Chương 19: MỘT CÂU NÓI HAI Ý NGHĨ
Hoa Sen Trắng
22/10/2022
Sáng hôm sau, Sở Hạ khẽ vươn vai tỉnh dậy. Cô hoàn toàn không nhớ những gì đã xảy ra vào ngày hôm qua. Chính vì sự hồn nhiên này của cô đã khiến Ngôn Chính Phàm năm lần bảy lượt vào phòng tắm. Chưa bao giờ anh tắm nhiều lần trong ngày đến thế.
Cô chậm rãi bước từng bước xuống lầu. Vừa nhìn thấy cô, Tiểu Lan đã lên tiếng:
- "Sở Hạ, em có biết hôm qua thiếu gia khó khăn lắm mới tìm được rồi đưa em trở về không?"
Thực sự hôm qua, ngay khi nghe được cuộc trò chuyện của anh với Tạ Diệu Linh rằng cô đang ở Terra Blues khiến Tiểu Lan vô cùng lo lắng. Nhỡ không may một cô gái đang tuổi mới lớn chưa trải nhiều sự đời đến nơi phức tạp đó sẽ gặp chuyện. May thay, Terra Blues nằm trong vòng kiểm soát của Ngôn Chính Phàm cho nên mọi việc mới được suông sẻ như thế.
Sở Hạ cúi đầu, cảm thấy có lỗi. Dừng một lát, Tiểu Lan lại tiếp:
- "Thiếu gia lo lắng cho em đến mức bây giờ đã ngã bệnh rồi đấy."
- "Cái...cái gì? Chú...chú Phàm ngã bệnh rồi sao?"
Ngay lập tức, Sở Hạ chạy lên trên lầu, sau đó đi về phía phòng của anh mà mở cửa xông vào. Hiện tại, anh đang nằm im trên giường. Hai mắt nhắm nghiền đầy mệt mỏi. Sở Hạ ngồi xuống bên cạnh khẽ đặt tay lên trán anh. Quả thực là rất nóng. Có lẽ anh đã bị sốt, hơn nữa là gần 39 độ.
- "Chú Phàm, cháu sai rồi. Sau này cháu sẽ không tự ý bỏ nhà đi đâu."
Sở Hạ gục đầu khóc nức nở khi nhìn thấy anh phải vất vả tìm mình đến mức sinh bệnh. Nhưng cô nào có ngờ nguyên nhân thực sự không phải chuyện này mà mọi thứ đều bắt nguồn từ cô. Nếu như cô không ngừng khiêu ra cơ thể trần trụi trước mặt thì anh cũng đâu đến mức phải thường xuyên tắm nước lạnh nhằm dập tan những suy nghĩ dục vọng trong người. Cả buổi tối hôm qua, không biết bao nhiêu lần, anh buộc phải chạy vào phòng tắm mà xối nước đến mức đuối sức ngủ luôn trong phòng tắm.
Nói rồi, cô loay hoay tìm khăn ấm chườm lên trán anh, đến khi cô xoay người định trở ra ngoài liền bị tay anh giữ chặt lại. Ngôn Chính Phàm hai mắt hé mở đầy mệt mỏi. Hiện tại anh chỉ có thể hình dáng người con gái trước mặt vô cùng mờ ảo, khàn giọng nói:
- "Tiểu Hạ, tha lỗi cho chú. Chú...chú thật sự không cố ý."
- "Cháu biết mà. Chú đều là muốn cháu tập trung học hành, có đúng không?"
Sở Hạ hai mắt long lanh đáp. Chắc hẳn việc cô bất ngờ tỏ tình trong độ tuổi còn đi học này khiến anh lo sợ cô sẽ không chú tâm vào việc học hành cho nên một mực chối từ cô. Sau khi nhìn thấy anh vì lo lắng cho mình mà ngã bệnh đã khiến Sở Hạ nhận ra chuyện tình cảm cần phải có thêm thời gian. Huống hồ, để quên một hình bóng vốn tồn tại lâu trong tim không phải là chuyện dễ dàng.
Trái ngược với suy diễn của Sở Hạ, thật ra ngụ ý bên trong câu nói của anh chính là xin lỗi vì việc hôm qua đã đụng chạm vào người cô. Hơn nữa, anh còn tự ý bôi thuốc khắp cơ thể khi chưa có sự cho phép từ phía cô. Mọi việc đơn giản chỉ có thế, tuy nhiên Sở Hạ lại nghĩ sâu xa hơn về vấn đề tranh cãi giữa hai người.
Uống thuốc hạ sốt xong, Ngôn Chính Phàm cũng dần tỉnh táo. Một lúc sau, ở phía bên ngoài, Sở Hạ chậm rãi bước vào, hai tay bưng lấy một bát cháo đi về phía anh. Ngay khi nhìn thấy cô, hình ảnh lúc ấy lại cứ hiện lên trong đầu khiến anh cảm thấy vô cùng xấu hổ mà lập tức đưa tay lên che mắt, giọng lắp bắp nói:
- "Tiểu...Tiểu Hạ.. con đặt xuống bàn được rồi. Một...lúc sau chú sẽ ăn."
- "Không được. Cháo còn nóng, ăn liền mới tốt cho bệnh tình của chú."
- "Vậy thì con mau ra ngoài đi."
Sở Hạ cảm thấy cư xử của Ngôn Chính Phàm dành cho mình có chút kì lạ. Anh cứ lấy tay che mặt không dám nhìn về phía cô, giọng điệu thì lại vô cùng lúng túng.
- "Chú Phàm, chú sao thế? Hình như bị sốt trở lại đúng không?"
Vừa nói, cô vừa đưa tay lên trán anh ướm thử khiến anh hoảng hốt mà giật lùi ra sau.
- "Chú Phàm, con đã làm gì khiến chú không muốn nhìn mặt con?"
Sở Hạ nhíu mày hỏi người trước mặt. Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ cư xử với cô kì lạ đến vậy.
- "Chú bảo là không có gì. Con ngoan ngoãn trở về phòng đi. Chú nghỉ ngơi một lúc rồi sẽ khỏe ngay."
- "Vâng ạ."
Nghe anh nói thế, cô không còn cách nào liền bước trở ra ngoài đóng sầm cửa lại. Có lẽ hiện tại trong người anh không được khỏe cho nên không muốn nói chuyện với bất cứ ai. Đợi sau khi anh bình phục hẳn, cô sẽ hỏi cho ra chuyện.
Ngay khi Sở Hạ rời khỏi anh mới khẽ thở phào. Chẳng hiểu mỗi khi đối diện với cô, hàng loạt suy nghĩ đen tối lại cứ hiện về trong đầu anh. Có lẽ thời gian này, anh cần hạn chế tiếp xúc quá gần với cô mới có thể thanh tẩy đi những điều không nên có trong suy nghĩ.
Cô chậm rãi bước từng bước xuống lầu. Vừa nhìn thấy cô, Tiểu Lan đã lên tiếng:
- "Sở Hạ, em có biết hôm qua thiếu gia khó khăn lắm mới tìm được rồi đưa em trở về không?"
Thực sự hôm qua, ngay khi nghe được cuộc trò chuyện của anh với Tạ Diệu Linh rằng cô đang ở Terra Blues khiến Tiểu Lan vô cùng lo lắng. Nhỡ không may một cô gái đang tuổi mới lớn chưa trải nhiều sự đời đến nơi phức tạp đó sẽ gặp chuyện. May thay, Terra Blues nằm trong vòng kiểm soát của Ngôn Chính Phàm cho nên mọi việc mới được suông sẻ như thế.
Sở Hạ cúi đầu, cảm thấy có lỗi. Dừng một lát, Tiểu Lan lại tiếp:
- "Thiếu gia lo lắng cho em đến mức bây giờ đã ngã bệnh rồi đấy."
- "Cái...cái gì? Chú...chú Phàm ngã bệnh rồi sao?"
Ngay lập tức, Sở Hạ chạy lên trên lầu, sau đó đi về phía phòng của anh mà mở cửa xông vào. Hiện tại, anh đang nằm im trên giường. Hai mắt nhắm nghiền đầy mệt mỏi. Sở Hạ ngồi xuống bên cạnh khẽ đặt tay lên trán anh. Quả thực là rất nóng. Có lẽ anh đã bị sốt, hơn nữa là gần 39 độ.
- "Chú Phàm, cháu sai rồi. Sau này cháu sẽ không tự ý bỏ nhà đi đâu."
Sở Hạ gục đầu khóc nức nở khi nhìn thấy anh phải vất vả tìm mình đến mức sinh bệnh. Nhưng cô nào có ngờ nguyên nhân thực sự không phải chuyện này mà mọi thứ đều bắt nguồn từ cô. Nếu như cô không ngừng khiêu ra cơ thể trần trụi trước mặt thì anh cũng đâu đến mức phải thường xuyên tắm nước lạnh nhằm dập tan những suy nghĩ dục vọng trong người. Cả buổi tối hôm qua, không biết bao nhiêu lần, anh buộc phải chạy vào phòng tắm mà xối nước đến mức đuối sức ngủ luôn trong phòng tắm.
Nói rồi, cô loay hoay tìm khăn ấm chườm lên trán anh, đến khi cô xoay người định trở ra ngoài liền bị tay anh giữ chặt lại. Ngôn Chính Phàm hai mắt hé mở đầy mệt mỏi. Hiện tại anh chỉ có thể hình dáng người con gái trước mặt vô cùng mờ ảo, khàn giọng nói:
- "Tiểu Hạ, tha lỗi cho chú. Chú...chú thật sự không cố ý."
- "Cháu biết mà. Chú đều là muốn cháu tập trung học hành, có đúng không?"
Sở Hạ hai mắt long lanh đáp. Chắc hẳn việc cô bất ngờ tỏ tình trong độ tuổi còn đi học này khiến anh lo sợ cô sẽ không chú tâm vào việc học hành cho nên một mực chối từ cô. Sau khi nhìn thấy anh vì lo lắng cho mình mà ngã bệnh đã khiến Sở Hạ nhận ra chuyện tình cảm cần phải có thêm thời gian. Huống hồ, để quên một hình bóng vốn tồn tại lâu trong tim không phải là chuyện dễ dàng.
Trái ngược với suy diễn của Sở Hạ, thật ra ngụ ý bên trong câu nói của anh chính là xin lỗi vì việc hôm qua đã đụng chạm vào người cô. Hơn nữa, anh còn tự ý bôi thuốc khắp cơ thể khi chưa có sự cho phép từ phía cô. Mọi việc đơn giản chỉ có thế, tuy nhiên Sở Hạ lại nghĩ sâu xa hơn về vấn đề tranh cãi giữa hai người.
Uống thuốc hạ sốt xong, Ngôn Chính Phàm cũng dần tỉnh táo. Một lúc sau, ở phía bên ngoài, Sở Hạ chậm rãi bước vào, hai tay bưng lấy một bát cháo đi về phía anh. Ngay khi nhìn thấy cô, hình ảnh lúc ấy lại cứ hiện lên trong đầu khiến anh cảm thấy vô cùng xấu hổ mà lập tức đưa tay lên che mắt, giọng lắp bắp nói:
- "Tiểu...Tiểu Hạ.. con đặt xuống bàn được rồi. Một...lúc sau chú sẽ ăn."
- "Không được. Cháo còn nóng, ăn liền mới tốt cho bệnh tình của chú."
- "Vậy thì con mau ra ngoài đi."
Sở Hạ cảm thấy cư xử của Ngôn Chính Phàm dành cho mình có chút kì lạ. Anh cứ lấy tay che mặt không dám nhìn về phía cô, giọng điệu thì lại vô cùng lúng túng.
- "Chú Phàm, chú sao thế? Hình như bị sốt trở lại đúng không?"
Vừa nói, cô vừa đưa tay lên trán anh ướm thử khiến anh hoảng hốt mà giật lùi ra sau.
- "Chú Phàm, con đã làm gì khiến chú không muốn nhìn mặt con?"
Sở Hạ nhíu mày hỏi người trước mặt. Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ cư xử với cô kì lạ đến vậy.
- "Chú bảo là không có gì. Con ngoan ngoãn trở về phòng đi. Chú nghỉ ngơi một lúc rồi sẽ khỏe ngay."
- "Vâng ạ."
Nghe anh nói thế, cô không còn cách nào liền bước trở ra ngoài đóng sầm cửa lại. Có lẽ hiện tại trong người anh không được khỏe cho nên không muốn nói chuyện với bất cứ ai. Đợi sau khi anh bình phục hẳn, cô sẽ hỏi cho ra chuyện.
Ngay khi Sở Hạ rời khỏi anh mới khẽ thở phào. Chẳng hiểu mỗi khi đối diện với cô, hàng loạt suy nghĩ đen tối lại cứ hiện về trong đầu anh. Có lẽ thời gian này, anh cần hạn chế tiếp xúc quá gần với cô mới có thể thanh tẩy đi những điều không nên có trong suy nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.