Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 137: Tên tiểu quỷ

Phi Nguyệt Phi Dạ

25/11/2016

Editor: Lôi

Hiên Viên Hoàng nhằm thẳng về phía biển lửa bước đi, đám người đứng hai bên không dám cẳn hắn, ngay cả Hiên Viên Phong bên cạnh cũng không dámhành động.

Vừa lúc đó, một gã mặc đồ đen lặng lẽ đi đến gần Hiên Viên Phong, vội vã nói vài câu, trên mặt có chút khó khăn. Hiên Viên Phong vừa nghe xong, trong lòng cảm thấy có chút hi vọng, khẽ gật đầu.

Người nọ vội vã rút lui, chỉ chốc lát sau quay lại và đẩy theo một người.

"Anh Hai, anh nhìn xem ai đây?" Hiên Viên Phong nén sợ lôi một mạch Hiên Viên Hoàng. Đầu đuôi mọi chuyện ngày hôm như thế nào, cậu không hiểu lắm, chẳng qua nhận được lệnh phải tới nơi này cứu người.

Vừa ngơ ngẩn xoay người, Hiên Viên Hoàng nhìn thấy người trước mặt, trong mắt đột nhiên bừng bừng lửa giận. Mà người đang ngồi trên ghế, gương mặt luôn mang vẻ đượm buồn, bây giờ lại điên cuồng phẫn hận. Hiên Viên Phong bất giác run lên khi cảm nhận không khí nặng nề đang bao trùm, hình như có điều gì không đúng?

Anh trai và dì Liễu rất yêu quý nhau, tại sao tình hình lại giống như hai kẻ thù địch gặp mặt?

Hiên Viên Hoàng từng bước tiến lại gần dì Liễu, mặt hắn bừng bừng sát khí.

Tại sao bà muốn phá hủy hạnh phúc của hắn? Ngay từ đầu cũng là lừa gạt, giăng bẫy hắn. Người dì mà hắn kính trọng như mẹ ruột, người luôn hiền hòa lương thiện lại chính là kẻ hãm hại người con gái của hắn.

Gương mặt Dì Liễu lạnh như băng, bà nhìn Hiên Viên Hoàng đột nhiên phá lên cười đắc ý "Sao rồi, cảm giác như thế như thế nào? Cảm giác khi người mình yêu thương bị chết đi ra sao? Cô ta dám giết con trai ruột của tôi, bây giờ tôi cho cậu trải qua cảm giác kinh khủng đó. Tôi đối đãi với cậu như con ruột, nhưng tại sao lần nào cũng đều là cậu gây chuyện vậy? Nếu không phải cậu treo giải thưởng truy tìm Long nhi, thì sẽ không phát sinh chuyện như vậy, cho nên tất cả đều là lỗi của cậu... Ha ha..."

Dì Liễu ngồi trên xe lăn cười man dại, ra chiều đắc ý. Để ý kỹ một chút thì thấy có điểm khác thường, hai chân của bà dính máu lắm lem, không biết nặng nhẹ thế nào nhưng rõ ràng đã bị thương.



Có một tia đau đớn lướt qua đáy mắt Hiên Viên Hoàng, nhưng nhanh chóng biến mất, hắn lạnh lùng nhìn người đàn bà ấy. Sau một hồi, hắn vô cảm hỏi "Xin hãy cho tôi biết, cô ấy đang ở đâu?"

Hắn cố gắng đè nén sát ý trong lòng, cảm giác bị người mình yêu quý phản bội thật tồi tệ, nhưng trong thâm tâm hắn biết rất rõ mình không thể nào giết bà. Hắn muốn biết rốt cuộc cô ấy hiện giờ ở đâu? Tất cả mọi người đều chết hết, có thể không chỉ một mình dì Liễu sống sót, hơn nữa bà không có bản lĩnh giết toàn bộ vệ sĩ, hắn chỉ muốn hỏi cuối cùng xảy ra chuyện gì, là ai đã tới. Khi nghĩ đến điều này trong lòng Hiên Viên Hoàng dấy lên tia hi vọng, đôi con ngươi sắc bén mang theo chút khẩn cầu nhìn dì Liễu.

Người phụ nữ ngồi trên xe lăn vẫn cười như phát điên, một lúc sau mới ngừng lại, nhưng trên mặt đã thấm đẫm nước mắt. Trải qua những phút giây điên loạn cũng không thể thực sự làm bà phát điên, trong khoảnh khắc bà khôi phục lại thần trí, bà lại ao ước mình là kẻ điên thực sự.

Một người tàn nhẫn không bao giờ cho phép người khác phản bội thế mà lại dùng ánh mắt van nài nhìn bà, điều khiến bà kinh ngạc nhất chính là hắn không ra tay giết chết bà trong nháy mắt. Nghĩ đến đây, nước mắt dì Liễu rơi như hạt chuỗi bị đứt dây. Bà mơ hồ lục lại trí nhớ, dường như có điều sáng tỏ. Mười năm trước bà từng nghe hắn thổ lộ rằng đã thích một người con gái nhưng lại không biết cách biểu đạt, vô tình làm tổn thương cô gái ấy, cho nên cả đời này hắn không thể tha thứ cho hành vi lỗ mãng của bản thân.

Khi xác định được thân phận cô gái trong biệt thự, dì Liễu nâng tay che mặt, ánh mắt đan xen thứ tình cảm hỗn độn, vừa có phần áy náy, vừa có chút uất hận. Cảm xúc yêu thương xen lẫn hận thù khiến bà muốn phát điên. Bà không nhìn Hiên Viên Hoàng, rầu rĩ nói một câu nói "Có lẽ chết rồi..."

"Có lẽ chết rồi...?" Hiên Viên Hoàng không hiểu, hai tay hắn túm chặt dì Liễu hỏi lại một lần nữa "Cái gì gọi là có lẽ chết rồi, dì nói rõ ràng đi!"

"Chính là chết rồi, chết rồi, chết thật rồi. Cậu muốn biết tôi không ngại nói cho cậu biết, tôi dẫn người đến làm nhục nó, sau đó căn phòng bị nổ tung. Cậu cảm thấy cô ta có thể có còn sống không?"

Có lẽ do bị Hiên Viên Hoàng gắt gao truy hỏi hoặc cũng có thể là bà áy náy những việc mình đã gây ra nên bà không nhịn được nói ra một hơi.

Bà không ngờ lại xảy ra tình huống như vậy, vì không muốn chứng kiến cảnh cô gái đó bị lũ đàn ông cường bạo, cho nên bà bảo bọn họ vào phòng. Nhưng đột nhiên ít phút sau vang lên tiếng nổ lớn, còn bà lại bị một đứa bé tà ác nhìn chằm chằm. Không đến vài giây đồng hồ, lúc bà chưa kịp phản ứng, trên đùi đã trúng hai phát đạn.

Đứa bé kia ánh mắt to tròn, đen láy giống như bầu trời đầy sao lấp lánh, nhưng thần sắc lại nghiêm nghị toát ra vẻ độc ác hiếm có ở những đứa bé cùng độ tuổi. Khoảnh khắc đó, bà cảm thấy như mình đang chạm trán với đứa con của quỷ dữ, một đứa trẻ được địa ngục phái tới.

"Phế hai chân của bà là để cho bà trải nghiệm cảm giác sợ hãi từ cái chết, nếu phước lớn mạng lớn, sẽ có người cứu bà, còn không, thì bà chỉ có nước ngồi chờ chết! Mà nếu lần này không chết, lần sau chúng ta tiếp tục chơi, mãi cho đến khi bà biết được mùi vị sợ hãi, tự mình đi tìm cái chết mới thôi. Tôi sẽ không để bà sống yên ổn đâu. Hì hì..."

Tên tiểu quỷ đó nói xong cũng biến mất, chỉ để lại cho bà một màn sương mù dày đặc khiến bà vô cùng sợ hãi. Bà những tưởng mình đã bỏ mạng tại đó.



Hai tay đang siết chặt vai dì Liễu đột ngột buông thõng xuống, Hiên Viên Hoàng cảm thấy bản thân thật bất lực và khổ sở. Một tia hi vọng mong manh vừa được thắp lên, chưa kịp bừng sáng đã vội tan biến. Trước mắt hắn bây giờ chỉ toàn một màu đen tối tăm mù mịt, cảm giác đau đớn như cơ thể bị cả đoàn tàu lao vào.

Bỗng bên ngoài hàng rào xuất hiện bóng dáng một người đàn ông với bước chân khập khễnh, lê từng bước khó khăn đi vào đám đông.

Sa Khung trên người có vài vết bỏng, cố gắng chuyển đến cạnh dì Liễu và Hiên Viên Hoàng, mừng rỡ kêu lên.

"Cậu chủ!"

Không khí nặng nề bao trùm xung quanh rõ ràng làm Sa Khung sửng sốt, đặc biết là cậu chủ, ánh mắt anh ấy trống rỗng vô hồn, nhưng chính vì vậy càng khiến người ta chết khiếp.

Hiên Viên Phong nhìn Sa Khung đầy ẩn ý, ngầm ra hiệu cho cậu cẩn thận một chút.

Sa Khung quan sát tình hình, trong lòng dần dần hiểu ra, đừng nói là mọi người nghĩ rằng phu nhân chết rồi chứ?

Nghĩ đến cái tên tiểu quỷ thấy chết mà không cứu, thậm chí còn phách lối mà nói: "Ơ, số anh vẫn tốt đấy, nhưng có thể sống sót thoát ra khỏi chỗ này hay không thì anh phải tự thân vận động rồi. Dù sao tôi không muốn cứu mạng một người đầy tớ vô dụng đâu."

Cái tên nhóc con chết tiệt dám ăn nói với cậu như vậy, thật khiến người ta tức chết. Thực ra cậu cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ nhớ được khi té xuống đất, thốt lên được vài câu là ngất đi, đợi đến lúc tỉnh lại cậu nghe thấy tiếng nổ lớn. Thình lình nhìn thấy tên nhóc con đó hình như đang dìu một người chạy ra, trông thấy những sợi tóc đen nhánh của người đó cậu mới hiểu mình đã không làm tròn bổn phận của người bảo vệ.

"Cậu chủ, tôi có chuyện muốn cấp báo!"

Sa Khung bất chấp cái nhìn cảnh báo của mọi người, bước thẳng đến trước mặt Hiên Viên Hoàng, cúi người xuống, một đầu gối chấm đất, ánh mắt Sa Khung ánh lên tia vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook