Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 92: Trước là sói, sau là hổ

Phi Nguyệt Phi Dạ

25/11/2016

Convert+ Beta: Mã Mã

Editor: Vũ

Louis Tư nhìn người trước mặt có chút ngây dại, người phụ nữ này cầm nhầm vé máy bay của hắn, nhưng lại không làm hắn cảm thấy khó chịu. Cử chỉ uyển chuyển thư thái, đôi mắt hạnh thanh tú mê người, đôi môi màu anh đào đẹp như hoa lê tháng ba tỏa ngát hương thơm.

Người đàn ông này là thế nào?

"Đây là vé máy bay của anh, còn tấm vé anh đang cầm trong tay là vé của tôi. Lúc nãy là do không cẩn thận nên đụng phải, làm cho vé máy bay bị lẫn lộn, tờ này mới đúng là của anh." Trầm Phi Yên tốt bụng nói hết mọi chuyện một lần, lại có chút nghi hoặc nhìn người đàn ông Pháp này.

Phải mất cả nửa ngày Louis Tư mới khôi phục tinh thần, cảm giác có chút xấu hổ, có phải chẳng qua vì hắn là người Pháp nên luôn nhiệt tình và cởi mở không? Đây là loại cảm giác gì, giống như động tâm, cũng giống như là bị sét đánh vậy.

"Tiểu thư, cô có bạn trai chưa?" Louis Tư vừa nói xong, Trầm Phi Yên ngẩn cả người ra, ngơ ngác nhìn người đàn ông này. Mặc dù người ta nói đàn ông Pháp rất nhiệt tình, đối với chuyện tình yêu có chút tùy tiện, nhưng cô không thể nào tiếp thu cái sự nhiệt tình đó ngay được.

Rút nhanh tấm vé máy bay từ trong tay Louis Tư ra, Trầm Phi Yên lấy vé máy bay mình đang cầm đưa cho người soát vé, lễ phép nói: "Người Pháp thực sự rất nhiệt tình, có điều tôi không thích hàng ngoại, đây là vé của anh, tạm biệt!"

Đưa xong vé máy bay, Trầm Phi Yên xoay người rời đi. Bây giờ là cô đang chạy trốn, mặc dù người này rất đẹp trai, quyến rũ, nhưng cũng không phải của cô, không dính dáng tới là tốt nhất, đặc biệt loại người tùy tiện thế này.

Nhìn vào bóng lưng xinh đẹp của cô, Louis Tư đột nhiên nở nụ cười. Soát vé viên cầm vé máy bay của Louis Tư, kinh ngạc nhìn hai người. Cái người ngoại quốc này thật đúng là, lại tùy tiện đi bày tỏ với người khác.

"Tiên sinh, đã kiểm xong vé máy bay rồi, bây giờ ngài có thể lên máy bay, trễ nữa là không kịp đấy!" Lấy lại chút bình tĩnh sau một hồi rung động, người soát vé nhìn thấy Louis Tư định rời khỏi liền kêu lên.

Louis Tư quay đầu lại cười, nụ cười như hào quang ánh mặt trời chiếu lấp lánh: "Không cần, tôi đã tìm được đất nước của mình rồi!"



"Hả?" Người soát vé nhìn tấm vé của Louis Tư trong tay mà không hiểu, đây là sao?

Không lên máy bay, Louis Tư đi thẳng đến hướng của người đẹp, mùa xuân của hắn đây rồi.

"Tiểu thư, tiểu thư trước mặt, xin chờ một chút!" Louis Tư kéo hành lý của mình, xuyên qua đám người đông đúc, kêu lớn về phía Trầm Phi Yên.

Trầm Phi Yên nghe loáng thoáng có người gọi mình, nhưng giờ cô đang chạy trốn, cũng không chắc mình có nghe lầm hay không. Máy bay đi Bắc Kinh đã bắt đầu soát vé, cô phải đi Bắc Kinh gặp Lưu Lam. Lần này cô cảm thấy thật có lỗi với Lưu Lam, không làm được việc vậy mà còn mất tích cả tháng trời.

Nhìn thấy phòng soát vé, Trầm Phi Yên bỗng trợn to hai mắt, vẻ không thể tin được khi thấy người đàn ông đang nhăn răng cười trước mắt.

Trời ạ! Đây là thế nào, vì sao Hiên Viên Hoàng lại đứng ở đó. Nụ cười của hắn rất khác thường, như muốn giết người vậy. Nụ cười này khiến Trầm Phi Yên rợn cả tóc gáy, cô đang chạy trốn, nhưng mà hắn không có quyền lợi giam cầm cô cả đời.

Không nhìn thấy, cái gì cũng không nhìn thấy, đây nhất định là ảo giác. Trầm Phi Yên lấy tay dụi mắt lần nữa, mở mắt ra thì thấy tên ma quỷ Hiên Viên Hoàng đang đi thẳng về phía cô. Khí thế không giận mà uy khiến tất cả mọi người cảm thấy một áp lực vô hình đè nặng, không hô hấp được.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Điều đầu tiên Trầm Phi Yên nghĩ đến là bỏ chạy, nhất định phải chạy thoát, nếu không cô sẽ chết không toàn thây, đến xương cũng không còn, cô đang sợ.

Tư tưởng dần lấy lại được bình tĩnh, cơ thể Trầm Phi Yên chuẩn bị bắt đầu chạy trốn, quay đầu bước đi như không nhìn thấy người đang đi tới.

Nụ cười ác ma của Hiên Viên Hoàng càng thêm đông lạnh, hắn đứng lên mang theo cơn phẫn nộ điên cuồng. Người phụ nữ này vừa nhìn thấy hắn là muốn chạy, cô vẫn không sao, chỉ mới vài ngày không gặp cô cũng khiến hắn nhìn cô với cặp mắt khác.

Để tìm được cô, hắn gần như lật tung mọi nơi trên trái đất, hắn lo lắng vậy, thế nhưng trông cô có vẻ sống rất tốt. Vốn tưởng rằng cô sẽ gặp phải Hên Viên Long hay thủ đoạn độc ác gì, nhưng xem ra là do hắn quá lo lắng, người phụ nữ nhỏ bé kia vẫn sống tốt, thậm chí tốc độ chạy trốn cũng được cải thiện.



Nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với bóng lưng vừa rời đi, Hiên Viên Hoàng hận tới mức không thể trực tiếp buộc chặt cô lại.

"Trầm Phi Yên, em thử bước thêm bước nữa xem!" Hiên Viên Hoàng nổi giận, nổi giận thật rồi, trên thế giới này đúng là có rất ít người có thể khiến hắn vừa yêu vừa hận như vậy. Hắn cách cô khoảng chừng mười bước chân, lạnh lùng đưa ra lời cảnh cáo, khí lạnh dường như đông cứng một người đi đường.

"Oái..." Nhĩ đến lưỡi hái tử thần sắp lia đến mình, trong lòng liền cảm thấy run sợ. Cô chỉ cần bước thêm bước nữa là được. Trầm Phi Yên sợ hãi, theo bản năng đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích, cũng không dám quay đầu lại nhìn người đàn ông phía sau. Hắn là ác ma !

Có thể nhìn thấy cô vẫn không sao, bất an treo trong lòng Hiên Viên Hoàng tan bớt đi rất nhiều, nét lạnh lùng cứng rắn trên mặt cũng dịu đi đôi chút. Dáng người tao nhã quyến rũ giống như vị thần kia đang từng bước, từng bước đi về phía người phụ nữ run lẩy bẩy.

Cảnh này khiến người ta không khỏi không hít thở một màn, hiển nhiên người tới sau không rõ sự tình, thậm chí còn đưa tay vẫy vẫy với Trầm Phi Yên một cách sung sướng, không hề phát hiện ra ác ma đang đi tới người đẹp.

"Rốt cuộc cô có nghe thấy tôi gọi không vậy? Giờ tốt rồi, lúc nãy tôi chưa có cơ hội nói cảm ơn cô!" Louis Tư xoa xoa mái tóc bạch kim của mình, cười thật xán lạn đi tới trước mặt Trầm Phi Yên, làm tan chảy bộ dạng đông cứng của cô.

Trầm Phi Yên nhanh chóng khôi phục tinh thần, không chút suy tính, tự động chạy tới khoác tay Louis Tư, nhiệ tình nói: "Anh yêu, làm gì mà giờ mới tới, em còn tính đi tìm anh nữa đó!"

Không suy nghĩ gì mà cất tiếng, những lời này của Trầm Phi Yên khiến hai người đàn ông đóng băng tại chỗ ngay lập tức.

Khóe môi Trầm Phi Yên cười cười, mồ hôi con thi nhau tuôn ra ướt đẫm lưng áo, động tác cực kỳ máy móc, cô đang suy nghĩ xem thử người đàn ông phía sau có biểu hiện gì.

Đối với kiểu diễm phúc tự nhiên bay tới này, Louis Tư có chút ngơ ngác, người phụ nữ này vừa nãy nói không thích dùng hàng ngoại, hiện tại lại xán vào.

Tay cô khó khăn kéo cánh tay của Louis Tư, trong lòng chán nản, người đàn ông này cao gần hai mét, mình mang giày cao gót cũng ít nhất một mét bảy lăm, tất nhiên là cô không bằng được người này.

Mùi hương thơm ngát như hoa lên của người phụ nữ khiến cho Louis Tư cảm thấy vui vẻ, thoải mái, mùi hương thuần khiết cùng hình ảnh nữ tính làm cho hắn cảm thấy thật tự mãn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook