Chương 22
Triêu Tiểu Thành
01/02/2016
Bình tĩnh, khéo đưa đẩy, bối cảnh khổng lồ, đây là người bên ngoài nhất trí đánh giá về Đường Học Khiêm.
Trải qua lịch sử lắng đọng lại, Đường gia đã trở thành một trong những gia tộc có sắc thái truyền kỳ nhất, bởi vì trải qua mưa gió, cho nên càng hiển lộ khí phách, khí chất này ở trên người Thiếu chủ nhân đương nhiệm thể hiện càng rõ nét hơn.
Đường Học Khiêm thích thể hiện rõ ràng nhất trên hai phương diện. Ngoài sáng, hắn trật tự rõ ràng, ôn nhu mà cường thế, làm cho không ai có thể cãi lại. Trong bóng tối, từng chiêu của hắn đều là sát khí, điều khoản pháp luật đối với hắn mà nói chẳng qua là một tờ giấy vụn, các loại quy tắc ngầm mới là lĩnh vực hắn am hiểu.
Đường Học Khiêm cho tới bây giờ cũng không cho mình là quân tử, hắn chỉ xử sự theo nguyên tắc của mình, đối việc công như thế, đối việc tư cũng như thế.
Cho nên khi Kiều Ngữ Thần ở bên môi hắn hạ xuống một nụ hôn nhẹ, nhưng trong nháy mắt, dục vọng mãnh liệt đột kích như thế, quả thực khiến hắn không biết phải làm sao. Hắn từ trước đến nay cũng không phải thuộc loại người dễ dàng xúc động, trên thế giới này có rất ít chuyện làm hắn cảm thấy hứng thú, khi hắn hơn hai mươi tuổi hắn chỉ đối với hai thứ có thể sinh ra hứng thú đó là, ích lợi và thân tình (Chỉ nằm trong giới hạn của mẹ hắn, ba của hắn không nằm trong phạm vi này - -).
Kiều Ngữ Thần, là tình huống duy nhất nhất ngoài ý muốn trong cuộc sống của hắn.
Sự khiêu khích của nàng đối với hắn ngờ nghệch không hề có kinh nghiệm, nếu so sánh với những người phụ nữ trải qua cùng hắn trước kia quả thực không đáng nhắc đến, nhưng không hiểu sao từ sự khiêu khích của nàng lại gợi lên cho hắn một cỗ xúc động mãnh liệt không thể kiềm chế được.
Đường Học Khiêm bỗng nhiên vươn tay giữ chặt lấy gáy của nàng, đôi môi mỏng đè nặng lên môi nàng, nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi liếm trên môi nàng, tách đôi môi nàng ra, đầu lưỡi ấm nóng tiến vào bên trong. Liều lĩnh, không cho phép nàng lảng tránh, cắn đầu lưỡi không ngừng rụt lui về phía sau tránh né, bắt buộc nàng đáp lại hắn.
Kiều Ngữ Thần có chút hoảng hốt, hắn biến chuyển vừa nhanh vừa hung hãn mạnh mẽ, tấn công cường thế làm nàng trong lúc nhất thời co rúm lại không thôi.
Đường Học Khiêm dùng sức đem nàng đặt ở dưới thân, những ngón tay thăm dò bên dưới áo ngủ của nàng, nhẹ nhàng cởi ra, Kiều Ngữ Thần chỉ cảm thấy toàn thân chợt lạnh, cúi đầu kinh hãi phát hiện quần áo của nàng đã bị hắn cởi ra toàn bộ.
“Quá muộn.” Hắn ngậm vành tai tinh xảo của, cúi đầu mê hoặc nàng: “Ngữ Thần, em trốn không thoát đâu, anh sẽ không để cho em đi.”
Hắn chưa từng dùng giọng điệu mạnh như thế nói chuyện với nàng, Kiều Ngữ Thần bị dọa sợ, hơi thở không xong phụ giúp hắn: “Học Khiêm, tắt đèn….”
Đường Học Khiêm bỗng nhiên cười rộ lên, vươn tay chậm rãi mở công tắc ở đầu giường.
“Ba ——”
Ngọn đèn mờ ảo trên tường không tắt, ngược lại toàn bộ đèn trong phòng được mở ra, đèn đuốc sáng trưng, đèn treo thủy tinh hoa lệ sáng rực rỡ.
Kiều Ngữ Thần lập tức kêu lên: “Anh ——!”
Môi bị đôi môi kia hung hăng bịt kín lại, Đường Học Khiêm kéo tay nàng, đưa tay nàng lên dạy nàng cởi bỏ cúc áo sơ mi của hắn. Tay Kiều Ngữ Thần run run không thôi, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi, ướt một mảnh.
Cởi bỏ cúc áo sơ mi cuối cùng của hắn, quần áo của hắn bị cởi ra, nhưng hắn không một chút buông tha nàng, cầm thật chặt tay nàng hướng xuống, khóa quần tây bị nhét vào trong tay nàng, người đàn ông nở nụ cười không có hảo ý: “Tiếp tục a….”
Đôi tay của Kiều Ngữ Thần gần như không chịu sự khống chế của nàng, nàng không tự chủ được vâng theo từng bước chỉ dạy của hắn, hắn nắm tay nàng, kéo mạnh về phía trước, thanh âm của khóa kéo bị rớt ra chậm rãi truyền đến, chung quanh nháy mắt tràn đầy mùi vị bị kích tình.
Hắn kéo tay nàng, đặt ở dưới đèn nhìn kỹ, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh bị hắn dọa ra.
“…...”
Đường Học Khiêm đưa mắt nhìn trong chốc lát, hàng lông mi cong vút bỗng dưng khẽ chớp. Bỗng nhiên hắn cúi đầu hôn một cách nhẹ nhàng lên bàn tay trắng nõn tinh tế của nàng, lưỡi lướt qua, ngậm từng ngón tay xinh xinh nhỏ nhắn của nàng vào miệng, chậm rãi mút nhè nhẹ, động tác mê hoặc, tình sắc mười phần.
Kiều Ngữ Thần bị buộc ra một tiếng rên rỉ khàn khàn.
Đường Học Khiêm không buông tha chỗ mẫn cảm nhất thân thể của nàng lúc này, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt nhẹ xuống, làm đủ động tác khởi động. Kiều Ngữ Thần là người ngu ngơ trong ân ái, đương nhiên hoàn toàn bị gục bởi bàn tay lão luyện của hắn, thành thạo khiêu khích, lý trí đã dần dần rời xa nàng, hoàn toàn bại trận.
Đường Học Khiêm ở trước ngực nàng khẽ cắn, dấu răng thật sâu, tuyên cáo quyền sở hữu. Hắn phát hiện nàng là yếu ớt như vậy, làm cho hắn muốn ôm vào trong ngực hảo hảo bảo vệ, không cho bất luận kẻ nào có cơ hội tiếp cận gần nàng.
Đường Học Khiêm bỗng nhiên không tự chủ nhớ tới cảnh party ở Viên cùng cô gái kia.
Trong đại sảnh vàng rực rỡ đầy xa hoa và dâm mị, ngọn đèn hơi tối. Có người nghĩ đến trường hợp này các cô gái gần như mê hoặc một cách trắng trợn, kì thật trong xã hội hiện nay chỉ cần có nhu cầu, không có gì là không được thương nghiệp hóa. Người đàn ông đối với phụ nữ khẩu vị yêu cầu cho dù cao đến đâu, cũng sẽ được đáp ứng. Vì thế người đứng đầu buổi party phi thường khôn khéo, đã hòa lẫn các cô gái với nhau, từ ngây thơ chân thuần như bách hợp, đến các cô gái quyến rũ rực rỡ phong tình, hoặc các cô gái chuyên về khơi mào dục vọng của người đàn ông, cũng có những cô gái có những khuôn mặt động lòng người gợi lên ý muốn bảo hộ của người đàn ông.
Đường Học Khiêm đến nay đã nhìn quen những cô gái đủ mọi màu sắc phong tình vạn chủng kia, đủ loại màu sắc hình dạng duyên dáng giả vờ như lướt nhẹ qua bên người hắn, các nàng hiểu được vị trí nào tối mẫn cảm nhất của người đàn ông mà xuống tay, hiểu được làm cách nào khơi mào dục vọng che dấu của người đàn ông, các nàng là cao thủ tán tỉnh, đúng là đại đa số người đàn ông mà nói không thể kháng cự được mê hoặc. Nhưng các nàng ta hoàn toàn không thể nào khơi gợi nổi hứng thú của Đường Học Khiêm.
Người đàn ông này đã sớm trưởng thành trong thế giới đầy mưu ma giả dối, thành thạo đối với các loại quy tắc ngầm, trong các trường hợp giao tế có qua có lại, hắn sẽ không cự tuyệt những ý định mời mọc quyến rũ, hắn đem chính bản thân hắn trở thành thương phẩm hóa, tình dục đồng nghĩa với thủ đoạn, không cự tuyệt ý tốt của người khác, có thể đạt được ích lợi vượt quá định mức. Thân là một người kinh doanh, mục tiêu lớn nhất của Đường Học Khiêm chính là lợi ích lớn nhất.
Nhưng bây giờ, mục tiêu của hắn thay đổi.
Hắn phát hiện giờ phút này, đối với cô bé trước mắt, hắn không thể đối đãi một cách tản mạn như trước, lên giường cùng nàng, từ trước đến nay hắn chưa từng chuyên tâm, chuyên tâm quan sát từng biến hóa thật nhỏ trên thân thể nàng, hắn sợ, hắn sẽ không thể khống chế nổi hắn, sẽ làm những chuyện vượt quá khả năng hắn có thể thừa nhận.
Trong lòng hắn thầm nghĩ, thì ra muốn lấy lòng một người phải dùng cả trái tim.
Hắn nghe thấy tiếng rên rỉ thoát ra từ miệng nàng, từng tiếng rụt rè e thẹn ngẫu nhiên vang lên “Học Khiêm...” Đường Học Khiêm phát giác loại thanh âm này đối với hắn mà nói quả thực trí mạng, ham muốn giữ lấy mãnh liệt rục rịch, càng không thể vãn hồi.
Hắn không dám tiến vào thân thể của nàng quá nhanh, không muốn nhìn thấy mặt thống khổ cố chịu đựng của nàng, hắn vẫn nhớ rõ trong lúc vô tình hắn cướp đi đêm đầu tiên của nàng, trong nháy mắt, ánh mắt của nàng long lanh ngấn lệ, kinh hoàng, hắn như gần như xa làm cho nàng vẫn rất sợ hắn, cho dù thân thể lần đầu tiên bị người đàn ông xỏ xuyên qua cũng không dám bật lên tiếng khóc, Đường Học Khiêm nhớ rõ chính bản thân hắn lúc ấy, đã hơi hoảng hốt, ngoài ra cũng không có cảm tình phức tạp nhiều lắm. Bị hoảng hốt bởi vì hắn chưa bao giờ lên giường cùng xử nữ, cũng chưa bao giờ có ý định muốn sàm sỡ nàng trong đầu, cho nên khi hắn tỉnh rượu chỉ có một chút hối hận, cũng không có áy náy.
Nhưng bây giờ, Đường Học Khiêm phát giác: Nhân quả báo ứng, quả nhiên đến đây.
Hoắc Vũ Thần nói: Anh không có tư cách bàn về hai chữ ‘hôn nhân’ này.
Đường Học Khiêm biết hắn nói rất đúng, quả thật cha của nàng đã từng dùng thủ đoạn đê tiện đối với hắn, nhưng nàng không có, nàng từ đầu tới đuôi đều là vô tội, chính hắn cũng nhận ra điều đó nên càng không muốn cùng nàng có bất kỳ liên lụy nào, trên thực tế bởi vì thế mà hắn đã làm tổn thương nàng thật sâu sắc từ trong ra ngoài.
Đường Học Khiêm hiểu được, nếu hắn thực sự là quân tử, hắn không nên lại cùng nàng liên quan không rõ ràng, hắn nên thẳng thắn trình bày tất cả mọi chuyện trước mặt nàng, sau đó chân thành nhận lỗi và bồi thường không tiếp tục dây dưa trong cuộc sống của nàng nữa. Nhưng mà lúc này đây, Đường Học Khiêm kiên quyết không làm quân tử.
Tận sâu thẳm, nơi góc tối tăm nhất của tâm hồn hắn, càng không ngừng mê hoặc hắn: Kiều Ngữ Thần, là em tự bò lên người anh, là em để cho anh yêu em, nhưng bây giờ muốn anh buông tay sao? Anh làm không được!
Đúng vậy, Đường Học Khiêm thừa nhận chính mình không nói đạo lý, nhưng chỉ một lần này, hắn tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp.
Người đàn ông này thực đáng sợ, hắn thấy được thế yếu của mình, thừa nhận lỗi lầm của mình, nhưng hắn am hiểu nhất là chuyển từ thế yếu sang thế mạnh.
**** **** ****
Vừa tiến sâu vào nàng, trong nháy mắt, Đường Học Khiêm có một khoảnh khắc thất thần. Đây là cảm giác hắn chưa bao giờ có, lý trí của hắn trong giờ phút này hoàn toàn bị cắt đứt. Hắn rõ ràng cảm thấy tay nàng bỗng nhiên dùng sức ôm lấy lưng của hắn, đầu ngón tay ở trên người hắn bấu thật chặt để lại dấu vết, lửa nóng dưới thân liên tiếp truyền đến những hơi thở hổn hển nóng ướt, những địa phương bị nàng lướt qua có một chút đau đớn, hai cảm giác hoàn toàn đối nghịch xen lẫn trong cùng nhau, dễ dàng ép điên Đường Học Khiêm hoàn toàn không còn khống chế được.
Đường Học Khiêm dán tại môi của nàng hỏi: “Ngữ Thần, em có hận anh không?”
Kiều Ngữ Thần thừa nhận va chạm không nhanh không chậm của hắn, khó khăn mở miệng: “…. Không có.”
Đường Học Khiêm tuyệt đối là loại người nhân lúc cháy nhà cướp của, động tác dưới thân càng lúc càng nhanh, thừa dịp ý thức của Kiều Ngữ Thần lúc này vì kích tình mà trở nên mê loạn, hắn nắm chặt hết tất cả các cơ hội đối với nàng tẩy não: “Ngữ Thần, nhớ kỹ những cảm giác này chỉ có anh mới có thể mang đến cho em…. Từ nay về sau, trong cuộc sống của em luôn có anh, em vĩnh viễn sẽ không bao giờ được rời khỏi anh….”
Chùm đèn thủy tinh trên trần nhà phát ra ánh sang quang mang chói mắt, Đường Học Khiêm từ vừa mới bắt đầu đã đem tất cả các đèn đều bật lên, bắt buộc nàng nhìn thấy rõ từng bước mà hắn lưu lại hắn ở trên người nàng. Kiều Ngữ Thần gần như kinh hãi phát hiện nàng hoàn toàn không biết gì về hắn, nàng cùng hắn trên giường trước kia thật khác với bây giờ xinh đẹp, gợi cảm, lại biết cách săn sóc.
Nhưng cho tới bây giờ, nàng mới phát hiện, dáng vẻ thực sự của người đàn ông này chỉ có một: Nguy hiểm.
Trình độ kiềm nén của hắn tính tình gần như làm nàng hoa cả mắt, nhưng chuyện như thế này không phải là bản năng bẩm sinh, mà mỗi một bước của hắn đều vô cùng thành thạo, nàng nhịn không được suy nghĩ đến tột cùng phải trải qua bao nhiêu lần thực tiễn, mới có thể khiến hắn đạt tới loại trình độ này, mà nàng cũng rốt cuộc phát hiện, thì ra trước kia hắn và nàng trên giường chưa bao giờ thật sự như thế này.
Kiều Ngữ Thần bỗng nhiên nâng tay ôm lấy cổ của hắn, đáy mắt ướt một mảnh: “Con người thật của anh, rốt cuộc là như thế nào?”
“Bây giờ là thật sự.” Đường Học Khiêm cúi đầu hôn nàng, nhu tình mật ý: “Về sau, đều là thật.”
Ngón tay của hắn vuốt ve môi của nàng, nàng nhìn thấy đáy mắt hắn, nhuộm đầy sắc thái tình dục. Hắn bỗng nhiên cạy mở môi của nàng, ngón tay thon dài không lưu tình chút nào ở trong miệng nàng quấy, trêu chọc lưỡi của nàng, bắt buộc cùng múa.
Bỗng nhiên mãnh liệt va chạm làm cho Kiều Ngữ Thần mất thanh âm, bản năng nữ tính bảo hộ mình bắt đầu bị kích khởi, Kiều Ngữ Thần quá sợ hãi: “Đi ra ngoài a ——!” Hôm nay không dùng biện pháp tránh thai….
Đường Học Khiêm bỗng nhiên cười rộ lên, Kiều Ngữ Thần không dám tin nhìn hắn.
“Kiều Ngữ Thần, nhớ kỹ giờ khắc này, em chỉ có thể là của anh—”
Theo thanh âm của hắn vang lên, Kiều Ngữ Thần chỉ cảm thấy trong cơ thể một trận lửa nóng bỗng nhiên nổ tung, chất lỏng cực nóng gần như tổn thương thân thể của hắn, nháy mắt làm nàng không còn ý chí suy nghĩ được nữa. Cao trào trong nháy mắt ập đến, Đường Học Khiêm cúi đầu, cắn thật mạnh vào xương quai xanh của nàng, sợi tóc trên trán hắn bị mồ hôi toàn bộ thấm ướt, nàng chỉ nhìn thấy vẻ mặt của hắn, gợi cảm đến bất trị, kinh diễm đến làm lòng người mê mẩn. Giống như quả bóng bằng thủy tinh lung linh đến chói mắt, tất cả hào quang ở một khắc này tận tình phóng thích.
Thì ra, tin tức nho nhỏ này không phải giả dối.
Thì ra, đây mới thực sự là Đường Học Khiêm, ôn nhu mà cường thế, cực kỳ nguy hiểm.
Trải qua lịch sử lắng đọng lại, Đường gia đã trở thành một trong những gia tộc có sắc thái truyền kỳ nhất, bởi vì trải qua mưa gió, cho nên càng hiển lộ khí phách, khí chất này ở trên người Thiếu chủ nhân đương nhiệm thể hiện càng rõ nét hơn.
Đường Học Khiêm thích thể hiện rõ ràng nhất trên hai phương diện. Ngoài sáng, hắn trật tự rõ ràng, ôn nhu mà cường thế, làm cho không ai có thể cãi lại. Trong bóng tối, từng chiêu của hắn đều là sát khí, điều khoản pháp luật đối với hắn mà nói chẳng qua là một tờ giấy vụn, các loại quy tắc ngầm mới là lĩnh vực hắn am hiểu.
Đường Học Khiêm cho tới bây giờ cũng không cho mình là quân tử, hắn chỉ xử sự theo nguyên tắc của mình, đối việc công như thế, đối việc tư cũng như thế.
Cho nên khi Kiều Ngữ Thần ở bên môi hắn hạ xuống một nụ hôn nhẹ, nhưng trong nháy mắt, dục vọng mãnh liệt đột kích như thế, quả thực khiến hắn không biết phải làm sao. Hắn từ trước đến nay cũng không phải thuộc loại người dễ dàng xúc động, trên thế giới này có rất ít chuyện làm hắn cảm thấy hứng thú, khi hắn hơn hai mươi tuổi hắn chỉ đối với hai thứ có thể sinh ra hứng thú đó là, ích lợi và thân tình (Chỉ nằm trong giới hạn của mẹ hắn, ba của hắn không nằm trong phạm vi này - -).
Kiều Ngữ Thần, là tình huống duy nhất nhất ngoài ý muốn trong cuộc sống của hắn.
Sự khiêu khích của nàng đối với hắn ngờ nghệch không hề có kinh nghiệm, nếu so sánh với những người phụ nữ trải qua cùng hắn trước kia quả thực không đáng nhắc đến, nhưng không hiểu sao từ sự khiêu khích của nàng lại gợi lên cho hắn một cỗ xúc động mãnh liệt không thể kiềm chế được.
Đường Học Khiêm bỗng nhiên vươn tay giữ chặt lấy gáy của nàng, đôi môi mỏng đè nặng lên môi nàng, nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi liếm trên môi nàng, tách đôi môi nàng ra, đầu lưỡi ấm nóng tiến vào bên trong. Liều lĩnh, không cho phép nàng lảng tránh, cắn đầu lưỡi không ngừng rụt lui về phía sau tránh né, bắt buộc nàng đáp lại hắn.
Kiều Ngữ Thần có chút hoảng hốt, hắn biến chuyển vừa nhanh vừa hung hãn mạnh mẽ, tấn công cường thế làm nàng trong lúc nhất thời co rúm lại không thôi.
Đường Học Khiêm dùng sức đem nàng đặt ở dưới thân, những ngón tay thăm dò bên dưới áo ngủ của nàng, nhẹ nhàng cởi ra, Kiều Ngữ Thần chỉ cảm thấy toàn thân chợt lạnh, cúi đầu kinh hãi phát hiện quần áo của nàng đã bị hắn cởi ra toàn bộ.
“Quá muộn.” Hắn ngậm vành tai tinh xảo của, cúi đầu mê hoặc nàng: “Ngữ Thần, em trốn không thoát đâu, anh sẽ không để cho em đi.”
Hắn chưa từng dùng giọng điệu mạnh như thế nói chuyện với nàng, Kiều Ngữ Thần bị dọa sợ, hơi thở không xong phụ giúp hắn: “Học Khiêm, tắt đèn….”
Đường Học Khiêm bỗng nhiên cười rộ lên, vươn tay chậm rãi mở công tắc ở đầu giường.
“Ba ——”
Ngọn đèn mờ ảo trên tường không tắt, ngược lại toàn bộ đèn trong phòng được mở ra, đèn đuốc sáng trưng, đèn treo thủy tinh hoa lệ sáng rực rỡ.
Kiều Ngữ Thần lập tức kêu lên: “Anh ——!”
Môi bị đôi môi kia hung hăng bịt kín lại, Đường Học Khiêm kéo tay nàng, đưa tay nàng lên dạy nàng cởi bỏ cúc áo sơ mi của hắn. Tay Kiều Ngữ Thần run run không thôi, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi, ướt một mảnh.
Cởi bỏ cúc áo sơ mi cuối cùng của hắn, quần áo của hắn bị cởi ra, nhưng hắn không một chút buông tha nàng, cầm thật chặt tay nàng hướng xuống, khóa quần tây bị nhét vào trong tay nàng, người đàn ông nở nụ cười không có hảo ý: “Tiếp tục a….”
Đôi tay của Kiều Ngữ Thần gần như không chịu sự khống chế của nàng, nàng không tự chủ được vâng theo từng bước chỉ dạy của hắn, hắn nắm tay nàng, kéo mạnh về phía trước, thanh âm của khóa kéo bị rớt ra chậm rãi truyền đến, chung quanh nháy mắt tràn đầy mùi vị bị kích tình.
Hắn kéo tay nàng, đặt ở dưới đèn nhìn kỹ, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh bị hắn dọa ra.
“…...”
Đường Học Khiêm đưa mắt nhìn trong chốc lát, hàng lông mi cong vút bỗng dưng khẽ chớp. Bỗng nhiên hắn cúi đầu hôn một cách nhẹ nhàng lên bàn tay trắng nõn tinh tế của nàng, lưỡi lướt qua, ngậm từng ngón tay xinh xinh nhỏ nhắn của nàng vào miệng, chậm rãi mút nhè nhẹ, động tác mê hoặc, tình sắc mười phần.
Kiều Ngữ Thần bị buộc ra một tiếng rên rỉ khàn khàn.
Đường Học Khiêm không buông tha chỗ mẫn cảm nhất thân thể của nàng lúc này, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt nhẹ xuống, làm đủ động tác khởi động. Kiều Ngữ Thần là người ngu ngơ trong ân ái, đương nhiên hoàn toàn bị gục bởi bàn tay lão luyện của hắn, thành thạo khiêu khích, lý trí đã dần dần rời xa nàng, hoàn toàn bại trận.
Đường Học Khiêm ở trước ngực nàng khẽ cắn, dấu răng thật sâu, tuyên cáo quyền sở hữu. Hắn phát hiện nàng là yếu ớt như vậy, làm cho hắn muốn ôm vào trong ngực hảo hảo bảo vệ, không cho bất luận kẻ nào có cơ hội tiếp cận gần nàng.
Đường Học Khiêm bỗng nhiên không tự chủ nhớ tới cảnh party ở Viên cùng cô gái kia.
Trong đại sảnh vàng rực rỡ đầy xa hoa và dâm mị, ngọn đèn hơi tối. Có người nghĩ đến trường hợp này các cô gái gần như mê hoặc một cách trắng trợn, kì thật trong xã hội hiện nay chỉ cần có nhu cầu, không có gì là không được thương nghiệp hóa. Người đàn ông đối với phụ nữ khẩu vị yêu cầu cho dù cao đến đâu, cũng sẽ được đáp ứng. Vì thế người đứng đầu buổi party phi thường khôn khéo, đã hòa lẫn các cô gái với nhau, từ ngây thơ chân thuần như bách hợp, đến các cô gái quyến rũ rực rỡ phong tình, hoặc các cô gái chuyên về khơi mào dục vọng của người đàn ông, cũng có những cô gái có những khuôn mặt động lòng người gợi lên ý muốn bảo hộ của người đàn ông.
Đường Học Khiêm đến nay đã nhìn quen những cô gái đủ mọi màu sắc phong tình vạn chủng kia, đủ loại màu sắc hình dạng duyên dáng giả vờ như lướt nhẹ qua bên người hắn, các nàng hiểu được vị trí nào tối mẫn cảm nhất của người đàn ông mà xuống tay, hiểu được làm cách nào khơi mào dục vọng che dấu của người đàn ông, các nàng là cao thủ tán tỉnh, đúng là đại đa số người đàn ông mà nói không thể kháng cự được mê hoặc. Nhưng các nàng ta hoàn toàn không thể nào khơi gợi nổi hứng thú của Đường Học Khiêm.
Người đàn ông này đã sớm trưởng thành trong thế giới đầy mưu ma giả dối, thành thạo đối với các loại quy tắc ngầm, trong các trường hợp giao tế có qua có lại, hắn sẽ không cự tuyệt những ý định mời mọc quyến rũ, hắn đem chính bản thân hắn trở thành thương phẩm hóa, tình dục đồng nghĩa với thủ đoạn, không cự tuyệt ý tốt của người khác, có thể đạt được ích lợi vượt quá định mức. Thân là một người kinh doanh, mục tiêu lớn nhất của Đường Học Khiêm chính là lợi ích lớn nhất.
Nhưng bây giờ, mục tiêu của hắn thay đổi.
Hắn phát hiện giờ phút này, đối với cô bé trước mắt, hắn không thể đối đãi một cách tản mạn như trước, lên giường cùng nàng, từ trước đến nay hắn chưa từng chuyên tâm, chuyên tâm quan sát từng biến hóa thật nhỏ trên thân thể nàng, hắn sợ, hắn sẽ không thể khống chế nổi hắn, sẽ làm những chuyện vượt quá khả năng hắn có thể thừa nhận.
Trong lòng hắn thầm nghĩ, thì ra muốn lấy lòng một người phải dùng cả trái tim.
Hắn nghe thấy tiếng rên rỉ thoát ra từ miệng nàng, từng tiếng rụt rè e thẹn ngẫu nhiên vang lên “Học Khiêm...” Đường Học Khiêm phát giác loại thanh âm này đối với hắn mà nói quả thực trí mạng, ham muốn giữ lấy mãnh liệt rục rịch, càng không thể vãn hồi.
Hắn không dám tiến vào thân thể của nàng quá nhanh, không muốn nhìn thấy mặt thống khổ cố chịu đựng của nàng, hắn vẫn nhớ rõ trong lúc vô tình hắn cướp đi đêm đầu tiên của nàng, trong nháy mắt, ánh mắt của nàng long lanh ngấn lệ, kinh hoàng, hắn như gần như xa làm cho nàng vẫn rất sợ hắn, cho dù thân thể lần đầu tiên bị người đàn ông xỏ xuyên qua cũng không dám bật lên tiếng khóc, Đường Học Khiêm nhớ rõ chính bản thân hắn lúc ấy, đã hơi hoảng hốt, ngoài ra cũng không có cảm tình phức tạp nhiều lắm. Bị hoảng hốt bởi vì hắn chưa bao giờ lên giường cùng xử nữ, cũng chưa bao giờ có ý định muốn sàm sỡ nàng trong đầu, cho nên khi hắn tỉnh rượu chỉ có một chút hối hận, cũng không có áy náy.
Nhưng bây giờ, Đường Học Khiêm phát giác: Nhân quả báo ứng, quả nhiên đến đây.
Hoắc Vũ Thần nói: Anh không có tư cách bàn về hai chữ ‘hôn nhân’ này.
Đường Học Khiêm biết hắn nói rất đúng, quả thật cha của nàng đã từng dùng thủ đoạn đê tiện đối với hắn, nhưng nàng không có, nàng từ đầu tới đuôi đều là vô tội, chính hắn cũng nhận ra điều đó nên càng không muốn cùng nàng có bất kỳ liên lụy nào, trên thực tế bởi vì thế mà hắn đã làm tổn thương nàng thật sâu sắc từ trong ra ngoài.
Đường Học Khiêm hiểu được, nếu hắn thực sự là quân tử, hắn không nên lại cùng nàng liên quan không rõ ràng, hắn nên thẳng thắn trình bày tất cả mọi chuyện trước mặt nàng, sau đó chân thành nhận lỗi và bồi thường không tiếp tục dây dưa trong cuộc sống của nàng nữa. Nhưng mà lúc này đây, Đường Học Khiêm kiên quyết không làm quân tử.
Tận sâu thẳm, nơi góc tối tăm nhất của tâm hồn hắn, càng không ngừng mê hoặc hắn: Kiều Ngữ Thần, là em tự bò lên người anh, là em để cho anh yêu em, nhưng bây giờ muốn anh buông tay sao? Anh làm không được!
Đúng vậy, Đường Học Khiêm thừa nhận chính mình không nói đạo lý, nhưng chỉ một lần này, hắn tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp.
Người đàn ông này thực đáng sợ, hắn thấy được thế yếu của mình, thừa nhận lỗi lầm của mình, nhưng hắn am hiểu nhất là chuyển từ thế yếu sang thế mạnh.
**** **** ****
Vừa tiến sâu vào nàng, trong nháy mắt, Đường Học Khiêm có một khoảnh khắc thất thần. Đây là cảm giác hắn chưa bao giờ có, lý trí của hắn trong giờ phút này hoàn toàn bị cắt đứt. Hắn rõ ràng cảm thấy tay nàng bỗng nhiên dùng sức ôm lấy lưng của hắn, đầu ngón tay ở trên người hắn bấu thật chặt để lại dấu vết, lửa nóng dưới thân liên tiếp truyền đến những hơi thở hổn hển nóng ướt, những địa phương bị nàng lướt qua có một chút đau đớn, hai cảm giác hoàn toàn đối nghịch xen lẫn trong cùng nhau, dễ dàng ép điên Đường Học Khiêm hoàn toàn không còn khống chế được.
Đường Học Khiêm dán tại môi của nàng hỏi: “Ngữ Thần, em có hận anh không?”
Kiều Ngữ Thần thừa nhận va chạm không nhanh không chậm của hắn, khó khăn mở miệng: “…. Không có.”
Đường Học Khiêm tuyệt đối là loại người nhân lúc cháy nhà cướp của, động tác dưới thân càng lúc càng nhanh, thừa dịp ý thức của Kiều Ngữ Thần lúc này vì kích tình mà trở nên mê loạn, hắn nắm chặt hết tất cả các cơ hội đối với nàng tẩy não: “Ngữ Thần, nhớ kỹ những cảm giác này chỉ có anh mới có thể mang đến cho em…. Từ nay về sau, trong cuộc sống của em luôn có anh, em vĩnh viễn sẽ không bao giờ được rời khỏi anh….”
Chùm đèn thủy tinh trên trần nhà phát ra ánh sang quang mang chói mắt, Đường Học Khiêm từ vừa mới bắt đầu đã đem tất cả các đèn đều bật lên, bắt buộc nàng nhìn thấy rõ từng bước mà hắn lưu lại hắn ở trên người nàng. Kiều Ngữ Thần gần như kinh hãi phát hiện nàng hoàn toàn không biết gì về hắn, nàng cùng hắn trên giường trước kia thật khác với bây giờ xinh đẹp, gợi cảm, lại biết cách săn sóc.
Nhưng cho tới bây giờ, nàng mới phát hiện, dáng vẻ thực sự của người đàn ông này chỉ có một: Nguy hiểm.
Trình độ kiềm nén của hắn tính tình gần như làm nàng hoa cả mắt, nhưng chuyện như thế này không phải là bản năng bẩm sinh, mà mỗi một bước của hắn đều vô cùng thành thạo, nàng nhịn không được suy nghĩ đến tột cùng phải trải qua bao nhiêu lần thực tiễn, mới có thể khiến hắn đạt tới loại trình độ này, mà nàng cũng rốt cuộc phát hiện, thì ra trước kia hắn và nàng trên giường chưa bao giờ thật sự như thế này.
Kiều Ngữ Thần bỗng nhiên nâng tay ôm lấy cổ của hắn, đáy mắt ướt một mảnh: “Con người thật của anh, rốt cuộc là như thế nào?”
“Bây giờ là thật sự.” Đường Học Khiêm cúi đầu hôn nàng, nhu tình mật ý: “Về sau, đều là thật.”
Ngón tay của hắn vuốt ve môi của nàng, nàng nhìn thấy đáy mắt hắn, nhuộm đầy sắc thái tình dục. Hắn bỗng nhiên cạy mở môi của nàng, ngón tay thon dài không lưu tình chút nào ở trong miệng nàng quấy, trêu chọc lưỡi của nàng, bắt buộc cùng múa.
Bỗng nhiên mãnh liệt va chạm làm cho Kiều Ngữ Thần mất thanh âm, bản năng nữ tính bảo hộ mình bắt đầu bị kích khởi, Kiều Ngữ Thần quá sợ hãi: “Đi ra ngoài a ——!” Hôm nay không dùng biện pháp tránh thai….
Đường Học Khiêm bỗng nhiên cười rộ lên, Kiều Ngữ Thần không dám tin nhìn hắn.
“Kiều Ngữ Thần, nhớ kỹ giờ khắc này, em chỉ có thể là của anh—”
Theo thanh âm của hắn vang lên, Kiều Ngữ Thần chỉ cảm thấy trong cơ thể một trận lửa nóng bỗng nhiên nổ tung, chất lỏng cực nóng gần như tổn thương thân thể của hắn, nháy mắt làm nàng không còn ý chí suy nghĩ được nữa. Cao trào trong nháy mắt ập đến, Đường Học Khiêm cúi đầu, cắn thật mạnh vào xương quai xanh của nàng, sợi tóc trên trán hắn bị mồ hôi toàn bộ thấm ướt, nàng chỉ nhìn thấy vẻ mặt của hắn, gợi cảm đến bất trị, kinh diễm đến làm lòng người mê mẩn. Giống như quả bóng bằng thủy tinh lung linh đến chói mắt, tất cả hào quang ở một khắc này tận tình phóng thích.
Thì ra, tin tức nho nhỏ này không phải giả dối.
Thì ra, đây mới thực sự là Đường Học Khiêm, ôn nhu mà cường thế, cực kỳ nguy hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.