Chương 65: Người Ngoài
Aya Khanh Khanh
06/07/2021
Edit by Táoo ~
——————————
Gõ cửa mười phút không ai mở cửa, Thiệu Động cảm giác như đầu mình sắp nổ tung rồi, trong lòng cũng ngày càng hoảng, mong đừng xảy ra chuyện gì!
Cậu quyết đoán lên tầng 4, gõ cửa văn phòng.
Không chờ người bên trong lên tiếng đã vội vàng đẩy cửa tiến vào, nhìn người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở ghế da, sắc mặt nôn nóng, "Anh Dung, anh Giai hình như đã xảy ra chuyện, gõ cửa kiểu gì cũng không được, điện thoại cũng không nghe."
Dung Khiêm ngẩn ra, buông bút máy trong tay, sắc mặt âm trầm đứng dậy ra ngoài.
Thiệu Động vội vàng chạy theo.
Tuy rằng Dung Khiêm ít khi vào phòng em trai, nhưng anh biết mật mã phòng Dung Giai.
Mở cửa, trong phòng tối đen như mực, rèm cửa cũng không kéo ra, ập vào trước mặt là mùi rượu nồng nặc, sắc mặt Dung Khiêm ngày càng khó coi.
Anh mở đèn, liếc mắt nhìn thấy em trai nhà mình nằm giữa một đống chai rượu ngất xỉu, trong lòng còn ôm một đôi giày.
"Đáng chết!" Dung Khiêm rủa thầm một tiếng, sải bước đi qua, chỉ thấy sắc mặt Dung Giai trắng bệch, lông mày nhíu chặt đã lâm vào hôn mê, thỉnh thoảng phát ra một hai tiếng rên khẽ, dáng vẻ thống khổ.
"Mẹ nó! Thiệu Động, cõng nó xuống dưới, anh đi lấy xe."
"Đờ mờ! Anh Giai anh sao vậy?" Thiệu Động bước chậm hơn, chờ lúc cậu tới nơi thấy thảm trạng của Dung Giai cũng bị dọa sợ, vứt hộp giày trên tay xuống đi dìu anh.
Có thể là động tác quá mạnh, Dung Giai mơ màng mở mắt, lẩm bẩm nói nhỏ.
Cả người Thiệu Động đầy mồ hôi, lại không nghe ra anh nói cái gì, chỉ có thể cố nén âu lo lại gần nghe.
"Gọi, gọi điện thoại cho Họa Họa... Nói, nói tôi muốn chết, tôi muốn gặp cô ấy! Tôi, bây giờ tôi phải gặp cô ấy!"
Thiệu Động bị hơi thở nóng bỏng của anh dọa sợ, lại nhìn dáng vẻ bướng bỉnh, không có cách nào chỉ có thể đồng ý, "Em lập tức gọi, anh Giai, mau lên, chúng ta tới bệnh viện trước."
Nghe thấy câu trả lời của Thiệu Động, Dung Giai mới thả lỏng đặt cánh tay lên vai Thiệu Động, còn không quên đặt đôi giày AJ màu hồng phần lên thảm, nương theo sức của Thiệu Động đứng dậy.
Trong lúc vô ý, dư quang còn thấy hộp giày bị ném trên thảm, Dung Giai không quên hỏi, "Kia, có phải AJ gấu trúc không?"
Bây giờ còn có tâm tình hỏi câu này?
Thiệu Động gật đầu rồi vội vàng đỡ anh ra cửa.
Dung Giai không thuận theo, đứng tại chỗ bất động, một hai bắt Thiệu Động phải mang theo hộp giày.
Thiệu Động bị anh làm cho tức đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ có thể khom lưng ôm giày vào ngực.
Hai người thất tha thất thểu đi xuống lầu, cũng may Dung Khiêm đã lái xe qua đây, Thiệu Động đỡ Dung Giai lên xe, ba người cùng tới bệnh viện gần nhất.
Dung Giai nằm ở ghế sau, cảm thấy cả người đau đớn không thôi vẫn nhắc nhở Thiệu Động, "Cậu, mau gọi điện thoại cho Họa Họa..."
Thiệu Động nhìn anh cố gắng bảo trì dáng vẻ thanh tỉnh, trong lòng đau xót không thôi, trong trí nhớ của cậu, Dung Giai vẫn luôn là người cao cao tại thượng, dáng vẻ kiêu ngạo, bây giờ nhìn thấy anh suy yếu như vậy thật sự khiến cậu khó tin.
Nhưng cậu vẫn lấy điện thoại đưa cho Dung Giai, nhìn anh yếu ớt nhập một dãy số, mở loa to, hai mắt ánh lên một tia sáng nhàn nhạt."
"Tút... tút..." Vang lên hồi lâu, không ai nghe máy.
Ánh sáng trong mắt Dung Giai dập tắt.
Anh vô lực ngã ra sau, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó không còn chút ý thức nào.
"Anh Giai!" Thiệu Động hoảng loạn lay anh, thấy anh không có phản ứng, trong lòng càng nóng như lửa đốt.
Dung Khiêm thu hết mọi chuyện vào mắt, mặt không chút biểu tình, quanh thân lại lạnh lẽo khiến người ta run sợ.
Vưu Thị Họa phải không?
Bây giờ anh cũng đã biết tại sao em trai mình lại biến thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ.
Chân dẫm ga một cái, chiếc xe phóng như bay giống như mũi tên hướng về phía bệnh viện.
*
Sân bay thành phố Tân Hải.
Vưu Thị Họa ngồi ở phòng chờ nghe giọng nói của nhân viên vang lên, sắc mặt uể oải.
Cả ngày hôm nay cô cảm thấy tâm trạng mình đứng ngồi không yên, cũng không biết vì sao.
Bực bội lấy điện thoại ra xem giờ lại thấy một cuộc gọi nhỡ.
Là một dãy số xa lạ.
Lúc này, thông báo làm thủ tục lại vang lên.
Vưu Thị Họa do dự một chút, cất điện thoại rồi đi đăng kí.
Đi vài bước, cô dừng chân, ma xui quỷ khiến lại lấy điện thoại ra gọi cho số vừa rồi.
"Tút... tút..."
Vang lên vài tiếng cũng không có ai nghe, Vưu Thị Họa nhíu mày chuẩn bị tắt máy.
Điện thoại đột nhiên được nhận, bên kia truyền tới tiếng thở hồng hộc của nam sinh, "Chị dâu đang ở đâu đấy, anh Giai bị xuất huyết dạ dày đang ở bệnh viện, vô cùng nghiêm trọng!"
Vưu Thị Họa sửng sốt hai giây, cắt đứt điện thoại rồi vội vàng chạy như bay ra ngoài.
Dung Giai, anh đừng có chuyện gì!
Cô chạy như điên ra ngoài tùy tiện bắt taxi, dọc đường đi không ngừng thúc giục tài xế tăng tốc.
Tài xế bị cô làm cho tức giận, vừa quay đầu thấy cô gái ở ghế sau nước mắt ròng ròng, chỉ yên lặng gia tăng tốc độ.
Cứ như vậy tới bệnh viện, có lẽ là người quan trọng xảy ra chuyện rồi.
Lúc Vưu Thị Họa xuống xe, hai chân đã mềm nhũn, bây giờ mới có mấy ngày, sao Dung Giai đã làm bản thân phải vào phòng cấp cứu rồi.
Cô hoảng loạn chạy vào thang máy, kết quả lại phải đợi chuyến thang máy kia đi lên.
Chờ không kịp, cô trực tiếp đi tới tháng bộ, một hơi chạy tới tầng 7.
Thiệu Động ở ngoài phòng bệnh đưa lưng về phía cô nói chuyện với một người đàn ông thân hình cao lớn, thấy cô hai mắt sáng ngời, "Chị dâu, chị tới rồi."
Vưu Thị Họa vội vàng chạy tới, gật đầu với cậu muốn đẩy cửa phòng bệnh.
"Vưu tiểu thư chờ một chút." Trước mắt đột nhiên xuất hiện một cánh tay ngăn cản động tác của cô.
Vưu Thị Họa nhìn sang, chỉ thấy người đàn ông bên cạnh ưu nhã như cười như không nhìn cô, đáy mắt lạnh lẽo, "Em trai tôi cần phải nghỉ ngơi, Vưu tiểu thư vẫn là không nên vào trong."
Vưu Thị Họa ngừng lại, hốc mắt đỏ bừng, vẫn nhịn xuống không rơi nước mắt.
"Tôi, tôi chỉ muốn vào nhìn anh ấy, tôi sẽ yên tĩnh, được không?" Cô cẩn thận nói, đáy mắt tràn đầy khẩn cầu.
Đáng tiếc, Dung Khiêm không phải Dung Giai.
Anh lễ phép cười, giọng nói nghiêm nghị lạnh lẽo, "Bác sĩ đề nghị người ngoài không nên vào quấy rầy."
Hai chữ 'người ngoài' khiến ngực Vưu Thị Họa phát đau, cô cũng chỉ có thể mỉm cười tới cửa pha lê trong suốt nhìn người trên giường.
Đó là thiếu niên cô tâm tâm niệm niệm, giờ phút này vô lực nằm trên giường, khuôn mặt tuấn mỹ không có một giọt máu, còn đang nằm truyền dịch trên giường, chất lỏng trong suốt chảy vào trong cơ thể anh.
Chỉ nhìn thoáng qua, nước mắt cô đã không nhịn nổi nữa.
Dung Giai... anh có phải rất đau không...
Thiệu Động đứng một bên nhìn thiếu nữ khóc đến đau lòng, lại nhìn vẻ mặt hờ hững của Dung đại ca, há miệng thở dốc nhưng không nói gì.
Anh Giai, mau tỉnh lại đi.
Không biết anh em của anh còn chống đỡ nổi nữa không.
Nhanh lên!
Lập tức!!!
——————————
Gõ cửa mười phút không ai mở cửa, Thiệu Động cảm giác như đầu mình sắp nổ tung rồi, trong lòng cũng ngày càng hoảng, mong đừng xảy ra chuyện gì!
Cậu quyết đoán lên tầng 4, gõ cửa văn phòng.
Không chờ người bên trong lên tiếng đã vội vàng đẩy cửa tiến vào, nhìn người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở ghế da, sắc mặt nôn nóng, "Anh Dung, anh Giai hình như đã xảy ra chuyện, gõ cửa kiểu gì cũng không được, điện thoại cũng không nghe."
Dung Khiêm ngẩn ra, buông bút máy trong tay, sắc mặt âm trầm đứng dậy ra ngoài.
Thiệu Động vội vàng chạy theo.
Tuy rằng Dung Khiêm ít khi vào phòng em trai, nhưng anh biết mật mã phòng Dung Giai.
Mở cửa, trong phòng tối đen như mực, rèm cửa cũng không kéo ra, ập vào trước mặt là mùi rượu nồng nặc, sắc mặt Dung Khiêm ngày càng khó coi.
Anh mở đèn, liếc mắt nhìn thấy em trai nhà mình nằm giữa một đống chai rượu ngất xỉu, trong lòng còn ôm một đôi giày.
"Đáng chết!" Dung Khiêm rủa thầm một tiếng, sải bước đi qua, chỉ thấy sắc mặt Dung Giai trắng bệch, lông mày nhíu chặt đã lâm vào hôn mê, thỉnh thoảng phát ra một hai tiếng rên khẽ, dáng vẻ thống khổ.
"Mẹ nó! Thiệu Động, cõng nó xuống dưới, anh đi lấy xe."
"Đờ mờ! Anh Giai anh sao vậy?" Thiệu Động bước chậm hơn, chờ lúc cậu tới nơi thấy thảm trạng của Dung Giai cũng bị dọa sợ, vứt hộp giày trên tay xuống đi dìu anh.
Có thể là động tác quá mạnh, Dung Giai mơ màng mở mắt, lẩm bẩm nói nhỏ.
Cả người Thiệu Động đầy mồ hôi, lại không nghe ra anh nói cái gì, chỉ có thể cố nén âu lo lại gần nghe.
"Gọi, gọi điện thoại cho Họa Họa... Nói, nói tôi muốn chết, tôi muốn gặp cô ấy! Tôi, bây giờ tôi phải gặp cô ấy!"
Thiệu Động bị hơi thở nóng bỏng của anh dọa sợ, lại nhìn dáng vẻ bướng bỉnh, không có cách nào chỉ có thể đồng ý, "Em lập tức gọi, anh Giai, mau lên, chúng ta tới bệnh viện trước."
Nghe thấy câu trả lời của Thiệu Động, Dung Giai mới thả lỏng đặt cánh tay lên vai Thiệu Động, còn không quên đặt đôi giày AJ màu hồng phần lên thảm, nương theo sức của Thiệu Động đứng dậy.
Trong lúc vô ý, dư quang còn thấy hộp giày bị ném trên thảm, Dung Giai không quên hỏi, "Kia, có phải AJ gấu trúc không?"
Bây giờ còn có tâm tình hỏi câu này?
Thiệu Động gật đầu rồi vội vàng đỡ anh ra cửa.
Dung Giai không thuận theo, đứng tại chỗ bất động, một hai bắt Thiệu Động phải mang theo hộp giày.
Thiệu Động bị anh làm cho tức đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ có thể khom lưng ôm giày vào ngực.
Hai người thất tha thất thểu đi xuống lầu, cũng may Dung Khiêm đã lái xe qua đây, Thiệu Động đỡ Dung Giai lên xe, ba người cùng tới bệnh viện gần nhất.
Dung Giai nằm ở ghế sau, cảm thấy cả người đau đớn không thôi vẫn nhắc nhở Thiệu Động, "Cậu, mau gọi điện thoại cho Họa Họa..."
Thiệu Động nhìn anh cố gắng bảo trì dáng vẻ thanh tỉnh, trong lòng đau xót không thôi, trong trí nhớ của cậu, Dung Giai vẫn luôn là người cao cao tại thượng, dáng vẻ kiêu ngạo, bây giờ nhìn thấy anh suy yếu như vậy thật sự khiến cậu khó tin.
Nhưng cậu vẫn lấy điện thoại đưa cho Dung Giai, nhìn anh yếu ớt nhập một dãy số, mở loa to, hai mắt ánh lên một tia sáng nhàn nhạt."
"Tút... tút..." Vang lên hồi lâu, không ai nghe máy.
Ánh sáng trong mắt Dung Giai dập tắt.
Anh vô lực ngã ra sau, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó không còn chút ý thức nào.
"Anh Giai!" Thiệu Động hoảng loạn lay anh, thấy anh không có phản ứng, trong lòng càng nóng như lửa đốt.
Dung Khiêm thu hết mọi chuyện vào mắt, mặt không chút biểu tình, quanh thân lại lạnh lẽo khiến người ta run sợ.
Vưu Thị Họa phải không?
Bây giờ anh cũng đã biết tại sao em trai mình lại biến thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ.
Chân dẫm ga một cái, chiếc xe phóng như bay giống như mũi tên hướng về phía bệnh viện.
*
Sân bay thành phố Tân Hải.
Vưu Thị Họa ngồi ở phòng chờ nghe giọng nói của nhân viên vang lên, sắc mặt uể oải.
Cả ngày hôm nay cô cảm thấy tâm trạng mình đứng ngồi không yên, cũng không biết vì sao.
Bực bội lấy điện thoại ra xem giờ lại thấy một cuộc gọi nhỡ.
Là một dãy số xa lạ.
Lúc này, thông báo làm thủ tục lại vang lên.
Vưu Thị Họa do dự một chút, cất điện thoại rồi đi đăng kí.
Đi vài bước, cô dừng chân, ma xui quỷ khiến lại lấy điện thoại ra gọi cho số vừa rồi.
"Tút... tút..."
Vang lên vài tiếng cũng không có ai nghe, Vưu Thị Họa nhíu mày chuẩn bị tắt máy.
Điện thoại đột nhiên được nhận, bên kia truyền tới tiếng thở hồng hộc của nam sinh, "Chị dâu đang ở đâu đấy, anh Giai bị xuất huyết dạ dày đang ở bệnh viện, vô cùng nghiêm trọng!"
Vưu Thị Họa sửng sốt hai giây, cắt đứt điện thoại rồi vội vàng chạy như bay ra ngoài.
Dung Giai, anh đừng có chuyện gì!
Cô chạy như điên ra ngoài tùy tiện bắt taxi, dọc đường đi không ngừng thúc giục tài xế tăng tốc.
Tài xế bị cô làm cho tức giận, vừa quay đầu thấy cô gái ở ghế sau nước mắt ròng ròng, chỉ yên lặng gia tăng tốc độ.
Cứ như vậy tới bệnh viện, có lẽ là người quan trọng xảy ra chuyện rồi.
Lúc Vưu Thị Họa xuống xe, hai chân đã mềm nhũn, bây giờ mới có mấy ngày, sao Dung Giai đã làm bản thân phải vào phòng cấp cứu rồi.
Cô hoảng loạn chạy vào thang máy, kết quả lại phải đợi chuyến thang máy kia đi lên.
Chờ không kịp, cô trực tiếp đi tới tháng bộ, một hơi chạy tới tầng 7.
Thiệu Động ở ngoài phòng bệnh đưa lưng về phía cô nói chuyện với một người đàn ông thân hình cao lớn, thấy cô hai mắt sáng ngời, "Chị dâu, chị tới rồi."
Vưu Thị Họa vội vàng chạy tới, gật đầu với cậu muốn đẩy cửa phòng bệnh.
"Vưu tiểu thư chờ một chút." Trước mắt đột nhiên xuất hiện một cánh tay ngăn cản động tác của cô.
Vưu Thị Họa nhìn sang, chỉ thấy người đàn ông bên cạnh ưu nhã như cười như không nhìn cô, đáy mắt lạnh lẽo, "Em trai tôi cần phải nghỉ ngơi, Vưu tiểu thư vẫn là không nên vào trong."
Vưu Thị Họa ngừng lại, hốc mắt đỏ bừng, vẫn nhịn xuống không rơi nước mắt.
"Tôi, tôi chỉ muốn vào nhìn anh ấy, tôi sẽ yên tĩnh, được không?" Cô cẩn thận nói, đáy mắt tràn đầy khẩn cầu.
Đáng tiếc, Dung Khiêm không phải Dung Giai.
Anh lễ phép cười, giọng nói nghiêm nghị lạnh lẽo, "Bác sĩ đề nghị người ngoài không nên vào quấy rầy."
Hai chữ 'người ngoài' khiến ngực Vưu Thị Họa phát đau, cô cũng chỉ có thể mỉm cười tới cửa pha lê trong suốt nhìn người trên giường.
Đó là thiếu niên cô tâm tâm niệm niệm, giờ phút này vô lực nằm trên giường, khuôn mặt tuấn mỹ không có một giọt máu, còn đang nằm truyền dịch trên giường, chất lỏng trong suốt chảy vào trong cơ thể anh.
Chỉ nhìn thoáng qua, nước mắt cô đã không nhịn nổi nữa.
Dung Giai... anh có phải rất đau không...
Thiệu Động đứng một bên nhìn thiếu nữ khóc đến đau lòng, lại nhìn vẻ mặt hờ hững của Dung đại ca, há miệng thở dốc nhưng không nói gì.
Anh Giai, mau tỉnh lại đi.
Không biết anh em của anh còn chống đỡ nổi nữa không.
Nhanh lên!
Lập tức!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.