Chương 55: Lo lắng
Phi Nguyệt Phi Dạ
25/11/2016
Convert +Beta: Mã Mã
Editor: Lôi
Vừa ra khỏi phòng họp, Hiên Viên Hoàng liếc mắt liền nhìn thấy thân hình cao lớn của Lôi Man Thiên đang lười biếng đứng dựa bên tường.
"Tìm tôi có việc gì?" Hắn ta hiếm có khi tới Hiên Viên thị, thế nên thấy mặt hắn ta xuất hiện tại đây, Hiên Viên Hoàng có chút kinh ngạc.
Uể oải chớp mắt, Lôi Man Thiên nở nụ cười xấu xa nói: "Tôi nghe đồn phòng làm việc của cậu có rất nhiều người đẹp nên tò mò muốn xem. Không biết chừng có người còn khiến tôi vừa mắt, cậu không ngại họ bỏ dở công việc theo tôi về nhà chứ?"
"Cậu còn sức nghĩ tới người đẹp sao?" Hiên Viên Hoàng cười lạnh "Người đẹp tối qua chẳng phải đã rút đi hết tinh lực của cậu rồi."
"Ha ha. . ." Lôi Man Thiên cười to sảng khoái không hề kiêng dè, có chút hưởng thụ sự tán thưởng của người đối diện, cất giọng nói: "Quả nhiên không có gì qua được mắt cậu. Chậc, người phụ nữ đêm qua đúng là xuất sắc, khiến tôi thiếu chút nữa không lết ra được khỏi giường."
Ánh mắt hắn mơ màng tà mị như đang hồi tưởng lại màn kịch liệt đêm qua, Lôi Man Thiên đưa tay sờ sờ chùm râu trước cằm, dáng vẻ đầy phong tình.
"Có chuyện gì, cậu nói đi!" không thèm để ý đến vẻ mặt nham nham nhở nhở của Lôi Man Thiên, Hiên Viên Hoàng rạo bước tiến thẳng về văn phòng Tổng Giám Đốc, Lôi Man Thiên sực tỉnh liền đi nhanh để theo kịp hắn.
Bên ngoài phòng Tổng Giám Đốc tập trung rất nhiều nhân viên nữ, người nào người nấy đều không thể che dấu ánh mắt tán thưởng có phần… thèm muốn nhìn Lôi Man Thiên. Trước mắt các cô gái là hình ảnh của hai người đàn ông quá sức ưu tú, một người lạnh lùng trầm ổn lại mang khí chất cao quý trời sinh, một người tao nhã nhưng không kém phần phong lưu đa tình. Họ không khỏi cảm thán một câu “Đúng là đàn ông cực phẩm”, hai người này đứng cùng nhau thật gây áp lực cho đối phương mà!
"Tất cả nhân viên nữ của cậu đều bị tôi mê hoặc rồi kìa, ha ha. . ." Hắn ta tự kỷ cười, Lôi Man Thiên lại đưa tay sờ cằm ngẫm nghĩ chút nữa phải chăm sóc lại vẻ đẹp trai của mình mới được, râu dài quá rồi.
Quá khứ chợt ùa về, trước kia Trầm Phi Yên luôn chê hắn ta lôi thôi, mà hắn ta lại thường cố ý giả ngây giả ngô chà xát chòm râu lởm chởm của mình lên má cô khiến chúng đỏ ửng thì mới chịu buông tha. Ánh mắt hắn chợt xa xăm…
Cho tới khi, thư ký bưng hai tách cà phê vào, vừa đặt xuống bàn thì mặt liền đỏ như gấc ù té chạy ra ngoài. Nguyên nhân là do Lôi Man Thiên lại làm càn, chân tay không yên. Con người này đi đâu đó, phụ nữ nào hắn ta cũng có thể phóng điện.
"Đừng động dục nữa, đây là văn phòng làm việc chứ không phải sở thú. Nói mau, cậu có chuyện gì mà tìm tới tận đây? Tôi kêu cậu trở về là muốn cậu điều tra tung tích thằng nhóc con đó, thêm nữa là muốn cậu hoàn thiện hệ thống bảo mật của Hiên Viên thị chứ không phải kêu cậu về để làm càn đâu đấy." Trên ghế sa lon, gương mặt Hiên Viên Hoàng nhuốm vẻ mệt mỏi, đêm qua hắn không về khu biệt thự, giờ phút này hắn rất nhớ nơi đó, nơi tràn đầy hương thơm cơ thể của người con gái mà hắn yêu.
Một hơi uống cạn sạch cà phê, Lôi Man Thiên ra vẻ chỉnh đốn lại tác phong, cất giọng:"Hôm nay tới đây chủ yếu là hỏi chuyện anh trai cậu, tình cờ tôi bắt gặp gã đi chung với Phương Lily. Trước kia chúng ta đã tốn bao nhiêu công sức mới khiến gã thất thế, tôi linh cảm lần ra tù này không hề đơn giản, gã sẽ không chịu để yên như vậy đâu."
Không chỉ nhắc nhở với tư cách là bạn bè, Lôi Man Thiên còn lấy thân phận là người hỗ trợ đắc lực của Hiên Viên gia lên tiếng. Dù với thân phận nào cũng đều khiến hắn ta lo lắng.
Hiên Viên Long là một tay cực kỳ ngông cuồng, gã đại diện điển hình cho những kẻ có suy nghĩ điên cuồng mà lại chẳng có bất cứ chuyện gì rằng buộc nổi hắn. Chỉ cần gã muốn là làm, dù có chết, gã cũng sẽ không buông tay. Đối phó với một kể điên như thế khiến Lôi Man Thiên có chút đau đầu.
Editor: Lôi
Vừa ra khỏi phòng họp, Hiên Viên Hoàng liếc mắt liền nhìn thấy thân hình cao lớn của Lôi Man Thiên đang lười biếng đứng dựa bên tường.
"Tìm tôi có việc gì?" Hắn ta hiếm có khi tới Hiên Viên thị, thế nên thấy mặt hắn ta xuất hiện tại đây, Hiên Viên Hoàng có chút kinh ngạc.
Uể oải chớp mắt, Lôi Man Thiên nở nụ cười xấu xa nói: "Tôi nghe đồn phòng làm việc của cậu có rất nhiều người đẹp nên tò mò muốn xem. Không biết chừng có người còn khiến tôi vừa mắt, cậu không ngại họ bỏ dở công việc theo tôi về nhà chứ?"
"Cậu còn sức nghĩ tới người đẹp sao?" Hiên Viên Hoàng cười lạnh "Người đẹp tối qua chẳng phải đã rút đi hết tinh lực của cậu rồi."
"Ha ha. . ." Lôi Man Thiên cười to sảng khoái không hề kiêng dè, có chút hưởng thụ sự tán thưởng của người đối diện, cất giọng nói: "Quả nhiên không có gì qua được mắt cậu. Chậc, người phụ nữ đêm qua đúng là xuất sắc, khiến tôi thiếu chút nữa không lết ra được khỏi giường."
Ánh mắt hắn mơ màng tà mị như đang hồi tưởng lại màn kịch liệt đêm qua, Lôi Man Thiên đưa tay sờ sờ chùm râu trước cằm, dáng vẻ đầy phong tình.
"Có chuyện gì, cậu nói đi!" không thèm để ý đến vẻ mặt nham nham nhở nhở của Lôi Man Thiên, Hiên Viên Hoàng rạo bước tiến thẳng về văn phòng Tổng Giám Đốc, Lôi Man Thiên sực tỉnh liền đi nhanh để theo kịp hắn.
Bên ngoài phòng Tổng Giám Đốc tập trung rất nhiều nhân viên nữ, người nào người nấy đều không thể che dấu ánh mắt tán thưởng có phần… thèm muốn nhìn Lôi Man Thiên. Trước mắt các cô gái là hình ảnh của hai người đàn ông quá sức ưu tú, một người lạnh lùng trầm ổn lại mang khí chất cao quý trời sinh, một người tao nhã nhưng không kém phần phong lưu đa tình. Họ không khỏi cảm thán một câu “Đúng là đàn ông cực phẩm”, hai người này đứng cùng nhau thật gây áp lực cho đối phương mà!
"Tất cả nhân viên nữ của cậu đều bị tôi mê hoặc rồi kìa, ha ha. . ." Hắn ta tự kỷ cười, Lôi Man Thiên lại đưa tay sờ cằm ngẫm nghĩ chút nữa phải chăm sóc lại vẻ đẹp trai của mình mới được, râu dài quá rồi.
Quá khứ chợt ùa về, trước kia Trầm Phi Yên luôn chê hắn ta lôi thôi, mà hắn ta lại thường cố ý giả ngây giả ngô chà xát chòm râu lởm chởm của mình lên má cô khiến chúng đỏ ửng thì mới chịu buông tha. Ánh mắt hắn chợt xa xăm…
Cho tới khi, thư ký bưng hai tách cà phê vào, vừa đặt xuống bàn thì mặt liền đỏ như gấc ù té chạy ra ngoài. Nguyên nhân là do Lôi Man Thiên lại làm càn, chân tay không yên. Con người này đi đâu đó, phụ nữ nào hắn ta cũng có thể phóng điện.
"Đừng động dục nữa, đây là văn phòng làm việc chứ không phải sở thú. Nói mau, cậu có chuyện gì mà tìm tới tận đây? Tôi kêu cậu trở về là muốn cậu điều tra tung tích thằng nhóc con đó, thêm nữa là muốn cậu hoàn thiện hệ thống bảo mật của Hiên Viên thị chứ không phải kêu cậu về để làm càn đâu đấy." Trên ghế sa lon, gương mặt Hiên Viên Hoàng nhuốm vẻ mệt mỏi, đêm qua hắn không về khu biệt thự, giờ phút này hắn rất nhớ nơi đó, nơi tràn đầy hương thơm cơ thể của người con gái mà hắn yêu.
Một hơi uống cạn sạch cà phê, Lôi Man Thiên ra vẻ chỉnh đốn lại tác phong, cất giọng:"Hôm nay tới đây chủ yếu là hỏi chuyện anh trai cậu, tình cờ tôi bắt gặp gã đi chung với Phương Lily. Trước kia chúng ta đã tốn bao nhiêu công sức mới khiến gã thất thế, tôi linh cảm lần ra tù này không hề đơn giản, gã sẽ không chịu để yên như vậy đâu."
Không chỉ nhắc nhở với tư cách là bạn bè, Lôi Man Thiên còn lấy thân phận là người hỗ trợ đắc lực của Hiên Viên gia lên tiếng. Dù với thân phận nào cũng đều khiến hắn ta lo lắng.
Hiên Viên Long là một tay cực kỳ ngông cuồng, gã đại diện điển hình cho những kẻ có suy nghĩ điên cuồng mà lại chẳng có bất cứ chuyện gì rằng buộc nổi hắn. Chỉ cần gã muốn là làm, dù có chết, gã cũng sẽ không buông tay. Đối phó với một kể điên như thế khiến Lôi Man Thiên có chút đau đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.