Chương 41: Không Phải Lợi Dụng
Aya Khanh Khanh
06/07/2021
Edit by Táoo
—————————-
Ba giờ chiều, cuộc thi vật lý chung kết cuối cùng cũng kết thúc.
Tiếng chuông vang lên, toàn thể thí sinh đứng dậy, buông bút trong tay.
Vưu Thị Họa bình tĩnh nộp đề thi và bài thi cho thầy cô giám thị, đi ra khỏi trường thi.
Cuối cùng cũng kết thúc, không còn gì tiếc nuối, kết quả tốt hay không cô đều có thể chấp nhận.
Cô mở điện thoại đã tắt lên, phát hiện khoảng hai tiếng trước Dung Giai đã gửi tin nhắn cho mình, bảo cô sau khi thi xong tới cổng trường tìm anh, anh tới đón cô về nhà.
Vưu Thị Họa cẩn thận nhìn đồng hồ, nói cách khác, chưa tới một tiếng Dung Giai đã làm xong bài thi, mà cô còn ngồi cẩn thận viết tới giây cuối cùng.
"Vưu... Thị Họa." Trước mắt tối sầm lại, đột nhiên nhiều thêm một người.
Giọng nói quen thuộc mát lạnh vang lên, Vưu Thị Họa ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen nhánh.
Là Quý Trạch Chi.
"Hôm nay cảm ơn cậu." Thiếu niên tới gần một bước, cùng cô đối mặt, giọng nói chân thành tha thiết, trên mặt vẫn còn vết thương, nhưng cũng không che đậy được khuôn mặt tuấn tú.
"À, đừng khách khí." Vưu Thị Họa gãi đầu, cười với cậu/
Quý Trạch Chi ngẩn ngơ nhìn cô cười tinh xảo dưới ánh mặt trời, trong lòng ngũ vị tạp trần. Thiếu nữ mỹ lệ linh động như vậy, mỗi lần cậu gặp cô giống như lại càng hiểu cô thêm một chút. Lúc thích người, toàn tâm toàn ý đều là người, lúc giúp người khác cũng không vạch trần khó khăn của đối phương, lúc mỉm cười lại như mật ngọt.
Cậu sờ điện thoại di động trong túi, trong giọng nói mang theo vài phần thấp thỏm mà chính cậu cũng không nhận ra, "Tôi..."
"Tiểu bảo bối!" Nơi xa truyền tới giọng nói nam sinh cố tình nói lớn, giống như sợ cô không nghe được vậy.
Bên môi Vưu Thị Họa khẽ cười, trong đầu chỉ còn hai chữ "thôi xong".
Dung Giai vốn cao lớn chân dài, đặc biệt là trước tình huống trước mắt, càng đẩy nhanh tốc độ của mình, hai bước chạy tới bên người ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, tỏ rõ tính chiếm hữu với người nào đó, mở miệng lại nồng đậm mùi thuốc súng, "A, bạn học Quý cũng ở đây à, đang nói gì với bà xã của tôi vậy?"
Vưu Thị Họa bị xưng hô của anh dọa tới, cái loại xưng hô "dầu mỡ" như vậy trước nay cô đều khịt mũi khinh thường, không nghĩ tới anh lại thốt ra, khiến cô ghê tởm tới mức nổi da gà.
Còn có, anh muốn xiết chết cô à? Ôm chặt như vậy, tới mức cô không thể thở nổi.
"Sao anh lại vào được?" Vưu Thị Họa nhíu mày gỡ tay anh ra, "Thả lỏng chút đi, em không thở nổi."
Nụ cười trên mặt Dung Giai không đổi, nghe lời cô nói cũng chỉ thả lỏng một chút, chỉ đủ để cô thở dốc, ở nơi Vưu Thị Họa không nhìn thấy, tròng mắt giống như giá băng thẳng tắp bắn về phía nam sinh không có biểu tình đối diện.
Con mẹ nó, anh đợi bên ngoài lâu như vậy, còn cô thì sao? Lại ở trong này cười cười nói nói vui vẻ với tên tiểu bạch kiểm này? Không biết bản thân là người đã có gia đình sao?
Quý Trạch Chi quét mắt nhìn bàn tay đặt trên eo thiếu nữ, chỉ thấy cô dùng sức muốn Dung Giai thả lỏng tay ra một chút, không phải tức giận làm anh buông tay, lập tức hiểu rõ tin đồn lan truyền mấy ngày nay là sự thật, bọn họ thật sự ở bên nhau.
Tuy rằng trong lòng hơi đau khổ, nhưng cậu vẫn không chút biểu tình nào, gật đầu với hai người trước mắt, "Không có gì, tôi đi trước."
Vưu Thị Họa còn chưa phản ứng lại, Quý Trạch Chi đã dứt khoát xoay người rời đi.
"Còn nhìn?" Dung Giai duỗi tay quay mặt cô lại nhìn mình, giọng nói ghen ghét, "Em nói gì với cậu ta?"
"Không có gì." Vưu Thị Họa bất đắc dĩ nhìn anh một cái, "Đi thôi."
"Vừa mới gặp." Dung Giai không buông tha hỏi, giọng nói bất an.
"..Ừm." Vưu Thị Họa tránh mắt anh, chột dạ trả lời, cô không muốn Dung Giai nghĩ nhiều, chuyện buổi sáng vẫn là không nên nói, mấy ngày nay ở chung cô cũng đã nhìn ra, Dung Giai người này, tính chiếm hữu thật sự vô cùng cùng mạnh.
Dung Giai nhìn cô, trong lòng vẫn ghen tức, "Em không nói cho cậu ta biết chúng ta đã ở bên nhau sao?"
"Người ta không hỏi thì em nói làm gì?" Vưu Thị Họa tức giận trừng mắt nhìn anh.
Dung Giai còn muốn nói gì đó, đột nhiên bị một giọng nói khác xen vào, "Anh Giai, chị dâu, hai người còn chưa đi à?"
Thiệu Động vừa ăn kem vừa hưng phấn chạy tới, thấy dáng vẻ thân mật của hai người nhịn không được trêu chọc, "Anh Giai đúng là yêu chiều chị dâu, sáng đưa đến cửa, chiều tự mình tới đón."
Sắc mắt Dung Giai thoáng chốc đen lại giống như mưa to gió lớn sắp tới.
Buổi sáng? Sáng nay anh cũng không tới, vậy, nam sinh kia là ai?
Lại cúi đầu nhìn sắc mặt bạn gái, lập tức hiểu rõ.
Vưu Thị Họa chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người cứng đờ.
Xong đời.
Thiệu Động phát giác không khí giữa hai người không đúng lắm, chỉ có thể cười chạy trước, cậu ta bị cận, sáng nay vội vàng tới trường thi, mơ hồ thấy chị dâu đang ngồi ở ven đường với một nam sinh, theo bản năng cho rằng đấy là Dung Giai, bây giờ xem ra, hình như không phải...
Vưu Thị Họa cẩn thận nhìn sắc mặt Dung Giai bên cạnh, quả thật vô cùng khó coi, cô lần đầu chủ động cầm lấy tay anh, mang theo chút lấy lòng.
Dung Giai lại nắm ngược lại tay cô, cũng không khống chế được lực đạo khiến cô đau tay, sau đó lại dùng sức làm cô nhào cả người vào người anh.
"Bảo bối giải thích chút không?" Dung Giai cười lạnh đưa tay xoa đầu cô, ôn nhu thấm vào lòng người.
"Em..." Vưu Thị Họa ôm lấy anh, thấy anh không có phản ứng lại, cô trộm ngẩng đầu nhìn đôi mắt âm trầm kia, kiễng chân hôn lên môi anh một trận.
Hôn đến miệng đều tê dại, sắc mặt Dung Giai mới đã hơn một chút.
"Chính là sáng nay em thấy cậu ấy..." Vưu Thị Họa dăm ba câu đơn giản thuật lại chuyện hồi sáng, đôi mắt đáng thương nhìn anh.
"Vậy nếu anh thấy một nữ sinh đáng thương, cũng giúp cô ta em thấy sao?" Dung Giai bóp mặt cô, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Vưu Thị Họa vừa định gật đầu, ngẫm lại cảm thấy không đúng, lại nhanh chóng lắc đầu.
Bên đường không ít học sinh đi qua tò mò đánh giá hai người, Dung Giai không muốn tiểu bảo bối của mình bị người ta nhìn tới nhìn lui, lôi kéo Vưu Thị Họa ra cổng trường bắt xe về nhà.
Dọc đường đi, bất luận Vưu Thị Họa làm thế nào anh cũng không nói câu gì, cả người tỏa ra khí lạnh.
Về đến nhà, Dung Giai vẫn cứ không nói một lời, Vưu Thị Họa thở dài, cảm giác mình không ổn, về phòng ngủ thay quần áo ở nhà rồi dỗ anh sau.
Đẩy cửa phòng ngủ, cô liếc mắt đã thấy chiếc hộp xinh đẹp màu tím trên bàn, đó là quà Đường Đường tặng, cô còn chưa kịp mở ra xem.
Rốt cuộc là cái gì? Hai ngày trước vội vàng ôn tập cô cũng không mở ra, bây giờ cũng rảnh, có thể mở ra xem thử. Cô đi qua, nhẹ nhàng cởi bỏ dải lụa bên trên, mở nắp hộp ra.
Trên cùng là một tấm card, trên đó viết "Kính gửi Quý phu nhân chí tôn", là chữ viết của Đường Đường.
Ôi mẹ ơi... Tay Vưu Thị Họa run run, mấy người bọn họ còn chưa biết cô và Dung Giai đã ở bên nhau.
Càng xem tiếp, mặt cô càng đỏ.
Bên trong hộp chia ra ba tầng, tầng thứ nhất là vài ảnh chụp có chừng mực của vài nam sinh trần trụi, những nam sinh đó cũng không phải là một, nhưng ngũ quan lại tương tự nhau -- mang theo vẻ cấm dục lãnh đạm, tựa như, cảm giác Quý Trạch Chi mang tới.
Vưu Thị Họa hít sâu một hơi, run rẩy mở tầng thứ hai.
Là một gậy mát xa mô phỏng theo "thứ xấu hổ" nào đó. Gân xanh và quy đầu đều được làm tinh xảo như thật, thậm chí hai quả trứng cũng đều có, vô cùng sống động, xém chút nữa cô ném văng vật trong tay ra.
Tầng cuối cùng, là một hộp nhỏ tinh xảo, mặt trên còn có tờ giấy.
"Họa Họa cố lên, viên thuốc này tớ tốn nhiều tiền lắm mới có được, mau ăn nhanh nam thần của cậu đi, tớ đảm bảo mọi chuyện sẽ thành."
Vưu Thị Họa nuốt nước miếng, mở ra hộp nhỏ cuối cùng này.
Trong đó có một viên thuốc màu lam nhạt.
Đây là? Cô nghi hoặc cầm viên thuốc lên cẩn thận quan sát, nghĩ trăm lần cũng không ra dùng để làm gì?
"Em đang làm gì?" Từ cửa truyền tới giọng nói tức giận của Dung Giai.
Anh ngồi bên ngoài nửa ngày đợi cô tới dỗ dành, kết quả thì sao, cô trở về mãi cũng không ra, tức đến suýt nữa hộc máu mất.
Vưu Thị Họa hoảng sợ, vội vàng nhét đồ vật trong tay vào hộp, Dung Giai nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô, nhíu mày tiến tới xem cô đang làm gì.
Vưu Thị Họa nghe bước chân anh tới gần càng thêm hoảng loạn, sốt ruột cất đồ vào hộp, không nghĩ tới, tay run lên, đồ trong đó rơi xuống mặt đất.
Dung Giai cong lưng, trước cô một bước nhặt ảnh chụp lên, chờ thấy rõ ràng trên đó là gì, đầu tiên sửng sốt, sau đó rất lâu cũng không nói gì, sắc mặt không tốt lắm.
Anh dùng mũi chân đá gậy mát xa, trong tay nắm chặt đống ánh chụp, vô cùng dùng sức, trên cánh tay đều nổi lên gân xanh.
Không khí đọng lại vô cùng an tĩnh.
"Em..." Vưu Thị Họa gian nan mở miệng muốn giải thích, lại không biết nói gì, xấu hổ đỏ bừng mặt.
Dung Giai ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt là lửa giận, "Quý phu nhân?"
Không đợi cô trả lời, anh đã giơ tay lên, những tấm ảnh chụp bị anh ném đi, bay lả tả xuống đất.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Vưu Thị Họa nhìn sắc mặt anh, muốn giải thích.
"Em vẫn còn thích Quý Trạch Chi?" Dung Giai tiến gần một bước, giọng nói thâm trầm mang theo hàn ý lạnh thấu xương, khoảng cách hai người lúc này chỉ cách vài tấc.
"Đã không còn." Vưu Thị Họa nhìn anh, ánh mắt không chút dao động, nhưng nhìn tới gậy mát xa bị ném một bên, khuôn mặt lại đỏ bừng, "Đây là quà bạn em tặng, em cũng không biết cậu ấy lại... tặng loại đồ vật như vậy."
Dung Giai muốn nhếch môi, lại phát hiện mình làm không được.
"Con mẹ nó em biết cái này là gì không?" Anh đá văng hộp nhỏ dưới chân, khom lưng nhặt viên thuốc nhỏ rơi trên thảm lông, ánh mắt càng thêm sâu thẳm.
Dung Giai chưa từng dùng ngữ khí tàn nhẫn như vậy nói chuyện với cô.
"Không biết." Vưu Thị Họa thở dài, thành thật lắc đầu, cô thật sự không biết.
"Đây là thuốc của anh trai anh mở Cửu Thiên." Dung Giai đưa nắm tay ra trước mặt cô, "Xuân dược!"
Vưu Thị Họa sợ ngây người, Cửu Thiên là của anh trai Dung Giai? Đường Đượng tặng cô xuân dược? Tin tức quá lớn rồi?
Dung Giai nhìn cô một cái, đột nhiên dùng sức đẩy ngã cô lên giường, cúi đầu hung tợn nói bên tai cô, "Vưu Thị Họa, em lợi dụng ông đây quên cậu ta, ông đây không có ý kiến. Nhưng tốt nhất là em lợi dụng ông đây cho triệt để, đừng nghĩ tới giữa đường đổi người, nghe rõ chưa? Mẹ nó, nghĩ cũng đừng nghĩ!"
Khoảng cách hai người cực gần, hai mũi cao thẳng như muốn đụng vào nhau, hô hấp phả vào mặt đối phương, vốn là một màn ái muội ngọt ngào nếu không có dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ bừng hung hăng nhìn chằm chằm thiếu nữ dưới thân của anh.
Vưu Thị Họa nhìn sắc mặt của anh, đôi mắt đỏ bừng, trong lòng đột nhiên có chút đau lòng, khoảng thời gian này, cô cho rằng đã cho Dung Giai đủ cảm giác an toàn, không nghĩ tới anh vẫn lo được lo mất như vậy.
Dung Giai đối với cô rất tốt, cô biết. Cô chưa từng nghĩ tới chuyện lợi dụng tình cảm của anh, giây phút cô đồng ý làm bạn gái của anh kia, chính là muốn ở bên cạnh anh, cô nói cô không thích Quý Trạch Chi nữa cũng là sự thật, nhưng xem ra, một chút anh cũng không tin.
Vưu Thị Họa vươn tay lên bả vai thiếu niên.
Dung Giai cho rằng cô muốn tránh mình, sức lực ở cánh tay tăng lên, gắt gao chế trụ vòng eo mềm mại của cô.
Bàn tay trắng nõn dần dần trượt xuống, chạm tới bàn tay đang nắm chặt thành đấm của anh.
Vưu Thị Họa dùng sức, đầu ngón tay tìm được lòng bàn tay nóng rực của thiếu niên.
Quả nhiên, viên thuốc nhỏ kia vẫn còn ở trong lòng bàn tay anh, cô cầm lấy nó.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của thiếu niên, trực tiếp nhét vào miệng.
—————————-
Ba giờ chiều, cuộc thi vật lý chung kết cuối cùng cũng kết thúc.
Tiếng chuông vang lên, toàn thể thí sinh đứng dậy, buông bút trong tay.
Vưu Thị Họa bình tĩnh nộp đề thi và bài thi cho thầy cô giám thị, đi ra khỏi trường thi.
Cuối cùng cũng kết thúc, không còn gì tiếc nuối, kết quả tốt hay không cô đều có thể chấp nhận.
Cô mở điện thoại đã tắt lên, phát hiện khoảng hai tiếng trước Dung Giai đã gửi tin nhắn cho mình, bảo cô sau khi thi xong tới cổng trường tìm anh, anh tới đón cô về nhà.
Vưu Thị Họa cẩn thận nhìn đồng hồ, nói cách khác, chưa tới một tiếng Dung Giai đã làm xong bài thi, mà cô còn ngồi cẩn thận viết tới giây cuối cùng.
"Vưu... Thị Họa." Trước mắt tối sầm lại, đột nhiên nhiều thêm một người.
Giọng nói quen thuộc mát lạnh vang lên, Vưu Thị Họa ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen nhánh.
Là Quý Trạch Chi.
"Hôm nay cảm ơn cậu." Thiếu niên tới gần một bước, cùng cô đối mặt, giọng nói chân thành tha thiết, trên mặt vẫn còn vết thương, nhưng cũng không che đậy được khuôn mặt tuấn tú.
"À, đừng khách khí." Vưu Thị Họa gãi đầu, cười với cậu/
Quý Trạch Chi ngẩn ngơ nhìn cô cười tinh xảo dưới ánh mặt trời, trong lòng ngũ vị tạp trần. Thiếu nữ mỹ lệ linh động như vậy, mỗi lần cậu gặp cô giống như lại càng hiểu cô thêm một chút. Lúc thích người, toàn tâm toàn ý đều là người, lúc giúp người khác cũng không vạch trần khó khăn của đối phương, lúc mỉm cười lại như mật ngọt.
Cậu sờ điện thoại di động trong túi, trong giọng nói mang theo vài phần thấp thỏm mà chính cậu cũng không nhận ra, "Tôi..."
"Tiểu bảo bối!" Nơi xa truyền tới giọng nói nam sinh cố tình nói lớn, giống như sợ cô không nghe được vậy.
Bên môi Vưu Thị Họa khẽ cười, trong đầu chỉ còn hai chữ "thôi xong".
Dung Giai vốn cao lớn chân dài, đặc biệt là trước tình huống trước mắt, càng đẩy nhanh tốc độ của mình, hai bước chạy tới bên người ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, tỏ rõ tính chiếm hữu với người nào đó, mở miệng lại nồng đậm mùi thuốc súng, "A, bạn học Quý cũng ở đây à, đang nói gì với bà xã của tôi vậy?"
Vưu Thị Họa bị xưng hô của anh dọa tới, cái loại xưng hô "dầu mỡ" như vậy trước nay cô đều khịt mũi khinh thường, không nghĩ tới anh lại thốt ra, khiến cô ghê tởm tới mức nổi da gà.
Còn có, anh muốn xiết chết cô à? Ôm chặt như vậy, tới mức cô không thể thở nổi.
"Sao anh lại vào được?" Vưu Thị Họa nhíu mày gỡ tay anh ra, "Thả lỏng chút đi, em không thở nổi."
Nụ cười trên mặt Dung Giai không đổi, nghe lời cô nói cũng chỉ thả lỏng một chút, chỉ đủ để cô thở dốc, ở nơi Vưu Thị Họa không nhìn thấy, tròng mắt giống như giá băng thẳng tắp bắn về phía nam sinh không có biểu tình đối diện.
Con mẹ nó, anh đợi bên ngoài lâu như vậy, còn cô thì sao? Lại ở trong này cười cười nói nói vui vẻ với tên tiểu bạch kiểm này? Không biết bản thân là người đã có gia đình sao?
Quý Trạch Chi quét mắt nhìn bàn tay đặt trên eo thiếu nữ, chỉ thấy cô dùng sức muốn Dung Giai thả lỏng tay ra một chút, không phải tức giận làm anh buông tay, lập tức hiểu rõ tin đồn lan truyền mấy ngày nay là sự thật, bọn họ thật sự ở bên nhau.
Tuy rằng trong lòng hơi đau khổ, nhưng cậu vẫn không chút biểu tình nào, gật đầu với hai người trước mắt, "Không có gì, tôi đi trước."
Vưu Thị Họa còn chưa phản ứng lại, Quý Trạch Chi đã dứt khoát xoay người rời đi.
"Còn nhìn?" Dung Giai duỗi tay quay mặt cô lại nhìn mình, giọng nói ghen ghét, "Em nói gì với cậu ta?"
"Không có gì." Vưu Thị Họa bất đắc dĩ nhìn anh một cái, "Đi thôi."
"Vừa mới gặp." Dung Giai không buông tha hỏi, giọng nói bất an.
"..Ừm." Vưu Thị Họa tránh mắt anh, chột dạ trả lời, cô không muốn Dung Giai nghĩ nhiều, chuyện buổi sáng vẫn là không nên nói, mấy ngày nay ở chung cô cũng đã nhìn ra, Dung Giai người này, tính chiếm hữu thật sự vô cùng cùng mạnh.
Dung Giai nhìn cô, trong lòng vẫn ghen tức, "Em không nói cho cậu ta biết chúng ta đã ở bên nhau sao?"
"Người ta không hỏi thì em nói làm gì?" Vưu Thị Họa tức giận trừng mắt nhìn anh.
Dung Giai còn muốn nói gì đó, đột nhiên bị một giọng nói khác xen vào, "Anh Giai, chị dâu, hai người còn chưa đi à?"
Thiệu Động vừa ăn kem vừa hưng phấn chạy tới, thấy dáng vẻ thân mật của hai người nhịn không được trêu chọc, "Anh Giai đúng là yêu chiều chị dâu, sáng đưa đến cửa, chiều tự mình tới đón."
Sắc mắt Dung Giai thoáng chốc đen lại giống như mưa to gió lớn sắp tới.
Buổi sáng? Sáng nay anh cũng không tới, vậy, nam sinh kia là ai?
Lại cúi đầu nhìn sắc mặt bạn gái, lập tức hiểu rõ.
Vưu Thị Họa chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người cứng đờ.
Xong đời.
Thiệu Động phát giác không khí giữa hai người không đúng lắm, chỉ có thể cười chạy trước, cậu ta bị cận, sáng nay vội vàng tới trường thi, mơ hồ thấy chị dâu đang ngồi ở ven đường với một nam sinh, theo bản năng cho rằng đấy là Dung Giai, bây giờ xem ra, hình như không phải...
Vưu Thị Họa cẩn thận nhìn sắc mặt Dung Giai bên cạnh, quả thật vô cùng khó coi, cô lần đầu chủ động cầm lấy tay anh, mang theo chút lấy lòng.
Dung Giai lại nắm ngược lại tay cô, cũng không khống chế được lực đạo khiến cô đau tay, sau đó lại dùng sức làm cô nhào cả người vào người anh.
"Bảo bối giải thích chút không?" Dung Giai cười lạnh đưa tay xoa đầu cô, ôn nhu thấm vào lòng người.
"Em..." Vưu Thị Họa ôm lấy anh, thấy anh không có phản ứng lại, cô trộm ngẩng đầu nhìn đôi mắt âm trầm kia, kiễng chân hôn lên môi anh một trận.
Hôn đến miệng đều tê dại, sắc mặt Dung Giai mới đã hơn một chút.
"Chính là sáng nay em thấy cậu ấy..." Vưu Thị Họa dăm ba câu đơn giản thuật lại chuyện hồi sáng, đôi mắt đáng thương nhìn anh.
"Vậy nếu anh thấy một nữ sinh đáng thương, cũng giúp cô ta em thấy sao?" Dung Giai bóp mặt cô, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Vưu Thị Họa vừa định gật đầu, ngẫm lại cảm thấy không đúng, lại nhanh chóng lắc đầu.
Bên đường không ít học sinh đi qua tò mò đánh giá hai người, Dung Giai không muốn tiểu bảo bối của mình bị người ta nhìn tới nhìn lui, lôi kéo Vưu Thị Họa ra cổng trường bắt xe về nhà.
Dọc đường đi, bất luận Vưu Thị Họa làm thế nào anh cũng không nói câu gì, cả người tỏa ra khí lạnh.
Về đến nhà, Dung Giai vẫn cứ không nói một lời, Vưu Thị Họa thở dài, cảm giác mình không ổn, về phòng ngủ thay quần áo ở nhà rồi dỗ anh sau.
Đẩy cửa phòng ngủ, cô liếc mắt đã thấy chiếc hộp xinh đẹp màu tím trên bàn, đó là quà Đường Đường tặng, cô còn chưa kịp mở ra xem.
Rốt cuộc là cái gì? Hai ngày trước vội vàng ôn tập cô cũng không mở ra, bây giờ cũng rảnh, có thể mở ra xem thử. Cô đi qua, nhẹ nhàng cởi bỏ dải lụa bên trên, mở nắp hộp ra.
Trên cùng là một tấm card, trên đó viết "Kính gửi Quý phu nhân chí tôn", là chữ viết của Đường Đường.
Ôi mẹ ơi... Tay Vưu Thị Họa run run, mấy người bọn họ còn chưa biết cô và Dung Giai đã ở bên nhau.
Càng xem tiếp, mặt cô càng đỏ.
Bên trong hộp chia ra ba tầng, tầng thứ nhất là vài ảnh chụp có chừng mực của vài nam sinh trần trụi, những nam sinh đó cũng không phải là một, nhưng ngũ quan lại tương tự nhau -- mang theo vẻ cấm dục lãnh đạm, tựa như, cảm giác Quý Trạch Chi mang tới.
Vưu Thị Họa hít sâu một hơi, run rẩy mở tầng thứ hai.
Là một gậy mát xa mô phỏng theo "thứ xấu hổ" nào đó. Gân xanh và quy đầu đều được làm tinh xảo như thật, thậm chí hai quả trứng cũng đều có, vô cùng sống động, xém chút nữa cô ném văng vật trong tay ra.
Tầng cuối cùng, là một hộp nhỏ tinh xảo, mặt trên còn có tờ giấy.
"Họa Họa cố lên, viên thuốc này tớ tốn nhiều tiền lắm mới có được, mau ăn nhanh nam thần của cậu đi, tớ đảm bảo mọi chuyện sẽ thành."
Vưu Thị Họa nuốt nước miếng, mở ra hộp nhỏ cuối cùng này.
Trong đó có một viên thuốc màu lam nhạt.
Đây là? Cô nghi hoặc cầm viên thuốc lên cẩn thận quan sát, nghĩ trăm lần cũng không ra dùng để làm gì?
"Em đang làm gì?" Từ cửa truyền tới giọng nói tức giận của Dung Giai.
Anh ngồi bên ngoài nửa ngày đợi cô tới dỗ dành, kết quả thì sao, cô trở về mãi cũng không ra, tức đến suýt nữa hộc máu mất.
Vưu Thị Họa hoảng sợ, vội vàng nhét đồ vật trong tay vào hộp, Dung Giai nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô, nhíu mày tiến tới xem cô đang làm gì.
Vưu Thị Họa nghe bước chân anh tới gần càng thêm hoảng loạn, sốt ruột cất đồ vào hộp, không nghĩ tới, tay run lên, đồ trong đó rơi xuống mặt đất.
Dung Giai cong lưng, trước cô một bước nhặt ảnh chụp lên, chờ thấy rõ ràng trên đó là gì, đầu tiên sửng sốt, sau đó rất lâu cũng không nói gì, sắc mặt không tốt lắm.
Anh dùng mũi chân đá gậy mát xa, trong tay nắm chặt đống ánh chụp, vô cùng dùng sức, trên cánh tay đều nổi lên gân xanh.
Không khí đọng lại vô cùng an tĩnh.
"Em..." Vưu Thị Họa gian nan mở miệng muốn giải thích, lại không biết nói gì, xấu hổ đỏ bừng mặt.
Dung Giai ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt là lửa giận, "Quý phu nhân?"
Không đợi cô trả lời, anh đã giơ tay lên, những tấm ảnh chụp bị anh ném đi, bay lả tả xuống đất.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Vưu Thị Họa nhìn sắc mặt anh, muốn giải thích.
"Em vẫn còn thích Quý Trạch Chi?" Dung Giai tiến gần một bước, giọng nói thâm trầm mang theo hàn ý lạnh thấu xương, khoảng cách hai người lúc này chỉ cách vài tấc.
"Đã không còn." Vưu Thị Họa nhìn anh, ánh mắt không chút dao động, nhưng nhìn tới gậy mát xa bị ném một bên, khuôn mặt lại đỏ bừng, "Đây là quà bạn em tặng, em cũng không biết cậu ấy lại... tặng loại đồ vật như vậy."
Dung Giai muốn nhếch môi, lại phát hiện mình làm không được.
"Con mẹ nó em biết cái này là gì không?" Anh đá văng hộp nhỏ dưới chân, khom lưng nhặt viên thuốc nhỏ rơi trên thảm lông, ánh mắt càng thêm sâu thẳm.
Dung Giai chưa từng dùng ngữ khí tàn nhẫn như vậy nói chuyện với cô.
"Không biết." Vưu Thị Họa thở dài, thành thật lắc đầu, cô thật sự không biết.
"Đây là thuốc của anh trai anh mở Cửu Thiên." Dung Giai đưa nắm tay ra trước mặt cô, "Xuân dược!"
Vưu Thị Họa sợ ngây người, Cửu Thiên là của anh trai Dung Giai? Đường Đượng tặng cô xuân dược? Tin tức quá lớn rồi?
Dung Giai nhìn cô một cái, đột nhiên dùng sức đẩy ngã cô lên giường, cúi đầu hung tợn nói bên tai cô, "Vưu Thị Họa, em lợi dụng ông đây quên cậu ta, ông đây không có ý kiến. Nhưng tốt nhất là em lợi dụng ông đây cho triệt để, đừng nghĩ tới giữa đường đổi người, nghe rõ chưa? Mẹ nó, nghĩ cũng đừng nghĩ!"
Khoảng cách hai người cực gần, hai mũi cao thẳng như muốn đụng vào nhau, hô hấp phả vào mặt đối phương, vốn là một màn ái muội ngọt ngào nếu không có dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ bừng hung hăng nhìn chằm chằm thiếu nữ dưới thân của anh.
Vưu Thị Họa nhìn sắc mặt của anh, đôi mắt đỏ bừng, trong lòng đột nhiên có chút đau lòng, khoảng thời gian này, cô cho rằng đã cho Dung Giai đủ cảm giác an toàn, không nghĩ tới anh vẫn lo được lo mất như vậy.
Dung Giai đối với cô rất tốt, cô biết. Cô chưa từng nghĩ tới chuyện lợi dụng tình cảm của anh, giây phút cô đồng ý làm bạn gái của anh kia, chính là muốn ở bên cạnh anh, cô nói cô không thích Quý Trạch Chi nữa cũng là sự thật, nhưng xem ra, một chút anh cũng không tin.
Vưu Thị Họa vươn tay lên bả vai thiếu niên.
Dung Giai cho rằng cô muốn tránh mình, sức lực ở cánh tay tăng lên, gắt gao chế trụ vòng eo mềm mại của cô.
Bàn tay trắng nõn dần dần trượt xuống, chạm tới bàn tay đang nắm chặt thành đấm của anh.
Vưu Thị Họa dùng sức, đầu ngón tay tìm được lòng bàn tay nóng rực của thiếu niên.
Quả nhiên, viên thuốc nhỏ kia vẫn còn ở trong lòng bàn tay anh, cô cầm lấy nó.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của thiếu niên, trực tiếp nhét vào miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.