Ông Chủ Tiệm Nhang Đèn

Chương 80: Người si nói mộng

Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

19/05/2024

Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Trên ghế nằm Hạ Cô Hàn đột nhiên mở hai mắt.

Cố Tấn Niên nghiêng đầu nhìn y một cái, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Trương Vũ Phi đã chết.” Hạ Cô Hàn ngồi dậy, duỗi người.

Nhưng không ngờ là chết nhanh đến vậy. Hạ Cô Hàn đã thông qua âm khí của Tiểu Cẩn mà hạ cấm chế. Thông qua âm khí của Tiểu Cẩn mà lặng yên hạ cấm chế vào linh hồn Trương Vũ Phi.

Chỉ cần Trương Vũ Phi tìm người giải khẩu nghiệp thì cùng lúc đó cấm chế sẽ kích hoạt và phản phệ. Hạ Cô Hàn làm vậy là để phòng ngừa, vì y cũng mơ hồ đoán được sau lưng Trương Vũ Phi ắt có cao nhân.

Khi hạ cấm chế y cũng không truyền quá nhiều lực vào, kết quả chủ yếu của cấm chế là nhờ vào ngoại lực tác động. Khẩu nghiệp của Trương Vũ Phi đã vào giai đoạn bùng nổ, muốn loại bỏ thì cần một lực cường đại tác động vào và cũng khi đó cấm chế kích hoạt khả năng bắn ngược.

Khẩu nghiệp khi được truyền lực vào càng trở nên mạnh mẽ, Trương Vũ Phi lại là phàm thai, sao có thể chịu nổi nguồn lực lớn như thế!

Từ lúc gã bước chân vào căn hộ 312 thì gã đã nắm chặt cái chết như đinh đóng cột.

Hạ Cô Hàn trước đó cùng không nói chuyện này cho Chu Bác Hàm và Tiểu Cẩn nghe, hiện tại Trương Vũ Phi đã chết, thì cũng là lúc nên nói rõ mọi chuyện cho đôi tình lữ.

Hạ Cô Hàn trực tiếp nhắn cho Chu Bác Hàm một tin.

【 Hạ Cô Hàn: Trương Vũ Phi đã chết. 】

Chu Bác Hàm không nhắn trả lời, nhưng nửa tiếng sau đã cùng Tiểu Cẩn có mặt tại cửa hàng nhang đèn.

Tính cách Tiểu Cẩn vẫn hấp tấp không thay đổi, vừa bước vào cửa hàng đã vội bay tới chỗ Hạ Cô Hàn mà hỏi.

“Trương Vũ Phi đã chết? Gã thật sự đã chết? Gã chết như thế nào?”

Hỏi xong mới ý thức được chính mình quá sốt ruột, vội vàng bay ngược trở lại sau lưng Chu Bác Hàm mà ngại ngùng cười.

Chu Bác Hàm đẩy nhẹ gọng kính, thái độ vô cùng cung kính:“ Ông chủ Hạ.”

Hắn lại không hỏi gì, vì hơn cả cái chết của Trương Vũ Phi, Chu Bác Hàm có vấn đề khác quan trọng hơn.

Hạ Cô Hàn nghe thì nhìn lại, vừa nhìn đã thấu suy nghĩ của Chu Bác Hàm, bất quá y cũng không nói gì, chỉ trả lời câu hỏi của Tiểu Cẩn:“ gã chết vì bị quật.”

Còn những chuyện khác, không cần thiết nhiều lời.

Tiểu Cẩn vừa nghe lập tức mặt mày hớn hở: “ đáng đời!”

Cô vui đến nổi nhảy tưng tưng, nếu có thể cô còn muốn bay thẳng ra ngoài mà trình diễn màn bay lượn 18 động tác nghệ thuật kết hợp.

Chu Bác Hàm nhìn chăm chú Tiểu Cẩn, ánh mắt lại giấu một loại cảm xúc không thể nói.

Mấy ngày nay đối với hắn mà nói là thời gian hạnh phúc nhất từ khi Tiểu Cẩn chết. Có thể gặp lại Tiểu Cẩn hắn thấy cảm kích vô cùng... nhưng con người ai mà không có lòng tham.

Hắn muốn cả đời này đều được ở bên Tiểu Cẩn.

Chu Bác Hàm mấy ngày nay cũng nghiên cứu qua một ít thư tịch huyền học, đại khái cũng hiểu nguyên nhân chủ yếu của người quỷ thù đồ.

Người khi chết đi vì chấp niệm mà hoá quỷ, sau khi chấp niệm tan thì hồn thể mới có thể tiến vào luân hồi. Nếu vẫn giữ hình dạng quỷ mà tồn tại trên thế gian, ngày này qua ngày nọ sẽ khiến quỷ dần quên đi kí ức vốn có.

Tiểu Cẩn đã chết 5 năm, những ngày ở chung với nhau Chu Bác Hàm cũng nhận ra Tiểu Cẩn đã quên không ít chuyện khi bản thân còn sống.

Sở dĩ còn nhớ rõ Chu Bác Hàm, là bởi vì chấp niệm của cô đối với hắn chưa tan.

Chu Bác Hàm không thể xác định sau này Tiểu Cẩn còn có thể nhớ hắn hay không, trừ phi cô chủ động hiện hình bằng không hắn vĩnh viễn cũng không thể nhìn thấy cô đang ở đâu. Nếu thật là vậy, Tiểu Cẩn khi đã quên hết mọi thứ rồi, hắn phải làm thế nào mới tìm được Tiểu Cẩn của hắn đây?



5 năm, rõ ràng Tiểu Cẩn vẫn bên cạnh hắn, vậy mà hắn hoàn toàn không biết gì cả.

Ngày đó ở ktx, khi thấy được Tiểu Cẩn, ý niệm đó luôn quẩn quanh tâm trí Chu Bác Hàm.

Nhưng hắn vẫn không thể hiện ra trước mặt Tiểu Cẩn.

Lúc này cũng bởi vì Tiểu Cẩn ở chỗ này, hắn lại một lần đè nén xuống xúc động trong ngực.

Chu Bác Hàm cũng không muốn cảm xúc của bản thân ảnh hưởng đến Tiểu Cẩn, hắn hy vọng cô buông đi chấp niệm thanh thản mà đầu thai, quên đi quá khứ đau thương. Nhưng cũng hy vọng cô vẫn luôn bên cạnh hắn.

Hai loại cảm xúc khiến Chu Bác Hàm rối tinh rối mù, không thể lựa chọn được.

Hắn khẽ nhắm mắt để áp chế xao động trong lòng, đang muốn mang Tiểu Cẩn rời đi thì lại nghe cô do dự lên tiếng.

“ Ông chủ Hạ, tôi cảm thấy mình hình như đã quên đi rất nhiều thứ.”

Biểu tình vui vẻ của Tiểu Cẩn đã không còn, mà chỉ còn lại sự u sầu nồng đậm:“ tôi muốn cùng Hàm Hàm bên nhau, nhưng... Tôi lại sợ có ngày bản thân mình lại quên mất Hàm Hàm là ai, anh ấy thương tôi như vậy, nếu có ngày tôi thật sự quên mất anh ấy thì anh ấy phải làm thế nào đây?”

Chu Bác Hàm khϊếp sợ mà nhìn về phía Tiểu Cẩn, hắn cho rằng bản thân đã che dấu rất khá, nhưng lại không hề biết Tiểu Cẩn cái gì cũng nhận ra, cũng sợ hãi những điều như vậy!

Tiểu Cẩn nhận thấy ánh mắt Chu Bác Hàm nhìn qua, liền nhoẻn miệng nở nụ cười xinh đẹp.

Cả hai đồng loạt nhìn về phía Hạ Cô Hàn, hy vọng y có thể cho họ một phương pháp, hoặc một đáp án.

Nhưng cả hai cũng phát hiện ánh mắt Hạ Cô Hàn đang nhìn về một phía, không biết đang suy nghĩ gì mà lại nở nụ cười.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, giờ lại ngập tràn ôn nhu.

Cả người như toả ra một thứ ánh sáng sặc sỡ loá mắt.

Hạ Cô Hàn chính là đang nhìn Cố Tấn Niên.

Tiểu Cẩn cùng Chu Bác Hàm khiến y nghĩ đến lần đầu y gặp ông chồng quỷ của mình.

Mất đi kí ức thì không tìm được người thương sao?

Hạ Cô Hàn không biết, y chỉ biết Cố Tấn Niên mất đi hoàn toàn kí ức nhưng vẫn có thể tìm được y. Mà y, cũng không hề nhớ rõ Cố Tấn Niên vậy mà gặp nhau rồi sống cùng nhau, không có mâu thuẫn mà cảm thấy đó là điều hiển nhiên của cả hai,như thể từ lâu rồi.

Cố Tấn Niên ngồi đọc tiểu thuyết thì nhận ra ánh nhìn nóng bỏng cháy da khét lẹt từ cậu vợ nên cũng ngẩng lên đối diện tầm mắt với y. Sự ôn nhu dịu dàng trong đáy mắt Hạ Cô Hàn khiến hắn bất ngờ sửng sốt.

Sau đó, liền kề môi qua mà hôn vợ một cái.

Nụ hôn này vừa chạm vào liền tách ra.

Cố Tấn Niên trong cổ họng tràn ra một tiếng cười khẽ, sau đó giơ tay xoa mái tóc mềm của y.

Hạ Cô Hàn không né tránh, ngược lại còn nghiêng người qua cọ cọ vào ngực ông chồng quỷ, không khác gì một cái bánh mèo lười biếng đang làm nũng.

Rồi sau đó,Hạ Cô Hàn mới lấy ra một lá bùa đưa cho Chu Bác Hàm: “Mang theo nó, anh sẽ không bị âm khí của Tề Cẩn ảnh hưởng. Còn những thứ khác, các người tự sắp xếp đi.”

Tình cảm là thứ không thể dùng lí trí để suy nghĩ, hai người nếu kiên trì muốn bên nhau thì Hạ Cô Hàn chỉ có thể giúp như vậy, còm biện pháp vẹn toàn ' được anh, được cả em ' thì xin lỗi y không có!

Ký ức không phải là vật dẫn duy nhất của tình cảm, Chu Bác Hàm cùng Tiểu Cẩn có thể đi bao xa là do bọn họ định đoạt. Hạ Cô Hàn chỉ có thể giúp bọn họ xoá đi cái gọi là người - quỷ thù đồ.

Chu Bác Hàm cung cung kính kính mà tiếp nhận bùa chú, cùng Tiểu Cẩn cùng nhau trịnh trọng hướng về Hạ Cô Hàn nói cảm tạ, bọn họ hiểu ý tứ của y.

So với trước, thì tình huống bây giờ khả quan hơn rất nhiều.



Chu Bác Hàm cùng Tiểu Cẩn rời khỏi thì Hạ Cô Hàn liền định lăn ra ghế đánh tiếp một giấc.

Nhưng cổ tay đã bị Cố Tấn Niên chế trụ, hắn một phen ôm y đặt lên đùi hai tay rắn chắc vòng qua ôm cái eo nhỏ của cậu vợ.

“ Em đang nghĩ cái gì?” Cố Tấn Niên kề mặt sát đến Hạ Cô Hàn, hơi thở lạnh lẽo phun lên mặt y.

Bờ môi Cố Tấn Niên vờn trên làn da cậu vợ. Khiến Hạ Cô Hàn nhột đến phì cười.

“ Nghĩ muốn đè anh nhoa!”

Không đợi Cố Tấn Niên phản ứng, Hạ Cô Hàn đã vươn hai tay ôm lấy cổ ông chồng rồi áp môi đến.

Cố Tấn Niên tự nhiên chiều lòng vợ nhà, mà nghiêng đầu đáp lại nụ hôn, bàn tay cũng giơ lên đè lại ót của y nhanh chóng đảo khách thành chủ.

Cái câu ' đè anh' bây giờ đã bị đảo ngược lại.

Thẳng đến buổi tối, một người một quỷ mới chịu kết thúc màn rung lắc cưỡi quỳ. Hạ Cô Hàn ăn xong bữa tối, được Cố ái phi lau người bận áo ngủ thì liền cuộn tròn trong chăn ngáy đến cong mồm.

Giữa trưa ngày hôm sau, Trần Mạt Lãng đi vào cửa hàng nhang đèn.

Lần này gã phụ trách điều tra sự kiện ở Nông đại Vụ Châu, nên cũng nắm thông tin không kém Hạ Cô Hàn.

Hạ Cô Hàn thật không có gạt gã, nên đưa ra thêm thông tin cho Trần Mạt Lãng.

Lúc này Trần Mạt Lãng mới biết được Chu Bác Hàm cùng Tề Cẩn quyết định ở bên nhau, mày hơi hơi nhăn lại, biểu hiện ra không ủng hộ:

“ ông chủ Hạ, Tề Cẩn dù gì cũng là quỷ, tuy hiện tại cô ta đã tiêu trừ chấp niệm nhưng vẫn phải tiến vào luân hồi mới phải đạo.”

Có thiên sư nào lại để một con quỷ ở lại nhân gian, còn ủng hộ nó yêu đương với một người còn sống?

Dù nữ quỷ đó không ảnh hưởng đến người sống, nhưng không ai có thể đảm bảo nữ quỷ đó không làm ra chuyện đả thương người khác.

Hạ Cô Hàn nhàn nhã mà đáp: “Chu Bác Hàm là chấp niệm của cô ta.”

Chu Bác Hàm mới là chấp niệm chân chính của Tiểu Cẩn, chấp niệm này chưa tan thì cô ta vĩnh viễn không thể tiến vào luân hồi.

Trần Mạt Lãng hơi há mồm, muốn cãi lại nhưng lại không biết nói gì. Chỉ là trong lòng gã vẫn không ủng hộ cách làm này của Hạ Cô Hàn, dù cho Chu Bác Hàm có là chấp niệm của Tề Cẩn đi chăng nữa thì ở đâu ra đạo lý người- quỷ yêu nhau?!

“ Ngươi cứ báo cáo lên như vậy là được.” Hạ Cô Hàn cũng không định thuyết phục Trần Mạt Lãng nên liền đổi chủ đề: “Diệp Tiểu Lan thế nào?”

Trần Mạt Lãng thấy Hạ Cô Hàn không nghĩ muốn nói vấn đề người- quỷ yêu đương nên cũng không nói nữa.

“ Khẩu nghiệp đã thấm vào xương cốt cô ta, nó dung hoà thành một với cái lưỡi nguyên bản của Diệp Tiểu Lan, nên muốn giải khẩu nghiệp của cô ta chỉ còn cách cắt đi đầu lưỡi.”

Trần Mạt Lãng cũng đã tư vấn thiệt hơn trong chuyện này cho Diệp Tiểu Lan nghe nhưng ả vẫn chần chừ do dự. Không có lưỡi, sau này ả sẽ thành người câm, là một người sinh ra tứ chi ngũ quan toàn vẹn, ai lại muốn như vậy.

Nhưng khẩu nghiệp đã thành, Diệp Tiểu Lan không muốn cũng không có biện pháp khác, trừ phi cô ta chịu được ánh mắt và sự chỉ trỏ của những người xung quanh.

Kỳ thật mấy ngày nay, Diệp Tiểu Lan sống thật không bằng chết. Vô luận ả có đến nơi nào thì cũng có người dùng ánh mắt khác thường để nhìn về ả.

Ả đã từng đơm đặt, hớt lẻo nói xấu người khác. Nhưng khi bị đặt vào vị trí bị người khác nhìn ngó, nói ra nói vào thì mới nhận ra khó chịu vô cùng.

Giờ ả mới biết được lời nói còn có sức sát thương hơn cả dao kiếm,ánh mắt người đời còn nóng hơn cả lửa. Khiến ả cảm thấy bản thân không còn nơi chốn dung thân, chỉ muốn chui xuống khe nứt dưới đất mà trốn đi không để người khác thấy nữa.

Diệp Tiểu Lan cảm nhận được thế nào là bị người hãm hại, bị người chỉ trỏ.

Lúc trước, ả còn nghĩ không có chuyện gì, lời nói gió thoảng không liên quan đến bản thân. Chỉ có mấy kẻ tâm lí yếu mới bị lời nói hạ gục.

Và giờ đây những gì ả gieo đã ra trái, vậy mà ả vẫn nghĩ bản thân vô tội. Quả thật không khác gì người si nói mộng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ông Chủ Tiệm Nhang Đèn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook