Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 111: Cái gì chạm vào (H)

Phi Nguyệt Phi Dạ

25/11/2016

Editor: Vũ

Đôi mắt mơ màng, khuôn mặt đỏ ửng như hoa đào tháng Tư, vẻ ngượng ngùng không che giấu được sự quyến rũ.

"Vì sao lại giúp tôi cởi đồ,...." Trầm Phi Yên không an phận, tay nắm lấy áo Hiên Viên Hoàng, ánh mắt xinh đẹp nhìn hắn: " Tôi cũng giúp anh cởi...." Miệng nói, tay Trầm Phi Yên kéo áo choàng tắm của Hiên Viên Hoàng xuống.

Trầm Phi Yên say khướt thế này trông rất khả ái, Hiên Viên Hoàng nằm im trên giường, để cô tùy ý cởi áo choàng của hắn.

Tìm tìm cả nửa ngày cũng không thấy cúc áo, Trầm Phi Yên lơ mơ nhìn hắn có chút tức giận. Hai tay cô nắm lấy cổ áo HIên Viên Hoàng kéo một đường, áo choàng tắm rớt xuống một nửa lộ ra lồng ngực tráng kiện của Hiên Viên Hoàng.

Rất can đảm, ánh mắt đen sắc bén của Hiên Viên Hoàng thích thú quan sát Trầm Phi Yên.

Giống như một loại bản năng, Trầm Phi Yên nằm ở trên người của Hiên Viên Hoàng, hàm răng khẽ cắn nhẹ quả mai hồng, không dám dùng sức, không giống như vẻ thô bạo lúc nãy.

Từng đợt sóng điện chạy khắp người Hiên Viên Hoàng khiến mỗi tế bào trong người hắn nhộn nhạo hết cả lên. Bên tai có một cảm giác ngứa ran, nó như mồi lửa bắt đầu công kích khiến cho Hiên Viên Hoàng không nhịn được rên lên một tiếng.

Một bộ phận nào đó đã bắt đầu có phản ứng làm cho hơi thở hắn trở nên dồn dập hơn, ánh mắt càng lúc càng đen thẫm.

Trầm Phi Yên mải mê vui đùa đột nhiên cảm thấy có cái gì đó chạm vào mông của cô khiến cô hết sức khó chịu. Tay Trầm Phi Yên quờ quạng đông tây, gương mặt trở nên kinh ngạc. Rất nóng, cứng nhưng cũng có chút mềm mềm. Cái thứ quấy nhiễu này, Trầm Phi Yên khó chịu lầm bầm: "Thật khó chịu, anh lấy cái gì đụng vào người tôi, vứt ra ngay..."

Sặc, Hiên Viên Hoàng muốn phá lên cười, vứt đi, không hiểu sao cái này mà Phi Yên cũng nghĩ ra được.

Tay của Trầm Phi Yên kéo ra càng mạnh hơn, Hiên Viên Hoàng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy mình đúng là mua dây buộc mình, đau nha.

Hắn giơ tay ngăn Trầm Phi Yên đang có hành động nhổ củ cải lại, trên người hắn thấm đẫm mồ hôi, yết hầu khô khát bất thường. Không ngờ Trầm Phi Yên lại chơi như vậy, nếu tiếp tục hắn xác định là chết thảm rồi.



Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng bất mãn: "Đừng cản tôi, vật này dám đụng vào tôi."

"Nếu như không lấy được, em tức giận vậy sao?" Hiên Viên Hoàng cười ái muội, dục hỏa trong mắt bắt đầu bừng lên mãnh liệt.

Không hiểu điều vừa rồi có nghĩa là gì, Trầm Phi Yên ngây ngốc cười, một tay vẫn còn chưa rời khỏi Hiên Viên Hoàng.

Cảm giác kia đang thiêu đốt khiến Hiên Viên Hoàng nghĩ mình đã tới cực hạn, chơi đùa kiểu vậy, rõ ràng là đang châm lửa khiêu khích.

"Vẫn chưa hiểu, tôi sẽ làm cho em hiểu!" Biến khách thành chủ, Hiên Viên Hoàng nhanh chóng đem Trầm Phi Yên đặt xuống dưới thân, toàn thân hắn căng thẳng, bất cứ lúc nào cũng có thể ăn cô.

Những nụ hôn nóng bỏng, tham lam hạ xuống, Hiên Viên Hoàng làm chủ tất cả, có điều Trầm Phi Yên đang say rồi, hắn cũng không muốn ép cô quá.

Môi lưỡi hai người cứ quấn quít lấy nhau, tuy hai mà một, ai cũng nỗ lực lấn chiếm đối phương. Nhiều lần Trầm Phi Yên nổi hứng, người xui xẻo lãnh hết tất nhiên là Hiên Viên Hoàng, môi, lưỡi của hắn đều bị Trầm Phi Yên cắn chảy máu.

"..." Hiên Viên Hoàng không nhịn nổi bị bạo lực thêm lần nữa, nổi giận, người phụ nữ này đang hôn hay cắn xé hắn vậy? Hắn thật nghi ngờ không biết người này có phải là đang say rượu không, miệng hắn vậy mà bị cắn tới vài chỗ.

Trầm Phi Yên đang rất tập trung tinh thần, cô căn bản không biết là mình đang cắn người, vẫn nỗ lực tập trung. Bắt lấy cổ tay Hiên Viên Hoàng cắn một phát thật mạnh, nhưng theo nhận định của cô đó chỉ là một dấu hôn môi.

Cơn đau nhức từ cổ tay rần rần truyền đến, Hiên Viên Hoàng áp lấy Trầm Phi Yên thật gắt gao, hắn tuyệt đối không để cho cô một cơ hội nhúc nhích nào nữa. Cúi đầu nhìn mấy vết đỏ trên ngực, trên cổ, hắn cảm thấy ngày mai thật mất mặt khi gặp người ngoài.

"Đừng nhúc nhích!" Hiên Viên Hoàng hung dữ ra lệnh, trợn mắt nhìn Trầm Phi Yên.

Cô yên lặng, đây là đang bị trách đúng không? Ngay sau đó là tiếng khóc của Trầm Phi Yên, đôi mắt bắt đầu đẫm nước hồng lên. Đây chính xác là bộ dạng của một người bị chồng ngược đãi, biểu hiện cứ như là một con chó nhỏ bị vứt bỏ.



Một cảm giác tội lỗi ập đến khiến Hiên Viên Hoàng hấp tấp: "Khóc cái gì, tôi có làm gì em đâu?"

"Huuuuuu.... Anh xấu xa, hung dữ... Người xấu... là người xấu..." Trầm Phi Yên giơ bàn tay nhỏ bé không bị nắm giữ đánh vào người Hiên Viên Hoàng, nhìn kiểu gì cũng giống như một con mèo nhõng nhẽo.

Hiên Viên Hoàng không còn cách nào khác, đành phải hôn lấy cái miệng nhỏ nhắn đang khóc lớn, trằn trọc mút lấy, người ở dưới thân cũng đang bị hôn đến thất điên bát đảo, quên hẳn kêu khóc om sòm.

Hơi men nồng nặc như đang muốn thúc giục, hai người quấn lấy nhau tạo ra cảnh ái muội. Bàn tay Hiên Viên Hoàng thành thạo cởi sạch quần áo của Trầm Phi Yên. Xem ra nói chuyện bình thường với phụ nữ là sai lầm, muốn phụ nữ yên tĩnh thì nên mạnh tay thì hơn.

Từng nụ hôn nồng nhiệt lần lượt rơi trên thân thể ngọc ngà của Trầm Phi Yên, cái nóng bên trong cơ thể cô càng lúc càng cuộn cuộn dâng lên. Hô hấp dần trở nên khó khăn, cả người choáng váng khó có thể đứng dậy.

Hôn người đàn ông này khiến Trầm Phi Yên cảm thấy cái nóng trong người được giảm bớt, càng làm cho cô không nhịn được mà lưu luyến sự dễ chịu đó. Hai tay cô vòng qua cổ Hiên Viên Hoàng, đôi chân thon dài cuốn lấy hông hắn, cô nghĩ rằng như thế thì sẽ dễ dàng tẩy sạch cái nóng khó chịu trong người.

Nhẹ nhàng, mềm mại, giống như là được tạo ra chỉ để dành riêng cho hắn. Chỗ nào đó trên thân thể đang điên cuồng không cách nào khống chế, sắp có được nhưng lại như vuột mất.

"Ừ..." Tinh tế, rõ ràng như vậy càng làm cho lửa nóng trong người Hiên Viên Hoàng bốc lên mãnh liệt.

Khi ngón tay xác định được cô đã có thể dung nạp được phần thân thể của mình, hắn mới mạnh mẽ tiến vào, dùng sức đi sâu vào cơ thể cô.

"A..." Cảm giác thật khó chịu làm Trầm Phi Yên ra sức bài xích cái kia, hai tay không yên ổn mà đẩy Hiên Viên Hoàng ra.

"Sẽ nhanh tốt thôi..." Hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, thân thể Hiên Viên Hoàng càng đi sâu vào trong, đâm vào rút ra cọ rửa tận vào bên trong chỗ sâu nhất của cô.

"A..." Thắt lưng cong lại, trong lòng cô cảm thấy luống cuống, lo lắng nhưng cũng thoải mái lạ thường.

Trầm Phi Yên chủ động ôm chặt lấy thắt lưng Hiên Viên Hoàng, chủ động phối hợp với hắn khiến ạnh thú càng ngày càng dũng mãnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook