Chương 8: CHÚ LÀ ĐANG GHEN SAO?
Hoa Sen Trắng
22/10/2022
Một lúc sau, tiếng chuông điện thoại của Ngôn Chính Phàm vang lên. Anh lấy lại sự điềm đạm thường ngày, liền nhanh chóng bật máy:
- "Chính Phàm, Sở Hạ đã đến nhà anh chưa? Con bé sang Mỹ du học, bảo rằng muốn sang nhà anh ở nhờ, em thật sự không còn cách nào khác."
Giọng Diệp Sở Chi vang lên. Cô khó xử giải thích cho Ngôn Chính Phàm. Anh không những không giận vì sự xuất hiện bất ngờ của Sở Hạ, lập tức bật cười đáp:
- "Sở Chi, em yên tâm. Anh sẽ chăm sóc và quan sát Sở Hạ. Con bé cũng giống như con của anh vậy."
Nói rồi, anh vội vàng tắt máy, sau đó đưa mắt nhìn về phía Sở Hạ. Tới giờ mà anh vẫn cứ ngỡ mình đang nằm mơ. Không ngờ bé con ngày nào đem bám anh giờ lại trở thành một cô gái xinh đẹp với chiều cao lý tưởng. Tuy nhiên, nếu như đứng cạnh, cô vẫn nhỏ bé so với thân thể cường tráng của một ông chú như anh.
Một lúc sau, phía bên ngoài cũng có khách. Lại là một dáng người quen thuộc. Ngay khi nhìn thấy, Ngôn Chính Phàm lập tức tiến về phía cửa, trầm giọng nói:
- "Diệu Linh, hôm nay em lại đưa Diệu Tường đến chơi sao?"
Hóa ra là Tạ Diệu Linh. Người phụ nữ ngày xưa cha anh một mực ép anh cưới về làm vợ. Tuy nhiên, cả hai đều không có duyên phận, chỉ có thể làm bạn bè. Về phía cô, hiện tại cũng đã có tổ ấm hạnh phúc. Không những thế, cô còn hạ sinh một cậu con trai với bề ngoài thông minh, sáng sủa, năm nay cũng chạc tuổi với Sở Hạ.
Đang chăm chú lắng nghe thì hình ảnh thiếu nữ xinh đẹp đang lặng lẽ ngồi trên sofa hiện lên trước mắt của Diệu Tường. Khóe môi cậu vô thức mĩm cười, liền sau đó tiến về phía người con gái, giọng ngọt ngào hỏi cô:
- "Chào em. Em tên là gì?"
Nghe anh hỏi, Sở Hạ ngẩng mặt lên nhìn. Đôi mắt long lanh tựa sao trời của cô phút chốc làm tan chảy trái tim của thiếu niên mới lớn. Sở Hạ lịch sự đáp:
- "Xin chào. Em tên Sở Hạ."
Ngay lập tức, Diệu Tường ngồi xuống bên cạnh cô, thân thiện nói:
- "Xin giới thiệu, anh là Lâm Diệu Tường. Mẹ của anh và chú Phàm là bạn bè khá thân thiết cho nên anh thường xuyên đến đây chơi."
Ngừng một lát, cậu lại hỏi:
- "Nhưng mà, anh chưa thấy em lần nào. Em là..."
Ngôn Chính Phàm sắc mặt lập tức tỏ ra khó chịu khi chứng kiến Diệu Tường đang cố làm thân với Sở Hạ. Anh nhanh chân đi về phía sofa, sau đó nắm lấy tay của Sở Hạ, gỏn gọn nói:
- "Chú đã cho người chuẩn bị phòng rồi. Con mau lên xem thử có hợp không?"
Anh đang định kéo cô đi liền cảm nhận có một lực khác cố níu lại. Hiện tại, Diệu Tường đang giữ một tay còn lại của Sở Hạ, giọng ngọt ngào nói:
- "Hóa ra em là cháu của chú Phàm. Nếu vậy sau này, anh sẽ thường xuyên đến đây thăm em."
Nói rồi, Diệu Tường đưa tay chạm lên gương mặt xinh đẹp của Sở Hạ, mĩm cười nhìn cô. Trước hành động này của cậu, Sở Hạ chỉ biết ngây ngốc nhìn chằm chằm vào anh mà không hay biết rằng Ngôn Chính Phàm đang đứng cạnh gương mặt như sắp bốc hỏa. Tuy nhiên, anh vẫn cố tỏ ra bình tĩnh mà nhắc khéo Diệu Tường.
- "Diệu Tường, con và mẹ ngồi dưới đây đợi chú. Một lúc sau chú sẽ xuống ngay."
Dứt lời, anh nắm lấy tay Sở Hạ bước lên trên lầu. Ánh mắt vẫn không quên hướng về phía Diệu Tường tỏ vẻ khó chịu.
Về phía Tạ Diệu Linh, do cô mải mê trò chuyện cùng gia nhân cho nên chẳng biết trận chiến của những người đàn ông vừa rồi.
Ngôn Chính Phàm đưa Sở Hạ đến phòng riêng của mình. Vừa vào đến nơi, anh lập tức đóng sầm cửa lại, lạnh giọng nói:
- "Con ngoan ngoãn ngồi yên đây cho chú. Không có lệnh, không được phép bước xuống lầu."
Hóa ra lúc nãy anh đã nói dối. Việc anh nói rằng đã chuẩn bị phòng cho cô chỉ là cái cớ để cắt ngang cuộc trò chuyện giữa cô với Diệu Tường. Trước hành động khó hiểu của Ngôn Chính Phàm, tất nhiên Sở Hạ không thể nào chấp nhận được, liền lập tức lên tiếng:
- "Sao chú lại không cho con nói chuyện với anh Diệu Tường chứ? Anh ấy rất dễ thương, lại còn hòa đồng nữa."
Nghe cô nói, càng khiến cơn giận trong lòng anh bùng phát mà lập tức giữ chặt lấy hai tay bé nhỏ của cô đáp:
- "Lý Sở Hạ, chú bảo ở yên trong phòng. Không được phép xuống lầu, có nghe không?"
Dứt lời, anh buông tay cô ra, sau đó xoay lưng đi về phía cửa thì bỗng nghe giọng nói từ phía sau:
- "Khi không chú lại không cho con kết bạn, chẳng lẽ chú ghen sao?"
Ngay lập tức, cả người anh bỗng chốc cứng đờ trước câu hỏi của cô. Hai tay anh đang không ngừng siết chặt, khóe môi cứ mấp máy không thể thốt nên lời. Chẳng lẽ anh đang ghen sao?
- "Chính Phàm, Sở Hạ đã đến nhà anh chưa? Con bé sang Mỹ du học, bảo rằng muốn sang nhà anh ở nhờ, em thật sự không còn cách nào khác."
Giọng Diệp Sở Chi vang lên. Cô khó xử giải thích cho Ngôn Chính Phàm. Anh không những không giận vì sự xuất hiện bất ngờ của Sở Hạ, lập tức bật cười đáp:
- "Sở Chi, em yên tâm. Anh sẽ chăm sóc và quan sát Sở Hạ. Con bé cũng giống như con của anh vậy."
Nói rồi, anh vội vàng tắt máy, sau đó đưa mắt nhìn về phía Sở Hạ. Tới giờ mà anh vẫn cứ ngỡ mình đang nằm mơ. Không ngờ bé con ngày nào đem bám anh giờ lại trở thành một cô gái xinh đẹp với chiều cao lý tưởng. Tuy nhiên, nếu như đứng cạnh, cô vẫn nhỏ bé so với thân thể cường tráng của một ông chú như anh.
Một lúc sau, phía bên ngoài cũng có khách. Lại là một dáng người quen thuộc. Ngay khi nhìn thấy, Ngôn Chính Phàm lập tức tiến về phía cửa, trầm giọng nói:
- "Diệu Linh, hôm nay em lại đưa Diệu Tường đến chơi sao?"
Hóa ra là Tạ Diệu Linh. Người phụ nữ ngày xưa cha anh một mực ép anh cưới về làm vợ. Tuy nhiên, cả hai đều không có duyên phận, chỉ có thể làm bạn bè. Về phía cô, hiện tại cũng đã có tổ ấm hạnh phúc. Không những thế, cô còn hạ sinh một cậu con trai với bề ngoài thông minh, sáng sủa, năm nay cũng chạc tuổi với Sở Hạ.
Đang chăm chú lắng nghe thì hình ảnh thiếu nữ xinh đẹp đang lặng lẽ ngồi trên sofa hiện lên trước mắt của Diệu Tường. Khóe môi cậu vô thức mĩm cười, liền sau đó tiến về phía người con gái, giọng ngọt ngào hỏi cô:
- "Chào em. Em tên là gì?"
Nghe anh hỏi, Sở Hạ ngẩng mặt lên nhìn. Đôi mắt long lanh tựa sao trời của cô phút chốc làm tan chảy trái tim của thiếu niên mới lớn. Sở Hạ lịch sự đáp:
- "Xin chào. Em tên Sở Hạ."
Ngay lập tức, Diệu Tường ngồi xuống bên cạnh cô, thân thiện nói:
- "Xin giới thiệu, anh là Lâm Diệu Tường. Mẹ của anh và chú Phàm là bạn bè khá thân thiết cho nên anh thường xuyên đến đây chơi."
Ngừng một lát, cậu lại hỏi:
- "Nhưng mà, anh chưa thấy em lần nào. Em là..."
Ngôn Chính Phàm sắc mặt lập tức tỏ ra khó chịu khi chứng kiến Diệu Tường đang cố làm thân với Sở Hạ. Anh nhanh chân đi về phía sofa, sau đó nắm lấy tay của Sở Hạ, gỏn gọn nói:
- "Chú đã cho người chuẩn bị phòng rồi. Con mau lên xem thử có hợp không?"
Anh đang định kéo cô đi liền cảm nhận có một lực khác cố níu lại. Hiện tại, Diệu Tường đang giữ một tay còn lại của Sở Hạ, giọng ngọt ngào nói:
- "Hóa ra em là cháu của chú Phàm. Nếu vậy sau này, anh sẽ thường xuyên đến đây thăm em."
Nói rồi, Diệu Tường đưa tay chạm lên gương mặt xinh đẹp của Sở Hạ, mĩm cười nhìn cô. Trước hành động này của cậu, Sở Hạ chỉ biết ngây ngốc nhìn chằm chằm vào anh mà không hay biết rằng Ngôn Chính Phàm đang đứng cạnh gương mặt như sắp bốc hỏa. Tuy nhiên, anh vẫn cố tỏ ra bình tĩnh mà nhắc khéo Diệu Tường.
- "Diệu Tường, con và mẹ ngồi dưới đây đợi chú. Một lúc sau chú sẽ xuống ngay."
Dứt lời, anh nắm lấy tay Sở Hạ bước lên trên lầu. Ánh mắt vẫn không quên hướng về phía Diệu Tường tỏ vẻ khó chịu.
Về phía Tạ Diệu Linh, do cô mải mê trò chuyện cùng gia nhân cho nên chẳng biết trận chiến của những người đàn ông vừa rồi.
Ngôn Chính Phàm đưa Sở Hạ đến phòng riêng của mình. Vừa vào đến nơi, anh lập tức đóng sầm cửa lại, lạnh giọng nói:
- "Con ngoan ngoãn ngồi yên đây cho chú. Không có lệnh, không được phép bước xuống lầu."
Hóa ra lúc nãy anh đã nói dối. Việc anh nói rằng đã chuẩn bị phòng cho cô chỉ là cái cớ để cắt ngang cuộc trò chuyện giữa cô với Diệu Tường. Trước hành động khó hiểu của Ngôn Chính Phàm, tất nhiên Sở Hạ không thể nào chấp nhận được, liền lập tức lên tiếng:
- "Sao chú lại không cho con nói chuyện với anh Diệu Tường chứ? Anh ấy rất dễ thương, lại còn hòa đồng nữa."
Nghe cô nói, càng khiến cơn giận trong lòng anh bùng phát mà lập tức giữ chặt lấy hai tay bé nhỏ của cô đáp:
- "Lý Sở Hạ, chú bảo ở yên trong phòng. Không được phép xuống lầu, có nghe không?"
Dứt lời, anh buông tay cô ra, sau đó xoay lưng đi về phía cửa thì bỗng nghe giọng nói từ phía sau:
- "Khi không chú lại không cho con kết bạn, chẳng lẽ chú ghen sao?"
Ngay lập tức, cả người anh bỗng chốc cứng đờ trước câu hỏi của cô. Hai tay anh đang không ngừng siết chặt, khóe môi cứ mấp máy không thể thốt nên lời. Chẳng lẽ anh đang ghen sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.