Chương 10: Bực Tức Nhưng Phải Sang Chảnh
Dĩ Thính Đắc Tâm
18/01/2021
Ngày hôm qua khi mọi người đã có một bữa ăn no nê và hoành tráng, mỗi người
đều say khướt duy chỉ có Cao Lang và Phong Lãnh là không hề bị sao. Vì
thế....ngay từ sáng sớm, khi Thanh di vừa mới kịp mở hàng Cao Lang đã là người vào đầu tiên.
Cô vô cùng ngạc nhiên nên tạm thời đơ người ta một lúc, nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu. Anh thì lại chẳng chút quan tâm, bước từng bước và nhìn xung quanh than quan lại shop hoa của cô một lần nữa.
Khi cô vừa định mở lời thì anh lên tiếng chặn miệng
"Mới sáng ra đã gặp...cô vui chứ?"
Cái dáng vẻ tự luyến này của anh khiến cô suýt thì ngã bổ nhào ra đất, đã thế ăn nói lại chẳng có chủ ngữ vị ngữ gì cả.
Cô nhìn anh chăm chú rồi cau mày vẻ khó chịu nói
"Vui! Vui chết đi được!"
Dường như cô cảm thấy mình vừa trả lời hắn có vẻ rất cộc lốc và bất lịch sự, cô nén lại cơn tức giận và trả lời lại
"Haha! Anh cần mua hoa sao?"
Cao Lang tiến lại gần Thanh Di nói từng chữ từng chữ phả lại vào mặt cô
"Bán cho một bông hồng!"
Cô suýt ngã ngửa, thật không tin được rằng một người chuyên bán đồ xa xỉ phẩm mà lại chỉ mua có một bông hồng, cô cũng chẳng nói gì bèn lấy cho hắn một bông rồi gói lại với giấy cẩn thận. Gói ghém đàng hoàng, cô đưa nó cho anh rồi nói
"Của quý khách đây!"
Cũng chẳng hiểu tại sao mới chỉ gặp anh có hai lần mà cô thấy thật sự như đã quen anh từ lâu rồi, một cảm giác thân thuộc, cảm giác như mỗi lần nhìn thấy anh là cô chỉ muốn cãi nhau, mọi hành động của anh đều có thể khiến cô không hài lòng, thậm chí còn ghét cũng nên.
Anh thì lại khác, từ lúc đi nước ngoài về, ngày nào anh cũng theo dõi cô từ đằng xa, chuyên chú nhìn tới nỗi mỗi cử chỉ, hành động, mỗi nụ cười, mỗi bước đi hay thói quen ăn uống của cô anh đều thân thuộc.
Anh nhận lấy bông hồng từ tay cô, nhìn nó rồi môi hơi nhếch lên và nói
"Tặng cô!"
Phụt!
Cái quái gì vậy? Ắt hẳn ai cũng biết ý nghĩa của việc tặng một bông hồng cho người khác giới là gì rồi chứ? Đại loại kiểu như tỏ tình vậy đó!
Cô trợn mắt há miệng, không tin nổi đây là sự thật, thật khó hiểu đấy...cô và anh mới chỉ gặp mặt ngày một ngày hai mà anh lại có thể tới tận cửa hàng cô mua hoa rồi tặng một cách lộ liễu như này sao?
Cô miễn cưỡng nhận lại bông hoa trên tay anh rồi định nói tiếp thì..."Xuỵt!" Cao Lang lấy ngón trỏ đặt lại trên môi cô ám hiệu rằng cô nên dừng lại...đừng nên nói gì nữa. Anh hạ thấp giọng vẻ hết sức dịu dàng hỏi
"Cái đồng hồ trên tay cô...là cô mua nó à?"
Cô thì sẽ không hiểu nổi hàm ý trong câu hỏi này của anh đâu vì đây...chính là phép thử của anh xem cô có mất trí nhớ hay không thôi.
Cô thẫn thờ nhìn chiếc đồng hồ con thỏ đang đeo trên tay mình, nếu nói là không nhớ là ai tặng thì thật là câu trả lời quá xấu hổ đối với cô vì cô sợ anh sẽ nghĩ rằng cô bị rớt não ở đâu đó cũng nên, thôi thì trả lời một câu đơn giản vậy
"Là...là bạn tôi tặng!"
Câu hỏi này của cô cũng không nằm ngoài dự đoán của anh, anh cũng đã nghĩ tới cô sẽ nói thật, anh liền tiếp tục hỏi tiếp "Bạn nào vậy? Nam hay nữ? Già hay trẻ? Nếu là con trai thì có đẹp trai hơn tôi không?"
Cô bị anh ép vào chân tường, vừa run sợ vừa tức đến nhức cả đầu, cô liền quát lên "Anh hỏi gì hỏi lắm?"
Ể?...Câu trả lời cô vừa nói hình như cô từng nói ở đâu rồi thì phải? Sao cô lại cảm thấy nó quen thuộc thế nhỉ?
Vẻ mặt anh thì lại hết sức thỏa mãn, thứ nhất là anh vui vì tính cách vô cùng cục súc nhưng lại cố tỏ ra sang chảnh, thứ hai...cô vẫn là con nhỏ đánh đá hay nói đạo lý với anh.
Cô nuốt lại cục tức vào trong một lần nữa, nhẹ giọng nói "Nó...là người bạn hồi nhỏ tặng cho tôi! Còn về vấn đề nam hay nữ, đẹp hay xấu thì anh không cần biết...Mà...anh hỏi về chiếc đồng hồ này để làm gì?"
"Oh~~ Tôi chỉ hỏi thế thôi! Vì...Tôi cũng có một cái giống y như vậy!"
"Hả?" Cô tưởng mình nghe nhầm liền trợn tròn mắt nhìn anh, lúc sau cô mới nghĩ rằng đồng hồ này giống với cái của anh ta là điều quá bình thường, đến cả người giống người còn đang có nói gì đến vật giống vật. Cô hời hợt nói "Tôi chẳng quan tâm!"
"Cô không biết thật sao? Nó là chiếc đồng hồ do chính tay thiên tài S.W.E thiết kế trong một ngày đấy! Số lượng trên thế giới chỉ có hai cái thôi!"
"Anh bị điên sao? Cái đồng hồ này của tôi làm sao có thể chính là cái đồng hồ mà anh nói chứ?"
Anh lập tức rút trong túi áo ra một chiếc đồng hồ con thỏ với dây da màu đen giống y như đúc, cô trợn mắt há miệng nhìn hai cái để so sánh, hiện tại thì cô rất muốn rũ bỏ sự thật liền chối bỏ "Nhỡ đâu cái của tôi là hàng nhái thì sao?"
"S.W.E chưa bao giờ cho phép bất cứ ai nhái hàng của mình, vì vậy...cô nên nói cho tôi biết là ai tặng cô để tôi tới đó cảm ơn vì đã để cho chúng ta đeo cặp giống nhau!"
Cái gì chứ? Cô thật sự rất khó hiểu, tới cả hình ảnh người bạn thơ ấu ấy tặng cô chiếc đồng hồ mà cô cũng không nhớ nổi. Tại sao lại không nhớ được chứ?
Nhìn vẻ mặt đang hoang mang của cô anh cảm thấy thật vui, vui vì cô đang bắt đầu lục lại ký ức đã mất. Dù có như thế nào...anh cũng sẽ bắt cô phải nhớ ra anh!
Cô vô cùng ngạc nhiên nên tạm thời đơ người ta một lúc, nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu. Anh thì lại chẳng chút quan tâm, bước từng bước và nhìn xung quanh than quan lại shop hoa của cô một lần nữa.
Khi cô vừa định mở lời thì anh lên tiếng chặn miệng
"Mới sáng ra đã gặp...cô vui chứ?"
Cái dáng vẻ tự luyến này của anh khiến cô suýt thì ngã bổ nhào ra đất, đã thế ăn nói lại chẳng có chủ ngữ vị ngữ gì cả.
Cô nhìn anh chăm chú rồi cau mày vẻ khó chịu nói
"Vui! Vui chết đi được!"
Dường như cô cảm thấy mình vừa trả lời hắn có vẻ rất cộc lốc và bất lịch sự, cô nén lại cơn tức giận và trả lời lại
"Haha! Anh cần mua hoa sao?"
Cao Lang tiến lại gần Thanh Di nói từng chữ từng chữ phả lại vào mặt cô
"Bán cho một bông hồng!"
Cô suýt ngã ngửa, thật không tin được rằng một người chuyên bán đồ xa xỉ phẩm mà lại chỉ mua có một bông hồng, cô cũng chẳng nói gì bèn lấy cho hắn một bông rồi gói lại với giấy cẩn thận. Gói ghém đàng hoàng, cô đưa nó cho anh rồi nói
"Của quý khách đây!"
Cũng chẳng hiểu tại sao mới chỉ gặp anh có hai lần mà cô thấy thật sự như đã quen anh từ lâu rồi, một cảm giác thân thuộc, cảm giác như mỗi lần nhìn thấy anh là cô chỉ muốn cãi nhau, mọi hành động của anh đều có thể khiến cô không hài lòng, thậm chí còn ghét cũng nên.
Anh thì lại khác, từ lúc đi nước ngoài về, ngày nào anh cũng theo dõi cô từ đằng xa, chuyên chú nhìn tới nỗi mỗi cử chỉ, hành động, mỗi nụ cười, mỗi bước đi hay thói quen ăn uống của cô anh đều thân thuộc.
Anh nhận lấy bông hồng từ tay cô, nhìn nó rồi môi hơi nhếch lên và nói
"Tặng cô!"
Phụt!
Cái quái gì vậy? Ắt hẳn ai cũng biết ý nghĩa của việc tặng một bông hồng cho người khác giới là gì rồi chứ? Đại loại kiểu như tỏ tình vậy đó!
Cô trợn mắt há miệng, không tin nổi đây là sự thật, thật khó hiểu đấy...cô và anh mới chỉ gặp mặt ngày một ngày hai mà anh lại có thể tới tận cửa hàng cô mua hoa rồi tặng một cách lộ liễu như này sao?
Cô miễn cưỡng nhận lại bông hoa trên tay anh rồi định nói tiếp thì..."Xuỵt!" Cao Lang lấy ngón trỏ đặt lại trên môi cô ám hiệu rằng cô nên dừng lại...đừng nên nói gì nữa. Anh hạ thấp giọng vẻ hết sức dịu dàng hỏi
"Cái đồng hồ trên tay cô...là cô mua nó à?"
Cô thì sẽ không hiểu nổi hàm ý trong câu hỏi này của anh đâu vì đây...chính là phép thử của anh xem cô có mất trí nhớ hay không thôi.
Cô thẫn thờ nhìn chiếc đồng hồ con thỏ đang đeo trên tay mình, nếu nói là không nhớ là ai tặng thì thật là câu trả lời quá xấu hổ đối với cô vì cô sợ anh sẽ nghĩ rằng cô bị rớt não ở đâu đó cũng nên, thôi thì trả lời một câu đơn giản vậy
"Là...là bạn tôi tặng!"
Câu hỏi này của cô cũng không nằm ngoài dự đoán của anh, anh cũng đã nghĩ tới cô sẽ nói thật, anh liền tiếp tục hỏi tiếp "Bạn nào vậy? Nam hay nữ? Già hay trẻ? Nếu là con trai thì có đẹp trai hơn tôi không?"
Cô bị anh ép vào chân tường, vừa run sợ vừa tức đến nhức cả đầu, cô liền quát lên "Anh hỏi gì hỏi lắm?"
Ể?...Câu trả lời cô vừa nói hình như cô từng nói ở đâu rồi thì phải? Sao cô lại cảm thấy nó quen thuộc thế nhỉ?
Vẻ mặt anh thì lại hết sức thỏa mãn, thứ nhất là anh vui vì tính cách vô cùng cục súc nhưng lại cố tỏ ra sang chảnh, thứ hai...cô vẫn là con nhỏ đánh đá hay nói đạo lý với anh.
Cô nuốt lại cục tức vào trong một lần nữa, nhẹ giọng nói "Nó...là người bạn hồi nhỏ tặng cho tôi! Còn về vấn đề nam hay nữ, đẹp hay xấu thì anh không cần biết...Mà...anh hỏi về chiếc đồng hồ này để làm gì?"
"Oh~~ Tôi chỉ hỏi thế thôi! Vì...Tôi cũng có một cái giống y như vậy!"
"Hả?" Cô tưởng mình nghe nhầm liền trợn tròn mắt nhìn anh, lúc sau cô mới nghĩ rằng đồng hồ này giống với cái của anh ta là điều quá bình thường, đến cả người giống người còn đang có nói gì đến vật giống vật. Cô hời hợt nói "Tôi chẳng quan tâm!"
"Cô không biết thật sao? Nó là chiếc đồng hồ do chính tay thiên tài S.W.E thiết kế trong một ngày đấy! Số lượng trên thế giới chỉ có hai cái thôi!"
"Anh bị điên sao? Cái đồng hồ này của tôi làm sao có thể chính là cái đồng hồ mà anh nói chứ?"
Anh lập tức rút trong túi áo ra một chiếc đồng hồ con thỏ với dây da màu đen giống y như đúc, cô trợn mắt há miệng nhìn hai cái để so sánh, hiện tại thì cô rất muốn rũ bỏ sự thật liền chối bỏ "Nhỡ đâu cái của tôi là hàng nhái thì sao?"
"S.W.E chưa bao giờ cho phép bất cứ ai nhái hàng của mình, vì vậy...cô nên nói cho tôi biết là ai tặng cô để tôi tới đó cảm ơn vì đã để cho chúng ta đeo cặp giống nhau!"
Cái gì chứ? Cô thật sự rất khó hiểu, tới cả hình ảnh người bạn thơ ấu ấy tặng cô chiếc đồng hồ mà cô cũng không nhớ nổi. Tại sao lại không nhớ được chứ?
Nhìn vẻ mặt đang hoang mang của cô anh cảm thấy thật vui, vui vì cô đang bắt đầu lục lại ký ức đã mất. Dù có như thế nào...anh cũng sẽ bắt cô phải nhớ ra anh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.