Chương 34
L.Phiêu
24/06/2014
Cửa phòng cấp cứu được mở, Thư kí trương, bà dương và Mẫn mẫn vội vã chạy đến:
“Bác sĩ, bố tôi thế nào?”
“Ca mổ thành công, nhưng tạm thời phải đợi bệnh nhân tỉnh rồi tiếp tục chẩn đoán. Người nhà 30p nữa mới được vào thăm!!”
Mẫn mẫn nhìn theo bóng bố cô được đẩy đi vào phòng hồi sức. Nhưng mùi máu xộc ra từ phòng mổ làm Mẫn mẫn khó chịu, cơ thể cô lại bắt đầu biến đổi.
“Không ổn rồi!! Bà Dương, hãy chăm sóc bố tôi, 1 lát nữa tôi sẽ về!!”
Mẫn mẫn chỉ kịp dặn dò bà Dương rồi chạy ra ngoài, cô phải tránh xa cái mùi máu chết tiệt kia, nếu không….nếu không cô bị biến đổi trước mặt bà Dương và thư kí Trương, sẽ làm họ phát sợ mất!!
Mẫn mẫn chạy ra khuôn viên đằng sau bệnh viện, ở đây rất vắng, không khí trong lành có thể khiến cô bình tâm lại.
“cô gái, cô làm sao vậy??”
1 cô gái trẻ bước đến gần Mẫn mẫn, cúi đầu lo lắng hỏi cô, Mẫn mẫn vẫn cúi đầu, gập người xuống, ánh mắt cô đã chuyển sang màu đỏ rực, chiếc ranh nanh của cô đã nhe ra, chỉ thiếu có cái cánh ác quỉ kia chưa lòi ra thôi.
“Tôi không sao! Cô không cần phải lo cho tôi đâu! Mau đi đi nếu không sẽ gặp rắc rối đấy!!”
Mẫn mẫn xua xua tay….
“Ủa, nghe giọng cô thật là quen, hình như, cô có phải là Ma cà rồng không?”
Mẫn mẫn giật mình, cô ngước lên, nhìn chằm chằm vào cô gái đó. Cô gái đó trông thật quen….
“Ủa….cô là cô gái trong hẻm ở khu du lịch ư? Tại sao cô lại đến Đài Bắc!!”
Mẫn mẫn đứng dậy, cơ thể cô vẫn chưa bình thường được….
Cô gái đó vui vẻ nhìn Mẫn mẫn, rút trong tay 1 con dao ra, đặt lên tay…
“Này, tôi xin cô, cô đừng cắt tay, tôi không kiềm chế được đâu!”
“Hãy uống máu tôi đi, cô sẽ trở lại thành người, sẽ không phải đau khổ vì những con ma cà rồng đó nữa đâu!!”
Mùi máu lại xộc đến mũi của Mẫn mẫn, cơ thể cô đã bứt rứt sẵn rồi, không thể nào kiềm chế được nữa, Mẫn mẫn tóm lấy tay cô gái ấy và hút máu….
>>>>>>>>>>>>>>
Mẫn mẫn tỉnh lại trong 1 căn nhà khá nhỏ, nhưng nhìn qua cô cũng biết nội thất thiết kế theo gam màu nhẹ, chủ nhà thật sự rất dịu dàng. Mẫn mẫn sực nhớ ra, tại sao cô lại ở đây cơ chứ???
Lúc nãy, đúng rồi, lúc nãy cô đã uống máu của cô gái trẻ kia, sau đó thì cơ thể cô đau đớn liên tục và cô đã ngất đi.
“Cô tỉnh rồi à?”
Cô gái đó bê 1 tách trà đến cho Mẫn mẫn, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
“Tôi vẫn chưa biết tên cô là gì!”
“Tôi là Dương Tuyết Mẫn, cô cứ gọi tôi là Mẫn mẫn là được!”
“Mẫn mẫn, tên đẹp thật, tôi là Hoan Vi, cứ gọi tôi là Vi vi!”
“Vi vi, tôi đã uống máu của cô sao?”
“Đúng vậy!!”
“Vậy là tôi đã trở lại thành con người!”
“Đúng!!”
“Thật vậy ư???” Mẫn mẫn dựng ngược người hét lên….
“Cô có cần tôi cắt máu ra cho cô thử không?”
“A, không cần đâu Vi vi, cảm ơn cô! Mà chuyện của cô với ma cà rồng kia thế nào rồi?”
“À, chúng tôi chấm dứt rồi ^^!”
“Vậy à?”
Mẫn mẫn thấp giọng, cô gái này quả thực giống cô và Tư Vũ….
“À, tôi còn chưa hỏi, Vi vi, cô bao nhiêu tuổi!”
“Tôi 24, còn cô!”
“Aizzz…. Vậy ư? Tôi mới 18 tuổi!”
“Vậy Mẫn mẫn, tôi hơn tuổi cô rồi, mau gọi chị đi ^^~”
“Chị….” Mẫn mẫn dài giọng trêu Vi vi, vi vi này quả thật rất thoải mái khiến Mẫn mẫn quên hết nỗi buồn để cô cười lên.
“Thôi chết!!!” Mẫn mẫn sực nhớ ra bố cô đang nằm ở bệnh viện, cô vội vàng đứng dậy…
“Bố tôi đang nằm viện, tôi phải vào ngay!”
“Để tôi đi cùng cô!”
“Bác sĩ, bố tôi thế nào?”
“Ca mổ thành công, nhưng tạm thời phải đợi bệnh nhân tỉnh rồi tiếp tục chẩn đoán. Người nhà 30p nữa mới được vào thăm!!”
Mẫn mẫn nhìn theo bóng bố cô được đẩy đi vào phòng hồi sức. Nhưng mùi máu xộc ra từ phòng mổ làm Mẫn mẫn khó chịu, cơ thể cô lại bắt đầu biến đổi.
“Không ổn rồi!! Bà Dương, hãy chăm sóc bố tôi, 1 lát nữa tôi sẽ về!!”
Mẫn mẫn chỉ kịp dặn dò bà Dương rồi chạy ra ngoài, cô phải tránh xa cái mùi máu chết tiệt kia, nếu không….nếu không cô bị biến đổi trước mặt bà Dương và thư kí Trương, sẽ làm họ phát sợ mất!!
Mẫn mẫn chạy ra khuôn viên đằng sau bệnh viện, ở đây rất vắng, không khí trong lành có thể khiến cô bình tâm lại.
“cô gái, cô làm sao vậy??”
1 cô gái trẻ bước đến gần Mẫn mẫn, cúi đầu lo lắng hỏi cô, Mẫn mẫn vẫn cúi đầu, gập người xuống, ánh mắt cô đã chuyển sang màu đỏ rực, chiếc ranh nanh của cô đã nhe ra, chỉ thiếu có cái cánh ác quỉ kia chưa lòi ra thôi.
“Tôi không sao! Cô không cần phải lo cho tôi đâu! Mau đi đi nếu không sẽ gặp rắc rối đấy!!”
Mẫn mẫn xua xua tay….
“Ủa, nghe giọng cô thật là quen, hình như, cô có phải là Ma cà rồng không?”
Mẫn mẫn giật mình, cô ngước lên, nhìn chằm chằm vào cô gái đó. Cô gái đó trông thật quen….
“Ủa….cô là cô gái trong hẻm ở khu du lịch ư? Tại sao cô lại đến Đài Bắc!!”
Mẫn mẫn đứng dậy, cơ thể cô vẫn chưa bình thường được….
Cô gái đó vui vẻ nhìn Mẫn mẫn, rút trong tay 1 con dao ra, đặt lên tay…
“Này, tôi xin cô, cô đừng cắt tay, tôi không kiềm chế được đâu!”
“Hãy uống máu tôi đi, cô sẽ trở lại thành người, sẽ không phải đau khổ vì những con ma cà rồng đó nữa đâu!!”
Mùi máu lại xộc đến mũi của Mẫn mẫn, cơ thể cô đã bứt rứt sẵn rồi, không thể nào kiềm chế được nữa, Mẫn mẫn tóm lấy tay cô gái ấy và hút máu….
>>>>>>>>>>>>>>
Mẫn mẫn tỉnh lại trong 1 căn nhà khá nhỏ, nhưng nhìn qua cô cũng biết nội thất thiết kế theo gam màu nhẹ, chủ nhà thật sự rất dịu dàng. Mẫn mẫn sực nhớ ra, tại sao cô lại ở đây cơ chứ???
Lúc nãy, đúng rồi, lúc nãy cô đã uống máu của cô gái trẻ kia, sau đó thì cơ thể cô đau đớn liên tục và cô đã ngất đi.
“Cô tỉnh rồi à?”
Cô gái đó bê 1 tách trà đến cho Mẫn mẫn, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
“Tôi vẫn chưa biết tên cô là gì!”
“Tôi là Dương Tuyết Mẫn, cô cứ gọi tôi là Mẫn mẫn là được!”
“Mẫn mẫn, tên đẹp thật, tôi là Hoan Vi, cứ gọi tôi là Vi vi!”
“Vi vi, tôi đã uống máu của cô sao?”
“Đúng vậy!!”
“Vậy là tôi đã trở lại thành con người!”
“Đúng!!”
“Thật vậy ư???” Mẫn mẫn dựng ngược người hét lên….
“Cô có cần tôi cắt máu ra cho cô thử không?”
“A, không cần đâu Vi vi, cảm ơn cô! Mà chuyện của cô với ma cà rồng kia thế nào rồi?”
“À, chúng tôi chấm dứt rồi ^^!”
“Vậy à?”
Mẫn mẫn thấp giọng, cô gái này quả thực giống cô và Tư Vũ….
“À, tôi còn chưa hỏi, Vi vi, cô bao nhiêu tuổi!”
“Tôi 24, còn cô!”
“Aizzz…. Vậy ư? Tôi mới 18 tuổi!”
“Vậy Mẫn mẫn, tôi hơn tuổi cô rồi, mau gọi chị đi ^^~”
“Chị….” Mẫn mẫn dài giọng trêu Vi vi, vi vi này quả thật rất thoải mái khiến Mẫn mẫn quên hết nỗi buồn để cô cười lên.
“Thôi chết!!!” Mẫn mẫn sực nhớ ra bố cô đang nằm ở bệnh viện, cô vội vàng đứng dậy…
“Bố tôi đang nằm viện, tôi phải vào ngay!”
“Để tôi đi cùng cô!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.