Chương 115: Thật ngọt ngào
Bất Hội Hạ Kỳ
24/06/2021
Giải Dương nhìn Phong Điển từ trên xuống dưới.
Phong Điển có khuôn mặt đẹp, chiều cao trung bình và cách ăn mặc trẻ trung. Cả khuôn mặt thì ánh mắt của ông ta là nổi bật nhất, trông dịu dàng và trìu mến, cho dù có khoác lên mình biểu cảm kinh tởm cũng không làm người khác phản cảm.
Ngoại hình như này rất dễ dàng để giả vờ như một người đàn ông tốt.
Giải Dương đột nhiên cảm thấy mặt của Phong Thanh Lâm giống Cừu Hành vừa mắt cậu hơn hẳn.
Phong Điểm bị cậu nhìn khó chịu cau mày, lại lùng nói: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Cừu Hành dừng lại, đang định quay mặt nhìn Phong Điển thì bị Giải Dương đưa tay giữ mặt, không cho quay đầu lại.
Ánh mắt Giải Dương vẫn nhìn Phong Điển, nhưng lại nói với Cừu Hành, giọng nói không nhỏ: “A Hành, anh đừng quay lại, đằng ấy có cái gì đó bẩn thỉu lắm, nhìn đau mắt.”
Tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Cậu trai trẻ này gọi Cừu Hành là gì? A Hành? Và cậu ta vừa bảo có cái gì bẩn thỉu?
Cừu Hành dừng lại, sự lạnh lùng giữa hai lông mày tan biến, anh mỉm cười, kéo tay Giải Dương xuống, nhìn Phong Điển nhẹ một cái, nói: “Không sao đâu, nhìn nhiều năm như vậy tôi quen rồi.”
“Anh quên rồi nhưng em không muốn anh tiếp tục đau mắt nữa” Cuối cùng Giải Dương thu lại ánh mắt và nói “Em nghĩ tụi mình ra ngoài nhanh chóng, kkeso có người họ phong ngồi trên ghế sofa, là con rể của Đào gia nhưng lại không giữ cho Đào gia tí mặt mũi nào, như kiểu Đào gia không hoan nghênh anh tới tiệc mừng thọ, đang khéo léo đuổi khách vậy.”
Đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, ánh mắt mọi người nhìn Giải Dương cũng hoàn toàn thay đổi.
Cậu trai này tưởng chỉ ôm đùi với bán sắc này có vẻ khác xa với những gì mọi người nghĩ?
Nhìn Giải Dương xong, họ lại nhìn Phong Điển đang nén giận.
Tất cả những người có mặt ở đây đều là nhà Đào gia và họ hàng nhà Đào gia, tuy họ biết rằng vừa rồi Phong Điển chỉ là khịa Cừu Hành, không phải cố ý muốn làm mất mặt Đào gia người thông minh thì hiểu được, nhưng lại hơi khó chấp nhận hành động như vậy.
Lúc chưa bị Giải Dương nói toẹt ra, mọi người còn nể mặt Phong gia coi như giả ngu, nhưng giờ Giải Dương nói toẹt hẳn ra, bọn họ lại không ừ hử gì thì chả phải dẫm lên mặt Phong gia à?
Bọn họ đều nhìn Đào lão gia với Đào Hoa Chương, đều là trưởng bối của Đào gia, nhưng không thích hợp mở miệng vào lúc này.
Phong Điển bị Giải Dương nói không còn mặt mũi, sau đó lại bị mọi người nhìn chằm chằm, cũng ý thức được mình nói câu kia không tốt, trong lòng buồn bực không thôi, đang định mở miệng nói cứu cháy vài câu thì Đào lão gia lại lên tiếng.
Giọng Đào lão gia rất lạnh lùng, ra lệnh: “Thơ văn hoa mỹ, tịch mau khai, trước tiên mời khách quý ngồi xuống. Phong Điển, con lại đây cha có vài lời muốn nói. Lan Lan, đi ra ngoài xem cô con đâu, hỏi nó luôn là đến dự sinh nhật tôi hay là chỉ đến để mang theo đứa con trai đến để tìm mối thông gia tốt?”
Trưởng lão đã mở miệng, những người khác cũng nhao nhao nói chen vào phụ hoạ, trách móc Đào Di, như đập vào mặt Phong Điển.
Phong Điển không có cơ hội chèn mồm vào.
Đào Hoa Chương cũng lạnh lùng nhìn Phong Điển, sau đó hít một hơi thật sâu, nhìn Cừu Hành và Giải Dương, mỉm cười và nói vài lời sơ suất và xin lỗi, một lần nữa mời Cừu Hành và Giải Dương ngồi bên ngoài tại bàn khách.
Từ nãy đến giờ Cừu Hành nghe Giải Dương khịa Phong Điển thì vẫn cười, nghe vậy nể mặt Đào Hoa Chương anh nắm tay Giải Dương và bước ra ngoài.
Giải Dương đến gần Cừu Hành và hạ giọng: “Anh hết giận chưa?”
Cừu Hành siết chặt tay Giải Dương và khịt mũi.
…
Hàng ghế dành cho khách VIP đều là những người có tiếng trong giới thương trường của thành phố b, tổng cộng chỉ có ba bàn. Đào Hoa Chương cố tình lướt qua chỗ người nhà Phong gia đang ngồi, dẫn Cừu Hành với Giải Dương qua phía bên phải.
Những vị khách ngồi ở ghế khách VIP về cơ bản đều là nhân tinh, khi những vị khách đầu tiên nhìn thấy Cừu Hành đưa Giải Dương đến, họ đã chủ động chào Cừu Hành và có thái độ rất tốt với Giải Dương. Một số người trong số họ có nhiều khả năng sẽ nháy mắt trêu đùa Cừu Hành còn cố tình hỏi rằng Cừu Hành định tổ chức đám cưới khi nào.
Khi đối mặt với những người này, Cừu Hành có thái độ ôn hòa hơn, đỡ Giải Dương vào chỗ ngồi, rồi trả lời: “Khi nào thì tổ chức hôn lễ à? còn tùy thời điểm Giải Dương gật đầu nữa.”
Thừa nhận có hôn lễ, còn cố ý hạ thấp chính mình, đưa quyền chủ động tình cảm giao cho nửa kia.
Mọi người đều hiểu, bọn họ chân thành hoặc giả ý chúc mừng, tỏ ý muốn uống rượu cưới.
Cảnh tượng tràn đầy nhiệt huyết đầy giả tạo, Giải Dương ngồi bên cạnh Cừu Hành nở một nụ cười, đối mặt với sự trêu chọc của người khác sẽ gật đầu, cậu hào phóng đáp: “Khi nào tôi gật đầu thì còn phải xem ý của Cừu Hành đã.”
Cừu Hành nghe vậy lười nhác hừ một tiếng.
Những người trên bàn nhìn biểu cảm của Cừu Hành, lại nhìn biểu cảm của Giải Dương, trao đổi ánh mắt, đối với Giải Dương lịch sự hơn.
Có một vài người trong bàn ăn đối Cừu Hành với Giải Dương thì khách khí, cũng có đối Cừu Hành và Giải Dương không khách khí.
Sau khi mọi người chào hỏi một lượt, một người họ hàng nhà phong gia đột nhiên hỏi Giải Dương: “Tôi nghe nói cậu Giải là ca sĩ à? Con trai tôi hồi trước cũng mê một ca sĩ, còn bao nước ngoài chơi một vòng, mấy người trẻ bây giờ, than ôi.”
Bàn ăn yên lặng, mọi người lén lút nhìn Giải Thiếu Dương, muốn xem cậu trả lời câu này như thế nào.
Giải Dương dường như không để ý đến ánh mắt đàm tiếu của mọi người, nhẹ nhàng ấn tay Cừu Hành ra hiệu cho anh đừng tức giận, nhìn người hỏi, cười đáp: “Hồ đổng, ngài cũng đừng quá bi quan quá, con trai mình thì từ từ dạy dỗ, đừng như vậy mà thất vọng với toàn bộ ca sĩ chứ? Tôi tin rằng có nhiều người trẻ được dậy dỗ trong một gia đình tốt, có lẽ trong có cũng có những ca sĩ được dậy dỗ rất tốt, đừng nản lòng, nếu ông đang gặp khó khăn thì ông có thể học hỏi những bậc cha mẹ xuất sắc khác ở đây?”
Đúng là nói chuyện khéo.
Tất cả mọi người đều thu hồi ánh mắt, trong lòng cơ bản hiểu được tính tình Giải Dương.
Quả nhiên, người có thể bắt được Cừu Hành thì không đơn giản.
Hồ tổng bị nói đến đỏ mặt, có người có quan hệ tốt với Hồ Đổng ra mặt nói đỡ, lái sang chủ đề khác nhưng bản thân Hồ Đổng lại không vui.
Ông ta nhíu mày nói: “Ai nói cho cậu con trai tôi không nên thân? Giải tiên sinh, lời nói cũng không thể nói bậy.”
Cừu Hành vốn đang trầm mặc bỗng nhiên bật cười hỏi: “27 tuổi còn chờ gia đình nâng đỡ? Dương Dương 20 tuổi đã biết tự mở công ty, đi hát kiếm tiền, xin hỏi con của ông làm gì khi 20 tuổi vậy? Không, cậu ta làm được gì khi 20 tuổi?”
Hồ đổng nghẹn lại, mất mặt cực kỳ, không ngồi đây được nữa, đứng dậy rời bàn.
Những người khác trong bàn đang bận nói về các chủ đề khác.
Hồ Đổng sau khi rời đi cũng không quay lại, chỗ còn trống.
Bữa tiệc sinh nhật không bao lâu đã bắt đầu, Đào Hoa Chương dẫn một đống người Đào gia đến sân khấu nhỏ ở giữa, mỉm cười cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, sau đó đẩy chiếc bánh lớn, bảo Đào lão gia ước mấy câu rồi cắt bánh kem.
Mọi người trên khán đài vỗ tay và gửi lời chúc phúc đến Đào lão gia.
Sau khi cắt bánh xong, sau đó đến màn mừng sinh nhật, sau đó Đào lão gia được người nhà đỡ đi nghỉ ngơi ăn uống, con cháu Đào gia giải tán, đi chúc rượu khách.
Bàn nơi Cừu Hành đang ngồi đều là khách quý, Đào Hoa Chương đến chúc rượu, còn mang theo Đào Ương.
Khi Đào Hoa Chương nâng cốc chúc mừng mọi người, Đào Ương một mình đi vòng sang chỗ Cừu Hành, cúi xuống mỉm cười và nâng cốc với Cừu Hành nói: “Cảm ơn ngài Cừu, xin ngài nhận cho. Vụ việc weibo lần trước tôi chưa có cơ hội gặp mặt trực tiếp để xin lỗi, xin lỗi.”
Cừu Hành phản ứng lạnh lùng nói: “Không có lần sau.”
Đào Ương trên mặt nở nụ cười, chậm rãi thu tay chúc rượu, hơi đứng thẳng người lên, đáp: “Đương nhiên không có lần sau.” Hắn đột nhiên nhẹ giọng một chút, tiếp tục nói: “Từ đầu còn tưởng rằng Cừu đổng sẽ không tới, lần trước tôi gọi điện thoại cho ngài ——”
Cừu Hành cắt ngang lời nói của Đào Ương:” Cậu nên đi ngay thôi, cha cậu đang tìm cậu kìa.”
“…”
Đào Ương nhìn bộ dạng thờ ơ của Cừu Hành, cuối cùng hoàn toàn đứng dậy, nhìn Giải Dương đang từ từ bóc tôm, thậm chí đầu còn nghiêng sang một bên, Giải Dương dường như không quan tâm đến những gì hắn và Cừu Hành đang nói, lại mỉm cười và chào tạm biệt.
Cừu Hành quay sang bên cạnh và nhìn Giải Dương bên cạnh mình.
Giải Dương đặt những con tôm đã bóc vỏ lên đĩa của Cừu Hành, khoe khoang: “Biểu hiện không tồi.”
“Bóc vỏ tôm là ý muốn tống cổ ai đây?” Cừu Hành ngoài miệng thì ghét bỏ, nhưng tay lại tự giác cầm lấy tôm còn có ý nhúng vào đĩa dấm trước mặt Giải Dương, mở miệng bình luận: “Thật chua.”
Giải Dương nhướng mày liếc nhìn Cừu Hành, lau tay, lấy điện thoại di động ra, ở trước mặt anh Hôi Dương CP siêu thoại, dùng tài khoản phụ bấm vào đó.
Cừu Hành: “…”
Anh trừng mắt nhìn Giải Dương, nắm lấy tay Giải Dương rồi tịch thu điện thoại di động của cậu, đưa cho cậu một ít đồ ăn, giọng điệu hung dữ: “Ăn cơm hẳn hoi.”
Giảu Dương cười cười cầm đũa lên, gắp mấy đồ ăn anh vừa đưa chấm vào nước chấm, khen: “Ngọt quá.”
“…” Cừu Hành lại trừng mắt nhìn cậu, nhưng lần này ánh mắt nhẹ hơn rất nhiều, khóe miệng vẫn không khỏi nhếch lên. Anh lấy đũa gắp con tôm, miệng chán ghét, “Vịt sa tế làm sao mà ngọt được? đầu lưỡi em hỏng rồi à? tập trung ăn cơm không được nghịch điện thoại… Còn ăn tôm không?”
“Có ạ”
Giải Dương bắt đầu bóc tôm.
Những người khách ngồi bên cạnh nghe hết cuộc trò chuyện: “…”
Giống như…… Biết cái gì đâu.
Sau tiệc chính, sẽ có một bữa tiệc nhỏ để mọi người giao lưu, sẽ có các tiết mục biểu diễn trên sân khấu nhỏ. Mọi người thích đến thì đến, những người không muốn giao lưu cũng có thể về trước.
Cừu Hành không thích mấy loại kiểu nàu, dự tiệc sinh nhật lần này là để giúp khẳng định thân phận của Giải Dương, hiện tại đã đạt được mục đích, lúc được về thì chắc chắn anh sẽ về.
Anh đứng dậy chào người chung bàn, rồi cùng Giải Dương đi về phía lối ra phòng tiệc.
Nhưng anh suy nghĩ quá đơn giản rồi, thân là Chủ tịch Vinh Đỉnh đã ít tham gia mấy loại tiệc này, làm sao mọi người có thể để anh đi nhanh chóng như này được? Vừa đi được hai bước, đã bị một đối tác có quan hệ tốt với cha của anh, chặn Cừu Hành lại để nói chuyện.
Cừu Hành phải dừng lại để chào hỏi.
Sau khi chào hỏi xong, vừa đi được hai bước, một chủ tịch khác hợp tác với Vinh Đỉnh xuất hiện, ông ta đi cùng với hai người bạn, những người muốn giao lưu với Cừu Hành.
Cứ như thế này, Cừu Hành trở nên mất kiên nhẫn và cau mày, “Biết thế tôi mang theo Cừu Kinh Vĩ rồi.”
Giải Dương xoa dịu: “Gần lối ra rồi, không còn ai— “
Ngài Cừu!”
Giải Dương không nói nữa quay đầu lại, nhìn thấy Đào Ương lon ton chạy tới, đi tới trước mặt hai người, hắn ngượng ngùng sửa soạn mái tóc rối bù, nói: “Cũng may ngài chưa đi, Ông nội tôi muốn mời ngài qua nói chuyện, không biết có được hay không? Hắn thấp giọng nói thêm, nói chuyện nhà họ Phong.”
Cừu Hành cau mày nhìn về phía Giải Dương.
Giải Dương nói: “Đi thôi, sinh nhật lớn của lão gia, phải để cho ông ấy mặt mũi chứ.”
Cừu Hành gật đầu, nắm tay Giải Dương, nói với Đào Ương: “Đi đi.”
“Cảm ơn chủ tịch Cừu thông cảm.” Đào Ương lại nhìn về phía Giải Dương, “…… Cũng cảm ơn phó giám đốc Giải.”
“Không có gì.” Giải Dương mỉm cười, “Tình cờ tôi cũng có chuyện muốn hỏi tiền bối. Không biết lát nữa A Hành có đi gặp lão gia, tôi có vinh hạnh được nói chuyện một mình với tiền bối không?”
Bị một người có tâm tư không rõ thường thường như có như không quấy rầy một chút thì là điều không tốt, mặc kệ Đào Ương là có ý gì, Giải Dương đều quyết định không thân quen hắn ta.
Đào Ương nhướng mắt nhìn Giải Dương nhìn hai giây, nụ cười của hắn trở nên sâu hơn, đáp: “Đương nhiên có thể.”
Phong Điển có khuôn mặt đẹp, chiều cao trung bình và cách ăn mặc trẻ trung. Cả khuôn mặt thì ánh mắt của ông ta là nổi bật nhất, trông dịu dàng và trìu mến, cho dù có khoác lên mình biểu cảm kinh tởm cũng không làm người khác phản cảm.
Ngoại hình như này rất dễ dàng để giả vờ như một người đàn ông tốt.
Giải Dương đột nhiên cảm thấy mặt của Phong Thanh Lâm giống Cừu Hành vừa mắt cậu hơn hẳn.
Phong Điểm bị cậu nhìn khó chịu cau mày, lại lùng nói: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Cừu Hành dừng lại, đang định quay mặt nhìn Phong Điển thì bị Giải Dương đưa tay giữ mặt, không cho quay đầu lại.
Ánh mắt Giải Dương vẫn nhìn Phong Điển, nhưng lại nói với Cừu Hành, giọng nói không nhỏ: “A Hành, anh đừng quay lại, đằng ấy có cái gì đó bẩn thỉu lắm, nhìn đau mắt.”
Tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Cậu trai trẻ này gọi Cừu Hành là gì? A Hành? Và cậu ta vừa bảo có cái gì bẩn thỉu?
Cừu Hành dừng lại, sự lạnh lùng giữa hai lông mày tan biến, anh mỉm cười, kéo tay Giải Dương xuống, nhìn Phong Điển nhẹ một cái, nói: “Không sao đâu, nhìn nhiều năm như vậy tôi quen rồi.”
“Anh quên rồi nhưng em không muốn anh tiếp tục đau mắt nữa” Cuối cùng Giải Dương thu lại ánh mắt và nói “Em nghĩ tụi mình ra ngoài nhanh chóng, kkeso có người họ phong ngồi trên ghế sofa, là con rể của Đào gia nhưng lại không giữ cho Đào gia tí mặt mũi nào, như kiểu Đào gia không hoan nghênh anh tới tiệc mừng thọ, đang khéo léo đuổi khách vậy.”
Đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, ánh mắt mọi người nhìn Giải Dương cũng hoàn toàn thay đổi.
Cậu trai này tưởng chỉ ôm đùi với bán sắc này có vẻ khác xa với những gì mọi người nghĩ?
Nhìn Giải Dương xong, họ lại nhìn Phong Điển đang nén giận.
Tất cả những người có mặt ở đây đều là nhà Đào gia và họ hàng nhà Đào gia, tuy họ biết rằng vừa rồi Phong Điển chỉ là khịa Cừu Hành, không phải cố ý muốn làm mất mặt Đào gia người thông minh thì hiểu được, nhưng lại hơi khó chấp nhận hành động như vậy.
Lúc chưa bị Giải Dương nói toẹt ra, mọi người còn nể mặt Phong gia coi như giả ngu, nhưng giờ Giải Dương nói toẹt hẳn ra, bọn họ lại không ừ hử gì thì chả phải dẫm lên mặt Phong gia à?
Bọn họ đều nhìn Đào lão gia với Đào Hoa Chương, đều là trưởng bối của Đào gia, nhưng không thích hợp mở miệng vào lúc này.
Phong Điển bị Giải Dương nói không còn mặt mũi, sau đó lại bị mọi người nhìn chằm chằm, cũng ý thức được mình nói câu kia không tốt, trong lòng buồn bực không thôi, đang định mở miệng nói cứu cháy vài câu thì Đào lão gia lại lên tiếng.
Giọng Đào lão gia rất lạnh lùng, ra lệnh: “Thơ văn hoa mỹ, tịch mau khai, trước tiên mời khách quý ngồi xuống. Phong Điển, con lại đây cha có vài lời muốn nói. Lan Lan, đi ra ngoài xem cô con đâu, hỏi nó luôn là đến dự sinh nhật tôi hay là chỉ đến để mang theo đứa con trai đến để tìm mối thông gia tốt?”
Trưởng lão đã mở miệng, những người khác cũng nhao nhao nói chen vào phụ hoạ, trách móc Đào Di, như đập vào mặt Phong Điển.
Phong Điển không có cơ hội chèn mồm vào.
Đào Hoa Chương cũng lạnh lùng nhìn Phong Điển, sau đó hít một hơi thật sâu, nhìn Cừu Hành và Giải Dương, mỉm cười và nói vài lời sơ suất và xin lỗi, một lần nữa mời Cừu Hành và Giải Dương ngồi bên ngoài tại bàn khách.
Từ nãy đến giờ Cừu Hành nghe Giải Dương khịa Phong Điển thì vẫn cười, nghe vậy nể mặt Đào Hoa Chương anh nắm tay Giải Dương và bước ra ngoài.
Giải Dương đến gần Cừu Hành và hạ giọng: “Anh hết giận chưa?”
Cừu Hành siết chặt tay Giải Dương và khịt mũi.
…
Hàng ghế dành cho khách VIP đều là những người có tiếng trong giới thương trường của thành phố b, tổng cộng chỉ có ba bàn. Đào Hoa Chương cố tình lướt qua chỗ người nhà Phong gia đang ngồi, dẫn Cừu Hành với Giải Dương qua phía bên phải.
Những vị khách ngồi ở ghế khách VIP về cơ bản đều là nhân tinh, khi những vị khách đầu tiên nhìn thấy Cừu Hành đưa Giải Dương đến, họ đã chủ động chào Cừu Hành và có thái độ rất tốt với Giải Dương. Một số người trong số họ có nhiều khả năng sẽ nháy mắt trêu đùa Cừu Hành còn cố tình hỏi rằng Cừu Hành định tổ chức đám cưới khi nào.
Khi đối mặt với những người này, Cừu Hành có thái độ ôn hòa hơn, đỡ Giải Dương vào chỗ ngồi, rồi trả lời: “Khi nào thì tổ chức hôn lễ à? còn tùy thời điểm Giải Dương gật đầu nữa.”
Thừa nhận có hôn lễ, còn cố ý hạ thấp chính mình, đưa quyền chủ động tình cảm giao cho nửa kia.
Mọi người đều hiểu, bọn họ chân thành hoặc giả ý chúc mừng, tỏ ý muốn uống rượu cưới.
Cảnh tượng tràn đầy nhiệt huyết đầy giả tạo, Giải Dương ngồi bên cạnh Cừu Hành nở một nụ cười, đối mặt với sự trêu chọc của người khác sẽ gật đầu, cậu hào phóng đáp: “Khi nào tôi gật đầu thì còn phải xem ý của Cừu Hành đã.”
Cừu Hành nghe vậy lười nhác hừ một tiếng.
Những người trên bàn nhìn biểu cảm của Cừu Hành, lại nhìn biểu cảm của Giải Dương, trao đổi ánh mắt, đối với Giải Dương lịch sự hơn.
Có một vài người trong bàn ăn đối Cừu Hành với Giải Dương thì khách khí, cũng có đối Cừu Hành và Giải Dương không khách khí.
Sau khi mọi người chào hỏi một lượt, một người họ hàng nhà phong gia đột nhiên hỏi Giải Dương: “Tôi nghe nói cậu Giải là ca sĩ à? Con trai tôi hồi trước cũng mê một ca sĩ, còn bao nước ngoài chơi một vòng, mấy người trẻ bây giờ, than ôi.”
Bàn ăn yên lặng, mọi người lén lút nhìn Giải Thiếu Dương, muốn xem cậu trả lời câu này như thế nào.
Giải Dương dường như không để ý đến ánh mắt đàm tiếu của mọi người, nhẹ nhàng ấn tay Cừu Hành ra hiệu cho anh đừng tức giận, nhìn người hỏi, cười đáp: “Hồ đổng, ngài cũng đừng quá bi quan quá, con trai mình thì từ từ dạy dỗ, đừng như vậy mà thất vọng với toàn bộ ca sĩ chứ? Tôi tin rằng có nhiều người trẻ được dậy dỗ trong một gia đình tốt, có lẽ trong có cũng có những ca sĩ được dậy dỗ rất tốt, đừng nản lòng, nếu ông đang gặp khó khăn thì ông có thể học hỏi những bậc cha mẹ xuất sắc khác ở đây?”
Đúng là nói chuyện khéo.
Tất cả mọi người đều thu hồi ánh mắt, trong lòng cơ bản hiểu được tính tình Giải Dương.
Quả nhiên, người có thể bắt được Cừu Hành thì không đơn giản.
Hồ tổng bị nói đến đỏ mặt, có người có quan hệ tốt với Hồ Đổng ra mặt nói đỡ, lái sang chủ đề khác nhưng bản thân Hồ Đổng lại không vui.
Ông ta nhíu mày nói: “Ai nói cho cậu con trai tôi không nên thân? Giải tiên sinh, lời nói cũng không thể nói bậy.”
Cừu Hành vốn đang trầm mặc bỗng nhiên bật cười hỏi: “27 tuổi còn chờ gia đình nâng đỡ? Dương Dương 20 tuổi đã biết tự mở công ty, đi hát kiếm tiền, xin hỏi con của ông làm gì khi 20 tuổi vậy? Không, cậu ta làm được gì khi 20 tuổi?”
Hồ đổng nghẹn lại, mất mặt cực kỳ, không ngồi đây được nữa, đứng dậy rời bàn.
Những người khác trong bàn đang bận nói về các chủ đề khác.
Hồ Đổng sau khi rời đi cũng không quay lại, chỗ còn trống.
Bữa tiệc sinh nhật không bao lâu đã bắt đầu, Đào Hoa Chương dẫn một đống người Đào gia đến sân khấu nhỏ ở giữa, mỉm cười cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, sau đó đẩy chiếc bánh lớn, bảo Đào lão gia ước mấy câu rồi cắt bánh kem.
Mọi người trên khán đài vỗ tay và gửi lời chúc phúc đến Đào lão gia.
Sau khi cắt bánh xong, sau đó đến màn mừng sinh nhật, sau đó Đào lão gia được người nhà đỡ đi nghỉ ngơi ăn uống, con cháu Đào gia giải tán, đi chúc rượu khách.
Bàn nơi Cừu Hành đang ngồi đều là khách quý, Đào Hoa Chương đến chúc rượu, còn mang theo Đào Ương.
Khi Đào Hoa Chương nâng cốc chúc mừng mọi người, Đào Ương một mình đi vòng sang chỗ Cừu Hành, cúi xuống mỉm cười và nâng cốc với Cừu Hành nói: “Cảm ơn ngài Cừu, xin ngài nhận cho. Vụ việc weibo lần trước tôi chưa có cơ hội gặp mặt trực tiếp để xin lỗi, xin lỗi.”
Cừu Hành phản ứng lạnh lùng nói: “Không có lần sau.”
Đào Ương trên mặt nở nụ cười, chậm rãi thu tay chúc rượu, hơi đứng thẳng người lên, đáp: “Đương nhiên không có lần sau.” Hắn đột nhiên nhẹ giọng một chút, tiếp tục nói: “Từ đầu còn tưởng rằng Cừu đổng sẽ không tới, lần trước tôi gọi điện thoại cho ngài ——”
Cừu Hành cắt ngang lời nói của Đào Ương:” Cậu nên đi ngay thôi, cha cậu đang tìm cậu kìa.”
“…”
Đào Ương nhìn bộ dạng thờ ơ của Cừu Hành, cuối cùng hoàn toàn đứng dậy, nhìn Giải Dương đang từ từ bóc tôm, thậm chí đầu còn nghiêng sang một bên, Giải Dương dường như không quan tâm đến những gì hắn và Cừu Hành đang nói, lại mỉm cười và chào tạm biệt.
Cừu Hành quay sang bên cạnh và nhìn Giải Dương bên cạnh mình.
Giải Dương đặt những con tôm đã bóc vỏ lên đĩa của Cừu Hành, khoe khoang: “Biểu hiện không tồi.”
“Bóc vỏ tôm là ý muốn tống cổ ai đây?” Cừu Hành ngoài miệng thì ghét bỏ, nhưng tay lại tự giác cầm lấy tôm còn có ý nhúng vào đĩa dấm trước mặt Giải Dương, mở miệng bình luận: “Thật chua.”
Giải Dương nhướng mày liếc nhìn Cừu Hành, lau tay, lấy điện thoại di động ra, ở trước mặt anh Hôi Dương CP siêu thoại, dùng tài khoản phụ bấm vào đó.
Cừu Hành: “…”
Anh trừng mắt nhìn Giải Dương, nắm lấy tay Giải Dương rồi tịch thu điện thoại di động của cậu, đưa cho cậu một ít đồ ăn, giọng điệu hung dữ: “Ăn cơm hẳn hoi.”
Giảu Dương cười cười cầm đũa lên, gắp mấy đồ ăn anh vừa đưa chấm vào nước chấm, khen: “Ngọt quá.”
“…” Cừu Hành lại trừng mắt nhìn cậu, nhưng lần này ánh mắt nhẹ hơn rất nhiều, khóe miệng vẫn không khỏi nhếch lên. Anh lấy đũa gắp con tôm, miệng chán ghét, “Vịt sa tế làm sao mà ngọt được? đầu lưỡi em hỏng rồi à? tập trung ăn cơm không được nghịch điện thoại… Còn ăn tôm không?”
“Có ạ”
Giải Dương bắt đầu bóc tôm.
Những người khách ngồi bên cạnh nghe hết cuộc trò chuyện: “…”
Giống như…… Biết cái gì đâu.
Sau tiệc chính, sẽ có một bữa tiệc nhỏ để mọi người giao lưu, sẽ có các tiết mục biểu diễn trên sân khấu nhỏ. Mọi người thích đến thì đến, những người không muốn giao lưu cũng có thể về trước.
Cừu Hành không thích mấy loại kiểu nàu, dự tiệc sinh nhật lần này là để giúp khẳng định thân phận của Giải Dương, hiện tại đã đạt được mục đích, lúc được về thì chắc chắn anh sẽ về.
Anh đứng dậy chào người chung bàn, rồi cùng Giải Dương đi về phía lối ra phòng tiệc.
Nhưng anh suy nghĩ quá đơn giản rồi, thân là Chủ tịch Vinh Đỉnh đã ít tham gia mấy loại tiệc này, làm sao mọi người có thể để anh đi nhanh chóng như này được? Vừa đi được hai bước, đã bị một đối tác có quan hệ tốt với cha của anh, chặn Cừu Hành lại để nói chuyện.
Cừu Hành phải dừng lại để chào hỏi.
Sau khi chào hỏi xong, vừa đi được hai bước, một chủ tịch khác hợp tác với Vinh Đỉnh xuất hiện, ông ta đi cùng với hai người bạn, những người muốn giao lưu với Cừu Hành.
Cứ như thế này, Cừu Hành trở nên mất kiên nhẫn và cau mày, “Biết thế tôi mang theo Cừu Kinh Vĩ rồi.”
Giải Dương xoa dịu: “Gần lối ra rồi, không còn ai— “
Ngài Cừu!”
Giải Dương không nói nữa quay đầu lại, nhìn thấy Đào Ương lon ton chạy tới, đi tới trước mặt hai người, hắn ngượng ngùng sửa soạn mái tóc rối bù, nói: “Cũng may ngài chưa đi, Ông nội tôi muốn mời ngài qua nói chuyện, không biết có được hay không? Hắn thấp giọng nói thêm, nói chuyện nhà họ Phong.”
Cừu Hành cau mày nhìn về phía Giải Dương.
Giải Dương nói: “Đi thôi, sinh nhật lớn của lão gia, phải để cho ông ấy mặt mũi chứ.”
Cừu Hành gật đầu, nắm tay Giải Dương, nói với Đào Ương: “Đi đi.”
“Cảm ơn chủ tịch Cừu thông cảm.” Đào Ương lại nhìn về phía Giải Dương, “…… Cũng cảm ơn phó giám đốc Giải.”
“Không có gì.” Giải Dương mỉm cười, “Tình cờ tôi cũng có chuyện muốn hỏi tiền bối. Không biết lát nữa A Hành có đi gặp lão gia, tôi có vinh hạnh được nói chuyện một mình với tiền bối không?”
Bị một người có tâm tư không rõ thường thường như có như không quấy rầy một chút thì là điều không tốt, mặc kệ Đào Ương là có ý gì, Giải Dương đều quyết định không thân quen hắn ta.
Đào Ương nhướng mắt nhìn Giải Dương nhìn hai giây, nụ cười của hắn trở nên sâu hơn, đáp: “Đương nhiên có thể.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.