Chương 70: Thêm một cái miệng
Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
19/05/2024
Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Hạ Cô Giang hô xong thì bỗng nhớ ra hiện tại bản thân không phải ở Hạ gia, nên lập tức sửa lại.
“Hạ hội trưởng.”
Hạ Vân Khai “ ừm” một tiếng, tầm mắt không nhịn được mà nhìn ra sau lưng Hạ Cô Giang, nhưng lại nhận ra không có người cần gặp nên ánh mắt không khỏi xìu xuống đôi chút.
“ Anh ấy không đến ạ!” Hạ Cô Giang nhỏ giọng nhắc nhở.
Hạ Vân Khai: “Hắn? Hắn là ai?” vẻ mặt mờ mịt, quả thật xứng đáng nhận giải xạo cún nhất năm.
Hạ Cô Giang: “......”
Nhưng Hạ Cô Giang cũng không có tự tin để chọc lủng sự gian dối của Hạ Vân Khai.
Lúc này Sở Quân Hành cũng đã đi tới, hướng Hạ Vân Khai vươn tay: “Hạ hội trưởng, hoan nghênh ngài đến Vụ Châu chỉ đạo công tác.”
Hạ Vân Khai cùng Sở Quân Hành nắm tay, cười đến ôn tồn lễ độ: “Chỉ đạo thì không dám nhận, cùng nhau giao lưu thôi.”
Đoàn người lại hàn huyên vài câu,sau đó Hạ Cô Giang mở đường đưa Hạ Vân Khai ra xe, hướng đến khách sạn mà Bộ ngành đặc thù đã đặt trước.
Sở Quân Hành không đi cùng, vì hôm nay Hạ Vân Khai đến Vụ Châu làm giám khảo, ông chính là nhân vật thế gia tiêu biểu ngành.
Từ chuyện của hiệp hội thiên sư Hàng Châu, Bộ ngành đặc thù liền theo gió mà lên, đem lần thi tuyển này làm vô cùng long trọng, không chỉ mời các chủ gia tộc đến ngồi ghế nóng. Còn gửi thiệp mời các hội phó của Hiệp hội thiên sư khắp cả nước, mời bọn họ cùng đến.
Người sáng suốt đều nhìn ra được, chính phủ nói thi tuyển chỉ để ngụy trang, trên thực tế chính là muốn mượn cơ hội để cải cách cái giới thiên sư này, sẵn tiện mở đường để thành lập bộ ngành giám sát Thiên sư.
Tuy có người phản đối, nhưng tổng thể vẫn chiếm được số đông. Mà thái độ của chính phủ lại tốt, không áp bách nạnh hẹ, mà còn đối xử với họ như VIP.
Mà mấy năm nay, thật sự Hiệp hội thiên sư quả thật loạn không ít, không nói xa chỉ 2-3 tháng gần đây đại án đều dính đến thiên sư. Quả thật rất cần thiết để lập nên Bộ ngành giám sát, mà thành viên trong Bộ giám sát này sẽ là những cao nhân nhất đẳng trong giới thiên sư.
Còn cái bộ phận phản đối kia...
Khi Bộ ngành đặc thù lộ mặt ở Hàng Châu, thì cái bộ phận phản đối cũng phải xem lại chính năng lực của mình, xem bản thân có thể địch lại với Chính phủ hay không.
Cho nên dug không muốn nhưng khi nhận được thư mời của Bộ ngành đặc thù thì họ vẫn phải tỏ ra vui vẻ mà đến.
Đối với cái này,nhóm người Sở Quân Hành vô cùng rõ, bọn họ vô cùng thích chí mà xem cái bộ dạng không được cũng phải được của nhóm phản đối.
***
Trên xe.
Hạ Vân Khai ngồi ở ghế sau khẽ nhắm mắt dưỡng thần, bàn tay trái cầm hai viên bi lớn bóng loáng bằng hạch đào, rõ ràng ông chưa nói câu nào, nhưng không khí trên xe đều lắng đọng áp lực cực kì. Dù tài xế hay Hạ Cô Giang cũng không dám thở mạnh.
Hạ Cô Giang cả người đều ngồi thẳng thớm, ánh mắt khẽ nhìn qua kiếng chiếu hậu quan sát Hạ Vân Khai.
Cùng lúc Hạ Cô Giang đang nhìn thì ánh mắt Hạ Vân Khai bỗng nhiên mở ra, Hạ Cô Giang bị bất ngờ mà cả người đột nhiên cứng ngắt, lắp bắp hô.
“ Đại... Đại bá!”
Nhưng ánh mắt sắc bén của Hạ Vân Khai chỉ trong chớp mắt, nhanh chóng đã nhu hoà, giống như khi nãy chỉ là sự tưởng tượng của Hạ Cô Giang.
“Cô Giang à! “ Hạ Vân Khai ý cười ngâm ngâm mà mở miệng hỏi: “ con tới Vụ Châu đã bao lâu rồi?”
Hạ Cô Giang: “ dạ tầm 1 tháng rồi ạ.”
“Một tháng a.” Hạ Vân Khai nhẹ nhàng chuyển hai quả cầu bằng hạch đào “ vậy hẳn là con biết rất rõ Vụ Châu nhỉ?”
“ Dạ cũng tàm tạm ạ!” Hạ Cô Giang không biết Đại bá đang nghĩ gì, chỉ có thể suy nghĩ thật kĩ càng mà trả lời những vấn đề Hạ Vân Khai.
Hạ Vân Khai: “Ta hiện tại không muốn về khách sạn, Cô Giang còn có thể làm hướng dẫn viên cho đại bá hay không?”
Hạ Cô Giang giờ phút này loading thành công.
Hạ Vân Khai đây là muốn đi tìm Hạ Cô Hàn, nhưng lại không muốn nói thẳng, cứ điên cuồng ám chỉ thì cậu có mọc thêm 5 cái não mới biết được.
Tuy Hạ Cô Giang kính sợ Hạ Vân Khai nhưng khi cậu làm đúng thời không có gì phải e ngại và hơn hết Hạ Vân Khai cũng không ra tay tàn nhẫn.
Hạ Cô Giang giả điên, nghe không hiểu ám chỉ của đại bá, vẻ mặt vẫn cứ nghiêm trang chỉnh tề mà nói:“ thưa đại bá, con nguyện vì ngài làm hướng dẫn viên, chỉ là....” Cậu ngừng một chút lại nói nói:“ tuy con ở Vụ Châu một tháng, nhưng ngày nào cũng bận rộn công việc, vẫn chưa đến những danh lam thắng cảnh nổi tiếng của Vụ Châu. Nên vì không để đại bá thất vọng con xin phép đề cử Tiểu Lý, cậu ấy là người Vụ Châu, sẽ biết rõ mọi thứ hơn còn ạ!”
Tiểu Lý là cấp dưới của Sở Quân Hành, tạm thời được phái tới làm bác tài cho Hạ Vân Khai.
Tiểu Lý nghe vậy liền lộ ra nụ cười sang sảng tiêu chuẩn nhiệt tình.
“Đúng vậy Hạ hội trưởng, tôi chính là cái google map của Vụ Châu này, đảm bảo sẽ làm ngài hài lòng.”
Tiểu Lý vừa lái xe vừa nói đến tung bay nước miếng, giới thiệu danh lam thắng cảnh Vụ Châu không thua kém mấy anh chị hướng dẫn viên du lịch chuyên nghiệp, âm lượng vừa đủ, nhấn âm lên xuống diễn cảm không thua quảng cáo travel, đúng chuẩn google map, chỉ thiếu mỗi đoạn 500m rẽ phải, 200m chạy vòng bùng binh.
Hạ Vân Khai: “......”
Đừng tưởng rằng ông không thấy được Hạ Cô Giang cúi đầu cười trộm, thằng nhóc con này là cố tình kiếm mối.
“Đi hẻm Ôm Nguyệt.” Hạ Vân Khai rốt cuộc vẫn nói ra địa điểm cần đến.
Hạ Cô Giang ngồi cố nín cười, vừa nghe thì nhẹ mỉm cười chuẩn các anh giai đa cấp:“ đại bá, vậy không tốt hơn sao? Ngài không nói sao người khác biết ngài nghĩ thế nào. Giống như thương yêu vậy á, chỉ có nói ra hoặc biểu đạt ra thì đối phương mới biết được.”
Hạ Cô Giang cho rằng Hạ Vân Khai cùng Hạ Cô Hàn có hiểu lầm, nên định làm thanh niên hoặc giải đứng giữa hàn gắn vết nứt cho hai cha con.
Hạ Vân Khai liếc Hạ Cô Giang một cái, “ dạo này con biết cách nói chuyện hơn rồi nhỉ.”
Hạ Cô Giang còn muốn nói tiếp thì vừa há miệng đã nhận ra cậu lại không ngậm vào được, đúng chuẩn cái gọi là há thì được mà ngậm thì không, xém chút nước miếng cũng chảy ra, khiến Hạ Cô Giang hốt hoảng vội xoay đầu nhìn Hạ Vân Khai cố gắng “Ô ô ô” xin tha.
- - đại bá, con biết sai rồi!
“ con quá ồn.” Hạ Vân Khai hai mắt khẽ khép lại, bộ dáng như cha già nghỉ ngơi mà nhả thêm câu vàng ngọc. Truyện Linh Dị
“ Ảnh hưởng ta nghỉ ngơi.”
Hạ Cô Giang: “......”
Tiểu Lý bên này nhìn hai người mà mắc cười không thôi, nhưng nghĩ đến Hạ Vân Khai bất động thanh sắc mà khiến Hạ Cô Giang há miệng thế kia thì anh cũng không dám cười, thành thật mà tập trung lái đến hẻm Ôm Nguyệt.
***
Cùng thời gian, Hạ Cô Hàn nghênh đón một vị khách mới.
>/>
Vị khách này là người Chu Chí Cường giới thiệu, hiện tại trong giới giải trí ai cũng biết Chu Chí Cường có quen biết một vị cao nhân. Gần đây, cũng có không ít người muốn nhờ Chu Chí Cường làm trung gian để gặp vị cao nhân đó.
Bất quá Chu Chí Cường cũng không phải ai đến cũng không cự tuyệt, gã ít nhiều cũng biết tính cách Hạ Cô Hàn, tuy y thích tiền là thật, nhưng vô cùng lười và là người có nguyên tắc riêng.
Cho nên những người muốn thỉnh Hạ Cô Hàn đoán mệnh, sửa mệnh thì rõ ràng là có ý xấu. Chu Chí Cường không cần suy nghĩ thì lập tức từ chối.
Không phảo gã không muốn kiếm chút tiền cò, mà gã biết một điều đó chính là nếu gã giới thiệu mấy người kì lạ đến cửa hàng Hạ Cô Hàn, thì cái dây liên hệ với Hạ Cô Hàn cũng bị chính gã tự cắt đứt. Gã vẫn muốn ôm đùi Hạ Cô Hàn nên không ngu mà làm những chuyện có hại cho bản thân.
Cho nên người tìm đến được Cửa hàng nhang đèn. Luôn là khách hàng mà Chu Chí Cường cố gắng sàng lọc cẩn thận nhất.
Người lần này đến cửa chính là một đồng nghiệp cũ trước lại cùng làm ở Tinh Quang Giải Trí với Chu Chí Cường - tên là Cốc Duy Nguyên.
Sau khi Chu Chí Cường vào làm ở Tinh Quang Giải Trí không lâu thì Cốc Duy Nguyên lại từ chức quản lí, sau đó ra ngoài lập một công ty truyền thông, thay mặt không ít nghệ sĩ PR, sau đó đã trở thành ông chủ chân chính, so với Chu Chí Cường hơn rất nhiều.
Hai người hai công ty nên không có xã giao gì nhiều, Cốc Duy Nguyên sau khi phát đạt cũng khinh thường Chu Chí Cường ra mặt, chứ đừng nói chi là liên lạc. Lần này đúng là không còn biện pháp nào khác, mới đến tìm Chu Chí Cường hỗ trợ...
Khi Chu Chí Cường đến thì Cốc Duy Nguyên không nói lời nào, chỉ kéo lên vạt áo cho gã nhìn.
Chu Chí Cường thật không hiểu, nhưng vừa nhìn thoáng đã lập tức sợ hãi m
Cốc Duy Nguyên cũng nhận ra vẻ mặt hoảng sợ của Chu Chí Cường nên buông xuống vạt áo, thống khổ mà nói.
“ Bộ dáng tôi như vậy cậu cũng thấy rồi đó. Hai tháng nay, tôi đã chạy khắp các bệnh viện nổi tiếng cả nước, kết quả là phẫu thuật rồi uống thuốc tây, rồi thuốc nam, thuốc bắc cũng không thể khỏi. Ngược lại nó càng ngày càng nghiêm trọng. Tôi nghe mọi người nói cậu có quên biết một vị đại sư cao tay, tôi hiện tại không biết làm thế nào mới tìm đến cậu, mong cậu giúp tôi liên hệ với vị đại sư đó.”
Cốc Duy Nguyên cũng lag người biết điều, nên nói xong liền nhanh chóng rút từ túi ra một bao lì xì đưa Chu Chí Cường, xem như phí giới thiệu.
Bao lì xì rất dày, cũng coi như thành ý tràn đầy.
Chu Chí Cường chưa hồi phục tinh thần từ lúc nhìn thấy bụng của Cốc Duy Nguyên, thẳng đến khi bao lì xì đưa tới trước mặt, gã mới phản ứng lại mà do dự trong chốc lát, sau đó cũng vươn tay nhận lấy bao lì xì của Cốc Duy Nguyên.
Chu Chí Cường nhìn thoáng qua thời gian, lúc này cũng không phải thời gian nghỉ ngơi,nên liền nói: “ được rồi, để tôi đưa anh đến đó.”
Cốc Duy Nguyên vừa nghe thì kích động vô cùng, Chu Chí Cường cũng nhanh chóng dặn tiếp một câu:“ nhưng cao nhân tính tình cổ quái, tôi hiện tại cũng không dám bảo đảm đưa anh qua sẽ thấy ngài ấy.”
Cửa hàng nhang đèn mở cửa tùy tâm tình của Hạ Cô Hàn, quả thật muốn gặp Hạ Cô Hàn còn phải tùy duyên.
Cốc Duy Nguyên chua xót mà cười cười: “Tận nhân lực, tri thiên mệnh đi.”
• Tận nhân lực, tri thiên mệnh: hãy cố gắng làm hết sức mình, rồi thành hay bại mới biết được mệnh trời.
***
Chu Chí Cường mang theo Cốc Duy Nguyên đến cửa hàng nhang đèn, khi thấy cửa hàng mở một cánh cửa gã thở nhẹ nhõm một hơi, sau đó xoay sang Cốc Duy Nguyên nói.
“ Xem ra vận khí anh không tồi, ông chủ nhỏ hôm nay mở cửa tiệm nha.”
Dứt lời, liền đi vào bên trong cửa hàng, cung kính mà hướng về phía sau quầy thu ngân nói: “ ông chủ Hạ, tôi đưa khách tới.”
Không những thế Chu Chí Cường còn chủ động mà rút ra một phần lì xì mà Cốc Duy Nguyên đưa, giao cho Hạ Cô Hàn.
Sau đó Cốc Duy Nguyên liền nhìn thấy một người thanh niên bộ dáng tinh xảo xinh đẹp từ từ ngồi thẳng dậy trên ghế matxa.
Tuy Cốc Duy Nguyên đã quen nhìn mỹ nhân, nam thần trong giới nhưng khoảng khắc khi vừa nhìn thấy Hạ Cô Hàn gã cũng bị giá trị nhan sắc của y làm cho kinh diễm.
Sau đó lại ý thức được người vừa trẻ vừa đẹp này lại chính là cao nhân trong miệng Chu Chí Cường.
Cốc Duy Nguyên trong lòng lập tức dâng lên hoài nghi. Gã không thể không nghi ngờ Chu Chí Cường cùng người trước mặt đã bắt tay với nhau, chủ yếu để lừa tiền gã.
Bất quá Cốc Duy Nguyên cũng không đem nghi hoặc trong lòng lộ ra ngoài mặt, tình huống hiện tại của gã không hề lạc quan chút nào, vô luận đối phương có phải là kẻ lừa đảo hay không, gã cũng phải thử mới được.
Có khi đối phương thật sự là cao nhân không chừng!
Cốc Duy Nguyên khẽ cắn môi, hữu khí vô lực mà mở miệng: “ ông chủ Hạ, xin ngài hãy giúp tôi.”
Hạ Cô Hàn lấy phí giới thiệu từ Chu Chí Cường, cũng không nhìn về vị khách nhân.
Cốc Duy Nguyên bề ngoài khoảng 40, không cao không thấp, những lại rất gầy. Có thể thấy rõ mạch máu cùng gân hằn lên làn da.
Book dáng tiều tụy, môi trắng bệch, làn da vàng nến, ánh mắt đều ảm đạm lộ rõ sự mệt mỏi. Quả thật không khác gì với yêu tình hút dương khí, có chút túng dục quá độ.
Cốc Duy Nguyên bận một cây áo sơ mi trắng đóng thùng quần tây đen, giày da sáng bóng. Chỉ là gã quá gầy nên bộ đồ lại rộng thùng thình như con nít chôm đồ người lớn để bận.
“ Mấy ngày rồi không ngủ?” Hạ Cô Hàn lên tiếng hỏi gã.
Cốc Duy Nguyên cũng không bất ngờ, ai nhìn gã mà không nhận ra gã mất ngủ.
“Hơn một tháng.”
Tuy trong lòng vẫn hoài nghi nhưng Cốc Duy Nguyên vẫn trả lời thành thật với Hạ Cô Hàn.
Ánh mắt Hạ Cô Hàn nhìn từ khuôn mặt Cốc Duy Nguyên xuống, sau đó dừng ở phần bụng gã.
Cốc Duy Nguyên nhạy bén mà nhận thấy được ánh mắt Hạ Cô Hàn, theo bản năng mà né tránh, muốn dùng tay che đi, nhưng mà tay hơi hơi nâng lên lại thất bại mà buông, trong mắt toát ra vẻ chán ghét cùng sợ hãi.
Hạ Cô Hàn cười khẽ một tiếng: “ trên người của ngươi có thêm một cái miệng. Mỗi lúc ngươi ngủ nó sẽ bắt đầu nói, dùng những lời lẽ độc ác mà chửi rủa xỉ vả ngươi. Cứ như thế mỗi lần ngủ nó lại tra tấn ngươi theo cách đấy.”
Ánh mắt Hạ Cô Hàn nhìn chằm chằm vào mắt Cốc Duy Nguyên như muốn xuyên qua đôi mắt mà nhìn thấu kính hồn gã, Hạ Cô Hàn khẽ nhếch môi nhẹ nhàng nói.
“Cốc tiên sinh, ta nói có đúng không?”
Hạ Cô Giang hô xong thì bỗng nhớ ra hiện tại bản thân không phải ở Hạ gia, nên lập tức sửa lại.
“Hạ hội trưởng.”
Hạ Vân Khai “ ừm” một tiếng, tầm mắt không nhịn được mà nhìn ra sau lưng Hạ Cô Giang, nhưng lại nhận ra không có người cần gặp nên ánh mắt không khỏi xìu xuống đôi chút.
“ Anh ấy không đến ạ!” Hạ Cô Giang nhỏ giọng nhắc nhở.
Hạ Vân Khai: “Hắn? Hắn là ai?” vẻ mặt mờ mịt, quả thật xứng đáng nhận giải xạo cún nhất năm.
Hạ Cô Giang: “......”
Nhưng Hạ Cô Giang cũng không có tự tin để chọc lủng sự gian dối của Hạ Vân Khai.
Lúc này Sở Quân Hành cũng đã đi tới, hướng Hạ Vân Khai vươn tay: “Hạ hội trưởng, hoan nghênh ngài đến Vụ Châu chỉ đạo công tác.”
Hạ Vân Khai cùng Sở Quân Hành nắm tay, cười đến ôn tồn lễ độ: “Chỉ đạo thì không dám nhận, cùng nhau giao lưu thôi.”
Đoàn người lại hàn huyên vài câu,sau đó Hạ Cô Giang mở đường đưa Hạ Vân Khai ra xe, hướng đến khách sạn mà Bộ ngành đặc thù đã đặt trước.
Sở Quân Hành không đi cùng, vì hôm nay Hạ Vân Khai đến Vụ Châu làm giám khảo, ông chính là nhân vật thế gia tiêu biểu ngành.
Từ chuyện của hiệp hội thiên sư Hàng Châu, Bộ ngành đặc thù liền theo gió mà lên, đem lần thi tuyển này làm vô cùng long trọng, không chỉ mời các chủ gia tộc đến ngồi ghế nóng. Còn gửi thiệp mời các hội phó của Hiệp hội thiên sư khắp cả nước, mời bọn họ cùng đến.
Người sáng suốt đều nhìn ra được, chính phủ nói thi tuyển chỉ để ngụy trang, trên thực tế chính là muốn mượn cơ hội để cải cách cái giới thiên sư này, sẵn tiện mở đường để thành lập bộ ngành giám sát Thiên sư.
Tuy có người phản đối, nhưng tổng thể vẫn chiếm được số đông. Mà thái độ của chính phủ lại tốt, không áp bách nạnh hẹ, mà còn đối xử với họ như VIP.
Mà mấy năm nay, thật sự Hiệp hội thiên sư quả thật loạn không ít, không nói xa chỉ 2-3 tháng gần đây đại án đều dính đến thiên sư. Quả thật rất cần thiết để lập nên Bộ ngành giám sát, mà thành viên trong Bộ giám sát này sẽ là những cao nhân nhất đẳng trong giới thiên sư.
Còn cái bộ phận phản đối kia...
Khi Bộ ngành đặc thù lộ mặt ở Hàng Châu, thì cái bộ phận phản đối cũng phải xem lại chính năng lực của mình, xem bản thân có thể địch lại với Chính phủ hay không.
Cho nên dug không muốn nhưng khi nhận được thư mời của Bộ ngành đặc thù thì họ vẫn phải tỏ ra vui vẻ mà đến.
Đối với cái này,nhóm người Sở Quân Hành vô cùng rõ, bọn họ vô cùng thích chí mà xem cái bộ dạng không được cũng phải được của nhóm phản đối.
***
Trên xe.
Hạ Vân Khai ngồi ở ghế sau khẽ nhắm mắt dưỡng thần, bàn tay trái cầm hai viên bi lớn bóng loáng bằng hạch đào, rõ ràng ông chưa nói câu nào, nhưng không khí trên xe đều lắng đọng áp lực cực kì. Dù tài xế hay Hạ Cô Giang cũng không dám thở mạnh.
Hạ Cô Giang cả người đều ngồi thẳng thớm, ánh mắt khẽ nhìn qua kiếng chiếu hậu quan sát Hạ Vân Khai.
Cùng lúc Hạ Cô Giang đang nhìn thì ánh mắt Hạ Vân Khai bỗng nhiên mở ra, Hạ Cô Giang bị bất ngờ mà cả người đột nhiên cứng ngắt, lắp bắp hô.
“ Đại... Đại bá!”
Nhưng ánh mắt sắc bén của Hạ Vân Khai chỉ trong chớp mắt, nhanh chóng đã nhu hoà, giống như khi nãy chỉ là sự tưởng tượng của Hạ Cô Giang.
“Cô Giang à! “ Hạ Vân Khai ý cười ngâm ngâm mà mở miệng hỏi: “ con tới Vụ Châu đã bao lâu rồi?”
Hạ Cô Giang: “ dạ tầm 1 tháng rồi ạ.”
“Một tháng a.” Hạ Vân Khai nhẹ nhàng chuyển hai quả cầu bằng hạch đào “ vậy hẳn là con biết rất rõ Vụ Châu nhỉ?”
“ Dạ cũng tàm tạm ạ!” Hạ Cô Giang không biết Đại bá đang nghĩ gì, chỉ có thể suy nghĩ thật kĩ càng mà trả lời những vấn đề Hạ Vân Khai.
Hạ Vân Khai: “Ta hiện tại không muốn về khách sạn, Cô Giang còn có thể làm hướng dẫn viên cho đại bá hay không?”
Hạ Cô Giang giờ phút này loading thành công.
Hạ Vân Khai đây là muốn đi tìm Hạ Cô Hàn, nhưng lại không muốn nói thẳng, cứ điên cuồng ám chỉ thì cậu có mọc thêm 5 cái não mới biết được.
Tuy Hạ Cô Giang kính sợ Hạ Vân Khai nhưng khi cậu làm đúng thời không có gì phải e ngại và hơn hết Hạ Vân Khai cũng không ra tay tàn nhẫn.
Hạ Cô Giang giả điên, nghe không hiểu ám chỉ của đại bá, vẻ mặt vẫn cứ nghiêm trang chỉnh tề mà nói:“ thưa đại bá, con nguyện vì ngài làm hướng dẫn viên, chỉ là....” Cậu ngừng một chút lại nói nói:“ tuy con ở Vụ Châu một tháng, nhưng ngày nào cũng bận rộn công việc, vẫn chưa đến những danh lam thắng cảnh nổi tiếng của Vụ Châu. Nên vì không để đại bá thất vọng con xin phép đề cử Tiểu Lý, cậu ấy là người Vụ Châu, sẽ biết rõ mọi thứ hơn còn ạ!”
Tiểu Lý là cấp dưới của Sở Quân Hành, tạm thời được phái tới làm bác tài cho Hạ Vân Khai.
Tiểu Lý nghe vậy liền lộ ra nụ cười sang sảng tiêu chuẩn nhiệt tình.
“Đúng vậy Hạ hội trưởng, tôi chính là cái google map của Vụ Châu này, đảm bảo sẽ làm ngài hài lòng.”
Tiểu Lý vừa lái xe vừa nói đến tung bay nước miếng, giới thiệu danh lam thắng cảnh Vụ Châu không thua kém mấy anh chị hướng dẫn viên du lịch chuyên nghiệp, âm lượng vừa đủ, nhấn âm lên xuống diễn cảm không thua quảng cáo travel, đúng chuẩn google map, chỉ thiếu mỗi đoạn 500m rẽ phải, 200m chạy vòng bùng binh.
Hạ Vân Khai: “......”
Đừng tưởng rằng ông không thấy được Hạ Cô Giang cúi đầu cười trộm, thằng nhóc con này là cố tình kiếm mối.
“Đi hẻm Ôm Nguyệt.” Hạ Vân Khai rốt cuộc vẫn nói ra địa điểm cần đến.
Hạ Cô Giang ngồi cố nín cười, vừa nghe thì nhẹ mỉm cười chuẩn các anh giai đa cấp:“ đại bá, vậy không tốt hơn sao? Ngài không nói sao người khác biết ngài nghĩ thế nào. Giống như thương yêu vậy á, chỉ có nói ra hoặc biểu đạt ra thì đối phương mới biết được.”
Hạ Cô Giang cho rằng Hạ Vân Khai cùng Hạ Cô Hàn có hiểu lầm, nên định làm thanh niên hoặc giải đứng giữa hàn gắn vết nứt cho hai cha con.
Hạ Vân Khai liếc Hạ Cô Giang một cái, “ dạo này con biết cách nói chuyện hơn rồi nhỉ.”
Hạ Cô Giang còn muốn nói tiếp thì vừa há miệng đã nhận ra cậu lại không ngậm vào được, đúng chuẩn cái gọi là há thì được mà ngậm thì không, xém chút nước miếng cũng chảy ra, khiến Hạ Cô Giang hốt hoảng vội xoay đầu nhìn Hạ Vân Khai cố gắng “Ô ô ô” xin tha.
- - đại bá, con biết sai rồi!
“ con quá ồn.” Hạ Vân Khai hai mắt khẽ khép lại, bộ dáng như cha già nghỉ ngơi mà nhả thêm câu vàng ngọc. Truyện Linh Dị
“ Ảnh hưởng ta nghỉ ngơi.”
Hạ Cô Giang: “......”
Tiểu Lý bên này nhìn hai người mà mắc cười không thôi, nhưng nghĩ đến Hạ Vân Khai bất động thanh sắc mà khiến Hạ Cô Giang há miệng thế kia thì anh cũng không dám cười, thành thật mà tập trung lái đến hẻm Ôm Nguyệt.
***
Cùng thời gian, Hạ Cô Hàn nghênh đón một vị khách mới.
>/>
Vị khách này là người Chu Chí Cường giới thiệu, hiện tại trong giới giải trí ai cũng biết Chu Chí Cường có quen biết một vị cao nhân. Gần đây, cũng có không ít người muốn nhờ Chu Chí Cường làm trung gian để gặp vị cao nhân đó.
Bất quá Chu Chí Cường cũng không phải ai đến cũng không cự tuyệt, gã ít nhiều cũng biết tính cách Hạ Cô Hàn, tuy y thích tiền là thật, nhưng vô cùng lười và là người có nguyên tắc riêng.
Cho nên những người muốn thỉnh Hạ Cô Hàn đoán mệnh, sửa mệnh thì rõ ràng là có ý xấu. Chu Chí Cường không cần suy nghĩ thì lập tức từ chối.
Không phảo gã không muốn kiếm chút tiền cò, mà gã biết một điều đó chính là nếu gã giới thiệu mấy người kì lạ đến cửa hàng Hạ Cô Hàn, thì cái dây liên hệ với Hạ Cô Hàn cũng bị chính gã tự cắt đứt. Gã vẫn muốn ôm đùi Hạ Cô Hàn nên không ngu mà làm những chuyện có hại cho bản thân.
Cho nên người tìm đến được Cửa hàng nhang đèn. Luôn là khách hàng mà Chu Chí Cường cố gắng sàng lọc cẩn thận nhất.
Người lần này đến cửa chính là một đồng nghiệp cũ trước lại cùng làm ở Tinh Quang Giải Trí với Chu Chí Cường - tên là Cốc Duy Nguyên.
Sau khi Chu Chí Cường vào làm ở Tinh Quang Giải Trí không lâu thì Cốc Duy Nguyên lại từ chức quản lí, sau đó ra ngoài lập một công ty truyền thông, thay mặt không ít nghệ sĩ PR, sau đó đã trở thành ông chủ chân chính, so với Chu Chí Cường hơn rất nhiều.
Hai người hai công ty nên không có xã giao gì nhiều, Cốc Duy Nguyên sau khi phát đạt cũng khinh thường Chu Chí Cường ra mặt, chứ đừng nói chi là liên lạc. Lần này đúng là không còn biện pháp nào khác, mới đến tìm Chu Chí Cường hỗ trợ...
Khi Chu Chí Cường đến thì Cốc Duy Nguyên không nói lời nào, chỉ kéo lên vạt áo cho gã nhìn.
Chu Chí Cường thật không hiểu, nhưng vừa nhìn thoáng đã lập tức sợ hãi m
Cốc Duy Nguyên cũng nhận ra vẻ mặt hoảng sợ của Chu Chí Cường nên buông xuống vạt áo, thống khổ mà nói.
“ Bộ dáng tôi như vậy cậu cũng thấy rồi đó. Hai tháng nay, tôi đã chạy khắp các bệnh viện nổi tiếng cả nước, kết quả là phẫu thuật rồi uống thuốc tây, rồi thuốc nam, thuốc bắc cũng không thể khỏi. Ngược lại nó càng ngày càng nghiêm trọng. Tôi nghe mọi người nói cậu có quên biết một vị đại sư cao tay, tôi hiện tại không biết làm thế nào mới tìm đến cậu, mong cậu giúp tôi liên hệ với vị đại sư đó.”
Cốc Duy Nguyên cũng lag người biết điều, nên nói xong liền nhanh chóng rút từ túi ra một bao lì xì đưa Chu Chí Cường, xem như phí giới thiệu.
Bao lì xì rất dày, cũng coi như thành ý tràn đầy.
Chu Chí Cường chưa hồi phục tinh thần từ lúc nhìn thấy bụng của Cốc Duy Nguyên, thẳng đến khi bao lì xì đưa tới trước mặt, gã mới phản ứng lại mà do dự trong chốc lát, sau đó cũng vươn tay nhận lấy bao lì xì của Cốc Duy Nguyên.
Chu Chí Cường nhìn thoáng qua thời gian, lúc này cũng không phải thời gian nghỉ ngơi,nên liền nói: “ được rồi, để tôi đưa anh đến đó.”
Cốc Duy Nguyên vừa nghe thì kích động vô cùng, Chu Chí Cường cũng nhanh chóng dặn tiếp một câu:“ nhưng cao nhân tính tình cổ quái, tôi hiện tại cũng không dám bảo đảm đưa anh qua sẽ thấy ngài ấy.”
Cửa hàng nhang đèn mở cửa tùy tâm tình của Hạ Cô Hàn, quả thật muốn gặp Hạ Cô Hàn còn phải tùy duyên.
Cốc Duy Nguyên chua xót mà cười cười: “Tận nhân lực, tri thiên mệnh đi.”
• Tận nhân lực, tri thiên mệnh: hãy cố gắng làm hết sức mình, rồi thành hay bại mới biết được mệnh trời.
***
Chu Chí Cường mang theo Cốc Duy Nguyên đến cửa hàng nhang đèn, khi thấy cửa hàng mở một cánh cửa gã thở nhẹ nhõm một hơi, sau đó xoay sang Cốc Duy Nguyên nói.
“ Xem ra vận khí anh không tồi, ông chủ nhỏ hôm nay mở cửa tiệm nha.”
Dứt lời, liền đi vào bên trong cửa hàng, cung kính mà hướng về phía sau quầy thu ngân nói: “ ông chủ Hạ, tôi đưa khách tới.”
Không những thế Chu Chí Cường còn chủ động mà rút ra một phần lì xì mà Cốc Duy Nguyên đưa, giao cho Hạ Cô Hàn.
Sau đó Cốc Duy Nguyên liền nhìn thấy một người thanh niên bộ dáng tinh xảo xinh đẹp từ từ ngồi thẳng dậy trên ghế matxa.
Tuy Cốc Duy Nguyên đã quen nhìn mỹ nhân, nam thần trong giới nhưng khoảng khắc khi vừa nhìn thấy Hạ Cô Hàn gã cũng bị giá trị nhan sắc của y làm cho kinh diễm.
Sau đó lại ý thức được người vừa trẻ vừa đẹp này lại chính là cao nhân trong miệng Chu Chí Cường.
Cốc Duy Nguyên trong lòng lập tức dâng lên hoài nghi. Gã không thể không nghi ngờ Chu Chí Cường cùng người trước mặt đã bắt tay với nhau, chủ yếu để lừa tiền gã.
Bất quá Cốc Duy Nguyên cũng không đem nghi hoặc trong lòng lộ ra ngoài mặt, tình huống hiện tại của gã không hề lạc quan chút nào, vô luận đối phương có phải là kẻ lừa đảo hay không, gã cũng phải thử mới được.
Có khi đối phương thật sự là cao nhân không chừng!
Cốc Duy Nguyên khẽ cắn môi, hữu khí vô lực mà mở miệng: “ ông chủ Hạ, xin ngài hãy giúp tôi.”
Hạ Cô Hàn lấy phí giới thiệu từ Chu Chí Cường, cũng không nhìn về vị khách nhân.
Cốc Duy Nguyên bề ngoài khoảng 40, không cao không thấp, những lại rất gầy. Có thể thấy rõ mạch máu cùng gân hằn lên làn da.
Book dáng tiều tụy, môi trắng bệch, làn da vàng nến, ánh mắt đều ảm đạm lộ rõ sự mệt mỏi. Quả thật không khác gì với yêu tình hút dương khí, có chút túng dục quá độ.
Cốc Duy Nguyên bận một cây áo sơ mi trắng đóng thùng quần tây đen, giày da sáng bóng. Chỉ là gã quá gầy nên bộ đồ lại rộng thùng thình như con nít chôm đồ người lớn để bận.
“ Mấy ngày rồi không ngủ?” Hạ Cô Hàn lên tiếng hỏi gã.
Cốc Duy Nguyên cũng không bất ngờ, ai nhìn gã mà không nhận ra gã mất ngủ.
“Hơn một tháng.”
Tuy trong lòng vẫn hoài nghi nhưng Cốc Duy Nguyên vẫn trả lời thành thật với Hạ Cô Hàn.
Ánh mắt Hạ Cô Hàn nhìn từ khuôn mặt Cốc Duy Nguyên xuống, sau đó dừng ở phần bụng gã.
Cốc Duy Nguyên nhạy bén mà nhận thấy được ánh mắt Hạ Cô Hàn, theo bản năng mà né tránh, muốn dùng tay che đi, nhưng mà tay hơi hơi nâng lên lại thất bại mà buông, trong mắt toát ra vẻ chán ghét cùng sợ hãi.
Hạ Cô Hàn cười khẽ một tiếng: “ trên người của ngươi có thêm một cái miệng. Mỗi lúc ngươi ngủ nó sẽ bắt đầu nói, dùng những lời lẽ độc ác mà chửi rủa xỉ vả ngươi. Cứ như thế mỗi lần ngủ nó lại tra tấn ngươi theo cách đấy.”
Ánh mắt Hạ Cô Hàn nhìn chằm chằm vào mắt Cốc Duy Nguyên như muốn xuyên qua đôi mắt mà nhìn thấu kính hồn gã, Hạ Cô Hàn khẽ nhếch môi nhẹ nhàng nói.
“Cốc tiên sinh, ta nói có đúng không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.