Chương 49: nửa đêm canh ba
Phi Nguyệt Phi Dạ
25/11/2016
Convert + Beta: Mã Mã
Editor: Mã Mã
Nương mình theo bóng tối, Trầm Phi Dạ đột nhập ngôi biệt thự bằng lối đi bên hông.
Ngôi biệt thự đồ sộ nhưng yên ắng một cách đáng sợ, thậm chí ngay cả bóng dáng người giúp việc cũng không thấy, huống hồ là bảo vệ. Trầm Phi Dạ mở to đôi mắt đen láy ngó đông ngó tây, nếu không cẩn thận mà bị tóm thì rất phiền phức, xung quanh càng im lặng, nó càng cảm thấy bất an.
Theo lý thuyết, thân phận cùng địa vị của Hiên Viên Hoàng đáng ra phải có nhiều vệ sĩ bảo vệ, nhưng tình hình trước mắt thì hoàn toàn ngược lại, ngoại trừ khu vườn ngũ hành bát quái khiến nó bỏ cả nửa ngày hao tâm tổn sức để phá giải thì ngôi biệt thự này xem ra chẳng có chút phòng vệ nào.
Chẳng lẽ kế hoạch thất bại? Nghĩ đến đây Trầm Phi Dạ cảm thấy có chút ớn lạnh vậy mà mồ hôi lại chảy ròng ròng. Nó càng không muốn bị bắt sống, nếu mẹ mà biết bí mật bị lộ là do nó, nhất định mẹ sẽ lên cơn thịnh nộ cắt đứt quan hệ máu mủ với nó.
Nó rón rén chạy tới phòng mẹ xem trộm, Trầm Phi Dạ chẳng qua cũng chỉ học lỏm người khác, thấy tình thế thay đổi thì phải nắm bắt cơ hội. Thấy mẹ vẫn mạnh khỏe, trong lòng nó dấy lên tia hy vọng.
Nghĩ đến việc mẹ giấu tấm hình cũ nát đó như báu vật, nó tin rằng mẹ vẫn còn tình cảm với cha, nếu không sao lại cất kỹ bức ảnh đến vậy.
Trầm Phi Dạ có chủ đích của mình, nếu có thể làm cho cha mẹ hóa giải hận thù, đến với nhau thêm một lần nữa thì nó sẽ có một gia đình hoản chỉnh, một mái ấm mà nó hằng mơ ước. Mặc dù vẫn còn là một đứa trẻ nhưng suy nghĩ của nó kín kẽ vô cùng, nó biết nó không nên thể hiện ý muốn này ở trước mặt họ, nếu không sẽ khiến mọi việc trở nên xấu đi, thậm chí có nguy cơ mối quan hệ mong manh giữa cha mẹ nó sẽ gãy đứt. Vì thế nó quyết định ẩn thân, chỉ âm thầm hành động một mình.
Đứng bên cửa sổ, Trầm Phi Dạ nhẹ giọng nói, lời nói như thủ thỉ với bản thân mình, tuy mềm mỏng nhưng kiên quyết :"Mẹ, con nhất định giúp mẹ tìm được hạnh phúc."
Nói xong, Trầm Phi Dạ liền nhanh chóng mất hút vào bóng đêm tối mịt. Đến và đi không một tiếng động, giống như nó chưa từng xuất hiện tại chốn này.
Ngay lúc đó, Trầm Phi Yên nghi hoặc đưa mắt thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ. Với sự nhạy cảm, cô cảm thấy bên ngoài hình như có người đang nhìn mình, cô bước đến nhanh tay mở toang cửa, nhưng trước mắt chỉ là một khoảng không tĩnh lặng, không một bóng người!
Hôm nay không gặp Hiên Viên Hoàng, coi như cô có chút thời gian để ổn định lại tâm tình. Với không gian yên tĩnh như lúc này, cô thấy cũng không tồi, có thể thả lỏng cơ thể, giúp lòng mình dịu lại. Lại có thời gian suy nghĩ về những rắc rối cô vướng phải gần đây, những việc khiến cô lo lắng nhưng đôi khi có điều gì đó để lo lắng cũng không phải là điềm xấu.
_______________________Phần cách tuyến____________________________
Đêm giữa chốn xa hoa truỵ lạc, các cô gái ăn mặc chải chuốt lắc lư theo điệu nhạc sôi động . Âm nhạc rền rĩ làm cho con người ta điên đảo trong không gian nóng bỏng. Nhìn những động tác uốn éo từ thân thể tươi mát của thiếu nữ, cơ hồ muốn thiêu đốt mọi giác quang, khiến không khí hộp đêm sôi sục dâng trào mùi vị phóng đãng.
Với ánh sáng mờ ảo bên trong quán bar, phần đông ánh mắt của mọi người nơi đây đều bị hấp dẫn về một phía.
Tại một góc nhỏ được đèn chiếu sáng, nổi bật lên hình ảnh của hai người đàn ông, một người phong thái ngang tàng, một người lại có dáng vẻ trầm ổn đầy khí phách, cả hai người bọn họ đều toát lên vẻ cao sang của bậc vương giả. Với vóc dáng cao to cùng gương mặt điền trai, họ khiến mấy cô gái xung quanh dõi mắt không rời, cơ hồ như chảy cả nước miếng.
Đong đưa ly rượu trong tay, Lôi Man Thiên vừa cười khoái trá vừa ngước đôi mắt ngạo mạn đến một cặp nam nữ gần đó.
"Thật không ngờ con trai cậu lại gây ra chuyện này, đúng là khiến người khác có chút tò mò, không biết mẹ của tên nhóc đó rốt cục là người phụ nữ bản lĩnh như thế nào?" Nhận được điện thoại khẩn cấp của Hiên Viên Thị, Lôi Man Thiên liền lập tức về nước.
Ở Hiên Viên thị nhiều năm, hắn ta chứng kiến người ở đây gây ra nhiều chuyện long trời lở đất. Nhưng việc làm hắn ta kinh ngạc nhất chính là không biết làm cách nào mà Hiên Viên Hoàng lại có một đứa con trai.
Đối với tên nhóc đó, hắn ta thực sự cảm thấy hứng thú, thậm chí có ý muốn thu phục cậu ta một cách mãnh liệt.
Editor: Mã Mã
Nương mình theo bóng tối, Trầm Phi Dạ đột nhập ngôi biệt thự bằng lối đi bên hông.
Ngôi biệt thự đồ sộ nhưng yên ắng một cách đáng sợ, thậm chí ngay cả bóng dáng người giúp việc cũng không thấy, huống hồ là bảo vệ. Trầm Phi Dạ mở to đôi mắt đen láy ngó đông ngó tây, nếu không cẩn thận mà bị tóm thì rất phiền phức, xung quanh càng im lặng, nó càng cảm thấy bất an.
Theo lý thuyết, thân phận cùng địa vị của Hiên Viên Hoàng đáng ra phải có nhiều vệ sĩ bảo vệ, nhưng tình hình trước mắt thì hoàn toàn ngược lại, ngoại trừ khu vườn ngũ hành bát quái khiến nó bỏ cả nửa ngày hao tâm tổn sức để phá giải thì ngôi biệt thự này xem ra chẳng có chút phòng vệ nào.
Chẳng lẽ kế hoạch thất bại? Nghĩ đến đây Trầm Phi Dạ cảm thấy có chút ớn lạnh vậy mà mồ hôi lại chảy ròng ròng. Nó càng không muốn bị bắt sống, nếu mẹ mà biết bí mật bị lộ là do nó, nhất định mẹ sẽ lên cơn thịnh nộ cắt đứt quan hệ máu mủ với nó.
Nó rón rén chạy tới phòng mẹ xem trộm, Trầm Phi Dạ chẳng qua cũng chỉ học lỏm người khác, thấy tình thế thay đổi thì phải nắm bắt cơ hội. Thấy mẹ vẫn mạnh khỏe, trong lòng nó dấy lên tia hy vọng.
Nghĩ đến việc mẹ giấu tấm hình cũ nát đó như báu vật, nó tin rằng mẹ vẫn còn tình cảm với cha, nếu không sao lại cất kỹ bức ảnh đến vậy.
Trầm Phi Dạ có chủ đích của mình, nếu có thể làm cho cha mẹ hóa giải hận thù, đến với nhau thêm một lần nữa thì nó sẽ có một gia đình hoản chỉnh, một mái ấm mà nó hằng mơ ước. Mặc dù vẫn còn là một đứa trẻ nhưng suy nghĩ của nó kín kẽ vô cùng, nó biết nó không nên thể hiện ý muốn này ở trước mặt họ, nếu không sẽ khiến mọi việc trở nên xấu đi, thậm chí có nguy cơ mối quan hệ mong manh giữa cha mẹ nó sẽ gãy đứt. Vì thế nó quyết định ẩn thân, chỉ âm thầm hành động một mình.
Đứng bên cửa sổ, Trầm Phi Dạ nhẹ giọng nói, lời nói như thủ thỉ với bản thân mình, tuy mềm mỏng nhưng kiên quyết :"Mẹ, con nhất định giúp mẹ tìm được hạnh phúc."
Nói xong, Trầm Phi Dạ liền nhanh chóng mất hút vào bóng đêm tối mịt. Đến và đi không một tiếng động, giống như nó chưa từng xuất hiện tại chốn này.
Ngay lúc đó, Trầm Phi Yên nghi hoặc đưa mắt thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ. Với sự nhạy cảm, cô cảm thấy bên ngoài hình như có người đang nhìn mình, cô bước đến nhanh tay mở toang cửa, nhưng trước mắt chỉ là một khoảng không tĩnh lặng, không một bóng người!
Hôm nay không gặp Hiên Viên Hoàng, coi như cô có chút thời gian để ổn định lại tâm tình. Với không gian yên tĩnh như lúc này, cô thấy cũng không tồi, có thể thả lỏng cơ thể, giúp lòng mình dịu lại. Lại có thời gian suy nghĩ về những rắc rối cô vướng phải gần đây, những việc khiến cô lo lắng nhưng đôi khi có điều gì đó để lo lắng cũng không phải là điềm xấu.
_______________________Phần cách tuyến____________________________
Đêm giữa chốn xa hoa truỵ lạc, các cô gái ăn mặc chải chuốt lắc lư theo điệu nhạc sôi động . Âm nhạc rền rĩ làm cho con người ta điên đảo trong không gian nóng bỏng. Nhìn những động tác uốn éo từ thân thể tươi mát của thiếu nữ, cơ hồ muốn thiêu đốt mọi giác quang, khiến không khí hộp đêm sôi sục dâng trào mùi vị phóng đãng.
Với ánh sáng mờ ảo bên trong quán bar, phần đông ánh mắt của mọi người nơi đây đều bị hấp dẫn về một phía.
Tại một góc nhỏ được đèn chiếu sáng, nổi bật lên hình ảnh của hai người đàn ông, một người phong thái ngang tàng, một người lại có dáng vẻ trầm ổn đầy khí phách, cả hai người bọn họ đều toát lên vẻ cao sang của bậc vương giả. Với vóc dáng cao to cùng gương mặt điền trai, họ khiến mấy cô gái xung quanh dõi mắt không rời, cơ hồ như chảy cả nước miếng.
Đong đưa ly rượu trong tay, Lôi Man Thiên vừa cười khoái trá vừa ngước đôi mắt ngạo mạn đến một cặp nam nữ gần đó.
"Thật không ngờ con trai cậu lại gây ra chuyện này, đúng là khiến người khác có chút tò mò, không biết mẹ của tên nhóc đó rốt cục là người phụ nữ bản lĩnh như thế nào?" Nhận được điện thoại khẩn cấp của Hiên Viên Thị, Lôi Man Thiên liền lập tức về nước.
Ở Hiên Viên thị nhiều năm, hắn ta chứng kiến người ở đây gây ra nhiều chuyện long trời lở đất. Nhưng việc làm hắn ta kinh ngạc nhất chính là không biết làm cách nào mà Hiên Viên Hoàng lại có một đứa con trai.
Đối với tên nhóc đó, hắn ta thực sự cảm thấy hứng thú, thậm chí có ý muốn thu phục cậu ta một cách mãnh liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.