Ông Chủ Tiệm Xăm Xuất Ngũ Và Bà Chủ Tiệm Bánh Ngọt Bệnh Kiều
Chương 25: Chị Dâu
Tiểu Hoa Miêu
10/05/2024
Hạ Chi Nam đi rồi, nhóc mập mới rồi còn la lối khóc lóc chơi xấu chạy như điên như dại đến, khó hiểu hỏi: “Bà ơi, trời tối mịt thế này, chị Hạ qua đó một mình không thành vấn đề chứ?”
“Ai nói một mình.”
“Sao ạ?” Đứa bé nghe không hiểu.
Thím Trương cười đầy thần bí, nói lời ẩn ý: “Lúc đi một mình, lúc về, tuyệt đối thành đôi.”
“Vì sao?”
Mặt mày thím Trương phơi phới hồng hào, nói giọng rất đắc ý.
“Bởi vì chú Đông nhà cháu tính tình tùy ý, miệng cứng, nhưng lòng mềm.”
Ngoài nhà gió lạnh phơ phất, ánh nắng chiều nhanh chóng bị bóng tối vô biên cắn nuốt.
Lúc ra ngoài, không trung đột nhiên lất phất mưa nhỏ, từng làn mưa bụi tinh mịn phủ lên trấn nhỏ một tầng khăn che màu bạc.
Hạ Chi Nam mở chiếc ô giấy vẽ hoa sen, giày cao gót đạp trên phiến đá xanh bị nước mưa làm cho ướt nhẹp, bọt nước văng khắp nơi, tựa như những viên trân châu trong suốt.
Con đường này cô đã rất quen thuộc.
Ra khỏi hẻm nhỏ uốn lượn, rẽ phải đến con đường ven sông, bên bờ sông là những ngôi nhà cổ xưa ngói xám tường trắng loang lổ rêu xanh cùng dấu vết tang thương năm tháng để lại.
Đầu cầu hai cây hoa quế lắc lư trong mưa gió, từng đóa hoa đỏ rực bị gió thổi rơi đầy đất, hương hoa thanh nhã thấm vào không khí, len lỏi qua làn mưa bụi lạnh lẽo quanh quẩn bên chóp mũi.
Cô đứng yên bên gốc đại thụ, bên tai ngoài tiếng gió thổi uyển chuyển nhẹ nhàng còn có tiếng nồi niêu bát đĩa leng keng.
Đầu cầu bên kia, bé trai mặc đồng phục trường dầm mưa chạy tới, một tay bảo vệ đồ ăn trong bát, đưa đến nhà nào đó ở đầu bên này, lúc về cậu bé lại bưng đĩa bánh bột ngô nóng hầm hập, vừa chạy vừa ăn, rõ ràng đang dầm mưa song nụ cười lại vô cùng thỏa mãn.
Thật bình yên.
Tất cả tựa như liều thuốc chữa lành vết thương vô cùng hữu hiệu.
Cổ trấn bước vào đêm thu, dù mưa cũng không thấy lạnh chút nào.
Tới giờ này, các cửa hàng ven đường hầu như đã đóng cửa.
Ánh đèn trước cửa “Tiệm Xăm Đông Phong” sáng lên, bóng đèn đã rất cũ, chiếu xuống mặt đất ướt át một vầng sáng vàng ấm áp.
Hạ Chi Nam thu ô, vừa lúc bị giọt mưa đọng trên mái hiên rơi trúng trán, cô giơ tay khẽ lau, thuận tiện sửa sang lại mái tóc dài đen nhánh sau gáy.
Ngụy Đông vừa mới xong xăm cho người ta, đúng lúc kết thúc công việc, anh nghe thấy tiếng bước chân, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, hơi thở thoáng dừng hai giây.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, người phụ nữ mặc chiếc sườn xám màu xanh nhạt, chất vải tơ tằm mềm mịn, cổ áo đứng, chít eo, xẻ tà cao, vừa cao quý đoan trang lại rất có hương vị phụ nữ.
Vóc dáng cô cao gầy thon gọn, là loại gầy mà không yếu, hình dáng khuôn ngực no đủ căng tròn, bờ mông mượt mà, đường cong lả lướt hấp dẫn.
Người đàn ông vô thức liếm môi dưới.
Đêm đó anh chính mắt nhìn thấy, thật là dáng người khiến người ta phát cuồng.
“Sao cô lại tới đây?” Ngụy Đông hô một tiếng, vẫn là giọng điệu không nóng không lạnh.
Hạ Chi Nam bỏ qua câu chào không tính là hữu nghị của anh, nâng bước tiến vào trong tiệm, đặt hộp cơm đóng gói tốt lên bàn nhỏ, đứng dưới quốc kỳ đỏ tươi, xoay người nhìn anh.
“Thím Trương sợ anh bị đói, tôi đưa cơm thay thím ấy.”
Màu giọng của cô rất đặc biệt, mềm mà không dính, lại mang theo chút quật cường.
Người đàn ông đầu trọc ghé vào trên ghế làm đẹp nghe tiếng, hai mắt sáng quắc, gian nan quay người nhìn lại, khoa trương hít sâu một hơi, sau đó quay đầu nhìn về phía Ngụy Đông, vẻ mặt quái dị hô.
“Vị này chính là... chị dâu?”
Ngụy Đông: “...”
Hạ Chi Nam mở to mắt, vành tai nhanh chóng đỏ rực.
........
“Ai nói một mình.”
“Sao ạ?” Đứa bé nghe không hiểu.
Thím Trương cười đầy thần bí, nói lời ẩn ý: “Lúc đi một mình, lúc về, tuyệt đối thành đôi.”
“Vì sao?”
Mặt mày thím Trương phơi phới hồng hào, nói giọng rất đắc ý.
“Bởi vì chú Đông nhà cháu tính tình tùy ý, miệng cứng, nhưng lòng mềm.”
Ngoài nhà gió lạnh phơ phất, ánh nắng chiều nhanh chóng bị bóng tối vô biên cắn nuốt.
Lúc ra ngoài, không trung đột nhiên lất phất mưa nhỏ, từng làn mưa bụi tinh mịn phủ lên trấn nhỏ một tầng khăn che màu bạc.
Hạ Chi Nam mở chiếc ô giấy vẽ hoa sen, giày cao gót đạp trên phiến đá xanh bị nước mưa làm cho ướt nhẹp, bọt nước văng khắp nơi, tựa như những viên trân châu trong suốt.
Con đường này cô đã rất quen thuộc.
Ra khỏi hẻm nhỏ uốn lượn, rẽ phải đến con đường ven sông, bên bờ sông là những ngôi nhà cổ xưa ngói xám tường trắng loang lổ rêu xanh cùng dấu vết tang thương năm tháng để lại.
Đầu cầu hai cây hoa quế lắc lư trong mưa gió, từng đóa hoa đỏ rực bị gió thổi rơi đầy đất, hương hoa thanh nhã thấm vào không khí, len lỏi qua làn mưa bụi lạnh lẽo quanh quẩn bên chóp mũi.
Cô đứng yên bên gốc đại thụ, bên tai ngoài tiếng gió thổi uyển chuyển nhẹ nhàng còn có tiếng nồi niêu bát đĩa leng keng.
Đầu cầu bên kia, bé trai mặc đồng phục trường dầm mưa chạy tới, một tay bảo vệ đồ ăn trong bát, đưa đến nhà nào đó ở đầu bên này, lúc về cậu bé lại bưng đĩa bánh bột ngô nóng hầm hập, vừa chạy vừa ăn, rõ ràng đang dầm mưa song nụ cười lại vô cùng thỏa mãn.
Thật bình yên.
Tất cả tựa như liều thuốc chữa lành vết thương vô cùng hữu hiệu.
Cổ trấn bước vào đêm thu, dù mưa cũng không thấy lạnh chút nào.
Tới giờ này, các cửa hàng ven đường hầu như đã đóng cửa.
Ánh đèn trước cửa “Tiệm Xăm Đông Phong” sáng lên, bóng đèn đã rất cũ, chiếu xuống mặt đất ướt át một vầng sáng vàng ấm áp.
Hạ Chi Nam thu ô, vừa lúc bị giọt mưa đọng trên mái hiên rơi trúng trán, cô giơ tay khẽ lau, thuận tiện sửa sang lại mái tóc dài đen nhánh sau gáy.
Ngụy Đông vừa mới xong xăm cho người ta, đúng lúc kết thúc công việc, anh nghe thấy tiếng bước chân, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, hơi thở thoáng dừng hai giây.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, người phụ nữ mặc chiếc sườn xám màu xanh nhạt, chất vải tơ tằm mềm mịn, cổ áo đứng, chít eo, xẻ tà cao, vừa cao quý đoan trang lại rất có hương vị phụ nữ.
Vóc dáng cô cao gầy thon gọn, là loại gầy mà không yếu, hình dáng khuôn ngực no đủ căng tròn, bờ mông mượt mà, đường cong lả lướt hấp dẫn.
Người đàn ông vô thức liếm môi dưới.
Đêm đó anh chính mắt nhìn thấy, thật là dáng người khiến người ta phát cuồng.
“Sao cô lại tới đây?” Ngụy Đông hô một tiếng, vẫn là giọng điệu không nóng không lạnh.
Hạ Chi Nam bỏ qua câu chào không tính là hữu nghị của anh, nâng bước tiến vào trong tiệm, đặt hộp cơm đóng gói tốt lên bàn nhỏ, đứng dưới quốc kỳ đỏ tươi, xoay người nhìn anh.
“Thím Trương sợ anh bị đói, tôi đưa cơm thay thím ấy.”
Màu giọng của cô rất đặc biệt, mềm mà không dính, lại mang theo chút quật cường.
Người đàn ông đầu trọc ghé vào trên ghế làm đẹp nghe tiếng, hai mắt sáng quắc, gian nan quay người nhìn lại, khoa trương hít sâu một hơi, sau đó quay đầu nhìn về phía Ngụy Đông, vẻ mặt quái dị hô.
“Vị này chính là... chị dâu?”
Ngụy Đông: “...”
Hạ Chi Nam mở to mắt, vành tai nhanh chóng đỏ rực.
........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.