Chương 27
L.Phiêu
24/06/2014
Là vila của Mạc gia, thiết kế của Hunder, nhà thiết kế người Ý cô yêu thích….
Mẫn mẫn lòng nặng trĩu, khẽ bước vào Mạc gia:
“Cô chủ, cô về rồi!”
1 người giúp việc cúi xuống chào Mẫn mẫn, mẫn mẫn mỉm cười, à, bây giờ cô đang là Cô chủ Mạc, vậy mà mới 10phut trước, cô vẫn còn đang nghĩ cô là tiểu thư Dương, Dương Tuyết Mẫn kiêu ngạo ngút trời….
“Cạch!!”
Mẫn mẫn hít một hơi thật sâu, mở cửa phòng bước vào, múi thuốc lá nồng nặc phòng làm cô khẽ ho:
“khụ, khụ….!!”
Nghe thấy tiếng ho của Mẫn mẫn, Tư Vũ vội dập thuốc, hắn đóng cửa hành lang, bước vào tươi cười, hắn đã về nhà từ hai tiếng trước nhưng Mẫn mẫn không ở nhà, vốn là hắn muốn đợi Mẫn mẫn về để quyết định nói thẳng tình cảm cho cô, tặng cô chiếc nhẫn hắn đã mất công chọn….
Tư Vũ biểu cảm tốt, thần khí bình thường càng làm Mẫn mẫn thấy lo lắng, từ khi kết hôn thì đây là lần đầu tiên cô thấy Tư Vũ vui vẻ như vậy, cô sợ những điều cô sắp nói sẽ động đến lòng tự trọng của Tư Vũ, có thể Dương gia và cô sẽ gặp sóng gió lớn, nhưng cô không thể, còn chút ngạo khí khi ở bên Tư Vũ, cô không thể, ở cùng người không yêu cô, và cô không thể….để Tư Vũ gặp nguy hiểm.
“Triệu Tần, anh nói sẽ giúp tôi bất kì chuyện gì anh có thể đúng không?”
“Thật!!”
Triệu Tần quay sang nhìn Mẫn mẫn quả quyết, chẳng hiểu sao ánh mắt đó lại khiến Mẫn mẫn tin tưởng.
“Anh…có thể giúp tôi….li dị Tư Vũ được không?”
“Cái gì??” Dĩ nhiên không có gì ngoài dự đoán của Mẫn mẫn, Triệu Tần vô cùng ngạc nhiên.
“Có gì mà phải ngạc nhiên cơ chứ, kết hôn ở tuổi 18, quá vô lí, hơn nữa tôi lại là con người tự do, đâu thế nào gò ép mình bên cạnh 1 người không có tình cảm cơ chứ!!”
Triệu Tuần quay sang, nhìn thẳng vào mắt Mẫn mẫn để chắc chắn là cô không nói dối, Mẫn mẫn cúi đầu, quay đi, mắt cô giờ đây đang đỏ hoe, làm sao mà để Triệu Tần nhìn được cơ chứ!
“Cô….cô không có tình cảm với Tư Vũ ư??? Mẫn mẫn, Triệu tần tôi cũng là người từng trải, nhìn qua tôi cũng biết ai có tình cảm hay không rồi. Mẫn mẫn, ánh mắt cô nhìn Tư Vũ, quá thật là tình yêu đó, cô có biết không?”
Triệu Tần an ủi Mẫn mẫn, anh ta biết chắc Mẫn mẫn đang có chuyện gì đó giận Tư Vũ nên mới như vậy.
“ANH THÌ BIẾT CÁI GÌ CHỨ??”
Bỗng Mẫn mẫn khóc òa, cô gào lên đau đớn, cô đứng dậy, chỉ thằng tay vào biển, hét lên tuyệt vọng:
“Tại sao? Tại sao lại để tôi yêu hắn? Tại sao? Tại sao lại để tôi yêu 1 người đã bắt bố mình quì xuống cầu xin cơ chứ??? Tại sao tôi lại yêu 1 người không quan tâm tôi cơ chứ!!! Tại sao tôi lại yêu 1 người vì thương hại nên mới mua cho tôi 1 món quà an ủi cơ chứ!!! TẠI SAO??? TRIỆU TẦN, ANH NÓI ĐI, TẠI Sao???”
Mẫn mẫn vừa khóc, vừa nấc lên, bàn tay mềm mại của cô túm chặt lấy cổ áo Triệu Tần, cô khóc, khóc vì tuyệt vọng….
****
“Mẫn mẫn, nghĩ gì mà thừ người ra vậy? Cô định nói chuyện gì thì nói đi!”
Giọng nói chờ đợi của Tư Vũ vang lên làm cô giật mình, cô chợt quay về thực tại, cô mỉm cười chua xót rút từ trong túi ra 1 tập hồ sơ, cô đưa cho Tư Vũ:
“Anh xem đi!!”
“Cái gì vậy???”
“…..”
“Cái gì nhỉ???”
Mẫn mẫn im lặng làm Tư Vũ tò mò, hắn vui vẻ mở tập hồ sơ ra…..
Tư Vũ nhăn mặt, lông mày nhếch lên, đôi mắt mở to hết cỡ nhìn Mẫn mẫn, còn cô, cô vẫn đang cúi đầu xuống, không dám nhìn mặt hắn:
“Cái gì đây???” Tư Vũ tức giận, đập mạnh tập hồ sơ xuống trước mặt Mẫn
Mẫn.
“Đơn li dị!!” Mẫn mẫn run người, cô vừa nói những lời khiến cô đau lòng nhất ,cô vừa nói những lời khiến người cô yêu tổn thương nhất….
“Tôi không mù hay không đủ thông minh để không biết đó là cái gì!!! Tôi muốn hỏi là tại sao lại đưa cho tôi!!!”
“Tôi….tôi muốn li dị!”
“Tại sao???Hừ, hay là cô cảm thấy hết cái gọi là hứng thú kiến trúc của Hunder ở cái nhà này rồi? Cô nói đi, tôi sẽ thuê Hunder của cô về, xây hàng trăm cái biệt thự cho cô ngắm, cô vừa ý rồi chứ! Tôi không chấp nhận. Lâm Sương nói đúng, trong mắt Dương gia nhà cô đi đâu cũng chỉ có tiền, tiền, và tiền. Sao, muốn li dị tôi để lấy nửa tài sản của tôi ư???”
Tư Vũ cáu giận, hét ầm lên, hắn đập vỡ mọi thứ trong phòng, gào lên tức giận, chiếc răng nanh của hắn đã nhe ra đến dễ sợ. Móng tay của hắn cũng trở nên sắc nhọn bất thường. Nhưng trái hẳn với Tư Vũ, Mẫn mẫn chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt tuyệt vọng, vừa nghe đến Lâm Sương, Mẫn mẫn đã khẽ mỉm cười, cô cười đến đau đớn cả trái tim mình, thắt lại đến nghẹt thở. Dù gì, cô cũng muốn chấm dứt chuyện này, cô là người tự do, và cô yêu 1 con chim bị nhốt trong lồng, cô không thể lúc nào cũng quanh quẩn bên cái lồng để trò chuyện, thể hiện tình cảm với con chim được. Con chim kia chính là Tư Vũ, còn cái lồng chính là những rào cản để trái tim cô chạm được vào tình yêu của hắn, rào cản của Lâm Sương, rào cản ngạo khí của cô và Dương gia….
“Sao, giờ anh mới nhận ra à? Anh thật là ngây thơ! Đúng, tôi thèm tiền đấy, vì thèm tiền nên tôi mới bước chân vào Mạc gia để bị coi khinh từ em gái anh đến lũ ma cà rồng thấp kém kia. Sao? Anh có gì nào? Tiền ư? Ừ tôi muốn tiền đấy, muốn đến phát sợ, phát điên khi phải lấy 1 con ma cà rồng lập dị, bất tài, vô dụng như anh!! Phát điên lên vì sự vô tâm của anh, phát sợ về tình cảm của anh dành cho ai đó khác. Sao!! Sao nào? Anh định làm gì tôi? Cắn tôi, hút máu tôi? Anh định vi phạm lời nguyền của tộc ma cà rồng ư? Hay anh định thuê người giết tôi!! Anh nói đi, nếu cần, tôi sẽ chết ngay trước mặt anh!!!”
Mẫn mẫn tức giận, cô đứng dậy đập bàn gào thét, cô nhìn hắn đau xót, cô nói những lời đau xót, và cô, cô đã yêu hắn 1 cách đau xót.
Còn hắn?? Hắn yêu cô? Không, hắn không yêu cô! Vì hắn còn chẳng thể tin tưởng cô. Tiền, đã bao giờ cô mở mồm xin tiền hắn chưa? Đã bao giờ cô làm trái lời hắn???Đã bao giờ cô làm chuyện có lỗi với hắn??? Chưa!!! Vậy mà Lâm Sương kia thèm tiền của hắn, bỏ rơi hắn, nói dối hắn, vậy mà….hắn chọn ai???
Tư Vũ bất ngờ nhìn Mẫn mẫn, vốn dĩ hắn không định nói những lời làm cô đau lòng hay bức xúc đến thế, nhưng niềm kiêu hãnh của hắn đã giết chết tình cảm của hắn, hắn không thể hiểu người con gái đáng yêu, ngây thơ ngày nào trước mặt hắn nữa???
“Anh xem đi rồi kí, tôi không lấy 1 xu nào của anh cả. Vì tôi đã yêu người khác, dĩ nhiên là tốt hơn anh vạn lần, giàu hơn anh vạn lần.Hẹn gặp lại ở tòa!”
Mẫn mẫn vội vã cầm cặp lên, nói nhanh với hắn, cô muốn chạy ra ngoài, chạy khỏi đây để khóc, cô không thể khóc trước mặt hắn được, hắn sẽ biết cô yêu hắn mất, hắn sẽ coi thường cô mất, và…hắn sẽ vô tâm với cô mất…
“Cô mà đi, Dương gia sẽ đại nạn!”
Mẫn mẫn khựng lại trước câu nói của Tư Vũ, cô mỉm cười, đúng là chồng cô, 1 con ma cà rồng cao cấp nhất, kiêu hãnh nhất, cuối cùng….cũng dùng đến thủ đoạn cuối cùng. Uy hiếp cô? Không, không, cô đã chuẩn bị những điều này rồi!
Mẫn mẫn xách chiếc va li đã chuẩn bị quần áo sẵn, cô bước nhanh ra khỏi nhà, những bước đi của cô, những bước đi của nàng tiên cá, 1 bước là ngàn kim đâm, 1 lời là vạn lần đau.
Tư Vũ vò đầu, hắn vô vọng, hắn tuyệt vọng, người con gái thứ 3, người thứ 3 phản bội hắn. Hắn nhìn tập hồ sơ trên bàn, vò nát như 1 con hổ ngấu nghiến con mồi. Sự hận thù của 3 lần phản bội như trút hết lên đầu Mẫn mẫn, hắn quyết tâm trả thù cô, hắn sẽ dùng cách của con người để trả thù cô. Hắn sẽ làm cô đau khổ, hắn sẽ bắt cô phải trả giá!!!!
“Alo, Thư kí Hồ, hãy điều tra ngay cho tôi đối tác lớn đang hợp tác cùng tập đoàn Dương thị, tôi muốn ngay trong ngày mai, đối tác đó sẽ rút lui!”
Tư vũ lạnh lùng cúp máy, hắn căm hận cô, hắn sẽ bắt cô phải quì gối cầu xin hắn.
Mẫn mẫn lòng nặng trĩu, khẽ bước vào Mạc gia:
“Cô chủ, cô về rồi!”
1 người giúp việc cúi xuống chào Mẫn mẫn, mẫn mẫn mỉm cười, à, bây giờ cô đang là Cô chủ Mạc, vậy mà mới 10phut trước, cô vẫn còn đang nghĩ cô là tiểu thư Dương, Dương Tuyết Mẫn kiêu ngạo ngút trời….
“Cạch!!”
Mẫn mẫn hít một hơi thật sâu, mở cửa phòng bước vào, múi thuốc lá nồng nặc phòng làm cô khẽ ho:
“khụ, khụ….!!”
Nghe thấy tiếng ho của Mẫn mẫn, Tư Vũ vội dập thuốc, hắn đóng cửa hành lang, bước vào tươi cười, hắn đã về nhà từ hai tiếng trước nhưng Mẫn mẫn không ở nhà, vốn là hắn muốn đợi Mẫn mẫn về để quyết định nói thẳng tình cảm cho cô, tặng cô chiếc nhẫn hắn đã mất công chọn….
Tư Vũ biểu cảm tốt, thần khí bình thường càng làm Mẫn mẫn thấy lo lắng, từ khi kết hôn thì đây là lần đầu tiên cô thấy Tư Vũ vui vẻ như vậy, cô sợ những điều cô sắp nói sẽ động đến lòng tự trọng của Tư Vũ, có thể Dương gia và cô sẽ gặp sóng gió lớn, nhưng cô không thể, còn chút ngạo khí khi ở bên Tư Vũ, cô không thể, ở cùng người không yêu cô, và cô không thể….để Tư Vũ gặp nguy hiểm.
“Triệu Tần, anh nói sẽ giúp tôi bất kì chuyện gì anh có thể đúng không?”
“Thật!!”
Triệu Tần quay sang nhìn Mẫn mẫn quả quyết, chẳng hiểu sao ánh mắt đó lại khiến Mẫn mẫn tin tưởng.
“Anh…có thể giúp tôi….li dị Tư Vũ được không?”
“Cái gì??” Dĩ nhiên không có gì ngoài dự đoán của Mẫn mẫn, Triệu Tần vô cùng ngạc nhiên.
“Có gì mà phải ngạc nhiên cơ chứ, kết hôn ở tuổi 18, quá vô lí, hơn nữa tôi lại là con người tự do, đâu thế nào gò ép mình bên cạnh 1 người không có tình cảm cơ chứ!!”
Triệu Tuần quay sang, nhìn thẳng vào mắt Mẫn mẫn để chắc chắn là cô không nói dối, Mẫn mẫn cúi đầu, quay đi, mắt cô giờ đây đang đỏ hoe, làm sao mà để Triệu Tần nhìn được cơ chứ!
“Cô….cô không có tình cảm với Tư Vũ ư??? Mẫn mẫn, Triệu tần tôi cũng là người từng trải, nhìn qua tôi cũng biết ai có tình cảm hay không rồi. Mẫn mẫn, ánh mắt cô nhìn Tư Vũ, quá thật là tình yêu đó, cô có biết không?”
Triệu Tần an ủi Mẫn mẫn, anh ta biết chắc Mẫn mẫn đang có chuyện gì đó giận Tư Vũ nên mới như vậy.
“ANH THÌ BIẾT CÁI GÌ CHỨ??”
Bỗng Mẫn mẫn khóc òa, cô gào lên đau đớn, cô đứng dậy, chỉ thằng tay vào biển, hét lên tuyệt vọng:
“Tại sao? Tại sao lại để tôi yêu hắn? Tại sao? Tại sao lại để tôi yêu 1 người đã bắt bố mình quì xuống cầu xin cơ chứ??? Tại sao tôi lại yêu 1 người không quan tâm tôi cơ chứ!!! Tại sao tôi lại yêu 1 người vì thương hại nên mới mua cho tôi 1 món quà an ủi cơ chứ!!! TẠI SAO??? TRIỆU TẦN, ANH NÓI ĐI, TẠI Sao???”
Mẫn mẫn vừa khóc, vừa nấc lên, bàn tay mềm mại của cô túm chặt lấy cổ áo Triệu Tần, cô khóc, khóc vì tuyệt vọng….
****
“Mẫn mẫn, nghĩ gì mà thừ người ra vậy? Cô định nói chuyện gì thì nói đi!”
Giọng nói chờ đợi của Tư Vũ vang lên làm cô giật mình, cô chợt quay về thực tại, cô mỉm cười chua xót rút từ trong túi ra 1 tập hồ sơ, cô đưa cho Tư Vũ:
“Anh xem đi!!”
“Cái gì vậy???”
“…..”
“Cái gì nhỉ???”
Mẫn mẫn im lặng làm Tư Vũ tò mò, hắn vui vẻ mở tập hồ sơ ra…..
Tư Vũ nhăn mặt, lông mày nhếch lên, đôi mắt mở to hết cỡ nhìn Mẫn mẫn, còn cô, cô vẫn đang cúi đầu xuống, không dám nhìn mặt hắn:
“Cái gì đây???” Tư Vũ tức giận, đập mạnh tập hồ sơ xuống trước mặt Mẫn
Mẫn.
“Đơn li dị!!” Mẫn mẫn run người, cô vừa nói những lời khiến cô đau lòng nhất ,cô vừa nói những lời khiến người cô yêu tổn thương nhất….
“Tôi không mù hay không đủ thông minh để không biết đó là cái gì!!! Tôi muốn hỏi là tại sao lại đưa cho tôi!!!”
“Tôi….tôi muốn li dị!”
“Tại sao???Hừ, hay là cô cảm thấy hết cái gọi là hứng thú kiến trúc của Hunder ở cái nhà này rồi? Cô nói đi, tôi sẽ thuê Hunder của cô về, xây hàng trăm cái biệt thự cho cô ngắm, cô vừa ý rồi chứ! Tôi không chấp nhận. Lâm Sương nói đúng, trong mắt Dương gia nhà cô đi đâu cũng chỉ có tiền, tiền, và tiền. Sao, muốn li dị tôi để lấy nửa tài sản của tôi ư???”
Tư Vũ cáu giận, hét ầm lên, hắn đập vỡ mọi thứ trong phòng, gào lên tức giận, chiếc răng nanh của hắn đã nhe ra đến dễ sợ. Móng tay của hắn cũng trở nên sắc nhọn bất thường. Nhưng trái hẳn với Tư Vũ, Mẫn mẫn chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt tuyệt vọng, vừa nghe đến Lâm Sương, Mẫn mẫn đã khẽ mỉm cười, cô cười đến đau đớn cả trái tim mình, thắt lại đến nghẹt thở. Dù gì, cô cũng muốn chấm dứt chuyện này, cô là người tự do, và cô yêu 1 con chim bị nhốt trong lồng, cô không thể lúc nào cũng quanh quẩn bên cái lồng để trò chuyện, thể hiện tình cảm với con chim được. Con chim kia chính là Tư Vũ, còn cái lồng chính là những rào cản để trái tim cô chạm được vào tình yêu của hắn, rào cản của Lâm Sương, rào cản ngạo khí của cô và Dương gia….
“Sao, giờ anh mới nhận ra à? Anh thật là ngây thơ! Đúng, tôi thèm tiền đấy, vì thèm tiền nên tôi mới bước chân vào Mạc gia để bị coi khinh từ em gái anh đến lũ ma cà rồng thấp kém kia. Sao? Anh có gì nào? Tiền ư? Ừ tôi muốn tiền đấy, muốn đến phát sợ, phát điên khi phải lấy 1 con ma cà rồng lập dị, bất tài, vô dụng như anh!! Phát điên lên vì sự vô tâm của anh, phát sợ về tình cảm của anh dành cho ai đó khác. Sao!! Sao nào? Anh định làm gì tôi? Cắn tôi, hút máu tôi? Anh định vi phạm lời nguyền của tộc ma cà rồng ư? Hay anh định thuê người giết tôi!! Anh nói đi, nếu cần, tôi sẽ chết ngay trước mặt anh!!!”
Mẫn mẫn tức giận, cô đứng dậy đập bàn gào thét, cô nhìn hắn đau xót, cô nói những lời đau xót, và cô, cô đã yêu hắn 1 cách đau xót.
Còn hắn?? Hắn yêu cô? Không, hắn không yêu cô! Vì hắn còn chẳng thể tin tưởng cô. Tiền, đã bao giờ cô mở mồm xin tiền hắn chưa? Đã bao giờ cô làm trái lời hắn???Đã bao giờ cô làm chuyện có lỗi với hắn??? Chưa!!! Vậy mà Lâm Sương kia thèm tiền của hắn, bỏ rơi hắn, nói dối hắn, vậy mà….hắn chọn ai???
Tư Vũ bất ngờ nhìn Mẫn mẫn, vốn dĩ hắn không định nói những lời làm cô đau lòng hay bức xúc đến thế, nhưng niềm kiêu hãnh của hắn đã giết chết tình cảm của hắn, hắn không thể hiểu người con gái đáng yêu, ngây thơ ngày nào trước mặt hắn nữa???
“Anh xem đi rồi kí, tôi không lấy 1 xu nào của anh cả. Vì tôi đã yêu người khác, dĩ nhiên là tốt hơn anh vạn lần, giàu hơn anh vạn lần.Hẹn gặp lại ở tòa!”
Mẫn mẫn vội vã cầm cặp lên, nói nhanh với hắn, cô muốn chạy ra ngoài, chạy khỏi đây để khóc, cô không thể khóc trước mặt hắn được, hắn sẽ biết cô yêu hắn mất, hắn sẽ coi thường cô mất, và…hắn sẽ vô tâm với cô mất…
“Cô mà đi, Dương gia sẽ đại nạn!”
Mẫn mẫn khựng lại trước câu nói của Tư Vũ, cô mỉm cười, đúng là chồng cô, 1 con ma cà rồng cao cấp nhất, kiêu hãnh nhất, cuối cùng….cũng dùng đến thủ đoạn cuối cùng. Uy hiếp cô? Không, không, cô đã chuẩn bị những điều này rồi!
Mẫn mẫn xách chiếc va li đã chuẩn bị quần áo sẵn, cô bước nhanh ra khỏi nhà, những bước đi của cô, những bước đi của nàng tiên cá, 1 bước là ngàn kim đâm, 1 lời là vạn lần đau.
Tư Vũ vò đầu, hắn vô vọng, hắn tuyệt vọng, người con gái thứ 3, người thứ 3 phản bội hắn. Hắn nhìn tập hồ sơ trên bàn, vò nát như 1 con hổ ngấu nghiến con mồi. Sự hận thù của 3 lần phản bội như trút hết lên đầu Mẫn mẫn, hắn quyết tâm trả thù cô, hắn sẽ dùng cách của con người để trả thù cô. Hắn sẽ làm cô đau khổ, hắn sẽ bắt cô phải trả giá!!!!
“Alo, Thư kí Hồ, hãy điều tra ngay cho tôi đối tác lớn đang hợp tác cùng tập đoàn Dương thị, tôi muốn ngay trong ngày mai, đối tác đó sẽ rút lui!”
Tư vũ lạnh lùng cúp máy, hắn căm hận cô, hắn sẽ bắt cô phải quì gối cầu xin hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.