Chương 39: Để Anh Sờ Một Chút
Aya Khanh Khanh
06/07/2021
Edit by Táoo ~
--------------------------
Buổi chiều trước khi kết thúc tiết học, lớp trưởng chạy tới phát cho cô giấy dự thi vòng chung kết, Vưu Thị Họa nhận lấy nói cảm ơn, thuận tiện hỏi cậu chìa khóa phòng học. Theo lý thuyết, chìa khóa không thể đưa cô, nhưng cô cười quá mức chói mắt xinh đẹp, lớp trưởng ngại ngùng, không nói hai lời lập tức lấy khóa ra đưa cô, cũng không chờ cô cảm ơn lần nữa đã đỏ mặt chạy đi.
Thật tốt quá, Vưu Thị Họa cười tủm tỉm nhìn chìa khóa trong tay, đề thi thử lần này quá khó, nhìn đáp án Dung Giai dạy cô có nhiều chỗ vẫn không hiểu, phòng tự học không cho phép thảo luận, còn không bằng ở lại phòng học, bảo Dung Giai tới dạy cô.
Vì sao không phải ở nhà?
Ha ha, sau khi về nhà cô không phải làm bài, nhất định sẽ bị bắt làm cái kia.
Chuông tan học vang lên, các bạn học thu thập sách vở tốp năm tốp ba ra khỏi phòng học, Vân Đóa nhìn thiếu niên tuấn mỹ từ xa đi tới, nháy mắt với Vưu Thị Họa vài cái, sau đó chào tạm biệt cô đi về.
"Nào, tới đây giảng cho em bài này đi." Vưu Thị Họa vẫy tay với anh, để anh ngồi chỗ của Vân Đóa, cầm bài thi quay sang.
"Đề này rất dễ, chỉ cần em hôn anh một cái, anh sẽ giảng cho em." Dung Giai nhìn thoáng qua đầu ngón tay xanh nhạt của cô đang chỉ vào đề thi, ý vị thâm trường lướt qua đôi môi đỏ kiều nộn, ám chỉ rõ ràng.
Vưu Thị Họa ném bút trong tay xuống, yên lặng nhìn anh, ánh mắt lưu chuyển, đôi môi hơi mở, "Hả? Hôn một cái là được sao?"
Dung Giai nuốt nước miếng, "Còn dư quay về tiếp tục."
Vưu Thị Họa trợn mắt nhìn anh, vô cùng có lệ mổ nhẹ lên môi anh một cái, ý bảo anh nhanh chóng giảng đề cho mình.
Dung Giai dò ra đầu lưỡi tinh tế liếm cánh môi mình một vòng, chưa đủ thỏa mãn chẹp miệng một cái, sau đó mới nhận lấy giấy bút trong tay bắt đầu giảng bài.
Vưu Thị Họa tập trung tinh thần nghe anh phân tích, mỗi lần thấy cô không hiểu rõ, Dung Giai lập tức buông bút trong tay, mỉm cười nhìn cô.
"???" Vưu Thị Họa đợi nửa ngày không thấy anh làm gì tiếp theo, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn anh, "Tiếp tục đi."
"Cái giá vừa rồi chỉ có thể nghe được từng đó." Một tay Dung Giai chống cằm, khóe môi nhếch lên.
Ha? Vưu Thị Họa quả thực bị tinh thần không biết xấu hổ của anh làm cho cảm động, bất đắc dĩ buông bút trong tay, quay sang ngậm lấy cánh môi anh.
Đầu tiên là hung hăng cắn lấy môi dưới của anh, nhìn thấy anh vì đau mà nhăn mày mới dùng đầu lưỡi thăm dò vào bên trong. Dung Giai gấp gáp không chờ nổi nghênh đón đầu lưỡi của cô, cuốn lấy, mút̼ vào, giống như rượu ngon mỹ vị, liệu mạng càn quét không bỏ sót một chút nước bọt trong miệng cô, tham lam nuốt vào.
Chờ đến mười phút sau, hai người mới thở dốc tách ra, giữa hai môi còn kéo ra một sợi chỉ bạc ái muội, Dung Giai nhìn mà đỏ mắt.
Trong không khí tựa như tràn đầy màu hồng, hơi thở ngọt ngào làm người say mê.
Dung Giai cúi đầu, ngậm lấy vành tai bạch ngọc của thiếu nữ, giọng nói dịu dàng, "Họa Họa, anh..."
"Dừng!" Vưu Thị Họa giải cứu vành tai mình ra khỏi miệng anh, vươn ngón tay chặn lại môi anh, "Được được, em biết rồi, mau giảng bài cho em đã."
Dung Giai đang chuẩn bị bày tỏ tình yêu nồng cháy lại bị bạn gái không tiếp nhận, "..."
Anh bất đắc dĩ cầm bút tiếp tục giảng bài cho cô, tuy rằng trong lòng cảm giác vô cùng thất bại nhưng cũng may còn có vị ngọt dư lại trong miệng của cô.
Hai mươi phút sau, cuối cùng Vưu Thị Họa cũng đã hiểu dạng đề này.
Nhưng đề tiếp theo, cô lại tiếp tục không hiểu gì.
Cô bi ai suy nghĩ trong lòng, đề này so với đề trước chỉ có khó hơn, đưa tay xoa cánh môi đã sưng lên của mình, vừa rồi bị anh chà đạp như vậy, lúc này hơi tê tê, còn có chút đau đớn.
"Em thiếu nợ trước được không?" Vưu Thị Họa nhìn anh một cái vô cùng đáng thương, "Lần sau hôn được không?"
Đôi mắt Dung Giai chợt lóe, giơ tay vén sợi tóc bên má cô ra sau tai, môi mỏng khẽ mở, "Không hôn cũng được" anh chậm rãi tiến tới, bên tai cô mê người nói, "Để anh sờ một chút."
Vưu Thị Họa ngẩn người, sau đó sảng kɧօáϊ đồng ý, "Được thôi."
Dung Giai còn chưa kịp vui mừng đã thấy cô mở to đôi mắt vô tội ngập nước lại gần, thấy anh không phản ứng, còn cầm lấy tay anh đưa lên mặt mình, cọ cọ.
"Anh cũng không phải nói là sờ nơi này." Dung Giai cũng không ngăn cản cô, chờ cô cầm lấy tay mình sờ soạng trên mặt nhỏ trắng nõn xong xuôi, lúc sau mới lười biếng mở miệng, "Ở đây không tính đâu~"
Anh cũng không rút tay về, chỉ chậm rãi trượt xuống khỏi khuôn mặt tinh xảo của cô, tới cần cổ non mịn, xương quai xanh xinh đẹp, tiếp tục xuống dưới...
Tầm mắt Vưu Thị Họa theo bàn tay di chuyển của anh nhìn xuống, nơi bị anh chạm vào vô cùng nóng rực, giống như bị thiêu đốt, đáy lòng cũng có loại cảm giác ngứa ngáy khó miêu tả.
Có thể là do chuyện hồi sáng nay nên bây giờ nhìn động tác của Dung Giai, cô cũng không từ chối, chỉ đỏ mặt để mặc anh.
Bàn tay thiếu niên trắng nõn vẫn đang tìm kiếm phía dưới, Vưu Thị Họa nhìn anh, da thịt đã nổi lên một tầng hồng phấn nhàn nhạt.
Cô không phản kháng! Ý nghĩ này khiến tim Dung Giai đập càng nhanh hơn, cảm xúc trơn trượt từ lòng bàn tay truyền tới lại càng làm anh điên cuồng, giống như một đám mây mềm mại nắm trong lòng bàn tay vậy.
Rốt cuộc cũng cầm được nơi mềm mại đến không thể tưởng tượng nổi kia, tay Dung Giai run run, da đầu tê dại, anh nhẹ nhàng bóp lấy, ngón cái cọ lên anh đào nhỏ, nơi đỏ chậm rãi gượng dậy, ngày càng thêm cứng.
Có lẽ thiếu nữ quá khẩn trương, tiếng thở dốc của cô ngày càng kịch liệt, bộ ngực cũng theo hô hấp mà đánh vào lòng bàn tay anh, kích thích đến đỏ mắt.
Hầu kết anh chuyển động, đôi mắt như muốn xuyên qua áo sơ mi đồng phục mỏng nhìn vào bên trong, anh đã từng nhìn thấy phong cảnh tuyệt mỹ nơi đó, trắng nõn, mềm mại, quả thật là muốn mạng, bây giờ nghĩ lại chỉ thấy cả người khô nóng.
Vưu Thị Họa bị anh sờ soạng cả người ngứa ngáy, nơi tư mật bên dưới cũng như có thứ gì đó chảy ra, cô kẹp chặt hai chân, xấu hổ thẹn thùng ngẩng đầu nhìn Dung Giai, trực tiếp lôi bàn tay lưu manh kia ra khỏi áo mình, sau đó sửa sang lại quần áo, ra vẻ nghiêm túc mở miệng, giọng nói lại mang theo vẻ mị hoặc, "Được chưa... Thôi, đề này em không làm nữa."
Dung Giai rút tay về, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, cảm xúc mềm mại kia còn vương vấn ở đầu ngón tay, thật muốn lột sạch cô ra, "làm" cô ngay chỗ này, cũng may anh vẫn còn một chút lý trí.
Trong lòng thầm mắng một chút, anh cắn chặt môi để giữ mình tỉnh táo, vừa kéo tay cô qua thưởng thức, vừa nhìn đề bài kia giảng cho cô.
--------------------------
Buổi chiều trước khi kết thúc tiết học, lớp trưởng chạy tới phát cho cô giấy dự thi vòng chung kết, Vưu Thị Họa nhận lấy nói cảm ơn, thuận tiện hỏi cậu chìa khóa phòng học. Theo lý thuyết, chìa khóa không thể đưa cô, nhưng cô cười quá mức chói mắt xinh đẹp, lớp trưởng ngại ngùng, không nói hai lời lập tức lấy khóa ra đưa cô, cũng không chờ cô cảm ơn lần nữa đã đỏ mặt chạy đi.
Thật tốt quá, Vưu Thị Họa cười tủm tỉm nhìn chìa khóa trong tay, đề thi thử lần này quá khó, nhìn đáp án Dung Giai dạy cô có nhiều chỗ vẫn không hiểu, phòng tự học không cho phép thảo luận, còn không bằng ở lại phòng học, bảo Dung Giai tới dạy cô.
Vì sao không phải ở nhà?
Ha ha, sau khi về nhà cô không phải làm bài, nhất định sẽ bị bắt làm cái kia.
Chuông tan học vang lên, các bạn học thu thập sách vở tốp năm tốp ba ra khỏi phòng học, Vân Đóa nhìn thiếu niên tuấn mỹ từ xa đi tới, nháy mắt với Vưu Thị Họa vài cái, sau đó chào tạm biệt cô đi về.
"Nào, tới đây giảng cho em bài này đi." Vưu Thị Họa vẫy tay với anh, để anh ngồi chỗ của Vân Đóa, cầm bài thi quay sang.
"Đề này rất dễ, chỉ cần em hôn anh một cái, anh sẽ giảng cho em." Dung Giai nhìn thoáng qua đầu ngón tay xanh nhạt của cô đang chỉ vào đề thi, ý vị thâm trường lướt qua đôi môi đỏ kiều nộn, ám chỉ rõ ràng.
Vưu Thị Họa ném bút trong tay xuống, yên lặng nhìn anh, ánh mắt lưu chuyển, đôi môi hơi mở, "Hả? Hôn một cái là được sao?"
Dung Giai nuốt nước miếng, "Còn dư quay về tiếp tục."
Vưu Thị Họa trợn mắt nhìn anh, vô cùng có lệ mổ nhẹ lên môi anh một cái, ý bảo anh nhanh chóng giảng đề cho mình.
Dung Giai dò ra đầu lưỡi tinh tế liếm cánh môi mình một vòng, chưa đủ thỏa mãn chẹp miệng một cái, sau đó mới nhận lấy giấy bút trong tay bắt đầu giảng bài.
Vưu Thị Họa tập trung tinh thần nghe anh phân tích, mỗi lần thấy cô không hiểu rõ, Dung Giai lập tức buông bút trong tay, mỉm cười nhìn cô.
"???" Vưu Thị Họa đợi nửa ngày không thấy anh làm gì tiếp theo, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn anh, "Tiếp tục đi."
"Cái giá vừa rồi chỉ có thể nghe được từng đó." Một tay Dung Giai chống cằm, khóe môi nhếch lên.
Ha? Vưu Thị Họa quả thực bị tinh thần không biết xấu hổ của anh làm cho cảm động, bất đắc dĩ buông bút trong tay, quay sang ngậm lấy cánh môi anh.
Đầu tiên là hung hăng cắn lấy môi dưới của anh, nhìn thấy anh vì đau mà nhăn mày mới dùng đầu lưỡi thăm dò vào bên trong. Dung Giai gấp gáp không chờ nổi nghênh đón đầu lưỡi của cô, cuốn lấy, mút̼ vào, giống như rượu ngon mỹ vị, liệu mạng càn quét không bỏ sót một chút nước bọt trong miệng cô, tham lam nuốt vào.
Chờ đến mười phút sau, hai người mới thở dốc tách ra, giữa hai môi còn kéo ra một sợi chỉ bạc ái muội, Dung Giai nhìn mà đỏ mắt.
Trong không khí tựa như tràn đầy màu hồng, hơi thở ngọt ngào làm người say mê.
Dung Giai cúi đầu, ngậm lấy vành tai bạch ngọc của thiếu nữ, giọng nói dịu dàng, "Họa Họa, anh..."
"Dừng!" Vưu Thị Họa giải cứu vành tai mình ra khỏi miệng anh, vươn ngón tay chặn lại môi anh, "Được được, em biết rồi, mau giảng bài cho em đã."
Dung Giai đang chuẩn bị bày tỏ tình yêu nồng cháy lại bị bạn gái không tiếp nhận, "..."
Anh bất đắc dĩ cầm bút tiếp tục giảng bài cho cô, tuy rằng trong lòng cảm giác vô cùng thất bại nhưng cũng may còn có vị ngọt dư lại trong miệng của cô.
Hai mươi phút sau, cuối cùng Vưu Thị Họa cũng đã hiểu dạng đề này.
Nhưng đề tiếp theo, cô lại tiếp tục không hiểu gì.
Cô bi ai suy nghĩ trong lòng, đề này so với đề trước chỉ có khó hơn, đưa tay xoa cánh môi đã sưng lên của mình, vừa rồi bị anh chà đạp như vậy, lúc này hơi tê tê, còn có chút đau đớn.
"Em thiếu nợ trước được không?" Vưu Thị Họa nhìn anh một cái vô cùng đáng thương, "Lần sau hôn được không?"
Đôi mắt Dung Giai chợt lóe, giơ tay vén sợi tóc bên má cô ra sau tai, môi mỏng khẽ mở, "Không hôn cũng được" anh chậm rãi tiến tới, bên tai cô mê người nói, "Để anh sờ một chút."
Vưu Thị Họa ngẩn người, sau đó sảng kɧօáϊ đồng ý, "Được thôi."
Dung Giai còn chưa kịp vui mừng đã thấy cô mở to đôi mắt vô tội ngập nước lại gần, thấy anh không phản ứng, còn cầm lấy tay anh đưa lên mặt mình, cọ cọ.
"Anh cũng không phải nói là sờ nơi này." Dung Giai cũng không ngăn cản cô, chờ cô cầm lấy tay mình sờ soạng trên mặt nhỏ trắng nõn xong xuôi, lúc sau mới lười biếng mở miệng, "Ở đây không tính đâu~"
Anh cũng không rút tay về, chỉ chậm rãi trượt xuống khỏi khuôn mặt tinh xảo của cô, tới cần cổ non mịn, xương quai xanh xinh đẹp, tiếp tục xuống dưới...
Tầm mắt Vưu Thị Họa theo bàn tay di chuyển của anh nhìn xuống, nơi bị anh chạm vào vô cùng nóng rực, giống như bị thiêu đốt, đáy lòng cũng có loại cảm giác ngứa ngáy khó miêu tả.
Có thể là do chuyện hồi sáng nay nên bây giờ nhìn động tác của Dung Giai, cô cũng không từ chối, chỉ đỏ mặt để mặc anh.
Bàn tay thiếu niên trắng nõn vẫn đang tìm kiếm phía dưới, Vưu Thị Họa nhìn anh, da thịt đã nổi lên một tầng hồng phấn nhàn nhạt.
Cô không phản kháng! Ý nghĩ này khiến tim Dung Giai đập càng nhanh hơn, cảm xúc trơn trượt từ lòng bàn tay truyền tới lại càng làm anh điên cuồng, giống như một đám mây mềm mại nắm trong lòng bàn tay vậy.
Rốt cuộc cũng cầm được nơi mềm mại đến không thể tưởng tượng nổi kia, tay Dung Giai run run, da đầu tê dại, anh nhẹ nhàng bóp lấy, ngón cái cọ lên anh đào nhỏ, nơi đỏ chậm rãi gượng dậy, ngày càng thêm cứng.
Có lẽ thiếu nữ quá khẩn trương, tiếng thở dốc của cô ngày càng kịch liệt, bộ ngực cũng theo hô hấp mà đánh vào lòng bàn tay anh, kích thích đến đỏ mắt.
Hầu kết anh chuyển động, đôi mắt như muốn xuyên qua áo sơ mi đồng phục mỏng nhìn vào bên trong, anh đã từng nhìn thấy phong cảnh tuyệt mỹ nơi đó, trắng nõn, mềm mại, quả thật là muốn mạng, bây giờ nghĩ lại chỉ thấy cả người khô nóng.
Vưu Thị Họa bị anh sờ soạng cả người ngứa ngáy, nơi tư mật bên dưới cũng như có thứ gì đó chảy ra, cô kẹp chặt hai chân, xấu hổ thẹn thùng ngẩng đầu nhìn Dung Giai, trực tiếp lôi bàn tay lưu manh kia ra khỏi áo mình, sau đó sửa sang lại quần áo, ra vẻ nghiêm túc mở miệng, giọng nói lại mang theo vẻ mị hoặc, "Được chưa... Thôi, đề này em không làm nữa."
Dung Giai rút tay về, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, cảm xúc mềm mại kia còn vương vấn ở đầu ngón tay, thật muốn lột sạch cô ra, "làm" cô ngay chỗ này, cũng may anh vẫn còn một chút lý trí.
Trong lòng thầm mắng một chút, anh cắn chặt môi để giữ mình tỉnh táo, vừa kéo tay cô qua thưởng thức, vừa nhìn đề bài kia giảng cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.