Chương 2: ĐI CHƠI
Hoa Sen Trắng
22/10/2022
Ngôn Chính Phàm nhanh chóng mở cửa xe phía sau. Sở Hạ hớn hở ngồi vào trong. Bỗng nhiên, trong đầu cô lóe lên một thắc mắc rằng tại sao ở bên trên vẫn còn chỗ trống thế mà anh lại không cho cô ngồi ở đó. Không khỏi tò mò, cô lập tức chòm người về phía trước, ngây thơ hỏi:
- "Chú đẹp trai, tại sao chiếc ghế bên cạnh gần chỗ chú lại không cho con ngồi."
Ngôn Chính Phàm hai tay đang tập trung điều khiển vô lăng. Ngay khi nghe cô hỏi anh chỉ gỏn gọn đáp:
- "Ghế phụ này chú chỉ dành cho người đặc biệt của mình thôi."
- "Vậy tại sao mẹ của con khi trước được ngồi đó?"
Bỗng nhiên sắc mặt của anh lập tức trầm hẳn xuống, không nói gì mà hướng mắt tập trung về phía trước. Sở Hạ ngay khi nghe câu trả lời vẻ mặt tỏ ra buồn bã. Thế nhưng hiện tại cô bé vẫn còn khá nhỏ, chưa biết nhận ra tình yêu là gì.
Như lời đã hứa rằng hôm nay anh sẽ đưa Sở Hạ đi chơi cả ngày. Anh nuông chiều cô tựa như con gái của mình vậy. Bởi vì Sở Hạ vốn thừa hưởng một vài nét đẹp từ mẹ khiến anh có một cảm giác rất đặc biệt với cô bé này. Ngôn Chính Phàm dẫn cô đến một cửa hàng quần áo trong trung tâm mua sắm. Anh ngắm nhìn chiếc váy thêu hoa mà tỏ vẻ hài lòng liền sau đó bảo nhân viên đưa Sở Hạ vào trong phòng thử đồ.
Chưa đầy năm phút, Sở Hạ đã bước trở ra với chiếc váy cũ, khóe môi mấp máy, sau đó bật khóc nức nở. Ngôn Chính Phàm lập tức chạy đến bên cạnh, lo lắng hỏi han:
- "Sở Hạ, tại sao con lại khóc?"
Sở Hạ vừa khóc vừa đưa tay dụi dụi mắt, sau đó chỉ về phía sau lưng mình, thút thít nói:
- "Cháu...cháu sắp chết rồi. Cháu sẽ không có cơ hội đi chơi với chú nữa. Máu ở bên dưới không ngừng chảy ra."
Ngôn Chính Phàm lập tức kiểm tra, anh phát hiện chiếc váy của cô bé đã nhuốm đỏ. Hóa ra chị nguyệt đã đến mà bản thân Sở Hạ vẫn chưa thể nhận ra. Cô bé tưởng rằng mình bị bệnh rất nghiêm trọng cho nên chảy rất nhiều máu.
Ngay lập tức, anh cúi thấp người liền sau đó cởi chiếc áo khoác trên người ra cột vào người Sở Hạ. Hành động này của anh khiến Sở Hạ cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ mà chỉ biết chăm chăm nhìn vào gương mặt điển trai có phần chững chạc của người đàn ông bên cạnh.
- "Nhờ cô giúp con bé."
Anh gọi nữ nhân viên gần đó, ý muốn cô giúp Sở Hạ về những vấn đề nhạy cảm này. Ngay khi nghe nữ nhân viên giải thích, Sở Hạ không còn sợ nữa liền lập tức ngừng khóc.
- "Ngoan, đừng khóc. Đó là chuyện sớm muộn sẽ đến mà thôi. Chứng tỏ bây giờ con sắp trở thành thiếu nữ rồi đấy."
Ngôn Chính Phàm nhẹ nhàng an ủi.
- "Vậy con đã đủ tuổi để kết hôn với chú chưa?"
Nghe cô hỏi, anh chỉ biết cười gượng liền đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của cô bé này, ôn tồn nói:
- "Con vẫn nên tập trung học tập thì tốt hơn. Còn một điều nữa, con nên bỏ tư tưởng sẽ kết hôn với chú đi."
- "Nhưng, chẳng phải khi trước chú đã hứa sẽ chờ con lớn lên mà."
Đúng là con nít chưa trải sự đời. Khi trước anh chỉ nói vui vài câu nhưng không ngờ lại khiến Sở Hạ nhớ mãi câu nói ấy trong lòng. Nói rồi, Ngôn Chính Phàm tiếp tục lái xe đưa Sở Hạ đi ăn. Cô bé một mực muốn ăn kem nhưng lại bị anh ngăn cản. Lý do đơn giản đó chính là tới kì không được ăn những món lạnh. Trước sự cương quyết của anh, Sở Hạ chỉ biết cúi đầu răm rắp nghe lời, vẻ mặt hiện rõ sự tiếc nuối.
- "Chú đẹp trai, tại sao chiếc ghế bên cạnh gần chỗ chú lại không cho con ngồi."
Ngôn Chính Phàm hai tay đang tập trung điều khiển vô lăng. Ngay khi nghe cô hỏi anh chỉ gỏn gọn đáp:
- "Ghế phụ này chú chỉ dành cho người đặc biệt của mình thôi."
- "Vậy tại sao mẹ của con khi trước được ngồi đó?"
Bỗng nhiên sắc mặt của anh lập tức trầm hẳn xuống, không nói gì mà hướng mắt tập trung về phía trước. Sở Hạ ngay khi nghe câu trả lời vẻ mặt tỏ ra buồn bã. Thế nhưng hiện tại cô bé vẫn còn khá nhỏ, chưa biết nhận ra tình yêu là gì.
Như lời đã hứa rằng hôm nay anh sẽ đưa Sở Hạ đi chơi cả ngày. Anh nuông chiều cô tựa như con gái của mình vậy. Bởi vì Sở Hạ vốn thừa hưởng một vài nét đẹp từ mẹ khiến anh có một cảm giác rất đặc biệt với cô bé này. Ngôn Chính Phàm dẫn cô đến một cửa hàng quần áo trong trung tâm mua sắm. Anh ngắm nhìn chiếc váy thêu hoa mà tỏ vẻ hài lòng liền sau đó bảo nhân viên đưa Sở Hạ vào trong phòng thử đồ.
Chưa đầy năm phút, Sở Hạ đã bước trở ra với chiếc váy cũ, khóe môi mấp máy, sau đó bật khóc nức nở. Ngôn Chính Phàm lập tức chạy đến bên cạnh, lo lắng hỏi han:
- "Sở Hạ, tại sao con lại khóc?"
Sở Hạ vừa khóc vừa đưa tay dụi dụi mắt, sau đó chỉ về phía sau lưng mình, thút thít nói:
- "Cháu...cháu sắp chết rồi. Cháu sẽ không có cơ hội đi chơi với chú nữa. Máu ở bên dưới không ngừng chảy ra."
Ngôn Chính Phàm lập tức kiểm tra, anh phát hiện chiếc váy của cô bé đã nhuốm đỏ. Hóa ra chị nguyệt đã đến mà bản thân Sở Hạ vẫn chưa thể nhận ra. Cô bé tưởng rằng mình bị bệnh rất nghiêm trọng cho nên chảy rất nhiều máu.
Ngay lập tức, anh cúi thấp người liền sau đó cởi chiếc áo khoác trên người ra cột vào người Sở Hạ. Hành động này của anh khiến Sở Hạ cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ mà chỉ biết chăm chăm nhìn vào gương mặt điển trai có phần chững chạc của người đàn ông bên cạnh.
- "Nhờ cô giúp con bé."
Anh gọi nữ nhân viên gần đó, ý muốn cô giúp Sở Hạ về những vấn đề nhạy cảm này. Ngay khi nghe nữ nhân viên giải thích, Sở Hạ không còn sợ nữa liền lập tức ngừng khóc.
- "Ngoan, đừng khóc. Đó là chuyện sớm muộn sẽ đến mà thôi. Chứng tỏ bây giờ con sắp trở thành thiếu nữ rồi đấy."
Ngôn Chính Phàm nhẹ nhàng an ủi.
- "Vậy con đã đủ tuổi để kết hôn với chú chưa?"
Nghe cô hỏi, anh chỉ biết cười gượng liền đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của cô bé này, ôn tồn nói:
- "Con vẫn nên tập trung học tập thì tốt hơn. Còn một điều nữa, con nên bỏ tư tưởng sẽ kết hôn với chú đi."
- "Nhưng, chẳng phải khi trước chú đã hứa sẽ chờ con lớn lên mà."
Đúng là con nít chưa trải sự đời. Khi trước anh chỉ nói vui vài câu nhưng không ngờ lại khiến Sở Hạ nhớ mãi câu nói ấy trong lòng. Nói rồi, Ngôn Chính Phàm tiếp tục lái xe đưa Sở Hạ đi ăn. Cô bé một mực muốn ăn kem nhưng lại bị anh ngăn cản. Lý do đơn giản đó chính là tới kì không được ăn những món lạnh. Trước sự cương quyết của anh, Sở Hạ chỉ biết cúi đầu răm rắp nghe lời, vẻ mặt hiện rõ sự tiếc nuối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.