Chương 89: Đấu pháp bùa chú
Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
19/05/2024
Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Nghe được bên ngoài truyền đến động tĩnh, Hạ Cô Hàn nhíu nhíu mày, không phải y khó chịu vì bị nghi ngờ mà vì ồn quá không thể ngủ được. Hôm nay y phải dậy sớm, đang định thừa dịp ngủ một giấc lấy sức vậy mà cũng không được.
Giọng nói nghi ngờ của người kia vô cùng rõ ràng mà truyền vào phòng. Mỗi một chữ mỗi một câu đều khí phách vô cùng, tràn ngập trong đó là tinh thần trọng nghĩa, giống như quyết tâm phải vạch bản mặt hủ bại của Bộ ngành đặc thù cho thiên sư khắp cả nước thấy rõ.
Đúng vậy, bên ngoài ầm ĩ là do có người cố tình hướng về phía Bộ ngành đặc thù, Hạ Cô Hàn chỉ là cái cớ để bọn họ châm ngòi mà thôi.
Giống như lời người kia vừa nói, nguyên nhân Bộ ngành đặc thù thành lập trong giới thiên sư không ai là không rõ. Vì muốn giám sát các tổ chức chung và riêng của thiên sư khắp cả nước. Chính phủ chính thức ra mặt, mà đưa ra quy định muốn áp chế lại nhóm thiên sư cũng như phòng ngừa bọn họ hủ bại.
Mà hiện tại, quy tắc vừa ra vậy mà Bộ ngành đặc thù đã cho một ' phế vật' vào làm Cố vấn, đây không phải là chơi trò ô dù, phá hư quy tắc ư? Một khi đã vậy, thì Bộ ngành đặc thù lấy tư cách gì để giám sát người khác?
Không nói đến những kẻ đang châm dầu vào lửa, thì cũng có phần ít thiên sư bị rớt trong lần tuyển chọn lên tiếng. Chỉ là họ thực lòng muốn một câu công đạo, vì cớ gì ' phế vật' Hạ Cô Hàn không cần thì tuyển lại được chọn? Công đạo nằm ở đâu?
Những người này bị kẻ khác giắt mũi mà hoàn toàn không biết, còn tưởng bản thân đang làm một chuyện chính nghĩa, vì Bộ ngành đặc thù mà đưa ra ý kiến công bằng.
Về công về tư, lúc này đây Hạ Cô Hàn không thể không đứng ra.
Y trong này ưỡn đông ẹo tây mấy cái, sau đó mới chậm rì rì đứng dậy lười biếng mà bước ra cửa phòng.
Vừa đẩy cửa đã thấy bên ngoài có rất nhiều người, Sở Quân Hành đứng chính giữa xung quanh là vòng người bao bọc lấy anh.
Mấy ngày nay, Sở Quân Hành cũng từ tốn giải thích không ít khi có cái tin người Cố vấn không cần thì tuyển lọt ra, đến hôm nay bọn họ vẫn quá quắc không chịu hiểu lẽ phải khiến anh cũng bức xúc không thôi. Giờ có giải thích thì họ cũng cả vú lấp miệng em mà nói anh bao che Hạ Cô Hàn. Dù có nói hay giải thích nữa cũng tốn công vô ích.
Những thành viên vừa gia nhập vào Bộ ngành đặc thù đứng tụm năm tụm bảy, bộ dáng hớn hởn khi thấy người gặp hoạ. Họ còn mừng thì trong lòng, cũng nhờ những người nhốn nháo này họ mới có cơ hội chứng kiến ' thực lực' của Cố vấn chứ!
“ Không giải thích giùm ông chủ Hạ một câu hay sao?” Miêu Doanh Doanh đứng bên này có chút lo lắng mà hỏi Hạ Cô Giang.
Nhưng đáp lại chính là bộ dáng nhàn nhã dựa vào bên tường hai tay khoanh trước ngực của cậu, không những thế Hạ Cô Giang còn cười mỉa một tiếng.
“ Cô không nhìn ra sao? Mấy người đó kẻ nào thật sự muốn hướng về Hạ Cô Hàn, chỉ là bọn tìm không tìm được đường bắt bẻ trong Bộ ngành nên mới lấy Hạ Cô Hàn làm quả hồng để bóp mà thôi.”
Xem ra sự kiện ở Hàng Châu chưa đủ cho bọn họ một bài học, nên lần này nghe mùi thì đám bọn họ lại kéo đến không khác gì ruồi bọ kêu ong ong đến nhức cả đầu.
Miêu Doanh Doanh cũng không khỏi nhếch môi cười:“ để xem màn vả mặt đỉnh cao nào.”
Tuy cô không biết thực lực Hạ Cô Hàn đã đến mức nào, nhưng thiên sư có thể sai sử Quỷ vương thì không thể nào là kẻ ' phế vật' được.
Hiện tại có kẻ đang mồm mép tép nhảy, nói đến sướng mồm thì chút nữa cũng chỉ biết đưa mặt cho người ta vả mà thôi.
Bên này ồn ào vô cùng nên những đại lão tham dự toạ đàm lần này cũng đều nghe thấy.
Sau khi biết nguyên nhân thì có không ít ánh mắt trực tiếp dừng trên người Hạ Vân Khai.
“Hạ hội trưởng, vẫn là Hạ gia các người lợi hại a, con cháu bị đuổi đi vẫn có thể trở thành Cố vấn.”
Lên tiếng là một người đàn ông có hai cọng râu cá trê hai bên mép, giọng nói không giấu được vẻ âm dương quái khí.
Câu của lão còn ngầm móc mỉa Hạ gia vươn tay đủ dài, đến cả Bộ ngành đặc thù cũng có thể bật ô mà đi vô. Cũng móc mỉa cả Bộ ngành đặc thù chính là đám ô hợp, một thằng ' phế vật' bị gia tộc đuổi đi cũng có thể trở thành Cố vấn.
Người đàn ông âm dương quái khí này tên là Hoàng Cẩm Tố, đến từ thiên sư thế gia đuổi quỷ dòng chính Hoàng gia. Hoàng gia lấy việc đuổi quỷ làm chủ, ngàn năm trước gia tộc họ chính là thế gia đệ nhất trong giới thiên sư, họ luôn lấy việc này làm tự hào mà dần sinh ra kiêu ngạo. Vì chính họ luôn cho rằng Hoàng gia họ là nhất đẳng còn lại chỉ là hạ đẳng. Dù hiện tại Hạ gia thành đệ nhất thế gia thì bọn họ vẫn không phục.
Hạ gia hiện tại có sở được với gia tộc thế gia ngàn năm lưu truyền của họ hay không? Hạ gia có xách dép cũng không xứng!
Bởi vì một ít lịch sử sâu xa, Hoàng gia vẫn luôn cùng Hạ gia đối đầu, mà gần đây nhất là Hoàng Cẩm Tố cùng Hạ Vân Khai cạnh tranh vị trí Hội trưởng Hiệp hội thiên sư, chính là lão không địch lại Hạ Vân Khai, cho nên Hoàng Cẩm Tố xem Hạ Vân Khai không vừa mắt.
Chỉ cần một việc cỏn con có thể đâm chọc thì lão nhất quyết không bỏ qua, chứ đừng nói đến vấn đề bây giờ vừa có để đá xoáy Hạ Vân Khai vừa có thể khiến Bộ ngành đặc thù không còn mặt mũi.
Nhưng quan trọng nhất là Hoàng gia bọn họ không muốn để Bộ ngành đặc thù giám sát. Bọn họ là dòng chính Hoàng gia, mang trong người giọt máu cao quý, dựa vào cái gì phải bị người khác giám sát?
Cho nên khi nghe bên ngoài nhốn nháo chuyện con cháu Hạ gia có ô dù để vào Bộ ngành đặc thù thì Hoàng Cẩm Tố trong này chờ không nổi mà liền lên tiếng móc mỉa.
Lão phải xé cái bộ mặt giả nhân giả nghĩa giả dối của đám người Hạ gia xuống, nếu có thể làm cái buổi toạ đàm này nhốn nháo luôn thì càng tốt.
Trong phòng ngoại trừ Hoàng Cẩm Tố nhao nhao đứng ra khiêu khích Hạ Vân Khai, thì những vị đại lão thiên sư có quyền có tiếng nói thật ra đều trầm ổn, không đối với chuyện này phát biểu ý kiến, nhưng ai cũng mang tâm lí xem một màn drama chất lượng.
Ánh mắt băn khoăn của Hạ Vân Khai lướt một vòng, nhìn rõ hết phản ứng của người trong phòng, sau đó khẽ cười nhẹ một tiếng. Thần sắc liền lập tức nghiêm túc:
“Các vị có điều không biết,từ sau khi ta tiếp nhận Hạ gia liền sửa đổi quy củ. Gia chủ đời tiếp theo của Hạ gia đều phải ‘ tạm thời bị đuổi đi ’ khỏi gia tộc. Tự động bỏ xuống danh xưng con cháu Hạ gia mà tự thân dốc sức làm. Hạ Cô Hàn là con trai của ta,cũng là người kế thừa xuất sắc cho cương vị gia chủ đời tiếp theo. Ra khỏi Hạ gia, có thể được Bộ ngành đặc thù mời làm Cố vấn chính là tự bản lĩnh của thằng bé, ta còn thấy nở mặt nở mũi không thôi.”
Không chỉ phủ nhận những lời nói mỉa mai khi nãy của Hoàng Cẩm Tố mà Hạ Vân Khai cũng công khai luôn thân phận của Hạ Cô Hàn.
Lúc trước khi ông xoá tên Hạ Cô Hàn ở Hạ gia, là hy vọng y rời khỏi Hạ gia để không gặp phải nguy hiểm. Nhưng mọi chuyện đến bây giờ, Hạ Vân Khai nhận ra cái việc xoá tên của thằng con cũng chả cần thiết, vì vừa ra cửa thằng con ông đã bị tóm rồi. Giấu đông giấu tây nào ngờ giặc đợi sẵn trước cửa. Vậy sẵn lúc này đính chính lại danh phận cho Hạ Cô Hàn luôn một thể.
Hạ Vân Khai nói ra cũng không khiến mọi người bất ngờ, vì vài gia tộc lớn cũng dùng cách này để giáo dục con cháu. Chỉ là họ muốn xem thực lực Hạ Cô Hàn thế nào.
Rất nhanh đã có người bên ngoài gõ cửa phòng.
Người bước vào không ai khác chính là Sở Quân Hành, giọng nói hữu lực mà lên tiếng:“ các vị đại sư, bên hội trường bên cạnh đang mở cuộc đấu pháp, mời các vị qua làm chứng.”
Trên đời này đâu ai chê náo nhiệt, liền có người lên tiếng hỏi:“ đấu pháp? Chính là vị Cố vấn của Bộ ngành đấu pháp cùng các thiên sư thế gia ư?”
“ Vâng!”
Những vị đại lão trong phòng nghe xong liền lục đục đứng lên, nhanh chóng bước ra. Bước chân vững vàng không dấu được sự vội vàng hóng chuyện của họ.
“Đi đi đi, đi xem một chút.”
“Ta muốn nhìn xem người thừa kế đời tiếp theo của Hạ gia mà Hạ Vân Khai đã chỉ định có bao nhiêu bản lĩnh. “
Hoàng Cẩm Tố nhìn Hạ Vân Khai, khinh miệt mà cười cười, “Hạ hội trưởng, người thừa kế của Hạ gia cũng đừng làm cho chúng ta thất vọng nha.”
Hạ Khai Vân vẫn một bộ dáng thản nhiên, không chút khẩn trương:
“ Haizz, chỉ mong thằng con của ta giữ lại chút mặt mũi cho mọi người, vì dù gì cũng là chỗ quen biết, chứ để đồ tử đồ tôn của các vị thua quá khó coi thì phải làm sao.”
Thái độ có thể nói là láo cún cực kì.
***
Thời gian trở lại hơn mười phút trước, khi Hạ Cô Hàn vừa bước ra khỏi phòng thì thấy bên ngoài nhốn nháo như một cái chợ.
Bộ dáng lười biếng mà dựa vào khung cửa nhìn những người trước mặt đang lên án, mà khiến người khác nhìn vào cứ nghĩ y chỉ là người không liên can mà đâu biết y chính là nhân vật chính đang bị lên án.
Những người kia đang cùng Sở Quân Hành nhốn nháo thì đảo mắt thấy được Hạ Cô Hàn đã ra từ khi nào. Nên liền ngừng lại, đem ánh mắt dừng trên người Hạ Cô Hàn.
Những người khác cũng theo đó mà an tĩnh lại, sôi nổi nhìn về phía y.
Trong đám người cũng không biết là ai,ái muội mà cười một tiếng: “ phải nói chứ lúc đầu ta còn không biết nhưng giờ đã nhận ra, thì ra làm Cố vấn là dựa vào dung mạo nha.”
Nói xong còn khẽ cười một chút, rõ rành lời ngoài ý trong là nói Hạ Cô Hàn dùng nhan sắc để vào.
Nhưng mà còn không đợi Hạ Cô Hàn mở miệng phản kích, người nọ đột nhiên từ trong đám người bay ra, một đường đập thẳng vào tường bên cạnh sau đó rớt xuống đất. Thanh âm va chạm khiến người xung quanh không khỏi giật thót, người kia cũng đau đớn mà theo bản năng muốn phát ra tiếng rên nhưng lại phát miệng miệng không thể nào mở ra được.
Hạ Cô Hàn nhìn qua Cố Tấn Niên đang đứng bên cạnh thì đôi mắt không khỏi nhiễm ý cười.
Sự việc xảy ra quá nhanh, những người ở đây căn bản còn chưa kịp phản ứng. Một hồi lâu sau, thì tiếng nói mới dần lớn lên rồi như muốn nổ tung.
Ở đây nhiều người như vậy hơn cả trăm con mắt vậy mà không một ai thấy được Hạ Cô Hàn động thủ thế nào!
“ Không nói được thì đừng nói nữa.”
Đối với ánh mắt kính ngạc của những người xung quanh, Hạ Cô Hàn cũng không để ý, nhàn nhạt nói xong lại che tay ngáp một cái.
“ Không phải mấy người nghi ngờ ta ư? Vậy thì từng người lên? Hay lên cùng một lượt?”
Thật ra chuyện khi nãy không phải Hạ Cô Hàn làm, mà thật ra là do ông chồng thương vợ Cố Tấn Niên gây ra nhưng ở đây đều nghĩ chính là Hạ Cô Hàn ra tay. Nên những người khi nãy còn nhốn nháo khinh thường, khi bị y hỏi lại không biết phải trả lời thế nào.
Sở Quân Hành lúc này cũng đi đến bên cạnh Hạ Cô Hàn,nhỏ giọng thương lượng vài chuyện với y, sau đó bước đến trung tâm,trung khí mười phần lên tiếng.
“ Nếu các vị đã nghi ngờ vậy thì chúng ta hãy đấu pháp đi. Không phân biệt môn phái, không từ thủ đoạn, cũng không cấm nhân số...”
Nói tới đây, Sở Quân Hành tạm dừng một chút,ánh mắt sắc bén nhìn lướt một vòng qua nhóm thành viên vừa kết nạp vào Bộ ngành.
“ Cũng không hạn chế thân phận, thành viên của Bộ ngành cũng có thể tham dự. Ai có thể đem ông chủ Hạ đánh gục thì người đó chiến thắng.
Cũng từ đây ông chủ Hạ sẽ từ chức Cố vấn của Bộ ngành đặc thù, mà những nhân tài giai đoạn đầu vừa thành lập Bộ ngành cũng sẽ cùng ông chủ Hạ từ chức.”
“ Điều kiện đặt cược là như vậy, các vị có vừa lòng không?”
Cái điều kiện quá mức hấp dẫn, làm cho mọi người đều ồ lớn một tiếng. Ngươi nhìn ta, ta lại nhìn ngươi. Có người đang định đáp ứng nói được thì một giọng nói thanh triệt trong trẻo có chút lười biếng vang lên.
“ Ta không vừa lòng.”
Mỗi người xoay sang nhìn liền nhận ra người vừa nói chính là Hạ Cô Hàn. Có kẻ lập tức lên tiếng.
“Hạ Cô Hàn có phải sợ rồi hay không?”
“Sợ thì cút đi ngay!”
Mọi người cũng đã quên khi nãy cũng chính họ sợ Hạ Cô Hàn thế nào, giờ nói xong lại cười vang hả hê.
Hạ Cô Hàn không để bụng, y đứng thẳng dậy vươn một ngón tay:“ một vạn!”
Mọi người vì 1 vạn không đầu không đuôi của y làm cho hoang mang. Hạ Cô Giang bên này nhanh chóng sề tới cạnh Hạ Cô Hàn, trở lại làm người phát ngôn của thằng anh họ, mỉm cười giải thích.
“ Trên đời này đâu có chuyện tốt đều cho các ngươi hưởng được? Ở đâu ra cái chuyện ông chủ Hạ cùng Sở đội trưởng đặt cược còn các ngươi lại chơi ăn chè? Công bằng chỗ nào? “
Nói đến đây Hạ Cô Giang nhếch môi cười như một con hồ ly.
“ Cho nên muốn khiêu chiến với ông chủ Hạ, mỗi người đưa ra 1 vạn thế chân, thắng thì được lấy về. Thua thì đừng có khóc.”
“Thế nào? Yêu cầu này không quá đáng đâu nhỉ?” Hạ Cô Giang cười tủm tỉm nhìn bọn họ, cậu đang chờ mong nghe tiếng báo leng keng của tiền vào tài khoản nhoa.
Đại đa số đều là thiên sư, 1 vạn với họ cũng không phải quá nhiều. Đúng như lời Hạ Cô Giang đã nói, Hạ Cô Hàn cùng Sở Quân Hành bọn họ cùng tiền đồ thanh danh đem ra đặt cược. Bọn họ nếu không lấy gì làm điều kiện thời thật sự không công bằng.
Mà những thành viên mới của Bộ ngành biết họ cũng có thể đấu với Hạ Cô Hàn nên cũng chả quan tâm 1 vạn. Bọn họ chỉ muốn biết thực lực của Hạ Cô Hàn như thế nào mà tuổi còn trẻ lại có thể áp trên đầu bọn họ.
Chuyện đấu pháp cũng nhanh chóng được định ra.
Sở Quân Hành nhanh chóng qua phòng họp bên cạnh mời những đại lão trong giới thiên sư qua chứng kiến.
Hạ Cô Giang bên này cũng nhanh chóng nhờ nhân viên khách sạn in ra mã QR tài khoản của Hạ Cô Hàn. Cậu lại hoá thân thành nhân viên thu ngân, đứng ở bên bàn. Một tay cầm điện thoại, một tay cầm bút tủm tỉm nở nụ cười với các thiên sư xung quanh.
Miêu Doanh Doanh cùng Tô Bỉ nghĩ nghĩ, sau đó cũng nhanh chóng chạy tới bên cạnh để phụ Hạ Cô Giang một tay. Bất quá, Miêu Doanh Doanh vẫn có chút lo lắng.
“ Ông chủ Hạ thật ổn chứ.”
“ Ầy lo cái gì, xoã đê. Hạ Cô Hàn không giống chúng ta.”
Hạ Cô Giang tự tin tràn trề miệng thì nói, tay thì liên tục đếm tiền vừa được đưa tới.
Đây là những lời đại bá từng nói với cậu, hiện tại cậu có thể dùng nó để khè người khác rồi. Muốn láo bò với Hạ gia bọn họ sao? Lúc thua thì có bò xuống thằng anh cậu cũng không trả tiền đâu.
Như thế, Miêu Doanh Doanh cũng không loắn xoắn nữa mà dùng ngón tay chọt chọt người Tô Bỉ, nhỏ giọng hỏi:“ cô cũng tin ông chủ Hạ sao?”
“Tin —— tin ——” từ khi con rối nhỏ của cô mỗi lần thấy Hạ Cô Hàn liền sáp đến như keo dính chuột thì cô đã biết Hạ Cô Hàn người này sâu không lường được.
Cả hai nói xong thì cùng lúc thấy trước bàn là Trần Mạt Lãng đang lấy điện thoại ra quét mã. Gã thấy ánh mắt Miêu Doanh Doanh cùng Tô Bỉ nghi hoặc mà vội vàng cười cười:
“Đừng hiểu lầm, tôi không hoài nghi ông chủ Hạ, chỉ là thời cơ ngàn năm có một, sao tôi có thể bỏ qua chuyện giao lưu với cậu ấy chứ.”
Không bao lâu sau khi Sở Quân Hành thông báo thì nhóm đại lão cũng đã bước vào sảnh lớn.
Hạ Cô Giang bên này đã nhanh chóng kết danh sách. Người đăng kí tràn cả hai mặt giấy A4. Hạ Cô Giang còn dựa theo mỗi nhóm mà phân chia ra cho dễ nhìn.
Có thể nói, chút việc như vậy lại có thể làm nhiều người đầu óc nóng lên mà đăng kí.
Hạ Cô Giang đem danh sách đưa qua cho Hạ Vân Khai:“ Hạ hội trưởng, đây là danh sách đấu pháp, mời ngài xem qua.”
“ Con đưa cho Hoàng gia chủ đi.” Hạ Vân Khai không nhận: “ con trai ta thi đấu, ta không thể để người khác tị hiềm.”
Hoàng Cẩm Tố bên này nghe cũng không nói gì, đưa tay nhận lấy danh sách Hạ Cô Giang đưa qua mà nhìn một lượt, sau đó không khỏi nhướng mày.
“Trần gia Trần Mạt Lãng, Hoàng gia Hoàng Lễ Cần, Chu gia Chu Tế Kim…… đây không phải đều là thiên tài trong mỗi gia tộc hử? Hạ hội trưởng bây giờ ông kêu con trai ông nhận thua còn kịp đó.”
Hạ Vân Khai liền cười, mà không đáp lại.
Hoàng Cẩm Tố bên này cũng vờ khuyên nhủ vài câu, nhưng Hạ Vân Khai vẫn giữ bộ dáng dầu muối không ăn, khẽ nhìn lướt qua tờ đánh sách, sau đó giương giọng.
“ mọi người cũng đều biết Hạ Cô Hàn là người của Hạ gia, Hạ gia ta lấy bùa làm chính. Vậy vòng đầu tiên đấu bùa chú đi.”
Sau đó, ông lại xoay sang mấy đại lão đứng bên cạnh:“ mọi người muốn hoạ bùa nào?”
Giờ phút này, mọi người chỉ có một ý nghĩ giống nhau:“ vậy dẫn lôi phù đi.”
Dẫn lôi phù là bùa chú cơ bản nhất của thiên sư, nhưng càng đơn giản lại càng khó. Khó là rất ít người có thể khiến dẫn lôi phù đến hạn mức cao. Ai hoạ ra dẫn lôi phù hạn mức cao nhất, thì người xem liền hiểu ngay.
“Vậy họa dẫn lôi phù.” Hoàng Cẩm Tố đưa ra đề thi vòng đầu tiên: “Mười phút, họa ra một trương dẫn lôi phù, uy lực lớn nhất thì chiến thắng. Uy lực ngang nhau, thì người dẫn lôi nhanh nhất sẽ thắng.”
Thiên sư am hiểu về bùa chú rất nhiều, khi Hoàng Cẩm Tố nói ra đề thi, thì hơn hai mươi người bước ra.
Hơn hai mươi người đó đều là thiên tài trong giới thiên sư. Người có tu vi cao nhất là cấp 3 tên là Trần Mậu, hội phó hiệp hội thiên sư Cảnh Châu thị. Tháng trước gã vừa thi, chỉ thiếu chút nữa đã lấy được chứng thực thiên sư cấp 4. Gã tin không bao lâu nữa sẽ nhanh lên cấp mà thôi.
Còn một người khác cũng được mọi người chú ý chính là Lý Thần Hi, đến từ thế gia Lý gia, Lý gia cũng am hiểu chuyện chế tác bùa chú. Lý Thần Hi năm nay chưa qua hai mươi nhưng đã là một thiên sư cấp 2.
Còn một vài thiên sư khác, chính là những người đã bị rớt lần tuyển chọn vào Bộ ngành trước đó. Do bị kích động nên họ cũng tham gia.
Đây là một buổi toạ đàm nên bên Bộ ngành đã chuẩn bị sẵn giấy vàng cũng chu sa. Hoàng Cẩm Tố bên này vừa nói “ bắt đầu!” Thì nhân viên cũng nhanh chóng đưa giấy vàng và bút chu sa cho từng người tham gia.
Mỗi người vẽ bùa đều có thói quen của chính mình, có người phải tắm gội dâng hương, lại có người phải ngồi thiền tĩnh tâm... Nhưng điều kiện hiện tại không cho phép họ làm như thế, mười phút không ngắn nhưng để hoạ phù cũng không dài.
Đừng nhìn dẫn lôi phù là bùa cơ bản mà nghĩ dễ dàng. Muốn thông qua chu sa đem linh khí áp súc vào giấy vàng, thì tốn rất nhiều thời gian.
Vì thế nên 10 phút đối với họ quả thật khá chặt chẽ.
Những thiên sư tham gia đấu bùa chú đã nhanh chóng chấp bút.
Chỉ có Hạ Cô Hàn bên này vẫn chậm rì rì nhờ nhân viên lấy giùm y cái ghế. Sau đó nhàn nhã ngồi trên ghế nhắm mắt, đầu dựa vào bụng Cố Tấn Niên đang đứng bên cạnh, bộ dáng như đã ngủ.
Ai cũng không biết Hạ Cô Hàn định làm gì nên họ bắt đầu rì rầm bàn tán.
Tám phút nhanh chóng đã trôi qua, Trần Mậu hít sâu một hơi sau đó buông bút chu sa, gã đã hoàn thành dẫn lôi phù. Trên giấy vàng hoạ những đường cong lưu sướng, ẩn ẩn có lôi quang lập loè, là một lá phù thượng đẳng.
Trần Mậu vô cùng vừa lòng với lá bùa đã hoạ ra, nhưng ánh mắt vẫn không thể kiềm chế nhìn qua bên Hạ Cô Hàn.
Vừa xoay sang thì cùng lúc Hạ Cô Hàn mở mắt, y đứng đậy cầm bút chu sa.
Trong nháy mắt y vừa cầm lấy bút,thì bộ dáng lười biếng trên người Hạ Cô Hàn biến mất, thay vào đó ánh mắt nghiêm túc đen nhánh thấu triệt. Bút chu sa theo động tác của y mà mềm mại lướt trên giấy vàng.
Thời điểm Hạ Cô Hàn hoạ bùa, thì vô cùng trầm tĩnh nội liễm. Trên giấy vàng chu sa hoàn toàn không có chút linh khí nào. Giống y như người thường vẽ bậy lên giấy.
Chưa đến một phút, Hạ Cô Hàn đã buông bút chu sa, dẫn lôi phù ở trên tay y cũng đã hoàn thành.
So với lá bùa của Trần Mậu, thì dẫn lôi phù của Hạ Cô Hàn vô cùng đơn giản. Tuy đường nét trên phù mạnh mẽ hữu lực, nhưng nhìn cách nào cũng không giống dẫn lôi phù.
“ Lá phù hư.” Có người hiểu về phù, vừa nhìn dẫn lôi phù của Hạ Cô Hàn thì nhanh nhảu lên tiếng.
Không chỉ có đường cong đơn giản, còn không có linh khí dao động, không phải là phù hư thì là gì?
“Đinh!”
Đã hết 10 phút, hơn một nửa người còn chưa hoạ xong phù. Nên họ bực bội mà ném bút xuống.
Lý Thần Hi áp linh khí thành công, lá phù cũng rất chất lượng, với điều kiện thế này quả thật cô vừa lòng không thôi.
Có mấy người vì muốn hoạ đúng thời gian nên đẩy nhanh tốc độ áp linh khí, nên chất lượng cũng không quá cao, đường cong tương đối hỗn độn, tuy không phải phù hư nhưng cũng không phải phù tốt.
“Đã hết giờ.” Hoàng Cẩm Tố đứng dậy, hỏi: “Các ngươi ai muốn nghiệm phù trước?”
“Ta trước!” Trần Mậu dẫn đầu đứng dậy.
Hạ Cô Hàn định nói để ta thì đã bị người dành, nên không khỏi thở dài. Mệt ghia nơi! đang định làm nhanh đánh gọn về ngủ mà cũng không được nữa hà.
Hoàng Cẩm Tố nhìn về phía Trần Mậu, lộ ra một cái nụ cười ôn hòa.
“ Vậy mời ngươi dẫn lôi.”
Muốn phán đoán bùa tốt bùa xấu, một là xem uy lực, hai là xem thời gian dẫn lôi. Thời khắc mấu chốt, dẫn lôi càng nhanh, thì càng có thêm sự đảm bảo đối với sinh mệnh.
Trần Mậu tâm niệm vừa động, đại sảnh liền vang lên tiếng sấm ầm ầm. Không bao lâu một đoàn mây đen từ đau tụ lại trên trần đại sảnh, cơ hồ bao trùm nửa bên đại sảnh.
Cũng may trong đại sảnh trước đó đã thiết cấm, nên đại sảnh mới không bị hư hao. Mọi người ai cũng cảm nhận được dưới chân chấn động.
“Không tồi, không tồi!” Hoàng Cẩm Tố vuốt vuốt hai cọng râu cá trê của chính mình, bộ dáng vô cùng vừa lòng với lá phù này:“ chỉ 10 phút mà có thể họa ra một lá phù thế này quả thật Trần phó hội trưởng không khiến mọi người thất vọng.”
Trần Mậu khiêm tốn mà cười cười, “Hoàng gia chủ nói quá.”
Hoàng Cẩm Tố lại xoay sang hỏi nhưng thiên sư khác:“ còn ai muốn tới nghiệm phù?”
Lão cố tình nhìn Hạ Cô Hàn khi nói, lão muốn xem sau khi Trần Mậu nghiệm phù, thì Hạ Cô Hàn sẽ thế nào? Hối hận rồi đúng không?
Không nghĩ tới Hạ Cô Hàn chỉ là ngáp một cái, chậm rãi đứng dậy, thanh âm nhàn nhã như đi cửa hàng tiện lợi: “thử của ta đi.”
Hoàng Cẩm Tố khóe miệng trừu trừu, cười lạnh nói: “ vậy mời.”
Rất nhanh màn vả mặt chất lượng cao chính thức bắt đầu. Hạ Cô Giang đứng một bên hai mắt loé sáng thiếu điều lôi điện thoại ra livestream.
Hoàng Cẩm Tố bên này vừa nói dứt câu thì sắc trời lập tức tối sầm, mây đen nhanh chóng kéo đến kèm theo gió giật. Cảm giác áp bách nhanh chóng bao trùm toàn bộ đại sảnh.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì đã có người hét lên:“ mau nhìn ngoài cửa sổ.”
Tiếng hét nhanh chóng kéo sự chú ý của mọi người, ai ai cũng đồng loạt nhìn ra bên ngoài. Một giây trước đó bầu trời trong xanh, nắng chiếu lung linh muôn hoa vàng thì bây giờ đã bị u quang bao phủ.
Điện quang loáng thoáng chớp nhoáng trên không trung, tiếng sấm ầm ầm vang lên không dứt.
Ai cũng không thể đoán được dẫn lôi phù kia có bao nhiêu đại, khi đánh xuống thì thương tổn sẽ lớn thế nào.
Không khí áp lực trong đại sảnh tới cực điểm. Một là vì lôi vân bên ngoài quá mức khủng bố, hai là vì không biết sẽ tạo thành thương tổn lớn đến nhường nào.
Không ai ngờ rằng ' phù hư ' của Hạ Cô Hàn thế mà chứa uy lực khủng khϊếp đến vậy. Mọi người ai cũng biết, bùa chú một khi dẫn động, tuyệt đối không thể thu hồi,dù trong lòng Hạ Cô Hàn có sinh khí thế nào đi nữa cũng không thể lấy mạng người ra làm trò đùa!
Nhóm đại lão không khỏi đưa ánh mắt phức tạp mà nhìn Hạ Cô Hàn, ai mà nghĩ đến ' phế vật' lại có thể họa ra một lá phù như vậy?
Nhưng bọn họ cũng không thể nói gì với Hạ Cô Hàn,vì dù gì trận đấu pháp này cũng không phải Hạ Cô Hàn chủ động, thậm chí phải nói y là phần bị động trong đây.
“Mau bày ra cấm chế, không thể để nó ảnh hưởng người vô tội.”
Có người đã nhanh chóng lên tiếng, dẫn lôi phù vô pháp ngăn cản, chỉ có thể tận lực giảm bớt thương tổn mà thôi.
Những đại lão khác cũng nhanh chóng phản ứng lại mà vội vàng hợp lực muốn bày cấm chế, đã nghe giọng Hạ Cô Hàn nhàn nhã lên tiếng.
“ Không cần rườm rà thế đâu, ta thu lại là được.”
Hửm??????
Mọi người lập tức nhìn về phía Hạ Cô Hàn, có thể thu lại????
Hạ Cô Hàn dùng hành động nói cho bọn họ, dẫn động sau khi dẫn lôi phù, thật sự có thể thu hồi ư?
Chỉ thấy trên tay Hạ Cô Hàn phát ra một đạo kim quang lộng lẫy, lôi vân âm u trên không trung giống như bị thứ gì triệu hoán, nhanh chóng gom lại.
Càng lúc càng nhỏ, nhưng người ở đây không ai dám nghi ngờ vì uy áp cường đại vẫm đang ập vào mặt khiến họ không thể thở nổi.
Đạo kim quang trong tay Hạ Cô Hàn, lại vô cùng nghe lời. Nó thu hết lôi vân âm u bên ngoài sau đó ngoan ngoãn chui lại vào dẫn lôi phù.
Ngoài cửa, từ khi nào đã tan hết mây đen. Bầu trời lại trở lại vẻ trong xanh vốn có.
Mà hiện tại ở đại sảnh, cơ hồ ánh mắt mọi người đều sáng quắc mà nhìn chằm chằm Hạ Cô Hàn, lá phù kia không hề toả ra chút nào linh khí vậy mà lại khủng bố đến thế.
Có thể dẫn động thiên địa chi lực, lại có thể thu phóng tự nhiên! Quả thật dẫn lôi phù như này là lần đầu tiên họ được diện kiến!
Nếu có thể được thì……
Những ý nghĩ tham lam nhanh chóng dâng lên thì Hạ Cô Hàn bên này cũng dẹp lá bùa vào túi. Bộ dáng nhàn nhã mà trở lại ghế khi nãy của y, sau đó nhìn về phía Hoàng Cẩm Tố:“ Hoàng gia chủ, sao chưa tuyên bố kết quả?”
Hoàng Cẩm Tố sửng sốt một chút, giấu đi sự tham lam trong đáy mắt, nhanh chóng tuyên bố vòng 1 đấu bùa chú. Hạ Cô Hàn giành chiến thắng.
Rồi sau đó, lão lại cười một tiếng mà tự chủ trương:“ vòng thứ 2, đuổi quỷ!”
“Hạ Cô Hàn, ta và ngươi cùng so.” Hoàng Cẩm Tố đứng dậy, không màng đến những ánh mắt xung quanh:“ chúng ta đổi điều kiện đặt cược,ngươi thua không cần từ chức hay gì chỉ cần đưa dẫn lôi phù khi nãy cho ta, thế nào?”
Hạ Cô Hàn nhướng mày, không khỏi hỏi lại: “ ông xác định muốn cùng ta so đuổi quỷ?”
Hoàng Cẩm Tố: “Ta cũng không nói láo.”
Hạ Cô Hàn không nói gì nữa, xoay sang nhận cái điện thoại trong tay Hạ Cô Giang đưa tới trước mặt Hoàng Cẩm Tố: “ được rồi, quét mã đi.”
1 vạn đối với Hoàng Cẩm Tố cũng chả là gì, lão không do dự mà quét qua. Chỉ là Hạ Cô Hàn lại lắc đầu:“ không phải 1 mà là 10 vạn.”
Nếu Hoàng Cẩm Tố có thể lâm thời sửa điều kiện đặt cược, thì y cũng có quyền.
Hoàng Cẩm Tố: “……”
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Tấn Niên: Nghe nói.... Có ai muốn so đuổi quỷ với vợ chồng tui thì phải?!
Nghe được bên ngoài truyền đến động tĩnh, Hạ Cô Hàn nhíu nhíu mày, không phải y khó chịu vì bị nghi ngờ mà vì ồn quá không thể ngủ được. Hôm nay y phải dậy sớm, đang định thừa dịp ngủ một giấc lấy sức vậy mà cũng không được.
Giọng nói nghi ngờ của người kia vô cùng rõ ràng mà truyền vào phòng. Mỗi một chữ mỗi một câu đều khí phách vô cùng, tràn ngập trong đó là tinh thần trọng nghĩa, giống như quyết tâm phải vạch bản mặt hủ bại của Bộ ngành đặc thù cho thiên sư khắp cả nước thấy rõ.
Đúng vậy, bên ngoài ầm ĩ là do có người cố tình hướng về phía Bộ ngành đặc thù, Hạ Cô Hàn chỉ là cái cớ để bọn họ châm ngòi mà thôi.
Giống như lời người kia vừa nói, nguyên nhân Bộ ngành đặc thù thành lập trong giới thiên sư không ai là không rõ. Vì muốn giám sát các tổ chức chung và riêng của thiên sư khắp cả nước. Chính phủ chính thức ra mặt, mà đưa ra quy định muốn áp chế lại nhóm thiên sư cũng như phòng ngừa bọn họ hủ bại.
Mà hiện tại, quy tắc vừa ra vậy mà Bộ ngành đặc thù đã cho một ' phế vật' vào làm Cố vấn, đây không phải là chơi trò ô dù, phá hư quy tắc ư? Một khi đã vậy, thì Bộ ngành đặc thù lấy tư cách gì để giám sát người khác?
Không nói đến những kẻ đang châm dầu vào lửa, thì cũng có phần ít thiên sư bị rớt trong lần tuyển chọn lên tiếng. Chỉ là họ thực lòng muốn một câu công đạo, vì cớ gì ' phế vật' Hạ Cô Hàn không cần thì tuyển lại được chọn? Công đạo nằm ở đâu?
Những người này bị kẻ khác giắt mũi mà hoàn toàn không biết, còn tưởng bản thân đang làm một chuyện chính nghĩa, vì Bộ ngành đặc thù mà đưa ra ý kiến công bằng.
Về công về tư, lúc này đây Hạ Cô Hàn không thể không đứng ra.
Y trong này ưỡn đông ẹo tây mấy cái, sau đó mới chậm rì rì đứng dậy lười biếng mà bước ra cửa phòng.
Vừa đẩy cửa đã thấy bên ngoài có rất nhiều người, Sở Quân Hành đứng chính giữa xung quanh là vòng người bao bọc lấy anh.
Mấy ngày nay, Sở Quân Hành cũng từ tốn giải thích không ít khi có cái tin người Cố vấn không cần thì tuyển lọt ra, đến hôm nay bọn họ vẫn quá quắc không chịu hiểu lẽ phải khiến anh cũng bức xúc không thôi. Giờ có giải thích thì họ cũng cả vú lấp miệng em mà nói anh bao che Hạ Cô Hàn. Dù có nói hay giải thích nữa cũng tốn công vô ích.
Những thành viên vừa gia nhập vào Bộ ngành đặc thù đứng tụm năm tụm bảy, bộ dáng hớn hởn khi thấy người gặp hoạ. Họ còn mừng thì trong lòng, cũng nhờ những người nhốn nháo này họ mới có cơ hội chứng kiến ' thực lực' của Cố vấn chứ!
“ Không giải thích giùm ông chủ Hạ một câu hay sao?” Miêu Doanh Doanh đứng bên này có chút lo lắng mà hỏi Hạ Cô Giang.
Nhưng đáp lại chính là bộ dáng nhàn nhã dựa vào bên tường hai tay khoanh trước ngực của cậu, không những thế Hạ Cô Giang còn cười mỉa một tiếng.
“ Cô không nhìn ra sao? Mấy người đó kẻ nào thật sự muốn hướng về Hạ Cô Hàn, chỉ là bọn tìm không tìm được đường bắt bẻ trong Bộ ngành nên mới lấy Hạ Cô Hàn làm quả hồng để bóp mà thôi.”
Xem ra sự kiện ở Hàng Châu chưa đủ cho bọn họ một bài học, nên lần này nghe mùi thì đám bọn họ lại kéo đến không khác gì ruồi bọ kêu ong ong đến nhức cả đầu.
Miêu Doanh Doanh cũng không khỏi nhếch môi cười:“ để xem màn vả mặt đỉnh cao nào.”
Tuy cô không biết thực lực Hạ Cô Hàn đã đến mức nào, nhưng thiên sư có thể sai sử Quỷ vương thì không thể nào là kẻ ' phế vật' được.
Hiện tại có kẻ đang mồm mép tép nhảy, nói đến sướng mồm thì chút nữa cũng chỉ biết đưa mặt cho người ta vả mà thôi.
Bên này ồn ào vô cùng nên những đại lão tham dự toạ đàm lần này cũng đều nghe thấy.
Sau khi biết nguyên nhân thì có không ít ánh mắt trực tiếp dừng trên người Hạ Vân Khai.
“Hạ hội trưởng, vẫn là Hạ gia các người lợi hại a, con cháu bị đuổi đi vẫn có thể trở thành Cố vấn.”
Lên tiếng là một người đàn ông có hai cọng râu cá trê hai bên mép, giọng nói không giấu được vẻ âm dương quái khí.
Câu của lão còn ngầm móc mỉa Hạ gia vươn tay đủ dài, đến cả Bộ ngành đặc thù cũng có thể bật ô mà đi vô. Cũng móc mỉa cả Bộ ngành đặc thù chính là đám ô hợp, một thằng ' phế vật' bị gia tộc đuổi đi cũng có thể trở thành Cố vấn.
Người đàn ông âm dương quái khí này tên là Hoàng Cẩm Tố, đến từ thiên sư thế gia đuổi quỷ dòng chính Hoàng gia. Hoàng gia lấy việc đuổi quỷ làm chủ, ngàn năm trước gia tộc họ chính là thế gia đệ nhất trong giới thiên sư, họ luôn lấy việc này làm tự hào mà dần sinh ra kiêu ngạo. Vì chính họ luôn cho rằng Hoàng gia họ là nhất đẳng còn lại chỉ là hạ đẳng. Dù hiện tại Hạ gia thành đệ nhất thế gia thì bọn họ vẫn không phục.
Hạ gia hiện tại có sở được với gia tộc thế gia ngàn năm lưu truyền của họ hay không? Hạ gia có xách dép cũng không xứng!
Bởi vì một ít lịch sử sâu xa, Hoàng gia vẫn luôn cùng Hạ gia đối đầu, mà gần đây nhất là Hoàng Cẩm Tố cùng Hạ Vân Khai cạnh tranh vị trí Hội trưởng Hiệp hội thiên sư, chính là lão không địch lại Hạ Vân Khai, cho nên Hoàng Cẩm Tố xem Hạ Vân Khai không vừa mắt.
Chỉ cần một việc cỏn con có thể đâm chọc thì lão nhất quyết không bỏ qua, chứ đừng nói đến vấn đề bây giờ vừa có để đá xoáy Hạ Vân Khai vừa có thể khiến Bộ ngành đặc thù không còn mặt mũi.
Nhưng quan trọng nhất là Hoàng gia bọn họ không muốn để Bộ ngành đặc thù giám sát. Bọn họ là dòng chính Hoàng gia, mang trong người giọt máu cao quý, dựa vào cái gì phải bị người khác giám sát?
Cho nên khi nghe bên ngoài nhốn nháo chuyện con cháu Hạ gia có ô dù để vào Bộ ngành đặc thù thì Hoàng Cẩm Tố trong này chờ không nổi mà liền lên tiếng móc mỉa.
Lão phải xé cái bộ mặt giả nhân giả nghĩa giả dối của đám người Hạ gia xuống, nếu có thể làm cái buổi toạ đàm này nhốn nháo luôn thì càng tốt.
Trong phòng ngoại trừ Hoàng Cẩm Tố nhao nhao đứng ra khiêu khích Hạ Vân Khai, thì những vị đại lão thiên sư có quyền có tiếng nói thật ra đều trầm ổn, không đối với chuyện này phát biểu ý kiến, nhưng ai cũng mang tâm lí xem một màn drama chất lượng.
Ánh mắt băn khoăn của Hạ Vân Khai lướt một vòng, nhìn rõ hết phản ứng của người trong phòng, sau đó khẽ cười nhẹ một tiếng. Thần sắc liền lập tức nghiêm túc:
“Các vị có điều không biết,từ sau khi ta tiếp nhận Hạ gia liền sửa đổi quy củ. Gia chủ đời tiếp theo của Hạ gia đều phải ‘ tạm thời bị đuổi đi ’ khỏi gia tộc. Tự động bỏ xuống danh xưng con cháu Hạ gia mà tự thân dốc sức làm. Hạ Cô Hàn là con trai của ta,cũng là người kế thừa xuất sắc cho cương vị gia chủ đời tiếp theo. Ra khỏi Hạ gia, có thể được Bộ ngành đặc thù mời làm Cố vấn chính là tự bản lĩnh của thằng bé, ta còn thấy nở mặt nở mũi không thôi.”
Không chỉ phủ nhận những lời nói mỉa mai khi nãy của Hoàng Cẩm Tố mà Hạ Vân Khai cũng công khai luôn thân phận của Hạ Cô Hàn.
Lúc trước khi ông xoá tên Hạ Cô Hàn ở Hạ gia, là hy vọng y rời khỏi Hạ gia để không gặp phải nguy hiểm. Nhưng mọi chuyện đến bây giờ, Hạ Vân Khai nhận ra cái việc xoá tên của thằng con cũng chả cần thiết, vì vừa ra cửa thằng con ông đã bị tóm rồi. Giấu đông giấu tây nào ngờ giặc đợi sẵn trước cửa. Vậy sẵn lúc này đính chính lại danh phận cho Hạ Cô Hàn luôn một thể.
Hạ Vân Khai nói ra cũng không khiến mọi người bất ngờ, vì vài gia tộc lớn cũng dùng cách này để giáo dục con cháu. Chỉ là họ muốn xem thực lực Hạ Cô Hàn thế nào.
Rất nhanh đã có người bên ngoài gõ cửa phòng.
Người bước vào không ai khác chính là Sở Quân Hành, giọng nói hữu lực mà lên tiếng:“ các vị đại sư, bên hội trường bên cạnh đang mở cuộc đấu pháp, mời các vị qua làm chứng.”
Trên đời này đâu ai chê náo nhiệt, liền có người lên tiếng hỏi:“ đấu pháp? Chính là vị Cố vấn của Bộ ngành đấu pháp cùng các thiên sư thế gia ư?”
“ Vâng!”
Những vị đại lão trong phòng nghe xong liền lục đục đứng lên, nhanh chóng bước ra. Bước chân vững vàng không dấu được sự vội vàng hóng chuyện của họ.
“Đi đi đi, đi xem một chút.”
“Ta muốn nhìn xem người thừa kế đời tiếp theo của Hạ gia mà Hạ Vân Khai đã chỉ định có bao nhiêu bản lĩnh. “
Hoàng Cẩm Tố nhìn Hạ Vân Khai, khinh miệt mà cười cười, “Hạ hội trưởng, người thừa kế của Hạ gia cũng đừng làm cho chúng ta thất vọng nha.”
Hạ Khai Vân vẫn một bộ dáng thản nhiên, không chút khẩn trương:
“ Haizz, chỉ mong thằng con của ta giữ lại chút mặt mũi cho mọi người, vì dù gì cũng là chỗ quen biết, chứ để đồ tử đồ tôn của các vị thua quá khó coi thì phải làm sao.”
Thái độ có thể nói là láo cún cực kì.
***
Thời gian trở lại hơn mười phút trước, khi Hạ Cô Hàn vừa bước ra khỏi phòng thì thấy bên ngoài nhốn nháo như một cái chợ.
Bộ dáng lười biếng mà dựa vào khung cửa nhìn những người trước mặt đang lên án, mà khiến người khác nhìn vào cứ nghĩ y chỉ là người không liên can mà đâu biết y chính là nhân vật chính đang bị lên án.
Những người kia đang cùng Sở Quân Hành nhốn nháo thì đảo mắt thấy được Hạ Cô Hàn đã ra từ khi nào. Nên liền ngừng lại, đem ánh mắt dừng trên người Hạ Cô Hàn.
Những người khác cũng theo đó mà an tĩnh lại, sôi nổi nhìn về phía y.
Trong đám người cũng không biết là ai,ái muội mà cười một tiếng: “ phải nói chứ lúc đầu ta còn không biết nhưng giờ đã nhận ra, thì ra làm Cố vấn là dựa vào dung mạo nha.”
Nói xong còn khẽ cười một chút, rõ rành lời ngoài ý trong là nói Hạ Cô Hàn dùng nhan sắc để vào.
Nhưng mà còn không đợi Hạ Cô Hàn mở miệng phản kích, người nọ đột nhiên từ trong đám người bay ra, một đường đập thẳng vào tường bên cạnh sau đó rớt xuống đất. Thanh âm va chạm khiến người xung quanh không khỏi giật thót, người kia cũng đau đớn mà theo bản năng muốn phát ra tiếng rên nhưng lại phát miệng miệng không thể nào mở ra được.
Hạ Cô Hàn nhìn qua Cố Tấn Niên đang đứng bên cạnh thì đôi mắt không khỏi nhiễm ý cười.
Sự việc xảy ra quá nhanh, những người ở đây căn bản còn chưa kịp phản ứng. Một hồi lâu sau, thì tiếng nói mới dần lớn lên rồi như muốn nổ tung.
Ở đây nhiều người như vậy hơn cả trăm con mắt vậy mà không một ai thấy được Hạ Cô Hàn động thủ thế nào!
“ Không nói được thì đừng nói nữa.”
Đối với ánh mắt kính ngạc của những người xung quanh, Hạ Cô Hàn cũng không để ý, nhàn nhạt nói xong lại che tay ngáp một cái.
“ Không phải mấy người nghi ngờ ta ư? Vậy thì từng người lên? Hay lên cùng một lượt?”
Thật ra chuyện khi nãy không phải Hạ Cô Hàn làm, mà thật ra là do ông chồng thương vợ Cố Tấn Niên gây ra nhưng ở đây đều nghĩ chính là Hạ Cô Hàn ra tay. Nên những người khi nãy còn nhốn nháo khinh thường, khi bị y hỏi lại không biết phải trả lời thế nào.
Sở Quân Hành lúc này cũng đi đến bên cạnh Hạ Cô Hàn,nhỏ giọng thương lượng vài chuyện với y, sau đó bước đến trung tâm,trung khí mười phần lên tiếng.
“ Nếu các vị đã nghi ngờ vậy thì chúng ta hãy đấu pháp đi. Không phân biệt môn phái, không từ thủ đoạn, cũng không cấm nhân số...”
Nói tới đây, Sở Quân Hành tạm dừng một chút,ánh mắt sắc bén nhìn lướt một vòng qua nhóm thành viên vừa kết nạp vào Bộ ngành.
“ Cũng không hạn chế thân phận, thành viên của Bộ ngành cũng có thể tham dự. Ai có thể đem ông chủ Hạ đánh gục thì người đó chiến thắng.
Cũng từ đây ông chủ Hạ sẽ từ chức Cố vấn của Bộ ngành đặc thù, mà những nhân tài giai đoạn đầu vừa thành lập Bộ ngành cũng sẽ cùng ông chủ Hạ từ chức.”
“ Điều kiện đặt cược là như vậy, các vị có vừa lòng không?”
Cái điều kiện quá mức hấp dẫn, làm cho mọi người đều ồ lớn một tiếng. Ngươi nhìn ta, ta lại nhìn ngươi. Có người đang định đáp ứng nói được thì một giọng nói thanh triệt trong trẻo có chút lười biếng vang lên.
“ Ta không vừa lòng.”
Mỗi người xoay sang nhìn liền nhận ra người vừa nói chính là Hạ Cô Hàn. Có kẻ lập tức lên tiếng.
“Hạ Cô Hàn có phải sợ rồi hay không?”
“Sợ thì cút đi ngay!”
Mọi người cũng đã quên khi nãy cũng chính họ sợ Hạ Cô Hàn thế nào, giờ nói xong lại cười vang hả hê.
Hạ Cô Hàn không để bụng, y đứng thẳng dậy vươn một ngón tay:“ một vạn!”
Mọi người vì 1 vạn không đầu không đuôi của y làm cho hoang mang. Hạ Cô Giang bên này nhanh chóng sề tới cạnh Hạ Cô Hàn, trở lại làm người phát ngôn của thằng anh họ, mỉm cười giải thích.
“ Trên đời này đâu có chuyện tốt đều cho các ngươi hưởng được? Ở đâu ra cái chuyện ông chủ Hạ cùng Sở đội trưởng đặt cược còn các ngươi lại chơi ăn chè? Công bằng chỗ nào? “
Nói đến đây Hạ Cô Giang nhếch môi cười như một con hồ ly.
“ Cho nên muốn khiêu chiến với ông chủ Hạ, mỗi người đưa ra 1 vạn thế chân, thắng thì được lấy về. Thua thì đừng có khóc.”
“Thế nào? Yêu cầu này không quá đáng đâu nhỉ?” Hạ Cô Giang cười tủm tỉm nhìn bọn họ, cậu đang chờ mong nghe tiếng báo leng keng của tiền vào tài khoản nhoa.
Đại đa số đều là thiên sư, 1 vạn với họ cũng không phải quá nhiều. Đúng như lời Hạ Cô Giang đã nói, Hạ Cô Hàn cùng Sở Quân Hành bọn họ cùng tiền đồ thanh danh đem ra đặt cược. Bọn họ nếu không lấy gì làm điều kiện thời thật sự không công bằng.
Mà những thành viên mới của Bộ ngành biết họ cũng có thể đấu với Hạ Cô Hàn nên cũng chả quan tâm 1 vạn. Bọn họ chỉ muốn biết thực lực của Hạ Cô Hàn như thế nào mà tuổi còn trẻ lại có thể áp trên đầu bọn họ.
Chuyện đấu pháp cũng nhanh chóng được định ra.
Sở Quân Hành nhanh chóng qua phòng họp bên cạnh mời những đại lão trong giới thiên sư qua chứng kiến.
Hạ Cô Giang bên này cũng nhanh chóng nhờ nhân viên khách sạn in ra mã QR tài khoản của Hạ Cô Hàn. Cậu lại hoá thân thành nhân viên thu ngân, đứng ở bên bàn. Một tay cầm điện thoại, một tay cầm bút tủm tỉm nở nụ cười với các thiên sư xung quanh.
Miêu Doanh Doanh cùng Tô Bỉ nghĩ nghĩ, sau đó cũng nhanh chóng chạy tới bên cạnh để phụ Hạ Cô Giang một tay. Bất quá, Miêu Doanh Doanh vẫn có chút lo lắng.
“ Ông chủ Hạ thật ổn chứ.”
“ Ầy lo cái gì, xoã đê. Hạ Cô Hàn không giống chúng ta.”
Hạ Cô Giang tự tin tràn trề miệng thì nói, tay thì liên tục đếm tiền vừa được đưa tới.
Đây là những lời đại bá từng nói với cậu, hiện tại cậu có thể dùng nó để khè người khác rồi. Muốn láo bò với Hạ gia bọn họ sao? Lúc thua thì có bò xuống thằng anh cậu cũng không trả tiền đâu.
Như thế, Miêu Doanh Doanh cũng không loắn xoắn nữa mà dùng ngón tay chọt chọt người Tô Bỉ, nhỏ giọng hỏi:“ cô cũng tin ông chủ Hạ sao?”
“Tin —— tin ——” từ khi con rối nhỏ của cô mỗi lần thấy Hạ Cô Hàn liền sáp đến như keo dính chuột thì cô đã biết Hạ Cô Hàn người này sâu không lường được.
Cả hai nói xong thì cùng lúc thấy trước bàn là Trần Mạt Lãng đang lấy điện thoại ra quét mã. Gã thấy ánh mắt Miêu Doanh Doanh cùng Tô Bỉ nghi hoặc mà vội vàng cười cười:
“Đừng hiểu lầm, tôi không hoài nghi ông chủ Hạ, chỉ là thời cơ ngàn năm có một, sao tôi có thể bỏ qua chuyện giao lưu với cậu ấy chứ.”
Không bao lâu sau khi Sở Quân Hành thông báo thì nhóm đại lão cũng đã bước vào sảnh lớn.
Hạ Cô Giang bên này đã nhanh chóng kết danh sách. Người đăng kí tràn cả hai mặt giấy A4. Hạ Cô Giang còn dựa theo mỗi nhóm mà phân chia ra cho dễ nhìn.
Có thể nói, chút việc như vậy lại có thể làm nhiều người đầu óc nóng lên mà đăng kí.
Hạ Cô Giang đem danh sách đưa qua cho Hạ Vân Khai:“ Hạ hội trưởng, đây là danh sách đấu pháp, mời ngài xem qua.”
“ Con đưa cho Hoàng gia chủ đi.” Hạ Vân Khai không nhận: “ con trai ta thi đấu, ta không thể để người khác tị hiềm.”
Hoàng Cẩm Tố bên này nghe cũng không nói gì, đưa tay nhận lấy danh sách Hạ Cô Giang đưa qua mà nhìn một lượt, sau đó không khỏi nhướng mày.
“Trần gia Trần Mạt Lãng, Hoàng gia Hoàng Lễ Cần, Chu gia Chu Tế Kim…… đây không phải đều là thiên tài trong mỗi gia tộc hử? Hạ hội trưởng bây giờ ông kêu con trai ông nhận thua còn kịp đó.”
Hạ Vân Khai liền cười, mà không đáp lại.
Hoàng Cẩm Tố bên này cũng vờ khuyên nhủ vài câu, nhưng Hạ Vân Khai vẫn giữ bộ dáng dầu muối không ăn, khẽ nhìn lướt qua tờ đánh sách, sau đó giương giọng.
“ mọi người cũng đều biết Hạ Cô Hàn là người của Hạ gia, Hạ gia ta lấy bùa làm chính. Vậy vòng đầu tiên đấu bùa chú đi.”
Sau đó, ông lại xoay sang mấy đại lão đứng bên cạnh:“ mọi người muốn hoạ bùa nào?”
Giờ phút này, mọi người chỉ có một ý nghĩ giống nhau:“ vậy dẫn lôi phù đi.”
Dẫn lôi phù là bùa chú cơ bản nhất của thiên sư, nhưng càng đơn giản lại càng khó. Khó là rất ít người có thể khiến dẫn lôi phù đến hạn mức cao. Ai hoạ ra dẫn lôi phù hạn mức cao nhất, thì người xem liền hiểu ngay.
“Vậy họa dẫn lôi phù.” Hoàng Cẩm Tố đưa ra đề thi vòng đầu tiên: “Mười phút, họa ra một trương dẫn lôi phù, uy lực lớn nhất thì chiến thắng. Uy lực ngang nhau, thì người dẫn lôi nhanh nhất sẽ thắng.”
Thiên sư am hiểu về bùa chú rất nhiều, khi Hoàng Cẩm Tố nói ra đề thi, thì hơn hai mươi người bước ra.
Hơn hai mươi người đó đều là thiên tài trong giới thiên sư. Người có tu vi cao nhất là cấp 3 tên là Trần Mậu, hội phó hiệp hội thiên sư Cảnh Châu thị. Tháng trước gã vừa thi, chỉ thiếu chút nữa đã lấy được chứng thực thiên sư cấp 4. Gã tin không bao lâu nữa sẽ nhanh lên cấp mà thôi.
Còn một người khác cũng được mọi người chú ý chính là Lý Thần Hi, đến từ thế gia Lý gia, Lý gia cũng am hiểu chuyện chế tác bùa chú. Lý Thần Hi năm nay chưa qua hai mươi nhưng đã là một thiên sư cấp 2.
Còn một vài thiên sư khác, chính là những người đã bị rớt lần tuyển chọn vào Bộ ngành trước đó. Do bị kích động nên họ cũng tham gia.
Đây là một buổi toạ đàm nên bên Bộ ngành đã chuẩn bị sẵn giấy vàng cũng chu sa. Hoàng Cẩm Tố bên này vừa nói “ bắt đầu!” Thì nhân viên cũng nhanh chóng đưa giấy vàng và bút chu sa cho từng người tham gia.
Mỗi người vẽ bùa đều có thói quen của chính mình, có người phải tắm gội dâng hương, lại có người phải ngồi thiền tĩnh tâm... Nhưng điều kiện hiện tại không cho phép họ làm như thế, mười phút không ngắn nhưng để hoạ phù cũng không dài.
Đừng nhìn dẫn lôi phù là bùa cơ bản mà nghĩ dễ dàng. Muốn thông qua chu sa đem linh khí áp súc vào giấy vàng, thì tốn rất nhiều thời gian.
Vì thế nên 10 phút đối với họ quả thật khá chặt chẽ.
Những thiên sư tham gia đấu bùa chú đã nhanh chóng chấp bút.
Chỉ có Hạ Cô Hàn bên này vẫn chậm rì rì nhờ nhân viên lấy giùm y cái ghế. Sau đó nhàn nhã ngồi trên ghế nhắm mắt, đầu dựa vào bụng Cố Tấn Niên đang đứng bên cạnh, bộ dáng như đã ngủ.
Ai cũng không biết Hạ Cô Hàn định làm gì nên họ bắt đầu rì rầm bàn tán.
Tám phút nhanh chóng đã trôi qua, Trần Mậu hít sâu một hơi sau đó buông bút chu sa, gã đã hoàn thành dẫn lôi phù. Trên giấy vàng hoạ những đường cong lưu sướng, ẩn ẩn có lôi quang lập loè, là một lá phù thượng đẳng.
Trần Mậu vô cùng vừa lòng với lá bùa đã hoạ ra, nhưng ánh mắt vẫn không thể kiềm chế nhìn qua bên Hạ Cô Hàn.
Vừa xoay sang thì cùng lúc Hạ Cô Hàn mở mắt, y đứng đậy cầm bút chu sa.
Trong nháy mắt y vừa cầm lấy bút,thì bộ dáng lười biếng trên người Hạ Cô Hàn biến mất, thay vào đó ánh mắt nghiêm túc đen nhánh thấu triệt. Bút chu sa theo động tác của y mà mềm mại lướt trên giấy vàng.
Thời điểm Hạ Cô Hàn hoạ bùa, thì vô cùng trầm tĩnh nội liễm. Trên giấy vàng chu sa hoàn toàn không có chút linh khí nào. Giống y như người thường vẽ bậy lên giấy.
Chưa đến một phút, Hạ Cô Hàn đã buông bút chu sa, dẫn lôi phù ở trên tay y cũng đã hoàn thành.
So với lá bùa của Trần Mậu, thì dẫn lôi phù của Hạ Cô Hàn vô cùng đơn giản. Tuy đường nét trên phù mạnh mẽ hữu lực, nhưng nhìn cách nào cũng không giống dẫn lôi phù.
“ Lá phù hư.” Có người hiểu về phù, vừa nhìn dẫn lôi phù của Hạ Cô Hàn thì nhanh nhảu lên tiếng.
Không chỉ có đường cong đơn giản, còn không có linh khí dao động, không phải là phù hư thì là gì?
“Đinh!”
Đã hết 10 phút, hơn một nửa người còn chưa hoạ xong phù. Nên họ bực bội mà ném bút xuống.
Lý Thần Hi áp linh khí thành công, lá phù cũng rất chất lượng, với điều kiện thế này quả thật cô vừa lòng không thôi.
Có mấy người vì muốn hoạ đúng thời gian nên đẩy nhanh tốc độ áp linh khí, nên chất lượng cũng không quá cao, đường cong tương đối hỗn độn, tuy không phải phù hư nhưng cũng không phải phù tốt.
“Đã hết giờ.” Hoàng Cẩm Tố đứng dậy, hỏi: “Các ngươi ai muốn nghiệm phù trước?”
“Ta trước!” Trần Mậu dẫn đầu đứng dậy.
Hạ Cô Hàn định nói để ta thì đã bị người dành, nên không khỏi thở dài. Mệt ghia nơi! đang định làm nhanh đánh gọn về ngủ mà cũng không được nữa hà.
Hoàng Cẩm Tố nhìn về phía Trần Mậu, lộ ra một cái nụ cười ôn hòa.
“ Vậy mời ngươi dẫn lôi.”
Muốn phán đoán bùa tốt bùa xấu, một là xem uy lực, hai là xem thời gian dẫn lôi. Thời khắc mấu chốt, dẫn lôi càng nhanh, thì càng có thêm sự đảm bảo đối với sinh mệnh.
Trần Mậu tâm niệm vừa động, đại sảnh liền vang lên tiếng sấm ầm ầm. Không bao lâu một đoàn mây đen từ đau tụ lại trên trần đại sảnh, cơ hồ bao trùm nửa bên đại sảnh.
Cũng may trong đại sảnh trước đó đã thiết cấm, nên đại sảnh mới không bị hư hao. Mọi người ai cũng cảm nhận được dưới chân chấn động.
“Không tồi, không tồi!” Hoàng Cẩm Tố vuốt vuốt hai cọng râu cá trê của chính mình, bộ dáng vô cùng vừa lòng với lá phù này:“ chỉ 10 phút mà có thể họa ra một lá phù thế này quả thật Trần phó hội trưởng không khiến mọi người thất vọng.”
Trần Mậu khiêm tốn mà cười cười, “Hoàng gia chủ nói quá.”
Hoàng Cẩm Tố lại xoay sang hỏi nhưng thiên sư khác:“ còn ai muốn tới nghiệm phù?”
Lão cố tình nhìn Hạ Cô Hàn khi nói, lão muốn xem sau khi Trần Mậu nghiệm phù, thì Hạ Cô Hàn sẽ thế nào? Hối hận rồi đúng không?
Không nghĩ tới Hạ Cô Hàn chỉ là ngáp một cái, chậm rãi đứng dậy, thanh âm nhàn nhã như đi cửa hàng tiện lợi: “thử của ta đi.”
Hoàng Cẩm Tố khóe miệng trừu trừu, cười lạnh nói: “ vậy mời.”
Rất nhanh màn vả mặt chất lượng cao chính thức bắt đầu. Hạ Cô Giang đứng một bên hai mắt loé sáng thiếu điều lôi điện thoại ra livestream.
Hoàng Cẩm Tố bên này vừa nói dứt câu thì sắc trời lập tức tối sầm, mây đen nhanh chóng kéo đến kèm theo gió giật. Cảm giác áp bách nhanh chóng bao trùm toàn bộ đại sảnh.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì đã có người hét lên:“ mau nhìn ngoài cửa sổ.”
Tiếng hét nhanh chóng kéo sự chú ý của mọi người, ai ai cũng đồng loạt nhìn ra bên ngoài. Một giây trước đó bầu trời trong xanh, nắng chiếu lung linh muôn hoa vàng thì bây giờ đã bị u quang bao phủ.
Điện quang loáng thoáng chớp nhoáng trên không trung, tiếng sấm ầm ầm vang lên không dứt.
Ai cũng không thể đoán được dẫn lôi phù kia có bao nhiêu đại, khi đánh xuống thì thương tổn sẽ lớn thế nào.
Không khí áp lực trong đại sảnh tới cực điểm. Một là vì lôi vân bên ngoài quá mức khủng bố, hai là vì không biết sẽ tạo thành thương tổn lớn đến nhường nào.
Không ai ngờ rằng ' phù hư ' của Hạ Cô Hàn thế mà chứa uy lực khủng khϊếp đến vậy. Mọi người ai cũng biết, bùa chú một khi dẫn động, tuyệt đối không thể thu hồi,dù trong lòng Hạ Cô Hàn có sinh khí thế nào đi nữa cũng không thể lấy mạng người ra làm trò đùa!
Nhóm đại lão không khỏi đưa ánh mắt phức tạp mà nhìn Hạ Cô Hàn, ai mà nghĩ đến ' phế vật' lại có thể họa ra một lá phù như vậy?
Nhưng bọn họ cũng không thể nói gì với Hạ Cô Hàn,vì dù gì trận đấu pháp này cũng không phải Hạ Cô Hàn chủ động, thậm chí phải nói y là phần bị động trong đây.
“Mau bày ra cấm chế, không thể để nó ảnh hưởng người vô tội.”
Có người đã nhanh chóng lên tiếng, dẫn lôi phù vô pháp ngăn cản, chỉ có thể tận lực giảm bớt thương tổn mà thôi.
Những đại lão khác cũng nhanh chóng phản ứng lại mà vội vàng hợp lực muốn bày cấm chế, đã nghe giọng Hạ Cô Hàn nhàn nhã lên tiếng.
“ Không cần rườm rà thế đâu, ta thu lại là được.”
Hửm??????
Mọi người lập tức nhìn về phía Hạ Cô Hàn, có thể thu lại????
Hạ Cô Hàn dùng hành động nói cho bọn họ, dẫn động sau khi dẫn lôi phù, thật sự có thể thu hồi ư?
Chỉ thấy trên tay Hạ Cô Hàn phát ra một đạo kim quang lộng lẫy, lôi vân âm u trên không trung giống như bị thứ gì triệu hoán, nhanh chóng gom lại.
Càng lúc càng nhỏ, nhưng người ở đây không ai dám nghi ngờ vì uy áp cường đại vẫm đang ập vào mặt khiến họ không thể thở nổi.
Đạo kim quang trong tay Hạ Cô Hàn, lại vô cùng nghe lời. Nó thu hết lôi vân âm u bên ngoài sau đó ngoan ngoãn chui lại vào dẫn lôi phù.
Ngoài cửa, từ khi nào đã tan hết mây đen. Bầu trời lại trở lại vẻ trong xanh vốn có.
Mà hiện tại ở đại sảnh, cơ hồ ánh mắt mọi người đều sáng quắc mà nhìn chằm chằm Hạ Cô Hàn, lá phù kia không hề toả ra chút nào linh khí vậy mà lại khủng bố đến thế.
Có thể dẫn động thiên địa chi lực, lại có thể thu phóng tự nhiên! Quả thật dẫn lôi phù như này là lần đầu tiên họ được diện kiến!
Nếu có thể được thì……
Những ý nghĩ tham lam nhanh chóng dâng lên thì Hạ Cô Hàn bên này cũng dẹp lá bùa vào túi. Bộ dáng nhàn nhã mà trở lại ghế khi nãy của y, sau đó nhìn về phía Hoàng Cẩm Tố:“ Hoàng gia chủ, sao chưa tuyên bố kết quả?”
Hoàng Cẩm Tố sửng sốt một chút, giấu đi sự tham lam trong đáy mắt, nhanh chóng tuyên bố vòng 1 đấu bùa chú. Hạ Cô Hàn giành chiến thắng.
Rồi sau đó, lão lại cười một tiếng mà tự chủ trương:“ vòng thứ 2, đuổi quỷ!”
“Hạ Cô Hàn, ta và ngươi cùng so.” Hoàng Cẩm Tố đứng dậy, không màng đến những ánh mắt xung quanh:“ chúng ta đổi điều kiện đặt cược,ngươi thua không cần từ chức hay gì chỉ cần đưa dẫn lôi phù khi nãy cho ta, thế nào?”
Hạ Cô Hàn nhướng mày, không khỏi hỏi lại: “ ông xác định muốn cùng ta so đuổi quỷ?”
Hoàng Cẩm Tố: “Ta cũng không nói láo.”
Hạ Cô Hàn không nói gì nữa, xoay sang nhận cái điện thoại trong tay Hạ Cô Giang đưa tới trước mặt Hoàng Cẩm Tố: “ được rồi, quét mã đi.”
1 vạn đối với Hoàng Cẩm Tố cũng chả là gì, lão không do dự mà quét qua. Chỉ là Hạ Cô Hàn lại lắc đầu:“ không phải 1 mà là 10 vạn.”
Nếu Hoàng Cẩm Tố có thể lâm thời sửa điều kiện đặt cược, thì y cũng có quyền.
Hoàng Cẩm Tố: “……”
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Tấn Niên: Nghe nói.... Có ai muốn so đuổi quỷ với vợ chồng tui thì phải?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.