Chương 7: "...!"
Hoahongnohoa
21/10/2020
Dụ Trừng ngủ một mạch đến trưa mới tỉnh, dậy rồi mới thấy cơ thể có một loại đau nhức khó nói nên lời.
Cậu ở trong chăn vung tay vung chân một hồi mới dám đưa ngón tay mò ra phía sau, mon men thăm dò chỗ nào đó phía sau.
Hậu huyệt hôm qua bị mạnh mẽ đâm rút còn chưa khép lại được, hơi mở ra, đụng vào có chút đau nhói, còn sưng nhẹ nữa chứ.
Mặt cậu không hiểu sao lại bắt đầu đỏ. Vừa mặt vào gối, Dụ Trừng hồi tưởng lại từng khoảnh khắc đêm qua, trong lòng vừa xấu hổ vừa có cảm giác rạo rực vô hình. Cậu lại ra sức dụi mặt vào gối, dụi đến nổi bao gối nhăn nhúm lộn xộn.
Dụ Trừng bổng thấy nhớ Dương Tấn Hoài vô cùng. Cũng không biết tại sao, chỉ thấy nhớ đối phương thật nhiều, thật nhiều,... ...... ...
Dường như qua một đêm, tầng sương mù mông lung ngăn cách giữa cậu cùng Dương Tấn Hoài đã bị phá tan, sự hiện diện của Dương Tấn Hoài trong lòng cậu rốt cuộc cũng trở nên rõ nét hơn. Khuôn mặt nghiêm túc của anh mà lúc trước cậu muốn tránh được lúc nào hay lúc nấy, bây giờ cũng không còn khiến cậu khẩn trương nữa.
Dụ Trừng dè dặt xuống giường, cảm thấy thắt lưng cậu sắp gãy đến nơi rồi. Nghĩ đến cảnh tối qua Dương Tấn Hoài bóp lấy eo cậu, ra vào trong cơ thể cậu, cơn đau chỗ thắt lưng tựa như hàm chứa một loại cảm giác gợi cảm kì lạ, mặt cậu lại càng thêm đỏ.
Dụ Trừng trưng ra một loại tư thế không được tự nhiên, lết từ phòng ngủ ra phòng khách rồi lại vào phòng bếp. Cậu không khỏi cảm thấy mất mát: Dương Tấn Hoài hiển nhiên đã sớm rời khỏi nhà.
Hôm nay vốn không phải cuối tuần, tuy Dụ Trừng buổi sáng không có tiết nhưng Dương Tấn Hoài thì khác, anh có khi ngay cả cuối tuần cũng phải có mặt ở bệnh viện.
Nói thì nói vậy, nhưng Dụ Trừng rất thông cảm cho anh. Có điều qua một đêm đầy xúc cảm mạnh mẽ như đêm qua, tỉnh dậy lại phát hiện anh đã đi mất, Dụ Trừng đột nhiên có một loại cảm giác buồn không tả.
Dụ Trừng vào phòng tắm, gột rửa sạch sẽ thân thể - cơ thể cậu tuy vẫn còn đầy dấu vết hoan ái nhưng cũng khoan khoái nhẹ nhàng hơn, tranh thủ thời gian tắm táp để bình ổn tâm tình.
Cảm giác hưng phấn không tưởng từ đêm "tân hôn" của hai người dần theo tiếng nước trôi đi, Dụ Trừng trở nên tỉnh táo hơn, tâm trạng cũng khôi phục lại trạng thái trước lúc hai người chưa thân mật tiếp xúc.
Đến khi nhận được điện thoại của Dương Tấn Hoài, cậu đã bắt đầu thấy lo sợ, do dự một lúc lâu mới e dè ấn nút nhận cuộc gọi.
Lúc này cậu vừa rời khỏi nhà, buổi chiều có tiết, cậu không có tâm trạng nấu nướng, định bụng ăn đại cái gì đó trên đường đến trường.
"Em tỉnh rồi sao?" Giọng nói Dương Tấn Hoài vốn lạnh nhạt, ít cảm xúc, ngữ điệu ít khi lên xuống, người nghe bình thường sẽ có cảm giác khó tương tác, huống chi anh còn có một khuôn mặt đầy vẻ nghiêm khắc, ít nói ít cười.
Dụ Trừng thậm chí còn nghi ngờ lí do bác sĩ Dương ít gặp phiền phức đến vậy là do bệnh nhân cùng người nhà của họ bị khí thế của anh dọa đến nỗi không dám hó hé, thở cũng không dám thở mạnh.
Dụ Trừng lúc trước chăm ông nội trong bệnh viện cũng đã từng bị dọa, cảm thấy bác sĩ phụ trách của ông nội khó gần vô cùng. Vui vẻ chào đón bị lơ, cung kính lễ phép cũng bị lơ, thậm chí thân thiết vồn vã cũng không thể lay chuyển được tâm địa sắt đá của anh.
Có lần Dụ Trừng tình cờ biết được Dương Tấn Hoài sống một mình, công việc lại bận rộn, thường xuyên bỏ buổi sáng nên lúc mang cơm cho ông tiện tay đem thêm một phần cho Dương Tấn Hoài. Dù đối phương ngoài miệng nói cảm ơn, Dụ Trừng vẫn cảm thấy trong lòng bác sĩ Dương ngược lại như đang trách cậu xen vào việc của người khác.
Từ lúc kết hôn đến giờ hai người rất ít khi gọi điện thoại cho nhau, đa số là dùng tin nhắn liên lạc qua lại, việc điện thoại này khá hiếm hoi, chủ yếu là Dụ Trừng nhắn tin hỏi anh có về ăn cơm không. Dụ Trừng là do vẫn còn e sợ bác sĩ Dương không dám gọi điện thoại, còn Dương Tấn Hoài đơn giản là do quá bận không có thời gian gọi.
Cảm giác hưng phấn từ đêm qua biến mất, Dụ Trừng nghe thấy giọng nói lạnh như băng của anh qua ống nghe, lập tức khẩn trương đến độ lắp bắp: "Dạ, tỉnh, tỉnh..."
Anh im lặng một lát mới nói tiếp: "Buổi sáng anh có ca cấp cứu nên phải vội rời nhà."
Tình huống này thật ra rất thường gặp, Dụ Trừng không biết anh cố ý giải thích cho cậu, chỉ biết gật đầu rối rít với cái ống nghe: "Dạ, dạ, em biết rồi."
Đầu dây bên kia lại thoáng im lặng, sau đó hỏi : "Em có thấy khó chịu chỗ nào không?"
"Sao cơ?" Vọt miệng xong Dụ Trừng mới kịp phản ứng.
Cậu cầm điện thoại, cảm giác người mình lại nóng lên như bị lửa đốt, một lúc lâu sau mới lúng túng trả lời: "Cũng, cũng không sao ạ! Người em cũng không thấy khó chịu lắm ..."
Dương Tấn Hoài một lần nữa im lặng không nói gì. Lúc Dụ Trừng bắt đầu hoài nghi điện thoại có phải bị hư hay không, định kiểm tra, đối phương lại lên tiếng: "Không tệ sao, ý em là rất thoải mái phải không?"
"...!"
Cậu ở trong chăn vung tay vung chân một hồi mới dám đưa ngón tay mò ra phía sau, mon men thăm dò chỗ nào đó phía sau.
Hậu huyệt hôm qua bị mạnh mẽ đâm rút còn chưa khép lại được, hơi mở ra, đụng vào có chút đau nhói, còn sưng nhẹ nữa chứ.
Mặt cậu không hiểu sao lại bắt đầu đỏ. Vừa mặt vào gối, Dụ Trừng hồi tưởng lại từng khoảnh khắc đêm qua, trong lòng vừa xấu hổ vừa có cảm giác rạo rực vô hình. Cậu lại ra sức dụi mặt vào gối, dụi đến nổi bao gối nhăn nhúm lộn xộn.
Dụ Trừng bổng thấy nhớ Dương Tấn Hoài vô cùng. Cũng không biết tại sao, chỉ thấy nhớ đối phương thật nhiều, thật nhiều,... ...... ...
Dường như qua một đêm, tầng sương mù mông lung ngăn cách giữa cậu cùng Dương Tấn Hoài đã bị phá tan, sự hiện diện của Dương Tấn Hoài trong lòng cậu rốt cuộc cũng trở nên rõ nét hơn. Khuôn mặt nghiêm túc của anh mà lúc trước cậu muốn tránh được lúc nào hay lúc nấy, bây giờ cũng không còn khiến cậu khẩn trương nữa.
Dụ Trừng dè dặt xuống giường, cảm thấy thắt lưng cậu sắp gãy đến nơi rồi. Nghĩ đến cảnh tối qua Dương Tấn Hoài bóp lấy eo cậu, ra vào trong cơ thể cậu, cơn đau chỗ thắt lưng tựa như hàm chứa một loại cảm giác gợi cảm kì lạ, mặt cậu lại càng thêm đỏ.
Dụ Trừng trưng ra một loại tư thế không được tự nhiên, lết từ phòng ngủ ra phòng khách rồi lại vào phòng bếp. Cậu không khỏi cảm thấy mất mát: Dương Tấn Hoài hiển nhiên đã sớm rời khỏi nhà.
Hôm nay vốn không phải cuối tuần, tuy Dụ Trừng buổi sáng không có tiết nhưng Dương Tấn Hoài thì khác, anh có khi ngay cả cuối tuần cũng phải có mặt ở bệnh viện.
Nói thì nói vậy, nhưng Dụ Trừng rất thông cảm cho anh. Có điều qua một đêm đầy xúc cảm mạnh mẽ như đêm qua, tỉnh dậy lại phát hiện anh đã đi mất, Dụ Trừng đột nhiên có một loại cảm giác buồn không tả.
Dụ Trừng vào phòng tắm, gột rửa sạch sẽ thân thể - cơ thể cậu tuy vẫn còn đầy dấu vết hoan ái nhưng cũng khoan khoái nhẹ nhàng hơn, tranh thủ thời gian tắm táp để bình ổn tâm tình.
Cảm giác hưng phấn không tưởng từ đêm "tân hôn" của hai người dần theo tiếng nước trôi đi, Dụ Trừng trở nên tỉnh táo hơn, tâm trạng cũng khôi phục lại trạng thái trước lúc hai người chưa thân mật tiếp xúc.
Đến khi nhận được điện thoại của Dương Tấn Hoài, cậu đã bắt đầu thấy lo sợ, do dự một lúc lâu mới e dè ấn nút nhận cuộc gọi.
Lúc này cậu vừa rời khỏi nhà, buổi chiều có tiết, cậu không có tâm trạng nấu nướng, định bụng ăn đại cái gì đó trên đường đến trường.
"Em tỉnh rồi sao?" Giọng nói Dương Tấn Hoài vốn lạnh nhạt, ít cảm xúc, ngữ điệu ít khi lên xuống, người nghe bình thường sẽ có cảm giác khó tương tác, huống chi anh còn có một khuôn mặt đầy vẻ nghiêm khắc, ít nói ít cười.
Dụ Trừng thậm chí còn nghi ngờ lí do bác sĩ Dương ít gặp phiền phức đến vậy là do bệnh nhân cùng người nhà của họ bị khí thế của anh dọa đến nỗi không dám hó hé, thở cũng không dám thở mạnh.
Dụ Trừng lúc trước chăm ông nội trong bệnh viện cũng đã từng bị dọa, cảm thấy bác sĩ phụ trách của ông nội khó gần vô cùng. Vui vẻ chào đón bị lơ, cung kính lễ phép cũng bị lơ, thậm chí thân thiết vồn vã cũng không thể lay chuyển được tâm địa sắt đá của anh.
Có lần Dụ Trừng tình cờ biết được Dương Tấn Hoài sống một mình, công việc lại bận rộn, thường xuyên bỏ buổi sáng nên lúc mang cơm cho ông tiện tay đem thêm một phần cho Dương Tấn Hoài. Dù đối phương ngoài miệng nói cảm ơn, Dụ Trừng vẫn cảm thấy trong lòng bác sĩ Dương ngược lại như đang trách cậu xen vào việc của người khác.
Từ lúc kết hôn đến giờ hai người rất ít khi gọi điện thoại cho nhau, đa số là dùng tin nhắn liên lạc qua lại, việc điện thoại này khá hiếm hoi, chủ yếu là Dụ Trừng nhắn tin hỏi anh có về ăn cơm không. Dụ Trừng là do vẫn còn e sợ bác sĩ Dương không dám gọi điện thoại, còn Dương Tấn Hoài đơn giản là do quá bận không có thời gian gọi.
Cảm giác hưng phấn từ đêm qua biến mất, Dụ Trừng nghe thấy giọng nói lạnh như băng của anh qua ống nghe, lập tức khẩn trương đến độ lắp bắp: "Dạ, tỉnh, tỉnh..."
Anh im lặng một lát mới nói tiếp: "Buổi sáng anh có ca cấp cứu nên phải vội rời nhà."
Tình huống này thật ra rất thường gặp, Dụ Trừng không biết anh cố ý giải thích cho cậu, chỉ biết gật đầu rối rít với cái ống nghe: "Dạ, dạ, em biết rồi."
Đầu dây bên kia lại thoáng im lặng, sau đó hỏi : "Em có thấy khó chịu chỗ nào không?"
"Sao cơ?" Vọt miệng xong Dụ Trừng mới kịp phản ứng.
Cậu cầm điện thoại, cảm giác người mình lại nóng lên như bị lửa đốt, một lúc lâu sau mới lúng túng trả lời: "Cũng, cũng không sao ạ! Người em cũng không thấy khó chịu lắm ..."
Dương Tấn Hoài một lần nữa im lặng không nói gì. Lúc Dụ Trừng bắt đầu hoài nghi điện thoại có phải bị hư hay không, định kiểm tra, đối phương lại lên tiếng: "Không tệ sao, ý em là rất thoải mái phải không?"
"...!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.