Chương 153: Em thấy anh có vui không?
Bất Hội Hạ Kỳ
24/06/2021
Hai người ôm nhau một lúc, sau đó Cừu Hành đứng
dậy ngồi cạnh Giải Dương, cầm bông hồng trên tay một cách “thuận tay”.
Anh nghiêm khắc nói: “Sau này dù có đi đâu hay làm gì, phải nhớ mang
theo Ngô Thủy đi.”
Giải Dương nhìn Cừu Hành đang bí mật nhéo tay búp bê thỏ nhỏ trên bó hồng, gật đầu: ” Ừm.”
“Có sợ không?”
Giải Dương không phản ứng một lúc, ngẩng đầu nhìn Cừu Hành: “Dạ?”
Cừu Hành chạm vào vẻ mặt sững sờ của Giải Dương rồi dừng lại một cách kỳ lạ, đột ngột đứng lên, đưa tay xoa xoa mặt cậu, ôm đầu cậu vào lòng: “Biểu cảm gì đây… buồn ngủ lắm à?” Giải Dương bị xoa đến ngây người, sau đó nở nụ cười.
Lúc đấy cậu thực sự rất buồn ngủ, cậu tiếp tục vận hành dị năng của mình trong khi uống rượu, điều này thực sự rất mệt mỏi. Nhưng sau khi nhìn thấy Cừu Hành, chút buồn ngủ đó đã biến mất.
Cậu một tay ôm eo Cừu Hành, ngả vào vòng tay anh và lắc đầu: “Em không buồn ngủ.”
“Bây giờ còn thể hiện cái gì hửm?” Anh lại xoa đầu Giải Dương giọng điệu không bằng lòng “Sao em lại ngồi một mình ở đây? Hà Quân đâu rồi? Làm xong tờ trường thuật rồi à?
“Làm xong rồi, Hà Quân ở — “
Hà Quân vừa từ văn phòng cảnh sát bên trong.
Giải Dương ngừng nói và ngồi dậy khỏi vòng tay của Cừu Hành: “Hà Quân ở đây.”
Vòng tay của Cừu Hành trống rỗng, cánh tay của anh hạ xuống, anh nhìn theo ánh mắt của Giải Dương về phía Hà Quân.
Hà Quân nhìn thấy Cừu Hành một lúc, liền vội vàng đi tới, lần đầu tiên thú nhận lỗi lầm: “Xin lỗi ông chủ, nếu không phải do tôi say rượu, ông chủ nhỏ sẽ không để Ngô Thủy ở lại rồi vào trong cửa hàng một mình.”
Vẻ mặt giả dối của Cừu Hành biến thành thật:
“Giải Dương đi công tác ở Dương Hành, sao lại đi theo rồi còn say xỉn nữa? Sao lại trở nên thiếu chuyên nghiệp như này từ khi nào?”
Hà Quân bị hỏi mà ngốc luôn, lúc mày mới nhớ rằng Cừu Hành giấu Cừu Hành đi họp, quay sang nhìn Giải Dương.
Giải Dương cũng nhớ ra điều này, di chuyển bàn tay bị Cừu Hành nắm, sau khi thu hút sự chú ý của Cừu Hành, giải thích: “Thực ra, hôm nay em không qua Dương Hành làm việc, mà đại biểu thay cho Vinh Đỉnh đi buổi họp ở bắc thương liên, Hà Quân say vì đã giúp em chặn rượu. Nhờ Hà Quân hôm nay em mới không bị say.”
Hà Quân bị Hà Quân nói hươu nói vượn làm cho giật mình, sau đó nhanh chóng giảm bớt vẻ mặt.
Cừu Hành nhìn Giải Dương, vẻ mặt càng trở nên khó coi, hỏi: “Liên minh doanh nghiệp Bắc Kinh?”
Giải Dương gật đầu.
Cừu Hành lại nhìn Hà Quân, giọng anh trầm xuống: “Tại sao Giải Dương phải đi họp như thế này? Không có ai trong công ty à?”
Hà Quân vội vàng giải thích những gì Giải Dương đã nói trước đó.
Cừu Hành cười giận dữ.
“Đi công tác, còn ôm bệnh nhẹ vào người, không tồi đấy, toàn là lý do xứng đáng, nếu như vậy thì về sau bọn họ trực tiếp——”
“A Hành.”
Anh đang nói thì khựng lại, im bặt và tiến về phía Giải Dương.
Giải Dương xoa dịu: “Em có sao đâu, chỉ là tham gia một cuộc họp thôi mà. Uy tín cần được thiết lập từ từ. Đây là quá trình nhất thiết phải đi qua, hơn nữa em giúp được anh nói về dự án năng lượng số 2 lần này. Em cảm thấy rất vui.”
Giọng điệu của Cừu Hành vẫn rất nặng nề: “Tôi tìm cho em một phó phòng là vì tôi không muốn em tham gia vào những loại tiệc họp như thế này.”
“Nhưng em rất vui khi được tham gia mà, nếu qua trung gian một người, ai mà biết được cái dự án này sẽ rơi vào tay ai đó.” Giải Dương cầm tay Cừu Hành “em giúp anh thương lượng được dự án anh muốn rồi, anh không vui ạ?”
Làm thế nào anh có thể nói anh vui được. Anh biết rõ nhất phẩm hạnh của đám người trong Liên đoàn Doanh nghiệp phía Bắc , uống rượu hẳn là không thể thiếu nói chuyện dự án, Giải Dương lại là gương mặt mới …Anh đột nhiên đến gần Giải Dương và ngửi.
Một mùi rượu rất rõ ràng thoảng qua.
Mặt Cừu Hành đen lại trong một giây, rồi đau lòng tức giận.
Vừa nãy anh không nhận ra mùi rượu lại nồng như vậy! Thảo nào mà Giải Dương trông mệt mỏi thế này, chả trách em ấy trông có vẻ ủy khuất, hoá ra là bị người ta chuốc rượu!
Anh đứng thẳng dậy và hỏi: “Em đã uống bao nhiêu cốc?”
Giải Dương biết anh không vui, nói dối: “Không đến một ly, Hà Quân chặn giúp em mà.”
Hà Quân lặng cúi đầu.
Cừu Hành nhìn chằm chằm vào Giải Dương: “Sao mà mùi rượu mạnh như vậy?
Thành thật.”
“Em nói thật mà, rượu nồng là do em đã làm đổ một ít rượu lên người để giả vờ say.”
Cừu Hành nhìn Hà Quân: “Những gì em ấy nói là sự thật?”
“…ừm.”
Cừu Hành lấy điện thoại di động ra và quay ra ngoài và hỏi: “Hôm nay phái ai đi bắc thương liên……Hắn ở bên cạnh ngươi sao…… Kêu hắn tới đón điện thoại, say cũng làm hắn tiếp!”
Giải Dương cảm thấy không ổn.
Cừu Hành nắm chặt hai tay Giải Dương siết chặt tay anh, mở máy hỏi: “Hôm nay Giải Dương uống bao nhiêu rượu?”
“Ít nhất một chai!” Giọng của Phó giám đốc nói hơi say, “Phó giám đốc Cừu thật sự rất tuyệt vời! Uống rượu cũng giống như uống nước vậy. Một ly rồi lại một ly, không ai uống qua cậu ấy! uống đến cuối cùng bọn họ thậm chí bắt đầu giải hòa đổng huynh đệ tương xứng, thật sự, ta liền chưa thấy qua giải đổng như vậy sẽ uống như vậy có thể uống, nói chuyện còn dễ nghe như vậy người, ta thích cùng giải đổng ——”
Giải Dương vội vàng rút điện thoại ra.
Mọi thứ đều im lặng, sóng gió sắp ập đến.
Giải Dương khắc chế: “Kỳ thật, em ngàn chén không say.”
Cừu Hành nắm lấy bàn tay của Giải Dương chưa đứt rời, càng ngày càng dùng lực.
“Em tưởng nói được dự án thì anh sẽ vui.”
Cừu Hành vô cảm: “Em cho rằng tôi sẽ vui sao?
“… Không có lần sau mà.” Giải Dương nắm tay Cừu Hành, mặt đầy xấu hổ thành thật, “Sau này em sẽ không nói dối anh nữa. Em sai rồi mà, em xin lỗi.”
Vẻ mặt Cừu Hành nghẹn thở, anh ấy đột ngột quay sang bên nhìn Hà Quân: “Tiền thưởng tháng này sẽ bị trừ.”
Hà Quân: “… Vâng.”
Giải quyết xong vụ rượu, mọi người chuyển sang chủ đề khác.
Giải Dương giải thích cuộc tấn công cho anh, sau đó hỏi anh đã xem tin tức ở đâu.
“Ở đâu cũng có, Weibo cũng có, thậm chí trên tìm kiếm trình duyệt cũng có. Sao em lại tắt máy?”
Đây gần như là chỗ nào cũng nên bài tin tức.
Giải Dương giải thích: “Vì họp nên em đã tắt tiếng ạ, lúc nãy lấy lời khai thì em lại không để ý, anh cho em xem tin tức trên mạng được không ạ?”
Cừu Hành lấy điện thoại di động ra đưa cho cậu.
Màn hình điện thoại lưu lại trên trang tin tức là một đoạn tin tức ngắn, viết một đoạn “Nghi ngờ Giải Dương bị thương do bị anti fans tấn công.” Tin tức kèm theo ảnh chụp xe cảnh sát đậu bên ngoài cửa hàng hoa.
Giải Dương nhìn vào thời gian của bài báo, thấy tin tức được đăng khoảng mười phút sau khi xe cảnh sát đến cửa hàng hoa. Cừu Hành đã nhìn thấy tin tức này.
Có gì đó không phải.
Cậu cũng đã tính toán khoảng cách từ bệnh viện đến đồn cảnh sát và thời gian cậu lập biên bản sau khi đến đồn cảnh sát. Cậu nghĩ trừ khi Cừu Hành bay đến thì mới từ viện đến đồn cảnh sát nhanh như thế được, cậu quay đầu nhìn Cừu Hành hỏi: “Anh không ở viện à?”
Cừu Hành kéo mặt cậu: “Anh định đón em tạo cho em một sự bất ngờ, nhưng xem ra em lại tạo bất ngờ trước trước cho tôi rồi.”
Giải Dương: “…”
Cậu dứt khoát chuyển chủ đề và hỏi Hà Quân: “Tôi yêu cầu anh hỏi cảnh sát về bài hát của Vương Vĩ Quốc, như nào rồi?”
Hà Quân trả lời: “Cảnh sát có hỏi, gã hoàn toàn không biết tác phẩm nổi tiếng của Edie là gì, gã thậm chí còn không thể đánh vần tên y của Edie. Cảnh sát thấy gã quá đáng ngờ và đã đưa gã đến phòng thẩm vấn để thẩm vấn thêm.”
Quả nhiên là như thế.
Cừu Hành nghe xong thì cau mày: “Có chuyện gì thế?”
Giải Dương nói ra suy đoán của mình cho anh.
Vẻ mặt anh lập tức thay đổi: “Gã không phải anti fan của em?”
“Hoàn toàn không phải.”
Sắc mặt của anh rõ ràng trở nên lo lắng và đè nén: “Ý của em là có người thuê gã cố ý làm hại em?
“Ừm, em đoán như thế.”
“Cái gì?”
“Có lẽ tối nay mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.” Giải Dương nhìn Cừu Hành “Có muốn cùng em làm một cuộc thí nghiệm và dụ con rắn ra không?”
…
Vương Vĩ Quốc đang tra khảo trên đường đi nghiện ma túy, không nói chuyện được cuộc thẩm vấn chỉ có thể bị gián đoạn. Đã quá muộn cảnh sát bảo Giải Dương về nhà nghỉ ngơi trước, mấy hôm nữa sẽ có báo cáo.
Giải Dương gật đầu, kéo theo Cừu Hành cảm ơn cô gái bán hoa, giúp đối phương gọi xe về nhà, sau đó lên xe rời khỏi đồn cảnh sát.
Mười phút sau khi Ngô Thủy và Chu Miểu lái xe đi, một chiếc xe màu đen lặng lẽ dừng lại bên ngoài cửa hông của đồn cảnh sát. Giải Dương, người được cho là đã rời đi, cùng Cừu Hành bước ra khỏi một con hẻm nhỏ bên cạnh đồn cảnh sát, bước vào chiếc ô tô với vẻ trầm trọng.
Sau khi lên xe, Cừu Hành hỏi: “Có ai đuổi theo xe không?”
Giải Dương gật đầu, “Em đoán vậy. Mặc dù tin tức rất nhanh nhưng không nên phóng đại hay lan truyền nhanh như vậy. Cho nên em mới suy đoán như thế, hẳn là có người cố ý tưởng đem chuyện này bạo cho anh biết, dụ anh ra khỏi bệnh viện. Nếu em đoán đúng, bên kia có lẽ sẽ không bỏ cuộc và sẽ tiếp tục theo dõi chúng ta. Tất nhiên, có lẽ mọi thứ thực sự chỉ là sự trùng hợp thôi, em nghĩ nhiều rồi nhưng mà cẩn thận vẫn hơn.”
Mặt Cừu Hành chìm như nước, anh nắm tay Giải Dương xoa xoa, một lúc sau mới nói: “Không phải nghĩ nhiều, lát nữa em sẽ biết.”
Xe rất êm. Cừu Hành luôn nhìn về phía trước một cách trống rỗng, giống như chờ đợi một phán quyết.
Giải Dương được anh nắm tay, tay còn lại cậu lướt Weibo.
Như Cừu Hành đã nói, bây giờ toàn bộ mạng đều có tin tức đều về tin cậu bị tấn công. Người khác tung ảnh xe cảnh sát đậu trước cửa hàng hoa theo chủ đề này, người khác chụp ảnh cậu cùng cảnh sát bước ra khỏi cửa hàng hoa.
Và bởi vì tin tức ban đầu được đăng lên, mọi người trên toàn bộ mạng hiện đã xác định rằng vụ tấn công là do anti fans gây ra, cuộc thảo luận đều tập trung vào anti fans
Một cuộc điện thoại đột ngột đến, Cừu Hành lập tức ngồi thẳng người. Giải Dương bình tĩnh trả lời: “Là Tần Thành” Nói xong liền nghe điện thoại.
Tần Thành lẽ ra đã ngủ say bị người khác đánh thức, giọng nói có chút khàn, hỏi Giải Dương có sao không, tình huống ra sao. Giải Dương giải thích, sau đó liền bảo Tần Thành thay cậu đăng Weibo báo an toàn, để cho fans không lo lắng.
Cừu Hành nghe Giải Dương nói chuyện điện thoại, cơ thể căng cứng của anh thả lỏng một chút, anh lại dựa vào ghế.
Nhạc chuông của điện thoại lại vang lên.
Cừu Hành dừng lại và nhìn vào điện thoại di động của mình.
Cuộc gọi từ Ngô Thủy.
Giải Dương vừa kết thúc cuộc điện thoại với Tần Thành liền nhìn sang.
Cừu Hành chậm rãi ngồi dậy, nhấp vào kết nối nhấn nút rảnh tay, giọng anh hơi căng thẳng: “Cái gì?”
“Có một chiếc xe đang theo tôi và Chu Miểu.”
Đoán trúng rồi.
Cừu Hành đột ngột siết chặt điện thoại.
Thấy vậy, Giải Dương thay Cừu Hành ra lệnh: “Tìm cơ hội dừng lại, để cho người đi theo xe nhìn thấy Chu Miểu đang ngồi ở trên xe Hà Quân, kêu Chu Miểu đưa Hà Quân đi, anh chờ bọn họ đi rồi lại lái xe.”
“Vâng, thưa ông chủ.”
Giải Dương tiếp tục ra lệnh: “Nếu xe phía sau có ý chặn xe anh, đừng né tránh mà tìm cơ hội để chúng nó đâm anh, sau đó trực tiếp lái xe quay trở lại bệnh viện. Tôi và Cừu Hành đợi anh ở bệnh viện, anh với hai vệ sĩ khác trên xe cẩn thận, đừng để bị thương.”
“Tôi biết rồi.”
Giải Dương nhìn Cừu Hành đang bí mật nhéo tay búp bê thỏ nhỏ trên bó hồng, gật đầu: ” Ừm.”
“Có sợ không?”
Giải Dương không phản ứng một lúc, ngẩng đầu nhìn Cừu Hành: “Dạ?”
Cừu Hành chạm vào vẻ mặt sững sờ của Giải Dương rồi dừng lại một cách kỳ lạ, đột ngột đứng lên, đưa tay xoa xoa mặt cậu, ôm đầu cậu vào lòng: “Biểu cảm gì đây… buồn ngủ lắm à?” Giải Dương bị xoa đến ngây người, sau đó nở nụ cười.
Lúc đấy cậu thực sự rất buồn ngủ, cậu tiếp tục vận hành dị năng của mình trong khi uống rượu, điều này thực sự rất mệt mỏi. Nhưng sau khi nhìn thấy Cừu Hành, chút buồn ngủ đó đã biến mất.
Cậu một tay ôm eo Cừu Hành, ngả vào vòng tay anh và lắc đầu: “Em không buồn ngủ.”
“Bây giờ còn thể hiện cái gì hửm?” Anh lại xoa đầu Giải Dương giọng điệu không bằng lòng “Sao em lại ngồi một mình ở đây? Hà Quân đâu rồi? Làm xong tờ trường thuật rồi à?
“Làm xong rồi, Hà Quân ở — “
Hà Quân vừa từ văn phòng cảnh sát bên trong.
Giải Dương ngừng nói và ngồi dậy khỏi vòng tay của Cừu Hành: “Hà Quân ở đây.”
Vòng tay của Cừu Hành trống rỗng, cánh tay của anh hạ xuống, anh nhìn theo ánh mắt của Giải Dương về phía Hà Quân.
Hà Quân nhìn thấy Cừu Hành một lúc, liền vội vàng đi tới, lần đầu tiên thú nhận lỗi lầm: “Xin lỗi ông chủ, nếu không phải do tôi say rượu, ông chủ nhỏ sẽ không để Ngô Thủy ở lại rồi vào trong cửa hàng một mình.”
Vẻ mặt giả dối của Cừu Hành biến thành thật:
“Giải Dương đi công tác ở Dương Hành, sao lại đi theo rồi còn say xỉn nữa? Sao lại trở nên thiếu chuyên nghiệp như này từ khi nào?”
Hà Quân bị hỏi mà ngốc luôn, lúc mày mới nhớ rằng Cừu Hành giấu Cừu Hành đi họp, quay sang nhìn Giải Dương.
Giải Dương cũng nhớ ra điều này, di chuyển bàn tay bị Cừu Hành nắm, sau khi thu hút sự chú ý của Cừu Hành, giải thích: “Thực ra, hôm nay em không qua Dương Hành làm việc, mà đại biểu thay cho Vinh Đỉnh đi buổi họp ở bắc thương liên, Hà Quân say vì đã giúp em chặn rượu. Nhờ Hà Quân hôm nay em mới không bị say.”
Hà Quân bị Hà Quân nói hươu nói vượn làm cho giật mình, sau đó nhanh chóng giảm bớt vẻ mặt.
Cừu Hành nhìn Giải Dương, vẻ mặt càng trở nên khó coi, hỏi: “Liên minh doanh nghiệp Bắc Kinh?”
Giải Dương gật đầu.
Cừu Hành lại nhìn Hà Quân, giọng anh trầm xuống: “Tại sao Giải Dương phải đi họp như thế này? Không có ai trong công ty à?”
Hà Quân vội vàng giải thích những gì Giải Dương đã nói trước đó.
Cừu Hành cười giận dữ.
“Đi công tác, còn ôm bệnh nhẹ vào người, không tồi đấy, toàn là lý do xứng đáng, nếu như vậy thì về sau bọn họ trực tiếp——”
“A Hành.”
Anh đang nói thì khựng lại, im bặt và tiến về phía Giải Dương.
Giải Dương xoa dịu: “Em có sao đâu, chỉ là tham gia một cuộc họp thôi mà. Uy tín cần được thiết lập từ từ. Đây là quá trình nhất thiết phải đi qua, hơn nữa em giúp được anh nói về dự án năng lượng số 2 lần này. Em cảm thấy rất vui.”
Giọng điệu của Cừu Hành vẫn rất nặng nề: “Tôi tìm cho em một phó phòng là vì tôi không muốn em tham gia vào những loại tiệc họp như thế này.”
“Nhưng em rất vui khi được tham gia mà, nếu qua trung gian một người, ai mà biết được cái dự án này sẽ rơi vào tay ai đó.” Giải Dương cầm tay Cừu Hành “em giúp anh thương lượng được dự án anh muốn rồi, anh không vui ạ?”
Làm thế nào anh có thể nói anh vui được. Anh biết rõ nhất phẩm hạnh của đám người trong Liên đoàn Doanh nghiệp phía Bắc , uống rượu hẳn là không thể thiếu nói chuyện dự án, Giải Dương lại là gương mặt mới …Anh đột nhiên đến gần Giải Dương và ngửi.
Một mùi rượu rất rõ ràng thoảng qua.
Mặt Cừu Hành đen lại trong một giây, rồi đau lòng tức giận.
Vừa nãy anh không nhận ra mùi rượu lại nồng như vậy! Thảo nào mà Giải Dương trông mệt mỏi thế này, chả trách em ấy trông có vẻ ủy khuất, hoá ra là bị người ta chuốc rượu!
Anh đứng thẳng dậy và hỏi: “Em đã uống bao nhiêu cốc?”
Giải Dương biết anh không vui, nói dối: “Không đến một ly, Hà Quân chặn giúp em mà.”
Hà Quân lặng cúi đầu.
Cừu Hành nhìn chằm chằm vào Giải Dương: “Sao mà mùi rượu mạnh như vậy?
Thành thật.”
“Em nói thật mà, rượu nồng là do em đã làm đổ một ít rượu lên người để giả vờ say.”
Cừu Hành nhìn Hà Quân: “Những gì em ấy nói là sự thật?”
“…ừm.”
Cừu Hành lấy điện thoại di động ra và quay ra ngoài và hỏi: “Hôm nay phái ai đi bắc thương liên……Hắn ở bên cạnh ngươi sao…… Kêu hắn tới đón điện thoại, say cũng làm hắn tiếp!”
Giải Dương cảm thấy không ổn.
Cừu Hành nắm chặt hai tay Giải Dương siết chặt tay anh, mở máy hỏi: “Hôm nay Giải Dương uống bao nhiêu rượu?”
“Ít nhất một chai!” Giọng của Phó giám đốc nói hơi say, “Phó giám đốc Cừu thật sự rất tuyệt vời! Uống rượu cũng giống như uống nước vậy. Một ly rồi lại một ly, không ai uống qua cậu ấy! uống đến cuối cùng bọn họ thậm chí bắt đầu giải hòa đổng huynh đệ tương xứng, thật sự, ta liền chưa thấy qua giải đổng như vậy sẽ uống như vậy có thể uống, nói chuyện còn dễ nghe như vậy người, ta thích cùng giải đổng ——”
Giải Dương vội vàng rút điện thoại ra.
Mọi thứ đều im lặng, sóng gió sắp ập đến.
Giải Dương khắc chế: “Kỳ thật, em ngàn chén không say.”
Cừu Hành nắm lấy bàn tay của Giải Dương chưa đứt rời, càng ngày càng dùng lực.
“Em tưởng nói được dự án thì anh sẽ vui.”
Cừu Hành vô cảm: “Em cho rằng tôi sẽ vui sao?
“… Không có lần sau mà.” Giải Dương nắm tay Cừu Hành, mặt đầy xấu hổ thành thật, “Sau này em sẽ không nói dối anh nữa. Em sai rồi mà, em xin lỗi.”
Vẻ mặt Cừu Hành nghẹn thở, anh ấy đột ngột quay sang bên nhìn Hà Quân: “Tiền thưởng tháng này sẽ bị trừ.”
Hà Quân: “… Vâng.”
Giải quyết xong vụ rượu, mọi người chuyển sang chủ đề khác.
Giải Dương giải thích cuộc tấn công cho anh, sau đó hỏi anh đã xem tin tức ở đâu.
“Ở đâu cũng có, Weibo cũng có, thậm chí trên tìm kiếm trình duyệt cũng có. Sao em lại tắt máy?”
Đây gần như là chỗ nào cũng nên bài tin tức.
Giải Dương giải thích: “Vì họp nên em đã tắt tiếng ạ, lúc nãy lấy lời khai thì em lại không để ý, anh cho em xem tin tức trên mạng được không ạ?”
Cừu Hành lấy điện thoại di động ra đưa cho cậu.
Màn hình điện thoại lưu lại trên trang tin tức là một đoạn tin tức ngắn, viết một đoạn “Nghi ngờ Giải Dương bị thương do bị anti fans tấn công.” Tin tức kèm theo ảnh chụp xe cảnh sát đậu bên ngoài cửa hàng hoa.
Giải Dương nhìn vào thời gian của bài báo, thấy tin tức được đăng khoảng mười phút sau khi xe cảnh sát đến cửa hàng hoa. Cừu Hành đã nhìn thấy tin tức này.
Có gì đó không phải.
Cậu cũng đã tính toán khoảng cách từ bệnh viện đến đồn cảnh sát và thời gian cậu lập biên bản sau khi đến đồn cảnh sát. Cậu nghĩ trừ khi Cừu Hành bay đến thì mới từ viện đến đồn cảnh sát nhanh như thế được, cậu quay đầu nhìn Cừu Hành hỏi: “Anh không ở viện à?”
Cừu Hành kéo mặt cậu: “Anh định đón em tạo cho em một sự bất ngờ, nhưng xem ra em lại tạo bất ngờ trước trước cho tôi rồi.”
Giải Dương: “…”
Cậu dứt khoát chuyển chủ đề và hỏi Hà Quân: “Tôi yêu cầu anh hỏi cảnh sát về bài hát của Vương Vĩ Quốc, như nào rồi?”
Hà Quân trả lời: “Cảnh sát có hỏi, gã hoàn toàn không biết tác phẩm nổi tiếng của Edie là gì, gã thậm chí còn không thể đánh vần tên y của Edie. Cảnh sát thấy gã quá đáng ngờ và đã đưa gã đến phòng thẩm vấn để thẩm vấn thêm.”
Quả nhiên là như thế.
Cừu Hành nghe xong thì cau mày: “Có chuyện gì thế?”
Giải Dương nói ra suy đoán của mình cho anh.
Vẻ mặt anh lập tức thay đổi: “Gã không phải anti fan của em?”
“Hoàn toàn không phải.”
Sắc mặt của anh rõ ràng trở nên lo lắng và đè nén: “Ý của em là có người thuê gã cố ý làm hại em?
“Ừm, em đoán như thế.”
“Cái gì?”
“Có lẽ tối nay mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.” Giải Dương nhìn Cừu Hành “Có muốn cùng em làm một cuộc thí nghiệm và dụ con rắn ra không?”
…
Vương Vĩ Quốc đang tra khảo trên đường đi nghiện ma túy, không nói chuyện được cuộc thẩm vấn chỉ có thể bị gián đoạn. Đã quá muộn cảnh sát bảo Giải Dương về nhà nghỉ ngơi trước, mấy hôm nữa sẽ có báo cáo.
Giải Dương gật đầu, kéo theo Cừu Hành cảm ơn cô gái bán hoa, giúp đối phương gọi xe về nhà, sau đó lên xe rời khỏi đồn cảnh sát.
Mười phút sau khi Ngô Thủy và Chu Miểu lái xe đi, một chiếc xe màu đen lặng lẽ dừng lại bên ngoài cửa hông của đồn cảnh sát. Giải Dương, người được cho là đã rời đi, cùng Cừu Hành bước ra khỏi một con hẻm nhỏ bên cạnh đồn cảnh sát, bước vào chiếc ô tô với vẻ trầm trọng.
Sau khi lên xe, Cừu Hành hỏi: “Có ai đuổi theo xe không?”
Giải Dương gật đầu, “Em đoán vậy. Mặc dù tin tức rất nhanh nhưng không nên phóng đại hay lan truyền nhanh như vậy. Cho nên em mới suy đoán như thế, hẳn là có người cố ý tưởng đem chuyện này bạo cho anh biết, dụ anh ra khỏi bệnh viện. Nếu em đoán đúng, bên kia có lẽ sẽ không bỏ cuộc và sẽ tiếp tục theo dõi chúng ta. Tất nhiên, có lẽ mọi thứ thực sự chỉ là sự trùng hợp thôi, em nghĩ nhiều rồi nhưng mà cẩn thận vẫn hơn.”
Mặt Cừu Hành chìm như nước, anh nắm tay Giải Dương xoa xoa, một lúc sau mới nói: “Không phải nghĩ nhiều, lát nữa em sẽ biết.”
Xe rất êm. Cừu Hành luôn nhìn về phía trước một cách trống rỗng, giống như chờ đợi một phán quyết.
Giải Dương được anh nắm tay, tay còn lại cậu lướt Weibo.
Như Cừu Hành đã nói, bây giờ toàn bộ mạng đều có tin tức đều về tin cậu bị tấn công. Người khác tung ảnh xe cảnh sát đậu trước cửa hàng hoa theo chủ đề này, người khác chụp ảnh cậu cùng cảnh sát bước ra khỏi cửa hàng hoa.
Và bởi vì tin tức ban đầu được đăng lên, mọi người trên toàn bộ mạng hiện đã xác định rằng vụ tấn công là do anti fans gây ra, cuộc thảo luận đều tập trung vào anti fans
Một cuộc điện thoại đột ngột đến, Cừu Hành lập tức ngồi thẳng người. Giải Dương bình tĩnh trả lời: “Là Tần Thành” Nói xong liền nghe điện thoại.
Tần Thành lẽ ra đã ngủ say bị người khác đánh thức, giọng nói có chút khàn, hỏi Giải Dương có sao không, tình huống ra sao. Giải Dương giải thích, sau đó liền bảo Tần Thành thay cậu đăng Weibo báo an toàn, để cho fans không lo lắng.
Cừu Hành nghe Giải Dương nói chuyện điện thoại, cơ thể căng cứng của anh thả lỏng một chút, anh lại dựa vào ghế.
Nhạc chuông của điện thoại lại vang lên.
Cừu Hành dừng lại và nhìn vào điện thoại di động của mình.
Cuộc gọi từ Ngô Thủy.
Giải Dương vừa kết thúc cuộc điện thoại với Tần Thành liền nhìn sang.
Cừu Hành chậm rãi ngồi dậy, nhấp vào kết nối nhấn nút rảnh tay, giọng anh hơi căng thẳng: “Cái gì?”
“Có một chiếc xe đang theo tôi và Chu Miểu.”
Đoán trúng rồi.
Cừu Hành đột ngột siết chặt điện thoại.
Thấy vậy, Giải Dương thay Cừu Hành ra lệnh: “Tìm cơ hội dừng lại, để cho người đi theo xe nhìn thấy Chu Miểu đang ngồi ở trên xe Hà Quân, kêu Chu Miểu đưa Hà Quân đi, anh chờ bọn họ đi rồi lại lái xe.”
“Vâng, thưa ông chủ.”
Giải Dương tiếp tục ra lệnh: “Nếu xe phía sau có ý chặn xe anh, đừng né tránh mà tìm cơ hội để chúng nó đâm anh, sau đó trực tiếp lái xe quay trở lại bệnh viện. Tôi và Cừu Hành đợi anh ở bệnh viện, anh với hai vệ sĩ khác trên xe cẩn thận, đừng để bị thương.”
“Tôi biết rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.