Chương 21: Trên tủ giày
Hoahongnohoa
22/10/2020
Nụ hôn
kia quá mãnh liệt, đầu lưỡi Dụ Trừng như sắp bị nuốt mất, cậu rất nhanh
cảm thấy khó thở, há miệng thở dốc, hay tay gắt gao níu lấy quần áo hai
bên hông của anh mới có thể trụ lại không nhũn chân tuột xuống.
Dương Tấn Hoài đem cậu ôm vào lòng, hai tay vuốt ve cơ thể cậu, sức lực của anh như muốn vò nát cậu ra. Dụ Trừng không biết nên thấy đau đớn hay thoải mái, có điều bị đối xử thô bạo một chút lại cảm thấy vui vẻ lên.
Cảm giác được khao khát mãnh liệt kia làm cậu có cảm giác mình rất quan trọng đối với Dương Tấn Hoài. Bởi vì dán chặt vào nhau, hai bên đều có thể cảm thấy dục vọng đang dâng trào của anh.
Mũi Dụ Trừng phát ra tiếng hừ hừ yếu ớt, bụng dưới của cậu bị tính khí của anh đỉnh vào khiến cậu trong ngực anh không nhịn được xoay xoay thắt lưng. Dương Tấn Hoài càng ra sức xoa nắn cặp mông của cậu, giọng nói anh vừa ướt át vừa khàn khàn: "Cởi quần ra."
Tay cậu khẽ run rẩy nhưng rốt cuộc cũng cởi được quần cùng quần lót xuống. Anh nâng mông cậu đặt lên tủ giầy. Bề mặt tủ giầy lạnh
lẽo khiến Dụ Trừng càng thêm run rẩy. Anh mở hai chân cậu ra, đẩy lưng cậu dán lên tường phía sau, hạ thể không một manh giáp che đậy liền bại lộ trước mặt anh.
Tủ giầy hơi hẹp, cậu bất an vịn chặt lấy bả vai anh, hơi thở dồn dập, hai má ửng đỏ, đôi môi bị anh dùng sức mút cắn có vẻ hơi sưng.
Dương Tấn Hoài cúi đầu, tiếp tục hôn lên, Dụ Trừng chỉ kịp á một tiếng, trong họng tràn đầy hỗn hợp nước bọt của hai người.
Anh nâng hai chân cậu lên, đỡ chính mình chậm rãi tiến vào trong thân thể cậu.
"A!... Um.... U.... " Trong miệng cậu thoát ra tiếng rên rỉ khó chịu, toàn bộ đều bị anh nuốt vào giữa hai phiến môi.
"Um!.. Sâu... Sâu quá... Mạnh... Mạnh quá.... "
"Sướng không bé con"
" Ơ... Sướng... Em... Sướng... Aaaaa"
" Sướng ở đâu? Chỗ này? Hay chỗ này....? "
"Em... Sướng quá.... Chỗ.... Chỗ lỗ hậu.... Chỗ đầu khuất... Tê .... Tê quá.... Nữa.... Aaaa... "
Động tác kịch liệt làm cho tủ giầy không chịu nổi phát ra tiếng rền rĩ ken két. Dương Tấn Hoài ấn hai đùi cậu xuống, mạnh mẽ đỉnh vào, tiếng rên rỉ của Dụ Trừng càng lớn hơn. Đôi chân cậu bị người đàn ông trước mặt gác lên vai anh, khẽ giật giật, cơ thể bị kích thích đến nỗi ngón chân cũng co rút lại.
"Nhẹ... Nhẹ thôi... Em... Em sắp không.. Không chịu được nữa... Rồi... "
"Như thế nào không chịu nổi? "
"A!... Em muốn... Muốn bắn... Cho ... Em... Của anh... Mau... "
"Cho em gì nào? Nói mau anh cho"
"Cho... Cho.. Em tinh dịch... Của... Của anh... "
"Được! Cho em"
Lúc này người đàn ông trước mặt cậu như đã đánh mất khả năng nói chuyện, anh thở hổn hển, hơi thở nóng rực phả vào lỗ tai Dụ Trừng khiến cậu như muốn phát sốt. Cả người cậu nóng lên, phần da thịt tiếp xúc với anh toát mồ hôi nhễ nhại, không hiểu sao cậu lại thấy khát vô cùng, nhìn thấy mồ hôi đọng lên trên cằm anh, nhịn không được rướn lên liếm liếm.
Cằm Dương Tấn Hoài chợt cứng lại, anh cúi đầu nhìn cậu, Dụ Trừng tỉnh ra, lập tức ngượng ngùng không biết chui vào đâu. Anh cắn môi dưới của cậu, mãnh liệt mút vào, khiến cánh môi sưng đỏ như tụ huyết.
" Ưh... Em ... Bắn... Mạnh... Mạnh... Cho .... Em... A.... "
"Nhận lấy bé con"
"A!.... Aaaaaa.... "
Tinh dịch bác sĩ Dương rất nhanh đã bắn vào trong hậu huyệt Dụ Trừng. Cậu được bắn và tự bắn khiến cả người sướng rân lên.
Dương Tấn Hoài đem cậu ôm vào lòng, hai tay vuốt ve cơ thể cậu, sức lực của anh như muốn vò nát cậu ra. Dụ Trừng không biết nên thấy đau đớn hay thoải mái, có điều bị đối xử thô bạo một chút lại cảm thấy vui vẻ lên.
Cảm giác được khao khát mãnh liệt kia làm cậu có cảm giác mình rất quan trọng đối với Dương Tấn Hoài. Bởi vì dán chặt vào nhau, hai bên đều có thể cảm thấy dục vọng đang dâng trào của anh.
Mũi Dụ Trừng phát ra tiếng hừ hừ yếu ớt, bụng dưới của cậu bị tính khí của anh đỉnh vào khiến cậu trong ngực anh không nhịn được xoay xoay thắt lưng. Dương Tấn Hoài càng ra sức xoa nắn cặp mông của cậu, giọng nói anh vừa ướt át vừa khàn khàn: "Cởi quần ra."
Tay cậu khẽ run rẩy nhưng rốt cuộc cũng cởi được quần cùng quần lót xuống. Anh nâng mông cậu đặt lên tủ giầy. Bề mặt tủ giầy lạnh
lẽo khiến Dụ Trừng càng thêm run rẩy. Anh mở hai chân cậu ra, đẩy lưng cậu dán lên tường phía sau, hạ thể không một manh giáp che đậy liền bại lộ trước mặt anh.
Tủ giầy hơi hẹp, cậu bất an vịn chặt lấy bả vai anh, hơi thở dồn dập, hai má ửng đỏ, đôi môi bị anh dùng sức mút cắn có vẻ hơi sưng.
Dương Tấn Hoài cúi đầu, tiếp tục hôn lên, Dụ Trừng chỉ kịp á một tiếng, trong họng tràn đầy hỗn hợp nước bọt của hai người.
Anh nâng hai chân cậu lên, đỡ chính mình chậm rãi tiến vào trong thân thể cậu.
"A!... Um.... U.... " Trong miệng cậu thoát ra tiếng rên rỉ khó chịu, toàn bộ đều bị anh nuốt vào giữa hai phiến môi.
"Um!.. Sâu... Sâu quá... Mạnh... Mạnh quá.... "
"Sướng không bé con"
" Ơ... Sướng... Em... Sướng... Aaaaa"
" Sướng ở đâu? Chỗ này? Hay chỗ này....? "
"Em... Sướng quá.... Chỗ.... Chỗ lỗ hậu.... Chỗ đầu khuất... Tê .... Tê quá.... Nữa.... Aaaa... "
Động tác kịch liệt làm cho tủ giầy không chịu nổi phát ra tiếng rền rĩ ken két. Dương Tấn Hoài ấn hai đùi cậu xuống, mạnh mẽ đỉnh vào, tiếng rên rỉ của Dụ Trừng càng lớn hơn. Đôi chân cậu bị người đàn ông trước mặt gác lên vai anh, khẽ giật giật, cơ thể bị kích thích đến nỗi ngón chân cũng co rút lại.
"Nhẹ... Nhẹ thôi... Em... Em sắp không.. Không chịu được nữa... Rồi... "
"Như thế nào không chịu nổi? "
"A!... Em muốn... Muốn bắn... Cho ... Em... Của anh... Mau... "
"Cho em gì nào? Nói mau anh cho"
"Cho... Cho.. Em tinh dịch... Của... Của anh... "
"Được! Cho em"
Lúc này người đàn ông trước mặt cậu như đã đánh mất khả năng nói chuyện, anh thở hổn hển, hơi thở nóng rực phả vào lỗ tai Dụ Trừng khiến cậu như muốn phát sốt. Cả người cậu nóng lên, phần da thịt tiếp xúc với anh toát mồ hôi nhễ nhại, không hiểu sao cậu lại thấy khát vô cùng, nhìn thấy mồ hôi đọng lên trên cằm anh, nhịn không được rướn lên liếm liếm.
Cằm Dương Tấn Hoài chợt cứng lại, anh cúi đầu nhìn cậu, Dụ Trừng tỉnh ra, lập tức ngượng ngùng không biết chui vào đâu. Anh cắn môi dưới của cậu, mãnh liệt mút vào, khiến cánh môi sưng đỏ như tụ huyết.
" Ưh... Em ... Bắn... Mạnh... Mạnh... Cho .... Em... A.... "
"Nhận lấy bé con"
"A!.... Aaaaaa.... "
Tinh dịch bác sĩ Dương rất nhanh đã bắn vào trong hậu huyệt Dụ Trừng. Cậu được bắn và tự bắn khiến cả người sướng rân lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.