Chương 18: Hung hăng cắn.
Phi Nguyệt Phi Dạ
25/11/2016
Cho tới bây giờ đôi mắt hắn cũng không lộ quá nhiều cảm xúc, nên đôi mắt hắn tạm thời cất dấu nguy hiểm như báo đang muốn xé xác con mồi đi. Cô lại nói không biết hắn, không biết hắn, chẳng lẽ hắn nhận sai người sao? Ý nghĩ này vừa mời hiện lên trong đầu thì đã bị Hiên Viên Hoàng dập tắt, sẽ không, tuyệt đối sẽ không, cô nhất định chính là Trầm Phi Yên.
"Em nhắc lại câu vừa rồi thử xem!" Giận tới cực điểm, toàn thân hắn căng thẳng, hơi thở tản ra một cỗ khí nguy hiểm, nếu cô mà nói lại lần nữa, chắc hắn sẽ bóp chết cô.
Nhưng nếu cô thừa nhận thì cô vẫn là cô gái ngày xưa, sẽ không bao giờ vượt qua nỗi sợ này. Nhiều năm đau khổ như vậy mà cô vẫn có thể tự dày vò mình để vượt qua được, nên bây giờ cô không thể quay đầu về chỗ cũ được.
Vứt bỏ hồn nhiên, vứt bỏ sự nhút nhát, cô mọc cánh thành tiên thành điệp, nguy hiểm mà lại nhanh nhẹn bay nhảy, không ai có thể lại xúc phạm được cô.
Thân thể sợ hãi đang run rẩy, nhưng đôi mắt lạnh lại cố ý đè nén sự sợ hãi, cô rất quật cường nhìn thẳng vào ánh mắt Hiên Viên Hoàng, không sợ hãi mà nói lớn: "Tôi không phải Trầm Phi Yên, tôi là Vivian, tôi là Vivian, nên tôi không biết Trầm Phi Yên là ai cả."
"Chết tiệt, em nhất định không chịu nhận tôi là muốn chọc tức tôi có phải không?" Hơi thở lạnh băng của hắn phả vào khuôn mặt cô, không để ý đến kháng cự của Trầm Phi Yên, Hiên Viên Hoàng vội vàng ngậm lấy đôi môi đỏ kia để muốn chặn lại những câu nói tàn nhẫn làm tổn thương hắn.
Nụ hộn này vội vàng dị thường, không có ôn nhu, mà chính là trừng phạt. Trừng phạt cô nhẫn tâm dập tan tia hy vọng trong lòng hắn, trừng phạt cô cứ nói những điều mà không muốn biết.
Hắn quấn quýt lấy đôi môi đỏ của cô, tạo ra một nụ hôn vừa vội vàng lại vừa lâu dài, có chút hủy diệt, cắn cắn, lại có nhiều động tác miêu tả tinh tế, đây là một loại tìm kiếm, tìm kiềm một hương vị quen thuộc.
Mười năm trước, hắn đã cho cô nhớ mãi không thể quên, vào cái đêm mưa to ấy cô đã cầu xin hắn không biết bao nhiêu lần, nhưng hắn vẫn liều lĩnh giữ lấy cô.
Hiện nay, cả người cô tê tái như có một nguồn điện chạy vào thân thể. Hắn từng là mối tình đầu và hắn cũng là ánh sáng của cô, là tất cả của cô, nhưng khi sự thật xảy ra thì cô không thể lại tiếp tục yêu hắn.
Mở miệng, sau đó cô hung hăng cắn xuống, cắn thẳng vào cái lưỡi ngọt ngào làm nó dính máu tươi. Cô phải nhẫn tâm cắn xuống, cô thầm nghĩ phải bảo vệ trái tim mình để nó không lún sâu xuống hố bùn, và không thể cứ kéo dài cái ảo mộng không có trong đầu được.
Tuy Hiên Viên Hoàng đau nhưng hắn không lập tức rời khỏi cánh môi ngọt ngào kia, mà lại tùy ý để cho Trầm Phi Yên hung hăng cắn. Hắn muồn làm cô lưu luyến hương vị này, chỉ cần cô động môi chút thôi thì nhất định tim hắn sẽ đập mạnh.
Nhưng cuối cùng, hắn lại không lấy được gì, cô thật ngoan cố, không chút để tâm tới hắn, thậm trí là gần như cắn đứt môi hắn ra.
Cô ta thật sự không phải “cô” sao, hay là “cô” vẫn hận hắn nên không chút lưu tình mới cắn hắn.
"Em nhắc lại câu vừa rồi thử xem!" Giận tới cực điểm, toàn thân hắn căng thẳng, hơi thở tản ra một cỗ khí nguy hiểm, nếu cô mà nói lại lần nữa, chắc hắn sẽ bóp chết cô.
Nhưng nếu cô thừa nhận thì cô vẫn là cô gái ngày xưa, sẽ không bao giờ vượt qua nỗi sợ này. Nhiều năm đau khổ như vậy mà cô vẫn có thể tự dày vò mình để vượt qua được, nên bây giờ cô không thể quay đầu về chỗ cũ được.
Vứt bỏ hồn nhiên, vứt bỏ sự nhút nhát, cô mọc cánh thành tiên thành điệp, nguy hiểm mà lại nhanh nhẹn bay nhảy, không ai có thể lại xúc phạm được cô.
Thân thể sợ hãi đang run rẩy, nhưng đôi mắt lạnh lại cố ý đè nén sự sợ hãi, cô rất quật cường nhìn thẳng vào ánh mắt Hiên Viên Hoàng, không sợ hãi mà nói lớn: "Tôi không phải Trầm Phi Yên, tôi là Vivian, tôi là Vivian, nên tôi không biết Trầm Phi Yên là ai cả."
"Chết tiệt, em nhất định không chịu nhận tôi là muốn chọc tức tôi có phải không?" Hơi thở lạnh băng của hắn phả vào khuôn mặt cô, không để ý đến kháng cự của Trầm Phi Yên, Hiên Viên Hoàng vội vàng ngậm lấy đôi môi đỏ kia để muốn chặn lại những câu nói tàn nhẫn làm tổn thương hắn.
Nụ hộn này vội vàng dị thường, không có ôn nhu, mà chính là trừng phạt. Trừng phạt cô nhẫn tâm dập tan tia hy vọng trong lòng hắn, trừng phạt cô cứ nói những điều mà không muốn biết.
Hắn quấn quýt lấy đôi môi đỏ của cô, tạo ra một nụ hôn vừa vội vàng lại vừa lâu dài, có chút hủy diệt, cắn cắn, lại có nhiều động tác miêu tả tinh tế, đây là một loại tìm kiếm, tìm kiềm một hương vị quen thuộc.
Mười năm trước, hắn đã cho cô nhớ mãi không thể quên, vào cái đêm mưa to ấy cô đã cầu xin hắn không biết bao nhiêu lần, nhưng hắn vẫn liều lĩnh giữ lấy cô.
Hiện nay, cả người cô tê tái như có một nguồn điện chạy vào thân thể. Hắn từng là mối tình đầu và hắn cũng là ánh sáng của cô, là tất cả của cô, nhưng khi sự thật xảy ra thì cô không thể lại tiếp tục yêu hắn.
Mở miệng, sau đó cô hung hăng cắn xuống, cắn thẳng vào cái lưỡi ngọt ngào làm nó dính máu tươi. Cô phải nhẫn tâm cắn xuống, cô thầm nghĩ phải bảo vệ trái tim mình để nó không lún sâu xuống hố bùn, và không thể cứ kéo dài cái ảo mộng không có trong đầu được.
Tuy Hiên Viên Hoàng đau nhưng hắn không lập tức rời khỏi cánh môi ngọt ngào kia, mà lại tùy ý để cho Trầm Phi Yên hung hăng cắn. Hắn muồn làm cô lưu luyến hương vị này, chỉ cần cô động môi chút thôi thì nhất định tim hắn sẽ đập mạnh.
Nhưng cuối cùng, hắn lại không lấy được gì, cô thật ngoan cố, không chút để tâm tới hắn, thậm trí là gần như cắn đứt môi hắn ra.
Cô ta thật sự không phải “cô” sao, hay là “cô” vẫn hận hắn nên không chút lưu tình mới cắn hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.