Ông Chủ, Tôi Sẽ Bảo Vệ Anh

Chương 1

Hạ Kiều Ân

01/02/2016

Giữa mùa hạ, thời tiết nóng bức người, buổi trưa, lại càng làm cho người ta ăn không tiêu, một nửa dân cư Đài Bắc tránh ở trong phòng điều hòa nghỉ hè, người người có chí cùng phản mặt trời, kêu gào bán nước, bởi vậy trên đường cái khá là vắng vẻ, nhưng trong một công trường tín nghĩa nào đó được nwhnxg tấm sắt lớn bao vây, lại náo nhiệt vô cùng.

Không sợ thời tiết nóng, trên đất ba công nhân điều khiển một chiếc cần cẩu (辆吊高机) , đem một tấm thép lớn đưa lên công trường tầng 7, mà trên tầng mấy chục công nhân đều đang đều tự mình cầm búa gõ gõ đánh đánh, khóa đinh ốc khóa đinh ốc, cắt thép cắt thép, hàn hàn, gõ thép gõ thép, một đám người thanh to thế lớn diễn tấu một khúc “tạp âm” dọa chết người không đền mạng, tặng cho buổi trưa mùa hè một khúc nhạc nóng bỏng.

“A Nhẫn! Tôi đang nói gì cậu có nghe thấy không đấy?” Đặt mình trong khúc nhạc làm người ta điên cuồng, một giọng nói có vẻ mỏng manh mà nhỏ bé vang lên, nếu không phải người nghe có thính lực tốt, chỉ sợ căn bản là sẽ không phát hiện.

“Dọc theo đường đi nghe cậu nói không ngừng, thật vất vả đến được công trường, cậu không định để yên cho mình làm việc sao?” Đàn ông nói nhiều rất dễ khiến người khác khó chịu, nhất là giữa một buổi trưa mùa hè nóng nực, càng làm cho người ta có xúc động muốn đá ai đó xuống từ tầng 7.

Kéo mở caravat, Kinh Nhẫn vừa đi vừa cuộn tay áo lên để lộ cánh tay cường tráng, sau đó từ dưới nách rút ra bản thiết kế, đối chiếu với giàn khung thép sườn phía tây.

“Làm ơn, nơi này ồn như đánh giặc, thêm giọng của tôi thì có ồn hơn sao?” Loại địa phương này chỉ có nửa đêm mới có thể an tĩnh, còn bây giờ, không đem người ta thành kẻ điếc đã là thượng đế phù hộ.

“Kém rất nhiều, giọng của cậu so với tạp âm còn ồn ào hơn.” Anh có thể chịu được tạp âm công trường, nhưng không cách nào chịu được cái miệng nhiều chuyện kia.

“Này! Cậu có lầm hay không đấy? Tôi đây là quan tâm cậu đấy nha, thế mà cậu còn nói là ồn ào! Thật là không có lương tâm.”

“Ồn ào là ồn ào, nếu cậu còn nói nữa, cẩn thận tôi đá cậu xuống lầu một!” Dục vọng ở đáy lòng rục rịch, làm cho Kinh Nhẫn rất khó mà bỏ qua, bởi vậy anh nâng chân lên đe dọa.

“Cậu thử đá xem!” Tốc độ dưới chân nhanh như tốc độ nói chuyện, lời lẽ hùng hồn chấm dứt, người lên tiếng đã che giấu mình tốt phía sau một thanh thép lớn.

“Bạn tốt thân mến của tôi, cậu vừa mới nói gì tôi không nghe rõ, có thể phiền cậu lại đây lặp lại lần nữa không?” Độ dày vừa phải, đôi môi ôn nhuận cong lên thành một nụ cười chế giễu, ngón trỏ thon dài gẩy gẩy mấy cái với người đàn ông sợ đầu sợ đuôi ở phía “xa”.

“Lời hay không nói lần hai, cậu nằm mơ à!” Thạch Hoành Khải ưỡn ngực hừ hừ, lấy khóe mắt đánh giá khoảng cách từ chỗ này đến vách tường …… Khoảng năm mét, tốt lắm, safe!

“Nhát gan.” Kinh Nhẫn nháy mắt chế nhạo.

“Cậu nói tôi nhát gan?!” Ngốc tiên sinh ── tên đầy đủ là Thạch Hoành Khải, nhà thiết kế nổi bật của công ty xây dựng Trường Cảnh tức giận nhảy dựng lên.

“Thính lực không tệ, cuộc kiểm tra sức khỏe năm nay cậu có thể không cần tham gia.”

Sĩ khả sát, bất khả nhục! Đàn ông hận nhất là mình có mối liên hệ với hai chữ “Nhát gan”, nếu lại không đi ra, mặt mũi của anh đặt ở đâu?

Một tay chống nạnh, bước lên ba mươi bảy bước, chuẩn bị tư thế công kích. “Tên xấu xa như cậu đừng có mà nói xấu tôi, bạn gái tôi ba người, bốn người, ai cũng nói tôi là giỏi nhất, cậu dựa vào cái gì nói tôi nhát gan?”

“Bằng việc cậu không có gan.” Không muốn lãng phí thời gian vào cuộc chiến võ mồm, Kinh Nhẫn quyết định nhất tâm nhị dụng, vừa nói vừa làm, cầm khung thép đo độ chắc chắn.

“Đó gọi là không có gan? Đó gọi là tỉnh táo thông minh! Người quen cậu cậu đều biết cậu là loại người nhân tính mờ nhạt cộng thêm tâm ngoan thủ lạt, tôi không tránh, chẳng lẽ là đứng lại cho cậu đánh à?” Anh là đang giúp cậu tôi tích đức được không.

“Cậu ở đây rất ô nhiễm môi trường, tôi thật sự là rất muốn đá cậu xuống vì dân trừ hại, trừ “gian” diệt ác, chỉ biết tạo phúc, làm sao biết nghiệp chướng?” Bắt cá hai tay đã xem như mặt người dạ thú, huống chi là hơn hai cái? Loại đàn ông chuyên đi lừa gạt nữ nhân chết cũng không đáng tiếc.

“Hại cái đầu cậu, tôi là ô nhiễm môi trường, thế nào sẽ không có người gửi thư đe dọa cho tôi? Ngược lại cậu tháng này đã nhận được ba bức! Chậc chậc, có thể thấy được cậu bị người ta ghét bỏ như thế nào.” Hai tay ôm ngực, nhớ tới bạn tốt gần đây thu được ba bức thư đe đọa, Thạch Hoành Khải trong lòng mặc dù lo lắng nhưng trên miệng cũng không thoái nhượng.

“Trên thế giới không phải ai cũng não tàn như cậu. Hao tốn tâm tư đi viết thư đe đọa, có dê béo mới có nước luộc, cái loại đàn ông giống cậu vừa thấy liền biết bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa, cậu cho rằng có ai có thời gian rỗi để ý cậu?” Bị chế nhạo Kinh Nhẫn không giận mà cười, trên khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười mê hoặc lòng người, chỉ tiếc lời nói ra lại không câu nào dễ nghe.

Não…… Não tàn?! XOOXX của anh chàng lập tức hình tam giác! (là sao?)

“Kinh Nhẫn thối tha, miệng của cậu có thể đừng độc như vậy không!”

“Phải không?” Thu hồi nụ cười, Kinh Nhẫn đột nhiên vỗ vỗ cánh tay bạn tốt. “Đi đi đi, nơi này rất nguy hiểm, tiểu bạch kê mau chạy nhanh về nhà ngồi điều hòa đi, ở trong này tắm nắng đen da cũng không tốt.”

Tiểu bạch kê?! (Con gà trắng nhỏ)

“Kinh Nhẫn ~~” Các công nhân cười vang, Thạch Hoành Khải nắm hai tay rống to, thiếu chút một quyền đánh thảng vào khuôn mặt tuấn tú.mặc dù đầy nét chế nhạo nhưng vẫn quyến rũ vô cùng

“Hoàng đế không vội, thái giám gấp, tôi là đương sự cũng không khẩn trương, nhưng cậu nhưng thật là kỳ quái, điều hòa mát mẻ thoải mái không ngồi, theo công ty một đường mặt trời chói chang đi theo tôi chạy đến công trường, chỉ vì ba bức thư đe đọa kia?” Anh là người có chừng mực, miệng dù độc, cũng có điểm dừng.

“Bằng không thì là gì a? Cậu cho rằng tất cả mọi người đều lang tâm cẩu phế như cậu à? Chúng ta làm bạn bè mười mấy năm, bây giờ cậu bị người đe dọa, tôi làm sao có thể không lo lắng cho cậu?” Không hổ là bạn tốt nhiều năm, giận cũng nhanh, hết giận cũng nhanh, bỗng chốc đã quên chuyện tiểu bạch kê.

“Buồn nôn muốn chết.” Kinh Nhẫn làm bộ nổi da gà đầy người.

Một quyền đánh vào cánh tay tráng kiện, cũng kiềm chế lực đánh. “Kinh Nhẫn, tôi đang nghiêm túc đấy.”

“Được rồi.” Thu hồi vui đùa, Kinh Nhẫn miễn cưỡng xuất ra thái độ đứng đắn.

“Cậu nghĩ xem, rốt cuộc là ai lại viết thư đe đọa cho cậu?”

“Ai biết được? Có thể là người trong ngành đỏ mắt vì thấy mình rất biết kiếm tiền đi.” Không để ý nhún vai.

“Không có khả năng.” Thạch Hoành Khải lập tức phủ nhận.

“Trường Cảnh xây dựng” khai trương dù chưa đầy mười năm, quy mô mặc dù không bằng công ty cây dựng lớn khác, nhưng là bọn họ một đường đi tới đóng vững đánh chắc, từ đấu thầu đến thi công, tuyệt đối hợp pháp trong hợp pháp, bọn họ không cầu món lãi kếch sù, không cùng kẻ ác cạnh tranh, làm sao có thể lại gây thù hằn?

Mặc dù bọn họ công trình rất tốt, tốt đến mức có thể bị dọa sợ, nhưng đều là thu nhập đúng đắn, người trong ngành không có việc gì thì đỏ mắt cái gì?

“Vậy có thể là người đấu giá thất bại đi?” Kinh Nhẫn không được nhàn, nói một nửa lại từ trong túi quần lấy ra bình nghi (*) kiểm tra góc độ của tấm thép dưới chân, nhưng trong lòng lại nhớ lại khung cảnh trong phòng đấu giá lần trước.

Bởi vì đấu thầu là khu vực đất vàng, cho nên đấu giá rất kịch liệt, ở đây mỗi người tất cả đều tình thế bắt buộc. Anh thì sao? Tự nhận tài vụ không thể so người, nhưng đạo lý tiền nào của nấy anh hiểu, cho nên ở trên đơn đấu thầu (*) viết một cái giá hợp lý, không ngờ sau khi mở thầu, anh lại thắng thầu.

(*) giấy đấu thầu: 标单, mình google thì thấy có đơn dự thầu và giấy ủy quyền đấu thầu, nhưng cả hai đều không có mục money nên mình để là giấy đấu thầu, mù xây dựng ah =3=!~

Hai hectôi đất tinh hoa xây dựng cộng thêm năm trăm triệu nhân dân tệ, nhưng là kiến thiết hoàn thành sau, nếu tình huống tiêu thụ không tệ thì khấu trừ phí tổn đi thì anh có thể thu được lãi ròng ít nhất là hơn một tỷ.

“Việc này có vẻ có khả năng, vận cứt chó của cậu quả thật là làm cho người tôi tức hộc máu! Nhưng có ông anh mình là sĩ quan cao cấp bảo vệ cậu, mình nghĩ không đến mức có người không có mắt như vậy, dám ra oai với cậu.” Thạch Hoành Khải ưỡn ngực, vô cùng kiêu ngạo, cứ như mình mới là người bảo vệ anh vậy.

“Mình cũng không biết nữa.” Kinh Nhẫn một tay tùy tiện vẫy vẫy, không tiếp tục đoán rốt cuộc ai đã viết thư đe đọa?

“A Nhẫn, cậu nghĩ thêm chút xem, gần đây cậu có đắc tội ai không?” Thạch Hoành Khải không buông tay, cứng rắn muốn anh tung ra một chút manh mối.

“Không có.” Cho dù ở ánh nắng chói chang làm mồ hôi như mưa, Kinh Nhẫn vẫn làm việc không biết mệt, cầm bình nghi đi khắp nơi kiểm tra góc độ tấm thép.

“Không có khả năng không có, cậu vừa mở miệng lập tức độc đòi mạng, nhất định có người bị cậu độc đến mữa muốn giết người.” Cái miệng đó chắc chắn 100% là thế.

“Cậu là nói cậu sao? Tiểu bạch kê?” Độ dày vừa phải, đôi môi ôn nhuận lại tiếp tục phóng độc.

“Lại đây!” Thạch Hoành Khải mặc kệ tình nghĩa mười mấy năm, một quyền đánh thảnh vào tay bạn tốt, kết quả bị đánh người không đến nơi đến chốn, hắn lại méo mặt.

x ! Hắn làm sao lại quên mất việc người này thịt so với sắt còn cứng hơn mấy lần.

“Cậu có khỏe không?” Châm chọc mười phần nhưng cũng khuôn mặt quyến rũ vẫn cười tươi mười phần.

“Khỏe! Đương nhiên khỏe! Nhưng lại khỏe vô cùng a!” Không dám phủi tay, Thạch Hoành Khải chỉnh lại nụ cười, tiếp tục chuyện trò vui vẻ. “Tôi lập tức đi tìm vệ sĩ cho cậu, cậu chờ đi, tôi sẽ tìm vệ sĩ cao nhất cấp bảo hộ cậu.” Vỗ nhẹ tấm ngực cứng như thép, nhân dịp xác nhận xem ngón tay mình đã gãy xương hay chưa.

“Cậu cho là mời một vệ sĩ cần bao nhiêu tiền?”

“Không biết, nhưng mạng của cậu có vẻ đáng giá.” Đau quá đau quá, nhưng mà anh vẫn chưa gãy xương, vạn hạnh vạn hạnh.

Kinh Nhẫn nhíu mày. “Cậu đừng có gây thêm phiền phức cho tôi.”

“Tôi gây thêm phiền phức cho cậu? Cho dù cậu không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho mọi người trong công ty, nếu cậu không cẩn thận lìa đời thì công ty ai chống? Tiền lương của chúng tôi ai kiếm? A Hồng cậu thấy tôi nói đúng không?” Thạch Hoành Khải giữ chặt công nhân khóa đinh ốc đi ngang qua, muốn anh chàng phát biểu ý kiến.

“Đúng vậy đúng vậy, ông chủ à, thôi thấy ngài vẫn nên thuê một vệ sĩ a, nếu ngài có gì vạn nhất, sau đó công ty ngã…… Trời ạ!” Nghĩ đến mình có khả năng thất nghiệp, khuôn mặt đen như than của A Hồng thế nhưng lại trở nên tái nhợt. (+,.+! đen-như-than mà có thể tái-nhợt sao???)

“Ông chủ, tôi cũng thấy thiết kế sư Thạch nói rất đúng, bất kỳ việc gì không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, thuê một vệ sĩ bảo về chính mình cũng có chút yên tâm a! Cho dù có người muốn ám toán anh, anh có thể thuận tay kéo là có kẻ chết thay, thật tốt!” A Húc nghe lén thật lâu cũng nhảy dựng lên nói chen vào.



“Đúng vậy đúng vậy, ông chủ, tôi thấy ngài ……” Lại thêm một đám người lục tục nhảy ra muốn thuyết phục Kinh Nhẫn, công trường lập tức trở nên nhốn nháo.

“Mọi người đều im lặng cho tôi!” Sư tử rống vừa ra, thiên hạ nháy mắt thái bình. Trừng mắt kia một đám viên công muốn tạo phả, Kinh Nhẫn trong bụng một đống lửa, nhưng nếu bàn về tội, kẻ đi đầu tạo phản mới là tội đáng chết vạn lần. “Cậu cố ý đem sự tình nháo lớn.” Trừng mắt bạn tốt, Kinh Nhẫn lúc này mới phát giác âm mưu của anh chàng.

“Không nháo lớn một chút làm sao có hiệu quả?” Hừ hừ hai tiếng, Thạch Hoành Khải đắc ý dào dạt nhìn khung cảnh mình chế tạo ra.

Trừng mắt khuôn mặt tươi cười chướng mắt của bạn tốt, Kinh Nhẫn giận dữ mà cười. “Đi! Cậu đi mời vệ sĩ đi, nhưng tôi có ba điều kiện.”

Dễ nói chuyện như vậy? Nhất định có quỷ! Nhưng hắn gặp chiêu mở chiêu, không sợ. “Nói!”

“Thứ nhất, tôi đang cần một trợ lý, đã làm vệ sĩ của tôi, vậy thuận tiện giúp tôi phân ưu giải lao, là là nhiệm vụ của trợ lý, đương nhiên, tiền lương trợ lý sẽ thêm vào cho anh ta.”

“Đây là cái điều kiện gì vậy!” Thạch Hoành Khải nghe xong, lập tức giơ chân. Cái gọi là vệ sĩ chính là chuyên về người giám hộ, nào có một người nhị dụng, muốn người ta vừa làm vệ sĩ lại vừa làm trợ lý ?

Huống chi tất cả các trợ lý của Kinh Nhẫn đều tạm rời cương vị công tác, tất cả đều là vì không chịu nổi cái kiểu mắng người như đuổi qủy của cậu ta! Mắng chạy một đám người còn chưa đủ, bây giờ còn muốn đem vệ sĩ ra mắng?! Gào gào! Biết ngay là cậu ta muốn làm khó dễ anh.

“Cậu không đáp ứng thì đừng bàn nữa.” Kinh Nhẫn cười đắc ý.

“Tôi chưa nói là không được!” Nhìn nụ cười đáng ghét của bạn tốt, Thạch Hoành Khải nghiến răng đáp trả. Không sao, có tiền có thể bắt quỷ đẩy cối xay, anh cũng không tin tìm không thấy vệ sĩ không sợ mắng không sợ vất vả.

“Đây là tự cậu nói, đến lúc đó đừng nói tôi làm khó dễ cậu.”

“Hừ, đàn ông con trai, tôi nói được làm được, tuyệt sẽ không cùng cậu lằng nhằng.”

“Tốt lắm, cậu đã như vậy có tâm, như vậy điều kiện thứ hai tôi sẽ rộng rãi một chút, không làm khó dễ ngươi.”

“Cậu có chuyện nói mau, có rắm mau phóng!” Cười âm hiểm như vậy, thiên tài mới tin lời cậu ta nói.

“Ok, tôi nghĩ vệ sĩ giống như cái đuôi, hai mươi tư giờ đi theo phía sau mông tôi, đã mỗi ngày đều bị người đi theo, vậy thì đi theo luôn đi, buổi tối cũng cùng tôi ngủ luôn cũng được.” Dứt lời, đôi mắt đen như mực của Kinh Nhẫn hiện lên một tia quỷ quang.

“Tốt lắm tốt lắm, khó được khi cậu có giác ngộ như vậy, đến lúc đó cậu nhưng đừng đem người của tôi đá ra ngoài cửa phòng.” Tuy buồn bực bạn tốt làm sao có thể nói như vậy, nhưng đối với yêu cầu của bạn mình, Thạch Hoành Khải là cầu còn không được, bảo hộ tự nhiên là càng tinh vi càng tốt, nếu buổi tối cũng có người đi theo cậu ta thì anh càng yên tâm hơn.

“Chỉ cần cậu có thể tìm được vệ sĩ hoàn toàn phù hợp ba điều kiện này, tôi tự nhiên là sẽ không đuổi người ta đi.” Kinh Nhẫn lời nói mang theo huyền cơ.

“Cậu tốt nhất nói được thì làm được.” Ngưởi đàn ông này nếu mỗi một câu đều có thể tín, thì anh ta đã không tên là Kinh Nhẫn! Người đàn ông này vô cùng gian xảo, ngay cả cáo cũng phải cam bái hạ phong, mấy lời này không lời nào mà không có chiết khấu. “Mau, cậu nói đi, điều kiện thứ ba là gì, nói nhanh để tôi đi tìm người, đừng có mà cười âm hiểm tươi vô nghĩa như thế, cẩn thận tôi không khống chế được thì đấm cậu bây giờ.”

“Muốn đánh thì cứ ânh, tôi tuyệt đối hoan nghênh, chỉ sợ cậu đánh không được thôi.” A! Tiểu bạch kê chính là tiểu bạch kê, mới đánh anh một quyền, tay đã sưng thành bánh bao nhân đậu, hy vọng là không ảnh hưởng tiến độ vẽ thiết kế.

“Nói mau a!” Không nghe, không nghe, anh tuyệt đối không có nghe thấy bạn tốt đang chê bai anh, hơn nữa lòng dạ anh rộng rãi, mới không so đo với cậu ta.

“Gấp cái gì, tôi không phải đang chuẩn bị nói sao?” Kinh Nhẫn mắt đen bừng tỉnh đêm đen, ẩn chứa tinh quang, thần bí mà thâm thúy, lúc này đuôi mắt anh cong lên, một loại điện lưu tà mị cứ như vậy đưuọc phóng ra từ khóe ămts, nháy mắt, 5000 Volt điện lách lách cách cách di chuyển trong không khí, một đám người lập tức bị điện giật chết cháy. (mắt đen bừng tỉnh đêm đen …. ặc ặc)

“Vậy nói mau a!” Đi đi đi! Úp úp mở mở cái gì? Phóng điện cái gì? Nhà máy điện chính là nhà máy điện, ngay cả đàn ông cũng phóng điện, dâm đãng! Thạch Hoành Khải run run chà chà cánh tay nổi đầy da gà của mình.

“Vệ sĩ này nhất định phải là nữ, đây là điều kiện thứ ba của tôi.” Kinh Nhẫn quả nhiên không dong dài dây dưa đem điều kiện cuối cùng nói ra.

“Cậu nói cái gì ──” Mặt trời đã khuất, Thạch Hoành Khải kinh ngạc rống to.

Phải làm trợ lý của cậu ta, buổi tối cùng cậu ta ngủ, còn phải là “nữ” vệ sĩ, dựa vào…… Đứng sang một bên a! Đằng trước đem toàn lời dễ nghe như vậy, thì ra đang đùa mình.

Đạo cao một thước, ma cao một trượng, Kinh Nhẫn thối tha, thật sự là con mẹ nó khốn khiếp!

“Hắc Xá”, công ty vệ sĩ lớn và có tiếng nhất Đài Loan, ở đó cao thủ nhiều như mây, thực lực siêu nhiên, được các vị quan to quý nhân trong nước tin cậy, thậm chí là, còn có người nước ngoại đặc biệt đến Đài Loan thuê người của Hắc Xá làm vệ sĩ, Hắc Xá thực lực tự nhiên là tiêu biểu.

Mà lúc này trong Hắc Xá, một ông cụ què chân chống trượng chậm rãi đi đến trước ghế xích đu.

“Thủy Tịnh.”

Nghe tiếng, vốn đang ngồi ở trên ghế xích đu khoanh tay đọc sách Miêu Thủy Tịnh lập tức ngẩng đầu, mỉm cười với ông cụ. “Ông nội.”

“Ông vừa nhận được một bút sinh ý, con lập tức đi chuẩn bị đi.”

“Đối tượng?” Không kinh ngạc, dường như đối loại tình huống này đã rất quen thuộc, Miêu Thủy Tịnh chỉ mở to đôi mắt xinh đẹp của mình hỏi tên đối phương.

“Kinh Nhẫn.”

“Chưa từng nghe qua…… Ông nội, anh ta là ai?”

Ông cụ đột nhiên theo phía sau ném ra một túi giấy, may mà Miêu Thủy Tịnh nhanh tay lẹ mắt, thân thủ nhanh nhẹn, bằng không khuôn mặt nhỏ nhắn chắc chắc sẽ bị thương.

Nhìn ái đồ động tác gọn gàng, ông cụ vừa lòng gật đầu mỉm cười. “Bên trong là ảnh chụp và tư liệu của anh ta, con xem đi.”

Miêu Thủy Tịnh ngoan ngoãn nghe lời lấy ảnh chụp và tư liệu ra. Đại khái nhìn hết tư liệu xong, cô chuyển mắt nhìn Kinh Nhẫn trên ảnh chụp, và khi tầm mắt của cô chống lại đôi mày khí phách cùng một đôi mắt đen vô cùng thâm trầm, cô không khỏi khẽ nhíu mày. “Ông nội, vị Kinh tiên sinh này thoạt tính tình nhìn có vẻ không được tốt lắm, hơn nữa…… Con hoài nghi anh ta rất khó trị.”

“Anh ta đúng là rất khó trị.” Ông cụ thản ngôn bộc trực. Một người đàn ông lại đưa ra ba điều kiện như vậy để tìm vệ sĩ cho mình làm sao có thể tốt? Chẳng qua…… “Ông hôm qua bói toán ra anh ta và ‘Hắc Xá’ chúng ta có duyên, cho nên nhiệm vụ lần này con không đi không được.”

“Ông nội……” Thủy Tịnh thở dài.

Hắc Xá sinh ý cực kỳ tốt, không phải là bất cứ ủy thác nào cũng nhận, cho nên tự nhiên là có không ít người thất vọng mà về, nhưng nếu làm cho người ta biết được Hắc Xá thật ra là dựa vào tam cục đá và một tấm giấy quẻ để chọn lựa khách hàng, chỉ sợ sẽ bị một đám người tới đạp công ty.

Cho nên loại chuyện này vẫn giữ bí mật là tốt nhất, tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài.

“Than thở cái gì, nghi ngờ ông nội bói toán à?” Ông cụ không vui nheo hai tròng mắt lại.

“Thủy Tịnh không có.” Đây là nói dối.

“Không có là tốt rồi.” Ông cụ hừ hai tiếng. “Trong tất cả các đồ tử đồ tôn ông nội xem trọng con nhất, nhìn đi! Vừa có soái ca đến liền lập tức tặng cho con, ông nội đối với con thật tốt!”

Là không có người muốn tiếp mới quăng cho cô đi? Ai, người hiền dễ khị khinh a. “Thủy Tịnh cám ơn ông nội.”

“Biết cảm ơn là tốt rồi, tư liệu con lại nhìn kỹ càng một chút, sáng mai báo danh.” Dứt lời, ông cụ chống trượng từ từ rời đi.

“Vâng.” Tuy rằng trong lòng OS(*) rất nhiều, nhưng Thủy Tịnh vẫn là ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

(*) OS: tra không được, nhưng đại khái là không cam lòng đi :”P

Vừa xem tư liệu, cô gái vừa nhẹ nhàng đẩy ghế xích đu.

Gió thổi, gió đi, ghế đu đu rất chậm rất chậm…… Chậm chạm vẽ những đưuòng cong trong không trung, chậm đến mức làn váy cô gái như bay mà như không, cảnh xuân đều an toàn không bị tiết lộ.

“Tôi tìm được rồi!” Thạch Hoành Khải gần như là đá cửa văn phòng Kinh Nhẫn ra.

“Phí sửa chữ cánh cửa sẽ được trừ vào tiền lương của cậu.” Không ngẩng đầu, Kinh Nhẫn chỉ nghe tiếng cũng biết cánh cửa phòng làm việc đã hồn hận quy thiên.

“Tìm được rồi, tìm được rồi!” Giống như không nghe đến chuyện bồi tiền, Thạch Hoành Khải vui vẻ chạy đến trước bàn làm việc của bạn tốt, hai tay chống lên trên, từ trên cao nhìn xuống hừ hừ. “Tôi đã nói trên đời này không có chuyện gì có thể làm khó được Thạch Hoành Khải tôi rồi, hừ hừ, cho dù là ma đầu như cậu cũng làm không thể đẩy ngã tôi, ha ha ha!”

“Cậu đè lên bản thiết kế của tôi.” Kinh Nhẫn tay to vung lên, đẩy hai bàn tay trắng nõn trên bản thiết kế ra như phẩy một con kiến, mà Thạch Hoành Khải thiếu chống đỡ, lập tức đánh mất trọng tâm, thiếu chút ngã ngửa, nụ cười đác ý trên mặt lập tức bị đánh nát.

“Này, cậu định mưu sát a……”

“Tìm được vệ sĩ ?” Kinh Nhẫn cắt đứt tiếng ồn.

Anh không chỉ là ông chủ của Trường Cảnh cây dựng , đồng thời cũng là nhà thiết kế, khi cần đẩy nhanh tốc độ, anh thậm chí còn có thể làm công nhân, một ngày công tác quá mười sáu giờ là cơm thường, mà hiện tại, anh đã hai ngày một đêm chưa chợp mắt, cơn tức tự nhiên không nhỏ.

“Đương nhiên! Tôi là ai, làm sao có thể để chút việc nhỏ làm khó được……”



“Vậy mời vào đây đi.” Lại lần nữa cắt đứt tiếng ồn.

Điều kiện khó như thế, còn có thể làm cho cậu ta tìm được người, không biết là thật hay giả? Không sao, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, anh còn nhiều biện pháp khiến cho người ta biết khó mà lui, mời vệ sĩ là một chuyện, nhưng từ đầu tới đuôi anh chưa từng muốn.

“Cậu……” Hai lần bị người cắt ngang, Thạch Hoành Khải khó chịu muốn phát uy, nhưng là nhìn đến hai mắt thâm quầng của bạn tốt, liền đánh mất suy nghĩ. “Làm cái gì, gấu mèo biến thân à? Thật là, lười so đo với cậu.”

Khoát tay, sau đó ngượng ngùng đem Miêu Thủy Tịnh đứng chờ ở bên ngoài mời vào.

“Miêu tiểu thư mời vào, mau ngồi bên này.” Thạch Hoành Khải khách khí mời cô ngồi xuống.

“Không cần, cám ơn.” Chậm rãi thong thả đi vàp văn phòng Miêu Thủy Tịnh mỉm cười từ chối.

“Vậy…… Uống nước?” Thạch Hoành Khải ân cần đưa lên một cốc đồ uống lạnh.

Lần này Miêu Thủy Tịnh không từ chối, bởi vì cô còn chưa kịp từ chối, nhiệt tình hưng phấn Thạch Hoành Khải đã đem đồ uống lạnh nhét vào trong tay cô, cũng lôi kéo tay còn tại đi vào cuối văn phòng, cũng chính là trước bàn làm việc của Kinh Nhẫn.

Lười nhác nâng má lên, Kinh Nhẫn một đôi ngươi đen đầy hứng thú đánh giá Miêu Thủy Tịnh trước mắt, ngón tay xoay xoay bút vẽ bản đồ. “Đây là vệ sĩ cậu tìm được?”

“Hừ hừ, không sai, trăm phần trăm nữ vệ sĩ, là một người nhị dụng, hơn nữa đáp ứng cùng ngủ…… Ách, nói sai nói sai, là không để ý cùng cậu cùng phòng cùng giường, rất có phương tiện bảo hộ cậu.”

“Thật sao?” Giọng nói ôn thuần kéo dài âm cuối, trong bụng lại không cho là đúng. “Chỉ bằng…… Cô?” Con ngươi màu đen xoay một còng, nhìn về phía bí đao lùn cao không bao nhiêu trước mặt.

Thân thể nhỏ, đầu nhỏ, khuôn mặt nhỏ, miệng nhỏ, cái gì đều nhỏ, giống như bị chứng phát dục chậm, hơn nữa lại có một đôi mắt xếch gần như đã tuyệt chủng và hai bím tóc đã thất truyền…… Tên ngốc này từ vùng thâm sơn tuyệt lĩnh nào đào ra cô bé này vậy trời?

Hơn nữa nếu anh nhớ không lầm thì cô gái và bé gái in trên câu đối xuân ở Trung Quốc gần như là cùng cái khuôn mẫu ấn đi ra, duy nhất khác biệt duy nhất chính là bé gái Trung Quốc trên người mặc áo bông màu đỏ thể hiện không khí vui mừng hồng áo bông, mà cô, lại mặc đồ vest ra vẻ người lớn.

“Cậu nói gì vậy? Thật bất lịch sự!” Thạch Hoành Khải vội vàng trừng mắt nhìn bạn tốt, bất quá quay đầu lại là một tấm khuôn mặt tươi cười. “Miêu tiểu thư, thật ngại quá, người bạn này của tôi cái gì cũng tốt, chỉ tiếc là cái miệng quá độc, nếu cô không chịu nổi thì có thể coi anh ta là chó điên sủa bậy, không nên so đo, ha ha.” Đòi mạng, anh thật vất vả mới tìm được vệ sĩ phù hợp điều kiện A Nhẫn đưa ra, nếu như bị A Nhẫn chọc tức bỏ đi mất thì làm sao bây giờ.

“Thạch tiên sinh yên tâm, tôi không tức giận.” Tức giận thương thân, phần lớn các tình huống thế này cô lựa chọn mỉm cười chống đỡ, nhất là đối mặt với phép khích tướng của kẻ địch, cô chính là tai trái vào, tai phải ra, nghe xong liền quên.

“Ồ, như vậy là tốt rồi, vậy……” Thạch Hoành Khải còn chưa nói xong, mặt đã bị một bàn tay to như lá bồ đề ép vào tường làm giấy dán tường.

“Bí đao lùn, cô mấy tuổi rồi?” Đi nhanh tới gần Miêu Thủy Tịnh, Kinh Nhẫn mở miệng liền tặng cho người ta một cái xưng hô có ý hạ thấp đối phương.

“Hai mươi hai tuổi.” Bí đao lùn? Cũng đúng, cô mới 1m6, so với thân hình gần 1m9 của anh ta thì đúng là lùn thật, cô chấp nhận.

“Cô chắc chứ?” Anh cười không có ý tốt đem giữa hai người khoảng cách kéo lại cực gần, cả người phóng ra áp lực vô hình.

Đây là kiếm chuyện sao? “Nếu Kinh tiên sinh có gì nghi hoặc thì tôi rất vui lòng cung cấp chứng minh thư để chứng minh.” Trên khuôn mặt đậm chất phương Đông vẫn mỉm cười, cũng không bị ánh mắt đầy áp lực kia quấy nhiễu.

“Trên đời này cái gì cũng có thể làm giả, thật thật giả giả, giả giả thật thật, cô nói chứng minh thư thật sự có thể chứng minh tuổi của cô sao?” Quả nhiên là kiếm chuyện.

“Vậy theo ý của Kinh tiên sinh, nó có lẽ không thể, vậy Kinh tiên sinh cho rằng, tôi bây giờ giống mấy tuổi?” Cô không biện hộ, ngược lại quay đầu lại hỏi ý anh.

“Mười bảy tuổi như thế nào?”

Ý là cô lớn lên giống vị thành niên sao? Ai, trực giác không có lầm, anh ta quả nhiên rất khó trị.

“Thật vui khi được biết rằng trong mắt Kinh tiên sinh tôi trẻ tuổi như vậy, chẳng qua tuổi không phải là vấn đề, thực lực mới là trọng điểm, mà tôi, đối với thực lực của mình rất có tự tin.”

“Tự tin như vậy? Sẽ không là lão vương bán dưa chuột, mèo khen mèo dài đuôi đấy chứ?” Kinh Nhẫn nhíu mày nhìn cô gái nhỏ trước mặt.

Giọng nói của cô mềm mại dịu dàng, giọng điệu nhẹ nhàng chậm chạp, rất dễ nghe, nhưng không được hoàn mỹ vì cô nói chuyện quá chậm, chậm đến mức so với “Không nhanh không chậm” Còn chậm hơn, tốc độ có thể thẳng tiến đến cảnh giới “Rùa bò”.

Từ khi cô tiến vào đến bây giờ, anh vẫn cố gắng chịu đựng khuyết điểm “Không được” này của cô, nhưng là hiện tại anh thực sự mệt quá, mệt đến mức anh không muốn lại lãng phí thời gian nghe tiếp “giọng nói rùa bò” của cô, hơn nữa từ đáy lòng anh không cho rằng một cô giá nhỏ như cô có năng lực gì, cho nên nhanh chóng đem cô đuổi đi mới là thượng sách.

“Này này này!” Một bên Thạch Hoành Khải rốt cục giãy thoát ma chưởng áp chế, từ trên tường chạy đến chen vào giữa hai người nói. “Kinh Nhẫn thối tha, tôi cảnh cáo cậu, Miêu tiểu thư là vệ sĩ tôi thiên tân vạn khổ mới tìm được, cậu tốt nhất nên khách khí với người của tôi một chút, nếu đem người tức chạy, tôi khẳng định dù không……” Nói được một nửa, lại bị bàn tay to đẩy đi dán vách tường.

“Bí đao lùn, không nói gạt cô, tôi tuyệt không muốn mời vệ sĩ.” Xem thật bé bỏng, thật tuổi trẻ Miêu Thủy Tịnh, Kinh Nhẫn cảm thấy mình thật giống là một tên trứng thối đoạn nhân tài lộ, nhưng là vì tránh cho ngày sau lúc nào cũng bị người đi theo, anh quyết định mặc kệ tất cả.

“Phải không?” Đôi mắt trong suốt không chút gợn sóng, không vì anh từ chối mà lay động.

“Hơn nữa tôi nhìn bộ dạng của cô chỉ sợ ngay cả ghế dựa cũng không thẻ nâng lên được, cho dù biết một chút công phu chỉ sợ cũng chính là trình độ mèo ba chân, tôi thật sự hoài nghi độ tin cậy của cô.” Anh nói rất thẳng thắn, thẳng đến mức một bậc thang cũng không lưu, nói thẳng làm cho người ta nan kham.

“Ồ, sau đó thì sao?” Chỉ tiếc Miêu Thủy Tịnh chỉ mỉm cười tiếp tục hỏi.

“Tôi thật sự không muốn sau này khi bị người đuổi giết, còn bị cô dẫm phải chân hạ gục, hoặc là khi tôi đang làm gì lại bị một con gấu đè bẹp, hoặc là khi tôi thật vất vả mới đi được lên cầu, lại bị cô lỡ tay đẩy xuống cầu vượt ngã thành đống bùn nhão.” Anh không biết cô có bao nhiêu năng lực, nhưng anh đoán cô không có lá gan quá lớn.

“Kinh tiên sinh, sức tưởng tượng của ngài rất tốt, nhưng tôi cam đoan những tình huống này tuyệt đối sẽ không xảy ra.” Cô không nhịn được bật cười, mệt cho anh ta nghĩ ra được mấy tình tiết khôi hài như thế.

“Mặc kệ có thể phát sinh hay không, tóm lại cô không đủ tư cách.” Cho dù anh thực sự muốn mời vệ sĩ, anh cũng sẽ chọn một người đàn ông nhanh nhẹn dũng mãnh tinh tráng.

“Thật xin lỗi vì ngoại hình của tôi khiến cho ngài cảm thấy bất an.” Cô không khó mà nhìn thấu tâm tư của anh, bởi vì loại chất vấn này cô gặp qua không ít, nhún nhún vai lơ đễnh, cô từ trong túi tiền lấy ra một tờ khế ước đặt lên bàn. “Nhưng tôi đã cùng Thạch tiên sinh ký kết hiệp ước, nếu Kinh tiên sinh ngài cố ý giải trừ hiệp ước, chỉ sợ là sẽ phải bồi thường cho ‘Hắc Xá’ chúng tôi năm triệu nhân dân tệ.”

“Năm triệu?!”

Kinh Nhẫn cầm tờ khế ước nhìn một lượt, sau đó lập tức dùng ánh mắt giết người trừng về phía người bạn tốt của mình.

“Ách……” Nhận được sát khí, Thạch Hoành Khải rất muốn bỏ chạy, đáng tiếc anh quá mức văn nhược, hoàn toàn không thể chống cự sự bài bố của bàn-tay-to, không thể không đối mặt với bộ mặt Diêm Vương của bạn mình. “Hắc hắc, cậu cũng cảm thấy năm triệu rất nhiều sao? Thật khéo, tôi cũng thấy vậy nha! Nhưng Hắc Xá là công ty vệ sĩ rất uy tín, cho nên khai giá như thế cũng là đương nhiên, bởi vậy…… Tôi dùng danh nghĩa công ty ký kết.” Câu nói cuối cùng được phát ra bằng âm lượng nhỏ nhất có thể.

“Tôi khi nào thì cho phép cậu dùng công ty danh nghĩa ký kết?” Anh cũng không nhớ mình có xem qua khế ước và con dấu.

“Ai…… Vấn đề này cậu hỏi rất hay, chẳng qua về vấn đề này thôi……” Cười gượng hai tiếng, dưới ánh mắt đen như đầm sâu, đành phải kiên trì nói ra sự thật. “Ngày hôm qua tôi cầm khế ước tiến vào phòng làm việc của cậu, nhưng là cậu cũng không ở, tôi vốn định đi, ai biết ánh mắt đảo qua, vừa vặn liền nhìn đến con dấu của cậu đặt lên bàn, cho nên tôi liền……”

“Cho nên cậu ấy trộm con dấu của tôi?” Tên khốn khiếp chết tiệt này!

Thạch Hoành Khải đem cổ co rụt lại. “Cậu đừng nói khó nghe như vậy nha, tôi chỉ là mượn con dấu dùng một chút.”

“Mượn một chút?” Kinh Nhẫn hừ lạnh. “Theo cách nói của cậu, tôi đây cũng có thể cho cậu mượn đầu mình ra luyện đá bóng đá luôn phải không?”

Nghe vậy, Thạch Hoành Khải lập tức thối lui đến góc tường. “Chỉ là năm triệu thôi mà, cậu không cần phải so đo với tôi như vậy chứ?”

“Năm triệu ‘thôi mà’ ?!” Kinh Nhẫn rống giận. “Nếu thật sự chính là ‘thôi mà’, cậu tại sao không lấy danh nghĩa của mình mà ký kết?” Đáng đánh đòn!

“Ai, này thôi……” Nhìn bộ dạng giận dữ của bạn tốt rất dễ làm cho người ta da đầu run lên, Thạch Hoành Khải nuốt mấy miệng nước bọt, mới dám đáp lời. “Người cần bảo hộ là cậu, tại sao lại dùng danh nghĩa của tôi ký kết? Huống chi…… Chỉ cần cậu không bội ước, năm triệu kia căn bản là không cần bồi a.”

“Dùng năm triệu áp tôi, đây là âm mưu mới của cậu?” Kinh Nhẫn giọng điệu âm trầm, biểu cảm trên mặt lại là khủng bố.

“Đừng nói khó nghe như vậy, rõ ràng lúc trước đã nói tốt, chỉ cần tôi tìm được vệ sĩ phù hợp ba cái điều kiện của cậu, cậu sẽ đồng ý nhận bảo hộ, chẳng lẽ cậu bây giờ muốn nuốt lời? Tôi cảnh cáo cậu, hôm đó có rất nhiều người ở hiện trường làm chứng nha.”

Nghe vậy, Kinh Nhẫn lập tức nhíu mày, thế này mới nhớ tới cuộc đối thoại lần trước ở công trường.

Đáng chết! Mục đích ra điều kiện chính là làm khó, ai mà biết được tên ngốc thối tha này tìm được nữ vệ sĩ phù hợp điều kiện thật? Anh quá sơ suất!

Nhìn biểu cảm khó chịu lại không biết làm thế nào của bạn mình, Thạch Hoành Khải tâm tình cực tốt. Kéo kéo ống tay áo, vuốt lại kiểu tóc, phong thái “lãng tử” (飘撇) mười phần. “Tóm lại, tôi đã cùng Hắc Xá ký thỏa hiệp ước, nếu cậu muốn bội ước, nhớ lấy năm triệu bồi đưa cho người ta.” Ha ha, mình quả nhiên là thiên tài, biết ngay là tên này kiểu gì cũng muốn nuốt lời, cho nên mới dùng chiêu tiên phát chế nhân.

Gân xanh nháy mắt nổi lên trên trán, nhìn bạn tốt, Kinh Nhẫn nhận ra mình đang rất nỗ lực khắc chế bản thân mới không nâng tay lên đấm nát nụ cười trên mặt cậu ta.

“Kinh tiên sinh.” Miêu Thủy Tịnh lên tiếng. “Nếu ngài không muốn trả tiền bội ước, như vậy ngài nhất định phải nhận bảo hộ của tôi, cho đến khi nguy cơ của ngài được giải trừ.” Trên hiệp ước tái minh, cô phải bảo vệ Kinh Nhẫn an toàn cho đến khi Thạch thiết kế sư cùng anh trai của anh ta tìm ra người đe dọa, bởi vậy từ giây phút cô bước vào văn phòng, an nguy của anh là trách nhiệm của cô.

Kinh Nhẫn tầm mắt quay lại đến trên người Miêu Thủy Tịnh, đầu óc khôn khéo cũng nhanh chóng chuyển động.

Nếu từ anh giải ước nhất định phải bồi thường năm triệu nhân dân tệ tiền bội ước, vậy nếu là làm cho cô ── bé gái Trung Quốc tự mình từ chức thì sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ông Chủ, Tôi Sẽ Bảo Vệ Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook