Ông Chủ! Quan Tâm Thêm Chút Nữa Đi
Chương 11
Tiểu Hài Tử Ngươi Lại Đây
06/12/2013
Đêm đó, Liêu Bắc Bắc chờ hơn mười cô bán hàng chuyển vào nhà ở tập
thể do công ty chuẩn bị, hành hạ đến hơn ba bốn giờ sáng mới coi như yên tĩnh. Vị trí nhà ở tập thể tương đối tốt, bước đầu moị việc đã xong
bên ngoài là bãi tăm ven biển, đẩy cửa sổ là là có thể nhìn ra xa biển
rộng, Liêu Bắc Bắc sửa sang lại quần áo xong, tựa người tại cửa sổ ngắm
nhìn cảnh biển ban đêm. . . . .. Bờ cát, ánh trăng, bạn trai, tâm tình
trở nên nhộn nhạo a.
Cô quay người lại nằm trên giường, cầm điện thoại di động để biểu đạt tình cảm.
Mạng Weibo vang lên:
Ban đêm âm thanh yên tĩnh, tâm tình của tôi phảng phất như sóng biển, rắc…rắc…, dâng cao mênh mông. [ha ha]
① Chưởng Môn Phái Ô Đũng Quần: chị, âm thanh yên tĩnh không có tiếng “Rắc…rắc…”.
② Khoai tây đậu: ơ, còn chưa ngủ a, lại mộng xuân rồi à?
Ưu Thương Phụ Nhị Đại: hừ, mấy người không cách nào hiểu tâm tình của tôi hiện giờ.
③Khoai tây đậu: ta hiểu rồi, mi đái dầm à? Trưởng thành rồi, ai ai.
④ Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: cô còn chưa ngủ?
Ưu Thương Phụ Nhị Đại: a. . . . . . Quá hưng phấn ngủ không được, tôi biết tôi phải nên căng thẳng một chút, nhưng mà. . . . . .
⑤ Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: Tôi thấy cô cũng không ngủ được, vậy tới đây giúp tôi nấu bát mì. Thuận tiện. . . . . . Cùng cô tâm sự.
Ưu Thương Phụ Nhị Đại: tốt, tôi lập tức đi qua.
⑥ Chưởng Môn Phái Ô Đũng Quần: [ suy tư ] hai người có vấn đề. Chị, đừng đi phòng của anh ta, mau tới chỗ em.
⑦Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: [ cũng suy tư ]
Ưu Thương Phụ Nhị Đại: cái gì cũng làm theo, anh đúng là ngốc tự nhiên.
⑧Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: . . . . . .
Liêu Bắc Bắc ngâm nga một ca khúc khi đi ra khỏi phòng ngủ, trụ sở của Đường Diệp Trạch ở tầng chót, theo sự nghị luận của đồng nghiệp thì trang hoàng giống như ‘phòng cho tổng thống’. Liêu Bắc Bắc mới đầu không tin, nhưng lúc đi lên hành lang khấp khúc tầng chót, thấy ngói và gạch sáng bóng, các vật trang trí có phong cách riêng, liền hiểu cái gì gọi là đãi ngộ khác biệt.
Liêu Bắc Bắc ngó dáo dác tìm kiếm số phòng, lúc này, cô kinh ngạc nhìn bóng hình xinh đẹp trước lúc cô gõ cửa phòng. Liêu Bắc Bắc ngồi chồm hổm thân mình núp ở sau đám cây cảnh, hí mắt nhòm qua. . . . . . Nếu như cô không nhìn lầm…, thì hẳn là quản lý bán hàng, Hách Mỹ Lệ.
Hách Mỹ Lệ đang mặc một chiếc váy màu đen đai hơi mờ, đang cầm công văn, ở ngoài cửa chỉnh sửa trang phục, rồi bấm chuông cửa.
Đường Diệp Trạch cầm bảng pha màu ra mở cửa phòng, nhìn thấy Hách Mỹ Lệ lộ hai nửa bầu ngực, nụ cười biến mất.
“Đường tổng giám, đây là bảng báo cáo ngài yêu cầu. Tôi. . . . . . có thể vào một lúc hay không?” Hách Mỹ Lệ để thấp cặp văn kiện, mơ hồ lộ ra làn da tuyết trắng trước ngực.
“Cám ơn, giao cho Thư ký Triệu là được rồi.” Đường Diệp Trạch không có ý cho cô vào cửa.
Hách Mỹ Lệ nhìn thấy cửa muốn đóng, gót giầy nghiêng một cái té về phía trước, Đường Diệp Trạch theo bản năng đỡ, quên mất bảng pha màu trong tay, vì thế tất cả thuốc màu, đều bất hạnh dính ở trên cánh tay Hách Mỹ Lệ.
Đường Diệp Trạch khẽ cau mày, sải bước ra cửa, sau đó đẩy cửa phòng muốn mời Hách Mỹ Lệ vào nhà: “Cô trước hết đi tẩy trang, tôi ở ngoài cửa chờ cô.”
“. . . . . .” Hách Mỹ Lệ gương mắt nhìn lại, không đợi cô mở miệng, Đường Diệp Trạch đã xoay người đi về phía sân thượng lộ thiên.
Làm Liêu Bắc Bắc thấy vậy rất hăng hái, cô nhận được tin nhắn Đường Diệp Trạch gửi đến.
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: tôi mệt rồi, cũng ngủ đi.
Liêu Bắc Bắc mặc dù không nghe được bọn họ nói chuyện với nhau, nhưng nhìn hình thức cũng có thể đoán ra không dưới mười phần, cô tặc tặc cười một tiếng, nhắn trở lại: A? . . . . . . Thật sao?
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: Ừ, ngày mai gặp.
Ưu Thương Phụ Nhị Đại: Được rồi. Nhưng mà anh phải nhớ kỹ nga, chúng ta là bạn bè, chuyện gì cũng chia sẻ mới là bạn bè tốt.
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: ừ, ngủ ngon.
Liêu Bắc Bắc che miệng nhún vai, dựa vào thang lầu đi trở về, mỹ nữ yêu thương nhung nhớ, anh mở cờ trong bụng, sợ mình quấy nhiễu chuyện tốt của anh đúng không, còn nói cô không chịu nổi dụ hoặc đây? Cắt.
. . . . . .
Đường Diệp Trạch liếc mắt nhìn cửa phòng mình một cái, tùy tiện gửi cho Triệu Diệu tin nhắn thứ nhất, bảo Triệu Diệu mang mấy tên tuần tra an ninh đến ngoài cửa phòng anh, những người nhàn rỗi không được tùy ý xuất nhập.
Triệu Diệu làm việc từ trước đến giờ vẫn mạnh mẽ vang dội, anh lập tức từ bộ an ninh điều tới ba tên nhân viên an ninh cầm gậy điện trong tay. Đợi Hách Mỹ Lệ rửa sạch thuốc màu, vốn tính cố gắng thêm một chút nữa, không nghĩ tới lúc mở cửa, đứng nghiêm bên cạnh cửa là hai gã an ninh cao lớn khôi ngô. Trong đó một gã mặt không đổi “Cung tiễn” Hách Mỹ Lệ rời đi. Hách Mỹ Lệ thì liếc mắt nhìn người một cái, theo tin tình báo có thể tin cậy, Đường Diệp Trạch hiện tại độc thân, mà điều kiện của cô cũng coi như xuất chúng rồi, chủ động đưa tới cửa còn không muốn? Có bệnh.
※※ ※
Chín giờ sáng ngày thứ hai, Liêu Bắc Bắc mệt nhoài nhận được điện thoại của Phan Hiểu Bác gọi tới, Phan Hiểu Bác hẹn gặp mặt cô, cô lập tức lên tinh thần.
Liêu Bắc Bắc vừa đánh răng vừa suy nghĩ, cô thật là không có tiền đồ, tám cái đồng hồ báo thức cùng nhau vang cũng không nguyện ý rời giường cư nhiên bị một cú điện thoại đánh thức một cách dễ dàng, chẳng lẽ đây chính là. . . . . . . Sức mạnh của ái tình sao?
Rửa mặt xong, thay đồ công sở vào, trước hết cô đi bộ phận quảng cáo nhận xe đạp cùng sản phẩm tuyên truyền, khi yêu thương là cần ấy, nhưng cơm cũng muốn ăn, mặc dù cô cùng anh quan hệ khá hơn bình thường một chút cũng sẽ không tự xem mình tài trí hơn người, cha Liêu từng nói qua —— làm người a, bất cứ lúc nào cũng không thể bày ra vẻ cáo mượn oai hùm ngu xuẩn được.
Liêu Bắc Bắc gõ cửa phòng làm việc, đầu tiên hướng các vị tiền bối cúi người chào, sau đó nói ý đồ đến. Có nhân viên lễ phép chào đón, người phụ trách của bộ phận quảng cáo đem một bộ Ấn phẩm có dấu của công ty “Phương tiện đồng bộ” giao cho Liêu Bắc Bắc. Hơn nữa nói cho cô biết, đội xe đạp tuyên truyền lập tức lên đường, gọi cô vào đội ngũ.
Nụ cười của Liêu Bắc Bắc cứng đờ, nhưng vẫn giống như tình nguyện nhận “Trang bị”. Bên trên khoác áo màu xanh nước hồ, trên cổ tay cột khăn lông, đeo huy hiệu “Địa ốc Đường thị ” mũ lưỡi trai cùng màu đỏ au, cô ở trước gương phòng rửa tay quay một vòng, ô ô, thật không muốn mặc com lê đi hẹn hò.
Liêu Bắc Bắc hướng về phía gương tự sướng một phát, nhưng là dùng di động che mặt, sau đó truyền lên mạng Weibo, chú thích: đồng phục làm việc quá xấu. [phát điên][phát điên]
① Thiên nhai nơi nào có cỏ thơm: ôi uy, chúng ta nói chuyện lâu như vậy, mới biết được vóc dáng cô không tệ a.
Ưu Thương Phụ Nhị Đại: thật sao, thật sao [ngượng ngùng]
② Thiên nhai nơi nào có cỏ thơm: ừ, ở trên người của cô dán lên chữ “Hàng thu hồi”, hoàn toàn có thể dùng hàng giả đánh tráo.
“. . . . . .” Liêu Bắc Bắc tức giận thu điện thoại di động, thật đúng là, nhìn trước nhìn sau giống như một thùng rác đỏ.
Cô ôm một chồng sản phẩm tuyên truyền “Dán ngay lập tức” đi ra khỏi nhà ở tập thể, không trách được đồng bộ như vậy, thì ra là công nhân viên cưỡi xe quảng cáo sản phẩm tuyên truyền cũng là tuyển mộ nam thanh niên địa phương. . . . . . Liêu Bắc Bắc buồn rầu, nước phù sa không lưu ruộng người ngoài, đạo lý này ai cũng hiểu, cô một người ngoại lai lấy cái gì để được cư dân bổn địa tín nhiệm?
“Lên đường. ——” người dẫn đầu la lên, lên xe đạp đi trước mọi người.
Liêu Bắc Bắc trở thành người ở cuối đội hình không thể nghi ngờ, lúc cô đang mải miết tăng tốc đuổi theo, có tiếng còi ô tô vang lên bên tai cô, Liêu Bắc Bắc nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe Benz chạy song song cùng cô về phía trước, mà người đàn ông ngồi ở tay lái phụ, trên mặt mỉm cười nói: “Liêu tiểu thư, cô đang trải nghiệm cuộc sống a?”
“. . . . . .” Liêu Bắc Bắc nhận ra nam nhân này chính là người tối hôm qua cùng Đường Diệp Trạch dùng cơm, Lý Kinh Lý, cô nghiêng đầu cười cười: “Lý Kinh Lý, tôi đang làm việc.”
“Công việc?” Lý Kinh Lý cười đầy ngụ ý sâu xa một tiếng, nhìn về phía đội xe đạp đi xa, ngầm tự hiểu nói: “Đều đi xa, nhanh lên xe đi, cô muốn đi đâu tôi đưa cô đi qua.”
“Tôi, tôi đi phát truyền đơn. . . . . .” Liêu Bắc Bắc bỗng nhiên cảm giác mình giải thích không rõ.
Nhưng Lý Kinh Lý cười không nói, lệnh tài xế sang dừng xe bên đường, Liêu Bắc Bắc vì lịch sự cũng dừng xe đạp. Lý Kinh Lý đi đến, dường nhưng chú ý tới điện thoại cô giắt trước ngực, mặc dù không phải là hàng rẻ tiền, nhưng. . . . . .” Cầm cái này chơi đi, đừng chê nhé.” Một cái iphone mới tinh lóng lánh, Liêu Bắc Bắc cả kinh, mọi người trên Weibo đều rõ ràng, iphone là chọn lựa đầu tiên của các minh tinh.
Lý Kinh Lý thấy thần sắc nghi ngờ của cô, nhìn không ra là cô ghét bỏ hay yêu thích, cho nên lại đưa qua đưa lại phía trước, cười nói: “Tôi biết loại đồ chơi nhỏ này không lọt vào mắt Liêu tiểu thư, nhưng nể mặt tôi, nhận lấy đi.”
“? .” . . . . . . Liêu Bắc Bắc nuốt nuốt nước miếng, iphone là món đồ mới mà cô thèm nhỏ nước dãi, nhưng trong túi eo hẹp cô chỉ có thể nhìn hình ảnh cho đỡ nghiền, hôm nay cái này chỉ thấy quá một mặt chính là nhân vật thế nhưng gọi cô cầm đi chơi?
Liêu Bắc Bắc nhìn Iphone “hiên ngang”, vùng vẫy hồi lâu, nghĩ Đường Diệp Trạch lúc trước nói với cô, lại liên tưởng đến đôi mắt ti hí nhấp nháy của Lý Kinh Lý. . . . . . Hoàn toàn tỉnh ngộ, Lý Kinh Lý xem mình là người nào. Nên, giả yếu ớt vô lực, cho nên chảy nước mắt nhã nhặn từ chối: “Vô công bất thụ lộc, cám ơn ý tốt của Lý Kinh Lý. Tôi. . . . . . Không thể nhận.”
Lý Kinh Lý còn ý nghĩ khác, lấy món đồ chơi nhỏ này ra đơn giản là vì thử một chút khẩu vị đối phương, không bày tỏ rõ ra, Liêu Bắc Bắc cảm giác lễ vật không đủ phân lượng, chờ đi, tiết mục chính còn ở phía sau. Nghĩ tới đây, Lý Kinh Lý cũng không miễn cưỡng cô nhận lấy, tùy tiện trò chuyện mấy câu, rồi nói có việc đi trước.
Liêu Bắc Bắc vẫy tay từ biệt, lên xe đạp, may là Lý Kinh Lý không có lấy toàn bộ linh kiện của Iphone ra, nếu không cô không cầm giữ nỗi bàn tay tội ác, ai.
Chẳng qua là cô không ngờ, sau khi Lý Kinh Lý rời đi, thậm chí một lúc sau đã có người lôi kéo làm quen cô, hơn nữa mỗi vị đều có xe con sang trọng, lời dạo đầu căn bản là —— “Cô khỏe không, xin hỏi cô là Liêu tiểu thư sao? Tôi là người của công ty …, đây là danh thiếp của tôi.” Cứ như vậy, dọc theo đường đi, Liêu Bắc Bắc mặc bộ comp lê đỏ ba phen bốn lượt năm lần gặp phải “Quấy rầy”, nhận vô số danh thiếp. Mỗi một vị nếu chức vụ không phải là quản lý đất đai thì chính là giám đốc xí nghiệp.
Trong khi tuyên truyền viên bắt đầu công việc, Liêu Bắc Bắc vẫn như cũ lắc lư ở nửa đường, cô vỗ vỗ túi áo nhồi đầy danh thiếp, nói khách là Thượng Đế, đại diện anh là người mở đường tiếp cận Thượng Đế, cô một viên chức nhỏ đắc tội không được, giải thích cũng không rõ, áp lực ghê gớm thật a.
Phan Hiểu Bác gọi điện thoại hỏi thăm chỗ của cô. Liêu Bắc Bắc nhìn đồng hồ, thế nhưng đã là 12 giờ rưỡi buổi trưa, Liêu Bắc Bắc vừa định nói chút gì, thì phía đối diện có một người đàn ông phương tây đi thẳng tới chỗ cô.
Cô run lẩy bẩy, ủy khuất nói: “Niếp Niếp nên ăn cơm trưa thôi, đừng để bụng đói, hai người ăn trước đi, em còn có chút việc. . . . . .”
Phan Hiểu Bác cũng thông tình đạt lý, không có thúc giục cô, bảo cô lần sau vào thị trấn thì liên lạc lại.
Liêu Bắc Bắc lau mồ hôi, may là cô có lưu số điện thoại di dộng của Đường Diệp Trạch, trực tiếp bấm.
“Anh. Tôi hận anh.” Cô nghiến răng nghiến lợi nói.
“. . . . . . Tại sao.”
“Đều tại anh, bảo tôi ăn cơm, hiện tại những người đại diện chủ doanh nghiệp kia nghĩ tôi là tiểu mật của anh. Đây là trắng trợm. Hãm hại trắng trợn.”
“Nha. . . . . . Cho nên?”
“Cho nên cái gì, anh trả trong sạch cho tôi, tôi là người có bạn trai a. . . . . .”
“A, cô có cần tôi gọi điện thoại cho bạn trai cô giải thích một chút không?” Đường Diệp Trạch không nhanh không chậm hỏi.
“Nói đùa gì vậy, đây không phải là càng tô càng đen hả?” Liêu Bắc Bắc giận đến mắt trợn trắng.
“Vậy cô nói xem phải làm sao bây giờ, tôi nghe lời cô.”
“Anh. . . . . . . Thôi . . . . . .”
Liêu Bắc Bắc phẫn hận cắt đứt. . . . . . Nếu cô có biện pháp thoát thân còn hỏi Đường Diệp Trạch sao? .
Lúc này
Weibo nhận được tin bình luận
Ở dưới câu “Đồng phục làm việc quá xấu” ——
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: ừ, không đẹp.
“. . . . . .” Liêu Bắc Bắc sặc một ngụm máu đen ở cổ họng, đây chính là đồng phục làm việc công ty anh thiết kế đó có được hay không, đừng có làm bộ không liên quan đến mình mà bình luận thế a.
Cô hiện tại rất tức giận, vô cùng tức giận, hẹn hò chẳng những bị quấy nhiễu , xế chiều còn phải về nhà ở tập thể, cùng các đồng nghiệp học tập nghiệp vụ bán hàng, Đường Diệp Trạch giờ phút này ở trong mắt cô đã không phải là anh bạn hòa ái dễ gần nữa, mà là bạn xấu không để ý đến sống chết của cô. Đáng giận nhất là, tiểu tình nhân của anh rõ ràng là trưởng phòng bán hàng Hách Mỹ Lệ.
Cô quay người lại nằm trên giường, cầm điện thoại di động để biểu đạt tình cảm.
Mạng Weibo vang lên:
Ban đêm âm thanh yên tĩnh, tâm tình của tôi phảng phất như sóng biển, rắc…rắc…, dâng cao mênh mông. [ha ha]
① Chưởng Môn Phái Ô Đũng Quần: chị, âm thanh yên tĩnh không có tiếng “Rắc…rắc…”.
② Khoai tây đậu: ơ, còn chưa ngủ a, lại mộng xuân rồi à?
Ưu Thương Phụ Nhị Đại: hừ, mấy người không cách nào hiểu tâm tình của tôi hiện giờ.
③Khoai tây đậu: ta hiểu rồi, mi đái dầm à? Trưởng thành rồi, ai ai.
④ Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: cô còn chưa ngủ?
Ưu Thương Phụ Nhị Đại: a. . . . . . Quá hưng phấn ngủ không được, tôi biết tôi phải nên căng thẳng một chút, nhưng mà. . . . . .
⑤ Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: Tôi thấy cô cũng không ngủ được, vậy tới đây giúp tôi nấu bát mì. Thuận tiện. . . . . . Cùng cô tâm sự.
Ưu Thương Phụ Nhị Đại: tốt, tôi lập tức đi qua.
⑥ Chưởng Môn Phái Ô Đũng Quần: [ suy tư ] hai người có vấn đề. Chị, đừng đi phòng của anh ta, mau tới chỗ em.
⑦Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: [ cũng suy tư ]
Ưu Thương Phụ Nhị Đại: cái gì cũng làm theo, anh đúng là ngốc tự nhiên.
⑧Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: . . . . . .
Liêu Bắc Bắc ngâm nga một ca khúc khi đi ra khỏi phòng ngủ, trụ sở của Đường Diệp Trạch ở tầng chót, theo sự nghị luận của đồng nghiệp thì trang hoàng giống như ‘phòng cho tổng thống’. Liêu Bắc Bắc mới đầu không tin, nhưng lúc đi lên hành lang khấp khúc tầng chót, thấy ngói và gạch sáng bóng, các vật trang trí có phong cách riêng, liền hiểu cái gì gọi là đãi ngộ khác biệt.
Liêu Bắc Bắc ngó dáo dác tìm kiếm số phòng, lúc này, cô kinh ngạc nhìn bóng hình xinh đẹp trước lúc cô gõ cửa phòng. Liêu Bắc Bắc ngồi chồm hổm thân mình núp ở sau đám cây cảnh, hí mắt nhòm qua. . . . . . Nếu như cô không nhìn lầm…, thì hẳn là quản lý bán hàng, Hách Mỹ Lệ.
Hách Mỹ Lệ đang mặc một chiếc váy màu đen đai hơi mờ, đang cầm công văn, ở ngoài cửa chỉnh sửa trang phục, rồi bấm chuông cửa.
Đường Diệp Trạch cầm bảng pha màu ra mở cửa phòng, nhìn thấy Hách Mỹ Lệ lộ hai nửa bầu ngực, nụ cười biến mất.
“Đường tổng giám, đây là bảng báo cáo ngài yêu cầu. Tôi. . . . . . có thể vào một lúc hay không?” Hách Mỹ Lệ để thấp cặp văn kiện, mơ hồ lộ ra làn da tuyết trắng trước ngực.
“Cám ơn, giao cho Thư ký Triệu là được rồi.” Đường Diệp Trạch không có ý cho cô vào cửa.
Hách Mỹ Lệ nhìn thấy cửa muốn đóng, gót giầy nghiêng một cái té về phía trước, Đường Diệp Trạch theo bản năng đỡ, quên mất bảng pha màu trong tay, vì thế tất cả thuốc màu, đều bất hạnh dính ở trên cánh tay Hách Mỹ Lệ.
Đường Diệp Trạch khẽ cau mày, sải bước ra cửa, sau đó đẩy cửa phòng muốn mời Hách Mỹ Lệ vào nhà: “Cô trước hết đi tẩy trang, tôi ở ngoài cửa chờ cô.”
“. . . . . .” Hách Mỹ Lệ gương mắt nhìn lại, không đợi cô mở miệng, Đường Diệp Trạch đã xoay người đi về phía sân thượng lộ thiên.
Làm Liêu Bắc Bắc thấy vậy rất hăng hái, cô nhận được tin nhắn Đường Diệp Trạch gửi đến.
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: tôi mệt rồi, cũng ngủ đi.
Liêu Bắc Bắc mặc dù không nghe được bọn họ nói chuyện với nhau, nhưng nhìn hình thức cũng có thể đoán ra không dưới mười phần, cô tặc tặc cười một tiếng, nhắn trở lại: A? . . . . . . Thật sao?
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: Ừ, ngày mai gặp.
Ưu Thương Phụ Nhị Đại: Được rồi. Nhưng mà anh phải nhớ kỹ nga, chúng ta là bạn bè, chuyện gì cũng chia sẻ mới là bạn bè tốt.
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: ừ, ngủ ngon.
Liêu Bắc Bắc che miệng nhún vai, dựa vào thang lầu đi trở về, mỹ nữ yêu thương nhung nhớ, anh mở cờ trong bụng, sợ mình quấy nhiễu chuyện tốt của anh đúng không, còn nói cô không chịu nổi dụ hoặc đây? Cắt.
. . . . . .
Đường Diệp Trạch liếc mắt nhìn cửa phòng mình một cái, tùy tiện gửi cho Triệu Diệu tin nhắn thứ nhất, bảo Triệu Diệu mang mấy tên tuần tra an ninh đến ngoài cửa phòng anh, những người nhàn rỗi không được tùy ý xuất nhập.
Triệu Diệu làm việc từ trước đến giờ vẫn mạnh mẽ vang dội, anh lập tức từ bộ an ninh điều tới ba tên nhân viên an ninh cầm gậy điện trong tay. Đợi Hách Mỹ Lệ rửa sạch thuốc màu, vốn tính cố gắng thêm một chút nữa, không nghĩ tới lúc mở cửa, đứng nghiêm bên cạnh cửa là hai gã an ninh cao lớn khôi ngô. Trong đó một gã mặt không đổi “Cung tiễn” Hách Mỹ Lệ rời đi. Hách Mỹ Lệ thì liếc mắt nhìn người một cái, theo tin tình báo có thể tin cậy, Đường Diệp Trạch hiện tại độc thân, mà điều kiện của cô cũng coi như xuất chúng rồi, chủ động đưa tới cửa còn không muốn? Có bệnh.
※※ ※
Chín giờ sáng ngày thứ hai, Liêu Bắc Bắc mệt nhoài nhận được điện thoại của Phan Hiểu Bác gọi tới, Phan Hiểu Bác hẹn gặp mặt cô, cô lập tức lên tinh thần.
Liêu Bắc Bắc vừa đánh răng vừa suy nghĩ, cô thật là không có tiền đồ, tám cái đồng hồ báo thức cùng nhau vang cũng không nguyện ý rời giường cư nhiên bị một cú điện thoại đánh thức một cách dễ dàng, chẳng lẽ đây chính là. . . . . . . Sức mạnh của ái tình sao?
Rửa mặt xong, thay đồ công sở vào, trước hết cô đi bộ phận quảng cáo nhận xe đạp cùng sản phẩm tuyên truyền, khi yêu thương là cần ấy, nhưng cơm cũng muốn ăn, mặc dù cô cùng anh quan hệ khá hơn bình thường một chút cũng sẽ không tự xem mình tài trí hơn người, cha Liêu từng nói qua —— làm người a, bất cứ lúc nào cũng không thể bày ra vẻ cáo mượn oai hùm ngu xuẩn được.
Liêu Bắc Bắc gõ cửa phòng làm việc, đầu tiên hướng các vị tiền bối cúi người chào, sau đó nói ý đồ đến. Có nhân viên lễ phép chào đón, người phụ trách của bộ phận quảng cáo đem một bộ Ấn phẩm có dấu của công ty “Phương tiện đồng bộ” giao cho Liêu Bắc Bắc. Hơn nữa nói cho cô biết, đội xe đạp tuyên truyền lập tức lên đường, gọi cô vào đội ngũ.
Nụ cười của Liêu Bắc Bắc cứng đờ, nhưng vẫn giống như tình nguyện nhận “Trang bị”. Bên trên khoác áo màu xanh nước hồ, trên cổ tay cột khăn lông, đeo huy hiệu “Địa ốc Đường thị ” mũ lưỡi trai cùng màu đỏ au, cô ở trước gương phòng rửa tay quay một vòng, ô ô, thật không muốn mặc com lê đi hẹn hò.
Liêu Bắc Bắc hướng về phía gương tự sướng một phát, nhưng là dùng di động che mặt, sau đó truyền lên mạng Weibo, chú thích: đồng phục làm việc quá xấu. [phát điên][phát điên]
① Thiên nhai nơi nào có cỏ thơm: ôi uy, chúng ta nói chuyện lâu như vậy, mới biết được vóc dáng cô không tệ a.
Ưu Thương Phụ Nhị Đại: thật sao, thật sao [ngượng ngùng]
② Thiên nhai nơi nào có cỏ thơm: ừ, ở trên người của cô dán lên chữ “Hàng thu hồi”, hoàn toàn có thể dùng hàng giả đánh tráo.
“. . . . . .” Liêu Bắc Bắc tức giận thu điện thoại di động, thật đúng là, nhìn trước nhìn sau giống như một thùng rác đỏ.
Cô ôm một chồng sản phẩm tuyên truyền “Dán ngay lập tức” đi ra khỏi nhà ở tập thể, không trách được đồng bộ như vậy, thì ra là công nhân viên cưỡi xe quảng cáo sản phẩm tuyên truyền cũng là tuyển mộ nam thanh niên địa phương. . . . . . Liêu Bắc Bắc buồn rầu, nước phù sa không lưu ruộng người ngoài, đạo lý này ai cũng hiểu, cô một người ngoại lai lấy cái gì để được cư dân bổn địa tín nhiệm?
“Lên đường. ——” người dẫn đầu la lên, lên xe đạp đi trước mọi người.
Liêu Bắc Bắc trở thành người ở cuối đội hình không thể nghi ngờ, lúc cô đang mải miết tăng tốc đuổi theo, có tiếng còi ô tô vang lên bên tai cô, Liêu Bắc Bắc nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe Benz chạy song song cùng cô về phía trước, mà người đàn ông ngồi ở tay lái phụ, trên mặt mỉm cười nói: “Liêu tiểu thư, cô đang trải nghiệm cuộc sống a?”
“. . . . . .” Liêu Bắc Bắc nhận ra nam nhân này chính là người tối hôm qua cùng Đường Diệp Trạch dùng cơm, Lý Kinh Lý, cô nghiêng đầu cười cười: “Lý Kinh Lý, tôi đang làm việc.”
“Công việc?” Lý Kinh Lý cười đầy ngụ ý sâu xa một tiếng, nhìn về phía đội xe đạp đi xa, ngầm tự hiểu nói: “Đều đi xa, nhanh lên xe đi, cô muốn đi đâu tôi đưa cô đi qua.”
“Tôi, tôi đi phát truyền đơn. . . . . .” Liêu Bắc Bắc bỗng nhiên cảm giác mình giải thích không rõ.
Nhưng Lý Kinh Lý cười không nói, lệnh tài xế sang dừng xe bên đường, Liêu Bắc Bắc vì lịch sự cũng dừng xe đạp. Lý Kinh Lý đi đến, dường nhưng chú ý tới điện thoại cô giắt trước ngực, mặc dù không phải là hàng rẻ tiền, nhưng. . . . . .” Cầm cái này chơi đi, đừng chê nhé.” Một cái iphone mới tinh lóng lánh, Liêu Bắc Bắc cả kinh, mọi người trên Weibo đều rõ ràng, iphone là chọn lựa đầu tiên của các minh tinh.
Lý Kinh Lý thấy thần sắc nghi ngờ của cô, nhìn không ra là cô ghét bỏ hay yêu thích, cho nên lại đưa qua đưa lại phía trước, cười nói: “Tôi biết loại đồ chơi nhỏ này không lọt vào mắt Liêu tiểu thư, nhưng nể mặt tôi, nhận lấy đi.”
“? .” . . . . . . Liêu Bắc Bắc nuốt nuốt nước miếng, iphone là món đồ mới mà cô thèm nhỏ nước dãi, nhưng trong túi eo hẹp cô chỉ có thể nhìn hình ảnh cho đỡ nghiền, hôm nay cái này chỉ thấy quá một mặt chính là nhân vật thế nhưng gọi cô cầm đi chơi?
Liêu Bắc Bắc nhìn Iphone “hiên ngang”, vùng vẫy hồi lâu, nghĩ Đường Diệp Trạch lúc trước nói với cô, lại liên tưởng đến đôi mắt ti hí nhấp nháy của Lý Kinh Lý. . . . . . Hoàn toàn tỉnh ngộ, Lý Kinh Lý xem mình là người nào. Nên, giả yếu ớt vô lực, cho nên chảy nước mắt nhã nhặn từ chối: “Vô công bất thụ lộc, cám ơn ý tốt của Lý Kinh Lý. Tôi. . . . . . Không thể nhận.”
Lý Kinh Lý còn ý nghĩ khác, lấy món đồ chơi nhỏ này ra đơn giản là vì thử một chút khẩu vị đối phương, không bày tỏ rõ ra, Liêu Bắc Bắc cảm giác lễ vật không đủ phân lượng, chờ đi, tiết mục chính còn ở phía sau. Nghĩ tới đây, Lý Kinh Lý cũng không miễn cưỡng cô nhận lấy, tùy tiện trò chuyện mấy câu, rồi nói có việc đi trước.
Liêu Bắc Bắc vẫy tay từ biệt, lên xe đạp, may là Lý Kinh Lý không có lấy toàn bộ linh kiện của Iphone ra, nếu không cô không cầm giữ nỗi bàn tay tội ác, ai.
Chẳng qua là cô không ngờ, sau khi Lý Kinh Lý rời đi, thậm chí một lúc sau đã có người lôi kéo làm quen cô, hơn nữa mỗi vị đều có xe con sang trọng, lời dạo đầu căn bản là —— “Cô khỏe không, xin hỏi cô là Liêu tiểu thư sao? Tôi là người của công ty …, đây là danh thiếp của tôi.” Cứ như vậy, dọc theo đường đi, Liêu Bắc Bắc mặc bộ comp lê đỏ ba phen bốn lượt năm lần gặp phải “Quấy rầy”, nhận vô số danh thiếp. Mỗi một vị nếu chức vụ không phải là quản lý đất đai thì chính là giám đốc xí nghiệp.
Trong khi tuyên truyền viên bắt đầu công việc, Liêu Bắc Bắc vẫn như cũ lắc lư ở nửa đường, cô vỗ vỗ túi áo nhồi đầy danh thiếp, nói khách là Thượng Đế, đại diện anh là người mở đường tiếp cận Thượng Đế, cô một viên chức nhỏ đắc tội không được, giải thích cũng không rõ, áp lực ghê gớm thật a.
Phan Hiểu Bác gọi điện thoại hỏi thăm chỗ của cô. Liêu Bắc Bắc nhìn đồng hồ, thế nhưng đã là 12 giờ rưỡi buổi trưa, Liêu Bắc Bắc vừa định nói chút gì, thì phía đối diện có một người đàn ông phương tây đi thẳng tới chỗ cô.
Cô run lẩy bẩy, ủy khuất nói: “Niếp Niếp nên ăn cơm trưa thôi, đừng để bụng đói, hai người ăn trước đi, em còn có chút việc. . . . . .”
Phan Hiểu Bác cũng thông tình đạt lý, không có thúc giục cô, bảo cô lần sau vào thị trấn thì liên lạc lại.
Liêu Bắc Bắc lau mồ hôi, may là cô có lưu số điện thoại di dộng của Đường Diệp Trạch, trực tiếp bấm.
“Anh. Tôi hận anh.” Cô nghiến răng nghiến lợi nói.
“. . . . . . Tại sao.”
“Đều tại anh, bảo tôi ăn cơm, hiện tại những người đại diện chủ doanh nghiệp kia nghĩ tôi là tiểu mật của anh. Đây là trắng trợm. Hãm hại trắng trợn.”
“Nha. . . . . . Cho nên?”
“Cho nên cái gì, anh trả trong sạch cho tôi, tôi là người có bạn trai a. . . . . .”
“A, cô có cần tôi gọi điện thoại cho bạn trai cô giải thích một chút không?” Đường Diệp Trạch không nhanh không chậm hỏi.
“Nói đùa gì vậy, đây không phải là càng tô càng đen hả?” Liêu Bắc Bắc giận đến mắt trợn trắng.
“Vậy cô nói xem phải làm sao bây giờ, tôi nghe lời cô.”
“Anh. . . . . . . Thôi . . . . . .”
Liêu Bắc Bắc phẫn hận cắt đứt. . . . . . Nếu cô có biện pháp thoát thân còn hỏi Đường Diệp Trạch sao? .
Lúc này
Weibo nhận được tin bình luận
Ở dưới câu “Đồng phục làm việc quá xấu” ——
Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: ừ, không đẹp.
“. . . . . .” Liêu Bắc Bắc sặc một ngụm máu đen ở cổ họng, đây chính là đồng phục làm việc công ty anh thiết kế đó có được hay không, đừng có làm bộ không liên quan đến mình mà bình luận thế a.
Cô hiện tại rất tức giận, vô cùng tức giận, hẹn hò chẳng những bị quấy nhiễu , xế chiều còn phải về nhà ở tập thể, cùng các đồng nghiệp học tập nghiệp vụ bán hàng, Đường Diệp Trạch giờ phút này ở trong mắt cô đã không phải là anh bạn hòa ái dễ gần nữa, mà là bạn xấu không để ý đến sống chết của cô. Đáng giận nhất là, tiểu tình nhân của anh rõ ràng là trưởng phòng bán hàng Hách Mỹ Lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.