Chương 59: Kẻ đột nhập
Phi Nguyệt Phi Dạ
25/11/2016
Convert + Beta: Mã Mã
Editor: Lôi
Ở giữa khuôn viên rộng lớn của tòa thành, từng khóm hoa Tường Vi nở rộ tỏa hương ngào ngạt. Trong không khí phảng phất mùi thơm dịu nhẹ khiến con người ta sảng khoái khi cảm nhận chúng.
Trầm Phi Yên cũng không ngoại lệ, cô khoan thai đi dạo vòng quanh vườn hoa thơm ngát, tâm tình dường như tốt lên rất nhiều. Từ tối hôm xảy ra trận kích tình mãnh liệt đó, cô chưa gặp lại Hiên Viên Hoàng lần nào. Trầm Phi Yên thẩn thơ đùa nghịch mấy nhánh hoa Tường Vi, trong đầu lại hiện lên gương mặt điển trai của Hiên Viên Hoàng. Cô, dường như đang nhớ hắn?!?!
"A, đau quá..." Từng giọt máu đỏ thẫm chảy ra từ ngón tay cô, trong lúc cô mải suy nghĩ vẩn vơ nên không để ý thì liền bị nhánh cây Tường Vi đâm trúng.
"Khăn tay!" Sa La không biết từ đâu xuất hiện chìa khăn ra cho cô. Hành tung của cô nàng này đúng là xuất quỷ nhập thần. Nhiều lúc Trầm Phi Yên không chắc Sa La đang ở đâu nhưng mỗi lần gặp khó khăn cô ta đều xuất hiện rất kịp thời.
Khẽ đưa tay nhận chiếc khăn lụa màu trắng từ Sa La, Trầm Phi Yên hơi xấu hổ nói cảm ơn.
"Khi nào Hiên Viên Hoàng mới thả tôi đi?" Thật ra, cô vốn muốn hỏi lúc nào thì hắn trở về, nhưng lời nói như nghẹn ở cổ khiến cô không tài nào thốt ra được. Trầm Phi Yên cảm thấy mình thật thất bại, rõ ràng rất hận hắn, thế nhưng lúc này đây lòng cô đang gào thét vì nhớ hắn.
Nét mặt Sa La vẫn vô cảm như cũ, đúng là trợ thủ đắc lực của Hiên Viên Hoàng, không có chút biểu tình thừa thãi:"Phải đợi cậu chủ về mới biết được ạ."
"Nếu anhta không quay về thì tôi bị nhốt ở đây suốt đời luôn sao?" Trầm Phi Yên cao giọng gắt lên, nổi cáu với cô gái trước mặt. Nhưng cũng đừng trách cô, chẳng qua khi nge thấy lời nói lạnh băng, không chút tình cảm của Sa La, bao nỗi phiền muộn cùng căm tức liền trào ra ồ ạt.
Trong tòa thành có rất nhiều người giúp việc, cô thật sự muốn cùng ai đó trò truyện vì thế mới mở lời tâm sự với Sa La. Nhưng cô bị chọc tức với vẻ lạnh lùng vô cảm của cô gái này. Nghĩ đến mỗi ngày chỉ có thể đi đi lại lại trong vườn hoa, chắc cô phát điên mất.
Giận dỗi ném mạnh nhánh Tường Vi xuống đất, Trầm Phi Yên xoay người giận đùng đùng bỏ đi, thẳng bước về phía căn phòng của mình.
Càng nghĩ càng muốn nổi điên, tính tình tên đàn ông chết tiệt đó thật bá đạo, thậm chí so với trước kia, không những không giảm mà càng tăng theo cấp số nhân.
Cô bất giác nhớ tới công việc cần xử lý ở công ty, thiếu cô, không biết tình hình có ổn không. Cô thực sự muốn gặp Hiên Viên Hoàng nói chuyện rõ ràng để cô có thể ra đi giải quyết công việc.
Gieo mình lên chiếc giường rộng lớn, mặc kệ gió biển lồng lộng thổi vào phòng từng cơn lạnh buốt, Trầm Phi Yên nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, vừa tỉnh giấc cô đã thấy đói bụng.
Mở mắt ra, Trầm Phi Yên nhìn trên bàn đầy những món ăn, ngay góc bàn còn có một bình hoa Tường Vi xinh đẹp. Chắc là do Sa La chuẩn bị chu đáo, nhất thời, trong lòng cô cảm thấy áy náy vô cùng, tự mắng chính mình cho dù có tức giận thế nào đi nữa cũng không nên trút lên người Sa La.
Cô không vội ăn cơm, lập tức chạy nhanh xuống lầu với ý định đi tìm Sa La để giải thích.
Vừa đến cửa cầu thang, Trầm Phi Yên chợt nghe trong phòng khách có tiếng đánh nhau ầm ĩ, cô vội vàng nấp vào một góc khuất gần đó quan sát tình hình bên ngoài.
Bóng dáng nhỏ bé xinh đẹp của Sa La đang đối phó với năm sáu gã đàn ông nhằm ngăn chặn không cho bọn họ lên lầu.
Trầm Phi Yên thầm kinh hãi, cô ấy muốn bảo vệ cô! Nhìn cô gái với thân hình mảnh khảnh đang ra sức chống lại bọn người xấu để bảo vệ mình khiến Trầm Phi Yên cảm thấy bản thân thật vô dụng. Đám người lạ điên cuồng xông tới, chống trả quyết liệt, không cần nói cũng biết mục tiêu của bọn chúng chính là cô.
Càng xem cô càng hoảng sợ, chỉ một mình Sa La sẽ không chống cự được lâu. Nhưng cô lại không biết chút võ phòng thân nên không thể giúp được gì. Càng nghĩ Trầm Phi Yên càng bối rối.“Phải làm gì bây giờ, làm gì bây giờ.” Đầu cô như dây đàn bị kéo căng.
Bỗng có một cơn gió từ phía trên hành lang thổi tới vị trí của cô, với giác quan nhạy bén, Trầm Phi Yên vừa đón hướng gió vừa như được mở cờ trong bụng, thì ra là có lối thoát ngay trong tòa thành này. Nếu may mắn cô sẽ thoát được!
"Người các anh muốn tìm là tôi. Thả Sa La ra, không liên quan đến cô ấy. Có bản lĩnh thì đến bắt tôi này!” Trầm Phi Yên đi đến cầu thang hét lớn, đám người lạ mặt lập tức dừng động tác, chưa đầy một giây sau thì họ liền tấn công như vũ bão về phía cô.
Trầm Phi Yên xoay người bỏ chạy.
Nhanh như cắt, Sa La ngăn cản hành động của đám người lạ mặt, chặn được ba tên nhưng hai gã còn lại cũng rất nhanh, phá vòng vây thoát ra nhắm về hướng cầu thang vọt lên.
Editor: Lôi
Ở giữa khuôn viên rộng lớn của tòa thành, từng khóm hoa Tường Vi nở rộ tỏa hương ngào ngạt. Trong không khí phảng phất mùi thơm dịu nhẹ khiến con người ta sảng khoái khi cảm nhận chúng.
Trầm Phi Yên cũng không ngoại lệ, cô khoan thai đi dạo vòng quanh vườn hoa thơm ngát, tâm tình dường như tốt lên rất nhiều. Từ tối hôm xảy ra trận kích tình mãnh liệt đó, cô chưa gặp lại Hiên Viên Hoàng lần nào. Trầm Phi Yên thẩn thơ đùa nghịch mấy nhánh hoa Tường Vi, trong đầu lại hiện lên gương mặt điển trai của Hiên Viên Hoàng. Cô, dường như đang nhớ hắn?!?!
"A, đau quá..." Từng giọt máu đỏ thẫm chảy ra từ ngón tay cô, trong lúc cô mải suy nghĩ vẩn vơ nên không để ý thì liền bị nhánh cây Tường Vi đâm trúng.
"Khăn tay!" Sa La không biết từ đâu xuất hiện chìa khăn ra cho cô. Hành tung của cô nàng này đúng là xuất quỷ nhập thần. Nhiều lúc Trầm Phi Yên không chắc Sa La đang ở đâu nhưng mỗi lần gặp khó khăn cô ta đều xuất hiện rất kịp thời.
Khẽ đưa tay nhận chiếc khăn lụa màu trắng từ Sa La, Trầm Phi Yên hơi xấu hổ nói cảm ơn.
"Khi nào Hiên Viên Hoàng mới thả tôi đi?" Thật ra, cô vốn muốn hỏi lúc nào thì hắn trở về, nhưng lời nói như nghẹn ở cổ khiến cô không tài nào thốt ra được. Trầm Phi Yên cảm thấy mình thật thất bại, rõ ràng rất hận hắn, thế nhưng lúc này đây lòng cô đang gào thét vì nhớ hắn.
Nét mặt Sa La vẫn vô cảm như cũ, đúng là trợ thủ đắc lực của Hiên Viên Hoàng, không có chút biểu tình thừa thãi:"Phải đợi cậu chủ về mới biết được ạ."
"Nếu anhta không quay về thì tôi bị nhốt ở đây suốt đời luôn sao?" Trầm Phi Yên cao giọng gắt lên, nổi cáu với cô gái trước mặt. Nhưng cũng đừng trách cô, chẳng qua khi nge thấy lời nói lạnh băng, không chút tình cảm của Sa La, bao nỗi phiền muộn cùng căm tức liền trào ra ồ ạt.
Trong tòa thành có rất nhiều người giúp việc, cô thật sự muốn cùng ai đó trò truyện vì thế mới mở lời tâm sự với Sa La. Nhưng cô bị chọc tức với vẻ lạnh lùng vô cảm của cô gái này. Nghĩ đến mỗi ngày chỉ có thể đi đi lại lại trong vườn hoa, chắc cô phát điên mất.
Giận dỗi ném mạnh nhánh Tường Vi xuống đất, Trầm Phi Yên xoay người giận đùng đùng bỏ đi, thẳng bước về phía căn phòng của mình.
Càng nghĩ càng muốn nổi điên, tính tình tên đàn ông chết tiệt đó thật bá đạo, thậm chí so với trước kia, không những không giảm mà càng tăng theo cấp số nhân.
Cô bất giác nhớ tới công việc cần xử lý ở công ty, thiếu cô, không biết tình hình có ổn không. Cô thực sự muốn gặp Hiên Viên Hoàng nói chuyện rõ ràng để cô có thể ra đi giải quyết công việc.
Gieo mình lên chiếc giường rộng lớn, mặc kệ gió biển lồng lộng thổi vào phòng từng cơn lạnh buốt, Trầm Phi Yên nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, vừa tỉnh giấc cô đã thấy đói bụng.
Mở mắt ra, Trầm Phi Yên nhìn trên bàn đầy những món ăn, ngay góc bàn còn có một bình hoa Tường Vi xinh đẹp. Chắc là do Sa La chuẩn bị chu đáo, nhất thời, trong lòng cô cảm thấy áy náy vô cùng, tự mắng chính mình cho dù có tức giận thế nào đi nữa cũng không nên trút lên người Sa La.
Cô không vội ăn cơm, lập tức chạy nhanh xuống lầu với ý định đi tìm Sa La để giải thích.
Vừa đến cửa cầu thang, Trầm Phi Yên chợt nghe trong phòng khách có tiếng đánh nhau ầm ĩ, cô vội vàng nấp vào một góc khuất gần đó quan sát tình hình bên ngoài.
Bóng dáng nhỏ bé xinh đẹp của Sa La đang đối phó với năm sáu gã đàn ông nhằm ngăn chặn không cho bọn họ lên lầu.
Trầm Phi Yên thầm kinh hãi, cô ấy muốn bảo vệ cô! Nhìn cô gái với thân hình mảnh khảnh đang ra sức chống lại bọn người xấu để bảo vệ mình khiến Trầm Phi Yên cảm thấy bản thân thật vô dụng. Đám người lạ điên cuồng xông tới, chống trả quyết liệt, không cần nói cũng biết mục tiêu của bọn chúng chính là cô.
Càng xem cô càng hoảng sợ, chỉ một mình Sa La sẽ không chống cự được lâu. Nhưng cô lại không biết chút võ phòng thân nên không thể giúp được gì. Càng nghĩ Trầm Phi Yên càng bối rối.“Phải làm gì bây giờ, làm gì bây giờ.” Đầu cô như dây đàn bị kéo căng.
Bỗng có một cơn gió từ phía trên hành lang thổi tới vị trí của cô, với giác quan nhạy bén, Trầm Phi Yên vừa đón hướng gió vừa như được mở cờ trong bụng, thì ra là có lối thoát ngay trong tòa thành này. Nếu may mắn cô sẽ thoát được!
"Người các anh muốn tìm là tôi. Thả Sa La ra, không liên quan đến cô ấy. Có bản lĩnh thì đến bắt tôi này!” Trầm Phi Yên đi đến cầu thang hét lớn, đám người lạ mặt lập tức dừng động tác, chưa đầy một giây sau thì họ liền tấn công như vũ bão về phía cô.
Trầm Phi Yên xoay người bỏ chạy.
Nhanh như cắt, Sa La ngăn cản hành động của đám người lạ mặt, chặn được ba tên nhưng hai gã còn lại cũng rất nhanh, phá vòng vây thoát ra nhắm về hướng cầu thang vọt lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.