Chương 30
Triêu Tiểu Thành
01/02/2016
Ở trong nhận thức của Kiều Ngữ Thần biết, thậm chí là trong nhận thức tất cả những người khác đều biết, thế giới của Đường Học Khiêm cùng hai chữ nhiệt tình này là hoàn toàn không hề có liên quan.
Người đàn ông này là trong trẻo nhưng lạnh lùng, lời nói cử chỉ mười phần đúng mực, ngay cả tươi cười đều là không xa không gần. Chỉ cần một cử chỉ nhỏ như giơ tay nhấc chân đều tao nhã, nhưng bất động thanh sắc tạo nên khoảng cách đemn người ta đẩy ra xa đến vạn dặm.
Kiều Ngữ Thần vẫn cho rằng, đối với Đường Học Khiêm mà nói, suy nghĩ và sự phán đoán là tất cả những gì trong cuộc sống của hắn, bình tĩnh cùng du dương là bản năng của hắn. Về phần nhiệt tình cùng xúc động, có lẽ là chưa bao giờ từng xuất hiện trong cuộc sống, hoặc là, chưa từng tồn tại qua.
Cho nên khi Đường Học Khiêm dùng thanh âm mê hoặc của hắn mời nàng thì Kiều Ngữ Thần mờ mịt đến cực điểm: Thế giới của hắn, còn có thể là cái dạng gì đây?
Hắn cười không đáp.
m nhạc nuốt hết toàn bộ không gian trong khoảnh khắc, hắn buông tay nàng ra, một cái xoay tròn tiến vào tiết tấu âm nhạc mãnh liệt đang vang lên, phóng ra tất cả mọi nhiệt tình.
Đường Học Khiêm nhảy điệu nhảy Latin với tốc độ nhanh dọa người, tất cả tiết tấu theo từng góc thân thể hắn trút xuống nối liền nhau rành mạch. Hắn chìm trong điệu nhảy nhanh mạnh, xoay vòng, gần như không có người thấy rõ điểm dừng chân của hắn ở nơi nào.
Vượt xa những bước chân của người thường, động tác mông từ thân thể hắn biểu diễn trở nên mềm mại lạ lùng, động tác triền miên, mê hoặc vô cùng. Một chuỗi hòa âm liên tục vang lên lúc này, Đường Học Khiêm nhảy thật đẹp nâng tay phải lên khẽ xoay người một đường vuốt ve xuống phía dưới, một cái xoay người rất nhanh nháy mắt thắt lưng trượt xuống, bộ quần áo hiệu Dior Homme bó sát người theo động tác kịch liệt của hắn dần dần trượt, nguy nguy hiểm hiểm dừng ngay giữa háng, hắn liếm liếm môi, không hề cố kỵ vươn tay xoa hai khố trong lúc này, phần hông mãnh liệt đong đưa theo tiết tấu. Loại kỹ thuật nhảy nửa trần trụi nửa không trần trụi như thế này, động tác mang tính chất ám chỉ, hắn tựa hồ không thèm để ý chút nào, đối với những tiếng thét chói tai liên tiếp chung quanh làm như không thấy, ngẩng đầu lên nhảy càng kiêu ngạo hơn.
(Trời ạ, chảy cả mồ hôi, điệu nhảy này ta ko rành, nhưng…. Ko dám bình luận, anh này nhảy làm ta nhớ M.J.)
Nóng, thân thể quá nóng, nhưng là, tâm cũng rất lạnh lẽo. Kiều Ngữ Thần, em đã nhìn thấy chưa?
Đường Học Khiêm nhìn không chớp mắt, trong hốc mắt có ẩm ướt, phạm vi tầm mắt cảm giác chỉ có bóng dáng ôn nhuận tốt đẹp của Kiều Ngữ Thần, như ẩn như hiện, làm cho hắn nắm bắt không được.
Đường Học Khiêm bỗng nhiên nhắm mắt lại, tư thế múa đơn xinh đẹp hơn, phóng túng giống như đem từng chi tiết ẩn hiện bên trong phơi bày ra. Lắc mông, xoay khố, xoay tròn, quay người. Hắn vốn hiểu được điểm nổi bật về tư sắc của hắn, nay hắn lại cố tình khiến cái này phát huy đến mức tận cùng, vì thế cảm giác kinh diễm trong phút chốc dâng trào lên, chấn động tâm can.
Một Đường Học Khiêm xa lạ.
Một Đường Học Khiêm chân thực nhất.
**** **** ****
Chung Minh Hiên ở một bên nhìn xem thổn thức không thôi: Lão đại, lần này cậu thật sự trút hết vốn liếng a!
Đường phu nhân Tiêu Tố Tố rốt cuộc nhìn không nổi nữa rồi, mặt đỏ kỳ lạ, thanh âm run rẩy thốt lên một câu: “…Thằng bé thật sự là em sinh sao?”
“À, không phải lỗi của em, anh cũng có một nửa trách nhiệm.” Đường Úc nhìn tai họa nhân gian Đường Học Khiêm đang ở trong sàn nhảy, vỗ vỗ cằm phiền muộn vạn phần: “Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là trên người tên tiểu tử đó. Em cũng biết, sinh vật học có một danh từ, gọi là đột biến gien….”
Tiêu Tố Tố nhìn Đường Học Khiêm, ngừng tạm một lát, sau đó nghi ngờ mở miệng: “Em chưa từng thấy Học Khiêm nhảy như thế bao giờ…
“Đúng, đúng.” Chung Minh Hiên nhảy đến, liên thanh phụ họa: “Con cũng chưa thấy qua Học Khiêm múa đơn như vậy.”
“……”
Mọi người lặng yên.
Hoắc Vũ Thần bưng ly rượu đứng ở một bên, thân hình thon dài thẳng tắp, môi mỏng mím thật sự nhanh, ánh mắt gắt gao nhìn trong sàn nhảy chính là người đàn ông kia.
Đặt ly rượu xuống, thanh âm Hoắc Vũ Thần bình tĩnh chậm rãi vang lên: “Anh ta đang tỏ tình.”
“….. Tỏ tình?”
“Đúng vậy.” Hoắc Vũ Thần chỉ chỉ Đường Học Khiêm, vừa chỉ chỉ Kiều Ngữ Thần đứng ở bên cạnh sàn nhảy: “Anh ta không phải nhảy cho chúng ta xem, anh ta là vì Kiều Ngữ Thần.”
Chung Minh Hiên nháy mắt mấy cái: “Làm sao cậu biết?”
“Nhìn bước chân của anh ta.” Hoắc Vũ Thần ngước cằm, ý bảo nhìn về phía điểm dừng chân của Đường Học Khiêm: “Điệu nhảy Latin vốn là ý nghĩa nam nữ bày tỏ tình cảm, mà tất cả những điểm dừng chân của anh ta tất cả đều hướng về Kiều Ngữ Thần. Anh ta đang thổ lộ với cô ấy, đem tất cả những lời muốn nói hóa thành kỹ thuật nhảy, nhảy cho cô ấy xem.”
Càng gợi cảm lại càng cô đơn, càng nóng tình lại càng mất mát, sau mỗi một lần nhảy đến cao triều, đều chống cự không nổi cảm giác trống rỗng thật lớn bài sơn đảo hải thổi quét mà đến. Mà tất cả tất cả, đều chỉ bởi vì nàng không ở bên cạnh hắn.
Nàng cho hắn cảm giác khắc cốt minh tâm, đau đớn, không tiếng động, khổ sở sâu tận xương tủy.
Đường Học Khiêm thông minh tài trí, nhưng khi nàng xoay người rời đi, hắn một khắc này hoàn toàn vô dụng, nàng làm cho hắn cảm nhận được cảm giác luống cuống trước nay chưa có.
Hắn hối hận, hắn khổ sở, sự chờ đợi của hắn đối với nàng, hắn đối với nàng thúc thủ vô sách, nàng toàn bộ không tin. Vì thế đây là phương pháp xử lí cuối cùng hắn có thể nghĩ đến, đem tất cả cảm tình nàng không tin hóa thành chân thật tồn tại, thông qua kỹ thuật nhảy thiên biến vạn hóa, nhất nhất để cho nàng thấy.
Hoắc Vũ Thần nghiền ngẫm nhếch môi: “A, không nghĩ tới Đường Học Khiêm còn để lại một tuyệt chiêu như vậy.”
Chung Minh Hiên nhìn trong sàn nhảy Đường Học Khiêm, lại nhìn Hoắc Vũ Thần đắm chìm ở trong bóng đêm một chút, bỗng nhiên đối với người đàn ông nghiêm nghị bên cạnh này bắt đầu kính nể: “Tiểu Hoắc, cậu quá mạnh mẽ…. Học Khiêm chưa từng sợ qua người nào, nhưng cậu ta rất sợ cậu.”
Hoắc Vũ Thần nở nụ cười, vẻ mặt bình tĩnh: “Kỳ thật anh ta không cần sợ tôi, tôi không quan tâm đến anh ta. Điểm mấu chốt là tôi không dám chạm vào Ngữ Thần, cho nên từ đầu đến cuối trì trệ không tiến, nhưng anh ta dám, anh ta dám làm tất cả những chuyện tôi không dám làm."
Chung Minh Hiên thở dài: “Nhưng bây giờ anh ta không dám oa một tiếng, tiểu Kiều vĩnh viễn không hề cho hắn có quyền lợi được tha thứ.”
“Phải không?” Hoắc Vũ Thần nghiền ngẫm mà cười: “Tôi không cho là như vậy, cho dù Ngữ Thần không tha thứ anh ta, anh ta cũng sẽ không buông tha đâu.”
“Dùng cái gì thấy được?”
“Thí dụ như hiện tại anh ta khiêu vũ.” Hoắc Vũ Thần nghiêng người hỏi Chung Minh Hiên: “Cậu cảm thấy anh ta sau khi nhảy xong sẽ làm gì?”
“Ách, quì một gối thỉnh cầu tiểu Kiều tha thứ?”
Hoắc Vũ Thần cúi đầu cười, thanh âm của chắc chắn vang lên: “Anh ta sẽ không làm như vậy, vĩnh viễn bị động chờ đợi không phải là phong cách của Đường Học Khiêm.”
“Vậy cậu cảm thấy cậu ta sẽ làm gì?”
Hoắc Vũ Thần cầm lấy ly rượu, cúi đầu uống rượu khoảnh khắc cấp ra đáp án: “… Anh ta sẽ tấn công.”
**** **** ****
Hoắc Vũ Thần lời còn chưa dứt, hiện trường âm nhạc lại một lần đạt tới cao triều, nhịp trống rầm rĩ rung động. Nhưng mà ngay tại tiết tấu đạt tới điểm cao nhất khoảnh khắc, âm nhạc cao vút đột nhiên ngưng bặt, vũ đạo siêu tốc sống động của Đường Học Khiêm lập tức đông lạnh vì tất cả giai điệu giống như tác phẩm điêu khắc lâm vào trạng thái tĩnh.
Chuyển động cũng tĩnh lặng nháy mắt biến hóa, thay đổi rất nhanh hài hòa kinh người, chế tạo ra một loại cảm giác kinh hỉ cùng rung động tuyệt vời.
Cả người Đường Học Khiêm bị ướt đẫm mồ hôi, cả người giống như bị ngâm ở trong nước, từ hướng Kiều Ngữ Thần nhìn sang, cả người được bao trùm bởi những giọt nước lóng lánh, đẹp một cách siêu thực.
Chung quanh mọi âm thanh đều lâm vào trạng thái tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng gió trôi qua, vang sào sạt.
Đường Học Khiêm vượt qua trận choáng váng lúc ban đầu, rốt cuộc chậm rãi ngẩng đầu. Kiều Ngữ Thần thấy biểu tình dưới đáy mắt hắn, mê ly lóe ra, ẩn ẩn lộ ra nụ cười bí ẩn.
Kiều Ngữ Thần trong đầu nhất thời có một tiếng chuông cảnh báo mãnh liệt.
Đường Học Khiêm bỗng nhiên chậm rãi nâng tay trái lên, đầu ngón tay trên không trung trượt ra đường cong duyên dáng sau đó nhắm ngay hướng Kiều Ngữ Thần, làm ra một tư thế mời tiêu chuẩn.
Hắn khẽ mở môi mỏng, rốt cuộc phát ra tiếng mời: “…Kiều Ngữ Thần, lại đây.”
Sau tốc độ khiêu vũ với cường độ cao thanh âm hơi khàn khàn gợi cảm đến cực điểm, tất cả mọi người bị thanh âm của hắn làm cho mê hoặc, chỉnh tề nhất trí thẳng tắp nhìn về phía Kiều Ngữ Thần.
Kiều Ngữ Thần bị dọa đến bước lùi hai bước, theo bản năng muốn chạy trốn tránh xa nơi thị phi này.
Động tác cử chỉ của nàng bị Đường Học Khiêm thu hết vào mắt.
Muốn chạy trốn phải không? Người đàn ông tuấn mỹ nhếch môi cười yếu ớt: Vậy đừng trách anh không khách khí.
Một bước chân lả lướt, Đường Học Khiêm nắm chặt Kiều Ngữ Thần không kịp đào tẩu. Kiều Ngữ Thần chỉ cảm thấy trên tay bị người dùng lực vừa tung, thấy hoa mắt, nàng ngã vào một vòng ôm ấp.
Thân hình nam tính nóng bỏng từ phía sau lưng dính sát vào sau lưng nàng, hai tay Đường Học Khiêm gắt gao vòng ở eo của nàng, đem nàng chặt chẽ khóa vào trong ngực.
Hắn dán tại bên tai nàng hỏi: “Muốn đi đâu?”
Kiều Ngữ Thần khẩn trương ý nghĩ nóng lên: “Đi ký tên ly hôn.” Một mình hắn nổi điên phải thì mặc hắn, đừng kéo thêm nàng, nàng không phải là người có da mặt dày kia.
Hai chữ ‘ly hôn’ dễ dàng xúc động đến thần kinh muốn nổi điên của Đường tổng giám đốc.
Ánh mắt Đường Học Khiêm buồn bã, cả trái tim cấp tốc trầm xuống. Nàng không hiểu, nàng vẫn không hiểu những lời hắn đang muốn nói cho nàng biết. Nếu nàng không hiểu, như thế tất cả những chuyện hắn làm không có chút ý nghĩa nào.
Kiều Ngữ Thần chỉ cảm thấy đôi tay đang khóa ở bên hông nàng bỗng nhiên lại dùng sức buộc chặt rồi, vừa định kêu ra tiếng, chỉ nghe thấy thanh âm của Đường Học Khiêm cúi đầu bỗng nhiên vang lên.
“…. Em đã không hiểu, anh đây cũng chỉ có thể điên đến khi nào em biết mới thôi.”
**** **** ****
m nhạc một lần nữa rầm rĩ vang lên, đuôi mắt của Đường Học Khiêm thoáng nhìn một bồi bàn đang mang rượu băng qua sàn nhảy. Vì thế vài giây sau, Đường Học Khiêm một đường lướt nhẹ trượt đi qua, bồi bàn thấy hoa mắt, lại trợn mắt chỉ nhìn thấy ly rượu trên khay đã biến mất.
Đường Học Khiêm một tay ôm eo Kiều Ngữ Thần, hòa cùng âm nhạc mang theo nàng xoay tròn. Tốc độ của hắn quá nhanh, Kiều Ngữ Thần chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, giữa lúc hoảng hốt chỉ cảm thấy một ly thủy tinh mát lạnh ghé sát vào môi mình, tay Đường Học Khiêm hơi dùng sức, chất lỏng lạnh lẽo từng chút một chảy vào miệng Kiều Ngữ Thần.
Cay độc, mát lạnh, chính là hương vị của Whiskey.
Kiều Ngữ Thần bị men cay nồng, trong mắt long lanh ánh nước, bàn tay của Đường Học Khiêm ma xui quỷ khiến chiếc ly lệch sang một bên chất lỏng trong suốt từ bên khóe miệng Kiều Ngữ Thần trượt xuống, những giọt Whiskey trong suốt trong sáng dưới ánh đèn màu dạ lên màu hổ phách mê người.
Đường Học Khiêm đem ly rượu không hướng bên cạnh quăng ra, dán thân thể của hắn vào sát nàng bắt đầu dao động.
Một cái xoay tròn, hắn nhảy điệu Hồ điệp lướt qua, thừa dịp ngọn đèn lướt qua khỏi hai người bọn họ, trong nháy mắt, Đường Học Khiêm bỗng nhiên nghiêng người cúi đầu, đầu lưỡi tìm hiểu lướt qua môi của nàng đem cuốn tiến trong miệng mình chất lỏng Whiskey còn lưu lại ở bên môi nàng.
“Vừa rồi lỡ tay, cái này xem như bồi thường.” Đây là lý do của hắn.
“……”
Kiều Ngữ Thần bình sinh lần đầu tiên một xúc động mạnh mẽ đến như thế này, hắn, hắn sao có thể không nói đạo lý như thế chứ!
Đường Học Khiêm dán sát ở sau lưng nàng, nàng xinh đẹp, thanh tú mông dính sát vào hạ thân nóng bỏng của hắn, đây là một tư thế rất nguy hiểm, dễ dàng làm nhớ lại đêm nóng bỏng trước đêm chia tay ấy.
“Bước khiêu vũ cơ bản nhất em có biết không? Hai nhanh một chậm, cũng có thể nói là, hai sâu một mỏng….”
Hắn vịn nhẹ vào eo của nàng, phối hợp bước nhảy khiêu vũ của hắn, hai sâu một mỏng, tiết tấu có điểm nhạy cảm giữa hai chân hắn đụng vào cái mông của nàng. Loại bước đi quen thuộc này, làm cho nàng nhớ lại tần suất cử động đáng sợ nào đó. ^^__^^
Không khí nháy mắt ấm lên, chung quanh tình dục tràn ngập.
“Anh dạy cho em biết điểm trọng tâm của loại khiêu vũ này…” Tay hắn hướng dần xuống dưới, dừng lại ở mông của nàng: “Ở chỗ này, cử động, tựa như... Trước kia chúng ta ở một mình trên giường làm như vậy…”
Hắn am hiểu nhất Latin, cũng giống như vũ điệu mộng ảo trên giường.
Hắn vận dụng tất cả thủ đoạn, chỉ cầu sự tha thứ của nàng.
Đường Học Khiêm dán sát vào môi của nàng, ánh mắt chuyên chú: “Ngữ Thần, trở lại bên cạnh anh….”
Kiều Ngữ Thần hốc mắt đỏ lên, cắn răng cự tuyệt: “Em không dám lại tin anh lần nữa.”
Đường Học Khiêm không nói nữa, chính là không ngừng mang nàng xoay tròn theo nhịp điệu khiêu vũ. Đầu ngón tay của hắn dọc theo từng đường cong trên thân thể của nàng cong một đường xuống phía dưới, âm nhạc đã bắt đầu vào cao trào thì bỗng nhiên cả người hắn bắt đầu dán thân thể của hắn chậm rãi trầm xuống.
“Đường Học Khiêm ——!” Kiều Ngữ Thần bị động tác của hắn sợ hãi, trước mặt nhiều người như vậy, hắn muốn làm gì!
Hắn một đường lướt qua cái cổ trắng nõn của nàng, bộ ngực cao ngất, vòng eo mảnh khảnh, đôi chân thon dài, ngón tay ở mắt cá chân của nàng xoay một vòng, sau đó chậm rãi dán lưng của nàng từ phía sau đứng lên, hai tay nắm chặt eo của nàng không buông ra.
“Anh chỉ mong em trở về.” Hắn mang theo nàng đong đưa eo, thanh âm say mê: “Anh biết là em sẽ biết anh đang làm cái gì.”
Mắt cá chân Kiều Ngữ Thần một mảnh lạnh lẽo, cúi đầu nhìn, chỉ thấy một cái vòng chân tinh xảo đã bị đeo ở chân phải của nàng trên mắt cá chân, giá trị xa xỉ của trang sức bằng đá Thạch Anh chiếu sáng lấp lánh dưới ánh đèn. Kiều Ngữ Thần nhớ tới động tác của hắn vừa rồi giúp nàng mang vòng chân, tại trước mặt nhiều người như vậy, cả người hắn quỳ gối trước mặt nàng.
Nàng biết chính xác, nàng biết hắn đang làm cái gì. Nàng biết, hắn đang quỳ xuống để van cầu nàng tha thứ.
“Vòng chân hàm nghĩa là, kiếp sau còn có thể gặp lại em…” Chân trái rất nhanh bước về phía trước một bước, hắn nhảy một bước dài, cùng nàng mặt đối mặt, để cho nàng thấy rõ tim của hắn: “…Nếu đời này em cũng không thể tha thứ cho anh, anh đây vẫn nguyện đợi em đến kiếp sau, vẫn mong gặp lại em.”
Hắn bỗng nhiên đem tay nàng đưa lên đỉnh đầu, mang theo nàng cùng nhau bước vào một nhịp điệu xoay người khiêu vũ điên cuồng. Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, hắn đang xoay tròn đem chiếc nhẫn kim cương kết hôn từ trên tay nàng cởi ra. Kiều Ngữ Thần khiếp sợ nhìn hắn trân trối, Đường Học Khiêm khép hờ đôi mắt, sau đó bỗng nhiên dùng sức quăng mạnh, nhẫn kim cương kết hôn của nàng từ tay hắn lượn vòng đi ra ngoài, trên không trung trượt ra một luồng ánh sáng đường vòng cung sau đó biến mất ở trong bóng đêm.
“Hôm đó em nói với anh, nhẫn kết hôn bị anh làm bẩn. Anh biết, anh không có tư cách dùng nó để giữ chặt lấy em…”
Hắn nắm lên tay nàng, từ nay về sau, chỉ còn lại có trên ngón tay của hắn còn mang nhẫn kết hôn. Hắn tựa vào trán của nàng, thanh âm trầm ấm nhẹ nhàng vang lên: “...Ngữ Thần, từ nay về sau, anh là của em, mà em là người độc thân.”
Vẻ mặt hắn nghiêm túc, biểu tình thực động lòng người, hắn nói lời tâm tình thực vô cùng đáng ghét, hắn giống như độc dược, đem vết thương của nàng càng ngày càng chồng chất, làm cho nàng muốn ngừng mà không được.
Chiếc nhẫn kim cương platin đã từng được nàng xem là thứ trân quý nhất trên cuộc đời này, rốt cuộc đã rời bỏ nàng mà đi, trong khoảnh khắc nàng nhìn thấy hắn ném chiếc nhẫn đi, trên gương mặt cố làm ra vẻ lạnh nhạt bỗng dưng dâng lên niềm đau triệt nội tâm, hắn rất đau, nàng cũng đau giống như hắn.
Một giọt nước mắt trong suốt cuối cùng từ trong mắt Kiều Ngữ Thần chảy xuống, nhỏ giọt trên mu bàn tay hắn, không tiếng động trựơt xuống.
**** **** ****
Đường Học Khiêm nhảy điệu độ phi thường cao, từng cái động tác đều dừng ở từng khoảnh khắc khi ngọn đèn lần lượt thay đổi, cho nên không ai thấy nước mắt rơi xuống trên mặt Kiều Ngữ Thần, không ai thấy hắn ném chiếc nhẫn đi, không có ai biết ở vũ đạo vừa rồi đã xảy ra tình yêu kinh động như thế nào.
Hoắc Vũ Thần yên lặng nhìn một lát, bỗng nhiên đặt ly rượu xuống, lặng yên không một tiếng động bước rời đi, cả người hòa nhập vào trong bóng đêm dày đặc.
Đường Học Khiêm lừa được mọi người, nhưng không thể lừa được hắn. Hắn thấy vết nước trên mặt Kiều Ngữ Thần, dấu vết quen thuộc như thế. Hắn từng bị hình ảnh rơi lệ không tiếng động như thế của nàng phá tan tất cả sự phòng ngự của hắn, để cho nàng tiến vào chiếm giữ tim của hắn, nước mắt của nàng, là hắn quen thuộc nhất.
Mà bây giờ, nàng đã không muốn sẽ lại rơi lệ ở trước mặt hắn. Tất cả những vui vẻ hay bi thương của nàng đều bị cái tên Đường Học Khiêm kia khống chế được, hắn ở bên cạnh nàng hai tháng, nàng không rơi một giọt nước mắt, mà hôm nay Đường Học Khiêm chỉ mang theo nàng nhảy một điệu nhảy, khiến cho nàng để lại nước mắt. Ủy khuất của nàng, chỉ có tên đó mang đến, cũng chỉ có tên đó mới có thể phá vỡ cho nàng.
Hoắc Vũ Thần nhấn nhẹ chiếc chìa khóa xe, mở cửa xe ngồi vào xe thể thao, lúc đến ngồi vị trí bên người hắn là nàng, mà bây giờ khi trở về là chiếc ghế trống, đêm nay, nàng chắc chắn sẽ ở lại Đường gia.
Đường Học Khiêm.
Hoắc Vũ Thần mặc niệm tên này. Trước kia không rõ Ngữ Thần tại sao phải đối với tên kia một mực si mê, từ đêm nay về sau, hắn đã bắt đầu hiểu rõ hơn vài phần.
Người đàn ông tên Đường Học Khiêm này cũng không dễ dàng đối với người khác sinh ra hứng thú, cho nên một khi đã động chân tình sẽ dùng tất cả mọi thứ để đạt được, lúc nên mạnh mẽ, anh ta sẽ mạnh mẽ chiếm đoạt, lúc cần mềm mại anh ta sẽ mềm mại, anh ta luôn luôn có cách hiểu tận tâm can của người khác, anh ta không biết quá khứ của nàng, nhưng lại có thể nhìn rõ tương lai của nàng, anh ta đưa ra lời hứa của anh ta, giao trái tim giao cho nàng, chỉ vì đổi lấy trong cuộc sống tương lai của anh ta có sự tồn tại của nàng.
Hoắc Vũ Thần nhếch môi lên, vì anh ta, cô bé này cảm thấy hạnh phúc.
Đường Học Khiêm, một người đàn ông không hề xử trí theo cảm tính như vậy, rốt cuộc bị Kiều Ngữ Thần kéo khỏi đỉnh cao của thần thánh kiêu ngạo, từ nay về sau rơi vào hồng trần.
Người đàn ông này là trong trẻo nhưng lạnh lùng, lời nói cử chỉ mười phần đúng mực, ngay cả tươi cười đều là không xa không gần. Chỉ cần một cử chỉ nhỏ như giơ tay nhấc chân đều tao nhã, nhưng bất động thanh sắc tạo nên khoảng cách đemn người ta đẩy ra xa đến vạn dặm.
Kiều Ngữ Thần vẫn cho rằng, đối với Đường Học Khiêm mà nói, suy nghĩ và sự phán đoán là tất cả những gì trong cuộc sống của hắn, bình tĩnh cùng du dương là bản năng của hắn. Về phần nhiệt tình cùng xúc động, có lẽ là chưa bao giờ từng xuất hiện trong cuộc sống, hoặc là, chưa từng tồn tại qua.
Cho nên khi Đường Học Khiêm dùng thanh âm mê hoặc của hắn mời nàng thì Kiều Ngữ Thần mờ mịt đến cực điểm: Thế giới của hắn, còn có thể là cái dạng gì đây?
Hắn cười không đáp.
m nhạc nuốt hết toàn bộ không gian trong khoảnh khắc, hắn buông tay nàng ra, một cái xoay tròn tiến vào tiết tấu âm nhạc mãnh liệt đang vang lên, phóng ra tất cả mọi nhiệt tình.
Đường Học Khiêm nhảy điệu nhảy Latin với tốc độ nhanh dọa người, tất cả tiết tấu theo từng góc thân thể hắn trút xuống nối liền nhau rành mạch. Hắn chìm trong điệu nhảy nhanh mạnh, xoay vòng, gần như không có người thấy rõ điểm dừng chân của hắn ở nơi nào.
Vượt xa những bước chân của người thường, động tác mông từ thân thể hắn biểu diễn trở nên mềm mại lạ lùng, động tác triền miên, mê hoặc vô cùng. Một chuỗi hòa âm liên tục vang lên lúc này, Đường Học Khiêm nhảy thật đẹp nâng tay phải lên khẽ xoay người một đường vuốt ve xuống phía dưới, một cái xoay người rất nhanh nháy mắt thắt lưng trượt xuống, bộ quần áo hiệu Dior Homme bó sát người theo động tác kịch liệt của hắn dần dần trượt, nguy nguy hiểm hiểm dừng ngay giữa háng, hắn liếm liếm môi, không hề cố kỵ vươn tay xoa hai khố trong lúc này, phần hông mãnh liệt đong đưa theo tiết tấu. Loại kỹ thuật nhảy nửa trần trụi nửa không trần trụi như thế này, động tác mang tính chất ám chỉ, hắn tựa hồ không thèm để ý chút nào, đối với những tiếng thét chói tai liên tiếp chung quanh làm như không thấy, ngẩng đầu lên nhảy càng kiêu ngạo hơn.
(Trời ạ, chảy cả mồ hôi, điệu nhảy này ta ko rành, nhưng…. Ko dám bình luận, anh này nhảy làm ta nhớ M.J.)
Nóng, thân thể quá nóng, nhưng là, tâm cũng rất lạnh lẽo. Kiều Ngữ Thần, em đã nhìn thấy chưa?
Đường Học Khiêm nhìn không chớp mắt, trong hốc mắt có ẩm ướt, phạm vi tầm mắt cảm giác chỉ có bóng dáng ôn nhuận tốt đẹp của Kiều Ngữ Thần, như ẩn như hiện, làm cho hắn nắm bắt không được.
Đường Học Khiêm bỗng nhiên nhắm mắt lại, tư thế múa đơn xinh đẹp hơn, phóng túng giống như đem từng chi tiết ẩn hiện bên trong phơi bày ra. Lắc mông, xoay khố, xoay tròn, quay người. Hắn vốn hiểu được điểm nổi bật về tư sắc của hắn, nay hắn lại cố tình khiến cái này phát huy đến mức tận cùng, vì thế cảm giác kinh diễm trong phút chốc dâng trào lên, chấn động tâm can.
Một Đường Học Khiêm xa lạ.
Một Đường Học Khiêm chân thực nhất.
**** **** ****
Chung Minh Hiên ở một bên nhìn xem thổn thức không thôi: Lão đại, lần này cậu thật sự trút hết vốn liếng a!
Đường phu nhân Tiêu Tố Tố rốt cuộc nhìn không nổi nữa rồi, mặt đỏ kỳ lạ, thanh âm run rẩy thốt lên một câu: “…Thằng bé thật sự là em sinh sao?”
“À, không phải lỗi của em, anh cũng có một nửa trách nhiệm.” Đường Úc nhìn tai họa nhân gian Đường Học Khiêm đang ở trong sàn nhảy, vỗ vỗ cằm phiền muộn vạn phần: “Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là trên người tên tiểu tử đó. Em cũng biết, sinh vật học có một danh từ, gọi là đột biến gien….”
Tiêu Tố Tố nhìn Đường Học Khiêm, ngừng tạm một lát, sau đó nghi ngờ mở miệng: “Em chưa từng thấy Học Khiêm nhảy như thế bao giờ…
“Đúng, đúng.” Chung Minh Hiên nhảy đến, liên thanh phụ họa: “Con cũng chưa thấy qua Học Khiêm múa đơn như vậy.”
“……”
Mọi người lặng yên.
Hoắc Vũ Thần bưng ly rượu đứng ở một bên, thân hình thon dài thẳng tắp, môi mỏng mím thật sự nhanh, ánh mắt gắt gao nhìn trong sàn nhảy chính là người đàn ông kia.
Đặt ly rượu xuống, thanh âm Hoắc Vũ Thần bình tĩnh chậm rãi vang lên: “Anh ta đang tỏ tình.”
“….. Tỏ tình?”
“Đúng vậy.” Hoắc Vũ Thần chỉ chỉ Đường Học Khiêm, vừa chỉ chỉ Kiều Ngữ Thần đứng ở bên cạnh sàn nhảy: “Anh ta không phải nhảy cho chúng ta xem, anh ta là vì Kiều Ngữ Thần.”
Chung Minh Hiên nháy mắt mấy cái: “Làm sao cậu biết?”
“Nhìn bước chân của anh ta.” Hoắc Vũ Thần ngước cằm, ý bảo nhìn về phía điểm dừng chân của Đường Học Khiêm: “Điệu nhảy Latin vốn là ý nghĩa nam nữ bày tỏ tình cảm, mà tất cả những điểm dừng chân của anh ta tất cả đều hướng về Kiều Ngữ Thần. Anh ta đang thổ lộ với cô ấy, đem tất cả những lời muốn nói hóa thành kỹ thuật nhảy, nhảy cho cô ấy xem.”
Càng gợi cảm lại càng cô đơn, càng nóng tình lại càng mất mát, sau mỗi một lần nhảy đến cao triều, đều chống cự không nổi cảm giác trống rỗng thật lớn bài sơn đảo hải thổi quét mà đến. Mà tất cả tất cả, đều chỉ bởi vì nàng không ở bên cạnh hắn.
Nàng cho hắn cảm giác khắc cốt minh tâm, đau đớn, không tiếng động, khổ sở sâu tận xương tủy.
Đường Học Khiêm thông minh tài trí, nhưng khi nàng xoay người rời đi, hắn một khắc này hoàn toàn vô dụng, nàng làm cho hắn cảm nhận được cảm giác luống cuống trước nay chưa có.
Hắn hối hận, hắn khổ sở, sự chờ đợi của hắn đối với nàng, hắn đối với nàng thúc thủ vô sách, nàng toàn bộ không tin. Vì thế đây là phương pháp xử lí cuối cùng hắn có thể nghĩ đến, đem tất cả cảm tình nàng không tin hóa thành chân thật tồn tại, thông qua kỹ thuật nhảy thiên biến vạn hóa, nhất nhất để cho nàng thấy.
Hoắc Vũ Thần nghiền ngẫm nhếch môi: “A, không nghĩ tới Đường Học Khiêm còn để lại một tuyệt chiêu như vậy.”
Chung Minh Hiên nhìn trong sàn nhảy Đường Học Khiêm, lại nhìn Hoắc Vũ Thần đắm chìm ở trong bóng đêm một chút, bỗng nhiên đối với người đàn ông nghiêm nghị bên cạnh này bắt đầu kính nể: “Tiểu Hoắc, cậu quá mạnh mẽ…. Học Khiêm chưa từng sợ qua người nào, nhưng cậu ta rất sợ cậu.”
Hoắc Vũ Thần nở nụ cười, vẻ mặt bình tĩnh: “Kỳ thật anh ta không cần sợ tôi, tôi không quan tâm đến anh ta. Điểm mấu chốt là tôi không dám chạm vào Ngữ Thần, cho nên từ đầu đến cuối trì trệ không tiến, nhưng anh ta dám, anh ta dám làm tất cả những chuyện tôi không dám làm."
Chung Minh Hiên thở dài: “Nhưng bây giờ anh ta không dám oa một tiếng, tiểu Kiều vĩnh viễn không hề cho hắn có quyền lợi được tha thứ.”
“Phải không?” Hoắc Vũ Thần nghiền ngẫm mà cười: “Tôi không cho là như vậy, cho dù Ngữ Thần không tha thứ anh ta, anh ta cũng sẽ không buông tha đâu.”
“Dùng cái gì thấy được?”
“Thí dụ như hiện tại anh ta khiêu vũ.” Hoắc Vũ Thần nghiêng người hỏi Chung Minh Hiên: “Cậu cảm thấy anh ta sau khi nhảy xong sẽ làm gì?”
“Ách, quì một gối thỉnh cầu tiểu Kiều tha thứ?”
Hoắc Vũ Thần cúi đầu cười, thanh âm của chắc chắn vang lên: “Anh ta sẽ không làm như vậy, vĩnh viễn bị động chờ đợi không phải là phong cách của Đường Học Khiêm.”
“Vậy cậu cảm thấy cậu ta sẽ làm gì?”
Hoắc Vũ Thần cầm lấy ly rượu, cúi đầu uống rượu khoảnh khắc cấp ra đáp án: “… Anh ta sẽ tấn công.”
**** **** ****
Hoắc Vũ Thần lời còn chưa dứt, hiện trường âm nhạc lại một lần đạt tới cao triều, nhịp trống rầm rĩ rung động. Nhưng mà ngay tại tiết tấu đạt tới điểm cao nhất khoảnh khắc, âm nhạc cao vút đột nhiên ngưng bặt, vũ đạo siêu tốc sống động của Đường Học Khiêm lập tức đông lạnh vì tất cả giai điệu giống như tác phẩm điêu khắc lâm vào trạng thái tĩnh.
Chuyển động cũng tĩnh lặng nháy mắt biến hóa, thay đổi rất nhanh hài hòa kinh người, chế tạo ra một loại cảm giác kinh hỉ cùng rung động tuyệt vời.
Cả người Đường Học Khiêm bị ướt đẫm mồ hôi, cả người giống như bị ngâm ở trong nước, từ hướng Kiều Ngữ Thần nhìn sang, cả người được bao trùm bởi những giọt nước lóng lánh, đẹp một cách siêu thực.
Chung quanh mọi âm thanh đều lâm vào trạng thái tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng gió trôi qua, vang sào sạt.
Đường Học Khiêm vượt qua trận choáng váng lúc ban đầu, rốt cuộc chậm rãi ngẩng đầu. Kiều Ngữ Thần thấy biểu tình dưới đáy mắt hắn, mê ly lóe ra, ẩn ẩn lộ ra nụ cười bí ẩn.
Kiều Ngữ Thần trong đầu nhất thời có một tiếng chuông cảnh báo mãnh liệt.
Đường Học Khiêm bỗng nhiên chậm rãi nâng tay trái lên, đầu ngón tay trên không trung trượt ra đường cong duyên dáng sau đó nhắm ngay hướng Kiều Ngữ Thần, làm ra một tư thế mời tiêu chuẩn.
Hắn khẽ mở môi mỏng, rốt cuộc phát ra tiếng mời: “…Kiều Ngữ Thần, lại đây.”
Sau tốc độ khiêu vũ với cường độ cao thanh âm hơi khàn khàn gợi cảm đến cực điểm, tất cả mọi người bị thanh âm của hắn làm cho mê hoặc, chỉnh tề nhất trí thẳng tắp nhìn về phía Kiều Ngữ Thần.
Kiều Ngữ Thần bị dọa đến bước lùi hai bước, theo bản năng muốn chạy trốn tránh xa nơi thị phi này.
Động tác cử chỉ của nàng bị Đường Học Khiêm thu hết vào mắt.
Muốn chạy trốn phải không? Người đàn ông tuấn mỹ nhếch môi cười yếu ớt: Vậy đừng trách anh không khách khí.
Một bước chân lả lướt, Đường Học Khiêm nắm chặt Kiều Ngữ Thần không kịp đào tẩu. Kiều Ngữ Thần chỉ cảm thấy trên tay bị người dùng lực vừa tung, thấy hoa mắt, nàng ngã vào một vòng ôm ấp.
Thân hình nam tính nóng bỏng từ phía sau lưng dính sát vào sau lưng nàng, hai tay Đường Học Khiêm gắt gao vòng ở eo của nàng, đem nàng chặt chẽ khóa vào trong ngực.
Hắn dán tại bên tai nàng hỏi: “Muốn đi đâu?”
Kiều Ngữ Thần khẩn trương ý nghĩ nóng lên: “Đi ký tên ly hôn.” Một mình hắn nổi điên phải thì mặc hắn, đừng kéo thêm nàng, nàng không phải là người có da mặt dày kia.
Hai chữ ‘ly hôn’ dễ dàng xúc động đến thần kinh muốn nổi điên của Đường tổng giám đốc.
Ánh mắt Đường Học Khiêm buồn bã, cả trái tim cấp tốc trầm xuống. Nàng không hiểu, nàng vẫn không hiểu những lời hắn đang muốn nói cho nàng biết. Nếu nàng không hiểu, như thế tất cả những chuyện hắn làm không có chút ý nghĩa nào.
Kiều Ngữ Thần chỉ cảm thấy đôi tay đang khóa ở bên hông nàng bỗng nhiên lại dùng sức buộc chặt rồi, vừa định kêu ra tiếng, chỉ nghe thấy thanh âm của Đường Học Khiêm cúi đầu bỗng nhiên vang lên.
“…. Em đã không hiểu, anh đây cũng chỉ có thể điên đến khi nào em biết mới thôi.”
**** **** ****
m nhạc một lần nữa rầm rĩ vang lên, đuôi mắt của Đường Học Khiêm thoáng nhìn một bồi bàn đang mang rượu băng qua sàn nhảy. Vì thế vài giây sau, Đường Học Khiêm một đường lướt nhẹ trượt đi qua, bồi bàn thấy hoa mắt, lại trợn mắt chỉ nhìn thấy ly rượu trên khay đã biến mất.
Đường Học Khiêm một tay ôm eo Kiều Ngữ Thần, hòa cùng âm nhạc mang theo nàng xoay tròn. Tốc độ của hắn quá nhanh, Kiều Ngữ Thần chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, giữa lúc hoảng hốt chỉ cảm thấy một ly thủy tinh mát lạnh ghé sát vào môi mình, tay Đường Học Khiêm hơi dùng sức, chất lỏng lạnh lẽo từng chút một chảy vào miệng Kiều Ngữ Thần.
Cay độc, mát lạnh, chính là hương vị của Whiskey.
Kiều Ngữ Thần bị men cay nồng, trong mắt long lanh ánh nước, bàn tay của Đường Học Khiêm ma xui quỷ khiến chiếc ly lệch sang một bên chất lỏng trong suốt từ bên khóe miệng Kiều Ngữ Thần trượt xuống, những giọt Whiskey trong suốt trong sáng dưới ánh đèn màu dạ lên màu hổ phách mê người.
Đường Học Khiêm đem ly rượu không hướng bên cạnh quăng ra, dán thân thể của hắn vào sát nàng bắt đầu dao động.
Một cái xoay tròn, hắn nhảy điệu Hồ điệp lướt qua, thừa dịp ngọn đèn lướt qua khỏi hai người bọn họ, trong nháy mắt, Đường Học Khiêm bỗng nhiên nghiêng người cúi đầu, đầu lưỡi tìm hiểu lướt qua môi của nàng đem cuốn tiến trong miệng mình chất lỏng Whiskey còn lưu lại ở bên môi nàng.
“Vừa rồi lỡ tay, cái này xem như bồi thường.” Đây là lý do của hắn.
“……”
Kiều Ngữ Thần bình sinh lần đầu tiên một xúc động mạnh mẽ đến như thế này, hắn, hắn sao có thể không nói đạo lý như thế chứ!
Đường Học Khiêm dán sát ở sau lưng nàng, nàng xinh đẹp, thanh tú mông dính sát vào hạ thân nóng bỏng của hắn, đây là một tư thế rất nguy hiểm, dễ dàng làm nhớ lại đêm nóng bỏng trước đêm chia tay ấy.
“Bước khiêu vũ cơ bản nhất em có biết không? Hai nhanh một chậm, cũng có thể nói là, hai sâu một mỏng….”
Hắn vịn nhẹ vào eo của nàng, phối hợp bước nhảy khiêu vũ của hắn, hai sâu một mỏng, tiết tấu có điểm nhạy cảm giữa hai chân hắn đụng vào cái mông của nàng. Loại bước đi quen thuộc này, làm cho nàng nhớ lại tần suất cử động đáng sợ nào đó. ^^__^^
Không khí nháy mắt ấm lên, chung quanh tình dục tràn ngập.
“Anh dạy cho em biết điểm trọng tâm của loại khiêu vũ này…” Tay hắn hướng dần xuống dưới, dừng lại ở mông của nàng: “Ở chỗ này, cử động, tựa như... Trước kia chúng ta ở một mình trên giường làm như vậy…”
Hắn am hiểu nhất Latin, cũng giống như vũ điệu mộng ảo trên giường.
Hắn vận dụng tất cả thủ đoạn, chỉ cầu sự tha thứ của nàng.
Đường Học Khiêm dán sát vào môi của nàng, ánh mắt chuyên chú: “Ngữ Thần, trở lại bên cạnh anh….”
Kiều Ngữ Thần hốc mắt đỏ lên, cắn răng cự tuyệt: “Em không dám lại tin anh lần nữa.”
Đường Học Khiêm không nói nữa, chính là không ngừng mang nàng xoay tròn theo nhịp điệu khiêu vũ. Đầu ngón tay của hắn dọc theo từng đường cong trên thân thể của nàng cong một đường xuống phía dưới, âm nhạc đã bắt đầu vào cao trào thì bỗng nhiên cả người hắn bắt đầu dán thân thể của hắn chậm rãi trầm xuống.
“Đường Học Khiêm ——!” Kiều Ngữ Thần bị động tác của hắn sợ hãi, trước mặt nhiều người như vậy, hắn muốn làm gì!
Hắn một đường lướt qua cái cổ trắng nõn của nàng, bộ ngực cao ngất, vòng eo mảnh khảnh, đôi chân thon dài, ngón tay ở mắt cá chân của nàng xoay một vòng, sau đó chậm rãi dán lưng của nàng từ phía sau đứng lên, hai tay nắm chặt eo của nàng không buông ra.
“Anh chỉ mong em trở về.” Hắn mang theo nàng đong đưa eo, thanh âm say mê: “Anh biết là em sẽ biết anh đang làm cái gì.”
Mắt cá chân Kiều Ngữ Thần một mảnh lạnh lẽo, cúi đầu nhìn, chỉ thấy một cái vòng chân tinh xảo đã bị đeo ở chân phải của nàng trên mắt cá chân, giá trị xa xỉ của trang sức bằng đá Thạch Anh chiếu sáng lấp lánh dưới ánh đèn. Kiều Ngữ Thần nhớ tới động tác của hắn vừa rồi giúp nàng mang vòng chân, tại trước mặt nhiều người như vậy, cả người hắn quỳ gối trước mặt nàng.
Nàng biết chính xác, nàng biết hắn đang làm cái gì. Nàng biết, hắn đang quỳ xuống để van cầu nàng tha thứ.
“Vòng chân hàm nghĩa là, kiếp sau còn có thể gặp lại em…” Chân trái rất nhanh bước về phía trước một bước, hắn nhảy một bước dài, cùng nàng mặt đối mặt, để cho nàng thấy rõ tim của hắn: “…Nếu đời này em cũng không thể tha thứ cho anh, anh đây vẫn nguyện đợi em đến kiếp sau, vẫn mong gặp lại em.”
Hắn bỗng nhiên đem tay nàng đưa lên đỉnh đầu, mang theo nàng cùng nhau bước vào một nhịp điệu xoay người khiêu vũ điên cuồng. Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, hắn đang xoay tròn đem chiếc nhẫn kim cương kết hôn từ trên tay nàng cởi ra. Kiều Ngữ Thần khiếp sợ nhìn hắn trân trối, Đường Học Khiêm khép hờ đôi mắt, sau đó bỗng nhiên dùng sức quăng mạnh, nhẫn kim cương kết hôn của nàng từ tay hắn lượn vòng đi ra ngoài, trên không trung trượt ra một luồng ánh sáng đường vòng cung sau đó biến mất ở trong bóng đêm.
“Hôm đó em nói với anh, nhẫn kết hôn bị anh làm bẩn. Anh biết, anh không có tư cách dùng nó để giữ chặt lấy em…”
Hắn nắm lên tay nàng, từ nay về sau, chỉ còn lại có trên ngón tay của hắn còn mang nhẫn kết hôn. Hắn tựa vào trán của nàng, thanh âm trầm ấm nhẹ nhàng vang lên: “...Ngữ Thần, từ nay về sau, anh là của em, mà em là người độc thân.”
Vẻ mặt hắn nghiêm túc, biểu tình thực động lòng người, hắn nói lời tâm tình thực vô cùng đáng ghét, hắn giống như độc dược, đem vết thương của nàng càng ngày càng chồng chất, làm cho nàng muốn ngừng mà không được.
Chiếc nhẫn kim cương platin đã từng được nàng xem là thứ trân quý nhất trên cuộc đời này, rốt cuộc đã rời bỏ nàng mà đi, trong khoảnh khắc nàng nhìn thấy hắn ném chiếc nhẫn đi, trên gương mặt cố làm ra vẻ lạnh nhạt bỗng dưng dâng lên niềm đau triệt nội tâm, hắn rất đau, nàng cũng đau giống như hắn.
Một giọt nước mắt trong suốt cuối cùng từ trong mắt Kiều Ngữ Thần chảy xuống, nhỏ giọt trên mu bàn tay hắn, không tiếng động trựơt xuống.
**** **** ****
Đường Học Khiêm nhảy điệu độ phi thường cao, từng cái động tác đều dừng ở từng khoảnh khắc khi ngọn đèn lần lượt thay đổi, cho nên không ai thấy nước mắt rơi xuống trên mặt Kiều Ngữ Thần, không ai thấy hắn ném chiếc nhẫn đi, không có ai biết ở vũ đạo vừa rồi đã xảy ra tình yêu kinh động như thế nào.
Hoắc Vũ Thần yên lặng nhìn một lát, bỗng nhiên đặt ly rượu xuống, lặng yên không một tiếng động bước rời đi, cả người hòa nhập vào trong bóng đêm dày đặc.
Đường Học Khiêm lừa được mọi người, nhưng không thể lừa được hắn. Hắn thấy vết nước trên mặt Kiều Ngữ Thần, dấu vết quen thuộc như thế. Hắn từng bị hình ảnh rơi lệ không tiếng động như thế của nàng phá tan tất cả sự phòng ngự của hắn, để cho nàng tiến vào chiếm giữ tim của hắn, nước mắt của nàng, là hắn quen thuộc nhất.
Mà bây giờ, nàng đã không muốn sẽ lại rơi lệ ở trước mặt hắn. Tất cả những vui vẻ hay bi thương của nàng đều bị cái tên Đường Học Khiêm kia khống chế được, hắn ở bên cạnh nàng hai tháng, nàng không rơi một giọt nước mắt, mà hôm nay Đường Học Khiêm chỉ mang theo nàng nhảy một điệu nhảy, khiến cho nàng để lại nước mắt. Ủy khuất của nàng, chỉ có tên đó mang đến, cũng chỉ có tên đó mới có thể phá vỡ cho nàng.
Hoắc Vũ Thần nhấn nhẹ chiếc chìa khóa xe, mở cửa xe ngồi vào xe thể thao, lúc đến ngồi vị trí bên người hắn là nàng, mà bây giờ khi trở về là chiếc ghế trống, đêm nay, nàng chắc chắn sẽ ở lại Đường gia.
Đường Học Khiêm.
Hoắc Vũ Thần mặc niệm tên này. Trước kia không rõ Ngữ Thần tại sao phải đối với tên kia một mực si mê, từ đêm nay về sau, hắn đã bắt đầu hiểu rõ hơn vài phần.
Người đàn ông tên Đường Học Khiêm này cũng không dễ dàng đối với người khác sinh ra hứng thú, cho nên một khi đã động chân tình sẽ dùng tất cả mọi thứ để đạt được, lúc nên mạnh mẽ, anh ta sẽ mạnh mẽ chiếm đoạt, lúc cần mềm mại anh ta sẽ mềm mại, anh ta luôn luôn có cách hiểu tận tâm can của người khác, anh ta không biết quá khứ của nàng, nhưng lại có thể nhìn rõ tương lai của nàng, anh ta đưa ra lời hứa của anh ta, giao trái tim giao cho nàng, chỉ vì đổi lấy trong cuộc sống tương lai của anh ta có sự tồn tại của nàng.
Hoắc Vũ Thần nhếch môi lên, vì anh ta, cô bé này cảm thấy hạnh phúc.
Đường Học Khiêm, một người đàn ông không hề xử trí theo cảm tính như vậy, rốt cuộc bị Kiều Ngữ Thần kéo khỏi đỉnh cao của thần thánh kiêu ngạo, từ nay về sau rơi vào hồng trần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.