anh có thể thẳng thắn hơn, nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi xong cùng về nhà.”
Hai người lại nhìn nhau, Cừu Hành cười rồi nằm xuống giường, vẫn nắm tay Giải Dương không có ý muốn buông ra.
Đồ nhát gan không dám làm càn.
Giải Dương cũng nắm tay anh, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh, tay còn lại kéo chăn bông cho Cừu Hành và hỏi: “Em hát ru cho anh nghe nhé?”
Cừu Hành không nói không rằng, nhắm mắt lại chậm rãi hô hấp.
“Giải Dương.”
“Dạ?”
Cừu Hành lại không nói.
Giải Dương nhìn Cừu Hành, nắm tay anh truyền dị năng vào cơ thể của anh từng chút một.
Chỉ sau vài chục giây, cơ thể của Cừu Hành đã hoàn toàn thả lỏng và chìm vào giấc ngủ êm ái. Giải Dương vẫn nắm lấy tay Cừu Hành và tiếp tục truyền dị năng vào cơ thể anh.
…
Lúc trời tối rồi, anh mới thức dậy. Kirkman bước vào khám đơn giản cho anh, vui vẻ nói: “Tác dụng phụ ít hơn mong đợi, đây là một khởi đầu tốt.”
Vẻ mặt anh hơi giãn ra.
Trên đường trở về Hà cảnh viên, Giải Dương xem kế hoạch điều trị mới của bác sĩ Kirkman kê ra.
Có rất nhiều thuật ngữ y khoa trong kế hoạch điều trị mà Giải Dương không thể hiểu được. Cậu chỉ có thể thấy rằng Cừu Hành sẽ đến điều trị tiếp theo trong 3 đến 5 tháng tiếp theo vào lúc đầu tháng.
Mỗi đợt điều trị như vậy được coi là một đợt điều trị, sau đợt điều trị nếu khối u ngừng phát triển thì coi như đã thành công. Tất nhiên, sẽ tốt hơn nếu khối u có thể thu nhỏ lại một chút.
Sau một đợt điều trị, thì cần để cơ thể nghỉ ngơi một thời gian, bồi bổ, phục hồi sức lực, trong giai đoạn này chỉ cần uống thuốc để củng cố tác dụng. Sau khi cơ thể được nghỉ dưỡng tốt, quá trình điều trị sẽ tiếp tục, trong thời gian này, kế hoạch điều trị có thể được điều chỉnh lại tùy theo tình trạng của Cừu Hành.
Những phương pháp điều trị này chỉ nhằm một mục đích duy nhất là làm giảm khối u trong não Cừu Hành, để xem liệu nó có rời khỏi vị trí nhạy cảm nhất hay không, và cải thiện tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật cắt sọ.
Nói cách khác, phẫu thuật khi quá trình điều trị kết thúc.
Trên thực tế, đây vẫn là một phương pháp điều trị may rủi, khối u có thể thu nhỉ hay rời khỏi chỗ nguy hiểm hay không còn tùy thuộc vào số phận. Tuy nhiên, Giải Dương cho rằng với sự trợ giúp của dị năng, tỷ lệ thành công của kế hoạch điều trị này sẽ là 100%. Hơn nữa, sau khi khối u được cắt bỏ, những tế bào ung thư gớm ghiếc đó sẽ không bao giờ phát triển trong cơ thể Cừu Hành nữa.
Trong lòng hiểu cũng đại khái rồi, Giải Dương để ý tới sang những tác dụng phụ có thể bị gây ra trong quá trình điều trị.
Mặc dù bác sĩ Kirkman đã cố gắng hết sức để điều trị và loại bỏ tất cả các loại thuốc có thể làm tăng gánh nặng thể chất của Cừu Hành, nhưng trị liệu dù sao cũng là trị liệu, một số tác dụng phụ cơ bản cũng không thể tránh khỏi như buồn nôn, nôn, chán ăn… và rụng tóc.
Giải Dương nghiêng đầu, nhìn mái tóc bây giờ vẫn dày và đen của anh, cậu tưởng tượng ra cái đầu hói của anh.
Con chuột hói.
Giải Dương bật cười.
Lúc Giải Dương xem kế hoạch điều trị Cừu Hành cứ trộm nhìn, sợ Giải Dương đọc xong cảm xúc sẽ không tốt, kết quả…….bật cười á??
Cừu Hành nghi ngờ, đưa tay lên sờ trán Giải Dương, nói:
“Em ngủ đến não bị mê man à?”
“Không ạ.”
Giải Dương nhịn cười “Em chỉ vui thôi. Cừu Hành, anh sẽ sớm khỏi thôi.”
Cừu Hành khựng lại, rút tay về, nhìn vào đôi mắt tươi cười của cậu, muốn nói rằng kế hoạch điều trị này không thành công tuyệt đối, đừng lạc quan mù quáng. Nhưng lời nói vừa đến miệng thì lại nhịn xuống.
Anh nắm tay Giải Dương, dùng sức siết chặt rồi nói, “Tôi không ngốc.”
……
Sau một mấy tháng, Giải Dương cuối cùng về hoa viên Cảnh hà. Sư phụ Liêu và những người khác rất vui mừng khi thấy cậu trở về, còn nấu một bàn đồ ăn lớn cho cậu.
Ăn tối xong, cả hai lên lầu nghỉ ngơi. Khi đến khúc cua trên tầng hai, Cừu Hành cố tình đi chậm lại một chút.
Giải Dương bước qua anh, đi thẳng lên tầng ba.
Khoé miệng Cừu Hành giật giật, ho nặng một tiếng.
Giải Dương dừng lại, quay lại nhìn anh rồi hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
Cừu Hành nhìn cậu, không nói gì.
Giải Dương nghĩ tới cái gì đó, xoay người bước xuống.
Biểu cảm của Cừu Hành trông khá hơn.
Giải Dương đi thẳng đến chỗ Cừu Hành, duỗi tay ôm anh và đặt cằm lên vai anh.
Cừu Hành sững sờ, sau đó khóe miệng nhếch lên, anh vươn tay ra ôm Giải Dương, vỗ nhẹ vào lưng Giải Dương, nói: “Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm nũng … Ngày mai muốn ăn gì? Bảo sư phụ Liêu làm cho em, không được kén ăn.”
Giải Dương đáp, sau đó lùi lại, cúi người về phía anh.
Tay anh đang nắm tay cậu hơi siết lại, đứng duỗi người trong hai giây và cúi đầu xuống.
“Ngủ ngon.” Giải Dương đột ngột dừng lại, sau đó lùi ra khỏi vòng tay của anh, cười nói: “Nghỉ ngơi sớm đi anh” Nói xong quay người bước lên lầu, cậu vừa đi vừa ngoảnh lại nhìn Cừu Hành.
Cừu Hành đờ người, một giây, hai giây … Anh hơi chuyển động.
Giải Dương vội vàng không nhìn nữa.
Có tiếng bước chân đến gần, bàn tay cậu đang buông thõng bên hông đột nhiên bị nắm lấy, sau đó người cậu bị kéo đi xuống
Cậu trơ mắt nhìn anh kéo mình xuống tầng hai đi về phòng ngủ chính, cố nhịn cười hỏi: “Sao vậy?”
Cừu Hành không quay đầu lại mà nói: “Tầng ba lâu không có người ở, toàn bụi bẩn thôi, hôm nay ngủ ở tầng hai.”
“Nhưng em nghe dì bảo rằng tầng ba đã được dọn dẹp– “
Cửa mở ra rồi đóng, Giải Dương bị Cừu Hành ép vào cửa, mặt cậu bị anh nâng lên, sau đó cúi xuống hôn cậu.
Giải Dương im lặng, nhìn đôi mắt đang nhắm nghiền của anh, mỉm cười và vươn tay ôm anh.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, bầu không khí có chút mất kiểm soát.
Cừu Hành đột nhiên thả Giải Dương ra, chạm vào mặt Giải Dương, chỉnh sửa lại quần áo của cậu và điều chỉnh hô hấp nói: “Tôi còn việc phải giải quyết, em….thành thật một chút.”
Sau đó, buông Giải Dương ra.
Giải Dương chậm rãi bỏ hai tay đang ôm anh xuống, nhìn cửa phòng hé mở một lúc, đóng lại rồi quay người vào phòng tắm.
Sau khi tắm rửa xong, Giải Dương đi trở lại cửa, nhìn chằm chằm khóa cửa một lúc, vươn tay mở khoá rồi đi lên giường đi ngủ.
Đêm đó, Giải Dương không biết anh trở về phòng từ khi nào, cậu vội vã diễn để được nghỉ nên mấy ngày nay thiếu ngủ trầm trọng, nhưng khi có đầy ắp hơi thở của Cừu Hành, cậu thư giãn hoàn toàn theo bản năng.
Ngủ sớm dậy sớm, Giải Dương vừa mở mắt ra, sắc trời còn chưa sáng hẳn ánh đèn trong phòng mờ mịt, người cậu bị Cừu Hành ôm từ phía sau, toàn thân tràn đầy hơi thở của anh.
Cậu hơi quay đầu lại, duỗi tay sờ vào tay Cừu Hành trên eo, đưa dị năng vào. Sau một vài giây, nhịp thở của anh trở nên dài hơn.
Giải Dương quay mặt về phía anh, nhìn anh một lúc, lấy điện thoại di động ra lướt Weibo.
Trên Weibo tràn ngập tin tức về Lễ trao giải Giai điệu vàng, lướt qua thì bất ngờ phát hiện ca sĩ kiêm nhạc sĩ Tiết Hiền, người đã cướp tài nguyên của cậu, xuất hiện cùng cậu trên hot search.
#Giải Dương Tiết Hiền Cuộc Chiến Giải Thưởng Sáng Tác Hay Nhất #.
Giải Dương nhướng mày, bấm vào chủ đề lướt xem một chút.
Hoá ra có một nhạc sĩ thử đoán xem ai là người chiến thắng giải sáng tác hay nhất
đối với những giải thưởng khác cũng đoán xem ai thắng, chỉ có mục nhạc sĩ sáng tác xuất sắc nhất là không đoán được ai thắng. Chỉ đoán giải thưởng này một trong hai người sẽ được, bất cứ ai thắng đều sẽ là thủ lĩnh thực sự của thế hệ ca sĩ mới.
Một đánh giá nhàm chán và tranh cãi như vậy cũng nên hot search, nói quỷ mới tin.
Giải Dương gửi ảnh chụp màn hình hot search cho Tần Thành, sau đó bỏ qua chủ đề này và lướt dạo trên Weibo. Khi đangxem một chủ đề liên quan đến du lịch, Giải Dương khựng lại, bấm vào bài đó để xem kĩ hơn.
Như như như: Vờ lờ, vờ lờ, vờ lờ! Tui tình cờ gặp Mộc Chu Dịch! Cô ấy thật gầy quá đi, thật trắng và đẹp chết đi được! Thật tiếc cô ấy lên xe và đi sớm quá, không xin chụp ảnh chung được, khóc khóc!
Có ảnh ở phía dưới bài viết, Giải Dương phóng to bức ảnh, nhìn kĩ biết số xe Mộc Chu Dịch vừa lên, nhướng mày.
Biển số xe là j59.
Trong truyện, khi vị hôn thê của Phong Giai là Phong Thanh Bách đến chi nhánh công ty Phong hoa ở thành phố M để trải nghiệm, để thuận lợi cho việc đi lại của Phong Thanh Bách thì cô đã đưa cho hắn một chiếc ô tô có biển số đặc biệt là chữ cái đầu tiên của tên cộng với ngày sinh, chính xác là j59.
Giải Dương lại nhìn vị trí check in của Weibo này, bên ngoài một khách sạn nào đó ở thành phố m.
Hấp dẫn đấy.
Chẳng trách mà Mộc Chu Dịch trong khoảng thời gian này rất yên lặng như thế, hoá ra tập trung vào việc thông đồng với Phong Thanh Bách.
Cậu di chuyển ngón tay, bấm vào từng bức ảnh, lưu lại rồi gửi cho Phong Thanh Lâm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.