Chương 35: Có Thể
Aya Khanh Khanh
06/07/2021
Edit by Táoo ~
———————————
Vưu Thị Họa tức giận liếc mắt nhìn anh, hừ lạnh một tiếng cúi đầu tiếp tục uống cocktail của mình.
Không muốn nói chuyện với cái tên ngày nào cũng tinh trùng lên não này nữa.
Dung Giai cười nhẹ một tiếng, còn thẹn thùng? Đây không phải chuyện sớm muộn gì sao, tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng cũng không thể nói, anh tà ác nhướn mày, giọng nói khàn khàn, "Là tôi nói sai rồi... tôi bị cậu làm đến mức gọi bố được không?"
Khuôn mặt nhỏ tinh xảo của Vưu Thị Họa tức đến đỏ bừng, thiếu chút nữa bóp nát ly thủy tinh trong tay, cô không nói tiếp, nói nữa ai biết người không biết xấu hổ kia lại nói ra những lời nào.
Sắc trời dần tối, người trong quán bar cũng dần dần nhiều lên, ánh đèn màu đen càng thêm lóe sáng, DJ trên đài đã bắt đầu điều âm, nhiệt độ tăng dần, thỉnh thoảng lại có một nhóm nữ mặc váy ngắn tinh xảo hi hi ha ha tiến vào. Vưu Thị Họa nhìn mình mặc quần đùi áo ngắn tay bình thường, giày cao gót trên chân còn không có, đừng nói là trang điểm, đến son còn chưa đánh lập tức cảm thấy đen mặt.
Cô chưa từng không tôn trọng khi chơi qua đêm ở bar như này!
Dung Giai nhìn sắc mặt ảm đạm của cô, lập tức buông ly rượu trong tay lại gần, "Họa Họa, cậu sau vậy?"
"Hừ!" Vưu Thị Họa đặt ly rượu lên bàn, ngữ khí nuông chiều, "Đều tại cậu bắt tôi tới sớm như vậy, trang điểm thay quần áo cũng không kịp, còn nữa, Họa Họa là để cậu gọi sao?"
Dung Giai mê muội nhìn thiếu nữ tức giận trước mặt, cô đôi môi phấn nộn đáng yêu của cô, ngay cả tức giận cũng giống như đang làm nũng với mình, cố gắng nhịn xuống xúc động muốn hôn, cũng không nghe rõ cô đang oán trách cái gì đã ngốc nghếch nhận lỗi, "A... Thật xin lỗi tiểu bảo bối."
Rượu trong miệng Vưu Thị Họa suýt chút nữa phun lên mặt anh.
Được rồi được rồi, tốt nhất cậu nên câm miệng đi không bà đây sẽ đánh cậu thành đầu chó đấy!!!
Hôm nay đồ cô mặc thực sự không thích hợp để ra nhảy, Vưu Thị Họa thở dài lấy điện thoại ra, "Chơi game không?"
Dung Giai lưu luyến thu hồi ánh mắt đang nhìn chằm chằm cánh môi cô, móc điện thoại ra, "Được thôi."
Hai người tạo phòng đôi chơi, kết quả cô phát hiện Dung Giai thật sự chơi quá giỏi, cô bị bảo vệ từ đầu đến cuối trận, một chút kích thích cũng không có, không có hương vị chơi game gì cả. Sau đó cô lại nói muốn ăn gà*, muốn lấy mặt mũi trở về, không nghĩ tới Dung Giai vẫn cứ là người cân team, làm cô có võ mà không có đất dụng, chờ đến lần thứ tám đạt được danh hiệu "Nằm ăn gà", Vưu Thị Họa thực sự không nhịn được nữa, buồn bực không thôi nghiến răng nghiến lợi nói, "Không chơi nữa."
(*trong pubg ăn gà nghĩa là đạt top 1 nha)
Thấy cô không còn hứng thú, Dung Giai lập tức out game theo, "Cậu còn muốn chơi cái gì, tôi theo cậu."
Lúc này, người trong Cửu Thiên đã ngày càng nhiều, nhạc ầm ĩ, ánh đèn biến hóa muôn màu, cuộc sống điên cuồng về đêm nơi thành thị đã mở màn.
Vưu Thị Họa búng tay, gọi nhân viên phục vụ đứng một bên tới, "Cho tôi một thùng bia, cảm ơn."
Phục vụ nhìn thoáng qua tiểu bá vương ngồi đối diện cô, liên tục gật đầu dọn rượu trên bàn đi.
"Chúng ta tới quán bar uống rượu nhảy múa, ai lại tới chơi game." Vưu Thị Họa hào khí vung tay lên, hai mắt sáng lấp lánh như ngồi sao nhỏ chờ mong.
Dung Giai bị cô nhìn chằm chằm, nào có thể nói được câu nào.
Tốt quá, vốn dĩ muốn thả lỏng, cũng đã lâu cô không uống rượu, hôm nay uống cho thật thoải mái đi!
Một thùng bia rất nhanh được phục vụ mang lên, sau khi đặt xuống bàn vội vàng chạy đi.
Vưu Thị Họa mở một chai đưa tới trước mặt Dung Giai, sau đó lại tự mở cho mình, "Tôi cảm thấy tửu lượng của cậu cũng tốt, chi bằng không uống bằng ly nữa, chúng ta dùng hẳn chai?"
Dung Giai luôn ngoan ngoãn phục tùng với cô, sao có thể từ chối, chỉ có thể gật đầu, lát nữa uống một chút rồi vờ như say rượu nhận thua, không cho cô uống nhiều là được.
Thấy Dung Giai đồng ý, hai mắt Vưu Thị Họa cong cong, cụng hai chai bia vào nhau phát ra âm thanh thuần túy, nói một câu cạn, sau đó ngửa đầu uống hết hơn nửa chai.
Dung Giai có chút lo lắng nhìn cô như vậy, nhưng thấy sắc mặt bình thản không chút thay đổi của cô, cũng không khuyên bảo nữa, dứt khoát theo cô uống một chai đến một chai.
Sau khi uống hết mấy chai, ý thức hai người vẫn tỉnh táo như cũ, lần này Dung Giai cố ý kéo chậm tốc độ uống rượu của cô. Lúc này, phục vụ đi tới nói bên tai Dung Giai mấy câu, anh gật đầu tỏ vẻ nghe rõ, người kia lại cung kính lui ra.
"Họa Họa, cậu ở đây chờ tôi chút, đừng chạy linh tinh, cũng đừng uống trước, anh trai tôi gọi lên lầu có chuyện, đợi tôi trở về chúng ta lại tiếp tục." m nhạc càng thêm đinh tai nhức óc, Dung Giai lại gần lớn tiếng nói với cô.
Vưu Thị Họa gật đầu làm dấu ok một cái.
Quá nhàm chán, Vưu Thị Họa ngồi ở ghế nhìn mọi người trên sàn nhảy nhót điên cuồng, dứt khoát lên tầng hai chơi game. Cô nhắn wechat cho Dung Giai một câu thông báo rồi đi.
Phòng cuối tầng 4.
Trong căn phòng màu sắc đen trắng chủ đạo, xa hoa tinh xảo.
Dung Giai ngồi trước bàn làm việc, lưu loát nói chuyện bằng tiếng Anh với người nước ngoài qua màn hình, thần sắc nghiêm túc không còn đùa cợt như mọi khi.
Dung Khiêm nâng ly rượu ngồi bên sofa, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm, tư thái thanh thản.
Dung gia yêu cầu có một người thừa kế, anh không hề muốn tiếp nhận tập đoàn, việc này lập tức rơi lên đầu em trai anh. Vậy nên bây giờ, mỗi lần có chuyện cần đàm phán với đối tác, Dung Khiêm luôn gọi Dung Giai tới, lúc đầu là ngồi một bên nghe anh nói, bây giờ trực tiếp biến thành người đàm phán.
Lần này một nhà đầu tư người Mỹ nhìn trúng Cửu Thiên, muốn nói chuyện hợp tác với anh, anh lập tức gọi Dung Giai lên, rèn luyện nhiều cũng tốt.
Dung Khiêm liếc mắt nhìn em trai, nghe giọng Dung Giai không tự chủ nhanh hơn, đột nhiên cảm thấy mình làm chuyện này liệu có phải không có đạo nghĩa gì, dù sao em dâu cũng đang chờ bên dưới.
"Cốc cốc cốc." Cửa phòng bị gõ vang.
Dung Khiêm buông ly trên tay, đổi một dáng ngồi thoải mái, lên tiếng, "Vào đi."
Cửa gỗ nặng nề được đẩy ra, nhân viên phục vụ kinh hoàng bước vào.
"Anh Dung, vừa rồi có một vị khách nam say rượu tranh chấp với một vị khách nữ, sau đó dùng chai rượu đánh cô gái kia bị thương, chảy rất nhiều máu. Cô gái kia ngồi một mình bên dưới, không có người đi cùng, đã được đưa tới bệnh viện rồi."
Dung Giai đang cùng nhà đầu tư ngấm ngầm công khai giao phong nghe vậy khựng lại, nhíu mày, mặc kệ nhà đầu tư, quay đầu hỏi, "Cô gái ấy mặc quần áo gì?"
Phục vụ lau mồ hôi trên đầu, "Hình như là... áo ngắn tay quần đùi, rất xinh đẹp."
Đầu Dung Giai ong lên một tiếng, thất thố đứng dậy, ghế da bị động tác đột ngột của anh đẩy xuống đất, cũng không màng nhà đầu tư gì hết, điên cuồng chạy xuống dưới.
Họa Họa, ngàn vạn lần em đừng có chuyện.
Dung Giai che lại trái tim kinh hoàng chạy tới nơi bọn họ vừa ngồi, nghĩ rằng sẽ thấy tiểu tiên nữ xinh đẹp nâng ly rượu chu môi oán giận, "Sao bây giờ cậu mới tới, chậm muốn chết."
Nhưng, không có người!
Nhạc trên sân khấu đã ngừng, nhiều người đã rời đi, chỉ còn lại một bộ phận xem náo nhiệt mồm năm miệng mười bàn luận chuyện vừa xảy ra, trong mắt hưng phấn.
Trên sàn nhà còn vết máu tươi chưa lau kịp, một mảnh đỏ tươi chói mắt kích thích tới Dung Giai.
Đại não anh trống rỗng trong nháy mắt, bất chấp tất cả lao như điên tới bãi đỗ xe. Anh biết xe Dung Khiêm ở chỗ nào, cũng biết khóa xe để đâu, gì mà chưa đủ 18 tuổi say rượu lái xe cũng mặc kệ tất cả.
Lúc Dung Khiêm đuổi tới cửa, chỉ thấy chiếc Ferrari của mình phóng qua trước mắt, giống như mũi tên rời khỏi dây cung lao vào dòng xe cộ, biến mất trong tức khắc.
"Đáng chết!" Tuy Dung Khiêm là người bình tĩnh, lúc này cũng phải thay đổi sắc mặt.
Dung Giai cắn răng phóng như bay, sắc mặt vô cùng khó coi, đạp chân ga bên dưới phóng với tốc độ cao nhất, không biết vượt qua bao nhiêu cái đèn đỏ, con đường đi ngày thường 40 phút nay chỉ đi chưa tới 20 phút.
Vừa vào cổng bệnh viện, Dung Giai nhìn thấy mấy người mặc áo blouse trắng đang nâng người xuống khỏi xe cứu thương, người nằm trên đó rũ tay xuống, không hề có sức sống.
Trái tim anh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, tay lái run lên, thân xe mất khống chế đâm vào gốc cây lớn, vang lên một tiếng thật to, cửa sổ xe bên trái trong tức khắc vỡ vụn thành mảnh nhỏ.
Dung Giai không rảnh lo nghĩ đến đau đớn truyền tới từ cánh tay, anh nghiêng người kéo cửa, thất tha thất thểu chạy tới bên kia, sắc mặt tái nhợt đến kinh người.
Người nằm trên cáng toàn máu, nhưng liếc một cái anh đã nhìn ra, đây không phải Họa Họa.
Họa Họa của anh đâu? Có phải đã đưa tới bệnh viện không?
Dung Giai không nghĩ nhiều, chạy như điên tới đại sảnh, trong đầu là một mảnh hỗn loạn hỏi y tá trực ban, giọng nói run rẩy, "Nữ sinh vừa rồi được đưa tới ở đâu?"
Y tá bị người này một thân toàn máu dọa tới, phản ứng lại một lúc mới trả lời, "Đêm nay không có nữ sinh nào cả, cậu sao vậy? Vết thương trên người cần phải xử lý gấp!"
Dung Giai mờ mịt đứng đó, trong mắt tràn đầy vô thố.
"Điện thoại cậu kêu nãy giờ." Y tá nhìn anh giống như mất hồn phách, lo lắng nhắc nhở.
Dung Giai run rẩy lấy điện thoại trong túi, liệu có phải anh trai anh đã tra được Họa Họa đang ở đâu không?
Trên màn hình hiển thị, không phải anh trai, mà là tiểu bảo bối.
Họa Họa?!
Anh nhanh chóng bắt máy, ngón tay vô lực bấm mấy lần mới thành công.
"Dung Giai, cậu đi đâu rồi?" Bên kia điện thoại, giọng nói thiếu nữ ngọt ngào tràn ngập sức sống vang lên.
"Họa Họa..." Dung Giai sửng sốt vài giây mới khàn khàn lên tiếng.
"Ừm, cậu đang ở đâu?" Vưu Thị Họa thở hổn hển lau mồ hôi, cô vừa đi nhảy ở bên trên xuống, lúc này cả người mồ hôi, cũng không thấy Dung Giai tới tìm mình, chẳng lẽ chưa xong việc?
"Cậu không có việc gì, tốt quá." Giọng nói thiếu niên giống như trút bỏ gánh nặng làm cô không hiểu nổi.
"Ý gì vậy?" Vưu Thị Họa không hiểu, đột nhiên nghe bên kia truyền tới giọng nữ xa lạ, "Ai nha, cậu nhóc này mau đi băng bó đi, máu chảy nhiều lắm rồi."
"Dung Giai, rốt cuộc cậu đang ở đâu? Nói mau, nếu không tôi sẽ không bao giờ để ý tới cậu nữa!" Gì mà tốt quá? Gì mà nhiều máu? Trong lòng Vưu Thị Họa nóng nảy.
"Nó cho rằng em bị thương, đã tới bệnh viện rồi." Dung Giai còn chưa nói, một giọng quen thuộc đã vang lên bên người.
Cô ngây ngốc cầm điện thoại quay lại, đối mắt với nam nhân tuấn mỹ văn nhã, "Dung Giai lái Ferrari của anh đi rồi, nó chưa lái xe bao giờ lại có thể tới bệnh viện trong thời gian ngắn như vậy cũng là một kỳ tích, có khả năng đã đâm vào đâu đó bị thương rồi, em đi tìm nó trước đi, anh còn có việc phải xử lý."
Chờ Vưu Thị Họa sắp xếp lại mọi chuyện trong đầu, cô mới hiểu được một giờ ngắn ngủi này đã xảy ra chuyện gì.
Sợ là Dung Giai điên rồi! Cô vội vàng tắt máy lao ra ngoài.
Dung Khiêm nhìn dáng vẻ cuống quýt của thiếu nữ, môi chậm rãi nhếch lên, lần này em trai ngu ngốc của anh coi như nhờ họa được phúc đi, chỉ đáng thương cho người anh trai này, vừa phải trấn an nhà đầu tư, còn phải đi chào hỏi cục cảnh sát, trẻ vị thành niên say rượu lái xe cũng đủ làm anh đau đầu. Không có cách nào khác, ai bảo đồ ngốc này là em trai ruột của anh chứ, anh bắt buộc phải quản, chỉ sợ chưa lừa được người đẹp vào tay mà bản thân đã vào cục cảnh sát.
Muốn anh thương? Không chết là được, có người đau hộ rồi.
Lúc Vưu Thị Họa xuống khỏi taxi, đã qua hơn nửa tiếng, cả một đường cô điên cuồng thúc giục tài xế nhanh lên, có lẽ tài xế đã muốn ném cô khỏi xe lắm rồi.
Xuống xe, cô lập tức chạy vào đại sảnh bệnh viện, ven đường là một chiếc Ferrari đâm vào thân cây, thân xe hầu như lõm hết cả, mảnh thủy tinh rơi đầy trên đất, nhìn đến cả người run sợ, đây hẳn là chiếc xe anh trai Dung Giai nói anh vừa lái đi, đâm thành như vậy rồi, còn Dung Giai...
Chóp mũi Vưu Thị Họa chua xót, không dám nghĩ nhiều, tốc độ nhanh hơn.
Cô chạy rất nhanh, hai ba bước chạy tới đại sảnh bệnh viện, nặng nề đẩy cửa kính, cùng thiếu niên đang ngồi đợi ở ghế dài bốn mắt nhìn nhau.
Tầm mắt cô lập tức rơi trên cánh tay quấn đầy băng gạc của anh, còn cả vết thương trên mặt, áo sơ mi mặc trên người loang lổ vết máu, vô cùng dọa người.
Nước mắt Vưu Thị Họa lúc này đã nhịn không được, đua nhau rơi xuống.
"Họa Họa..." Dung Giai kinh hoảng, thất thố đứng dậy, nhìn cô khóc lóc chạy tới bên mình.
"Cậu bị ngốc à? Sao lại không biết gọi điện thoại, tôi ở tầng 2 mà! Tôi còn gửi tin nhắn báo cho cậu nữa!" Vưu Thị Họa hung hăng lau nước mắt, khóc nức nở cáu giận với anh, tay nắm chặt muốn đấm lên người anh nhưng nhìn vết thương lại không xuống tay nổi.
"Tôi quên..." Dung Giai vươn cánh tay không bị thương ra lau nước mắt cho cô, "Ngoan, đừng khóc."
"Sao vết thương trên mặt còn chưa xử lý?" Vưu Thị Họa khịt mũi, đầu ngón tay lau vết máu quanh miệng vết thương, chớp chớp mắt, nước mắt lại muốn rơi xuống.
Dung Giai vừa luống cuống lau nước mắt cho cô, vừa xấu hổ trả lời, "Chị ấy muốn dán băng gạc lên mặt tôi, xấu muốn chết!"
Vưu Thị Họa vừa tức giận vừa buồn cười, "Cậu mau cút qua đó để người ta xử lý đi, chó ngốc!"
Dung Giai không thuyết phục được cô, đứng dậy, "Vậy cậu đi cùng tôi."
Vưu Thị Họa đứng dậy theo, tức giận nói, "Còn không mau đi."
Dung Giai nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của cô, trong lòng Vưu Thị Họa nóng như lửa đốt, cũng không tránh thoát đi theo.
Y tá trực ban rất nhanh nhẹn, một lúc là đã xử lý xong vết thương.
Vưu Thị Họa ở một bên nhìn miệng vết thương chảy máu đầm đìa, nước mắt không ngừng chảy xuống.
"Em gái, không có việc gì đâu, miệng vết thương của bạn trai em không sâu, hai ba ngày nữa tới thay băng là được, đừng lo lắng." Y tá một bên thu thập đồ đạc một bên khuyên giải an ủi cô, "Đừng lo nhé."
Dung Giai thì chẳng lo lắng chút nào, Vưu Thị Họa không phản đối câu bạn trai của y tá làm anh vô cùng vui mừng, nói một câu cảm ơn với y tá rồi lại lôi kéo Vưu Thị Họa ra băng ghế dài ngồi, nhẹ nhàng dỗ dành cô, "Một chút cũng không đau, cậu đừng khóc."
"Dung Giai, cậu nghĩ cái gì vậy, ngốc muốn chết." Vưu Thị Họa thút tha thút thít nức nở nhìn anh.
"Ông đây, ông đây không phải thích cậu sao, lo lắng cậu xảy ra chuyện." Dung Giai đỏ mặt, cũng tự cảm thấy mình ngốc nghếch, camera không xem, điện thoại cũng không gọi, bỏ mặc nhà đầu tư rồi cứ thế chạy tới bệnh viện, nhớ lại tốc độ lái xe vừa rồi vẫn còn thấy sợ.
Vưu Thị Họa trầm mặc.
Dung Giai cũng không nói chuyện nữa, anh cúi đầu, cảm thấy trong lòng còn đau hơn vết thương trên cánh tay và mặt nhiều.
"Cậu thật sự, thích tôi nhiều như vậy?" Thiếu nữ duỗi tay, tránh đi vết thương trên mặt anh, nâng mặt anh lên, bốn mắt nhìn nhau, giọng nói nhẹ nhàng lại mềm mại.
Dung Giai cũng không né tránh, cùng cô đối diện, đôi mắt màu đen tràn đầy nghiêm túc, "Thích, thích đến mức nguyện vì cậu mà đánh đổi cả sinh mạng."
"...Cậu hỏi lại tôi vấn đề kia đi." Vưu Thị Họa đột nhiên cười, hốc mắt cô còn hồng, đôi mắt ngập nước, thanh âm mang theo giọng mũi có chút đáng yêu.
Dung Giai ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau, anh mới nghe được giọng nói run rẩy của mình, "Vưu Thị Họa, em có thể làm bạn gái anh không?"
"Có thể, Dung Giai."
———————————
Vưu Thị Họa tức giận liếc mắt nhìn anh, hừ lạnh một tiếng cúi đầu tiếp tục uống cocktail của mình.
Không muốn nói chuyện với cái tên ngày nào cũng tinh trùng lên não này nữa.
Dung Giai cười nhẹ một tiếng, còn thẹn thùng? Đây không phải chuyện sớm muộn gì sao, tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng cũng không thể nói, anh tà ác nhướn mày, giọng nói khàn khàn, "Là tôi nói sai rồi... tôi bị cậu làm đến mức gọi bố được không?"
Khuôn mặt nhỏ tinh xảo của Vưu Thị Họa tức đến đỏ bừng, thiếu chút nữa bóp nát ly thủy tinh trong tay, cô không nói tiếp, nói nữa ai biết người không biết xấu hổ kia lại nói ra những lời nào.
Sắc trời dần tối, người trong quán bar cũng dần dần nhiều lên, ánh đèn màu đen càng thêm lóe sáng, DJ trên đài đã bắt đầu điều âm, nhiệt độ tăng dần, thỉnh thoảng lại có một nhóm nữ mặc váy ngắn tinh xảo hi hi ha ha tiến vào. Vưu Thị Họa nhìn mình mặc quần đùi áo ngắn tay bình thường, giày cao gót trên chân còn không có, đừng nói là trang điểm, đến son còn chưa đánh lập tức cảm thấy đen mặt.
Cô chưa từng không tôn trọng khi chơi qua đêm ở bar như này!
Dung Giai nhìn sắc mặt ảm đạm của cô, lập tức buông ly rượu trong tay lại gần, "Họa Họa, cậu sau vậy?"
"Hừ!" Vưu Thị Họa đặt ly rượu lên bàn, ngữ khí nuông chiều, "Đều tại cậu bắt tôi tới sớm như vậy, trang điểm thay quần áo cũng không kịp, còn nữa, Họa Họa là để cậu gọi sao?"
Dung Giai mê muội nhìn thiếu nữ tức giận trước mặt, cô đôi môi phấn nộn đáng yêu của cô, ngay cả tức giận cũng giống như đang làm nũng với mình, cố gắng nhịn xuống xúc động muốn hôn, cũng không nghe rõ cô đang oán trách cái gì đã ngốc nghếch nhận lỗi, "A... Thật xin lỗi tiểu bảo bối."
Rượu trong miệng Vưu Thị Họa suýt chút nữa phun lên mặt anh.
Được rồi được rồi, tốt nhất cậu nên câm miệng đi không bà đây sẽ đánh cậu thành đầu chó đấy!!!
Hôm nay đồ cô mặc thực sự không thích hợp để ra nhảy, Vưu Thị Họa thở dài lấy điện thoại ra, "Chơi game không?"
Dung Giai lưu luyến thu hồi ánh mắt đang nhìn chằm chằm cánh môi cô, móc điện thoại ra, "Được thôi."
Hai người tạo phòng đôi chơi, kết quả cô phát hiện Dung Giai thật sự chơi quá giỏi, cô bị bảo vệ từ đầu đến cuối trận, một chút kích thích cũng không có, không có hương vị chơi game gì cả. Sau đó cô lại nói muốn ăn gà*, muốn lấy mặt mũi trở về, không nghĩ tới Dung Giai vẫn cứ là người cân team, làm cô có võ mà không có đất dụng, chờ đến lần thứ tám đạt được danh hiệu "Nằm ăn gà", Vưu Thị Họa thực sự không nhịn được nữa, buồn bực không thôi nghiến răng nghiến lợi nói, "Không chơi nữa."
(*trong pubg ăn gà nghĩa là đạt top 1 nha)
Thấy cô không còn hứng thú, Dung Giai lập tức out game theo, "Cậu còn muốn chơi cái gì, tôi theo cậu."
Lúc này, người trong Cửu Thiên đã ngày càng nhiều, nhạc ầm ĩ, ánh đèn biến hóa muôn màu, cuộc sống điên cuồng về đêm nơi thành thị đã mở màn.
Vưu Thị Họa búng tay, gọi nhân viên phục vụ đứng một bên tới, "Cho tôi một thùng bia, cảm ơn."
Phục vụ nhìn thoáng qua tiểu bá vương ngồi đối diện cô, liên tục gật đầu dọn rượu trên bàn đi.
"Chúng ta tới quán bar uống rượu nhảy múa, ai lại tới chơi game." Vưu Thị Họa hào khí vung tay lên, hai mắt sáng lấp lánh như ngồi sao nhỏ chờ mong.
Dung Giai bị cô nhìn chằm chằm, nào có thể nói được câu nào.
Tốt quá, vốn dĩ muốn thả lỏng, cũng đã lâu cô không uống rượu, hôm nay uống cho thật thoải mái đi!
Một thùng bia rất nhanh được phục vụ mang lên, sau khi đặt xuống bàn vội vàng chạy đi.
Vưu Thị Họa mở một chai đưa tới trước mặt Dung Giai, sau đó lại tự mở cho mình, "Tôi cảm thấy tửu lượng của cậu cũng tốt, chi bằng không uống bằng ly nữa, chúng ta dùng hẳn chai?"
Dung Giai luôn ngoan ngoãn phục tùng với cô, sao có thể từ chối, chỉ có thể gật đầu, lát nữa uống một chút rồi vờ như say rượu nhận thua, không cho cô uống nhiều là được.
Thấy Dung Giai đồng ý, hai mắt Vưu Thị Họa cong cong, cụng hai chai bia vào nhau phát ra âm thanh thuần túy, nói một câu cạn, sau đó ngửa đầu uống hết hơn nửa chai.
Dung Giai có chút lo lắng nhìn cô như vậy, nhưng thấy sắc mặt bình thản không chút thay đổi của cô, cũng không khuyên bảo nữa, dứt khoát theo cô uống một chai đến một chai.
Sau khi uống hết mấy chai, ý thức hai người vẫn tỉnh táo như cũ, lần này Dung Giai cố ý kéo chậm tốc độ uống rượu của cô. Lúc này, phục vụ đi tới nói bên tai Dung Giai mấy câu, anh gật đầu tỏ vẻ nghe rõ, người kia lại cung kính lui ra.
"Họa Họa, cậu ở đây chờ tôi chút, đừng chạy linh tinh, cũng đừng uống trước, anh trai tôi gọi lên lầu có chuyện, đợi tôi trở về chúng ta lại tiếp tục." m nhạc càng thêm đinh tai nhức óc, Dung Giai lại gần lớn tiếng nói với cô.
Vưu Thị Họa gật đầu làm dấu ok một cái.
Quá nhàm chán, Vưu Thị Họa ngồi ở ghế nhìn mọi người trên sàn nhảy nhót điên cuồng, dứt khoát lên tầng hai chơi game. Cô nhắn wechat cho Dung Giai một câu thông báo rồi đi.
Phòng cuối tầng 4.
Trong căn phòng màu sắc đen trắng chủ đạo, xa hoa tinh xảo.
Dung Giai ngồi trước bàn làm việc, lưu loát nói chuyện bằng tiếng Anh với người nước ngoài qua màn hình, thần sắc nghiêm túc không còn đùa cợt như mọi khi.
Dung Khiêm nâng ly rượu ngồi bên sofa, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm, tư thái thanh thản.
Dung gia yêu cầu có một người thừa kế, anh không hề muốn tiếp nhận tập đoàn, việc này lập tức rơi lên đầu em trai anh. Vậy nên bây giờ, mỗi lần có chuyện cần đàm phán với đối tác, Dung Khiêm luôn gọi Dung Giai tới, lúc đầu là ngồi một bên nghe anh nói, bây giờ trực tiếp biến thành người đàm phán.
Lần này một nhà đầu tư người Mỹ nhìn trúng Cửu Thiên, muốn nói chuyện hợp tác với anh, anh lập tức gọi Dung Giai lên, rèn luyện nhiều cũng tốt.
Dung Khiêm liếc mắt nhìn em trai, nghe giọng Dung Giai không tự chủ nhanh hơn, đột nhiên cảm thấy mình làm chuyện này liệu có phải không có đạo nghĩa gì, dù sao em dâu cũng đang chờ bên dưới.
"Cốc cốc cốc." Cửa phòng bị gõ vang.
Dung Khiêm buông ly trên tay, đổi một dáng ngồi thoải mái, lên tiếng, "Vào đi."
Cửa gỗ nặng nề được đẩy ra, nhân viên phục vụ kinh hoàng bước vào.
"Anh Dung, vừa rồi có một vị khách nam say rượu tranh chấp với một vị khách nữ, sau đó dùng chai rượu đánh cô gái kia bị thương, chảy rất nhiều máu. Cô gái kia ngồi một mình bên dưới, không có người đi cùng, đã được đưa tới bệnh viện rồi."
Dung Giai đang cùng nhà đầu tư ngấm ngầm công khai giao phong nghe vậy khựng lại, nhíu mày, mặc kệ nhà đầu tư, quay đầu hỏi, "Cô gái ấy mặc quần áo gì?"
Phục vụ lau mồ hôi trên đầu, "Hình như là... áo ngắn tay quần đùi, rất xinh đẹp."
Đầu Dung Giai ong lên một tiếng, thất thố đứng dậy, ghế da bị động tác đột ngột của anh đẩy xuống đất, cũng không màng nhà đầu tư gì hết, điên cuồng chạy xuống dưới.
Họa Họa, ngàn vạn lần em đừng có chuyện.
Dung Giai che lại trái tim kinh hoàng chạy tới nơi bọn họ vừa ngồi, nghĩ rằng sẽ thấy tiểu tiên nữ xinh đẹp nâng ly rượu chu môi oán giận, "Sao bây giờ cậu mới tới, chậm muốn chết."
Nhưng, không có người!
Nhạc trên sân khấu đã ngừng, nhiều người đã rời đi, chỉ còn lại một bộ phận xem náo nhiệt mồm năm miệng mười bàn luận chuyện vừa xảy ra, trong mắt hưng phấn.
Trên sàn nhà còn vết máu tươi chưa lau kịp, một mảnh đỏ tươi chói mắt kích thích tới Dung Giai.
Đại não anh trống rỗng trong nháy mắt, bất chấp tất cả lao như điên tới bãi đỗ xe. Anh biết xe Dung Khiêm ở chỗ nào, cũng biết khóa xe để đâu, gì mà chưa đủ 18 tuổi say rượu lái xe cũng mặc kệ tất cả.
Lúc Dung Khiêm đuổi tới cửa, chỉ thấy chiếc Ferrari của mình phóng qua trước mắt, giống như mũi tên rời khỏi dây cung lao vào dòng xe cộ, biến mất trong tức khắc.
"Đáng chết!" Tuy Dung Khiêm là người bình tĩnh, lúc này cũng phải thay đổi sắc mặt.
Dung Giai cắn răng phóng như bay, sắc mặt vô cùng khó coi, đạp chân ga bên dưới phóng với tốc độ cao nhất, không biết vượt qua bao nhiêu cái đèn đỏ, con đường đi ngày thường 40 phút nay chỉ đi chưa tới 20 phút.
Vừa vào cổng bệnh viện, Dung Giai nhìn thấy mấy người mặc áo blouse trắng đang nâng người xuống khỏi xe cứu thương, người nằm trên đó rũ tay xuống, không hề có sức sống.
Trái tim anh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, tay lái run lên, thân xe mất khống chế đâm vào gốc cây lớn, vang lên một tiếng thật to, cửa sổ xe bên trái trong tức khắc vỡ vụn thành mảnh nhỏ.
Dung Giai không rảnh lo nghĩ đến đau đớn truyền tới từ cánh tay, anh nghiêng người kéo cửa, thất tha thất thểu chạy tới bên kia, sắc mặt tái nhợt đến kinh người.
Người nằm trên cáng toàn máu, nhưng liếc một cái anh đã nhìn ra, đây không phải Họa Họa.
Họa Họa của anh đâu? Có phải đã đưa tới bệnh viện không?
Dung Giai không nghĩ nhiều, chạy như điên tới đại sảnh, trong đầu là một mảnh hỗn loạn hỏi y tá trực ban, giọng nói run rẩy, "Nữ sinh vừa rồi được đưa tới ở đâu?"
Y tá bị người này một thân toàn máu dọa tới, phản ứng lại một lúc mới trả lời, "Đêm nay không có nữ sinh nào cả, cậu sao vậy? Vết thương trên người cần phải xử lý gấp!"
Dung Giai mờ mịt đứng đó, trong mắt tràn đầy vô thố.
"Điện thoại cậu kêu nãy giờ." Y tá nhìn anh giống như mất hồn phách, lo lắng nhắc nhở.
Dung Giai run rẩy lấy điện thoại trong túi, liệu có phải anh trai anh đã tra được Họa Họa đang ở đâu không?
Trên màn hình hiển thị, không phải anh trai, mà là tiểu bảo bối.
Họa Họa?!
Anh nhanh chóng bắt máy, ngón tay vô lực bấm mấy lần mới thành công.
"Dung Giai, cậu đi đâu rồi?" Bên kia điện thoại, giọng nói thiếu nữ ngọt ngào tràn ngập sức sống vang lên.
"Họa Họa..." Dung Giai sửng sốt vài giây mới khàn khàn lên tiếng.
"Ừm, cậu đang ở đâu?" Vưu Thị Họa thở hổn hển lau mồ hôi, cô vừa đi nhảy ở bên trên xuống, lúc này cả người mồ hôi, cũng không thấy Dung Giai tới tìm mình, chẳng lẽ chưa xong việc?
"Cậu không có việc gì, tốt quá." Giọng nói thiếu niên giống như trút bỏ gánh nặng làm cô không hiểu nổi.
"Ý gì vậy?" Vưu Thị Họa không hiểu, đột nhiên nghe bên kia truyền tới giọng nữ xa lạ, "Ai nha, cậu nhóc này mau đi băng bó đi, máu chảy nhiều lắm rồi."
"Dung Giai, rốt cuộc cậu đang ở đâu? Nói mau, nếu không tôi sẽ không bao giờ để ý tới cậu nữa!" Gì mà tốt quá? Gì mà nhiều máu? Trong lòng Vưu Thị Họa nóng nảy.
"Nó cho rằng em bị thương, đã tới bệnh viện rồi." Dung Giai còn chưa nói, một giọng quen thuộc đã vang lên bên người.
Cô ngây ngốc cầm điện thoại quay lại, đối mắt với nam nhân tuấn mỹ văn nhã, "Dung Giai lái Ferrari của anh đi rồi, nó chưa lái xe bao giờ lại có thể tới bệnh viện trong thời gian ngắn như vậy cũng là một kỳ tích, có khả năng đã đâm vào đâu đó bị thương rồi, em đi tìm nó trước đi, anh còn có việc phải xử lý."
Chờ Vưu Thị Họa sắp xếp lại mọi chuyện trong đầu, cô mới hiểu được một giờ ngắn ngủi này đã xảy ra chuyện gì.
Sợ là Dung Giai điên rồi! Cô vội vàng tắt máy lao ra ngoài.
Dung Khiêm nhìn dáng vẻ cuống quýt của thiếu nữ, môi chậm rãi nhếch lên, lần này em trai ngu ngốc của anh coi như nhờ họa được phúc đi, chỉ đáng thương cho người anh trai này, vừa phải trấn an nhà đầu tư, còn phải đi chào hỏi cục cảnh sát, trẻ vị thành niên say rượu lái xe cũng đủ làm anh đau đầu. Không có cách nào khác, ai bảo đồ ngốc này là em trai ruột của anh chứ, anh bắt buộc phải quản, chỉ sợ chưa lừa được người đẹp vào tay mà bản thân đã vào cục cảnh sát.
Muốn anh thương? Không chết là được, có người đau hộ rồi.
Lúc Vưu Thị Họa xuống khỏi taxi, đã qua hơn nửa tiếng, cả một đường cô điên cuồng thúc giục tài xế nhanh lên, có lẽ tài xế đã muốn ném cô khỏi xe lắm rồi.
Xuống xe, cô lập tức chạy vào đại sảnh bệnh viện, ven đường là một chiếc Ferrari đâm vào thân cây, thân xe hầu như lõm hết cả, mảnh thủy tinh rơi đầy trên đất, nhìn đến cả người run sợ, đây hẳn là chiếc xe anh trai Dung Giai nói anh vừa lái đi, đâm thành như vậy rồi, còn Dung Giai...
Chóp mũi Vưu Thị Họa chua xót, không dám nghĩ nhiều, tốc độ nhanh hơn.
Cô chạy rất nhanh, hai ba bước chạy tới đại sảnh bệnh viện, nặng nề đẩy cửa kính, cùng thiếu niên đang ngồi đợi ở ghế dài bốn mắt nhìn nhau.
Tầm mắt cô lập tức rơi trên cánh tay quấn đầy băng gạc của anh, còn cả vết thương trên mặt, áo sơ mi mặc trên người loang lổ vết máu, vô cùng dọa người.
Nước mắt Vưu Thị Họa lúc này đã nhịn không được, đua nhau rơi xuống.
"Họa Họa..." Dung Giai kinh hoảng, thất thố đứng dậy, nhìn cô khóc lóc chạy tới bên mình.
"Cậu bị ngốc à? Sao lại không biết gọi điện thoại, tôi ở tầng 2 mà! Tôi còn gửi tin nhắn báo cho cậu nữa!" Vưu Thị Họa hung hăng lau nước mắt, khóc nức nở cáu giận với anh, tay nắm chặt muốn đấm lên người anh nhưng nhìn vết thương lại không xuống tay nổi.
"Tôi quên..." Dung Giai vươn cánh tay không bị thương ra lau nước mắt cho cô, "Ngoan, đừng khóc."
"Sao vết thương trên mặt còn chưa xử lý?" Vưu Thị Họa khịt mũi, đầu ngón tay lau vết máu quanh miệng vết thương, chớp chớp mắt, nước mắt lại muốn rơi xuống.
Dung Giai vừa luống cuống lau nước mắt cho cô, vừa xấu hổ trả lời, "Chị ấy muốn dán băng gạc lên mặt tôi, xấu muốn chết!"
Vưu Thị Họa vừa tức giận vừa buồn cười, "Cậu mau cút qua đó để người ta xử lý đi, chó ngốc!"
Dung Giai không thuyết phục được cô, đứng dậy, "Vậy cậu đi cùng tôi."
Vưu Thị Họa đứng dậy theo, tức giận nói, "Còn không mau đi."
Dung Giai nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của cô, trong lòng Vưu Thị Họa nóng như lửa đốt, cũng không tránh thoát đi theo.
Y tá trực ban rất nhanh nhẹn, một lúc là đã xử lý xong vết thương.
Vưu Thị Họa ở một bên nhìn miệng vết thương chảy máu đầm đìa, nước mắt không ngừng chảy xuống.
"Em gái, không có việc gì đâu, miệng vết thương của bạn trai em không sâu, hai ba ngày nữa tới thay băng là được, đừng lo lắng." Y tá một bên thu thập đồ đạc một bên khuyên giải an ủi cô, "Đừng lo nhé."
Dung Giai thì chẳng lo lắng chút nào, Vưu Thị Họa không phản đối câu bạn trai của y tá làm anh vô cùng vui mừng, nói một câu cảm ơn với y tá rồi lại lôi kéo Vưu Thị Họa ra băng ghế dài ngồi, nhẹ nhàng dỗ dành cô, "Một chút cũng không đau, cậu đừng khóc."
"Dung Giai, cậu nghĩ cái gì vậy, ngốc muốn chết." Vưu Thị Họa thút tha thút thít nức nở nhìn anh.
"Ông đây, ông đây không phải thích cậu sao, lo lắng cậu xảy ra chuyện." Dung Giai đỏ mặt, cũng tự cảm thấy mình ngốc nghếch, camera không xem, điện thoại cũng không gọi, bỏ mặc nhà đầu tư rồi cứ thế chạy tới bệnh viện, nhớ lại tốc độ lái xe vừa rồi vẫn còn thấy sợ.
Vưu Thị Họa trầm mặc.
Dung Giai cũng không nói chuyện nữa, anh cúi đầu, cảm thấy trong lòng còn đau hơn vết thương trên cánh tay và mặt nhiều.
"Cậu thật sự, thích tôi nhiều như vậy?" Thiếu nữ duỗi tay, tránh đi vết thương trên mặt anh, nâng mặt anh lên, bốn mắt nhìn nhau, giọng nói nhẹ nhàng lại mềm mại.
Dung Giai cũng không né tránh, cùng cô đối diện, đôi mắt màu đen tràn đầy nghiêm túc, "Thích, thích đến mức nguyện vì cậu mà đánh đổi cả sinh mạng."
"...Cậu hỏi lại tôi vấn đề kia đi." Vưu Thị Họa đột nhiên cười, hốc mắt cô còn hồng, đôi mắt ngập nước, thanh âm mang theo giọng mũi có chút đáng yêu.
Dung Giai ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau, anh mới nghe được giọng nói run rẩy của mình, "Vưu Thị Họa, em có thể làm bạn gái anh không?"
"Có thể, Dung Giai."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.