Chương 191: Phản tử vì mẫu
Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
21/05/2024
“Mày rốt cuộc là ai?”Ánh mắt Joker nhìn chằm chằm Hạ Cô Hàn, cả người lâm vào trạng thái đề phòng.
Người trước mặt là kẻ nào, mà có thể lặng yên không tiếng động theo gã đến nơi này, còn có thể đụng vào cổ trùng của gã. Không chỉ thế người này còn có thể nói rõ thân phận Chung Tiểu Lan, thậm chí còn biết mẫu cổ của gã đang nuôi trên người Chung Tiểu Lan.
Đối diện với đôi mắt trong suốt của Hạ Cô Hàn, Joker cảm thấy cả bản thân như trần trụi đứng trước mặt y, không thể che giấu bất cứ thứ gì.
Người này rốt cuộc là ai?
Đến lúc này, Joker cũng nhận ra Tùng Mân chỉ là con mồi, mà chính gã là con cá. Hiện tại kẻ đi câu đã đến.
Gã trúng kế.
Joker híp híp mắt, nhìn Hạ Cô Hàn, khóe miệng chợt đến gợi lên một nụ cười. Trong mắt gã một mảnh tối tăm, kèm theo đó là nụ cười nham hiểm, nửa người khuất trong bóng tối.
Joker hừ cười nói: “Bất quá mày là ai cũng không quan trọng, mày nghĩ vào nơi này rồi có thể toàn mạng bước ra hay sao?"
Kẻ đi câu sao? Hay là tự chui đầu vào lưới?
Vừa lúc, cổ trùng của gã đã lâu rồi chưa được ăn, nhìn bạn của Tùng Mân có lẽ còn cung cấp cho đám bảo bối của gã chút năng lượng.
Ngón tay Joker bắn ra thứ gì đó, chính là mắt thường không thể thấy được nhưng trong không khí xung quanh tản mát bột phấn. Đây là loại bột phấn không mùi, con người ngửi không ra, nhưng lại vô cùng mẫn cảm với đám cổ trùng.
Giây sau, toàn bộ nhà chính liền vang lên tiếng “Tê tê”, như hàng ngàn con rắn đang phun lưỡi, lại như hàng ngàn con sâu bò trườn. Thanh âm khiến người khác rợn người, làm người ta có ảo giác hàng ngàn con sâu đang bò trên da thịt của mình.
Hạ Cô Hàn nhìn rõ động tác của Joker, y cũng không ngăn cản mà chỉ đơn giản đứng dựa vào người Cố Tấn Niên, đôi mắt vẫn nhìn Joker, nhưng cảm giác đã trải rộng toàn căn nhà.
Hạ Cô Hàn đứng tại đây, nhưng thấy được sâu bọ ở cả những phòng khác đang tràn về, chúng nó tụ lại cùng nhau, như sóng biển cuồn cuồn mà bò về phía y đang đứng.
Tê tê……
Tiếng vang càng lúc càng gần, kèm theo đó là tiếng sột soạt cùng thanh âm nhai nuốt, tất cả hoà vào nhau một cách hỗn loạn, càng khiến tâm trí người khác thêm tê dại.
Joker nhắm mắt lại, tâm niệm chuyển gian, vô số độc trùng càng mạnh mẽ hướng về hướng Hạ Cô Hàn hơn.
Chính cái gọi là song quyền khó địch bốn tay, huống chi cái biển độc trùng này, nếu Hạ Cô Hàn có bản lĩnh cũng không thể đỡ nổi. Sau đó, đám sâu của gã sẽ đem y vây quanh, không đầy một phút thân thể y sẽ bị nọc độc của đám sâu hoà tan, thi cốt vô tồn.
Joker Nhuế phảng phất nhìn thấy cái kết của Hạ Cô Hàn, mà không khỏi vừa lòng đắc ý. Muốn trách chỉ có thể trách y nhiều chuyện, không biết tiền lượng sức, khi không chạy đến nơi này ra vẻ....
Vừa mới nghĩ đến đây, nụ cười tự tin ở khoé miệng Joker cứng đờ, ánh mắt nhanh chóng tràn lên sự khó tin.
Đám trùng độc của gã rậm rạp bò đến, nhưng lại cách một khoảng hơn 1m quanh Hạ Cô Hàn. Chúng nó bò đen hết mặt sàn nhà cùng tường, chỉ duy nhất vị trí 1m xung quanh Hạ Cô Hàn lại sạch sẽ. Giống như xung quanh y có một tầng cấm địa, khiến chúng sợ hãi không dám bò vào.
“Sao có thể!” Joker lẩm bẩm ra tiếng, không ngừng tăng thêm mệnh lệnh vào đám độc trùng, đám độc trùng lại nhốn nháo bò đến điên cuồng, nhưng tuyệt nhiên không tiến vào vùng cấm địa kia.
Ngay sau đó, Joker liền nghe được một tiếng khinh miệt mà cười, “Ngươi chỉ được cái bản lĩnh này thôi sao?”
Joker nghe vậy liền trừng mắt nhìn Hạ Cô Hàn, không kịp phòng ngừa mà đối diện với đôi mắt hoa đào xinh đẹp của y. Cặp mắt xinh đẹp nhưng lại khiến gã sợ hãi, kinh hoàng thất thố, đôi mắt trong suốt thông thấu, lại tràn ngập sự khinh thường trào phúng.
Joker xem đây chính là sự sỉ nhục, lửa giận lập tức dâng lên, hai mắt gã đỏ quạnh mà hướng về đám độc trùng gầm thét: “Gϊếŧ nó! Tao cho tụi bây gϊếŧ nó!”
Mệnh lệnh càng mãnh liệt, Joker không ngừng vung ra bột phấn kíƈɦ ŧɦíƈɦ độc trùng.
Có lẽ sát ý của gã quá mãnh liệt, nên đám độc trùng rốt cuộc cũng động nhanh hơn. Joker điên cuồng mà câu l khóe môi, nhưng mà giây tiếp theo, tiếng “Ha” lại tạp ở cổ họng gã.
Joker khó có thể tin mà trừng lớn hai mắt, độc trùng thế mà lại đổi phương hướng, từ phía Hạ Cô Hàn lại thẳng tắp hướng về phía Joker đang đứng.
Joker:……
Tại sao lại như vậy?
“Mày cũng là vu cổ sư?” Joker khó có thể tin mà trừng Hạ Cô Hàn, chỉ có vu cổ sư mạnh hơn gã mới có thể không tốn nhiều sức mà cướp quyền khống chế cổ trùng trên tay gã.
Nhưng sao lại có thể như vậy?
Joker luôn tự tin về chuyện luyện cổ trùng của chính mình, có thể nói trong giới luyện cổ, gã nhận mình là đệ nhất vu cổ sư cũng không ai dám có ý kiến.
Hạ Cô Hàn bên này không lên tiếng, cũng không làm bất cứ động tác nào, lại dễ dàng có thể thao túng cổ trùng, trong chốc lát, cổ trùng đã vây quanh Joker, chỉ cần một mệnh lệnh của Hạ Cô Hàn đưa ra, cái viễn cảnh thi cốt vô tồn mà Joker nghĩ khi nãy, sẽ thành hiện thực trên chính người gã.
Joker không khỏi lùi một bước ra phía sau, nhưng lập tức gã đã cảm giác được ý có gì đó đang bò lên chân mình. Vừa cúi đầu nhìn, đã thấy một con rết to đã bò lên giày gã. Con rết hơn mười mấy centimet, cái đầu đỏ tươi như máu của nó đang muốn bò vào ống quần gã.
Joker hàng năm cùng độc trùng giao tiếp, theo lý thuyết đối với đám độc trùng đã không còn sợ hãi. Nhưng đó là tình huống là độc trùng bị gã khống chế, chứ không phải đám độc trùng bị người khác khống chế thế này.
Không chỉ là con rết, mà lục đục không ít độc trùng hướng chân gã bò lên. Joker không hề xa lạ với những độc trùng này, đây chính là đám bảo bối của gã, gã đã tuy tay dùng kịch độc để nuôi chúng, sao lại không biết độc tính của chúng thế nào. Chỉ cần một vết cắn, thần tiên cũng không cứu được.
Mắt thấy những tiểu bảo bối ngày thường của mình, giờ lại thành thuộc hạ của Hạ Cô Hàn, Joker vừa kinh sợ lại vừa tức giận, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn về phía Hạ Cô Hàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Nếu không có mục đích, Hạ Cô Hàn sẽ không hao tổn tâm huyết, lấy Tùng Mân làm mồi, mà chạy đến nơi này. Gã trước đó cũng không có hiềm khích gì với y.
Hạ Cô Hàn thấy thái độ của Joker cũng không kéo dài thời gian nữa, liền vỗ vỗ tay, nói: “Ta muốn tài khoản của ngươi.”
Joker nghe xong vẫn còn chưa hiểu, mà hỏi lại, “Tài khoản gì?”
Nhưng nói xong gã liền hiểu ngay, híp mắt thử nói: “Tài khoản Dạ Võng? Mày muốn nó để làm cái gì?”
Trả lời cho câu hỏi của Joker chính là cổ trùng một lần nữa kích động, gã hiện đã cảm nhận được con rết bò vào ống quần của mình, đang cuốn vòng cổ chân gã, từng cái chân nhỏ bám chặt vào làn da, truyền đến từng đợt đau đớn. Chỉ cần rách da thì độc trên người con rết sẽ truyền vào cơ thể gã.
Một câu Hạ Cô Hàn lười trả lời, chỉ lấy hành động làm đáp án.
"Được!" Giọng của Joker như nghiến từ kẽ răng ra, "Tao đưa mày tài khoản!"
Joker không bao giờ nghĩ đến, lại có một ngày, mà chính những thứ gã nuôi ra lại công kích chính mình. Gã âm u nhìn Hạ Cô Hàn, trong lòng phát thệ, chỉ cần gã còn sống thì sẽ có ngày gã trả hết mọi sỉ nhục ngày hôm nay!
Mặc kệ Joker trong lòng có bao nhiêu phẫn nộ, nhưng có vô số cổ trùng uy hϊếp, gã chỉ có thể oán hận mà nói ra một chuỗi tài khoản cùng mật mã.
Gã một bên nói, Hạ Cô Hàn mở điện thoại lên để ghi âm, chờ gã nói xong, y nhanh chóng gửi qua cho Miêu Doanh Doanh.
【 Hạ Cô Hàn: Thử xem cái tài khoản này. 】
Vài phút sau, Miêu Doanh Doanh liền đáp lại
【 Miêu Doanh Doanh: Ông chủ Hạ, đăng nhập thành công. Xác thật là tài khoản Joker. 】
Thấy tin nhắn, Hạ Cô Hàn cũng dẹp điện thoại vào túi.
Joker biết Hạ Cô Hàn im lặng, chính là đang tìm người chứng thực tài khoản của gã. Thấy Hạ Cô Hàn không hỏi gì nữ, khẳng định là đã xác thực thành công, nên không kiên nhẫn hỏi: “Tài khoản là thật, nếu mày có rồi, có thể thả tao ra chưa?”
Quả nhiên, giây sau đó độc trùng nhanh chóng thối lui, khi đến hùng hổ, khi về im ắng, giống hệt một đội quân đầy tính kỷ luật.
Joker híp híp mắt, xoay người cất bước liền chạy.
“Phanh!”
Nhưng hai chân gã như bị đóng chặt dưới đất, vừa tính chạy đã ngã ầm ngay xuống đất.
Hai chân vẫn không thể nhúc nhích.
Khuôn mặt con nít của Joker lập tức vặn vẹo, gian nan mà bò dậy, tức giận hướng về phía Hạ Cô Hàn gầm lớn: "Mày nói chuyện không giữ lời!"
"Nãy giờ ta đâu có đáp ứng thả ngươi đi," Hạ Cô Hàn nhún nhún vai, dùng linh khí trói lại đôi tay Joker, “Theo ta đi một chuyến, có cái án cần ngươi phối hợp điều tra.”
Linh quang Joker chợt lóe, lại lần nữa nhìn về phía Hạ Cô Hàn, hậu tri hậu giác nói: “Mày là Hạ Cô Hàn!”
“Đúng rồi,” Hạ Cô Hàn triều hắn cười cười, “Nhưng không có quà thưởng.”
Joker: “……”
Hạ Cô Hàn không quan tâm, mà vòng qua Joker đi ra khỏi căn phòng, trên tay Joker như có dây trói, kéo gã theo phía sau, rõ ràng Hạ Cô Hàn chưa làm gì, nhưng lại có thể khống chế được gã, biến gã thành tù binh, thất tha thất thiểu chạy theo phía sau.
Joker bất đắc dĩ đi theo Hạ Cô Hàn, đôi mắt như rắn độc, hận không thể thiên đao vạn quả y.
Tùng Mân sau khi chạy ra đã tìm được ý một chiếc xe mà đứng chờ ở cửa, khi thấy Hạ Cô Hàn bước ra, liền nhanh chóng chạy xuống đón, "Ông chủ Hạ."
Cậu vừa gọi xong, liền cảm nhận được một ánh mắt âm độc đảo qua người mình, theo bản năng nhìn lại đã phát hiện phía sau Hạ Cô Hàn chính là Joker. Thân thể Tùng Mân thoáng chốc cứng đờ, vì cái loại cảm giác không thể khống chế này lại lần nữa bừng lên, trong đầu cậu có một giọng nói liên tục vang, “Tìm cơ hội gϊếŧ y, thả tao ra.”
Thanh âm như vọng từ trong não, rất nhanh đã làm chủ được suy nghĩ của Tùng Mân.
Gϊếŧ y, thả tao ra.
Gϊếŧ y, thả tao ra.
Những lời này như thần chú liên tục niệm đi niệm lại trong đầu Tùng Mân, ánh mắt cậu cũng dần dần tan rã.
Joker quan sát phản ứng của Tùng Mân, sau đó cúi đầu lộ ra nụ cười.
Nhưng mà gã đã cao hứng quá sớm, ánh mắt tan rã của Tùng Mân chỉ trong vài giây, sau đó đã trở lại bình thường. Mà giờ phút này, ở mu bàn tay trái của cậu bỗng nhiên vỡ ra một vết thương nhỏ như mụn trứng cá, không chảy máu, nhưng ở miệng vết thương lại tràn ra kim quang óng ánh, loáng thoáng có thể thấy trong kim quang có gì đó đang mấp máy.
Thấy rõ một màn như vậy, khiến Joker lập tức cứng đờ á khẩu, kim quang ở đầu ngón tay Tùng Mân bỗng nhiên bắn thẳng về phía Joker, sau đó dung nạp vào cơ thể của gã.
Tùng Mân còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, lại phát hiện trong đầu mình như có một đạo ý thức. Đạo ý thức này vừa hỗn loạn lại mang nhiều cảm xúc phức tạp, chính là thời điểm Tùng Mân trải qua, cậu lại cảm nhận được sự ỷ lại cùng thân mật
“Ông chủ Hạ,”Vẻ mặt Tùng Mân mờ mịt mà nhìn về phía Hạ Cô Hàn, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, “Hình như trong đầu tôi có thứ gì đó?”
Hạ Cô Hàn đem mọi chuyện vừa phát sinh nhìn thấy rõ trong mắt, đại khái cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra, liền đề nghị: “Thử cho nó chút mệnh lệnh, xem thế nào.”
Trong nhất thời Tùng Mân cũng không biết phải nói gì, nghĩ nghĩ, mới ở trong đầu nói: “Nhảy nhảy.”
Đạo ý thức kia nhanh chóng làm theo, thật sự nhảy lên. Sau đó Tùng Mân thấy Joker bên kia cũng nhảy lên.
Cậu không tin tà, lại hạ một mệnh lệnh, “Khóc.”
Mấy chục giây sau, trong mắt Joker thật đúng là chảy ra nước mắt, khóc đến thương tâm muốn chết.
Tùng Mân: “Ngưng.”
Joker lập tức ngưng khóc, chỉ còn thút thít.
Tùng Mân không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Hạ Cô Hàn, kinh ngạc mà nói lắp, “Ông chủ Hạ, chuyện chuyện chuyện này là sao?”
Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên nhìn nhau, trong mắt đều là vi diệu, không khỏi cảm thán —— Đại Thông Minh không hổ là con guộc ông trời a!
“Cổ trùng phản tử vì mẫu.” Hạ Cô Hàn thấy Tùng Mân vẫn ngơ ngác chưa hiểu, liền từ bi hỉ xả mà lên tiếng giải thích: “Tử cổ khi vào thân thể, được khí vận của cậu tẩm bổ nên nguồn lực nhanh chóng cường đại, không chỉ thoát khỏi sự khống chế của mẫu cổ, mà trái lại còn ngăn chặn sự điều khiển của mẫu cổ lên nó.”
Tùng Mân cộc lốc mà cào cào cái ót, suy nghĩ trong chốc lát, mới mơ màng hiểu được ý tứ Hạ Cô Hàn, “Nói cách khác, tôi hiện tại có thể khống chế Joker?”
Hạ Cô Hàn “Ừm” một tiếng.
Cho nên muốn hại Đại Thông Minh, thật đúng là tìm chết, không chỉ không khống chế được Tùng Mân, mà còn bị cậu khống chế ngược lại.
Tuy Tùng Mân cảm thấy khá mới lạ, nhưng cũng biết đâu là điểm dừng, kiềm chế cảm xúc mà hướng Hạ Cô Hàn nói: "Ông chủ Hạ, người đã được tôi đưa vào Bệnh viện, cậu muốn qua xem thử không?"
“Qua đó đi.” Hạ Cô Hàn gật gật đầu.
Thân thể Chung Tiểu Lan còn không ít mẫy cổ, nên sớm một chút đem chúng thả ra, thì thân thể bà mới có thể khoẻ lại.
Vì Tùng Mân đã khống chế được Joker, nên Hạ Cô Hàn cũng lười dùng linh khí trói buộc gã, y thu hồi lại linh khí chính mình, sau đó bước lên xe.
Vừa lên xe, cả người y đều ngã vào lồng ngực Cố Tấn Niên, nhắm mắt dưỡng thần.
Tùng Mân bên này sau khi khống chế được Joker, để gã ngồi bên ghế phụ lái, còn cậu trực tiếp lái xe một đường thẳng đến bệnh viện.
Tiểu Hà trấn thượng có một cái bệnh viện, cách bờ sông khoảng 10 phút chạy xe, khi họ đến nơi thì cảnh sát cũng đã có mặt tại bệnh viện.
Khi Chung Tiểu Lan được đưa đến bệnh viện, tình trạng suy yếu của bà quá mức khủng bố, người cũng không ra người, khi Tùng Mân chạy đi đón Hạ Cô Hàn thì bác sĩ trong này đã nhanh chóng gọi báo cảnh sát.
Tùng Mân trực tiếp lấy ra giấy chứng nhận rồi bước qua một bên nói chuyện cùng cảnh sát, bên này Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên trực tiếp đi thẳng vào phòng Chung Tiểu Lan.
Từ khi Chung Tiểu Lan được cứu ra đến giờ đã hơn nửa tiếng, bác sĩ cùng y tá trong bệnh viện liên tục chùi lau thân thể cho bà, sau đó thay vào một bộ đồ người bệnh, rồi mới kiểm tra tổng quát, Chung Tiểu Lan quả thật rất gầy, chỉ còn lại da bọc xương. Mái tóc dơ bẩn cũng được cạo sạch, tuy sạch sẽ rất nhiều nhưng như cũ vẫn tiều tụy bất kham.
Thời điểm Hạ Cô Hàn đi vào phòng bệnh, Chung Tiểu Lan đang nằm trên giường bệnh, bộ dạng như người mất hồn mà nhìn ra cửa sổ.
Bên ngoài khung cửa sổ có một cây đa thật lớn, nghe nói đã hơn trăm năm, thân cây thô to, dù hiện tại là mùa đông nhưng cành lá vẫn xum xuê, ánh mặt trời xuyên qua khe lá chiếu lên khung cửa sổ.
Ánh mặt trời chiếu vào giường, hắt lên lòng bàn tay Chung Tiểu Lan, như được bà nắm chặt trong tay.
Tiếng chim hót bên ngoài, không khí mát mẻ thông thoáng, toả ra bừng bừng sinh cơ.
Chung Tiểu Lan nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, không hề chớp mắt, sợ rằng đây chỉ là giấc mộng.
Từ nhỏ đến lớn, bà không phải chưa từng thấy cảnh tượng như này, nhưng hiện tại bà sợ đó là do chính mình tưởng tượng ra.
Đẹp như một giấc mộng.
Sau khi Hạ Cô Hàn bước vào cũng không lên tiếng làm phiền, chỉ đứng dựa vào khung cửa, linh khí trên người y cũng trào ra, cơ hồ hoà vào không khí trong phòng, nhanh chóng bao lấy cả người Chung Tiểu Lan.
Chung Tiểu Lan không phát hiện biến hoá trong phòng, đến khi linh khí bao phủ quanh người thì bà mới nhận ra, nhưng cũng không biết là gì, chỉ cảm thấy một dòng nước ấm chảy khắp cơ thể chính mình, dội rửa đi dơ bẩn vốn có, khiến bà đắm chìm vào nó.
Quá thoải mái.
Chung Tiểu Lan nhịn không được phát ra một tiếng thở dài nhẹ nhõm, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Linh khí đánh sâu vào huyết mạch Chung Tiểu Lan, đem tất cả mẫu cổ bên trong quét sạch. Quá trình khá lâu, lâu đến nỗi Chung Tiểu Lan nghĩ chính mình nằm một cơn mộng dài, khi tỉnh mộng, hết thảy còn chưa phát sinh.
Hạ Cô Hàn cuối cùng từ thân thể Chung Tiểu Lan lấy ra một cái cổ trùng giữ lại, còn những cổ trùng kia đều bị y tiêu diệt không chừa một móng.
Thấy Chung Tiểu Lan đã ngủ say, Hạ Cô Hàn yên lặng mà bước ra khỏi phòng như lúc mình bước vào.
Lúc này, Tùng Mân đã nói chuyện rõ ràng với cảnh sát, sau đó mang theo Joker đến cạnh Hạ Cô Hàn, thấp giọng nói: "Ông chủ Hạ."
Tùng Mân trong lòng có rất nhiều nghi hoặc.
Hạ Cô Hàn đã nhìn ra, chỉ chỉ vào Joker đứng phía sau cậu, “Cậu có thể hỏi gã.”
Hiện tại Tùng Mân đã khống chế được Joker, cậu hỏi cái gì, Joker sẽ không giấu giếm.
Nhưng nơi này cũng không phải nơi để nói chuyện, cuối cùng Tùng Mân mượn một văn phòng trống trong bệnh viện, ba người một quỷ sau đó bước vào trong.
Hạ Cô Hàn tìm một vị trí thoải mái mà nắm tay ông chồng quỷ bước đến, vừa ngồi xuống dựa hết người vào Cố Tấn Niên, mọi chuyện đều giao cho Tùng Mân, y có mặt ở đây như cho có tụ.
Hạ Cô Hàn trước đó còn suy nghĩ xem phải thẩm vấn Joker thế nào, nhưng ai ngờ được Tùng Mân lại đảo ngược tình thế khống chế Joker, thì chuyện thẩm vấn này đã đơn giản hơn nhiều rồi.
Quả nhiên mang theo Tùng Mân, đúng là hiệu quả đến không tưởng.
Đây là lần đầu tiên Tùng Mân thẩm vấn, nên cậu không giấu nổi sư khẩn trương, theo bản năng mà lia mắt tìm bóng dáng Hạ Cô Hàn, thấy y dựa vào người Cố Tấn Niên nhắm mắt như ngủ rồi, thì cậu chỉ biết căng chặt da đầu.
Tùng Mân nuốt một ngụm nước miếng, căng căng khuôn mặt, cố ý dè thấp giọng hỏi Joker: “Người bị cậu nhốt là ai?”
Joker như máy móc mà trả lời: “Chung Tiểu Lan.”
Tùng Mân lại hỏi: “Chung Tiểu Lan cùng cậu có quan hệ gì?”
Joker: “Bả là mẹ của tao.”
Tùng Mân bỗng nhiên an tĩnh, cậu nhìn chằm chằm Joker, như mất khả năng nói, rất lâu mới có thể tìm lại giọng nói chính mình, "Cậu... Vì cái gì, lại đối xử với mẹ ruột mình như vậy?"
Sau đó, Tùng Mân nghe được câu chuyện hoang đường đến vô cùng nhảm nhí từ miệng Joker.
Chung Tiểu Lan cùng Mạc Cương là tự do yêu đương kết hôn, số với Mạc Cương, sự nghiệp Chung Tiểu Lan tượng đối phát triển, làm việc ở thành phố lớn, công việc cũng rất bận rộn.
Ba năm sau khi hai người kết hôn, Chung Tiểu Lan hạ sinh Joker, nhưng vì công việc và cũng vì Mạc Cương không muốn nuôi đứa nhỏ, Chung Tiểu Lan đàng đưa Joker Tiểu Hà trấn, để gửi bà nội giữ.
Bà nội cũng không ưa gì đứa con dâu là Chung Tiểu Lan, nên khi giữ Joker bà không ngừng tiêm nhiễm vào đầu gã, Chung Tiểu Lan là ả phụ nữ hư thân mất nết, ả không phải người vợ cũng không xứng làm mẹ, ả không nên vì công việc mà phải ở nhà giữ con mới đúng. Ả có lỗi với Joker, có lỗi với Cương.
Lúc Joker 6 tuổi, Chung Tiểu Lan nhận trở về, nhưng lúc đó gã đã bị tẩy não, cho rằng Chung Tiểu Lan có lỗi với gã, trong lòng hận bà vô cùng.
Joker cùng Chung Tiểu Lan ở chung không đến một năm, Chung Tiểu Lan liền cùng Mạc Cương ly hôn, hơn nữa còn giành quyền nuôi Joker. Vì để tránh Mạc Cương, Chung Tiểu Lan mang theo Joker dọn nhà vài lần, vì muốn cho Joker có nền giáo dục tốt, bà càng thêm nỗ lực trong công việc z tuổi trẻ đã trở thành cấp cao trong công ty.
Nhưng Chung Tiểu Lan hoàn toàn không biết Mạc Cương đã tìm được Joker, hơn nữa còn ở trước mặt Joker bán thảm, sau đó còn làm bộ dạng tình cha nồng hậu, trước đó Joker đã hận Chung Tiểu Lan nên nghe vài cáu Mạc Cương nói liền nhanh chóng xuôi theo lão.
Chuyện cũ đến đây, nhưng Tùng Mân vẫn không hiểu Joker hận Chung Tiểu Lan vì nguyên nhân gì, chẳng lẽ là vì từ nhỏ bị bà nội tẩy não nên mới thế?
Vì thế Tùng Mân lại hỏi Joker mấy vấn đề, “Cậu vì cái gì hận mẹ mình?”
Joker: “Bởi vì bả cùng tao ba ly hôn.”
Tùng Mân không thể hiểu được, liền hỏi: "Ba của mày bạo lực gia đình, chơi thuốc, không lẽ bà ấy không nên ly hôn?"
Joker nhíu nhíu mày, đúng lý hợp tình mà nói: “Bả là vợ phải chịu áp lực của chồng mình. Ba tao chỉ phát tiết trên người bả một chút, bả dựa vào cái gì mà chống đối? Dựa vào gì mà dám ly hôn? Bả là vợ, là mẹ, phải ở nhà giúp chồng dạy con, tại sao cứ thích vác mặt ra đường, hại ba tao bị người khác nói là chỉ biết ăn bám, không thể ngẩng đầu trước người khác. Áp lực của ba tao không phải từ bả ra thì tại ai? Đánh bả, đó là bả phải chịu! Bả không dám trốn, tao xích bả lại,cho bả học cách làm một người phụ nữ! Vậy mà bả dám lén tao đi báo ba tao chơi thuốc, tao bắt về được liền thay ba tao dạy bả bài học."
Joker càng nói biểu tình trên mặt càng thêm vặn vẹo, sự căm ghét thù hận Chung Tiểu Lan trong gã đã cắm rễ thành một căn bệnh ác tính, gã căm hận luôn những người phụ nữ thành đạt không dựa dẫm vào đàn ông giống Chung Tiểu Lan.
Tùng Mân: “……”
Trong khoảng thời gian ngắn cậu cũng không biết phải nói gì, hiện tại cậu chỉ muốn bổ đầu Joker ra để xem trong đó có gì, sao gã lại vặn vẹo mất nhân tính đến nhường này.
Nhưng ngẫm lại, Joker đúng là con ruột của Mạc Cương, đúng là hổ phụ sinh hổ tử, hai gã đều là cặn bã không xứng được tồn tại trên thế giới này.
Chỉ tiếc cho Chung Tiểu Lan, bà sinh ra thứ súc vật chứ không phải người!
Người trước mặt là kẻ nào, mà có thể lặng yên không tiếng động theo gã đến nơi này, còn có thể đụng vào cổ trùng của gã. Không chỉ thế người này còn có thể nói rõ thân phận Chung Tiểu Lan, thậm chí còn biết mẫu cổ của gã đang nuôi trên người Chung Tiểu Lan.
Đối diện với đôi mắt trong suốt của Hạ Cô Hàn, Joker cảm thấy cả bản thân như trần trụi đứng trước mặt y, không thể che giấu bất cứ thứ gì.
Người này rốt cuộc là ai?
Đến lúc này, Joker cũng nhận ra Tùng Mân chỉ là con mồi, mà chính gã là con cá. Hiện tại kẻ đi câu đã đến.
Gã trúng kế.
Joker híp híp mắt, nhìn Hạ Cô Hàn, khóe miệng chợt đến gợi lên một nụ cười. Trong mắt gã một mảnh tối tăm, kèm theo đó là nụ cười nham hiểm, nửa người khuất trong bóng tối.
Joker hừ cười nói: “Bất quá mày là ai cũng không quan trọng, mày nghĩ vào nơi này rồi có thể toàn mạng bước ra hay sao?"
Kẻ đi câu sao? Hay là tự chui đầu vào lưới?
Vừa lúc, cổ trùng của gã đã lâu rồi chưa được ăn, nhìn bạn của Tùng Mân có lẽ còn cung cấp cho đám bảo bối của gã chút năng lượng.
Ngón tay Joker bắn ra thứ gì đó, chính là mắt thường không thể thấy được nhưng trong không khí xung quanh tản mát bột phấn. Đây là loại bột phấn không mùi, con người ngửi không ra, nhưng lại vô cùng mẫn cảm với đám cổ trùng.
Giây sau, toàn bộ nhà chính liền vang lên tiếng “Tê tê”, như hàng ngàn con rắn đang phun lưỡi, lại như hàng ngàn con sâu bò trườn. Thanh âm khiến người khác rợn người, làm người ta có ảo giác hàng ngàn con sâu đang bò trên da thịt của mình.
Hạ Cô Hàn nhìn rõ động tác của Joker, y cũng không ngăn cản mà chỉ đơn giản đứng dựa vào người Cố Tấn Niên, đôi mắt vẫn nhìn Joker, nhưng cảm giác đã trải rộng toàn căn nhà.
Hạ Cô Hàn đứng tại đây, nhưng thấy được sâu bọ ở cả những phòng khác đang tràn về, chúng nó tụ lại cùng nhau, như sóng biển cuồn cuồn mà bò về phía y đang đứng.
Tê tê……
Tiếng vang càng lúc càng gần, kèm theo đó là tiếng sột soạt cùng thanh âm nhai nuốt, tất cả hoà vào nhau một cách hỗn loạn, càng khiến tâm trí người khác thêm tê dại.
Joker nhắm mắt lại, tâm niệm chuyển gian, vô số độc trùng càng mạnh mẽ hướng về hướng Hạ Cô Hàn hơn.
Chính cái gọi là song quyền khó địch bốn tay, huống chi cái biển độc trùng này, nếu Hạ Cô Hàn có bản lĩnh cũng không thể đỡ nổi. Sau đó, đám sâu của gã sẽ đem y vây quanh, không đầy một phút thân thể y sẽ bị nọc độc của đám sâu hoà tan, thi cốt vô tồn.
Joker Nhuế phảng phất nhìn thấy cái kết của Hạ Cô Hàn, mà không khỏi vừa lòng đắc ý. Muốn trách chỉ có thể trách y nhiều chuyện, không biết tiền lượng sức, khi không chạy đến nơi này ra vẻ....
Vừa mới nghĩ đến đây, nụ cười tự tin ở khoé miệng Joker cứng đờ, ánh mắt nhanh chóng tràn lên sự khó tin.
Đám trùng độc của gã rậm rạp bò đến, nhưng lại cách một khoảng hơn 1m quanh Hạ Cô Hàn. Chúng nó bò đen hết mặt sàn nhà cùng tường, chỉ duy nhất vị trí 1m xung quanh Hạ Cô Hàn lại sạch sẽ. Giống như xung quanh y có một tầng cấm địa, khiến chúng sợ hãi không dám bò vào.
“Sao có thể!” Joker lẩm bẩm ra tiếng, không ngừng tăng thêm mệnh lệnh vào đám độc trùng, đám độc trùng lại nhốn nháo bò đến điên cuồng, nhưng tuyệt nhiên không tiến vào vùng cấm địa kia.
Ngay sau đó, Joker liền nghe được một tiếng khinh miệt mà cười, “Ngươi chỉ được cái bản lĩnh này thôi sao?”
Joker nghe vậy liền trừng mắt nhìn Hạ Cô Hàn, không kịp phòng ngừa mà đối diện với đôi mắt hoa đào xinh đẹp của y. Cặp mắt xinh đẹp nhưng lại khiến gã sợ hãi, kinh hoàng thất thố, đôi mắt trong suốt thông thấu, lại tràn ngập sự khinh thường trào phúng.
Joker xem đây chính là sự sỉ nhục, lửa giận lập tức dâng lên, hai mắt gã đỏ quạnh mà hướng về đám độc trùng gầm thét: “Gϊếŧ nó! Tao cho tụi bây gϊếŧ nó!”
Mệnh lệnh càng mãnh liệt, Joker không ngừng vung ra bột phấn kíƈɦ ŧɦíƈɦ độc trùng.
Có lẽ sát ý của gã quá mãnh liệt, nên đám độc trùng rốt cuộc cũng động nhanh hơn. Joker điên cuồng mà câu l khóe môi, nhưng mà giây tiếp theo, tiếng “Ha” lại tạp ở cổ họng gã.
Joker khó có thể tin mà trừng lớn hai mắt, độc trùng thế mà lại đổi phương hướng, từ phía Hạ Cô Hàn lại thẳng tắp hướng về phía Joker đang đứng.
Joker:……
Tại sao lại như vậy?
“Mày cũng là vu cổ sư?” Joker khó có thể tin mà trừng Hạ Cô Hàn, chỉ có vu cổ sư mạnh hơn gã mới có thể không tốn nhiều sức mà cướp quyền khống chế cổ trùng trên tay gã.
Nhưng sao lại có thể như vậy?
Joker luôn tự tin về chuyện luyện cổ trùng của chính mình, có thể nói trong giới luyện cổ, gã nhận mình là đệ nhất vu cổ sư cũng không ai dám có ý kiến.
Hạ Cô Hàn bên này không lên tiếng, cũng không làm bất cứ động tác nào, lại dễ dàng có thể thao túng cổ trùng, trong chốc lát, cổ trùng đã vây quanh Joker, chỉ cần một mệnh lệnh của Hạ Cô Hàn đưa ra, cái viễn cảnh thi cốt vô tồn mà Joker nghĩ khi nãy, sẽ thành hiện thực trên chính người gã.
Joker không khỏi lùi một bước ra phía sau, nhưng lập tức gã đã cảm giác được ý có gì đó đang bò lên chân mình. Vừa cúi đầu nhìn, đã thấy một con rết to đã bò lên giày gã. Con rết hơn mười mấy centimet, cái đầu đỏ tươi như máu của nó đang muốn bò vào ống quần gã.
Joker hàng năm cùng độc trùng giao tiếp, theo lý thuyết đối với đám độc trùng đã không còn sợ hãi. Nhưng đó là tình huống là độc trùng bị gã khống chế, chứ không phải đám độc trùng bị người khác khống chế thế này.
Không chỉ là con rết, mà lục đục không ít độc trùng hướng chân gã bò lên. Joker không hề xa lạ với những độc trùng này, đây chính là đám bảo bối của gã, gã đã tuy tay dùng kịch độc để nuôi chúng, sao lại không biết độc tính của chúng thế nào. Chỉ cần một vết cắn, thần tiên cũng không cứu được.
Mắt thấy những tiểu bảo bối ngày thường của mình, giờ lại thành thuộc hạ của Hạ Cô Hàn, Joker vừa kinh sợ lại vừa tức giận, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn về phía Hạ Cô Hàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Nếu không có mục đích, Hạ Cô Hàn sẽ không hao tổn tâm huyết, lấy Tùng Mân làm mồi, mà chạy đến nơi này. Gã trước đó cũng không có hiềm khích gì với y.
Hạ Cô Hàn thấy thái độ của Joker cũng không kéo dài thời gian nữa, liền vỗ vỗ tay, nói: “Ta muốn tài khoản của ngươi.”
Joker nghe xong vẫn còn chưa hiểu, mà hỏi lại, “Tài khoản gì?”
Nhưng nói xong gã liền hiểu ngay, híp mắt thử nói: “Tài khoản Dạ Võng? Mày muốn nó để làm cái gì?”
Trả lời cho câu hỏi của Joker chính là cổ trùng một lần nữa kích động, gã hiện đã cảm nhận được con rết bò vào ống quần của mình, đang cuốn vòng cổ chân gã, từng cái chân nhỏ bám chặt vào làn da, truyền đến từng đợt đau đớn. Chỉ cần rách da thì độc trên người con rết sẽ truyền vào cơ thể gã.
Một câu Hạ Cô Hàn lười trả lời, chỉ lấy hành động làm đáp án.
"Được!" Giọng của Joker như nghiến từ kẽ răng ra, "Tao đưa mày tài khoản!"
Joker không bao giờ nghĩ đến, lại có một ngày, mà chính những thứ gã nuôi ra lại công kích chính mình. Gã âm u nhìn Hạ Cô Hàn, trong lòng phát thệ, chỉ cần gã còn sống thì sẽ có ngày gã trả hết mọi sỉ nhục ngày hôm nay!
Mặc kệ Joker trong lòng có bao nhiêu phẫn nộ, nhưng có vô số cổ trùng uy hϊếp, gã chỉ có thể oán hận mà nói ra một chuỗi tài khoản cùng mật mã.
Gã một bên nói, Hạ Cô Hàn mở điện thoại lên để ghi âm, chờ gã nói xong, y nhanh chóng gửi qua cho Miêu Doanh Doanh.
【 Hạ Cô Hàn: Thử xem cái tài khoản này. 】
Vài phút sau, Miêu Doanh Doanh liền đáp lại
【 Miêu Doanh Doanh: Ông chủ Hạ, đăng nhập thành công. Xác thật là tài khoản Joker. 】
Thấy tin nhắn, Hạ Cô Hàn cũng dẹp điện thoại vào túi.
Joker biết Hạ Cô Hàn im lặng, chính là đang tìm người chứng thực tài khoản của gã. Thấy Hạ Cô Hàn không hỏi gì nữ, khẳng định là đã xác thực thành công, nên không kiên nhẫn hỏi: “Tài khoản là thật, nếu mày có rồi, có thể thả tao ra chưa?”
Quả nhiên, giây sau đó độc trùng nhanh chóng thối lui, khi đến hùng hổ, khi về im ắng, giống hệt một đội quân đầy tính kỷ luật.
Joker híp híp mắt, xoay người cất bước liền chạy.
“Phanh!”
Nhưng hai chân gã như bị đóng chặt dưới đất, vừa tính chạy đã ngã ầm ngay xuống đất.
Hai chân vẫn không thể nhúc nhích.
Khuôn mặt con nít của Joker lập tức vặn vẹo, gian nan mà bò dậy, tức giận hướng về phía Hạ Cô Hàn gầm lớn: "Mày nói chuyện không giữ lời!"
"Nãy giờ ta đâu có đáp ứng thả ngươi đi," Hạ Cô Hàn nhún nhún vai, dùng linh khí trói lại đôi tay Joker, “Theo ta đi một chuyến, có cái án cần ngươi phối hợp điều tra.”
Linh quang Joker chợt lóe, lại lần nữa nhìn về phía Hạ Cô Hàn, hậu tri hậu giác nói: “Mày là Hạ Cô Hàn!”
“Đúng rồi,” Hạ Cô Hàn triều hắn cười cười, “Nhưng không có quà thưởng.”
Joker: “……”
Hạ Cô Hàn không quan tâm, mà vòng qua Joker đi ra khỏi căn phòng, trên tay Joker như có dây trói, kéo gã theo phía sau, rõ ràng Hạ Cô Hàn chưa làm gì, nhưng lại có thể khống chế được gã, biến gã thành tù binh, thất tha thất thiểu chạy theo phía sau.
Joker bất đắc dĩ đi theo Hạ Cô Hàn, đôi mắt như rắn độc, hận không thể thiên đao vạn quả y.
Tùng Mân sau khi chạy ra đã tìm được ý một chiếc xe mà đứng chờ ở cửa, khi thấy Hạ Cô Hàn bước ra, liền nhanh chóng chạy xuống đón, "Ông chủ Hạ."
Cậu vừa gọi xong, liền cảm nhận được một ánh mắt âm độc đảo qua người mình, theo bản năng nhìn lại đã phát hiện phía sau Hạ Cô Hàn chính là Joker. Thân thể Tùng Mân thoáng chốc cứng đờ, vì cái loại cảm giác không thể khống chế này lại lần nữa bừng lên, trong đầu cậu có một giọng nói liên tục vang, “Tìm cơ hội gϊếŧ y, thả tao ra.”
Thanh âm như vọng từ trong não, rất nhanh đã làm chủ được suy nghĩ của Tùng Mân.
Gϊếŧ y, thả tao ra.
Gϊếŧ y, thả tao ra.
Những lời này như thần chú liên tục niệm đi niệm lại trong đầu Tùng Mân, ánh mắt cậu cũng dần dần tan rã.
Joker quan sát phản ứng của Tùng Mân, sau đó cúi đầu lộ ra nụ cười.
Nhưng mà gã đã cao hứng quá sớm, ánh mắt tan rã của Tùng Mân chỉ trong vài giây, sau đó đã trở lại bình thường. Mà giờ phút này, ở mu bàn tay trái của cậu bỗng nhiên vỡ ra một vết thương nhỏ như mụn trứng cá, không chảy máu, nhưng ở miệng vết thương lại tràn ra kim quang óng ánh, loáng thoáng có thể thấy trong kim quang có gì đó đang mấp máy.
Thấy rõ một màn như vậy, khiến Joker lập tức cứng đờ á khẩu, kim quang ở đầu ngón tay Tùng Mân bỗng nhiên bắn thẳng về phía Joker, sau đó dung nạp vào cơ thể của gã.
Tùng Mân còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, lại phát hiện trong đầu mình như có một đạo ý thức. Đạo ý thức này vừa hỗn loạn lại mang nhiều cảm xúc phức tạp, chính là thời điểm Tùng Mân trải qua, cậu lại cảm nhận được sự ỷ lại cùng thân mật
“Ông chủ Hạ,”Vẻ mặt Tùng Mân mờ mịt mà nhìn về phía Hạ Cô Hàn, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, “Hình như trong đầu tôi có thứ gì đó?”
Hạ Cô Hàn đem mọi chuyện vừa phát sinh nhìn thấy rõ trong mắt, đại khái cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra, liền đề nghị: “Thử cho nó chút mệnh lệnh, xem thế nào.”
Trong nhất thời Tùng Mân cũng không biết phải nói gì, nghĩ nghĩ, mới ở trong đầu nói: “Nhảy nhảy.”
Đạo ý thức kia nhanh chóng làm theo, thật sự nhảy lên. Sau đó Tùng Mân thấy Joker bên kia cũng nhảy lên.
Cậu không tin tà, lại hạ một mệnh lệnh, “Khóc.”
Mấy chục giây sau, trong mắt Joker thật đúng là chảy ra nước mắt, khóc đến thương tâm muốn chết.
Tùng Mân: “Ngưng.”
Joker lập tức ngưng khóc, chỉ còn thút thít.
Tùng Mân không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Hạ Cô Hàn, kinh ngạc mà nói lắp, “Ông chủ Hạ, chuyện chuyện chuyện này là sao?”
Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên nhìn nhau, trong mắt đều là vi diệu, không khỏi cảm thán —— Đại Thông Minh không hổ là con guộc ông trời a!
“Cổ trùng phản tử vì mẫu.” Hạ Cô Hàn thấy Tùng Mân vẫn ngơ ngác chưa hiểu, liền từ bi hỉ xả mà lên tiếng giải thích: “Tử cổ khi vào thân thể, được khí vận của cậu tẩm bổ nên nguồn lực nhanh chóng cường đại, không chỉ thoát khỏi sự khống chế của mẫu cổ, mà trái lại còn ngăn chặn sự điều khiển của mẫu cổ lên nó.”
Tùng Mân cộc lốc mà cào cào cái ót, suy nghĩ trong chốc lát, mới mơ màng hiểu được ý tứ Hạ Cô Hàn, “Nói cách khác, tôi hiện tại có thể khống chế Joker?”
Hạ Cô Hàn “Ừm” một tiếng.
Cho nên muốn hại Đại Thông Minh, thật đúng là tìm chết, không chỉ không khống chế được Tùng Mân, mà còn bị cậu khống chế ngược lại.
Tuy Tùng Mân cảm thấy khá mới lạ, nhưng cũng biết đâu là điểm dừng, kiềm chế cảm xúc mà hướng Hạ Cô Hàn nói: "Ông chủ Hạ, người đã được tôi đưa vào Bệnh viện, cậu muốn qua xem thử không?"
“Qua đó đi.” Hạ Cô Hàn gật gật đầu.
Thân thể Chung Tiểu Lan còn không ít mẫy cổ, nên sớm một chút đem chúng thả ra, thì thân thể bà mới có thể khoẻ lại.
Vì Tùng Mân đã khống chế được Joker, nên Hạ Cô Hàn cũng lười dùng linh khí trói buộc gã, y thu hồi lại linh khí chính mình, sau đó bước lên xe.
Vừa lên xe, cả người y đều ngã vào lồng ngực Cố Tấn Niên, nhắm mắt dưỡng thần.
Tùng Mân bên này sau khi khống chế được Joker, để gã ngồi bên ghế phụ lái, còn cậu trực tiếp lái xe một đường thẳng đến bệnh viện.
Tiểu Hà trấn thượng có một cái bệnh viện, cách bờ sông khoảng 10 phút chạy xe, khi họ đến nơi thì cảnh sát cũng đã có mặt tại bệnh viện.
Khi Chung Tiểu Lan được đưa đến bệnh viện, tình trạng suy yếu của bà quá mức khủng bố, người cũng không ra người, khi Tùng Mân chạy đi đón Hạ Cô Hàn thì bác sĩ trong này đã nhanh chóng gọi báo cảnh sát.
Tùng Mân trực tiếp lấy ra giấy chứng nhận rồi bước qua một bên nói chuyện cùng cảnh sát, bên này Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên trực tiếp đi thẳng vào phòng Chung Tiểu Lan.
Từ khi Chung Tiểu Lan được cứu ra đến giờ đã hơn nửa tiếng, bác sĩ cùng y tá trong bệnh viện liên tục chùi lau thân thể cho bà, sau đó thay vào một bộ đồ người bệnh, rồi mới kiểm tra tổng quát, Chung Tiểu Lan quả thật rất gầy, chỉ còn lại da bọc xương. Mái tóc dơ bẩn cũng được cạo sạch, tuy sạch sẽ rất nhiều nhưng như cũ vẫn tiều tụy bất kham.
Thời điểm Hạ Cô Hàn đi vào phòng bệnh, Chung Tiểu Lan đang nằm trên giường bệnh, bộ dạng như người mất hồn mà nhìn ra cửa sổ.
Bên ngoài khung cửa sổ có một cây đa thật lớn, nghe nói đã hơn trăm năm, thân cây thô to, dù hiện tại là mùa đông nhưng cành lá vẫn xum xuê, ánh mặt trời xuyên qua khe lá chiếu lên khung cửa sổ.
Ánh mặt trời chiếu vào giường, hắt lên lòng bàn tay Chung Tiểu Lan, như được bà nắm chặt trong tay.
Tiếng chim hót bên ngoài, không khí mát mẻ thông thoáng, toả ra bừng bừng sinh cơ.
Chung Tiểu Lan nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, không hề chớp mắt, sợ rằng đây chỉ là giấc mộng.
Từ nhỏ đến lớn, bà không phải chưa từng thấy cảnh tượng như này, nhưng hiện tại bà sợ đó là do chính mình tưởng tượng ra.
Đẹp như một giấc mộng.
Sau khi Hạ Cô Hàn bước vào cũng không lên tiếng làm phiền, chỉ đứng dựa vào khung cửa, linh khí trên người y cũng trào ra, cơ hồ hoà vào không khí trong phòng, nhanh chóng bao lấy cả người Chung Tiểu Lan.
Chung Tiểu Lan không phát hiện biến hoá trong phòng, đến khi linh khí bao phủ quanh người thì bà mới nhận ra, nhưng cũng không biết là gì, chỉ cảm thấy một dòng nước ấm chảy khắp cơ thể chính mình, dội rửa đi dơ bẩn vốn có, khiến bà đắm chìm vào nó.
Quá thoải mái.
Chung Tiểu Lan nhịn không được phát ra một tiếng thở dài nhẹ nhõm, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Linh khí đánh sâu vào huyết mạch Chung Tiểu Lan, đem tất cả mẫu cổ bên trong quét sạch. Quá trình khá lâu, lâu đến nỗi Chung Tiểu Lan nghĩ chính mình nằm một cơn mộng dài, khi tỉnh mộng, hết thảy còn chưa phát sinh.
Hạ Cô Hàn cuối cùng từ thân thể Chung Tiểu Lan lấy ra một cái cổ trùng giữ lại, còn những cổ trùng kia đều bị y tiêu diệt không chừa một móng.
Thấy Chung Tiểu Lan đã ngủ say, Hạ Cô Hàn yên lặng mà bước ra khỏi phòng như lúc mình bước vào.
Lúc này, Tùng Mân đã nói chuyện rõ ràng với cảnh sát, sau đó mang theo Joker đến cạnh Hạ Cô Hàn, thấp giọng nói: "Ông chủ Hạ."
Tùng Mân trong lòng có rất nhiều nghi hoặc.
Hạ Cô Hàn đã nhìn ra, chỉ chỉ vào Joker đứng phía sau cậu, “Cậu có thể hỏi gã.”
Hiện tại Tùng Mân đã khống chế được Joker, cậu hỏi cái gì, Joker sẽ không giấu giếm.
Nhưng nơi này cũng không phải nơi để nói chuyện, cuối cùng Tùng Mân mượn một văn phòng trống trong bệnh viện, ba người một quỷ sau đó bước vào trong.
Hạ Cô Hàn tìm một vị trí thoải mái mà nắm tay ông chồng quỷ bước đến, vừa ngồi xuống dựa hết người vào Cố Tấn Niên, mọi chuyện đều giao cho Tùng Mân, y có mặt ở đây như cho có tụ.
Hạ Cô Hàn trước đó còn suy nghĩ xem phải thẩm vấn Joker thế nào, nhưng ai ngờ được Tùng Mân lại đảo ngược tình thế khống chế Joker, thì chuyện thẩm vấn này đã đơn giản hơn nhiều rồi.
Quả nhiên mang theo Tùng Mân, đúng là hiệu quả đến không tưởng.
Đây là lần đầu tiên Tùng Mân thẩm vấn, nên cậu không giấu nổi sư khẩn trương, theo bản năng mà lia mắt tìm bóng dáng Hạ Cô Hàn, thấy y dựa vào người Cố Tấn Niên nhắm mắt như ngủ rồi, thì cậu chỉ biết căng chặt da đầu.
Tùng Mân nuốt một ngụm nước miếng, căng căng khuôn mặt, cố ý dè thấp giọng hỏi Joker: “Người bị cậu nhốt là ai?”
Joker như máy móc mà trả lời: “Chung Tiểu Lan.”
Tùng Mân lại hỏi: “Chung Tiểu Lan cùng cậu có quan hệ gì?”
Joker: “Bả là mẹ của tao.”
Tùng Mân bỗng nhiên an tĩnh, cậu nhìn chằm chằm Joker, như mất khả năng nói, rất lâu mới có thể tìm lại giọng nói chính mình, "Cậu... Vì cái gì, lại đối xử với mẹ ruột mình như vậy?"
Sau đó, Tùng Mân nghe được câu chuyện hoang đường đến vô cùng nhảm nhí từ miệng Joker.
Chung Tiểu Lan cùng Mạc Cương là tự do yêu đương kết hôn, số với Mạc Cương, sự nghiệp Chung Tiểu Lan tượng đối phát triển, làm việc ở thành phố lớn, công việc cũng rất bận rộn.
Ba năm sau khi hai người kết hôn, Chung Tiểu Lan hạ sinh Joker, nhưng vì công việc và cũng vì Mạc Cương không muốn nuôi đứa nhỏ, Chung Tiểu Lan đàng đưa Joker Tiểu Hà trấn, để gửi bà nội giữ.
Bà nội cũng không ưa gì đứa con dâu là Chung Tiểu Lan, nên khi giữ Joker bà không ngừng tiêm nhiễm vào đầu gã, Chung Tiểu Lan là ả phụ nữ hư thân mất nết, ả không phải người vợ cũng không xứng làm mẹ, ả không nên vì công việc mà phải ở nhà giữ con mới đúng. Ả có lỗi với Joker, có lỗi với Cương.
Lúc Joker 6 tuổi, Chung Tiểu Lan nhận trở về, nhưng lúc đó gã đã bị tẩy não, cho rằng Chung Tiểu Lan có lỗi với gã, trong lòng hận bà vô cùng.
Joker cùng Chung Tiểu Lan ở chung không đến một năm, Chung Tiểu Lan liền cùng Mạc Cương ly hôn, hơn nữa còn giành quyền nuôi Joker. Vì để tránh Mạc Cương, Chung Tiểu Lan mang theo Joker dọn nhà vài lần, vì muốn cho Joker có nền giáo dục tốt, bà càng thêm nỗ lực trong công việc z tuổi trẻ đã trở thành cấp cao trong công ty.
Nhưng Chung Tiểu Lan hoàn toàn không biết Mạc Cương đã tìm được Joker, hơn nữa còn ở trước mặt Joker bán thảm, sau đó còn làm bộ dạng tình cha nồng hậu, trước đó Joker đã hận Chung Tiểu Lan nên nghe vài cáu Mạc Cương nói liền nhanh chóng xuôi theo lão.
Chuyện cũ đến đây, nhưng Tùng Mân vẫn không hiểu Joker hận Chung Tiểu Lan vì nguyên nhân gì, chẳng lẽ là vì từ nhỏ bị bà nội tẩy não nên mới thế?
Vì thế Tùng Mân lại hỏi Joker mấy vấn đề, “Cậu vì cái gì hận mẹ mình?”
Joker: “Bởi vì bả cùng tao ba ly hôn.”
Tùng Mân không thể hiểu được, liền hỏi: "Ba của mày bạo lực gia đình, chơi thuốc, không lẽ bà ấy không nên ly hôn?"
Joker nhíu nhíu mày, đúng lý hợp tình mà nói: “Bả là vợ phải chịu áp lực của chồng mình. Ba tao chỉ phát tiết trên người bả một chút, bả dựa vào cái gì mà chống đối? Dựa vào gì mà dám ly hôn? Bả là vợ, là mẹ, phải ở nhà giúp chồng dạy con, tại sao cứ thích vác mặt ra đường, hại ba tao bị người khác nói là chỉ biết ăn bám, không thể ngẩng đầu trước người khác. Áp lực của ba tao không phải từ bả ra thì tại ai? Đánh bả, đó là bả phải chịu! Bả không dám trốn, tao xích bả lại,cho bả học cách làm một người phụ nữ! Vậy mà bả dám lén tao đi báo ba tao chơi thuốc, tao bắt về được liền thay ba tao dạy bả bài học."
Joker càng nói biểu tình trên mặt càng thêm vặn vẹo, sự căm ghét thù hận Chung Tiểu Lan trong gã đã cắm rễ thành một căn bệnh ác tính, gã căm hận luôn những người phụ nữ thành đạt không dựa dẫm vào đàn ông giống Chung Tiểu Lan.
Tùng Mân: “……”
Trong khoảng thời gian ngắn cậu cũng không biết phải nói gì, hiện tại cậu chỉ muốn bổ đầu Joker ra để xem trong đó có gì, sao gã lại vặn vẹo mất nhân tính đến nhường này.
Nhưng ngẫm lại, Joker đúng là con ruột của Mạc Cương, đúng là hổ phụ sinh hổ tử, hai gã đều là cặn bã không xứng được tồn tại trên thế giới này.
Chỉ tiếc cho Chung Tiểu Lan, bà sinh ra thứ súc vật chứ không phải người!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.