Chương 97: Phi Yên của anh! (1), (2)
Phi Nguyệt Phi Dạ
25/11/2016
Editor: Lôi
Hắn thô lỗ chiếm đoạt như muốn xé rách cả thân mình cô, sau một hồi ra vào, cơ thể Trầm Phi Yên mới dần dần thích ứng. Cô rên la đau đớn đến nỗi cổ họng khản đặc, nhưng người đàn ông vẫn như dã thú rong ruổi trên thân thể cô không một khắc ngừng nghỉ.
"Thân thể em, toàn bộ cũng chỉ có thể dung nạp một mình tôi, em có nghe không..." Điên cuồng cắn mút nơi bầu ngực mềm mại của Trầm Phi Yên, hông Hiên Viên Hoàng thúc mạnh, cơ thể nặng nề ghì xuống, đặt toàn bộ sức nặng của cô lên trên người mình.
Hành động mạnh mẽ của hắn trên người cô giống như trận phong ba bão táp vô tình trút xuống thế gian một lực nước khổng lồ, tàn sát bừa bãi những nơi mà nó đặt chân đến. Lúc này, Hiên Viên Hoàng vẫn không nguôi cơn giận, điên cuồng ra vào nơi riêng tư của cô, mỗi một lần chạy nước rút mang đến cơn khoái cảm ồ ạt làm hắn không khắc chế được bản thân, động tác càng thêm cuồng dã, khiến cả hắn và cô không phân biệt được cảm giác này là tức giận hay là hưng phấn.
Càng quấn quít thân thể trắng nõn của Trầm Phi Yên, hắn càng khao khát cô, hận không thể lập tức nhét cô vào trong cơ thể mình. Thứ hắn muốn không chỉ là thể xác, mà còn là trái tim cô nữa.
"Phi Yên, Phi Yên của anh..." Hiên Viên Hoàng bật ra tiếng thổn thức khi dục vọng đạt đến đỉnh cao trào, giọng nói trầm khàn lại mang đôi chút căng thẳng, âm thanh mê hoặc lòng người tựa như ma quỷ nhưng đầy quyến rũ. Âm thanh khẽ khàng ấy rời rạc, đứt quãng, lọt thỏm giữa không gian rộng lớn của gian phòng, Trầm Phi Yên hoàn toàn không nghe thấy những tiếng nỉ non ấy.
Không tiết chế được sự phẫn nộ lẫn dục vọng của mình, Hiên Viên Hoàng kích động cưỡng đoạt cô, khiến cô không cách nào thoát khỏi vòng tay của hắn. Đối với người đàn ông lão luyện tình trường như hắn, cô không phải là đối thủ, kỹ thuật điêu luyện khiến cô không thể từ chối mà tự nhiên đón nhận hắn. Đêm nay, sự đòi hỏi vô độ của hắn mang đến cơn sóng triều hung dữ, nhấn chìm cô trong biển sâu vô vọng. Mỗi khi cô bắt được phao cứu sinh, lại bị một cột sóng khổng lồ khác vô tình lật úp xuống, một lần, rồi lại một lần… cô cật lực thét chói tai trong sung sướng cùng rã rời, nhưng miệng không thể nào thốt ra lời nói yêu thương với hắn.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu… cho đến khi Trầm Phi Yên ngất đi trong đỉnh cao dục vọng và cũng vì không chịu nổi sự phóng túng của Hiên Viên Hoàng thì hắn mới chậm rãi ngừng lại. Lúc này, đầu óc của hắn mới tỉnh táo đôi chút.
Ga giường hỗn loạn, những lọn tóc đen mượt như tảo biển giờ đây có chút lộn xộn phủ trên giường. Sau khi cuộc hoan ái cuồng nộ qua đi, căn phòng như một bãi chiến trường với ngổn ngang nào là chăn, gối, quần áo tả tơi… Trong khung cảnh bừa bộn đó hiện lên bóng dáng chật vật của người con gái đang nằm vô lực tại một góc giường, khắp cơ thể trắng mịn của Trầm Phi Yên hiện rõ từng dấu răng, thậm chí ngay cả trên cánh tay của cô cũng hằn lên vết bầm do lúc giãy dụa tạo thành.
Cơ thể đầy dấu vết trầy xước, bầm tím đến thảm thương khiến Hiên Viên mất bình tĩnh, rốt cuộc hắn đang làm cái gì vậy. Rõ ràng yêu cô như thế, nhưng chỉ biết gây thương tổn cho cô, hành hạ cô đến mức như thế này.
Trên giường đọng lại vài vết máu, đó chính là máu của vết thương khi hắn mất khống chế gây ra.
Lẳng lặng dọn dẹp mọi thứ hỗn độn trong căn phòng, hắn tự trách bản thân mình không khác loài cầm thú, cô mỏng manh yếu đuối như thế làm sao có thể chịu được sức mạnh to lớn của hắn.
Nhẹ nhàng đến bên giường ôm lấy cô bế vào phòng tắm, hắn dịu dàng rửa sạch dấu vết của cuộc mây mưa cuồng loạn trên người cô, xử lý vết thương cho cô, sau đó thay ga giường sạch sẽ rồi rời khỏi phòng.
****************************
Trải qua nhiều sóng gió trong cuộc sống đã tôi luyện cho hắn ý chí sắt đá và điềm tĩnh trước mọi sự việc, nhưng riêng đối với cô, hắn luôn luôn mất kiểm soát. Hiên Viên Hoàng cũng không rõ vì sao mình lại như vậy, chỉ biết rằng mọi việc liên quan đến cô đều khiến hắn phát điên.
Ngồi trong phòng làm việc mà trong lòng không ngừng nhớ tới người con gái bướng bỉnh kia, vốn dĩ hắn là người rất nghiêm túc trong công việc, nhưng vẫn không tránh khỏi giây phút thất thần khi nghĩ về cô.
"Hiên Viên Hoàng tiên sinh, xin hỏi anh có nghe không ạ?" Mục Diệu Tư huơ huơ tay trước mặt Hiên Viên Hoàng, cảm thấy hôm nay tổng giám đốc của mình rất kỳ quái.
Hiên Viên Hoàng trợn mắt nhìn Mục Diệu Tư một cái: "Tôi không sao, cậu cứ tiếp tục!"
Mục Diệu Tư nhướng mắt khinh thường nhìn hắn, không khách khí nói: "Tôi trình bày xong rồi… nhưng nếu có thể tiếp tục, thì tôi xin mạn phép hỏi một chuyện được không?"
Tò mò đến chết mất thôi, hắn ta biết mình sẽ chết thảm nếu tò mò không đúng lúc, nhưng Mục Diệu Tư tình nguyện bị giết cũng muốn hỏi cho rõ ràng.
Khuôn mặt Hiên Viên Hoàng có chút lúng túng, rõ ràng đang bàn luận công việc quan trọng, vậy mà đầu óc trôi tận đẩu tận đâu.
"Chuyện gì, cậu mau nói."
Mục Diệu Tư lộ ra vẻ mặt hiếu kỳ y hệt con mèo nhỏ đang rình rập mồi, mắt nhìn Hiên Viên Hoàng chằm chằm, giọng nói có phần đáng tiếc: "Rốt cuộc cái cô người tình kia phóng đãng đến cỡ nào mà cào mặt mày tổng giám đốc trầy trụa như vậy chứ. Coi như cô ta lợi hại, nhưng cũng đừng nhằm ngay “mặt tiền” mà giỡn, gương mặt lạnh lùng quyến rũ của anh sao biến thành mạng nhện rồi ??"
Mục Diệu Tư luôn luôn đề cao cái đẹp, nên có chút không chịu nổi cái bản mặt này của Hiên Viên Hoàng. Vác cái mặt nham nhở như vậy đến công ty, mọi người vừa nhìn cũng biết là chuyện gì xảy ra nhưng chẳng ai dám hỏi, duy chỉ có tay Mục Diệu Tư này là không sợ chết, nói thẳng như ruột ngựa.
"Chỉ tiêu của phòng kinh doanh tháng sau tăng thêm 5%, không hoàn thành, trừ lương tập thể."
"A!" Mục Diệu Tư hoàn toàn không nghĩ tới hậu quả khi tọc mạnh chuyện không nên là như vậy, hắn ta bất mãn nói: "Tôi đây chỉ muốn quan tâm anh một chút, có lòng tốt nhắc nhở anh chú ý tới hình tượng mình, vậy mà anh lại lấy oán báo ơn!"
Bởi vì lo lắng cho Trầm Phi Yên nên Hiên Viên Hoàng mới buồn phiền như vậy, cô gái này hết lần này tới lần khác vạch áo cho người xem lưng, đêm qua hắn không hề nhận thấy mấy vết cào vặt vãnh trên mặt mà thương thế trên người Trầm Phi Yên mới đáng nói. Mặc dù trước lúc đi hắn đã xử lý miệng vết thương cẩn thận, nhưng trong lòng vẫn có chút áy náy, hắn không nên đối xử tàn nhẫn với cô như thế.
"Cậu nhiều chuyện như vậy, rảnh rỗi quá sao?" Hiên Viên Hoàng lạnh lùng nhìn Mục Diệu Tư, khẩu khí có chút uy hiếp.
"Được rồi, được rồi, tôi đi liền đây. Đúng là hẹp hòi, tôi chỉ muốn tốt cho công ty nên mới nhắc nhở thôi. Anh có biết là rất nhiều người nhìn mặt anh, đoán già đoán non ai mà to gan dám ra tay với cả Hoàng Đế, thật có bản lãnh!" Thở dài một hơi, Mục Diệu Tư lập tức đi ra ngoài, nhưng điều nên nói hắn ta vẫn cứ nói.
Sáng nay cả Hiên Viên thị đã râm ran, tất cả mọi người phỏng đoán xem nhân vật nào dám “cấu xé” gương mặt điển trai của Hiên Viên Hoàng thảm thương đến vậy. Nếu nói là mèo cào, nhất định sẽ bị khinh bỉ, sao có thể qua mặt được những ánh mắt sáng quắc như tuyết phản quang kia, đó rõ ràng là dấu vết móng tay của phụ nữ để lại mà.
Mục Diệu Tư vừa ra khỏi phòng làm việc, tất cả mọi người nhào nhào đến, ngay cả Hiên Viên Linh, người luôn luôn bàng quang với mọi sự ồn ào náo nhiệt trong công ty cũng bất ngờ xông tới.
Mọi người nháo nhào hỏi han tình hình tổng giám đốc, Mục Diệu Tư nở nụ cười hòa nhã, dáng vẻ tràn đầy tự tin: "Nếu mọi người có thể giúp phòng kinh doanh tăng thêm 5%, tôi tuyệt đối sẽ cung cấp tin tình báo."
Tất cả vừa nghe vậy, lập tức hiểu được ý đồ của Mục Diệu Tư… nên chẳng dám hỏi nữa. Tăng thêm 5% cho phòng kinh doanh chẳng khác nào đi chết cho rồi. Mọi người lập tức di tản, chỉ có Hiên Viên Linh còn đứng im tại chỗ.
"Vẫn còn có người tình nguyện giúp đỡ hay sao?" Nhún vai ra chiều tự an ủi chính mình, Mục Diệu Tư cười vô cùng rạng rỡ nhìn Hiên Viên Linh.
Nhìn ánh mắt rạng ngời nhưng đầy mưu mô của Mục Diệu Tư, Hiên Viên Linh cảm thấy nổi da gà, xem ra nhất định không phải chuyện tốt lành gì. Cô không muốn bán mạng cho phòng kinh doanh làm thêm giờ đến nửa đêm, gần đây cô cũng đã mệt muốn chết.
"Anh hai thế nào?"
"Anh hai em hả!" Mục Diệu Tư nhìn thấu tâm tư của Hiên Viên Linh, hắn ta không muốn làm ăn lỗ vốn, huống chi dân kinh doanh như hắn ta mỗi một giây đồng hồ đều hái ra tiền.
Hiên Viên Linh nhìn bộ dáng thích thú của Mục Diệu Tư, tựa hồ đợi cô sa lưới như con cá nhỏ đáng thương, cô cắn môi đắn đo. Nhưng nghĩ đến anh hai đã cực khổ mấy ngày vừa qua nên cô cam chịu chui đầu vào bẫy. Cô biết lệnh truy nã đã được gỡ bỏ, nhưng cô vẫn có chút quan tâm đến anh trai mình.
"Anh nói cho em biết đi, em tình nguyện tăng ca giúp anh." Đây là giới hạn cao nhất rồi, dù sao mình cũng có công việc mà.
Mục Diệu Tư đắc ý vội vàng “thu lưới”, mặc dù thu hoạch không lớn lắm, chỉ có một con cá mắc câu nhưng xem ra cũng không tệ.
Hắn thô lỗ chiếm đoạt như muốn xé rách cả thân mình cô, sau một hồi ra vào, cơ thể Trầm Phi Yên mới dần dần thích ứng. Cô rên la đau đớn đến nỗi cổ họng khản đặc, nhưng người đàn ông vẫn như dã thú rong ruổi trên thân thể cô không một khắc ngừng nghỉ.
"Thân thể em, toàn bộ cũng chỉ có thể dung nạp một mình tôi, em có nghe không..." Điên cuồng cắn mút nơi bầu ngực mềm mại của Trầm Phi Yên, hông Hiên Viên Hoàng thúc mạnh, cơ thể nặng nề ghì xuống, đặt toàn bộ sức nặng của cô lên trên người mình.
Hành động mạnh mẽ của hắn trên người cô giống như trận phong ba bão táp vô tình trút xuống thế gian một lực nước khổng lồ, tàn sát bừa bãi những nơi mà nó đặt chân đến. Lúc này, Hiên Viên Hoàng vẫn không nguôi cơn giận, điên cuồng ra vào nơi riêng tư của cô, mỗi một lần chạy nước rút mang đến cơn khoái cảm ồ ạt làm hắn không khắc chế được bản thân, động tác càng thêm cuồng dã, khiến cả hắn và cô không phân biệt được cảm giác này là tức giận hay là hưng phấn.
Càng quấn quít thân thể trắng nõn của Trầm Phi Yên, hắn càng khao khát cô, hận không thể lập tức nhét cô vào trong cơ thể mình. Thứ hắn muốn không chỉ là thể xác, mà còn là trái tim cô nữa.
"Phi Yên, Phi Yên của anh..." Hiên Viên Hoàng bật ra tiếng thổn thức khi dục vọng đạt đến đỉnh cao trào, giọng nói trầm khàn lại mang đôi chút căng thẳng, âm thanh mê hoặc lòng người tựa như ma quỷ nhưng đầy quyến rũ. Âm thanh khẽ khàng ấy rời rạc, đứt quãng, lọt thỏm giữa không gian rộng lớn của gian phòng, Trầm Phi Yên hoàn toàn không nghe thấy những tiếng nỉ non ấy.
Không tiết chế được sự phẫn nộ lẫn dục vọng của mình, Hiên Viên Hoàng kích động cưỡng đoạt cô, khiến cô không cách nào thoát khỏi vòng tay của hắn. Đối với người đàn ông lão luyện tình trường như hắn, cô không phải là đối thủ, kỹ thuật điêu luyện khiến cô không thể từ chối mà tự nhiên đón nhận hắn. Đêm nay, sự đòi hỏi vô độ của hắn mang đến cơn sóng triều hung dữ, nhấn chìm cô trong biển sâu vô vọng. Mỗi khi cô bắt được phao cứu sinh, lại bị một cột sóng khổng lồ khác vô tình lật úp xuống, một lần, rồi lại một lần… cô cật lực thét chói tai trong sung sướng cùng rã rời, nhưng miệng không thể nào thốt ra lời nói yêu thương với hắn.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu… cho đến khi Trầm Phi Yên ngất đi trong đỉnh cao dục vọng và cũng vì không chịu nổi sự phóng túng của Hiên Viên Hoàng thì hắn mới chậm rãi ngừng lại. Lúc này, đầu óc của hắn mới tỉnh táo đôi chút.
Ga giường hỗn loạn, những lọn tóc đen mượt như tảo biển giờ đây có chút lộn xộn phủ trên giường. Sau khi cuộc hoan ái cuồng nộ qua đi, căn phòng như một bãi chiến trường với ngổn ngang nào là chăn, gối, quần áo tả tơi… Trong khung cảnh bừa bộn đó hiện lên bóng dáng chật vật của người con gái đang nằm vô lực tại một góc giường, khắp cơ thể trắng mịn của Trầm Phi Yên hiện rõ từng dấu răng, thậm chí ngay cả trên cánh tay của cô cũng hằn lên vết bầm do lúc giãy dụa tạo thành.
Cơ thể đầy dấu vết trầy xước, bầm tím đến thảm thương khiến Hiên Viên mất bình tĩnh, rốt cuộc hắn đang làm cái gì vậy. Rõ ràng yêu cô như thế, nhưng chỉ biết gây thương tổn cho cô, hành hạ cô đến mức như thế này.
Trên giường đọng lại vài vết máu, đó chính là máu của vết thương khi hắn mất khống chế gây ra.
Lẳng lặng dọn dẹp mọi thứ hỗn độn trong căn phòng, hắn tự trách bản thân mình không khác loài cầm thú, cô mỏng manh yếu đuối như thế làm sao có thể chịu được sức mạnh to lớn của hắn.
Nhẹ nhàng đến bên giường ôm lấy cô bế vào phòng tắm, hắn dịu dàng rửa sạch dấu vết của cuộc mây mưa cuồng loạn trên người cô, xử lý vết thương cho cô, sau đó thay ga giường sạch sẽ rồi rời khỏi phòng.
****************************
Trải qua nhiều sóng gió trong cuộc sống đã tôi luyện cho hắn ý chí sắt đá và điềm tĩnh trước mọi sự việc, nhưng riêng đối với cô, hắn luôn luôn mất kiểm soát. Hiên Viên Hoàng cũng không rõ vì sao mình lại như vậy, chỉ biết rằng mọi việc liên quan đến cô đều khiến hắn phát điên.
Ngồi trong phòng làm việc mà trong lòng không ngừng nhớ tới người con gái bướng bỉnh kia, vốn dĩ hắn là người rất nghiêm túc trong công việc, nhưng vẫn không tránh khỏi giây phút thất thần khi nghĩ về cô.
"Hiên Viên Hoàng tiên sinh, xin hỏi anh có nghe không ạ?" Mục Diệu Tư huơ huơ tay trước mặt Hiên Viên Hoàng, cảm thấy hôm nay tổng giám đốc của mình rất kỳ quái.
Hiên Viên Hoàng trợn mắt nhìn Mục Diệu Tư một cái: "Tôi không sao, cậu cứ tiếp tục!"
Mục Diệu Tư nhướng mắt khinh thường nhìn hắn, không khách khí nói: "Tôi trình bày xong rồi… nhưng nếu có thể tiếp tục, thì tôi xin mạn phép hỏi một chuyện được không?"
Tò mò đến chết mất thôi, hắn ta biết mình sẽ chết thảm nếu tò mò không đúng lúc, nhưng Mục Diệu Tư tình nguyện bị giết cũng muốn hỏi cho rõ ràng.
Khuôn mặt Hiên Viên Hoàng có chút lúng túng, rõ ràng đang bàn luận công việc quan trọng, vậy mà đầu óc trôi tận đẩu tận đâu.
"Chuyện gì, cậu mau nói."
Mục Diệu Tư lộ ra vẻ mặt hiếu kỳ y hệt con mèo nhỏ đang rình rập mồi, mắt nhìn Hiên Viên Hoàng chằm chằm, giọng nói có phần đáng tiếc: "Rốt cuộc cái cô người tình kia phóng đãng đến cỡ nào mà cào mặt mày tổng giám đốc trầy trụa như vậy chứ. Coi như cô ta lợi hại, nhưng cũng đừng nhằm ngay “mặt tiền” mà giỡn, gương mặt lạnh lùng quyến rũ của anh sao biến thành mạng nhện rồi ??"
Mục Diệu Tư luôn luôn đề cao cái đẹp, nên có chút không chịu nổi cái bản mặt này của Hiên Viên Hoàng. Vác cái mặt nham nhở như vậy đến công ty, mọi người vừa nhìn cũng biết là chuyện gì xảy ra nhưng chẳng ai dám hỏi, duy chỉ có tay Mục Diệu Tư này là không sợ chết, nói thẳng như ruột ngựa.
"Chỉ tiêu của phòng kinh doanh tháng sau tăng thêm 5%, không hoàn thành, trừ lương tập thể."
"A!" Mục Diệu Tư hoàn toàn không nghĩ tới hậu quả khi tọc mạnh chuyện không nên là như vậy, hắn ta bất mãn nói: "Tôi đây chỉ muốn quan tâm anh một chút, có lòng tốt nhắc nhở anh chú ý tới hình tượng mình, vậy mà anh lại lấy oán báo ơn!"
Bởi vì lo lắng cho Trầm Phi Yên nên Hiên Viên Hoàng mới buồn phiền như vậy, cô gái này hết lần này tới lần khác vạch áo cho người xem lưng, đêm qua hắn không hề nhận thấy mấy vết cào vặt vãnh trên mặt mà thương thế trên người Trầm Phi Yên mới đáng nói. Mặc dù trước lúc đi hắn đã xử lý miệng vết thương cẩn thận, nhưng trong lòng vẫn có chút áy náy, hắn không nên đối xử tàn nhẫn với cô như thế.
"Cậu nhiều chuyện như vậy, rảnh rỗi quá sao?" Hiên Viên Hoàng lạnh lùng nhìn Mục Diệu Tư, khẩu khí có chút uy hiếp.
"Được rồi, được rồi, tôi đi liền đây. Đúng là hẹp hòi, tôi chỉ muốn tốt cho công ty nên mới nhắc nhở thôi. Anh có biết là rất nhiều người nhìn mặt anh, đoán già đoán non ai mà to gan dám ra tay với cả Hoàng Đế, thật có bản lãnh!" Thở dài một hơi, Mục Diệu Tư lập tức đi ra ngoài, nhưng điều nên nói hắn ta vẫn cứ nói.
Sáng nay cả Hiên Viên thị đã râm ran, tất cả mọi người phỏng đoán xem nhân vật nào dám “cấu xé” gương mặt điển trai của Hiên Viên Hoàng thảm thương đến vậy. Nếu nói là mèo cào, nhất định sẽ bị khinh bỉ, sao có thể qua mặt được những ánh mắt sáng quắc như tuyết phản quang kia, đó rõ ràng là dấu vết móng tay của phụ nữ để lại mà.
Mục Diệu Tư vừa ra khỏi phòng làm việc, tất cả mọi người nhào nhào đến, ngay cả Hiên Viên Linh, người luôn luôn bàng quang với mọi sự ồn ào náo nhiệt trong công ty cũng bất ngờ xông tới.
Mọi người nháo nhào hỏi han tình hình tổng giám đốc, Mục Diệu Tư nở nụ cười hòa nhã, dáng vẻ tràn đầy tự tin: "Nếu mọi người có thể giúp phòng kinh doanh tăng thêm 5%, tôi tuyệt đối sẽ cung cấp tin tình báo."
Tất cả vừa nghe vậy, lập tức hiểu được ý đồ của Mục Diệu Tư… nên chẳng dám hỏi nữa. Tăng thêm 5% cho phòng kinh doanh chẳng khác nào đi chết cho rồi. Mọi người lập tức di tản, chỉ có Hiên Viên Linh còn đứng im tại chỗ.
"Vẫn còn có người tình nguyện giúp đỡ hay sao?" Nhún vai ra chiều tự an ủi chính mình, Mục Diệu Tư cười vô cùng rạng rỡ nhìn Hiên Viên Linh.
Nhìn ánh mắt rạng ngời nhưng đầy mưu mô của Mục Diệu Tư, Hiên Viên Linh cảm thấy nổi da gà, xem ra nhất định không phải chuyện tốt lành gì. Cô không muốn bán mạng cho phòng kinh doanh làm thêm giờ đến nửa đêm, gần đây cô cũng đã mệt muốn chết.
"Anh hai thế nào?"
"Anh hai em hả!" Mục Diệu Tư nhìn thấu tâm tư của Hiên Viên Linh, hắn ta không muốn làm ăn lỗ vốn, huống chi dân kinh doanh như hắn ta mỗi một giây đồng hồ đều hái ra tiền.
Hiên Viên Linh nhìn bộ dáng thích thú của Mục Diệu Tư, tựa hồ đợi cô sa lưới như con cá nhỏ đáng thương, cô cắn môi đắn đo. Nhưng nghĩ đến anh hai đã cực khổ mấy ngày vừa qua nên cô cam chịu chui đầu vào bẫy. Cô biết lệnh truy nã đã được gỡ bỏ, nhưng cô vẫn có chút quan tâm đến anh trai mình.
"Anh nói cho em biết đi, em tình nguyện tăng ca giúp anh." Đây là giới hạn cao nhất rồi, dù sao mình cũng có công việc mà.
Mục Diệu Tư đắc ý vội vàng “thu lưới”, mặc dù thu hoạch không lớn lắm, chỉ có một con cá mắc câu nhưng xem ra cũng không tệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.