Ông Hoàng Xa Xỉ Phẩm

Chương 47: Mỹ Nhân Ngư

Dĩ Thính Đắc Tâm

18/01/2021

Những giọt nước nhỏ li ti bắn tung tóe lên, hai cơ thể ướt nhẹp dính chặt lấy nhau.

Hơi thở gấp gáp mang đầy dục vọng của anh phả lên từng tấc da tấc thịt trắng nõn của cô.

Còn cô...hoàn toàn ngược lại, cô đang rất sợ hãi, sợ tới nỗi khuôn mặt hồng hào đầy khí sắc bỗng trở nên trắng bệch.

Bờ môi hồng đỏ xưa kia hiện tại cũng đã trắng lạnh theo, đôi môi cô bắt đầu run lên.

Mất chẳng đáng bao lâu thời gian, quần áo trên cơ thể cô đã bị anh ném phăng đi một cách không thương tiếc. Thanh Di bất chợt kêu lên

"Á!"

Cô muốn che đi cơ thể mình nhưng...lấy gì để che đi đây? Tay cô hoàn toàn đã bị anh khống chế.

Cảnh xuân căng tràn cứ thế lồ lộ ngay trước mắt anh. Anh như một con sói điên liền lao vào bầu ngực căng tròn kia, thoải mái xâu xé.

"Ưm..."

"Tên...tên khốn!"

Thanh Di cố lấy hơi, nặn ra từng chữ một, mỗi chữ phát ra từ miệng cô thì đều mang nỗi căm phẫn đến tột độ.

Anh vẫn chẳng hề quan tâm, việc mình mình làm. Anh lấy chính quần lót của mình để trói tay cô lại.

Động tác của anh vô cùng thuần thục, cô có thể cảm nhận được hơi thở gấp gáp của anh, khi anh đang áp cơ ngực rắn rỏi màu đồng kia lên má cô.

Tay chân thì đã bất lực, hiện tại...chỉ còn cái miệng nhỏ nhắn của cô có thể hoạt động.

Cô dùng cái miệng nhỏ của mình định cắn một nhát khá sâu vào bầu ngực của anh, nhưng...cô phải thầm công nhận rằng cơ ngực anh cứng như sắt đá vậy.

Lấy sức cắn, thế mà cơ ngực anh đàn hồi rất tốt, đã thế nó nhu được bôi dầu trơn vậy, cứ cắn là lại bị tuột ra.

Cao Lang vẫn đứng im tại chỗ, anh cúi đầu xuống nhìn con mèo đang tỏ ra hung mãnh, khóe miệng liền nhếch lên với những suy nghĩ hết sức biến thái.



Kết quả sự cố gắng của cô hoàn toàn là con số không. Đổi lại, dấu răng thì không có mà toàn là nước miếng nhơ nhớp trên người anh.

Thật mờ ám!

Thật kích thích!

Con thú trong người anh lại càng sôi sục, hành động này của cô chẳng khác nào đang đánh thức con quái vậy trong anh.

Thanh Di cô vì quá bất lực nên miệng nhỏ đành kêu gào trong vô vọng

"Súc sinh...khốn nạn...đồ biến thái, mau thả bà ra!"

Thanh Di dùng toàn bộ sức lực cuối cùng để vùng vẫy, mỗi một động tác của cô lại khiến nước bắn tóe lên.

Cao Lang bật ra tiếng cười nhỏ, trước giờ cô luôn là người vô cùng giữ ý, là người con gái vô cùng thục nữ, tính cách nhẹ nhàng và vô cùng thân thiện.

Thế mà...

Cô lại như biến thành một người khác, mỗi khi anh động chạm tới thân thể cô. Mỗi khi anh bức cô tới chân tường của dự tuyệt vọng.

Lẽ ra...cô chỉ còn biết khóc thút thít và cầu xin anh tha cho cô chứ? Người phụ nữ này...thật khó đoán.

"Đã thấy mệt chưa?"

Một câu hỏi mang rất nhiều hàm ý của anh, khiến cô phải dừng lại hành động của mình. Cô cảm nhận được tiếp theo...sẽ là khung cảnh mà cô không muốn nghĩ tới.

Đúng như vậy!

Anh đã bế vác cô lên khỏi mặt nước, nhàn nhã bước từng bậc thang để lên trên bờ, anh tiến về chiếc giường màu đỏ sang trọng, không suy nghĩ mà ném cô lên giường.

Trên chiếc giường sang trọng hòa quyện với thân thể trắng nõn của cô, Cao Lang không nhịn được mà lao vào như con sói, hôn cô tới nỗi mặt đỏ bừng cả lên.

"Ưm...!"

Dằng co chán chê, lực phản kháng đã cạn kiệt. Thanh Di nằm im một chỗ mặc xác anh muốn làm gì thì làm.



Từng động tác mạnh bạo của anh lại khiến cô phải bật ra những âm thanh ám muội. Cao Lang lại càng trở nên thích thú.

Một lúc sau...

Cao Lang đưa cô từ trong phòng tắm đi ra, vẻ mặt anh vô cùng thỏa mãn, ngược lại...vẻ mặt cô lại vô cúng cau có.

Anh đặt cô nằm lên giường, thuận thế anh giơ tay ra để cô nằm lên. Thanh Di tỏ rõ ý bài xích nhưng vì mặt anh quá dày nên cô cũng đành bất lực rồi ngoan ngoãn nằm ngủ

Ngủ một giấc cho tới tối muộn, cái bụng của cô sôi lên "ùng ục". Chính vì lẽ đó nên đã khiến cô thức giấc. Cao Lang nằm cạnh, hơi thở của anh vẫn chậm chậm, đều đều.

Bàn tay cô bất giác chạm nhẹ lên má anh, đây là loại xúc cảm gì chứ?

Cô lẩm bẩm trong vô thức

"Nhìn lúc anh ngủ thật khác so với khi thức!"

Nhìn ngắm một lúc, cái bụng sôi kia lại kéo cô về thực tại, cô vội rụt tay lại nhưng...Cao Lang anh đã kịp bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn kia.

Thanh Di vừa xấu hổ vừa kéo tay mình lại, cô gào lên

"Này, anh giả vờ ngủ sao?"

Anh nhoẻn miệng cười và nghĩ tới hành động ban nãy của cô. Mười phần thì có đến tám phần thành công tán đổ cô rồi. Anh hôn nhẹ lên mu bàn tay cô rồi dịu dàng nói:

"Nếu không như thế...sao tôi biết được em biến thái với tôi như nào?"

Sắc mặt cô như quả cà tím, giận tới tím mặt, Thanh Di xấu hổ nhưng vẫn cố tỏ ra là người có liêm sỉ.

"Ai mới là biến thái, anh nên xem lại bản thân mình đi. Chẳng qua tôi đuổi hộ anh con ruồi thôi!"

Anh cười cười không chấp nhặt cô

"Được! Được! Em nói gì cũng đúng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ông Hoàng Xa Xỉ Phẩm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook