Ông Chủ Kiêu Ngạo

Chương 7

Tiểu Ngôn

12/01/2015

Những vì sao rực rỡ trên bầu trời đêm khẽ phát sáng ra những tia sáng lung linh màu bạc điểm thêm cho khu vườn sức sống dạt dào tựa như một bức tranh mỹ lệ, từng cơn gió nhẹ khẽ thổi qua làm lay động hương thơm hoa cỏ thoang thoảng trong màn đêm. Thỉnh thoảng có vài tiếng côn trùng trong trẻo kêu vang, vượt qua mọi giới hạn của không gian, làm tăng thêm sự tĩnh mịch của màn đêm, sự yên tĩnh của con người…

Tề Ngạo Vũ nghiêng đầu, nghiêng người nằm ở trên giường, khẽ vuốt sợi tóc đen nhánh đang khẽ vương trên gò má của Vân Nhu Y, ngón tay nhẹ nhàng mà lưu luyến di chuyển trên gò má mềm mịn trắng nõn của nàng.

“Vợ… Bà xã… Mình à…” Hắn thì thào tự nói, “Mẹ cục cưng…” Cảm giác ấm áp hạnh phúc dâng tràn trong từng tế bào của cơ thể, đôi môi khiêu gợi nhếch lên, chậm rãi hé ra nụ cười ôn nhu hạnh phúc, đột nhiên, miệng cười dừng lại, một ánh mắt ghen ghét thoáng quá trong suy nghĩ, chợt lóe rồi biến mất, linh cảm không lành như tia chớp dâng lên trong lồng ngực.

Người đàn bà kia ý chí kiên định, bụng dạ hung ác, nếu so sánh với Vân Nhu Y thuần khiết như tiểu bạch thỏ, cô ta tựa như một con rắn độc đói khổ và lạnh lẽo, nếu có con mồi đứng ở bên cạnh cô ta càng làm cô ta thèm nhỏ dãi…

Một luồng khí lạnh như băng trào lên trong ngực khiến cho cánh tay tráng kiện của anh bất chợt vươn ra, đem thân thể nhỏ bé tràn đầy hương thơm ấm áp, mềm mại ôm chặt vào trong lòng, dường như chỉ có như vậy mới có thể trấn an được nỗi lo sợ trong lòng.

“Y Y, không cho phép ngủ, anh có lời muốn hỏi em, mau dậy đi!”

“Tề Ngạo Vũ xấu xa, anh sao lại tồi tệ như vậy? Bản thân ngủ không được thì thôi đi, còn hại em không thể yên giấc!” Vân Nhu Y khổ sở mở mí mắt như đang có ngàn cân đè lên.

Muốn ngủ mà không thể ngủ, vừa ngủ được một nửa giấc thì bị gọi dậy, thật là một việc bi thảm nhất của nhân gian, rất đau khổ nha!

“Sao lại ngủ tiếp rồi, anh hiện có chuyện muốn hỏi em! Em mau tỉnh dậy”

Chờ đến khi Vân Nhu Y mở mắt thì đã thấy hắn có biểu hiện cho dù trời có sập xuống cũng thờ ơ không quan tâm nhưng vẻ mặt lại có điều gì đó lo sợ không yên, khiến cho nàng thật sự thấy lo lắng.

“Làm sao vậy? Ngạo Vũ, đã xảy ra chuyện gì?” Bàn tay nhỏ bé ấm áp xoa xoa mặt hắn, “Sắc mặt của anh rất khó coi!”

“Nói cho anh biết, Y Y, em… Hận anh sao?” Hắn khẩn trương nhìn chằm chằm vào nàng, không muốn bỏ qua một chút biểu cảm nào của nàng.

“Hận?” Nàng có chút khó hiểu, nửa đêm lôi nàng dậy, chỉ để hỏi cái vấn đề kỳ quái này? Nàng nhịn không được thật sự muốn thở dài. Nhưng mà nếu điều hắn hỏi là nghiêm túc, nàng cũng không muốn nói qua loa cho xong việc.

Nàng nghiêm túc suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Em là có chút sợ anh, giận anh, nhưng… Quả thực không nghiêm trọng đến nỗi hận anh. Em nghĩ, nếu ba em không làm làm nhiều chuyện quá đáng như vậy, anh sẽ không tức giận như vậy, thậm chí là giận cá chém thớt lên người em. Mặc dù từng có thời điểm em thực sự rất giận anh, nhưng ngẫm lại, anh thật sự là đối xử với em tốt lắm, tức giận cũng từ đó mà tiêu tan” Ai bảo trong mọi chuyện đều là do ba sai trước chứ, nàng thực sự hiểu rõ.

Tề Ngạo Vũ nghe thấy chợt chột dạ, nhưng cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Vậy em yêu hay không yêu anh?”

Nàng sửng sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đỏ bừng yêu kiều, nàng hét lên: “Tề Ngạo Vũ, anh… Anh đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước!”

Nói cũng đúng! Ngẫm lại hành vi ép buộc của mình lúc trước, muốn nàng yêu hắn thật sự có chút khó khăn, dù sao bọn họ về sau cũng còn nhiều thời gian, việc cấp bách nhất chính là…

“Chúng ta kết hôn đi!” Nếu kết hôn, chẳng những có thể làm cho những người khác hết si tâm vọng tưởng, lại có thể hợp lý hoá ham muốn chiếm giữ bá đạo của hắn, lại không còn phải chịu đựng cái cảnh bị cấp dưới trêu chọc nữa.

Mọi người ai cũng biết Tề Ngạo Vũ từ trước đến nay luôn có mới nới cũ, đổi phụ nữ như đổi quần áo, nhưng hiện tại lại không có cách nào chịu đựng được cảnh những tên đàn ông khác liếc mắt nhìn Vân Nhu Y dù chỉ một cái. Thảm nhất chính là, yêu thích cái đẹp là thiên tính, nàng lại là tiểu mỹ nhân người gặp người thích, vì thế, hắn chỉ có thể trừng mắt đe dọa “Thiên tính” của các huynh đệ thuộc hạ của hắn. Đã thế mỗi người bọn họ lại có thừa “thiên tính” này, cho nên người người đều cảm thấy là chuyện rất bình thường.

“Kết… Không muốn!” Vân Nhu Y thiếu chút nữa ngạc nhiên đến mức cứ tưởng chính mình nghe lầm .

“Vân Nhu Y, em sao lại có thể nói dối?” Tề Ngạo Vũ nổi giận trừng mắt nhìn người phụ nữ to gan lớn mật này. Từ trước đến nay hắn luôn tự cao tự đại, luôn không bao giờ để tâm đến phụ nữ, thật chẳng thể nghĩ tới chính mình sẽ bị một người phụ nữ nhỏ bé từ chối. Lòng tự trọng bị thương tổn lớn, ngay cả khuôn mặt tuấn mỹ của hắn cũng trở nên đen xì. “Là em tự mình nói không hận anh, nhưng hiện tại vì sao lại không chịu gả cho anh?”

“Em…” Nàng cắn cắn môi cánh hoa non mềm, ấp a ấp úng sau một lúc lâu, cũng không cách nào nói ra nguyên nhân.

“Đừng khảo nghiệm sự kiên nhẫn của anh!” Nếu không vì đã điều tra nàng rõ ràng, hắn sẽ cho rằng nàng có người yêu khác!

“Em không muốn kết hôn khi mang thai!”

“Kết hôn khi mang thai!” Hắn ngẩn ra, thật sự không nghĩ ra là nàng lại có tư tưởng không cần thiết này, nhưng… Ngược lại, đó lại là một lý do bức hôn rất tốt.

Một khi đã bắt đầu thì sẽ không có cách nào dừng lại. Vân Nhu Y thở sâu, điều chỉnh lại suy nghĩ một chút, mới chậm rãi nói rõ lý do từ chối.

“Năm đó ba em là vì sau khi uống rượu mới thất thố khiến cho mẹ mang thai em, ba bị bắt phải chịu trách nhiệm. Em nhớ rõ khi còn bé, bà ngoại đã từng nói “quả xanh chắc chắn không ngọt, hôn nhân miễn cưỡng sẽ không hạnh phúc”. Ba mẹ em kết hôn, cự tuyệt sự ban phúc của đức chúa trời, cuộc sống sau hôn nhân vô cùng đau khổ. Ba mẹ không vui vẻ thì làm sao đứa trẻ có thể hạnh phúc? Em từ nhỏ đã nếm đủ sự hờ hững và lạnh nhạt của ba mẹ, cũng chính là ví dụ tốt nhất”

Một người mẹ suốt ngày chỉ biết than thở và khóc lóc, một người cha suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào nghiên cứu, sự hiu quạnh đáng sợ của thời thơ ấu lại lần nữa hiện lên trong đầu, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của nàng bỗng trở nên tái nhợt. “Không, em không muốn gả cho anh, em không muốn trải qua những ngày đáng sợ như thế, em cũng không muốn con em nếm trải mùi vị đáng sợ đó”.

Mới trước đây, nàng còn nghĩ rằng có phải mình đã không ngoan hoặc làm sai chuyện gì hay không, nếu không vì sao ba và mẹ không ai yêu nàng, thậm chí không muốn liếc mắt nhìn nàng một cái. Quản gia và các bảo mẫu đều nói không phải lỗi của nàng, nhưng nàng vẫn cứ bất an, cảm xúc đó căn bản không thể tiêu tan. Đợi đến khi nàng trưởng thành, đã hiểu hết mọi việc nhưng vết thương sâu tận trong đáy lòng vẫn không hề biến mất.

“Y Y…” Hắn đau lòng ôm nàng vào lòng, hận không thể đem hai vị phụ huynh đáng chết kia của nàng bắt đi dần cho một trận.

Vân Nhu Y lưu luyến cái ôm ấm áp che chở này, nhưng cũng biết, cái ôm ấm áp đó không có cách nào chỉ dành cho riêng mình. Nàng rầu rĩ nói: “Anh sợ đứa nhỏ thành con riêng sẽ bị ức hiếp đúng không? Yên tâm, nếu anh có thể cam đoan thật tình yêu thương, chăm sóc con của chúng ta, em sẽ cố gắng sinh đứa nhỏ bình an. Anh không cần vì đứa nhỏ mà cưới em. Miễn cưỡng đi đến hôn nhân, điều này bất luận là đối với anh, em, hoặc con của chúng ta, cũng sẽ không có lợi ích gì. Em biết Thành Tiệp rất có tình cảm với anh, nàng ấy chẳng những xinh đẹp hơn nữa còn khôn khéo giỏi giang, là người vợ hiền lý tưởng trong mắt đàn ông các anh. Huống chi, nàng ấy lại là do cha anh một lòng kiên quyết chọn làm con dâu, cưới nàng ấy, anh chẳng những có được một hiền thê, quan hệ cha con hai người cũng sẽ được cải thiện không ít”.

Kỳ quái, rõ ràng là ý kiến của mình, nhưng nàng vì sao đột nhiên cảm thấy trong lòng chua xót?

“Em lại đang nói hươu nói vượn cái gì thế!” Tề Ngạo Vũ đối với lòng vị tha của nàng chẳng những không cảm kích, còn tức giận đến muốn bóp chết nàng. Nếu muốn kết hôn với Thành Tiệp thì hắn đã sớm cưới rồi, không cần chờ nàng nói. “Bằng tiền tài quyền thế cùng địa vị của Tề Ngạo Vũ anh, cho dù con anh không phải sinh trong giá thú, thì cũng có kẻ nào có gan dám coi thường nó? Rốt cuộc là người nào ngu ngốc đã nói với em rằng anh cưới em là bởi vì đứa con trong bụng?”

“Ách… Không có ai nói hết, đây tất cả đều là tự em nghĩ ra”

Nàng bị mắng thiếu chút nữa không dám ngẩng đầu lên, nhưng lại nhịn không được muốn biện hộ: “Nếu không phải, vậy anh vì sao đột nhiên muốn kết hôn?”

“Tình hình hiện tại của chúng ta và kết hôn có cái gì khác biệt? Chúng ta ghét nhau sao? Chúng ta oán hận nhau sao? Tình hình của chúng ta và ba mẹ em tương giống nhau sao? Em sao lại cứ dựa vào thất bại của ba mẹ mà cho rằng chúng ta cũng sẽ như vậy?”

“Hả?” Nàng sửng sốt một chút, sau một lúc lâu trầm ngâm, không thể không thừa nhận là so với ba mẹ, chuyện của nàng có phần không giống, “Nhưng nếu vạn nhất tương lai anh có người mình yêu…”

“Không có khả năng có!” Hắn sống đã ba mươi năm qua mới gặp được một người phụ nữ hắn thật tâm muốn chung sống hết đời, điều này có thể thấy được cơ hội có người khác là hoàn toàn ít. (BB: ít chứ không phải là không có, YY: *gật gật*, Ngạo Vũ: *lườm lườm* ngươi muốn chết, BB: *trừng mắt nhìn lại, ai ngán ai* sự thật là sự thật, BB ta chỉ tin điều 100% thôi, không chơi 99,9%)

“Sao lại không có khả năng? Thế giới bao la như vậy, tràn ngập các cô gái xinh đẹp…”

“Tương lai là tương lai, chúng ta sống là hiện tại. Em sao lại có nhiều giả thiết về tương lai như vậy, nếu như đến lúc đó cũng không hề có chuyện gì phát sinh, vậy em không phải là lo lắng vô ích sao?”

Đúng. Nàng không thể không gật đầu thừa nhận, nhưng…

“Hơn nữa sau khi kết hôn, em đương nhiên chính là nữ chủ nhân của Hoài Viên, có danh phận chính thức, em không cần lo lắng đứa nhỏ thành con riêng, hơn nữa cũng không ai dám thương tổn em và tiểu bảo bối trong bụng em. Đây không phải tốt lắm sao? Anh không rõ em rốt cuộc là đang do dự cái gì!”

“Em chỉ biết…” Một chút ngọt ngào chợt dâng trào ở sâu nơi đáy lòng, trong nháy mắt biến thành chút chua xót. Nàng bĩu môi lầm bầm, vòng vo nửa ngày, cũng không phải là vì đứa nhỏ sao.

“Biết cái gì? Đừng có ý định lảng sang chuyện khác. Chờ tình trạng thân thể em ổn định, chúng ta lập tức cử hành hôn lễ!”

Nếu bác sĩ đã nói không sao, vậy thì hắn phải nhanh chóng chuẩn bị, đầu tháng sau cử hành hôn lễ, tuy rằng từ giờ đến đầu tháng sau chỉ còn lại có không đến mười ngày.

“Lập tức?” Nàng kinh hoàng nắm tay hắn, “Cân nhắc một chút có được không? Em, ưm…”

Tề Ngạo Vũ cúi đầu che cái miệng nhỏ nhắn không biết nhận thức rõ ràng của nàng lại. Hắn là người có tính độc đoán rất cao, một khi chuyện đã quyết định, căn bản không cho phép bất luận kẻ nào cãi lời.

Bác Trần tài xế nhìn dáng vẻ thanh nhàn, nhã nhặn của Vân Nhu Y từ kính chiếu hậu, giống như một bông hồng được bao phủ bởi những giọt sương phản chiếu tia lấp lánh của nắng sớm, nhịn không được cất lời khen: “Thiếu phu nhân thật đẹp, khó trách thiếu gia càng ngày càng không thể rời khỏi Thiếu phu nhân. Ngay cả khi đi làm cũng đều nhớ đến thiếu phu nhân”

“Bác Trần, bác đừng cười cháu!” Vân Nhu Y vừa thẹn lại vừa lúng túng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn nổi lên một tầng hào quang sắc đỏ động lòng người.

Mới vừa rồi Tề Ngạo Vũ gọi điện thoại về nói muốn Vân Nhu Y đến công ty ăn cơm với hắn, Vân Nhu Y nhìn nhân viên trong nhà vì chuẩn bị hôn lễ mà bận đến chạy trối chết, nhưng mà bản thân lại không thể giúp được gì, cho nên nàng nghĩ ra ngoài giải sầu cũng tốt, vì thế mới đồng ý .

Chiếc xe xa hoa vững vàng lướt qua ngã tư náo nhiệt, các loại bảng hiệu kiểu dáng xinh đẹp lấp lánh hiện lên trên kính chiếu hậu. Xe đi qua một tiệm nước giải khát và bánh ngọt tao nhã thì… “Bác Trần, dừng một chút!”



Bác Trần nghe vậy lập tức dừng xe. Đang định xuống xe thì bị Vân Nhu Y ngăn cản.

“Bác không cần ra, cháu đi vào mua bánh ngọt, sẽ ra nhanh thôi.”

Nhớ rõ lần sinh nhật trước ở Đài Loan, vú Trương đều mua bánh ngọt của tiệm này để chúc mừng sinh nhật nàng!

Kỉ niệm, thật muốn nhớ về nõ rõ hơn một chút! Nàng vui mừng mở cửa xuống xe.

“A!” Chung quanh đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai.

“Mau tránh ra!”

Tim Vân Nhu Y nhảy dựng lên, quay đầu, chỉ thấy một chiếc xe hơi màu đen đang tăng tốc xông về phía nàng. Hai chân nàng giống bị đinh đóng lại, đầu óc trống rỗng…

Cánh cửa khẽ mở ra, trợ lý vội vã đi đến, “Báo cáo tổng tài!”

Tề Ngạo Vũ phất tay dừng hội nghị lại, “Chuyện gì?”

“Vừa rồi bệnh viện gọi điện tới báo, tổng tài phu nhân bị tai nạn xe, trước mắt đang ở bệnh viện cấp cứu!”

“Tai nạn xe?” Khuôn mặt Tề Ngạo Vũ biến sắc, lập tức đứng dậy, đẩy ghế ra, “Tiểu Tôn, hội nghị này giao cậu, muốn làm gì thì làm!”

“Lão đại, cậu chờ…” Tôn Lăng Tiêu chưa kịp nói hết câu thì Tề Ngạo Vũ đã biến mất ở cửa phòng họp.

Quăng lại một tiếng “Tan họp”, hắn như gà mẹ hối hả đi ra ngoài.

Xảy ra chuyện như vậy, làm sao còn có tâm tình mở hội nghị quái quỷ gì nữa?

Tề Ngạo Vũ lòng nóng như lửa đốt cũng chẳng để tâm đến việc cảnh tượng hai bên đường thoăn thoắt vụt qua, trong đầu bây giờ chỉ hiện lên cảnh tượng ngày đó, khi bác sĩ nói cho hắn biết Vân Nhu Y mang thai…

…………………….

“Y Y tiểu thư mang thai” Vị bác sĩ đầu đầy tóc bạc của gia đình khẽ thở dài, “Nhưng, tình huống hiện giờ rất không lạc quan”

“Mang… thai?” Tề Ngạo Vũ không thể tin nổi vào tai mình, khẽ đưa mắt nhìn thân ảnh nhỏ bé đang mê man trên giường, chiếc bụng phẳng lì không tì vết của nàng, đầu óc trống rỗng…

Câu nói thứ 2 của bác sĩ nhanh chóng xông thẳng vào trong não, hắn biến sắc, “Không lạc quan? Có ý gì, nói rõ ràng!”

“Thai nhi đại khái được năm tuần. Nhưng Y Y tiểu thư vốn là được sinh non, bản thân lại có bệnh tim, cơ thể khi khỏe mạnh vốn đã không được tốt, tuy rằng trải qua điều dưỡng đã cải thiện không ít nhưng hiện tại khi mang thai, đối với cô ấy mà nói, vẫn là một việc quá sức.”

Khuôn mặt tuấn tú của Tề Ngạo Vũ phút chốc trầm xuống, sau đó lại mạnh mẽ khẳng định nói: “Nếu bỏ đứa nhỏ đi thì sao?” (BB: oa….. Ngạo Vũ, em vô cùng hâm mộ anh, yêu thế mới gọi là yêu chứ *tim bay toán loạn*)

“Tôi không tán thành phá thai…” Bác sĩ trịnh trọng nhìn thẳng Tề Ngạo Vũ, “Tuy rằng Vân Nhu Y tiểu thư trước mắt không thích hợp để mang thai, nhưng trong lúc mang thai nếu được chăm sóc tốt, chú ý kĩ hơn về tình trạng cơ thể, tôi nghĩ sự an toàn của mẹ và con sẽ không thành vẫn đề. Nhưng nếu sinh non, sẽ lập tức ảnh hưởng đến sức khỏe của cô ấy, thậm chí còn dẫn đến nguy hiểm tính mạng.”

……………………..

Chỉ mới là sinh non mà đã gây nguy hiểm cho tính mạng của nàng, huống chi bây giờ còn xảy ra tai nạn xe!

Hắn cảm thấy trái tim giống bị bàn tay ma quỉ bóp nghẹn, đau đến mức không thở nổi.

Tuy rằng bác sĩ một lần nữa cam đoan với hắn là Vân Nhu Y không có việc gì, nhưng trái tim Tề Ngạo Vũ vẫn kinh hoàng, mãi cho đến khi tận mắt thấy Y Y mới yên tâm được một chút. Hắn yếu ớt mà chạy đến bên mép giường, hai tay giữ hai bên hông nàng, cúi người cẩn thận dùng mặt ma sát vào hai gò má hồng nhuận ấm áp của nàng.

Không có việc gì, nàng thật sự không có việc gì!

Tuy rằng nàng còn đang mê man, sắc mặt cũng tái nhợt, nhưng hắn cũng có thể xác định được, nàng thật sự không hề bị thương tổn đến tính mạng.

“Thực xin lỗi, thiếu gia” Vẫn canh giữ ở phòng bệnh, đầu và tay tài xế Trần phủ đầy băng gạc. Quả thật lúc này ông càng thêm khẳng định chính mình rất may mắn khi có thể phản ứng kịp thời, trong thời điểm nguy cấp thì tung người ra bảo vệ thiếu phu nhân.

Thì ra lúc ấy chiếc xe đó chạy thẳng về phía Vân Nhu Y, bác Trần tài xế thấy tình hình không tốt, theo trực giác mà nhanh chóng đạp chân ga, dùng xe chạy thẳng “nghênh đón” chiếc xe kia và bị va chạm mạnh. Tuy rằng phần vỏ bọc bằng thép của xe rất dầy, nhưng, bởi vì lực va đập quá mạnh, ông vẫn bị chút vết thương nhẹ.

Lúc ấy, Vân Nhu Y đứng trên vỉa hè, kinh hãi ngất đi, may mà có người qua đường đỡ lấy.

Hít một hơi thật sâu, bình ổn nhịp tim đang đập dồn dập, Tề Ngạo Vũ lúc này mới lấy lại tinh thần, bắt đầu hỏi nguyên nhân gây ra tai nạn xe.

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Bắc Trần, bác lái xe luôn luôn cẩn thận, vì sao lại xảy ra tai nạn xe?”

Lại lần nữa cúi người với Tề Ngạo Vũ, hành động đó biểu đạt sự áy náy và xin lỗi, sau đó bác liền kể lại tình huống lúc đó.

“Bác nói đối phương là cố ý muốn đâm Y Y?” Đôi mắt sắc bén của Tề Ngạo Vũ nheo lại, trong mắt có sự lạnh lùng khát máu.

“Đúng, điều đó tôi xin cam đoan. Bởi vì chiếc xe kia đột nhiên tăng tốc độ chạy từ làn xe đối diện tới, không có biển số xe, hơn nữa tôi còn nhìn thấy trên đầu lái xe được che bằng một cái mũ áo của choàng” Điều này đủ chứng minh đối phương căn bản là có chuẩn bị sau đó mới đến.

………………….

“Đây là có ý đồ mưu sát, lão đại!” Sau khi suy nghĩ kĩ, Tôn Lăng Tiêu đưa ra quan điểm của mình. “Y Y vừa mới về nước, không biết quá nhiều người, hơn nữa cá tính nàng thiện lương, cuộc sống đơn thuần, khả năng kết thù kết oán với người khác có lẽ rất ít. Tôi nghĩ bản thân nàng không có kẻ thù có khả năng hận tới mức có thể giết mình”

“Cậu là ý nói đối phương muốn nhằm vào tôi?” Khả năng này rất cao, dung nhan anh tuấn của Tề Ngạo Vũ phút chốc tối sầm lại. Hắn dùng thủ đoạn cứng rắn tung hoành thương trường đã nhiều năm, kẻ thù ở hai giới hắc bạch không có một trăm thì cũng có chín mươi chín, phạm vi thật sự rất rộng. (BB: sau này em quyết không yêu người như anh, có ngày chết ko toàn thây… =”=)

“Tiêu, chuyện này giao cho cậu. Tôi muốn cậu phải điều tra tỉ mỉ, tuyệt đối không thể buông tha cho kẻ nào dám can đảm đả thương Y Y”

Nếu không xử lý bọn người định làm hại YY, ai biết bọn chúng có thể lại làm một lần nữa không? Lúc này Y Y tuy rằng may mắn tránh được một kiếp, nhưng không phải mỗi ngày nàng đều có vận may, may mắn sớm muộn gì cũng sẽ hết.

“Vâng!”

“Bác Trần, lúc nãy may nhờ có bác phản ứng nhanh, bác cũng đi nghỉ ngơi đi!”

Đám người Tôn Lăng Tiêu lúc này mới đóng cửa rời đi, người trên giường đột nhiên phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ.

Tề Ngạo Vũ lập tức thật cẩn thận đỡ nàng dậy. “Y Y, em tỉnh? Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không?”

Vân Nhu Y mở to mắt, chỉ thấy vẻ mặt lo lắng và quan tâm của Tề Ngạo Vũ, hơi nước trong chớp mắt bao phủ mắt của nàng.

“Chiếc xe kia chạy rất nhanh, em tránh không được…” Sự kiện nguy hiểm kia làm nàng sợ tới mức run lên. Đột nhiên, nàng ôm bụng, vẻ mặt kinh hoàng, “Cục cưng…”

“Cục cưng tốt lắm, nó không có việc gì, chiếc xe kia được bác Trần ngăn cản, không đụng vào em” Nghĩ đến chỉ xém một chút nữa thôi hắn sẽ mất đi Vân Nhu Y, sự kinh hoàng hắn phải chịu tuyệt đối không ít hơn nàng. Nhịn không được mà ôm lấy thân thể nhỏ bé yếu ớt của nàng, đem mặt vùi vào gáy nàng, hít lấy hương thơm động lòng người của nàng, mãi đến giờ khắc này, hắn rốt cục đã không thể không thừa nhận… cảm giác mất đi Vân Nhu Y rất kinh khủng! Hắn, Tề Ngạo Vũ, thật sự không thể nào sống mà không có Vân Nhu Y!

“Vậy bác Trần…”

“Yên tâm, bác Trần cũng không có việc gì. Ông ấy bị trầy da, anh bảo ông ấy về nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng !”

“Ngạo Vũ…” Vân Nhu Y giống như con mèo nhỏ bị dọa cho sợ hãi, không ngừng ở trong lòng chủ nhân cọ cọ, nói ra hết sự tủi thân của nàng. “Chiếc xe kia thật xấu xa, cũng không tuân thủ luật giao thông…” (BB: luật giao thông chỉ để làm cảnh thôi chị à, 80% người tham gia giao thông chả thể đọc được hết các biển báo giao thông đâu =]]]]]]]]])

“Ngoan, tất cả đều qua rồi, không có việc gì, đừng sợ!” Hắn một tay đỡ lấy sau cổ, nhẹ nhàng tinh tế hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mịn của nàng.



“Thực xin lỗi…” Trong lòng Vân Nhu Y cảm thấy áy náy, nàng tự trách bản thân, “Nếu như không phải em thèm ăn bánh ngọt, cũng sẽ không xảy ra tai nạn xe, bác Trần cũng sẽ không bị thương, đều là em không tốt…”

“Không phải đâu” Tề Ngạo Vũ không nghĩ nàng đa sầu đa cảm đên vậy, cười cười rồi hôn nhẹ lên chóp mũi nhỏ nhắn của nàng, vui mừng nói: “May mà em đột nhiên thèm ăn nên mới ra ngoài xe, làm cho chiếc xe kia không đụng trúng em, baby của chúng ta mới có thể an toàn” Nếu lúc tai nạn xe xảy ra mà nàng vẫn ở bên trong xe, hậu quả sẽ thật khó mà tưởng tượng. “Y Y của anh quả nhiên là người có phúc lớn, là cô gái có phúc lớn mệnh lớn.”

“Thật vậy sao? Em…” Vân Nhu Y đột nhiên kinh sợ thở hổn hển, bàn tay nhỏ bé chụp bàn tay “quái ác” không biết từ lúc nào đã luồn vào trong áo nàng, phẫn nộ trừng mắt, “Tề Ngạo Vũ!”

Đại sắc quỷ này, nàng còn đang nằm ở trên giường bệnh bệnh viện thế mà đã bắt đầu không an phận!

Hắn hắc hắc cười gượng, nhưng bàn tay phủ lên ngực nàng vẫn không chịu thả lỏng. “Em có biết mình có bệnh tim bẩm sinh không?”

“Bệnh tim?” Nàng trợn tròn mắt, hắn thật sự là hết cách với nàng rồi. Suy nghĩ một chút, nàng nói, “Em nhớ mới trước đây từng bị kinh sợ quá mức, bệnh đã xảy ra một lần. Nhưng, bác sĩ nói là không sao, chỉ cần nghỉ ngơi bình thường, cố gắng tĩnh tâm thì sẽ không sao hết”

“Y Y đáng thương!” Tề Ngạo Vũ vuốt mấy sợi tóc đen trên gò má nàng.

“Bắt đầu cảm thấy hối hận?”

“Đừng ngốc thế!” Xoay người đè nàng xuống giường, khẽ liếm hai gò má non mềm tái nhợt của nàng, “Anh là đang rất đau lòng, thật vất vả lắm mới nuôi em tròn thêm một chút, khỏe mạnh lên một chút, nhưng nhìn em bây giờ đi…”

“Cái gì mà tròn một chút, khỏe mạnh một chút?” bàn tay nhỏ bé bướng bỉnh nhéo nhéo hai má hắn, vừa đẩy lại vừa nhéo, “Hóa ra anh có ý xấu như vậy, dám coi em như heo để nuôi cho béo!”

Thành Tiệp lại lần nữa đi vào sào huyệt bí mật của Thiết lão đại.

“Lão đại, Thành tiệp tiểu thư đến !”

“Để cho cô ta vào” Thiết lão đại suy nghĩ một chút, liền ra lệnh cho thủ hạ: “Chuyện này trước hết quyết định như vậy, nhớ rõ các anh em phải im miệng, đừng lộ ra ngoài. Các cậu đi ra ngoài trước đi!”

“Vâng!”

Người nhận lệnh dẫn Thành Tiệp tới mật thất (căn phòng bí mật), ánh mắt dâm ô lượn lờ vài vòng trước ngực Thành Tiệp, nhưng khi nhận được ánh mắt lạnh lùng muốn giết người của Thành Tiệp, hắn mới vuốt vuốt mũi đóng cửa rời đi. Cửa vừa đóng, Thành Tiệp rốt cuộc nhịn không được nổi giận.

“Anh làm việc như thế nào? Khi lấy tiền, anh không phải một mực thề rằng vấn đề đã được dự tính hết thảy sao? Vì sao Vân Nhu Y vẫn sống khỏe mạnh, ngay cả 1 sợi tóc cũng không bị chạm đến?” Tuy rằng đối mặt với nhân vật của hắc đạo, nhưng dáng vẻ kiêu ngạo của Thành Tiệp vẫn y như cũ.

Nếu không phải vì muốn loại bỏ Vân Nhu Y, nàng tuyệt đối sẽ không muốn có bất kì quan hệ nào với loại người thô bỉ bất nghĩa lỗ mãng như Thiết lão đại, làm nhơ bẩn thân phận của mình.

“Thành Tiệp tiểu thư, cô nói như vậy thật làm tổn thương người khác, kỳ thật nghiêm túc mà nói, thất bại lần này đều là sai lầm của cô” Thiết lão đại ung dung ngồi trên ‘ngôi cao’ đâm chọc phản bác: “Cô trước khi bảo tôi ra tay sao không nói rõ ràng thân phận mục tiêu? Tề Ngạo Vũ chính là nhân vật quan trọng tiếng tăm lừng lẫy trong hắc đạo, người phụ nữ của hắn cô tưởng là có thể tùy tiện động tay động chân sao? Cô cũng không phải là không biết được kế hoạch của tôi? Nhưng hiện tại Tề Ngạo Vũ vì truy xét người làm việc này, khiến cho giới hắc đạo thần hồn nát thần tính, mỗi người cảm thấy bất an. Tôi sợ sớm muộn gì cũng sẽ điều tra được tôi”

Aizz, nếu sớm biết rằng mục tiêu là người phụ nữ của Tề Ngạo Vũ, lá gan hắn có to đến đâu cũng không dám cả gan làm loạn như vậy, vậy thì hiện tại cũng không phải lo lắng đề phòng như bây giờ.

“Cái gì? Tề Ngạo Vũ là nhân vật tiếng tăm trong giới hắc đạo?” Thành Tiệp biến sắc, thế nào cũng không nghĩ tới Tề Ngạo Vũ không chỉ có oai phong trên thương trường, ngay cả ở hắc đạo cũng có thế lực như thế. Vô cùng kinh hãi, nhưng sự ái mộ lại càng nồng nhiệt, Vân Nhu Y ốm đau yếu ớt kia làm sao mà xứng đôi với Tề Ngạo Vũ anh minh thần võ chứ! (BB: chứ cái bà cô vừa già vừa xấu vừa điêu vừa ác vừa vô học như cô xứng chắc…..xì, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt sói già)

Sự ghen ghét của Thành Tiệp càng lớn hơn, thật sự không thể chịu được sự thất bại của Thiết lão đại, hơn nữa khi nàng nhìn thấy bộ dáng nao núng của hắn, ý tứ khinh bỉ càng rõ ràng .

“Khổ cho anh, Thiết lão đại chính là nhân vật có danh tiếng trong hắc đạo, không nghĩ tới lá gan so với con chuột lớn hơn không được bao nhiêu!”

Thiết lão đại nghẹn một chút, hắn vô cùng sĩ diện cho nên không thể không cứng rắn chống đỡ nói: “Không thể nói như vậy! Nếu ta trước đó biết thân phận đối phương, khi động thủ tự nhiên sẽ càng thêm cẩn thận, sẽ một lần mà thành công. Cũng sẽ không biến thành trở tay không kịp, còn để cô oán giận”

“Không có gan chính là không có gan, anh có cãi chày cãi cối như thế nào cũng vô dụng!” Nàng giễu cợt. Có quỷ mới tin hắn!

“Cô… Tôi không có gan?” Thiết lão đại tức giận mà cười mà cười, ánh mắt tà ác lại dâm ô.

Thành Tiệp tuy rằng kiêu căng xấu tính, nhưng dáng người dưới chất liệu vải mỏng manh vẫn là vô cùng quyến rũ, Thiết lão đại nhìn đã lâu, đặc biệt là đôi phong nhũ kia, chậc chậc, rãnh ngực sâu, quả thực khiến người ta ngã mà chết.

“Xem ra tôi nếu không bày ra một chút ‘Thực lực’ cho cô tâm phục khẩu phục, chẳng phải là khiến cô xem thường?” Hắn toan tính nói.

“Tốt, tôi ngược lại muốn xem anh có thực lực gì có thể làm cho tôi tâm phục khẩu phục!” Nàng hừ lạnh một tiếng, cao ngạo ngồi vào ghế sô pha đen. “Trước tiên là nói. Thực lực của anh nếu không thể làm cho tôi hài lòng, cũng đừng lãng phí thời gian của tôi, lập tức trả lại năm mươi vạn tôi đưa anh, lần sau có việc tôi sẽ tìm anh….” Khẩu khí của nàng vang vang trong cổ họng, hai tròng mắt ngạo mạn mở lớn giống như chuông đồng.

Tay phải Thiết lão đại cầm súng, chỉ thẳng hướng nàng, họng súng thậm chí cách chóp mũi của nàng không đến ba mươi centimet.

Nàng run run, mồ hôi lạnh chảy ròng, “Anh… Anh muốn làm cái gì? Tôi, tôi cảnh… cảnh cáo anh…”

“Cảnh cáo tôi?!”

Hắn cười lạnh, bàn tay to đột nhiên vung lên, đầu Thành Tiệp nghiêng lệch, thét chói tai ngã vào sô pha dài.

“Cô là đồ lẳng lơ, dựa vào cái gì cảnh cáo tôi? Đừng quên…” Hắn sải bước ngồi lên bàn trà, bàn tay to thô lỗ phủ lên nhũ phong cực đại của nàng, ra sức dò xét, không thèm đếm xỉa đến Thành Tiệp đang kêu la sợ hãi cùng giãy dụa, nhìn vẻ mặt của nàng vừa đắc ý lại dâm tà.

“Thành Tiệp, chúng ta hiện tại là người trên cùng chiếc thuyền! Nếu lão tử đây có vạn nhất xảy ra chuyện, cô cũng đừng mơ có ngày bình an. Ngẫm lại ông anh kết nghĩa có quyền thế của cô đi, nếu hắn biết là cô lấy tiền mua hung thủ để giết hại vị hôn thê của hắn…”

“Không! Anh không thể nói cho hắn!” Nàng kêu to, nếu Tề Ngạo Vũ biết là nàng… Nàng không thể tưởng tượng chính mình sẽ có kết cục gì, đến lúc đó ngay cả cha nuôi cũng không thể đồng tình với mình.

Thành Tiệp thất kinh tóm lấy hắn, cầu xin nói: “Thiết lão đại, tôi sai rồi, tôi sẽ không ngươi yêu cầu anh trả tiền, hắc đạo các anh không phải nói chuyện rất có nghĩa khí sao? Tôi van xin anh đừng nói…”

“Xin tôi? Đương nhiên không thành vấn đề” Chuyện này căn bản không cần nàng xin, hắn cũng không phải ngu ngốc, làm sao mà tự chui đầu vào lưới của Tề Ngạo Vũ! Hắn cười dâm tà, dùng súng khoa tay múa chân ở trước ngực nàng vài cái, “Đem quần áo cởi ra!”

“Không được!” Nàng kinh hoàng kéo chặt quần áo,“Tôi… Tôi không phải nói tiền đều cho anh sao, tôi từ bỏ…”

Trả lại tiền?! Tiền một khi vào túi hắn, còn muốn hắn nhả ra?

Nghĩ cũng đừng nghĩ!

“Câm mồm! Bảo cô cởi thì cởi đi, nhiều lời cái cái gì!” Hắn không kiên nhẫn vứt súng xuống, thô bạo đến cực điểm xé rách quần áo hàng hiệu của nàng. (BB: hú hú hú…..*vui sướng cực độ*)

“Đừng, buông ra, anh không thể…” Nàng kinh sợ khóc lóc kêu to, giơ tay chống cự, nhưng mặc kệ nàng chống cự giãy dụa như thế nào, dưới sự áp chế mạnh mẽ của hắn, nàng căn bản không động đậy được, chỉ có thể trơ mắt nhìn, để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, không quá hai ba giây sau nàng đã bị cởi sạch sẽ như trẻ con mới sinh.

Nhìn thân thể xích lõa tuyết trắng nhẵn bóng của Thành Tiệp, hai mắt hắn trừng giống như mắt trâu, bàn tay to vươn tới bên miệng, lau đi nước miếng đang tràn ra, “Chậc, không hổ là đại tiểu thư sống an nhàn sung sướng, làn da trắng nõn nhẵn nhụi như vậy, căn bản những kỹ nữ kia cũng không có khả năng so sánh, tôi hôm nay thật sự là diễm phúc rất lớn!” Rốt cuộc không thể kiềm chế sự cương cứng nóng bỏng của mình, hắn vội vàng cởi bỏ đai lưng, kéo khóa xuống…

“A, đừng, tôi… Tôi cho anh tiền, muốn bao nhiêu tôi đều cho, anh có thể đi tìm kỹ…” Thành Tiệp thê lương thét chói tai.

“Câm mồm, không được kêu!” Hắn bắt lấy hai cặp chân nhỏ đang đá lung tung của nàng, đặt lên trên sô pha, thân mình trần trụi của nàng biến thành đầu thấp mông cao, nằm ngửa ở trên sô pha dài.

Hắn mãnh lực kéo hai bắp đùi trắng mịn của nàng ra, dục vọng nam tính sưng lên liều lĩnh đâm về phía trước.

“A……” Nàng thê lương thét chói tai .

(Yu: Hahaha, Yu sung sướng á, cười man rợ, cười thỏa thê, hahaha, quả báo a quả báo, đúng không Bé Bự, kakaka, đốt pháo ăn mừng!!!!!!!!!!!!~~~~~~ ; BB: *nhảy múa lắc lắc ăn mừng với Yu* để ta đi lấy bắp rang với coca vừa ăn vừa xem đoạn hot *lon ton chạy vào bếp*)

“Không nghĩ tới cô vẫn còn là xử nữ!” Hắn có chút giật mình, lại có càng nhiều đắc ý, “Sao cô không nói sớm, nếu thế tôi cũng đã ôn nhu một chút!”

“Ma quỷ, ngươi không bằng cầm thú… A….” Tiếng khóc xen lẫn tiếng kêu la mắng chửi của nàng càng khiến cho hắn vô cùng kích động.

Nếu người ta khinh thường sự quan tâm của hắn, hắn cũng sẽ không khách khí.

Hắn điên cuồng thẳng tiến, giống như muốn xuyên thấu cả cơ thể nàng, đi kèm theo đó là tiếng thét chói tai và tiếng khóc nhục nhã, một lần lại một lần……

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ông Chủ Kiêu Ngạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook