Ông Chủ Tiệm Xăm Xuất Ngũ Và Bà Chủ Tiệm Bánh Ngọt Bệnh Kiều

Chương 20: Không Có Giới Hạn

Tiểu Hoa Miêu

09/05/2024

2 giờ đêm, trấn nhỏ lặng ngắt như tờ.

Hạ Chi Nam nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, cô trực tiếp rời giường, to gan đến gõ cửa phòng người đàn ông.

Đợi nửa ngày, trước sau vẫn không có người trả lời.

Cô tiếp tục gõ cửa, vẫn không có động tĩnh, đương lúc cô định từ bỏ, cửa gỗ nặng trịnh đột nhiên mở ra.

Người đàn ông để trần nửa thân trên, đường cong cơ bắp rõ ràng, dây quần sẫm màu quấn ở bên hông, lúc này một bàn tay to đang đặt trên đó, thong dong thắt lại.

“Có việc gì?”

Hạ Chi Nam không thấp, nhưng đứng ở trước mặt anh vẫn bị áp chế.

“Chờ tôi tìm được nơi thích hợp, tôi sẽ lập tức dọn đi.”

Ngụy Đông mắt nhắm mắt mở, hai tay khoanh trước ngực lười biếng dựa vào khung cửa, mấy ngày trước anh bận tối mày tối mặt, hai mắt không mở nổi.

Ánh đèn mờ tối trên hành lang hắt lên gương mặt anh, cảm giác lập thể càng thêm khắc sâu, sống mũi cao thẳng, hai cánh môi no đủ mấp máy.

“Ở lại đi.”

“Cái gì?” Cô tưởng mình nghe nhầm.

“Tôi nói, cô thích ở thì cứ ở đi.”

Bả vai Hạ Chi Nam sụp xuống, trong lòng thoải mái hơn không ít, “Nếu không… anh cứ báo tiền thuê nhà đi, tôi sẽ không trả giá.”



Ngụy Đông đen mặt, có vẻ vẫn đang đắm chìm trong phiền muộn khi bị người ta quấy rầy mộng đẹp, giọng điệu thật sự không được tốt cho lắm.

“Cô nhiều tiền lắm sao?”

Hạ Chi Nam nghĩ đến số tiền trong thẻ tiết kiệm, gật đầu thành thật đáp, “Cũng tàm tạm.”

Người đàn ông mím môi, hết sức nghiêm túc, “Thế đưa mười vạn trước đi.”

“Anh...”

Lần này cô thật không nhịn nổi, cho anh chút thái độ tốt anh thật sự dám hất hàm lên mặt nhỉ, “Cho dù lòng dạ anh hiểm độc cũng nên có giới hạn chứ.”

Người đàn ông nghe vậy bật cười, khom lưng ghé sát vào mặt cô, nhìn đôi mắt trong trẻo long lanh, nói.

“Không có giới hạn, chuyên bẫy người từ nơi khác đến.”

“...”

Hạ Chi Nam cố nén xúc động muốn mắng người, “Vậy tiền thuê nhà...”

“Thím Trương làm chủ, cô đi tìm thím ấy là được.”

Anh đang buồn ngủ, xoay người muốn đóng cửa, ai ngờ Hạ Chi Nam đột nhiên nhớ tới cái gì, tiến lên một bước gọi anh lại, lấy hết dũng khí làm rõ mọi chuyện với anh, có điều dù đang chất vấn nhưng giọng cô vẫn từ tốn nhã nhặn.

“Lần trước anh lừa của tôi một khoản, có phải quá đáng rồi không?”

Thân hình người đàn ông chắc nịch như tòa núi cao không thể vượt qua, anh không quay đầu, cất giọng trầm thấp: “Tôi đã nói là không làm, cô cứ nhất quyết phải thêm tiền, kẻ muốn cho người muốn nhận, có gì không được đâu.”

“Quán đen.” Hạ Chi Nam làm trò mắng anh, song giọng nói lại dịu dàng như nước.



Ngụy Đông chậm rì rì xoay người, cánh tay thô to gác lên cạnh cửa, nhướng mày khiêu khích, “Về ngủ, hay là tiến vào?”

Tiến, tiến vào?

Hạ Chi Nam sửng sốt nửa giây, vành tai nhanh chóng khô nóng ửng đỏ.

“Ngủ.”

Người đàn ông giúp cô trả lời, sau đó trở tay đóng cửa.

Hạ Chi Nam nhìn chằm chằm hai cánh cửa gỗ kiểu cũ đóng chặt trước mặt, giơ tay sờ má nóng ran.

Nhân phẩm của người này.

Thật sự không thành vấn đề sao?

*

Hơn 6 giờ sáng, ngày mới lại lên.

Sau cơn mưa trấn nhỏ bị bao phủ bởi màn sương mù mông lung, trong không khí thoang thoảng hương cỏ cây thơm ngát, sương sớm khiến những đóa hoa hé nở càng thêm diễm lệ xinh đẹp.

Thím Trương hái được mấy bông hồng nở rộ trong vườn nhà, chỉ huy nhóc mập vẫn còn ngái ngủ mang sang nhà bên cho Hạ Chi Nam.

Nhóc mập dụi mắt chân đá chân siêu lẻn qua nhà bên vừa lúc đụng phải Ngụy Đông mới đi rèn luyện về, đồng hồ sinh học của anh cực biến thái, cho dù đêm trước ngủ muộn, hôm sau vẫn đúng 5 giờ tỉnh, ra ngoài chạy bộ buổi sáng.

.......

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ông Chủ Tiệm Xăm Xuất Ngũ Và Bà Chủ Tiệm Bánh Ngọt Bệnh Kiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook