Ông Chủ Tiệm Nhang Đèn

Chương 96: Thâm nhập vào bên trong

Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

19/05/2024

Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Trong phòng có 3 người ngồi phía sau bàn, bọn họ chính là người phỏng vấn. Khuôn mặt ai cũng đều nghiêm túc, thiếu điều viết thẳng lên mặt hai chữ “ nghiêm túc“.

Cùng Hạ Cô Hàn bước vào có thêm 4 người.

Người thứ nhất là một cô gái, nhìn bộ dáng trẻ trung chắc hẳn là một nữ sinh, cô gái có chút khẩn trương mà tự giới thiệu bản thân. Nữ sinh lớn lên khá thanh tú, mắt hai mí rất sâu.

Người phỏng vấn ngồi ở giữa nhìn sơ yếu lí lịch của nữ sinh, sau đó vươn tay cầm chiếc gương đồng soi soi vài cái trên mặt nữ sinh. Khẽ cau mày, đầy ghét bỏ mà nói:“ mắt hai mí vừa cắt, mũi vừa nâng, còn tiêm môi... Cô nói thẳng đi, trên mặt cô còn chỗ nào phẫu thuật thẩm mĩ nữa.”

Nữ sinh không ngờ tới người phỏng vấn lại biết điều này, bàn tay nữ sinh xoắn vào nhau khuôn mặt lã chã chực muốn khóc.

Người phỏng vấn ngồi bên trái cũng không thương hương tiếc ngọc, vô cùng sắc bén nói:“ Huy Hoàng chúng ta muốn chính là nhan sắc tự nhiên, nhựa thì cút! Huống chi cái bộ mặt nhựa của cô cũng chả ra gì!”

Không biết vì cái gì, khi nói đến chữ “ nhựa” bộ dáng người phỏng vấn lại cao cao tại thượng, cứ như bản thân là thần là tiên hạ phàm.

Nữ sinh rốt cuộc chịu không nổi, nước mắt ầm ầm chảy ra, hai tay vội bụm mặt chạy ra khỏi phòng.

Người phỏng vấn còn lại cũng chả thèm để ý, mà gọi người tiếp theo.

Hạ Cô Hàn đứng ở một bên, tầm mắt dừng trên chiếc gương bằng đồng, tuy cách một khoảng nhưng y rõ ràng cảm nhận được linh khí dao động trong chiếc gương đó. Người phỏng vấn chính là dựa vào chiếc gương này mà biết người khác có phải phẫu thuật thẩm mỹ hay không.

Bên kia, cũng phỏng vấn hai người. Một người đẹp một người lại bình thường. Nhưng cái người bình thường kia lại có đôi bàn tay khá đẹp, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài thẳng tắp, quả thật nhóm người tay khống nhìn thấy đôi tay này chỉ có khóc thét chảy nước miếng.

Hạ Cô Hàn cũng để ý thấy người phỏng vấn đánh dấu có sự bất đồng. Người đẹp thì được khoanh tròn ở vị trí miệng trên giấy, con người bình thường lại được khoanh tròn ở vị trí bàn tay.

Đến người thứ tư là một cô gái trẻ, có mái tóc dài đen nhánh. Nên cũng thông qua và trên tờ giấy của cô ta được khoanh tròn ở phần mái tóc.

Hạ Cô Hàn ở trong lòng đã có suy đoán, người phỏng vấn cũng nhanh chóng kêu số thứ tự của y.

Bà người phỏng vấn đang chau đầu ghé tai nói chuyện thì khi thấy Hạ Cô Hàn, cả ba đều ngây ngẩn cả người. Ánh mắt đổ dồn về y đều lộ ra vẻ khó tin. Người phỏng vấn ngồi giữa tay chân luống cuống mà cầm gương đồng hướng về phía đôi mắt Hạ Cô Hàn mà soi.

Lúc này, Hạ Cô Hàn mới phát hiện ra thêm chính là gương đồng mang theo chút ánh sáng đánh lên mặt y. Tia sáng không có linh khí, chỉ tràn ngập một cổ hơi thở quỷ dị, nó như một chất nhờn sền sệt miêu tả khuôn mặt nguyên thủy của y.

Chỉ là, với cái tu vi của Hạ Cô Hàn thì cái thứ đồ chơi này chỉ là thứ bỏ đi, gương đồng vẫn như cũ hiện ra bộ dáng Hạ Cô Hàn muốn bọn họ thấy.

“ Đây là thật.”

“ Ta còn tưởng phẫu thuật theo Ngụy Thiên Khâm chứ!”

……

Hạ Cô Hàn nghe được mấy câu này không khỏi nhếch môi, người phỏng vấn ngồi bên trái nhanh chóng trấn tĩnh, lại lần nữa làm ra khuôn mặt nghiêm túc:“ sơ yếu lí lịch của cậu đâu?”

Hạ Cô Hàn nói như đúng rồi:“ không viết.”

Người phỏng vấn: “……”

Thái độ khá láo nhưng vì đôi mắt đẹp này họ vẫn có thể nhịn được, người phỏng vấn thả nhẹ thanh âm, lại lần nữa lên tiếng:“ cậu tên là gì?”

Hạ Cô Hàn thuận miệng xổ đại: “Cố Hàm.”

Người phỏng vấn một bên điền lí lịch một bên lại hỏi:“ đôi mắt của cậu là bẩm sinh, hay có phẫu thuật?”

Rõ ràng gương đồng đã đưa ra đáp án, nhưng họ vẫn khó có thể tin. Họ đều nghĩ rằng Ngụy Thiên Khâm đã sở hữu đôi mắt đẹp hoàn mĩ nhưng cậu trai ở trước mặt còn có đôi mắt đẹp hơn gấp vạn lần.

Tuy hai đôi mắt này nhìn thì thấy giống nhau, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ nhận ra so với cậu trai trước mắt thì đôi mắt Ngụy Thiên Khâm lộ ra là hàng pha kè.

Hạ Cô Hàn cười khẽ một tiếng, có chút cuồng vọng mà hỏi lại: “Trên đời này có ai phẫu thuật được đôi mắt như vậy ư?”

Bà người phỏng vấn bị câu nói của y làm cho nghẹn họng, tuy cảm thấy Hạ Cô Hàn cuồng vọng nhưng quả thật trên đời này ai phẫu thuật ra được đôi mắt xinh đẹp có hồn như thế?



“ Được rồi, cậu thông qua phỏng vấn.”

Người phỏng vấn đưa cho Hạ Cô Hàn một tờ giấy lại nói tiếp:“ ra cửa quẹo trái đến văn phòng số 3, tìm giám đốc Ngô. Anh ta sẽ hướng dẫn cậu.”

Cùng lúc đó, người phỏng vấn bên phải nhanh chóng khoảnh tròn vị trí đôi mắt trên giấy có tên Cố Hàm cùng số thứ tự của y.

Vì trong mắt của những người phỏng vấn ở đây, họ chỉ thấy được mỗi đôi mắt của Cố Hàm là đẹp, còn những thứ khác quá ư tầm thường.

Hạ Cô Hàn tiếp nhận tờ giấy, nhìn vị trí đôi mắt được khoanh tròn cũng không ý kiến gì, mà đi thẳng ra khỏi phỏng.

Vừa đi ra thì một bàn tay lạnh lẽo áp lên sau gáy cậu nhẹ nhàng xoa xoa, giọng nói của Cố Tấn Niên cũng trầm thấp mà ghé sát tai Hạ Cô Hàn:“ Cố Hàm, tên đẹp lắm nha.”

Hạ Cô Hàn cũng không giải thích, trực tiếp đi thẳng đến văn phòng số 3.

Trong văn phòng đã có sẵn một người một người trẻ tuổi đã thông qua phỏng vấn giống Hạ Cô Hàn, người kia do tâm trạng vui vẻ nên khi thấy Hạ Cô Hàn cũng mỉm cười gật đầu xem như chào hỏi, sau đó còn nhiệt tình nói.

“ Vị ấy là giám đốc Ngô, cậu đưa hồ sơ cho ngài ấy là được.”

Hạ Cô Hàn nói một tiếng cảm ơn, sau đó lững thững bước đến bàn mà đặt xuống hồ sơ.

Giám đốc Ngô đầu cũng chưa ngẩng, chỉ liếc nhìn hồ sơ một cái sau đó mở miệng có lệ:“ đứng đó chờ đi, chút ta mang các ngươi đến một nơi.”

Hạ Cô Hàn bất động thanh sắc mà lui về phía sau một bước, xem ra vào làm thực tập sinh của Huy Hoàng điện ảnh sẽ phải đến một địa phương khác để tạp luyện.

Đứng hiện nửa tiếng, khoảng 5 người trẻ tuổi lục đục mở cửa bước vào, Hạ Cô Hàn nhìn lướt qua hồ sơ họ cầm thì đều thấy trên đó có khoanh đỏ.

Giám đốc Ngô cầm hồ sơ của người cuối cùng sau đó mới đứng lên mà nói.:“ Được rồi, đi thôi.”

Khi giám đốc Ngô xoay người thì cùng lúc đối diện với tầm mắt Hạ Cô Hàn, gã nhìn liền sửng sốt một hơi.

“ Cậu tên gì?” Ngô giám đốc hỏi.

Hạ Cô Hàn: “Cố Hàm.”

Giám đốc Ngô nhẩm tên Hạ Cô Hàn một lần, cũng không nói gì nhưng ánh mắt nhìn y đầy thâm ý, sau đó mới xoay lưng bước ra khỏi văn phòng.

Bảy người cũng nhanh chóng đi theo gã, khi đến ngã rẽ thì lại gặp một nhóm thực tập sinh khác từ một văn phòng gần đó bước ra.

Tuy cùng là thực tập sinh mới được nhận, nhưng nếu so về vấn đề nhan sắc thì thấy có khác biệt rõ ràng. Trong lòng Hạ Cô Hàn cũng ẩn ẩn có đáp án.

Trình Ảnh ở nhóm thực tập sinh bên này, vừa nhìn thấy Hạ Cô Hàn thì chân mày hơi nhướng nhướng.

Hai nhóm thực tập sinh nhanh chóng được đưa xuống hầm bãi đỗ xe, sau đó chia ra mà lên hai chiếc xe buýt khác nhau rời đi.

Xe buýt chở Hạ Cô Hàn vừa ra khỏi cao ốc Huy Hoàng thì rẽ hướng bên trái. Còn chiếc xe buýt kia thì lại rẽ bên phải.

Trên xe, khuôn mặt của mỗi thực tập sinh đều tràn ngập khát khao cùng khẩn trương, phảng phất như có thể vào Huy Hoàng điện ảnh thì tương lai sẽ vô cùng tươi sáng vậy.

Mọi người đều ngồi châu đầu ghé tai mà thì thầm trò chuyện.

Chỉ có Hạ Cô Hàn lên xe liền đi thẳng xuống hàng cuối mà nhắm mắt lại ngủ.

Y không biết bản thân đã ngủ bao lâu, nhưng khi cảm giác được xe dừng thì hai mắt cũng nhanh chóng mở ra, sau đó lại biếng nhác cùng dòng người bước xuống.

Mọi người đi đến một khu đất khá rộng, xung quanh lại rất ít nhà dân. Đi lên một chút thì thấy một khối đá to, phía sau khối đá là một nhà xưởng.

Giám đốc Ngô đi trước, dẫn cả nhóm thực tập sinh bước đến nhà xưởng.

“ À... Đây là kí túc xá sau này chúng tôi sẽ ở ư?”

“ Giám đốc Ngô, chúng tôi sau này sẽ ở đây ư?”



Có người nhạy bén liền phát hiện có điểm kì lạ, nên nhanh chóng hướng đến Giám đốc Ngô hỏi to.

Nhưng giám đốc Ngô lại làm như không nghe thấy, bước chân vẫn đi thẳng về phía nhà xưởng.

Dọc theo con đường rải sỏi, đi bộ tầm năm phút mọi người đã đến trước xưởng.

Ngô giám đốc: “Tới rồi, đều vào hết đi.”

Cửa nhà xưởng mở rộng, bên ngoài nhìn vào thấy bên trong được phân ra thành rất nhiều gian, nhưng không ai hiểu những gian đó dùng để làm gì.

Nhưng thực tập sinh trước đó đều dâng trào nhiệt huyết thì có chút chần chừ, không khỏi nhìn về phía giám đốc Ngô mong một câu giải thích.

Ngô giám đốc lúc này mới lộ ra nụ cười trấn an: “Đừng lo lắng, bên trong chỉ là một ít thí nghiệm, chờ mọi người thông qua ta sẽ đưa mọi người trở về kí túc xá.”

Nghe giám đốc y nói vậy, thì họ mới trấn an lại. Giám đốc Ngô bên này thấy họ không nói nữa lại cười tiếp.

“ Được rồi, đi vào thôi.”

Hạ Cô Hàn hoà vào dòng người mà đi vào bên trong xưởng. Vừa vào thì mỗi người đã được một người đàn ông đưa cho li nước, người đàn ông nở nụ cười hiền từ, giọng điệu cũng từ tốn mà nói:“ mọi người đi xa khát nước rồi đúng không, uống miếng nước thấm giọng đi.”

Thanh âm của người đàn ông như có ma lực, khiến người nghe xong lại bất giác làm theo, cả nhóm thực tập sinh vì thế mà ngửa đầu uống li nước vừa được cho.

Hạ Cô Hàn nhận li nước, ánh mắt khẽ động mà nhìn thứ bên trong li, rõ ràng trong đó là một con cổ trùng. Nhưng cũng không phải quá lợi hại, chỉ là uống vào thì khiến người y khác không nói ra sự thật mà thôi.

Trong im lặng, Hạ Cô Hàn dùng linh khí gϊếŧ chết cổ trùng trong li.

Người đàn ông thầy tất cả đều uống, duy nhất có Hạ Cô Hàn vẫn cầm li chưa động thì lên tiếng, lần này thanh âm lại thêm mơ hồ:“ uống đi, uống đi.”

Hạ Cô Hàn nhìn người đàn ông một cái, sau đó ngửa đầu uống lí uống li nước trong tay.

Cả nhóm lại di chuyển tiếp đến gian phòng thứ hai.

“Phanh!”

Một tiếng vang lớn truyền đến, mọi người nhất trí mà nhìn về phía thanh âm vừa phát ra, thì phát hiện cửa nhà xưởng đã bị đóng kín.

Người dẫn bọn họ vào đây là giám đốc Ngô cùng với người đàn ông khi nãy cũng không thấy đâu.

Nhóm thực tập sinh hai mắt nhìn nhau ngập tràn mờ mịt.

Vài giây liềm có người hô to, có người lao ra đá cửa lớn……

Nhưng vô luận bọn họ làm cái gì, cũng không có ai đáp lại.

Nhóm người lập tức nhốn nháo, đến khi có người tập tễnh từ bên trong bước ra.

Khuôn mặt méo mó, ngũ quan lệch lạc, đôi mắt bên nhỏ bên lớn, sóng mũi thấp nhưng chóp mũi lại to, miệng rộng nhưng lại xệ sát đến tận cằm.

Giống như ngũ quan của nhiều người được đặt vào mặt của hắn vậy. Vừa bước ra hắn vừa nói:“ vô dụng thôi, khi đi vào đây các người đều phải để lại bộ phận đẹp nhất trên cơ thể.”

Hắn nói xong thì Hạ Cô Hàn liền chứng thực được đáp án khi nãy của chính mình.

Huy Hoàng điện ảnh đem thực tập sinh được thông qua chia làm hai nhóm. Nhóm của Trình Ảnh khi nãy mới chính là nhóm thực tập sinh sẽ được cho ra mắt, trên hồ sơ của họ nơi được khoanh bút đen chính là những ý bộ phận chưa hoàn mĩ cần phải chỉnh sửa thay đổi. Mà nhóm của Hạ Cô Hàn bên này được khoanh bằng bút đỏ chính là những bộ phận sẽ bị lấy ra mà thay cho những người kia.

Lấy Hạ Cô Hàn làm ví dụ, trên hồ sơ của y bị khoanh đỏ ở đôi mắt, vậy thì y sẽ bị lấy đi đôi mắt. Đôi mắt của y có thể sẽ thay cho thực tập sinh hoặc nghệ sĩ nào đó trong Huy Hoàng điện ảnh, để họ có một khuôn mặt hoàn mĩ, giống như Ngụy Thiên Khâm chẳng hạn.

Cái này không chỉ là những bộ phận bên ngoài, có khi còn nội tạng bên trong thì sao?

Quả thật buôn bán nội tạng có thể kéo lợi nhuận không ít, mà những kẻ đó thấy tiền mờ mắt còn đâu nhân tính. Chưa chắc gì họ chỉ ' sử dụng' những thực tập sinh như nhóm Hạ Cô Hàn, mà có thể còn có người dân vô tội bên ngoài.

Chỉ nghĩ đến như vậy, đáy mắt Hạ Cô Hàn đều là lạnh lẽo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ông Chủ Tiệm Nhang Đèn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook