Chương 83: Cùng Nhau
Aya Khanh Khanh
06/07/2021
Edit by Táoo ~
——————————
Thời gian nhoáng cái đã qua, đảo mắt đã tới kì thi học kỳ, thời tiết cũng càng ngày càng lạnh, nhiệt độ sáng tối chênh nhau những ba bốn độ.
Sáng sớm vừa rời giường, Vưu Thị Họa đã bị Dung Giai mạnh mẽ ép mặc vào một chiếc áo khoác nỉ dày cộp, Vưu Thị Họa ghét bỏ mập mạp khó coi muốn cởi ra, Dung Giai nhướn mày không mặn không nhạt uy hiếp cô, cởi cũng được nhưng phải cởi toàn bộ, tùy cô chọn.
Vưu Thị Họa tức giận, "Em nói rồi, một tháng không được chạm vào em!"
Dung Giai nhếch môi hợp tình hợp lý phản bác, "Anh không đi vào, chỉ lột sạch em để ôm thôi..."
Thiếu nữ tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng thật sự cũng không thể dùng vũ lực giải quyết với anh, chỉ có thể thỏa hiệp.
Cuối cùng cô cũng chịu mặc áo khoác, mặt Dung Giai đầy vết nhéo đỏ ra khỏi cửa.
Hôm nay là thứ hai, điểm thi tuyển chọn hẳn là đã có.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, vừa vào cổng trường đã thấy thông báo điểm ở bảng thông báo, cô lập tức vứt Dung Giai lại chạy tới đó trước.
Vưu Thị Họa khá cao, chen chúc trong đám người nhìn từ đầu danh sách xuống.
Đứng đầu là Quý Trạch Chi, thứ hai là lớp phó lớp bọn họ, Dung Giai đứng thứ ba.
Người xếp thứ hai hơn Dung Giai một điểm, Quý Trạch Chi hơn Dung Giai bốn điểm, là do điểm cộng kia.
Thật đáng tiếc.
Vưu Thị Họa nhìn chằm chằm bảng điểm, càng nhìn càng thấy tiếc.
Thật không biết Dung Giai nghĩ gì, rõ ràng có thể có được cơ hội tới thủ đô học, sao lại không tranh thủ chiếm lấy cơ hội này chứ?
Không đợi cô nhìn kĩ, một sức mạnh to lớn đã kéo tay cô đi.
Ngẩng đầu đối diện với tầm mắt không vui của Dung Giai.
"Sao lâu vậy, về lớp đi."
Vưu Thị Họa tức giận rút tay ra, lấy ngón tay chọc trán anh một cái, bất mãn hỏi, "Anh biết không, anh chỉ cần lấy được năm điểm cộng kia là có thể tới thủ đô rồi!"
Mặt Dung Giai biến sắc, khóe môi không nhếch lên nữa, hai người nhìn nhau, ngữ khí nặng nề nghe không ra vui buồn tức giận, "Em muốn để anh đi?"
Vưu Thị Họa không cần nghĩ ngợi, dùng sức gật đầu.
Thật ra trường học kia rất gần với nhà cô ở thủ đô, cô cũng hiểu rõ kinh nghiệm và năng lực làm việc của giáo viên trường đó, Nhất Trung cũng coi như cái nôi của học tập, nhưng nếu so sánh với thủ đô, vẫn có chút kém hơn.
Thành tích Dung Giai rất tốt, nhưng nếu anh có thể tới đó học tập sẽ càng được đảm bảo, dù sao cũng chỉ còn một năm rưỡi nữa là thi đọc học, ai cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Dung Giai không biết cô nghĩ gì, chỉ nhìn cô một cái thật sâu, hai mắt có chút tức giận, môi mỏng mím lại vẫn không nói gì, xoay người vào lớp.
Vưu Thị Họa ngây ngốc gãi đầu.
Chờ lúc cô vào lớp, Dung Giai đã mở sách tiếng anh ra, cúi đầu không thấy rõ biểu tình trên mặt anh, dáng vẻ đừng ai động vào, không khí xung quanh vô cùng thấp.
Vưu Thị Họa không hiểu gì ngồi bên cạnh anh, nghiêng đầu nhìn sườn mặt tuấn tú, lại nhìn môi mỏng mím chặt, cuối cùng cũng phát hiện anh đang tức giận.
Thật đúng là mới mẻ.
Ở bên nhau lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên anh tức giận trước mặt cô.
Dung Giai còn đang cúi đầu đọc sách, trên thực tế hoàn toàn không biết mình đang đọc cái gì, anh hờn dỗi, nghẹn đên mức phát hoảng, thiếu nữ bên cạnh lại không thèm quan tâm mặc kệ anh.
"Anh cầm ngược sách rồi." Vưu Thị Họa chậm rãi lấy sách của mình ra, không mặn không nhạt nói một câu.
Trong lòng Dung Giai cả kinh, lập tức luống cuống tay chân xoay sách lại tiếp tục đọc.
"Phụt!"
Bên người truyền đến tiếng cười khẽ lại ngọt ngào, lúc này Dung Giai mới phát hiện ra điều gì không đúng, cúi đầu nhìn, quả nhiên bây giờ anh mới cầm sách ngược, vừa rồi là cô lừa anh!
Mặt Dung Giai vừa đỏ lại vừa đen, hỏa khí càng nhiều, anh đứng dậy đá ghế, đen mặt chạy ra ngoài, vừa đến cửa lại quay đầu nhìn Vưu Thị Họa, đáy mặt hiện rõ mấy chữ to đùng, "Ra đây nếu không ông đây làm chết em!"
Vưu Thị Họa thu hồi ý cười, vẫn là ngoan ngoãn đi theo.
Không thể chọc vào mà, ban đầu còn cho rằng mình tìm được một tiểu chó săn, cuối cùng lại phát hiện mình tìm được một 'tiểu công trúa'.
Có vẻ là anh Họa và mỹ nữ xinh đẹp cần không gian riêng để nói chuyện rồi?
Ngoài cửa phòng học, Dung Giai tựa vào lan can, thấy cô đi tới, sắc mặt mới hòa hoãn một chút, nhưng vẫn không nói một lời, xoay người đi tới sân thể dục.
Vưu Thị Họa thở dài, thật muốn đạp vào mông anh một cái.
Lúc này là tiết tự học, mọi người đang đọc sách chuẩn bị kì thi cuối kỳ, trên sân thể dục không có một bóng người.
Dung Giai đi vài bước rồi dừng lại, xoay người nhìn thiếu nữ chậm rãi đi đằng sau, lông mày nhíu lại vì giận dữ, môi mỏng khẽ mở muốn nói gì đó.
Vưu Thị Họa thấy anh dừng bước, tinh thần lập tức trở nên hăng hái vọt lên, tay ôm chặt eo anh, hôn lên mặt anh, sau đó mới chậm rãi buông tay lùi ra sau một bước, chớp mắt nhìn anh chờ anh mở miệng.
Dung Giai, "..."
Mẹ nó! Anh phải nói gì chứ!
Quá phạm quy rồi!
Dung Giai hít sâu ba lần mới khiến bản thân mình bình tĩnh lại, cố gắng nửa ngày mới tìm lại cảm giác lửa giận lên cao như vừa nãy.
"Anh, anh nói cho em biết, đừng làm vậy, vô dùng thôi!"
Vưu Thị Họa nhìn ánh mắt đã dịu dàng không ít của anh, trong lòng cười thầm dứt khoát nhào lên hôn anh thêm vài cái, mỗi lần đều chuẩn xác hôn lên đôi môi đang mím chặt, chờ tới lúc hai mắt anh đã hoàn toàn mềm mại mới lui về sau.
"Đừng tức giận mà ~ rốt cuộc là sao vậy, nói cho em biết đi ~"
Giọng nói cô ngọt ngào như đường mật, cảm xúc mềm mại trên mặt vẫn còn đọng lại, đối diện với đôi mắt cô, Dung Giai có tức giận thế nào cũng không thể bộc phát.
Đôi môi anh khép rồi lại mở, không biết nên nói thế nào, lửa giận biến thành ấm ức, cô như vậy, anh đi làm sao được.
"Anh không muốn tới thủ đô." Trầm mặc hồi lâu, anh mới nói được một câu.
"...Vậy thì sao?" Vưu Thị Họa mơ màng nhìn anh, không đi thì không đi, sao còn tức giận như vậy.
"Vậy em còn muốn anh đi! Anh đi rồi em phải làm sao?" Dung Giai nói ra, giọng nói ấm ức, thấy thiếu nữ không kịp phản ứng, lại nói thêm một câu, "...Anh phải làm sao bây giờ?"
Vưu Thị Họa giật mình, cuối cùng cũng đã hiểu tâm tư của anh, cô ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt tuấn mỹ và đôi mắt khổ sở kia, nhịn không được bật cười.
"Nếu anh đi, em nhất định sẽ đi cùng anh mà."
Sao em có thể để anh đi một mình được chứ, sao em có thể bỏ lại anh được.
---Chương sau là END chính văn rồi mn ạ!!! Mọi người đợi ngoại truyện nữa nhaaa---
——————————
Thời gian nhoáng cái đã qua, đảo mắt đã tới kì thi học kỳ, thời tiết cũng càng ngày càng lạnh, nhiệt độ sáng tối chênh nhau những ba bốn độ.
Sáng sớm vừa rời giường, Vưu Thị Họa đã bị Dung Giai mạnh mẽ ép mặc vào một chiếc áo khoác nỉ dày cộp, Vưu Thị Họa ghét bỏ mập mạp khó coi muốn cởi ra, Dung Giai nhướn mày không mặn không nhạt uy hiếp cô, cởi cũng được nhưng phải cởi toàn bộ, tùy cô chọn.
Vưu Thị Họa tức giận, "Em nói rồi, một tháng không được chạm vào em!"
Dung Giai nhếch môi hợp tình hợp lý phản bác, "Anh không đi vào, chỉ lột sạch em để ôm thôi..."
Thiếu nữ tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng thật sự cũng không thể dùng vũ lực giải quyết với anh, chỉ có thể thỏa hiệp.
Cuối cùng cô cũng chịu mặc áo khoác, mặt Dung Giai đầy vết nhéo đỏ ra khỏi cửa.
Hôm nay là thứ hai, điểm thi tuyển chọn hẳn là đã có.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, vừa vào cổng trường đã thấy thông báo điểm ở bảng thông báo, cô lập tức vứt Dung Giai lại chạy tới đó trước.
Vưu Thị Họa khá cao, chen chúc trong đám người nhìn từ đầu danh sách xuống.
Đứng đầu là Quý Trạch Chi, thứ hai là lớp phó lớp bọn họ, Dung Giai đứng thứ ba.
Người xếp thứ hai hơn Dung Giai một điểm, Quý Trạch Chi hơn Dung Giai bốn điểm, là do điểm cộng kia.
Thật đáng tiếc.
Vưu Thị Họa nhìn chằm chằm bảng điểm, càng nhìn càng thấy tiếc.
Thật không biết Dung Giai nghĩ gì, rõ ràng có thể có được cơ hội tới thủ đô học, sao lại không tranh thủ chiếm lấy cơ hội này chứ?
Không đợi cô nhìn kĩ, một sức mạnh to lớn đã kéo tay cô đi.
Ngẩng đầu đối diện với tầm mắt không vui của Dung Giai.
"Sao lâu vậy, về lớp đi."
Vưu Thị Họa tức giận rút tay ra, lấy ngón tay chọc trán anh một cái, bất mãn hỏi, "Anh biết không, anh chỉ cần lấy được năm điểm cộng kia là có thể tới thủ đô rồi!"
Mặt Dung Giai biến sắc, khóe môi không nhếch lên nữa, hai người nhìn nhau, ngữ khí nặng nề nghe không ra vui buồn tức giận, "Em muốn để anh đi?"
Vưu Thị Họa không cần nghĩ ngợi, dùng sức gật đầu.
Thật ra trường học kia rất gần với nhà cô ở thủ đô, cô cũng hiểu rõ kinh nghiệm và năng lực làm việc của giáo viên trường đó, Nhất Trung cũng coi như cái nôi của học tập, nhưng nếu so sánh với thủ đô, vẫn có chút kém hơn.
Thành tích Dung Giai rất tốt, nhưng nếu anh có thể tới đó học tập sẽ càng được đảm bảo, dù sao cũng chỉ còn một năm rưỡi nữa là thi đọc học, ai cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Dung Giai không biết cô nghĩ gì, chỉ nhìn cô một cái thật sâu, hai mắt có chút tức giận, môi mỏng mím lại vẫn không nói gì, xoay người vào lớp.
Vưu Thị Họa ngây ngốc gãi đầu.
Chờ lúc cô vào lớp, Dung Giai đã mở sách tiếng anh ra, cúi đầu không thấy rõ biểu tình trên mặt anh, dáng vẻ đừng ai động vào, không khí xung quanh vô cùng thấp.
Vưu Thị Họa không hiểu gì ngồi bên cạnh anh, nghiêng đầu nhìn sườn mặt tuấn tú, lại nhìn môi mỏng mím chặt, cuối cùng cũng phát hiện anh đang tức giận.
Thật đúng là mới mẻ.
Ở bên nhau lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên anh tức giận trước mặt cô.
Dung Giai còn đang cúi đầu đọc sách, trên thực tế hoàn toàn không biết mình đang đọc cái gì, anh hờn dỗi, nghẹn đên mức phát hoảng, thiếu nữ bên cạnh lại không thèm quan tâm mặc kệ anh.
"Anh cầm ngược sách rồi." Vưu Thị Họa chậm rãi lấy sách của mình ra, không mặn không nhạt nói một câu.
Trong lòng Dung Giai cả kinh, lập tức luống cuống tay chân xoay sách lại tiếp tục đọc.
"Phụt!"
Bên người truyền đến tiếng cười khẽ lại ngọt ngào, lúc này Dung Giai mới phát hiện ra điều gì không đúng, cúi đầu nhìn, quả nhiên bây giờ anh mới cầm sách ngược, vừa rồi là cô lừa anh!
Mặt Dung Giai vừa đỏ lại vừa đen, hỏa khí càng nhiều, anh đứng dậy đá ghế, đen mặt chạy ra ngoài, vừa đến cửa lại quay đầu nhìn Vưu Thị Họa, đáy mặt hiện rõ mấy chữ to đùng, "Ra đây nếu không ông đây làm chết em!"
Vưu Thị Họa thu hồi ý cười, vẫn là ngoan ngoãn đi theo.
Không thể chọc vào mà, ban đầu còn cho rằng mình tìm được một tiểu chó săn, cuối cùng lại phát hiện mình tìm được một 'tiểu công trúa'.
Có vẻ là anh Họa và mỹ nữ xinh đẹp cần không gian riêng để nói chuyện rồi?
Ngoài cửa phòng học, Dung Giai tựa vào lan can, thấy cô đi tới, sắc mặt mới hòa hoãn một chút, nhưng vẫn không nói một lời, xoay người đi tới sân thể dục.
Vưu Thị Họa thở dài, thật muốn đạp vào mông anh một cái.
Lúc này là tiết tự học, mọi người đang đọc sách chuẩn bị kì thi cuối kỳ, trên sân thể dục không có một bóng người.
Dung Giai đi vài bước rồi dừng lại, xoay người nhìn thiếu nữ chậm rãi đi đằng sau, lông mày nhíu lại vì giận dữ, môi mỏng khẽ mở muốn nói gì đó.
Vưu Thị Họa thấy anh dừng bước, tinh thần lập tức trở nên hăng hái vọt lên, tay ôm chặt eo anh, hôn lên mặt anh, sau đó mới chậm rãi buông tay lùi ra sau một bước, chớp mắt nhìn anh chờ anh mở miệng.
Dung Giai, "..."
Mẹ nó! Anh phải nói gì chứ!
Quá phạm quy rồi!
Dung Giai hít sâu ba lần mới khiến bản thân mình bình tĩnh lại, cố gắng nửa ngày mới tìm lại cảm giác lửa giận lên cao như vừa nãy.
"Anh, anh nói cho em biết, đừng làm vậy, vô dùng thôi!"
Vưu Thị Họa nhìn ánh mắt đã dịu dàng không ít của anh, trong lòng cười thầm dứt khoát nhào lên hôn anh thêm vài cái, mỗi lần đều chuẩn xác hôn lên đôi môi đang mím chặt, chờ tới lúc hai mắt anh đã hoàn toàn mềm mại mới lui về sau.
"Đừng tức giận mà ~ rốt cuộc là sao vậy, nói cho em biết đi ~"
Giọng nói cô ngọt ngào như đường mật, cảm xúc mềm mại trên mặt vẫn còn đọng lại, đối diện với đôi mắt cô, Dung Giai có tức giận thế nào cũng không thể bộc phát.
Đôi môi anh khép rồi lại mở, không biết nên nói thế nào, lửa giận biến thành ấm ức, cô như vậy, anh đi làm sao được.
"Anh không muốn tới thủ đô." Trầm mặc hồi lâu, anh mới nói được một câu.
"...Vậy thì sao?" Vưu Thị Họa mơ màng nhìn anh, không đi thì không đi, sao còn tức giận như vậy.
"Vậy em còn muốn anh đi! Anh đi rồi em phải làm sao?" Dung Giai nói ra, giọng nói ấm ức, thấy thiếu nữ không kịp phản ứng, lại nói thêm một câu, "...Anh phải làm sao bây giờ?"
Vưu Thị Họa giật mình, cuối cùng cũng đã hiểu tâm tư của anh, cô ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt tuấn mỹ và đôi mắt khổ sở kia, nhịn không được bật cười.
"Nếu anh đi, em nhất định sẽ đi cùng anh mà."
Sao em có thể để anh đi một mình được chứ, sao em có thể bỏ lại anh được.
---Chương sau là END chính văn rồi mn ạ!!! Mọi người đợi ngoại truyện nữa nhaaa---
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.