Ông Chủ Tiệm Nhang Đèn

Chương 87: Mảnh ghép còn lại của bức tranh

Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

19/05/2024

Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Hạ Cô Hàn không biết chính mình một giấc này ngủ bao lâu, tỉnh lại thời điểm trời đã tối.

Trong lúc đó, Chu Cảnh Tình đã tới một lần, đại khái là đi lên kêu Hạ Cô Hàn đi ăn cơm chiều, thấy Hạ Cô Hàn ngủ, nên cũng không làm phiền, tay chân nhẹ nhàng mà rời đi.

“ mấy giờ rồi anh?” Hạ Cô Hàn ngáp một cái từ trên sô pha ngồi dậy.

Cố Tấn Niên đã xem xong Linh Y truyền thừa, đem chúng nó để ngay ngắn trên bàn, khi nghe Hạ Cô Hàn hỏi liền đáp:“ 8 giờ hơn rồi, em đói bụng chưa?”

“ Có chút!” Hạ Cô Hàn sờ sờ bụng.

Ăn cơm trưa không bảo lâu thì y đã lái đến Hưởng Linh thị này, ngoại trừ uống nước cũng chả ăn gì hết. Nên khi ngủ một giấc dậy cũng thấy bụng có chút đói.

“ Đi xuống ăn một chút!” Cố Tấn Niên duỗi tay đem mái tóc bù xù lộn xộn của Hạ Cô Hàn vuốt lại cho gọn gàng:“ em ăn, anh kể lại cho em nghe.”

“ Được.”

Quản gia thấy Hạ Cô Hàn từ trên lầu xuống dưới, vội vàng kêu đầu bếp chuẩn bị bữa cơm cho y, Hạ Cô Hàn mới ngồi vào nhà ăn không bao lâu, cơm cũng nhanh chóng được bưng lên. Quản gia cũng không quấy rầy y dùng bữa, dọn đồ ăn lên bàn sau đó nhanh chóng lùi xuống.

Đầu bếp làm một phần mì trộn tôm hùm đất, cùng với một chén canh củ cải xương sườn. Quả thật, khi đói nghe mùi thơm nồng của sa tế thì bụng dạ nào chịu nổi.

Cố Tấn Niên ở Hạ Cô Hàn bên cạnh ngồi xuống, bắt đầu kể lại lịch sử hình thành của Linh y cho Hạ Cô Hàn nghe.

Trong truyền thừa Linh y của Chu gia có nhắc tới, Hạ Phi Tinh là thiên sư sáng lập Linh y, nhưng đối với người sáng lập này lại nhắc tới không nhiều, chỉ nhắc ở khúc mở đầu. Chính là, lấy này nói cho hậu nhân, Linh Y Tổ sư gia gọi là Hạ Phi Tinh.

Một người một quỷ ý tưởng giống nhau mà xem nhẹ Hạ Phi Tinh lại cảm thấy có chút không đúng, Cố Tấn Niên lại tiếp tục nói:“ Linh y trải qua trăm năm lại chia thành hai mạch.”

Một mạch ở Hưởng Linh thị là Chu gia, một mạch khác ở Lộc Lâm Sơn là Mâu gia.

Chu gia ở Hưởng Linh thị phát triển nhiều năm, mạch của bọn họ bất đồng với mạch bên Mâu gia.

Chu gia trọng điểm xuất phát góc độ linh hồn, vì người sống tìm ra bệnh căn, đem trung y, cùng y học hiện đại và Linh y kết hợp, cố gắng tìm ra nhiều phương pháp cứu chữa người bệnh.

Chu gia mấy năm nay tuy rằng chỉ có mỗi Chu Cảnh Tình là Linh Y, nhưng Linh Y trị bệnh cứu người đã nhập vào máu tủy từng người Chu gia. Hoàn toàn có thể nói tổ tiên Chu gia trải qua không ít nỗ lực, thành công đem kĩ thuật Linh y dung nạp vào kĩ thuật hiện đại, để người thường cũng có thể học tập.

Còn Mâu gia phân ra một nhánh Linh y lại ẩn cư ở Đàm Châu thị khu Lộc Lâm Sơn, trở thành gia tộc thiên sư thần bí nhất. Mâu gia đối với Linh Y phát triển vẫn là lấy phương thức truyền thống làm trọng điểm, lấy trị liệu linh hồn làm chủ, nhưng vẫn duy trì phong cách chữa bệnh lấy đồ vật hoặc mệnh lực để trao đổi.

Nên khi so với Chu gia thì Mâu gia tương đối “Tà”. Nhưng dù sao chuyện gì cũng có nguyên tắc, không vi phạm ý nguyện cứu chữa,người tình ta nguyện thì không có gì là sai.

“ Có hai mạch sao?”

Cố Tấn Niên nói xong thì Hạ Cô Hàn cũng dùng xong bữa, đang ngồi liệt trên ghế.

“ Hai mạch chính tông, nhưng cũng còn không ít mạch nhỏ.” Cố Tấn Niên rút ra khăn giấy, duỗi tay chùi lấy cái miệng bóng nhẫy dầu mỡ của vợ:“ còn một mạch nhỏ nhưng không được Chu gia - Mâu gia thừa nhận.”

Cái mạch này còn được họ gọi là đám phản bội.

Hạ Cô Hàn nghe có mùi drama thì hứng thú dâng trào: “ sao vậy?”

Cố Tấn Niên: “Truyền thừa có viết, vì đạt được mục đích mà dòng mạch này tổn hại nhân sinh, hành sự điên cuồng, nên đã bị Linh y chính tông loại bỏ. Mà dòng mạch phản bội này cũng chứng mắt Linh y chính tông, nên tự xưng là...”

Cố Tấn Niên dừng một chút, ánh mắt hơi hơi trầm xuống, trong chốc lát sau mới rất là khinh thường mà tiếp tục nói: “Bọn họ tự xưng là truyền nhân chính tông của Hạ Phi Tinh, những chuyện làm ra đều là di chỉ Hạ Phi Tinh để lại. Cùng Linh y cạch mặt gọi là Quỷ y.”

“A.” Hạ Cô Hàn nghe vậy cười lạnh một tiếng, đối với cách nói này không khỏi hừ mũi khinh thường:“ quả thật chỉ có mấy thằng phản bội mới tự nói bản thân vì chính nghĩa, chúng càng nói thì không khác gì che dấu bản tính dơ bẩn thấp hèn.”



Cố Tấn Niên nghe vợ nói tuy không nói nhưng biểu tình trên mặt đều là đồng tình. Bất quá vẫn có chuyện khiến hắn để ý.

“ Đi cùng anh.” Hắn đứng lên nắm tay Hạ Cô Hàn trở lại thư phòng trên lầu hai.

Hạ Cô Hàn tuy không biết Cố Tấn Niên muốn làm cái gì, nhưng vẫn là thành thành thật thật mà đi theo phía sau, tùy hắn nắm tay đến ghế dựa bên cạnh kệ sách âm tường.

Y nhìn về phía Cố Tấn Niên, dùng ánh mắt dò hỏi nghi hoặc của mình. Ông chồng quỷ lại không nói gì, trực tiếp mở quyển sách truyền thừa.

Đưa ra trang giấy vẽ sơ hồ phả hệ của hai mạch Linh y.

Chu gia cùng Mâu gia tuy rằng tách ra rất sớm, nhưng vẫn là một hệ Linh y.

Bản sơ đồ gia phả chính là một tồn tại chứng minh sự liên hệ của họ, mà trong đó còn có một cấm chế đặc thù, có thể trao đổi tin tức giữa hai nhà với nhau.

Phía trên không chỉ có tên gia chủ từng đời của hai nhà, mà bên trong còn có bức hoạ của từng người cùng tên của họ.

Chu Cảnh Tình là Linh y duy nhất còn lại đời này của Chu gia nên Chu gia chủ tất nhiên là tên cô. Mà bên Mâu gia chủ là một nữ nhân tên Mâu Hạnh.

Cố Tấn Niên đem ngón tay ấn ở trên cái tên “Mâu Hạnh” thì trên trang giấy trắng bên cạnh liền hiện ra một bức hoạ nữ nhân. Nữ nhân cực kì xinh đẹp không thể nhìn ra chính xác tuổi tác, ngũ quan hài hoà diễm lệ với một đôi mắt hoa đào, đuôi mắt nhếch lên làm đôi mắt xinh đẹp càng lạnh lùng sắc bén.

Đương nhiên, Cố Tấn Niên cũng không để ý đối phương tròn méo ra sao, chỉ là hắn nhận ra nét mặt của nữ nhân này lại có bóng dáng của Hạ Cô Hàn- vợ hắn.

Hạ Cô Hàn cùng đối phương lớn lên có vài phần tương tự.

Hạ Cô Hàn biết Cố Tấn Niên đang nghĩ gì, nên nở nụ cười nhìn hắn:“ vậy nên? Anh định nói gì?”

>

/>

Sao Hạ Cô Hàn lại không biết ông chồng quỷ đang nghĩ gì, chỉ là y muốn giả ngu để xem Cố Tấn Niên làm thế nào thôi.

Cố Tấn Niên híp híp mắt::“ em cảm thấy anh nên diễn tả thế nào?”

Hạ Cô Hàn nhún vai: “ sao em biết được anh muốn diễn tả thế nào?”

Cố Tấn Niên đột nhiên vươn tay bóp quai hàm Hạ Cô Hàn, cúi đầu lại gần khiến chóp mũi cả hai chạm vào nhau, không đầu không đuôi hỏi: “em nhận ra từ khi nào?”

Lực đạo bàn tay vô cùng nhẹ, Hạ Cô Hàn chỉ cần nghiêng đầu đã có thể tránh nhưng y lại không tránh, mà còn chủ động cọ mũi vào chóp mũi Cố Tấn Niên, sau đó không đùa giỡn nữa mà nghiêm túc nói:“ án tử ở Tinh Quang Giải Trí, em có chút suy đoán.”

Cố Tấn Niên lại trực tiếp hỏi: “ bà là mẹ em sao?”

Hạ Cô Hàn: “Đúng vậy, là mẹ ruột của em.”

Hạ Cô Hàn cùng Mâu Hạnh ở cạnh nhau cũng không nhiều.

Khi đó, Hạ Vân Khai cùng Mâu Hạnh không ở cùng nhau, họ còn không phải vợ chồng chính thức trở. Khi Hạ Cô Hàn còn nhỏ, Mâu Hạnh cũng đến Hạ gia không ít lần để thăm y nên y có ấn tượng rất sâu với bà, vì trên người bà có một mùi Hương hoa lan rất riêng biệt và độc đáo.

Lần đầu tiên, nhìn thấy vị Linh y thần bí bận áo choàng đen, Hạ Cô Hàn đã ngửi thấy mùi hoa lan có chút quen thuộc này nên cũng có chút nghi ngờ thân phận đối phương. Sau đó, ở Hàng Châu lại lần nữa gặp mặt, y liền có thể xác định thân phận đối phương là ai.

Bất quá trước đó, Hạ Cô Hàn xác thật không biết mẹ mình là Linh y, Hạ Vân Khai cũng chưa bao giờ nhắc đến trước mặt y. Mà người Hạ gia biết mẹ ruột Hạ Cô Hàn là Mâu Hạnh cũng chỉ trên đầu ngón tay, đại đa số họ đều cho rằng sau khi sinh Hạ Cô Hàn thì mẹ y đã qua đời.

Hạ Cô Hàn không biết Hạ Vân Khai cùng Mâu Hạnh là có chuyện gì,vì đối với y đáp án là gì cũng không quá quan trọng.

Trước đây, ngoại trừ việc lười nhớt thây, thì tình cảm của Hạ Cô Hàn đối với người khác cũng không quá sâu đậm. Có lẽ trong mắt người khác, không có mẹ là một chuyện đáng thương nhưng đối với y lại không có gì quá quan trọng. Thậm chí đối với Hạ Vân Khai, y cũng không có tình cảm quá sâu nặng.



Nghĩ đến đây, Hạ Cô Hàn thoáng sửng sốt một chút.

Tựa hồ từ khi gặp được Cố Tấn Niên thì tuyến tình cảm của y mới trở nên phong phú, đến chính y cũng không nhận ra.

Loại cảm giác vi diệu này giống như một mảnh ghép mất tích được tìm lại để hoàn thành một bức tranh lớn.

Hạ Cô Hàn không nhịn được cười cười.

Cố Tấn Niên nhéo nhéo cằm, khẽ hôn lên môi của y mà hỏi:“ em cười cái gì?”

Hạ Cô Hàn hớn hở mà nói:“ em đang nghĩ xem lần sau gặp Mâu gia chủ, anh sẽ làm thế nào.”

Không lâu trước đó hắn còn hiện nguyên hình mà dùng thái độ bá quỷ tổng tài công khai chủ quyền.

“ Không có gì xoắn, gặp lại thì anh sẽ trực tiếp gọi mẹ là được.”

Cố Tấn Niên biểu hiện đầy đủ phẩm chất đẹp trai mặt dày thì không gì không làm được ra.

Khiến Hạ Cô Hàn chỉ biết câm nín, quả thật chồng y đúng là kiểu người ' chỉ cần bạn không ngại, thì người ngại không phải bạn.'

Hạ Cô Hàn cũng nhớ lại lần đầu Cố Tấn Niên gặp cha già của y mà không khỏi phì cười, quả thật ai có thể so độ mặt dày đầy tự tin với Cố Tấn Niên cơ chứ.

Hạ Cô Hàn chủ động nghiêng đầu hé miệng mà hôn tới ông chồng, hai mắt hoa đào cũng cong lại như vầng trăng khuyết khiến Cố Tấn Niên cũng chỉ biết mỉm cười mà đáp lại nụ hôn của y.

Hạ Cô Hàn chủ động, mà sẵn đang trong thế, Cố Tấn Niên càng nhiệt tình hơn.

Đêm nay, Hạ Cô Hàn ở tại Chu gia, sáng sớm hôm sau liền lái xe về lại Vụ Châu thị.

Y về cửa hàng không bao lâu thì Hạ Cô Giang lại lết đến tìm.

Một tháng trôi qua, cuối cũng cuộc tuyển chọn cũng đã kết thúc. Lần này tuyển tổng cộng gần trăm thiên sư vào Bộ ngành. Mấy ngày nữa họ sẽ được phân chia ra khắp cả nước, ở mỗi thành thị sẽ lập một Bộ ngành đặc thù, vừa giám sát các tổ chức huyền học tư nhân, vừa giám sát cả Hiệp hội thiên sư tại đó.

Hạ Cô Giang lần này lại đây, là nhận lệnh từ cấp trên, đến mời Hạ Cô Hàn tham gia toạ đàm lần thứ nhất với sự góp mặt của các đại thế gia cùng các hội phó Hiệp hội thiên sư khắp cả nước.

Toạ đàm sẽ tổ chức tại Vụ Châu, sau này tổng bộ của Bộ ngành đặc thù cũng đặt tại Vụ Châu.

Hạ Cô Giang đem thiệp mời đưa qua cho thằng anh họ, lại nói:“ em chỉ có nhiệm vụ đưa thiệp cho anh, còn đi hay không là chuyện anh quyết định.”

Tuy nói như vậy nhưng Hạ Cô Giang vẫn tin chắc thằng anh họ sẽ không đi rồi còn nhả 2 chữ vàng của chả ' tao lười'.

Chỉ là Hạ Cô Hàn nhận thiệp mời, sau đó lại lười biếng nhả 1 chữ “ đi!”

Hạ Cô Giang:“ ừ biết rồi. Vậy để em về nói giúp....” Lời còn chưa nói hết thì Hạ Cô Giang đã khựng lại, cậu cảm thấy có gì đó cấn cấn. Không khỏi xoay sang nhìn thằng anh:“ anh nói cái giề?”

Hạ Cô Hàn lười nói lại, chỉ cầm thiệp mời phê phẩy một chút. Bộ dáng nhũn ra ghế như cái bánh mèo, hôm nay y lại phải lái xe tận 3 tiếng đồng hồ.

“ Anh thật sự sẽ đi sao?” Hạ Cô Giang vội vàng kề tới sát quầy, kinh ngạc mà thốt lên:“ hôm nay mặt trời cũng đâu mọc đằng tây.”

Hạ Cô Giang tùy khá bất ngờ nhưng cũng không muốn làm phiền Hạ Cô Hàn, cậu không muốn chỉ vì mình bất ngờ mà chồng thằng anh bất mãn nên cũng vội vàng chạy lên lầu tìm 4 đứa nhỏ xin chơi cùng.

Vừa đi Hạ Cô Giang vừa nghĩ. Không biết toạ đàm lần này có cái mà lực gì có thể khiến Hạ Cô Hàn chịu lết thân đến mà những hội phó của tất cả Hiệp hội thiên sư trên cả người đều đáp ứng sẽ có mặt.

Đến lúc đó, có vẻ drama sẽ nhiều sẽ dui lắm đây.

Chỉ cần nghĩ như vậy Hạ Cô Giang đã vui vẻ đến nhảy chân sáo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ông Chủ Tiệm Nhang Đèn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook