Chương 40: Hoá thành anh quỷ
Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
19/05/2024
Trăng đêm nay rất sáng. Con đường hai bên bị ánh trăng chiếu thành bóng lớn trên mặt đất, nhìn có cảm giác như những bóng người mờ ảo quỷ dị dưới bóng đêm.
Bốn phía an tĩnh, không nghe được một tiếng vang, đến cả tiếng thở cũng bị mất hút trong đêm đen.
Dù không phải đến đây lần đầu, nhưng Tô Duyệt Vi đi trong sơn đạo yên tĩnh vẫn cảm thấy bồn chồn, giống như có thứ gì đó theo sau lưng cô.
Dưới đất là bùn đất mềm nhũn, theo từng bước chân đều lún xuống để lại dấu, theo từng bước chân thì đất đều chảy ra nước, dưới ánh trăng bàng bạc không khác gì huyết quang.
Tô Duyệt Vi có thể cảm nhận được trải tim chính mình kịch liệt nhảy lên, nhưng cô lại không thể nghe được tiếng tim đập vì chung quanh không khí đọng lại tựa hồ đem vạn vật nuốt trọn vào bóng đêm.
Gió ban đêm thổi khiến Tô Duyệt Vi không khỏi rùng mình lạnh sống lưng.
Đi trên sơn đạo một tiếng hơn, cuối cùng cô ta cũng đã lên được đỉnh núi.
Đỉnh núi là một khối đất bằng phẳng, trên đó còn một ngọn núi nhỏ khác được đắp nặn bằng vô số đá nhỏ.
Một đường đỏ kéo từ đỉnh xuống dưới tạo thành một chuỗi gắt gao vây quanh ngọn núi nhỏ.
Hoa văn trên ngọn núi nhỏ vô cùng phức tạp, nó có màu đen, giống miệng cự thú há rộng, dữ tợn khát máu.
Tô Duyệt Vi đem tế phẩm để trên thạch đài, còn cắm thêm vài nén nhang trên hương án.
Cô khẽ nhíu mày, bộ dáng có chút ghét bỏ, những nghĩ đến chỉ cần làm vậy thì vấn đề phiền toái sẽ được giải quyết, cô ta sẽ có đứa con cùng Bùi Trạch thì cũng nhịn xuống, không màng dơ bẩn mà quỳ xuống đất.
Chỉ là định mở miệng khấn thì miệng cô ta liền khựng. Cô ta không biết xưng hô với đứa nhỏ kia thế nào.
Tư tâm, Tô Duyệt Vi cũng không có ý định đem đứa nhỏ đã chết kia thành con mình, nó chỉ là một thứ công cụ, cái công cụ để có ta leo lên đỉnh nhân sinh, từ đầu đến cuối cô ta chả có chút cảm tình với nó.
Nếu không phải cái thứ ' công cụ' đang chiếm lấy chỗ của con cô ta, thì Tô Duyệt Vi cũng chả đến nơi dơ bẩn này, chứ đừng nói chi biểu đạt thành ý cùng tình cảm với nó.
Bảo bối là xưng hô của đứa con tương lai của Tô Duyệt Vi, cô không thể xưng với thứ ' công cụ' người không người quỷ không quỷ giống nó được.
Tô Duyệt Vi nghĩ nghĩ, lại mở miệng nhưng một cái xưng hô cũng không có, chính là trực tiếp xưng hô gióng như khi nói với người khác.
“Mụ mụ hôm nay tới xem ngươi, mụ mụ lúc ấy cũng không có biện pháp mới từ bỏ ngươi, mụ mụ hoài thai mười tháng sinh hạ tới, ngươi phải tin tưởng mụ mụ thật thương ngươi.”
“Mụ mụ cũng không biết ngươi thích ăn cái gì, nhưng này đó món cùng đồ chơi đều là mụ mụ tỉ mỉ chọn lựa, hy vọng ngươi sẽ thích.”
“Những năm gần đây, mụ mụ cũng rất nhớ ngươi. Mụ mụ cũng hy vọng ngươi có thể trở về bên mụ mụ, nếu có thể nói, mụ mụ hy vọng ngươi kiếp sau lại trở thành hài tử của mụ mụ. Nhưng là ngươi đã rời đi, mụ mụ càng hy vọng ngươi có thể thanh thản ổn định mà đi, một lần nữa đầu thai làm người.”
......
Trừ bỏ việc không cho quỷ thai cái tên thì, đoạn sau Tô Duyệt Vi nố vô cùng tha thiết, tựa hồ hy vọng kiếp sau có thể lại cùng có duyên mẫu- tử.
Nhưng chỉ có Tô Duyệt Vi biết, cô ta ghét nó bảo nhiêu.
Nếu không phải tại nó, thì cô với Bùi Trạch đã có đứa con của hai người.
Giờ phút này miệng Tô Duyệt Vi nói thương nói nhớ, nhưng tâm tư đã oán độc đứa nhỏ: ngươi chết rồi sao còn không an phận? Đúng là thứ quái vật không người không quỷ, chết không toàn thây, linh hồn cũng sẽ không an bình, sao cứ quấn lấy ta???
Nhang đốt cháy từ từ, khói theo gió cuốn lên, hướng phía Tô Duyệt Vi thổi tới.
Quỷ thai bảo bảo dưới chân của cô ta cũng hoá thành sương khói, theo sự chỉ dẫn của khố nhanh tìm đường chui vào thân thể Tô Duyệt Vi.
Bảo bảo từ đâu tới thì lại trở về chỗ ấy. Đúng như lời Tô Duyệt Vi khi nãy đã nói:“ trở lại bên người mụ mụ!”
Chỉ là không cần 9 tháng 10 ngày, vì ngay lúc này đây bảo bảo sẽ cho cô ta đạt thành nguyện vọng dối trá của chính mình.
Quỷ thai ở bên Tô Duyệt Vi thời gian dài như bậy, chỉ cần một câu đó thôi, chỉ cần sự cho phép của cô ta, bảo bảo mới có thể tiến vào bụng cô ta được.
Lúc trước chính bản thân Tô Duyệt Vi tự nguyện sinh quỷ thai, cũng chính cô ta tự nguyện vứt bỏ nó.
Hiện tại nếu Tô Duyệt Vi thật lòng thương nhớ, hy vọng bảo bảo trở về. Vậy thì quỷ thai bảo bảo cũng sẽ vì ái niệm mãnh liệt của cô ta mà bám lên người cô đến khi nào có mang thai thì nó sẽ tìm cơ hội chạy vào bụng cô ta chuyển sinh làm người.
Nhưng Tô Duyệt Vi đâu có thật lòng yêu thương quỷ thai bảo bảo, cõi lòng cô ta đều là lời ác độc, còn hận không thể khiến quỷ thai bảo bảo vĩnh viễn biến mất.
Ác niệm của cô ta chính là đồ ăn tốt nhất cho quỷ thai bảo bảo, bảo bảo sẽ từ trọng bụng cô ta mà ăn cái ác niệm đó, sau đó sẽ lần nữa sinh ra, chuyển hoá thành anh quỷ.
Tô Duyệt Vi bỗng dưng cảm thấy đột nhiên có một mùi hương thơm lạ lùng. Mùi hương giống như ý thức mà hướng về trên người cô cuốn quanh.
Tô Duyệt Vi bản năng cảm thấy không thích hợp, sợ hãi đánh úp lại, sức lực toàn thân như bị rút ra, cả người mềm mại ngã xuống đất.
Lý trí còn sót lại nói cho cô ta biết, mùi hương lạ lùng đang tiến vào cơ thể cô ta. Tô Duyệt Vi cố cắn chặt răng, ngưng thở, hy vọng nhờ cách này có thể ngăn được mùi hương đó xâm nhập vào cơ thể.
Nhưng lại có một đôi tay vô hình cố bẻ miệng cô ta ra, Tô Duyệt Vi vô cùng hoảng sợ nhìn nhìn mùi hương kia từng đợt từng đợt chửi vào miệng mình.
Khi làn khói hương biến mất, thì sự kiềm chế của Tô Duyệt Vi cũng biến mất theo.
Cô ta quỳ rạp trên đất, không ngừng phát ra nôn khan, muốn đem thứ trong miệng nôn ra, nhưng lại không được, cô ta dùng chính bàn tay mà móc cổ họng để ói.
Nhưng tất cả đều vô vọng.
Làn khói hương đã vào bụng cô ta, Tô Duyệt Vi cũng cảm nhận ổ bụng nhanh chóng bành trướng.
“ con ơi, là con sao?”
Tô Duyệt Vi bởi vì sợ hãi, đồng tử bắt đầu tan rã, toàn thân đều đang run rẩy. Bất quá còn một tia lý trí, ôn nhu mà dụ quỷ thai bảo bảo đã chui vào bụng cô ta: “ con à, con tới rồi sao? Mẹ đã lâu rồi không thấy được có, con ra cho mẹ nhìn thử có được hay không?”
Tô Duyệt Vi thảo mai mà hạ giọng thật dịu dàng ôn như, nhưng trong tâm ác ý lại cuồn cuộn như sóng trào biển dâng, hoàn toàn không biết cô ta càng ác ý thì quỷ thai lại càng mạnh mẽ.
Bụng Tô Duyệt Vi đã căng như trái bóng bay, mắt thường có thể nhận ra sự thay đổi đáng sợ này.
Bụng càng lớn cũng khiến Tô Duyệt Vi đánh mất lý trí của chính mình, cô ta tự tay đấm mạnh vào bụng một cái, thần sắc dữ tợn, hạn không thể tự tay lấy dao mổ bụng đem quỷ thai lôi ra bên ngoài.
“ Mày tại sao không chết đi? Mày tại sao còn đến tìm tao?”
Cô ta cuồng loạn mà gào rống, trên quần áo đều dính dơ bẩn lầy lội, thoạt nhìn không khác gì mấy bà điên.
Tô Duyệt Vi càng phẫn nộ, thì quỷ thai bảo bảo trong bụng càng lớn nhanh hơn.
Thực mau,bụng Tô Duyệt Vi đã to đến cực độ. Quỷ thai bảo bảo trong bụng cô ta run run động động, lộ ra vài cái tay cái chân nhỏ in lên làn da bụng đã căng đến mỏng manh.
Tô Duyệt Vi thật sự sợ, ôm bụng khóc không thành tiếng, “Bảo bảo, con tha cho mụ mụ được không? Lần này mụ mụ hứa nhất định sẽ thương yêu con!”
“ Bảo bảo, mụ mụ cầu xin con, buông tha cho mụ mụ được không?”
Đáng tiếc hết thảy đều đã quá muộn.
Quỷ thai hút no ác niệm, hoàn thành chuyển hóa.
Tô Duyệt Vi cảm giác trên tay có thứ gì đụng vào, khi nhìn thì đồng tử cô ta liền nở rộng, biểu tình sợ hãi, thanh âm tắc trong cổ họng, chỉ phát ra tiếng thở nặng nề.
Cái bụng trắng nõn, phồng to khiến da bụng căng chặt trên đó giờ lại hiện lên một khuôn mặt trẻ con, khuôn mặt đứa nhỏ hé miệng lộ ra hàm răng sắc nhọn.
Oạp...tiếng cắn nuốt vang lên không bao lâu đã phá ra một cái lỗ trên bụng Tô Duyệt Vi.
Tiếng sột soạt oạp oạp rất nhanh, cái lỗ trên bụng Tô Duyệt Vi cũng ngày càng to hơn, khuôn mặt đứa bé cũng càng rõ ràng.
Cả người đứa nhỏ đầy máu, phá ổ bụng Tô Duyệt Vi mà chui ra, cuống rốn vẫn còn dính trên người và nối với người Tô Duyệt Vi.
Tô Duyệt Vi thậm chí không cảm giác được đau đớn, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn đứa trẻ từ chính bụng mình bò ra tới, còn tự há miệng cắn đứt cuốn rốn.
Sau đó tự ăn cuốn rốn, khuôn mặt đứa nhỏ dính đầy máu mà xoay sang nhìn Tô Duyệt Vi cười khanh khánh.
“Ma...... Mẹ......”
Gió núi ô ô mà thổi qua.
Tô Duyệt Vi hai mắt trừng to mà ngã vào vũng máu.
Anh quỷ bảo bảo ở trên người cô ta bò lên bò xuống, thấy Tô Duyệt Vi không để ý tới chính mình, liền bò rời đi.
Khi bò xuống giao lộ dưới núi, anh quỷ bảo bảo khẽ nghiêng đầu, có chút mê mang không biết bản thân nên đi đâu.
Đột nhiên một đôi chân thẳng tắp từ đâu xuất hiện trước mặt.
Anh quỷ bảo bảo đặt cái mông béo ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn người xuất hiện trước mặt, sau đó cong môi cười khanh khánh, còn vươn hài cánh tay béo múp củ sen muốn người trước mặt bồng, môi bập bẹ gọi.
“Ma ma, ôm......”
Anh quỷ bảo bảo cảm nhận được trên người đối phương có hơi thở vô cùng quen thuộc, cổ hơi thở khiến bé vô cùng thân cận và an tâm.
Hạ Cô Hàn: “......”
Đúng rồi, lúc trước y dùng linh khí của mình bỏ vào ngọc, chính ngọc ấy tẩm bổ quỷ thai. Bây giờ quỷ thai đã thành anh quỷ, nên bé vẫn còn nhớ rõ hơi thở của y, thân cận là chuyện hiển nhiên.
Nhưng ma ma là cái xưng hô gì không biết nữa?
Hạ Cô Hàn nhíu nhíu mày, quyết định không muốn so đo với anh quỷ bảo bảo. Nó vẫn là đứa nhỏ, còn là một bảo bảo thiếu một phách.
“Lại đây.”
Hạ Cô Hàn móc ra một lá bùa hình người, ngồi xổm xuống vươn tay về phía anh quỷ bảo bảo.
Anh quỷ bảo bảo vô cùng tín nhiệm y, đưa lên bàn tay béo múp đặt lên bàn tay của Hạ Cô Hàn.
Bùa hình người phát ra ánh sáng nhạt, anh quỷ theo đó cảm nhận được cổ lực hút nó, nghi hoặc mà “A” một tiếng, giây tiếp theo liền bị bùa hình người hít vào.
Giây lát sau, lá bùa hình người như là có sinh mệnh giống nhau, ở trong lòng bàn tay Hạ Cô Hàn đứng lên. Như chưa thích ứng được cơ thể mới, hơi cúi đầu mà nhìn nhìn chân, lại nhìn nhìn tay, rồi chu đít nhảy vài cái, sau đó lại ngồi xổm xuống, không khác gì một bảo bảo năng động.
Hạ Cô Hàn liền vươn ngón tay đẩy nhẹ cái đầu lá bùa, đem bảo bảo an ổn một xíu, mà nói:“ ngoan nào.”
Bảo bảo lập tức ngoan ngoãn mà nằm trong tay Hạ Cô Hàn, không hề nhúc nhích. Còn Hạ Cô Hàn thì không hề có chút nào tự giác bản thân đang khi dễ trẻ nhỏ, nhét thẳng bùa hình người bảo bảo vào túi áo, ánh mắt dừng trên ngọn núi nhỏ phía trên kia.
Tô Duyệt Vi đã không còn tiếng động, chết không nhắm mắt mà nằm ở đằng kia.
Ánh trăng từ tầng mây soi tới, chiếu sáng đỉnh chóp tam giác của ngọn núi nhỏ. Hoa văn màu đen kì bí trên ngọn núi nhỏ như khai quang, lập tức sáng lên, giống như có nước chảy liền lan ra bốn phía.
Cuối cùng toàn bộ hoa văn kì lạ đều sáng lên, hội tụ thành một con cự thú dữ tợn, đánh úp đến thi thể, Tô Duyệt Vi.
Chỉ là trong nháy mắt, thi thể Tô Duyệt Vi đã biến mất, mùi máu tươi cũng không còn.
Hạ Cô Hàn thấy này hết thảy mọi thứ, nhưng không hề ngăn cản.
Nhân quả tuần hoàn, quả báo nhãn tiền.
Tô Duyệt Vi gieo nhân gì, thì phải gặt quả như vậy.
Có lẽ ngọn núi này là nơi cắn nuốt thì thể, cũng đã có người giống Tô Duyệt Vi bị lừa lên đây.
Hạ Cô Hàn ngưng mắt nhìn chăm chú đồi núi hồi lâu, đang định xoay người rời đi khi, lỗ tai giật giật, nghe được cách đó không xa truyền đến động tĩnh.
Y lui một bước, ẩn thân vào bóng tối.
Không bao lâu sau, thì có mấy nam nhân bận đồ cách ly xuất hiện không xa sơn đạo. Mấy người ấy đang nâng một quan tài đỏ, theo ánh trăng mà lên đỉnh núi
Trên quần tài dán bùa phong ấn bằng chu sa, có lẽ bên trong có thứ không được thoát ra.
Tuy cách xa, nhưng Hạ Cô Hàn vẫn có thể nghe bọn họ nói chuyện --
“Ta xem bảo bảo đều thực khỏe mạnh, vì cái gì muốn ném?”
“ Nghe nói phía trên chỉ muốn nam bảo bảo,máu của nữ bảo bảo vô dụng nên ném thôi!”
“...... Liền...... Liền như vậy ném?”
“ chứ sao! Không người không quỷ, ngươi cũng dám đem về nhà?”
“ Không không có! Ném nhanh đi!”
Vài người liền nhanh choáng khiêng quan tài, guồng bước thật nhanh lên đỉnh núi.
Bọn họ đem quan tài đặt lên thạch đài, đặt xong liền vội vàng chạy đi, không dám ở lâu.
Trong quan tài là 5,6 quỷ thai bảo bảo đã bị rút cạn máu, đều là nữ bảo bảo, trên ngực các bé đều đóng một cây kiếm gỗ đào. Hơi thở đã đứt
Ánh sáng lần nữa xuất hiện, giống như khi nãy mà thổi quét vào quán tài, trong nháy máy đã không còn thứ gì bên trong.
Hạ Cô Hàn từ chỗ tối đi ra, đáy mắt giống như hàn băng qa, trong đêm tối nhìn không khác ác quỷ chui lên từ 18 tầng địa ngục.
Bốn phía an tĩnh, không nghe được một tiếng vang, đến cả tiếng thở cũng bị mất hút trong đêm đen.
Dù không phải đến đây lần đầu, nhưng Tô Duyệt Vi đi trong sơn đạo yên tĩnh vẫn cảm thấy bồn chồn, giống như có thứ gì đó theo sau lưng cô.
Dưới đất là bùn đất mềm nhũn, theo từng bước chân đều lún xuống để lại dấu, theo từng bước chân thì đất đều chảy ra nước, dưới ánh trăng bàng bạc không khác gì huyết quang.
Tô Duyệt Vi có thể cảm nhận được trải tim chính mình kịch liệt nhảy lên, nhưng cô lại không thể nghe được tiếng tim đập vì chung quanh không khí đọng lại tựa hồ đem vạn vật nuốt trọn vào bóng đêm.
Gió ban đêm thổi khiến Tô Duyệt Vi không khỏi rùng mình lạnh sống lưng.
Đi trên sơn đạo một tiếng hơn, cuối cùng cô ta cũng đã lên được đỉnh núi.
Đỉnh núi là một khối đất bằng phẳng, trên đó còn một ngọn núi nhỏ khác được đắp nặn bằng vô số đá nhỏ.
Một đường đỏ kéo từ đỉnh xuống dưới tạo thành một chuỗi gắt gao vây quanh ngọn núi nhỏ.
Hoa văn trên ngọn núi nhỏ vô cùng phức tạp, nó có màu đen, giống miệng cự thú há rộng, dữ tợn khát máu.
Tô Duyệt Vi đem tế phẩm để trên thạch đài, còn cắm thêm vài nén nhang trên hương án.
Cô khẽ nhíu mày, bộ dáng có chút ghét bỏ, những nghĩ đến chỉ cần làm vậy thì vấn đề phiền toái sẽ được giải quyết, cô ta sẽ có đứa con cùng Bùi Trạch thì cũng nhịn xuống, không màng dơ bẩn mà quỳ xuống đất.
Chỉ là định mở miệng khấn thì miệng cô ta liền khựng. Cô ta không biết xưng hô với đứa nhỏ kia thế nào.
Tư tâm, Tô Duyệt Vi cũng không có ý định đem đứa nhỏ đã chết kia thành con mình, nó chỉ là một thứ công cụ, cái công cụ để có ta leo lên đỉnh nhân sinh, từ đầu đến cuối cô ta chả có chút cảm tình với nó.
Nếu không phải cái thứ ' công cụ' đang chiếm lấy chỗ của con cô ta, thì Tô Duyệt Vi cũng chả đến nơi dơ bẩn này, chứ đừng nói chi biểu đạt thành ý cùng tình cảm với nó.
Bảo bối là xưng hô của đứa con tương lai của Tô Duyệt Vi, cô không thể xưng với thứ ' công cụ' người không người quỷ không quỷ giống nó được.
Tô Duyệt Vi nghĩ nghĩ, lại mở miệng nhưng một cái xưng hô cũng không có, chính là trực tiếp xưng hô gióng như khi nói với người khác.
“Mụ mụ hôm nay tới xem ngươi, mụ mụ lúc ấy cũng không có biện pháp mới từ bỏ ngươi, mụ mụ hoài thai mười tháng sinh hạ tới, ngươi phải tin tưởng mụ mụ thật thương ngươi.”
“Mụ mụ cũng không biết ngươi thích ăn cái gì, nhưng này đó món cùng đồ chơi đều là mụ mụ tỉ mỉ chọn lựa, hy vọng ngươi sẽ thích.”
“Những năm gần đây, mụ mụ cũng rất nhớ ngươi. Mụ mụ cũng hy vọng ngươi có thể trở về bên mụ mụ, nếu có thể nói, mụ mụ hy vọng ngươi kiếp sau lại trở thành hài tử của mụ mụ. Nhưng là ngươi đã rời đi, mụ mụ càng hy vọng ngươi có thể thanh thản ổn định mà đi, một lần nữa đầu thai làm người.”
......
Trừ bỏ việc không cho quỷ thai cái tên thì, đoạn sau Tô Duyệt Vi nố vô cùng tha thiết, tựa hồ hy vọng kiếp sau có thể lại cùng có duyên mẫu- tử.
Nhưng chỉ có Tô Duyệt Vi biết, cô ta ghét nó bảo nhiêu.
Nếu không phải tại nó, thì cô với Bùi Trạch đã có đứa con của hai người.
Giờ phút này miệng Tô Duyệt Vi nói thương nói nhớ, nhưng tâm tư đã oán độc đứa nhỏ: ngươi chết rồi sao còn không an phận? Đúng là thứ quái vật không người không quỷ, chết không toàn thây, linh hồn cũng sẽ không an bình, sao cứ quấn lấy ta???
Nhang đốt cháy từ từ, khói theo gió cuốn lên, hướng phía Tô Duyệt Vi thổi tới.
Quỷ thai bảo bảo dưới chân của cô ta cũng hoá thành sương khói, theo sự chỉ dẫn của khố nhanh tìm đường chui vào thân thể Tô Duyệt Vi.
Bảo bảo từ đâu tới thì lại trở về chỗ ấy. Đúng như lời Tô Duyệt Vi khi nãy đã nói:“ trở lại bên người mụ mụ!”
Chỉ là không cần 9 tháng 10 ngày, vì ngay lúc này đây bảo bảo sẽ cho cô ta đạt thành nguyện vọng dối trá của chính mình.
Quỷ thai ở bên Tô Duyệt Vi thời gian dài như bậy, chỉ cần một câu đó thôi, chỉ cần sự cho phép của cô ta, bảo bảo mới có thể tiến vào bụng cô ta được.
Lúc trước chính bản thân Tô Duyệt Vi tự nguyện sinh quỷ thai, cũng chính cô ta tự nguyện vứt bỏ nó.
Hiện tại nếu Tô Duyệt Vi thật lòng thương nhớ, hy vọng bảo bảo trở về. Vậy thì quỷ thai bảo bảo cũng sẽ vì ái niệm mãnh liệt của cô ta mà bám lên người cô đến khi nào có mang thai thì nó sẽ tìm cơ hội chạy vào bụng cô ta chuyển sinh làm người.
Nhưng Tô Duyệt Vi đâu có thật lòng yêu thương quỷ thai bảo bảo, cõi lòng cô ta đều là lời ác độc, còn hận không thể khiến quỷ thai bảo bảo vĩnh viễn biến mất.
Ác niệm của cô ta chính là đồ ăn tốt nhất cho quỷ thai bảo bảo, bảo bảo sẽ từ trọng bụng cô ta mà ăn cái ác niệm đó, sau đó sẽ lần nữa sinh ra, chuyển hoá thành anh quỷ.
Tô Duyệt Vi bỗng dưng cảm thấy đột nhiên có một mùi hương thơm lạ lùng. Mùi hương giống như ý thức mà hướng về trên người cô cuốn quanh.
Tô Duyệt Vi bản năng cảm thấy không thích hợp, sợ hãi đánh úp lại, sức lực toàn thân như bị rút ra, cả người mềm mại ngã xuống đất.
Lý trí còn sót lại nói cho cô ta biết, mùi hương lạ lùng đang tiến vào cơ thể cô ta. Tô Duyệt Vi cố cắn chặt răng, ngưng thở, hy vọng nhờ cách này có thể ngăn được mùi hương đó xâm nhập vào cơ thể.
Nhưng lại có một đôi tay vô hình cố bẻ miệng cô ta ra, Tô Duyệt Vi vô cùng hoảng sợ nhìn nhìn mùi hương kia từng đợt từng đợt chửi vào miệng mình.
Khi làn khói hương biến mất, thì sự kiềm chế của Tô Duyệt Vi cũng biến mất theo.
Cô ta quỳ rạp trên đất, không ngừng phát ra nôn khan, muốn đem thứ trong miệng nôn ra, nhưng lại không được, cô ta dùng chính bàn tay mà móc cổ họng để ói.
Nhưng tất cả đều vô vọng.
Làn khói hương đã vào bụng cô ta, Tô Duyệt Vi cũng cảm nhận ổ bụng nhanh chóng bành trướng.
“ con ơi, là con sao?”
Tô Duyệt Vi bởi vì sợ hãi, đồng tử bắt đầu tan rã, toàn thân đều đang run rẩy. Bất quá còn một tia lý trí, ôn nhu mà dụ quỷ thai bảo bảo đã chui vào bụng cô ta: “ con à, con tới rồi sao? Mẹ đã lâu rồi không thấy được có, con ra cho mẹ nhìn thử có được hay không?”
Tô Duyệt Vi thảo mai mà hạ giọng thật dịu dàng ôn như, nhưng trong tâm ác ý lại cuồn cuộn như sóng trào biển dâng, hoàn toàn không biết cô ta càng ác ý thì quỷ thai lại càng mạnh mẽ.
Bụng Tô Duyệt Vi đã căng như trái bóng bay, mắt thường có thể nhận ra sự thay đổi đáng sợ này.
Bụng càng lớn cũng khiến Tô Duyệt Vi đánh mất lý trí của chính mình, cô ta tự tay đấm mạnh vào bụng một cái, thần sắc dữ tợn, hạn không thể tự tay lấy dao mổ bụng đem quỷ thai lôi ra bên ngoài.
“ Mày tại sao không chết đi? Mày tại sao còn đến tìm tao?”
Cô ta cuồng loạn mà gào rống, trên quần áo đều dính dơ bẩn lầy lội, thoạt nhìn không khác gì mấy bà điên.
Tô Duyệt Vi càng phẫn nộ, thì quỷ thai bảo bảo trong bụng càng lớn nhanh hơn.
Thực mau,bụng Tô Duyệt Vi đã to đến cực độ. Quỷ thai bảo bảo trong bụng cô ta run run động động, lộ ra vài cái tay cái chân nhỏ in lên làn da bụng đã căng đến mỏng manh.
Tô Duyệt Vi thật sự sợ, ôm bụng khóc không thành tiếng, “Bảo bảo, con tha cho mụ mụ được không? Lần này mụ mụ hứa nhất định sẽ thương yêu con!”
“ Bảo bảo, mụ mụ cầu xin con, buông tha cho mụ mụ được không?”
Đáng tiếc hết thảy đều đã quá muộn.
Quỷ thai hút no ác niệm, hoàn thành chuyển hóa.
Tô Duyệt Vi cảm giác trên tay có thứ gì đụng vào, khi nhìn thì đồng tử cô ta liền nở rộng, biểu tình sợ hãi, thanh âm tắc trong cổ họng, chỉ phát ra tiếng thở nặng nề.
Cái bụng trắng nõn, phồng to khiến da bụng căng chặt trên đó giờ lại hiện lên một khuôn mặt trẻ con, khuôn mặt đứa nhỏ hé miệng lộ ra hàm răng sắc nhọn.
Oạp...tiếng cắn nuốt vang lên không bao lâu đã phá ra một cái lỗ trên bụng Tô Duyệt Vi.
Tiếng sột soạt oạp oạp rất nhanh, cái lỗ trên bụng Tô Duyệt Vi cũng ngày càng to hơn, khuôn mặt đứa bé cũng càng rõ ràng.
Cả người đứa nhỏ đầy máu, phá ổ bụng Tô Duyệt Vi mà chui ra, cuống rốn vẫn còn dính trên người và nối với người Tô Duyệt Vi.
Tô Duyệt Vi thậm chí không cảm giác được đau đớn, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn đứa trẻ từ chính bụng mình bò ra tới, còn tự há miệng cắn đứt cuốn rốn.
Sau đó tự ăn cuốn rốn, khuôn mặt đứa nhỏ dính đầy máu mà xoay sang nhìn Tô Duyệt Vi cười khanh khánh.
“Ma...... Mẹ......”
Gió núi ô ô mà thổi qua.
Tô Duyệt Vi hai mắt trừng to mà ngã vào vũng máu.
Anh quỷ bảo bảo ở trên người cô ta bò lên bò xuống, thấy Tô Duyệt Vi không để ý tới chính mình, liền bò rời đi.
Khi bò xuống giao lộ dưới núi, anh quỷ bảo bảo khẽ nghiêng đầu, có chút mê mang không biết bản thân nên đi đâu.
Đột nhiên một đôi chân thẳng tắp từ đâu xuất hiện trước mặt.
Anh quỷ bảo bảo đặt cái mông béo ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn người xuất hiện trước mặt, sau đó cong môi cười khanh khánh, còn vươn hài cánh tay béo múp củ sen muốn người trước mặt bồng, môi bập bẹ gọi.
“Ma ma, ôm......”
Anh quỷ bảo bảo cảm nhận được trên người đối phương có hơi thở vô cùng quen thuộc, cổ hơi thở khiến bé vô cùng thân cận và an tâm.
Hạ Cô Hàn: “......”
Đúng rồi, lúc trước y dùng linh khí của mình bỏ vào ngọc, chính ngọc ấy tẩm bổ quỷ thai. Bây giờ quỷ thai đã thành anh quỷ, nên bé vẫn còn nhớ rõ hơi thở của y, thân cận là chuyện hiển nhiên.
Nhưng ma ma là cái xưng hô gì không biết nữa?
Hạ Cô Hàn nhíu nhíu mày, quyết định không muốn so đo với anh quỷ bảo bảo. Nó vẫn là đứa nhỏ, còn là một bảo bảo thiếu một phách.
“Lại đây.”
Hạ Cô Hàn móc ra một lá bùa hình người, ngồi xổm xuống vươn tay về phía anh quỷ bảo bảo.
Anh quỷ bảo bảo vô cùng tín nhiệm y, đưa lên bàn tay béo múp đặt lên bàn tay của Hạ Cô Hàn.
Bùa hình người phát ra ánh sáng nhạt, anh quỷ theo đó cảm nhận được cổ lực hút nó, nghi hoặc mà “A” một tiếng, giây tiếp theo liền bị bùa hình người hít vào.
Giây lát sau, lá bùa hình người như là có sinh mệnh giống nhau, ở trong lòng bàn tay Hạ Cô Hàn đứng lên. Như chưa thích ứng được cơ thể mới, hơi cúi đầu mà nhìn nhìn chân, lại nhìn nhìn tay, rồi chu đít nhảy vài cái, sau đó lại ngồi xổm xuống, không khác gì một bảo bảo năng động.
Hạ Cô Hàn liền vươn ngón tay đẩy nhẹ cái đầu lá bùa, đem bảo bảo an ổn một xíu, mà nói:“ ngoan nào.”
Bảo bảo lập tức ngoan ngoãn mà nằm trong tay Hạ Cô Hàn, không hề nhúc nhích. Còn Hạ Cô Hàn thì không hề có chút nào tự giác bản thân đang khi dễ trẻ nhỏ, nhét thẳng bùa hình người bảo bảo vào túi áo, ánh mắt dừng trên ngọn núi nhỏ phía trên kia.
Tô Duyệt Vi đã không còn tiếng động, chết không nhắm mắt mà nằm ở đằng kia.
Ánh trăng từ tầng mây soi tới, chiếu sáng đỉnh chóp tam giác của ngọn núi nhỏ. Hoa văn màu đen kì bí trên ngọn núi nhỏ như khai quang, lập tức sáng lên, giống như có nước chảy liền lan ra bốn phía.
Cuối cùng toàn bộ hoa văn kì lạ đều sáng lên, hội tụ thành một con cự thú dữ tợn, đánh úp đến thi thể, Tô Duyệt Vi.
Chỉ là trong nháy mắt, thi thể Tô Duyệt Vi đã biến mất, mùi máu tươi cũng không còn.
Hạ Cô Hàn thấy này hết thảy mọi thứ, nhưng không hề ngăn cản.
Nhân quả tuần hoàn, quả báo nhãn tiền.
Tô Duyệt Vi gieo nhân gì, thì phải gặt quả như vậy.
Có lẽ ngọn núi này là nơi cắn nuốt thì thể, cũng đã có người giống Tô Duyệt Vi bị lừa lên đây.
Hạ Cô Hàn ngưng mắt nhìn chăm chú đồi núi hồi lâu, đang định xoay người rời đi khi, lỗ tai giật giật, nghe được cách đó không xa truyền đến động tĩnh.
Y lui một bước, ẩn thân vào bóng tối.
Không bao lâu sau, thì có mấy nam nhân bận đồ cách ly xuất hiện không xa sơn đạo. Mấy người ấy đang nâng một quan tài đỏ, theo ánh trăng mà lên đỉnh núi
Trên quần tài dán bùa phong ấn bằng chu sa, có lẽ bên trong có thứ không được thoát ra.
Tuy cách xa, nhưng Hạ Cô Hàn vẫn có thể nghe bọn họ nói chuyện --
“Ta xem bảo bảo đều thực khỏe mạnh, vì cái gì muốn ném?”
“ Nghe nói phía trên chỉ muốn nam bảo bảo,máu của nữ bảo bảo vô dụng nên ném thôi!”
“...... Liền...... Liền như vậy ném?”
“ chứ sao! Không người không quỷ, ngươi cũng dám đem về nhà?”
“ Không không có! Ném nhanh đi!”
Vài người liền nhanh choáng khiêng quan tài, guồng bước thật nhanh lên đỉnh núi.
Bọn họ đem quan tài đặt lên thạch đài, đặt xong liền vội vàng chạy đi, không dám ở lâu.
Trong quan tài là 5,6 quỷ thai bảo bảo đã bị rút cạn máu, đều là nữ bảo bảo, trên ngực các bé đều đóng một cây kiếm gỗ đào. Hơi thở đã đứt
Ánh sáng lần nữa xuất hiện, giống như khi nãy mà thổi quét vào quán tài, trong nháy máy đã không còn thứ gì bên trong.
Hạ Cô Hàn từ chỗ tối đi ra, đáy mắt giống như hàn băng qa, trong đêm tối nhìn không khác ác quỷ chui lên từ 18 tầng địa ngục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.