Chương 26: Đứa Trẻ To Xác
Dĩ Thính Đắc Tâm
18/01/2021
Thanh Di nhìn lại đồng hồ được đeo trên tay, vừa vặn cũng đã chín giờ sáng.
Cô sực nhớ ra hôm nay nhà Bách Thảo trang trí đồ tết, cô nhìn qua anh,
anh đang ngủ một cách rất say sưa.
Thanh Di nhẹ nhàng bỏ tay anh qua một bên, cô khéo léo ngồi dậy rồi bước từng bước nhỏ cố gắng không phát ra tiếng động.
Lúc này điều cô muốn nhất chính là đi vệ sinh, thực sự là mắc tiểu lắm rồi. Cô lao như một cơn gió vào trong nhà vệ sinh rồi đóng cửa lại.
Cao Lang dường như cảm nhận được hơi ấm cạnh anh đã không còn, anh như một đứa trẻ liền dụi dụi đưa mắt nhìn xung quanh tìm cô.
Ánh mắt anh dừng lại tại phòng vệ sinh, nơi có ánh đèn điện đang bật. Không nghĩ ngợi Cao Lang vội bật dậy, bê nguyên cái xe lăn đặt ngay cửa phòng vệ sinh rồi nhàn nhã ngồi xuống đợi cô ra.
Thanh Di rửa tay qua với xà phòng rồi mở cửa ra ngoài
"Á...Giật mình!"
Cô vì bị anh làm giật mình nên liền hét toáng lên, Cao Lang chăm chăm nhìn cô như đứa con đang bị mẹ bỏ rơi. Cô khó hiểu hỏi:
"Anh ngồi đây làm gì? Muốn đi vệ sinh sao?"
"Không! Ngồi đây đợi em thôi!"
Sau cái câu trả lời trả ra sao của Cao Lang, vẻ mặt Thanh Di nhăn lại, cô lại tưởng anh vì bị thương chỗ đó mà não cũng tổn thương theo rồi.
Cô đẩy anh tới gần chỗ giường rồi nói
"Giờ tôi phải về nhà Bách Thảo giúp em ấy trang trí đồ tết! Anh có tự lo được cho bản thân không đấy?"
"Cái gì? Tôi sao mà tự lo liệu được. Em không nghe Âu Dực nói phải hạn chế đi lại sao?"
"Nhưng nếu tôi không về, mọi người sẽ lo lắng lắm! Họ đâu biết tôi tới nhà anh như này đâu"
"Vậy em có tới nữa không?"
Câu trả lời của Cao Lang cũng khiến chính anh phải kinh ngạc. Cái cảm giác mong chờ, hi vọng rằng cô sẽ tới, nếu cô ra điều kiện anh cũng sẽ gật đầu đồng ý. Cảm giác này từ trước anh chưa từng có, chưa một người phụ nữ nào có thể khiến anh nói ra.
Lúc này Thanh Di tưởng cô đang là bảo mẫu...coi một đứa trẻ nũng nịu. Thanh Di liền nở nột nụ cười dịu dàng đáp lại:
"Tôi nói sẽ chịu trách nhiệm với anh thì tôi sẽ làm được! Trong lúc vắng mặt, anh có thể nhờ Cao Tùng giúp nhé! Tôi đi đây!"
Thanh Di nói xong rồi bước ra ngoài đóng cửa phòng lại. Cô bước thật nhanh xuống cầu thang rồi rảo bước tới gần cổng chính. Lúc này cô mới có thời gian mở điện thoại ra, cô hốt hoảng kêu nhỏ:
"30 cuộc gọi nhỡ? Chết...mình quên không thông báo với Phong Uyển một câu!"
Cô vội ấn gọi cho Phong Uyển, đầu dây bên kia rất nhanh đã có phản hồi, trong điện thoại vang lại giọng nói đầy lo lắng
"Này! Chị có sao không? Lúc ra xe đợi chị em ngủ quên mất, lúc ngó lại đồng hồ cũng đã tám rưỡi, bụng em đói meo nên vừa đi ăn bát bún bò, ăn xong thì em tiếp tục nhiệm vụ là đứng dưới cổng nhà Cao Lang chờ tin chị. Kiểm tra điện thoại thì không thấy chị gọi, rốt cuộc mọi chuyện sao rồi!"
"Không sao! Chị đá vào trúng chỗ hiểm của anh ta, thế là...bác sĩ nói anh ta phải hạn chế đi lại trong hai tuần!"
"Haha...Cao Lang mà bị chị đánh như thế sao? Anh ấy trước giờ luôn là người cẩn thận mà?"
"Thôi thôi không nói nữa! Chị đang ra tới cổng rồi đây!"
"Được!"
Phong Uyển lúc này mới cảm thấy thoải mái tinh thần, mặc dù ngủ một giấc thật sâu và ăn một bát bún bò nhưng cũng không thể nói cô không quan tâm, lo lắng cho Thanh Di được.
Kể cũng lạ, Cao Lang anh ta luôn là người nguy hiểm, hơn nữa cái tính nóng nảy trời sinh mà lại chịu để yên cho Thanh Di sao? Quả thật Phong Uyển đang cảm thấy có mùi tình yêu đâu đây rồi! Hehe...
Thanh di ra tới xe, cô vội vàng ngồi vào ghế sau. Thanh Di nói:
"Chúng ta về nhà Bách Thảo làm đồ tết thôi! Xong chị còn phải quay lại đây để chăm sóc anh ta nữa! Nếu Liên Hoa và Bách Thảo có hỏi chị đi đâu thì em nói là đưa chị về nhà lấy chút đồ nhé!"
"Ok con dê!"
Mười phút sau...
Vừa mới thò mặt vào tới trong nhà, Liên Hoa và Bách Thảo đã bổ nhào ra đứng trước mặt cô và Phong Uyển
Liên Hoa nói:
"Chị vừa đi đâu? Chín giờ em với Bách Thảo trợn mắt tìm chị mà không thấy!"
Bách Thảo hùa theo Liên Hoa
"Đúng đó!"
Mặc dù cô chưa bao giờ biết nói dối, mỗi lần nói dối là y như rằng đều bị phát hiện, nhưng cô sẽ thử liều mình nói dối lần này xem sao, cô hít một hơi thật sâu rồi nói:
"Chị về nhà lấy chút đồ! Thấy hai đứa ngủ say nên cũng không gọi!"
Bách Thảo liền dùng ánh mắt dò xét nhìn qua Phong Uyển, Phong Uyển lại hết sức bình tĩnh vì nói dối...là biệt tài của cô ấy mà! Không chờ Bách Thảo phải hỏi, Phong Uyển nói:
"Chẳng phải qua chị bảo em nay tới để làm đồ tết sao? Em đặc biệt tới từ sớm để giúp chị. Đúng lúc vào nhà thì gặp chị Thanh Di đi ra, tiện xe em đang ở ngoài nên đưa chị ấy đi luôn!"
"Thật sao?"
Liên Hoa hỏi lại một lần nữa.
Thanh Di gật gật đầu, cô đánh trống lảng liền khoác vai Bách Thảo và Liên Hoa lôi vào ghế ngồi, cô nói:
"Ai za~~ Hai đứa cứ làm như cháy nhà chết người ấy!"
"Chị Thanh Di mà đi lấy chồng khéo chị dâu và Liên Hoa khóc tới mấy ngày mấy đêm mất!"
Phong Uyển nói với giọng chọc ghẹo rồi cười một cách sảng khoái.
"Giờ thì người khóc là em đấy!" Bách Thảo đứng dậy nhăm nhe kì nôn Phong Uyển. Và...
"Tha...tha cho em! Á~~~!"
Phong Uyển dãy giụa và gào thét vì bị Bách Thảo và Liên Hoa làm nhột. Từ đó trở đi...cô bỏ luôn thói chọc ghẹo người ngác, nhất là với hai người này.
Thanh Di nhẹ nhàng bỏ tay anh qua một bên, cô khéo léo ngồi dậy rồi bước từng bước nhỏ cố gắng không phát ra tiếng động.
Lúc này điều cô muốn nhất chính là đi vệ sinh, thực sự là mắc tiểu lắm rồi. Cô lao như một cơn gió vào trong nhà vệ sinh rồi đóng cửa lại.
Cao Lang dường như cảm nhận được hơi ấm cạnh anh đã không còn, anh như một đứa trẻ liền dụi dụi đưa mắt nhìn xung quanh tìm cô.
Ánh mắt anh dừng lại tại phòng vệ sinh, nơi có ánh đèn điện đang bật. Không nghĩ ngợi Cao Lang vội bật dậy, bê nguyên cái xe lăn đặt ngay cửa phòng vệ sinh rồi nhàn nhã ngồi xuống đợi cô ra.
Thanh Di rửa tay qua với xà phòng rồi mở cửa ra ngoài
"Á...Giật mình!"
Cô vì bị anh làm giật mình nên liền hét toáng lên, Cao Lang chăm chăm nhìn cô như đứa con đang bị mẹ bỏ rơi. Cô khó hiểu hỏi:
"Anh ngồi đây làm gì? Muốn đi vệ sinh sao?"
"Không! Ngồi đây đợi em thôi!"
Sau cái câu trả lời trả ra sao của Cao Lang, vẻ mặt Thanh Di nhăn lại, cô lại tưởng anh vì bị thương chỗ đó mà não cũng tổn thương theo rồi.
Cô đẩy anh tới gần chỗ giường rồi nói
"Giờ tôi phải về nhà Bách Thảo giúp em ấy trang trí đồ tết! Anh có tự lo được cho bản thân không đấy?"
"Cái gì? Tôi sao mà tự lo liệu được. Em không nghe Âu Dực nói phải hạn chế đi lại sao?"
"Nhưng nếu tôi không về, mọi người sẽ lo lắng lắm! Họ đâu biết tôi tới nhà anh như này đâu"
"Vậy em có tới nữa không?"
Câu trả lời của Cao Lang cũng khiến chính anh phải kinh ngạc. Cái cảm giác mong chờ, hi vọng rằng cô sẽ tới, nếu cô ra điều kiện anh cũng sẽ gật đầu đồng ý. Cảm giác này từ trước anh chưa từng có, chưa một người phụ nữ nào có thể khiến anh nói ra.
Lúc này Thanh Di tưởng cô đang là bảo mẫu...coi một đứa trẻ nũng nịu. Thanh Di liền nở nột nụ cười dịu dàng đáp lại:
"Tôi nói sẽ chịu trách nhiệm với anh thì tôi sẽ làm được! Trong lúc vắng mặt, anh có thể nhờ Cao Tùng giúp nhé! Tôi đi đây!"
Thanh Di nói xong rồi bước ra ngoài đóng cửa phòng lại. Cô bước thật nhanh xuống cầu thang rồi rảo bước tới gần cổng chính. Lúc này cô mới có thời gian mở điện thoại ra, cô hốt hoảng kêu nhỏ:
"30 cuộc gọi nhỡ? Chết...mình quên không thông báo với Phong Uyển một câu!"
Cô vội ấn gọi cho Phong Uyển, đầu dây bên kia rất nhanh đã có phản hồi, trong điện thoại vang lại giọng nói đầy lo lắng
"Này! Chị có sao không? Lúc ra xe đợi chị em ngủ quên mất, lúc ngó lại đồng hồ cũng đã tám rưỡi, bụng em đói meo nên vừa đi ăn bát bún bò, ăn xong thì em tiếp tục nhiệm vụ là đứng dưới cổng nhà Cao Lang chờ tin chị. Kiểm tra điện thoại thì không thấy chị gọi, rốt cuộc mọi chuyện sao rồi!"
"Không sao! Chị đá vào trúng chỗ hiểm của anh ta, thế là...bác sĩ nói anh ta phải hạn chế đi lại trong hai tuần!"
"Haha...Cao Lang mà bị chị đánh như thế sao? Anh ấy trước giờ luôn là người cẩn thận mà?"
"Thôi thôi không nói nữa! Chị đang ra tới cổng rồi đây!"
"Được!"
Phong Uyển lúc này mới cảm thấy thoải mái tinh thần, mặc dù ngủ một giấc thật sâu và ăn một bát bún bò nhưng cũng không thể nói cô không quan tâm, lo lắng cho Thanh Di được.
Kể cũng lạ, Cao Lang anh ta luôn là người nguy hiểm, hơn nữa cái tính nóng nảy trời sinh mà lại chịu để yên cho Thanh Di sao? Quả thật Phong Uyển đang cảm thấy có mùi tình yêu đâu đây rồi! Hehe...
Thanh di ra tới xe, cô vội vàng ngồi vào ghế sau. Thanh Di nói:
"Chúng ta về nhà Bách Thảo làm đồ tết thôi! Xong chị còn phải quay lại đây để chăm sóc anh ta nữa! Nếu Liên Hoa và Bách Thảo có hỏi chị đi đâu thì em nói là đưa chị về nhà lấy chút đồ nhé!"
"Ok con dê!"
Mười phút sau...
Vừa mới thò mặt vào tới trong nhà, Liên Hoa và Bách Thảo đã bổ nhào ra đứng trước mặt cô và Phong Uyển
Liên Hoa nói:
"Chị vừa đi đâu? Chín giờ em với Bách Thảo trợn mắt tìm chị mà không thấy!"
Bách Thảo hùa theo Liên Hoa
"Đúng đó!"
Mặc dù cô chưa bao giờ biết nói dối, mỗi lần nói dối là y như rằng đều bị phát hiện, nhưng cô sẽ thử liều mình nói dối lần này xem sao, cô hít một hơi thật sâu rồi nói:
"Chị về nhà lấy chút đồ! Thấy hai đứa ngủ say nên cũng không gọi!"
Bách Thảo liền dùng ánh mắt dò xét nhìn qua Phong Uyển, Phong Uyển lại hết sức bình tĩnh vì nói dối...là biệt tài của cô ấy mà! Không chờ Bách Thảo phải hỏi, Phong Uyển nói:
"Chẳng phải qua chị bảo em nay tới để làm đồ tết sao? Em đặc biệt tới từ sớm để giúp chị. Đúng lúc vào nhà thì gặp chị Thanh Di đi ra, tiện xe em đang ở ngoài nên đưa chị ấy đi luôn!"
"Thật sao?"
Liên Hoa hỏi lại một lần nữa.
Thanh Di gật gật đầu, cô đánh trống lảng liền khoác vai Bách Thảo và Liên Hoa lôi vào ghế ngồi, cô nói:
"Ai za~~ Hai đứa cứ làm như cháy nhà chết người ấy!"
"Chị Thanh Di mà đi lấy chồng khéo chị dâu và Liên Hoa khóc tới mấy ngày mấy đêm mất!"
Phong Uyển nói với giọng chọc ghẹo rồi cười một cách sảng khoái.
"Giờ thì người khóc là em đấy!" Bách Thảo đứng dậy nhăm nhe kì nôn Phong Uyển. Và...
"Tha...tha cho em! Á~~~!"
Phong Uyển dãy giụa và gào thét vì bị Bách Thảo và Liên Hoa làm nhột. Từ đó trở đi...cô bỏ luôn thói chọc ghẹo người ngác, nhất là với hai người này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.