Ông Chủ Tiệm Xăm Xuất Ngũ Và Bà Chủ Tiệm Bánh Ngọt Bệnh Kiều
Chương 27: Tên Của Anh
Tiểu Hoa Miêu
11/05/2024
Ngụy Đông ngẩn ra vài giây, bị giọng điệu đúng lý hợp tình của cô làm cho buồn cười.
Hiện giờ, giở trò lưu manh cũng có thể quang minh chính đại vậy sao?
Ánh mắt cô thản nhiên bình tĩnh, hơi tránh thoát khỏi trói buộc của anh, ngón tay thon dài lập tức sờ đến vạt áo sơ mi trước ngực.
Cúc thứ nhất nhanh chóng bị cởi.
Người phụ nữ tạm dừng động tác, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đen nhánh của anh, “Cúc áo, cài sai rồi.”
Người đàn ông nhướng mày hỏi, “Cho nên?”
“Tôi giúp anh cài lại.”
Sắc mặt Ngụy Đông đen sì, không lên tiếng.
Lông mi của cô uyển chuyển rung động, đôi con ngươi di chuyển theo động tác, mu bàn tay dịu dàng cọ qua vật liệu may mặc, chạm phải một làn da nóng rực.
“Lần này, đến lượt tôi hỏi anh.”
Hạ Chi Nam cởi xong toàn bộ cúc áo, vì không đủ ánh sáng nên mơ hồ chỉ thấy đường cong múi bụng, dùng mắt nhìn đã có cảm giác rất tuyệt.
Trên đỉnh đầu là ánh mắt đầy áp lực do người đàn ông mang lại, hơi thở Hạ Chi Nam vững vàng, một lần nữa cài lại cúc áo cho anh từ dưới lên trên.
“Tên.”
“Hả?” Anh không nghe rõ, cúi đầu ghé sát lại.
“Tên của anh.”
Đáy mắt Ngụy Đông thoảng qua một chút ý cười gần như không có, “Ngụy Đông.”
“Ồ.”
“Ồ cái gì?”
“Đã biết.”
Chờ cúc trên cùng cũng vào vị trí, cô thở phào một hơi, cảm giác cồn cào tim gan dần biến mất.
Từ lúc vào nhà thấy anh, cô đã ngứa ngáy muốn tiến lên chỉnh áo cho anh, song ngại vì có người ngoài ở đây, cô nhịn rất khổ, suýt nữa bức điên chính mình.
Đáng tiếc làm xong rồi Hạ Chi Nam vẫn không phát hiện lúc này khoảng cách giữa hai người quá thân mật, mà sự thân mật này lại xảy ra trong lúc thân phận giữa bọn họ đang bị chênh lệch.
Cô hoảng hốt chớp mắt, nhìn chằm chằm trái cổ người đàn ông, tiếng nuốt gợi cảm ái muội như bị phóng đại bên tai, nhưng mọi suy nghĩ hỗn loạn nhanh chóng bị trận gió lạnh ngoài tiệm thổi cho tỉnh lại.
Hạ Chi Nam lảo đảo lùi về sau một bước, giật mình không biết làm sao.
Vừa rồi cô đã làm gì?
“Tôi... Tôi đi về trước.”
Nếu không biết phải đối mặt ra sao.
Vậy thì trốn tránh vĩnh viễn là vạn năng, một phương pháp có tác dụng trong mọi trường hợp.
————
Ngoài phòng mưa to tầm tã, nước mưa như trút xuống vạn vật.
Hạ Chi Nam bung ô giấy, chiếc ô nho nhỏ vốn chẳng thể che được mưa rền gió dữ, gió lạnh mang theo những giọt mưa hỗn loạn thấm vào mái tóc dài, rất nhanh đuôi tóc đã bị ướt.
Giày cao gót giẫm phải vũng nước, mặt đường trơn trượt cần cẩn thận bước đi mới có thể bảo đảm mình sẽ không trượt ngã.
Cô quá luống cuống.
Từ lúc tới gần anh cho đến lúc buông tay, mọi phân đoạn cô đều không phát hiện ra vấn đề ở đâu, hiện giờ chỉ hơi hồi tưởng lại cảnh tượng xấu hổ kia, Hạ Chi Nam lại hận không thể chui vào khe đất giả chết.
Cô bước nhanh dọc mái hiên bên đường, thoáng không lưu ý, gót chân dẫm vào vũng nước chồng chất đá vụn, trọng tâm ngã ngửa ra sau, mắt thấy sắp phải hóa thân thành mỹ nhân ướt át.
Thắt lưng nóng lên, bàn tay người đàn ông vững vàng đỡ cô, thoáng dùng sức, cô miễn cưỡng đứng thẳng người, sợ bóng sợ gió một hồi.
Người đàn ông phía sau không dùng ô, gần như một đường chạy tới, thân thể cường tráng mới vừa thừa nhận lễ rửa tội của mưa to xối xả, bóng đèn trước cửa hàng bên đường lập lòe trong đêm tối mênh mông, vài tia sáng chiếu lên sườn mặt không cảm xúc của anh.
“Cảm ơn.” Mặt ngoài Hạ Chi Nam bình tĩnh nói cảm ơn, trên thực tế tim cô đang đập điên cuồng.
“Chạy cái gì?”
Ngụy Đông nhíu mày, giọng điệu mất kiên nhẫn, “Không biết còn tưởng tôi đã làm gì cô không bằng.”
…….
Hiện giờ, giở trò lưu manh cũng có thể quang minh chính đại vậy sao?
Ánh mắt cô thản nhiên bình tĩnh, hơi tránh thoát khỏi trói buộc của anh, ngón tay thon dài lập tức sờ đến vạt áo sơ mi trước ngực.
Cúc thứ nhất nhanh chóng bị cởi.
Người phụ nữ tạm dừng động tác, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đen nhánh của anh, “Cúc áo, cài sai rồi.”
Người đàn ông nhướng mày hỏi, “Cho nên?”
“Tôi giúp anh cài lại.”
Sắc mặt Ngụy Đông đen sì, không lên tiếng.
Lông mi của cô uyển chuyển rung động, đôi con ngươi di chuyển theo động tác, mu bàn tay dịu dàng cọ qua vật liệu may mặc, chạm phải một làn da nóng rực.
“Lần này, đến lượt tôi hỏi anh.”
Hạ Chi Nam cởi xong toàn bộ cúc áo, vì không đủ ánh sáng nên mơ hồ chỉ thấy đường cong múi bụng, dùng mắt nhìn đã có cảm giác rất tuyệt.
Trên đỉnh đầu là ánh mắt đầy áp lực do người đàn ông mang lại, hơi thở Hạ Chi Nam vững vàng, một lần nữa cài lại cúc áo cho anh từ dưới lên trên.
“Tên.”
“Hả?” Anh không nghe rõ, cúi đầu ghé sát lại.
“Tên của anh.”
Đáy mắt Ngụy Đông thoảng qua một chút ý cười gần như không có, “Ngụy Đông.”
“Ồ.”
“Ồ cái gì?”
“Đã biết.”
Chờ cúc trên cùng cũng vào vị trí, cô thở phào một hơi, cảm giác cồn cào tim gan dần biến mất.
Từ lúc vào nhà thấy anh, cô đã ngứa ngáy muốn tiến lên chỉnh áo cho anh, song ngại vì có người ngoài ở đây, cô nhịn rất khổ, suýt nữa bức điên chính mình.
Đáng tiếc làm xong rồi Hạ Chi Nam vẫn không phát hiện lúc này khoảng cách giữa hai người quá thân mật, mà sự thân mật này lại xảy ra trong lúc thân phận giữa bọn họ đang bị chênh lệch.
Cô hoảng hốt chớp mắt, nhìn chằm chằm trái cổ người đàn ông, tiếng nuốt gợi cảm ái muội như bị phóng đại bên tai, nhưng mọi suy nghĩ hỗn loạn nhanh chóng bị trận gió lạnh ngoài tiệm thổi cho tỉnh lại.
Hạ Chi Nam lảo đảo lùi về sau một bước, giật mình không biết làm sao.
Vừa rồi cô đã làm gì?
“Tôi... Tôi đi về trước.”
Nếu không biết phải đối mặt ra sao.
Vậy thì trốn tránh vĩnh viễn là vạn năng, một phương pháp có tác dụng trong mọi trường hợp.
————
Ngoài phòng mưa to tầm tã, nước mưa như trút xuống vạn vật.
Hạ Chi Nam bung ô giấy, chiếc ô nho nhỏ vốn chẳng thể che được mưa rền gió dữ, gió lạnh mang theo những giọt mưa hỗn loạn thấm vào mái tóc dài, rất nhanh đuôi tóc đã bị ướt.
Giày cao gót giẫm phải vũng nước, mặt đường trơn trượt cần cẩn thận bước đi mới có thể bảo đảm mình sẽ không trượt ngã.
Cô quá luống cuống.
Từ lúc tới gần anh cho đến lúc buông tay, mọi phân đoạn cô đều không phát hiện ra vấn đề ở đâu, hiện giờ chỉ hơi hồi tưởng lại cảnh tượng xấu hổ kia, Hạ Chi Nam lại hận không thể chui vào khe đất giả chết.
Cô bước nhanh dọc mái hiên bên đường, thoáng không lưu ý, gót chân dẫm vào vũng nước chồng chất đá vụn, trọng tâm ngã ngửa ra sau, mắt thấy sắp phải hóa thân thành mỹ nhân ướt át.
Thắt lưng nóng lên, bàn tay người đàn ông vững vàng đỡ cô, thoáng dùng sức, cô miễn cưỡng đứng thẳng người, sợ bóng sợ gió một hồi.
Người đàn ông phía sau không dùng ô, gần như một đường chạy tới, thân thể cường tráng mới vừa thừa nhận lễ rửa tội của mưa to xối xả, bóng đèn trước cửa hàng bên đường lập lòe trong đêm tối mênh mông, vài tia sáng chiếu lên sườn mặt không cảm xúc của anh.
“Cảm ơn.” Mặt ngoài Hạ Chi Nam bình tĩnh nói cảm ơn, trên thực tế tim cô đang đập điên cuồng.
“Chạy cái gì?”
Ngụy Đông nhíu mày, giọng điệu mất kiên nhẫn, “Không biết còn tưởng tôi đã làm gì cô không bằng.”
…….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.