Chương 3
Yêu Cơ Vô Song
19/11/2016
Không biết từ lúc nào, Thịnh Lâm Hàm đã
bắt đầu chú ý đến người chú ưu tú kiêu ngạo như vậy, cũng không biết từ
lúc nào, ánh mắt của cô đã bắt đầu để ý người đàn ông như chú.
Anh không còn là người chú đưa cô đến công viên thả diều mỗi chiều, anh bắt đầu bận rộn công việc, nhưng dù ngày lễ ngày tết vẫn trở về, cùng người nhà đoàn tụ, nhờ vậy cô mới có thể ngắm nhìn anh ở khoảng cách gần.
Anh lại thay đổi, anh đang không ngừng trưởng thành, dần chín chắn, thiếu niên trẻ trung giờ đã biến thành một người đàn ông che giấu nỗi lòng, hoàn toàn không nhìn ra được anh đang nghĩ gì.
Thịnh Lâm Hàm bắt đầu chú ý tin tức của anh, nhìn anh không ngừng nâng đỡ từng minh tinh, không ngừng cố gắng trong công việc, nhìn anh giống như đã thật sự quên đi người cháu gái này vậy.
Chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, Thịnh Lâm Hàm cho là chẳng qua mình chỉ say đắm mà thôi, khoảng cách sẽ chứng minh tất cả, cũng để cho hiểu rõ tâm tình mình. Cho tới bây giờ không có bất kỳ một người nào đàn ông để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng cô như vậy, Thịnh Lâm Hàm nhất định phải ghi nhớ Lương Cảnh Hiên cả đời.
Mỗi lần đến giờ đưa cơm trưa cho Lương Cảnh Hiên đều là thời gian Thịnh Lâm Hàm vui vẻ nhất, bởi vì có thể gặp được anh. Cô hy vọng trong lòng anh, cô là người đặc biệt, nhưng đây chẳng qua chỉ là hy vọng, tự nghĩ rằng chỉ liên quan đến tình thân, chứ không phải đôi tình nhân đang yêu nhau, mãi mãi cũng chỉ có thể trong những lúc không có LCH, tự cho mình quyền yêu thích anh.
Thịnh Lâm Hàm ví mình giống như phi tử đợi Hoàng thượng ân sủng, luôn ở trong cung chờ đợi mỏi mòn, cô quên mất, nếu như phi tử của Hoàng thượng nhiều như vậy, làm sao hắn sẽ nhớ đến một kẻ vô danh trong cung như ngươi.
Yêu thương cũng chẳng qua là ánh mắt thận trọng đuổi theo anh, nhưng cho tới bây giờ không dám nhìn thẳng anh, sợ ánh mắt lưu luyến tiết lộ với anh quá nhiều, đáy lòng luôn thầm gọi tên anh, cho dù biết có phải lặp đi lặp lại cái tên này bao nhiêu lần nữa cũng sẽ không thuộc về mình.
Cảm giác thầm mến luôn là vừa đắng vừa chát, không biết lúc nào mới có thể kết trái ngọt, quang minh chính đại yêu nhau công khai.
Bên cạnh người quản lý luôn có các dạng người đẹp, chẳng qua là nhìn mỗi một người đối với định nghĩa xinh đẹp thì Lương Cảnh Hiên vẫn cảm thấy phụ nữ có tâm hồn mới là người xinh đẹp nhất, gặp qua nhiều người độc địa, khiến cho anh đối với người đẹp không hứng thú.
Đã từng có một người phụ nữ bởi vì muốn nổi tiếng mà qua lại với anh, thậm chí leo lên giường của anh, nếu như không phải do cuối cùng chính tai nghe được cô ta khoe khoang với bạn mình, có lẽ bản thân vẫn ngu ngốc bị lợi dụng.
Từ khi lăn lộn trong giới giải trí, bắt đầu biết luật chơi của thế giới này thế nào, con người tham lam, thật vất vả bị lợi dụng một màn, anh cũng học được cách giữ mình.
Anh trai từng hỏi anh vì lý do gì mà chọn nghề này, thật ra anh cũng không biết, hẳn là muốn dùng thủ đoạn trả thù người phụ nữ đã làm tổn thương anh.
Từ lúc vô ý bước vào, đến bây giờ cam tâm tình nguyện làm người quản lý, anh nâng đỡ rất nhiều người, cũng hủy diệt con đường của rất nhiều người.
Anh không còn là người chú đưa cô đến công viên thả diều mỗi chiều, anh bắt đầu bận rộn công việc, nhưng dù ngày lễ ngày tết vẫn trở về, cùng người nhà đoàn tụ, nhờ vậy cô mới có thể ngắm nhìn anh ở khoảng cách gần.
Anh lại thay đổi, anh đang không ngừng trưởng thành, dần chín chắn, thiếu niên trẻ trung giờ đã biến thành một người đàn ông che giấu nỗi lòng, hoàn toàn không nhìn ra được anh đang nghĩ gì.
Thịnh Lâm Hàm bắt đầu chú ý tin tức của anh, nhìn anh không ngừng nâng đỡ từng minh tinh, không ngừng cố gắng trong công việc, nhìn anh giống như đã thật sự quên đi người cháu gái này vậy.
Chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, Thịnh Lâm Hàm cho là chẳng qua mình chỉ say đắm mà thôi, khoảng cách sẽ chứng minh tất cả, cũng để cho hiểu rõ tâm tình mình. Cho tới bây giờ không có bất kỳ một người nào đàn ông để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng cô như vậy, Thịnh Lâm Hàm nhất định phải ghi nhớ Lương Cảnh Hiên cả đời.
Mỗi lần đến giờ đưa cơm trưa cho Lương Cảnh Hiên đều là thời gian Thịnh Lâm Hàm vui vẻ nhất, bởi vì có thể gặp được anh. Cô hy vọng trong lòng anh, cô là người đặc biệt, nhưng đây chẳng qua chỉ là hy vọng, tự nghĩ rằng chỉ liên quan đến tình thân, chứ không phải đôi tình nhân đang yêu nhau, mãi mãi cũng chỉ có thể trong những lúc không có LCH, tự cho mình quyền yêu thích anh.
Thịnh Lâm Hàm ví mình giống như phi tử đợi Hoàng thượng ân sủng, luôn ở trong cung chờ đợi mỏi mòn, cô quên mất, nếu như phi tử của Hoàng thượng nhiều như vậy, làm sao hắn sẽ nhớ đến một kẻ vô danh trong cung như ngươi.
Yêu thương cũng chẳng qua là ánh mắt thận trọng đuổi theo anh, nhưng cho tới bây giờ không dám nhìn thẳng anh, sợ ánh mắt lưu luyến tiết lộ với anh quá nhiều, đáy lòng luôn thầm gọi tên anh, cho dù biết có phải lặp đi lặp lại cái tên này bao nhiêu lần nữa cũng sẽ không thuộc về mình.
Cảm giác thầm mến luôn là vừa đắng vừa chát, không biết lúc nào mới có thể kết trái ngọt, quang minh chính đại yêu nhau công khai.
Bên cạnh người quản lý luôn có các dạng người đẹp, chẳng qua là nhìn mỗi một người đối với định nghĩa xinh đẹp thì Lương Cảnh Hiên vẫn cảm thấy phụ nữ có tâm hồn mới là người xinh đẹp nhất, gặp qua nhiều người độc địa, khiến cho anh đối với người đẹp không hứng thú.
Đã từng có một người phụ nữ bởi vì muốn nổi tiếng mà qua lại với anh, thậm chí leo lên giường của anh, nếu như không phải do cuối cùng chính tai nghe được cô ta khoe khoang với bạn mình, có lẽ bản thân vẫn ngu ngốc bị lợi dụng.
Từ khi lăn lộn trong giới giải trí, bắt đầu biết luật chơi của thế giới này thế nào, con người tham lam, thật vất vả bị lợi dụng một màn, anh cũng học được cách giữ mình.
Anh trai từng hỏi anh vì lý do gì mà chọn nghề này, thật ra anh cũng không biết, hẳn là muốn dùng thủ đoạn trả thù người phụ nữ đã làm tổn thương anh.
Từ lúc vô ý bước vào, đến bây giờ cam tâm tình nguyện làm người quản lý, anh nâng đỡ rất nhiều người, cũng hủy diệt con đường của rất nhiều người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.