Chương 27: CON VỊT, QUA XEM QUẦN LÓT LÃO THÁNH
Nhất Độ Quân Hoa
18/12/2015
Buông tha cho người qua đường A, ánh mắt của đám lợn này cuối cùng cũng dừng trên người lão tử.
Khụ, đương nhiên tiếng hét kia của lão tử đúng là khí thế doạ người. Để chứng tỏ lão tử vẫn là một người đẹp có phong độ (thật ra lão tử vẫn là một thục nữ dịu dàng), lão tử hạ thấp giọng, mỉm cười chào hỏi một đám đại lão gia: “Sớm thế này đã đến rồi?”
Sau đó là hoàn toàn yên tĩnh. Từng người từng người rõ ràng là đại hán tử thế nhưng đều biến thành đá ở trong rừng đá thành Cửu Lê. Một lát sau, tất cả lấy ánh mắt sắp chết nhìn về phía lão tử yêu cầu xác nhận. Lão tử chỉ có thể bi thống gật đầu đáp lại không sai, là ta.
Ta vẫn tưởng chuyện này chỉ chỉ làm mọi người hết hồn lúc đầu thôi, không ngờ đây chính là một quả bom tấn. Vẻ mặt đám lợn trước mắt này như vừa giẫm phải mìn, hiện tại rõ ràng đã bảy phần mười quen thuộc, có thể ngồi vào bàn rồi.
Xì, lão tử là nữ lại có thể khiến người ta khó có thể tiếp nhận như vậy?
Khi mọi người đã vào phòng hết, Ngoại Tinh Nhân còn nhòm ra ngoài cửa dáo dác, cứ như có người sắp tới. Nhưng là thật đáng thương, làm gì còn người nào.
Bởi vì món ăn vẫn chưa đưa lên, một phòng toàn người vừa nãy đều đang chơi mạt chược hoặc chơi bài. Hiện tại lão tử vừa đi đến, cả đám tay chân luống cuống không biết để thế nào.
Lão tử khoác áo khoác lên thành ghế, bọn họ còn trừng đôi mắt bóng đèn lên nhìn ta, lão tử chỉ biết thở dài.
“Tự giới thiệu mình một chút nha, ai là ai vậy?” Lão tử ngồi ở trên ghế salông, từng đứa từng đứa ngoan ngoãn đứng trước mặt, khai báo:
“Ngoại Tinh Nhân. A…Tiên ca, đạo sĩ ta sùng bái nhất, cao thủ thao tác ta ngưỡng mộ nhất, sao anh lại trông thế này?!” Ngoại Tinh Nhân cào tường.
“Phật Pháp Vô Biên. Không thể nào tiếp thu được, trời ạ, anh bảo em tiếp thu kiểu gì” Phật Pháp Vô Biên lật bàn.
“Tôilà Đạn Đạn a a a…” Đạn Đạn và Phong Lưu ôm đầu khóc rống.
Một lúc lâu, giới thiệu hết, lão tử rốt cục nhớ tới hai người: “Con Vịt và Chân Phạm đâu?”
Lão Thánh đột nhiên cao hứng: “Đồ uống ở đây quá đắt, tôi để bọn họ đi về chỗ tôi lấy rồi. A ha ha ha, nên để Chân Phạm gặp anh rể hắn, ha ha ha ha”
=_=
Bọn Con Vịt chưa trở về, một đám người không thể ngồi tự nhiên. Trong phòng này có bốn bàn mạt chược, xem ra vừa nãy người qua đường A gặp bọn họ thì bọn họ đang trong lúc chơi bời rất sảng khoái. Sau đó ta hỏi từ chỗ quản lí mới xác minhđược người qua đường A đáng thương kia chỉ là thuận tiện hỏi đường đi Lô Châu Nguyệt.
Tựa hồ lão tử đến khiến mọi người đều vô cùng câu nệ, hút thuốc lá cũng không thể ngông nghênh hút, sô pha cũng không dám nằm chổng vó lên trời, nói liên tục cũng biến thành nhã nhặn nhỏ giọng. Tình nghĩa huynh đệ trong game bây giờ khác xa trong hiện thực.
Mọi người nói phụ nữ là loại động vật mang mặt nạ, thật ra đàn ông cũng thế còn gì.
Ngồi vào chỗ của mình, lão Thánh đòi chơi mạt chược, hơn nữa kiên quyết lôi kéo lão tử chơi với bọn họ một ván. Trước khi bắt đầu, lão tử đặt câu hỏi theo lệ: “Chơi bao nhiêu?”
Mấy người cúi đầu cười cười, cuối cùng vẫn là lão Thánh trả lời: “Vừa nãy mọi người vẫn chơi cởi quần áo.”
Lúc ấy ta đang bắt đầu cầm bài, nói một câu: “Vậy thì theo mấy người, chơi cởi quần áo đi.” Sau câu đó, thế giới chợt yên tĩnh giống như sau khi tận thế.
Nửa giờ sau, tất cả đám lợn đều vây xem bàn của lão tử. Khi đó lão Thánh đã thả bốn lần pháo, ghi nợ hơn 200 đồng. Đương nhiên đây không phải vấn đề lớn, vấn đề là hơn 200 đồng, tính ra có thể lột mười hai món đồ trên người hắn.
Coi như hắn có thể mặc sáu cái áo, lão tử tuyệt đối không tin hắn có thể mặc sáu cái quần.
“Không được không được, đồ chết tiệt nhà ngươi, Lưu Ly Tiên, lại một lần nữa, ông đây phải gỡ hòa.”
Ta liếc mắt nhìn hắn. Các vị phải biết, đã là người làm kinh doanh thì phải làm tốt việc truyền thông và giải trí. Cách cư xử trong các hoạt động giải trí cũng tỷ lệ thuận.
Vì lẽ đó
“Tôi không tin là anh còn đủ đồ để cởi.”
Đám lợn bắt đầu ồn ào. Hắn còn đang giãy dụa trong đau khổthì bị đám lợn tiến lên, tranh nhau nói, tóm chặt bốn vó của hắn nhấc lên ghế salông, sau đó nhào tới tiến hành cởi đồ.
Trên bàn còn có điếu thuốc lá hắn để lại, ta tiện tay tìm cái bật lửa, tựa vào bên cửa hít thở chút không khí.
Nhẹ nhàng phun vòng khói thuốc, nhìn làn khói xanh lam lượn lờ trên hành lang, đột nhiên ta nhớ tên kia từng nói con gái hút thuốc có vẻ vất vả, tiện tay bóp tắt tàn thuốc. Ta, cười khổ, phát hiện ra nhiều năm như vậy, ngay cả mặt của hắn lão tử cũng đã quên từ lâu, nhưng vẫn nhớ kỹ dáng vẻ hút thuốc của hắn.
Trong phòng đang tiếp tục huyên nháo, áo khoác của lão Thánh bị ném ra đất, sau đó là áo lông, sau đó là nội y, tiếp theo là quần. Có một tên lợn ở bên tính toán, thói quen này giống như mỗi lần đi phụ bản ghi chép cống hiến của thành viên trong đoàn đội, ừ, vô cùng tốt đẹp.
Chỉ là lần này, boss của bọn họ là đội trưởng.
“Mấy tên khốn kiếp!!!” Ta chỉ nghe thấy âm thanh lão Thánh đã có thể dự kiến tình hình kịch liệt của trận chiến, nhưng llão tử chỉ có thể tựa ở cạnh cửa phóng tầm mắt nhìn.
Mắt thấy tiểu thuyết này sắp từ văn phong võng du thăng cấp thành văn phong NP, một người đàn ông ở phía sau lão tử nhẹ nhàng nói: “Cho đi qua!”
Ta xoay người liền nhìn thấy người vừa nói chuyện Tuy rằng hôm nay trên đầu hắn không có ID màu xanh da trời, tuy rằng trên tay hắn ôm một két bia, tuy rằng nơi này ánh sáng không rõ lắm, nhưng chỉ ba chữ kia liền khiến cho tóc gáy lão tử đều phất cờ hò reo.
Ta tin tưởng ta sẽ không nhận nhầm, tên này chính là tên “bạn của ông chủ” ở quán Internet hôm nọ.
GM, thế giới này không phải ảo lòi như thế này chứ.
Ta đoán người đó cũng vào rồi. Lão Thánh bên kia còn ở trên ghế salông thề sống chết bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng, người đàn ông kia ở bên cạnh nhìn một trận, cuối cùng cũng hỏi: “Đang làm gì đây?”
Lão Thánh phun máu mà thút thít: “Ô… a Con Vịt, hộ giá, mau tới hộ giá!!!”
Đám lợn phỉ nhổ.
“Tất cả dừng tay, không thấy có con gái ở đây sao, thành cái thể thống gì thế này?” Tất cả đám lợn đều ngừng lại, nhất trí nhìn về phía lão tử, lão tử chỉ phất tay: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, mấy người cứ tiếp tục, tôi không liên quan. Có chỗ nào của đàn ông lão tử chưa nhìn qua đâu.”
Quả thật đây chỉ là một cách để bọn họ không câu nệ ý tứ, nhưng lời vừa ra khỏi miệng lão tử, ta liền lắc đầu: Tô Như Thị ngươi vừa nói cái gì?
Mà bọn lợn phun máu ba lần, Ngoại Tinh Nhân tay ôm ngực rút lui ba bước: “Tiên ca, em thật sự tin đây là Tiên ca dũng mãnh của em rồi.”
Thánh Kỵ Sĩ đang ba chân bốn cẳng khoác áo thật nhanh lại cười trên sự đau khổ của người khác, đẩy Con Vịt lại đây: “Con Vịt, tao long trọng giới thiệu với mày…tinh tinh tinh… cô gái xinh đẹp này chính là vợ trước nhân yêu đáng chết của ngươi, chàng trai đẹp trai tài giỏi này chính là chồng cũ của em… Con Vịt.”
Nghe lời này mà lòng lão tử chỉ thấy dậy sóng ào ào.
Ta cho rằng chỉ là ánh mắt của ta được, không nghĩ tới người này ánh mắt cũng không tệ, lúc này hắn nói: “Tối ngày hôm qua tao đã gặp ở quán Internet của mày.”
Lão Thánh khiếp sợ: “Nhân yêu đáng chết nhà ngươi đã đến thăm tệ xá? Trời ạ, ta chiêu đãi không chu toàn rồi!!!”
Lão tử trợn mắt, ngươi đâu chỉ chiêu đãi không chu toàn, ngươi quả thực là…ách
Đột nhiên lại nghĩ ra phảiđề phòng Con Vịt nói ra tối hôm qua lão tử bắt nạt cậu nhóc kia, liền nhanh tay kéo tay hắn về phía bên cạnh bàn, cười gượng: “Con Vịt a ha ha ha, hóa ra anh chính là Con Vịt.”
Nói xong, ta bóc hai cái kẹo cao su liền nhét vào trong miệng hắn.
Bên này lại rất náo nhiệt, còn một tên tay ôm két bia, tay kia còn cầm mấy điếu thuốc, từ ngoài cửa đi vào. Lần này ta có chuẩn bị tâm lý, bởi vì hai mươi người, thì ở đây đã có mười chín người.
Phụ bản, chiến trường, Lưu Quang, đều đã đi rất nhiều, trong danh sách một đoàn người, thiếu ai là biết ngay.
“Mẹ kiếp, mệt chết ta rồi.” Hắn cầm cốc và mấy điếu thuốc lá để trên bàn, lau bừa mồ hôi, sau đó liếc nhìn lão Thánh và Con Vịt: “Tiên ca còn chưa tới sao?”
Lão tử vạch đen đầy đầu: tại sao mỗi người vừa vào đều theo thói quen không nhìn lão tử!
Lẽ nào các ngươi đều không phát hiện khí khái nhân vật chính mãnh liệt của lão tử à à à à à…(tiếng vọng liên tục)
Con Vịt yên lặng không nói; lão Thánh đè lại bờ vai của hắn, xoay hắn về phía ta: “Chân Phạm, đây chính là Thượng Thư của chúng ta, anhrể của ngươi.”
Ánh mắt Chân Phạm còn sáng hơn cả bóng đèn, nhìn ngó lão tử, nhưng phản ứng của hắn vẫn còn tốt, bởi vì hắn chỉ nói mà không có biểu cảm gì, hắn nói:
“Ta muốn tự bạo.”
(tự bạo: kĩ năng của thích khách. Sau khi tự bạo, chính bản thân mình và kẻ địch xung quanh cùng chết, mức độ thương tổn và Hp bản thân tỉ lệ thuận với nhau. Ta khinh, nếu là một tên Thiên cơ tự bạo, bao nhiêu người bị nổ chết đây!!!)
Khụ, đương nhiên tiếng hét kia của lão tử đúng là khí thế doạ người. Để chứng tỏ lão tử vẫn là một người đẹp có phong độ (thật ra lão tử vẫn là một thục nữ dịu dàng), lão tử hạ thấp giọng, mỉm cười chào hỏi một đám đại lão gia: “Sớm thế này đã đến rồi?”
Sau đó là hoàn toàn yên tĩnh. Từng người từng người rõ ràng là đại hán tử thế nhưng đều biến thành đá ở trong rừng đá thành Cửu Lê. Một lát sau, tất cả lấy ánh mắt sắp chết nhìn về phía lão tử yêu cầu xác nhận. Lão tử chỉ có thể bi thống gật đầu đáp lại không sai, là ta.
Ta vẫn tưởng chuyện này chỉ chỉ làm mọi người hết hồn lúc đầu thôi, không ngờ đây chính là một quả bom tấn. Vẻ mặt đám lợn trước mắt này như vừa giẫm phải mìn, hiện tại rõ ràng đã bảy phần mười quen thuộc, có thể ngồi vào bàn rồi.
Xì, lão tử là nữ lại có thể khiến người ta khó có thể tiếp nhận như vậy?
Khi mọi người đã vào phòng hết, Ngoại Tinh Nhân còn nhòm ra ngoài cửa dáo dác, cứ như có người sắp tới. Nhưng là thật đáng thương, làm gì còn người nào.
Bởi vì món ăn vẫn chưa đưa lên, một phòng toàn người vừa nãy đều đang chơi mạt chược hoặc chơi bài. Hiện tại lão tử vừa đi đến, cả đám tay chân luống cuống không biết để thế nào.
Lão tử khoác áo khoác lên thành ghế, bọn họ còn trừng đôi mắt bóng đèn lên nhìn ta, lão tử chỉ biết thở dài.
“Tự giới thiệu mình một chút nha, ai là ai vậy?” Lão tử ngồi ở trên ghế salông, từng đứa từng đứa ngoan ngoãn đứng trước mặt, khai báo:
“Ngoại Tinh Nhân. A…Tiên ca, đạo sĩ ta sùng bái nhất, cao thủ thao tác ta ngưỡng mộ nhất, sao anh lại trông thế này?!” Ngoại Tinh Nhân cào tường.
“Phật Pháp Vô Biên. Không thể nào tiếp thu được, trời ạ, anh bảo em tiếp thu kiểu gì” Phật Pháp Vô Biên lật bàn.
“Tôilà Đạn Đạn a a a…” Đạn Đạn và Phong Lưu ôm đầu khóc rống.
Một lúc lâu, giới thiệu hết, lão tử rốt cục nhớ tới hai người: “Con Vịt và Chân Phạm đâu?”
Lão Thánh đột nhiên cao hứng: “Đồ uống ở đây quá đắt, tôi để bọn họ đi về chỗ tôi lấy rồi. A ha ha ha, nên để Chân Phạm gặp anh rể hắn, ha ha ha ha”
=_=
Bọn Con Vịt chưa trở về, một đám người không thể ngồi tự nhiên. Trong phòng này có bốn bàn mạt chược, xem ra vừa nãy người qua đường A gặp bọn họ thì bọn họ đang trong lúc chơi bời rất sảng khoái. Sau đó ta hỏi từ chỗ quản lí mới xác minhđược người qua đường A đáng thương kia chỉ là thuận tiện hỏi đường đi Lô Châu Nguyệt.
Tựa hồ lão tử đến khiến mọi người đều vô cùng câu nệ, hút thuốc lá cũng không thể ngông nghênh hút, sô pha cũng không dám nằm chổng vó lên trời, nói liên tục cũng biến thành nhã nhặn nhỏ giọng. Tình nghĩa huynh đệ trong game bây giờ khác xa trong hiện thực.
Mọi người nói phụ nữ là loại động vật mang mặt nạ, thật ra đàn ông cũng thế còn gì.
Ngồi vào chỗ của mình, lão Thánh đòi chơi mạt chược, hơn nữa kiên quyết lôi kéo lão tử chơi với bọn họ một ván. Trước khi bắt đầu, lão tử đặt câu hỏi theo lệ: “Chơi bao nhiêu?”
Mấy người cúi đầu cười cười, cuối cùng vẫn là lão Thánh trả lời: “Vừa nãy mọi người vẫn chơi cởi quần áo.”
Lúc ấy ta đang bắt đầu cầm bài, nói một câu: “Vậy thì theo mấy người, chơi cởi quần áo đi.” Sau câu đó, thế giới chợt yên tĩnh giống như sau khi tận thế.
Nửa giờ sau, tất cả đám lợn đều vây xem bàn của lão tử. Khi đó lão Thánh đã thả bốn lần pháo, ghi nợ hơn 200 đồng. Đương nhiên đây không phải vấn đề lớn, vấn đề là hơn 200 đồng, tính ra có thể lột mười hai món đồ trên người hắn.
Coi như hắn có thể mặc sáu cái áo, lão tử tuyệt đối không tin hắn có thể mặc sáu cái quần.
“Không được không được, đồ chết tiệt nhà ngươi, Lưu Ly Tiên, lại một lần nữa, ông đây phải gỡ hòa.”
Ta liếc mắt nhìn hắn. Các vị phải biết, đã là người làm kinh doanh thì phải làm tốt việc truyền thông và giải trí. Cách cư xử trong các hoạt động giải trí cũng tỷ lệ thuận.
Vì lẽ đó
“Tôi không tin là anh còn đủ đồ để cởi.”
Đám lợn bắt đầu ồn ào. Hắn còn đang giãy dụa trong đau khổthì bị đám lợn tiến lên, tranh nhau nói, tóm chặt bốn vó của hắn nhấc lên ghế salông, sau đó nhào tới tiến hành cởi đồ.
Trên bàn còn có điếu thuốc lá hắn để lại, ta tiện tay tìm cái bật lửa, tựa vào bên cửa hít thở chút không khí.
Nhẹ nhàng phun vòng khói thuốc, nhìn làn khói xanh lam lượn lờ trên hành lang, đột nhiên ta nhớ tên kia từng nói con gái hút thuốc có vẻ vất vả, tiện tay bóp tắt tàn thuốc. Ta, cười khổ, phát hiện ra nhiều năm như vậy, ngay cả mặt của hắn lão tử cũng đã quên từ lâu, nhưng vẫn nhớ kỹ dáng vẻ hút thuốc của hắn.
Trong phòng đang tiếp tục huyên nháo, áo khoác của lão Thánh bị ném ra đất, sau đó là áo lông, sau đó là nội y, tiếp theo là quần. Có một tên lợn ở bên tính toán, thói quen này giống như mỗi lần đi phụ bản ghi chép cống hiến của thành viên trong đoàn đội, ừ, vô cùng tốt đẹp.
Chỉ là lần này, boss của bọn họ là đội trưởng.
“Mấy tên khốn kiếp!!!” Ta chỉ nghe thấy âm thanh lão Thánh đã có thể dự kiến tình hình kịch liệt của trận chiến, nhưng llão tử chỉ có thể tựa ở cạnh cửa phóng tầm mắt nhìn.
Mắt thấy tiểu thuyết này sắp từ văn phong võng du thăng cấp thành văn phong NP, một người đàn ông ở phía sau lão tử nhẹ nhàng nói: “Cho đi qua!”
Ta xoay người liền nhìn thấy người vừa nói chuyện Tuy rằng hôm nay trên đầu hắn không có ID màu xanh da trời, tuy rằng trên tay hắn ôm một két bia, tuy rằng nơi này ánh sáng không rõ lắm, nhưng chỉ ba chữ kia liền khiến cho tóc gáy lão tử đều phất cờ hò reo.
Ta tin tưởng ta sẽ không nhận nhầm, tên này chính là tên “bạn của ông chủ” ở quán Internet hôm nọ.
GM, thế giới này không phải ảo lòi như thế này chứ.
Ta đoán người đó cũng vào rồi. Lão Thánh bên kia còn ở trên ghế salông thề sống chết bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng, người đàn ông kia ở bên cạnh nhìn một trận, cuối cùng cũng hỏi: “Đang làm gì đây?”
Lão Thánh phun máu mà thút thít: “Ô… a Con Vịt, hộ giá, mau tới hộ giá!!!”
Đám lợn phỉ nhổ.
“Tất cả dừng tay, không thấy có con gái ở đây sao, thành cái thể thống gì thế này?” Tất cả đám lợn đều ngừng lại, nhất trí nhìn về phía lão tử, lão tử chỉ phất tay: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, mấy người cứ tiếp tục, tôi không liên quan. Có chỗ nào của đàn ông lão tử chưa nhìn qua đâu.”
Quả thật đây chỉ là một cách để bọn họ không câu nệ ý tứ, nhưng lời vừa ra khỏi miệng lão tử, ta liền lắc đầu: Tô Như Thị ngươi vừa nói cái gì?
Mà bọn lợn phun máu ba lần, Ngoại Tinh Nhân tay ôm ngực rút lui ba bước: “Tiên ca, em thật sự tin đây là Tiên ca dũng mãnh của em rồi.”
Thánh Kỵ Sĩ đang ba chân bốn cẳng khoác áo thật nhanh lại cười trên sự đau khổ của người khác, đẩy Con Vịt lại đây: “Con Vịt, tao long trọng giới thiệu với mày…tinh tinh tinh… cô gái xinh đẹp này chính là vợ trước nhân yêu đáng chết của ngươi, chàng trai đẹp trai tài giỏi này chính là chồng cũ của em… Con Vịt.”
Nghe lời này mà lòng lão tử chỉ thấy dậy sóng ào ào.
Ta cho rằng chỉ là ánh mắt của ta được, không nghĩ tới người này ánh mắt cũng không tệ, lúc này hắn nói: “Tối ngày hôm qua tao đã gặp ở quán Internet của mày.”
Lão Thánh khiếp sợ: “Nhân yêu đáng chết nhà ngươi đã đến thăm tệ xá? Trời ạ, ta chiêu đãi không chu toàn rồi!!!”
Lão tử trợn mắt, ngươi đâu chỉ chiêu đãi không chu toàn, ngươi quả thực là…ách
Đột nhiên lại nghĩ ra phảiđề phòng Con Vịt nói ra tối hôm qua lão tử bắt nạt cậu nhóc kia, liền nhanh tay kéo tay hắn về phía bên cạnh bàn, cười gượng: “Con Vịt a ha ha ha, hóa ra anh chính là Con Vịt.”
Nói xong, ta bóc hai cái kẹo cao su liền nhét vào trong miệng hắn.
Bên này lại rất náo nhiệt, còn một tên tay ôm két bia, tay kia còn cầm mấy điếu thuốc, từ ngoài cửa đi vào. Lần này ta có chuẩn bị tâm lý, bởi vì hai mươi người, thì ở đây đã có mười chín người.
Phụ bản, chiến trường, Lưu Quang, đều đã đi rất nhiều, trong danh sách một đoàn người, thiếu ai là biết ngay.
“Mẹ kiếp, mệt chết ta rồi.” Hắn cầm cốc và mấy điếu thuốc lá để trên bàn, lau bừa mồ hôi, sau đó liếc nhìn lão Thánh và Con Vịt: “Tiên ca còn chưa tới sao?”
Lão tử vạch đen đầy đầu: tại sao mỗi người vừa vào đều theo thói quen không nhìn lão tử!
Lẽ nào các ngươi đều không phát hiện khí khái nhân vật chính mãnh liệt của lão tử à à à à à…(tiếng vọng liên tục)
Con Vịt yên lặng không nói; lão Thánh đè lại bờ vai của hắn, xoay hắn về phía ta: “Chân Phạm, đây chính là Thượng Thư của chúng ta, anhrể của ngươi.”
Ánh mắt Chân Phạm còn sáng hơn cả bóng đèn, nhìn ngó lão tử, nhưng phản ứng của hắn vẫn còn tốt, bởi vì hắn chỉ nói mà không có biểu cảm gì, hắn nói:
“Ta muốn tự bạo.”
(tự bạo: kĩ năng của thích khách. Sau khi tự bạo, chính bản thân mình và kẻ địch xung quanh cùng chết, mức độ thương tổn và Hp bản thân tỉ lệ thuận với nhau. Ta khinh, nếu là một tên Thiên cơ tự bạo, bao nhiêu người bị nổ chết đây!!!)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.