Chương 30: MỘT CHƯƠNG JQ ĐẦY MÁU CHÓ!
Nhất Độ Quân Hoa
18/12/2015
(bởi vì có rất nhiều
nhân sĩ gào thét đòi có JQ, mỗ Quân vò đầu bứt tai, không nghĩ được gì.
Dì Dao giúp cháu với (1): thiếu máu chó quá!!!
Vì thế có 5 diệu kế kiệt tác đầy máu chó ra đời. Cứ thế mà dùng thôi!
Mẹ Bí Ngô: JQ nên anh – em hết nhá :v
CẢNH MÁU CHÓ 1: ĐƯA NỮ CHÍNH ĐI NƠI XX
Cái vũ điệu body painting kéo dài khoảng mười phút, lão tử đợi mãi không chịu nổi cuối cùng lén lút ngó nghiêng, dự tính chuồn.
Tôi cúi người, cố gắng khiến không ai để ý rồi chuồn ra ngoài. Khụ, đương nhiên đừng nghĩ là lão tử có đạo đức công cộng nhé, chỉ là lão tử xấu hổ khi làm bạn với đám người này thôi aaaa!
Người đứng canh bậc thang sân khấu nhìn lão tử từ trên xuống dưới, có lẽ cũng xác định rằng có lẽ không phải lão tử tới bắt gian hay làm loạn gì thì khoanh tay mặc kệ lão tử bỏ đi trước mặt anh ta.
Bên ngoài cực kỳ lạnh, gió lạnh thổi buốt cả cổ.
Lão tử túm áo khoác, định gọi xe thì quay lại thấy Con Vịt đang mỉm cười đứng sau lão tử.
“Con Vịt, anh cứ vào đi. Em mệt nên về khách sạn trước.” – Tôi xua tay với anh ta, anh ta lại thản nhiên nói: “Không có việc gì, anh cũng không thích mấy cái này. Đừng để ý, lão Thánh cũng không ngờ mình lại có một Thượng thư nữ xinh đẹp thế này đâu. Chỗ này trả tiền rồi thì không được hoàn lại, vì thế…”
Lão tử hơi ngại. Cũng chỉ là vui chơi thôi, chẳng ai phải có trách nhiệm nhường nhịn ai cả.
Anh ta lại nói: “Chắc mấy người đó cũng phải chơi đến hơn 2h30 cơ. Lão Thánh thuê phòng hát karaoke ở Tinh Quang, hay chúng ta qua đó trước nhé?”
Thành thật mà nói thì ở trên internet, anh ta rất thoải mái, bây giờ người đứng trước mặt lại mềm mỏng quan tâm như vậy, lão tử cảm thấy không được tự nhiên. Được rồi, tôi thừa nhận tôi không hề có thói quen làm phiền người khác nhé: “Anh cứ nói địa chỉ cho em, em cũng tự đi được.”
Anh ta đã vẫy được xe: “Em tìm được đường à?”
Tôi phì cười: “Đưa cho em một cái bản đồ, em có thể vượt qua được sa mạc Sahara ấy chứ.”
Anh ta tự động ngồi vào xe. Lão tử nhìn Bất Dạ Thành phía bên kia. Mấy kiểu đó chắc hẳn đàn ông rất thích? Tuy lão tử không hề cho rằng đám đó có gì hay ho.
“Con Vịt, anh đúng là người tốt.” – những lời này đều là lời nói từ đáy lòng.
“Có phải người tốt hay không chẳng liên quan gì. Có điều, sau này khi anh uống rượu, em đừng lại âm mưu hất cốc nước lạnh cho anh tỉnh là được.”
Anh nói mấy lời này nghe lại nghiêm túc đến lạ. Lão tử lệ rơi đầy mặt: được rồi, Con Vịt à, em thề nếu sau này anh uống rượu, lão tử chắc chắn sẽ không hắt nước đá vào anh đâu. (chảy nước mắt, đây là ủ mưu hắt nước sôi à…)
CẢNH MÁU CHÓ 2: CÔ NAM QUẢ NỮ Ở CHUNG
Lúc tới phòng hát karaoke ở Tinh Quang, chỉ hai người hát thì cũng không sao nhưng có điều kể ra cũng kỳ quái. Phục vụ sinh nhìn bọn tôi với ánh mắt quái dị, nhanh chóng giúp chỉnh kênh, mang rượu và đồ ăn vặt lên rồi nhanh chóng ra ngoài.
Cô nam quả nữ thì khó tránh khỏi việc không biết nói gì, hơn nữa tôi và anh ta cũng không tính là quen biết lắm, nhiều nhất cũng là “chín vừa” (2) mà thôi.
Có lẽ Con Vịt cũng cảm thấy lúng túng nên nhanh chóng cầm quyển sổ bài hát, hỏi tôi muốn hát bài gì. Tôi mở một lon bia rồi tựa vào ghế, xua tay tỏ ý muốn nằm nghỉ trước.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, không có chuyện gì xảy ra, cũng không nói gì.
CẢNH MÁU CHÓ THỨ 3: HÁT MỘT BÀI HÁT MÀ THÔI
Thời gian qua khoảng nửa lon bia *thời gian của chị này thật thần kỳ* thì bắt đầu hát. Tên kia có phải là huyền thoại không nhỉ? Giọng hát của anh ta rất trong và rõ ràng, hoặc là nhạc sĩ soạn bài hát này quá điêu luyện sắc sảo đi. Khi quay đầu, tôi thấy anh ta cũng dựa vào ghế, tay cũng cầm lon bia, microphone ở gần. Đèn phòng nhấp nháy, ánh sáng hòa lẫn với bóng tối. Ngay cả nụ cười dịu dàng kia cũng phảng phất chút u sầu.
Giai điệu bài hát nhẹ nhàng, anh ta hát cũng rất nhẹ nhàng, từng chút từng chút một như con suối chảy róc rách, khiến lão tử…
Orz, xin lỗi dì Dao, cmn thế mà tôi lăn ra ngủ được.
CẢNH MÁU CHÓ THỨ 4: ANH KHOÁC ÁO KHOÁC CHO TÔI, CẢM ĐỘNG ĐẤY.
Đương nhiên khi đang ngủ thì không thể sợ, đáng sợ là anh ta lại khoác áo khoác cho tôi. Kết quả kiểu dì Dao là mấy kiểu trình diễn trên TV đắp áo khoác (thậm chí còn có người dùng thảm!!!) rồi diễn viên tỉnh ngủ thì vô cùng cảm động đều là giả hết. Ts vì sao hắn vừa đắp áo thì lão tử dậy luôn?
(Dì Dao: đhs nhà cô lại khó hiểu đến thế!!!)
CẢNH MÁU CHÓ THỨ 5: HÁT ĐÔI TÌNH CA!
Được rồi, tôi thừa nhận là tôi là một người cực kỳ cực kỳ tốt bụng. Nếu anh ta biết cái áo khoác của anh ta làm tôi tỉnh dậy, hẳn anh ta sẽ áy náy, vì thế tôi quyết định giả vờ ngủ.
Sau đó, đám lão Thánh kích động xông vào.
Khi tôi ngẩng đầu lên thì phát hiện ra lão Thánh đang nhìn áo khoác trên người mình, sao? Anh hỏi Con Vịt vì sao không đắp cho tôi áo khoác của tôi ấy hả?
Bạn đắp cho nữ chính áo khoác của mình, khi tỉnh dậy nữ chính sẽ biết là bạn đắp?!
Lão Thánh vẫn rất nhanh nhẹn, tôi vừa nhìn lại thì anh ta quay mặt đi ngay: “Đây là tiết mục cuối cùng của hôm nay, hát hết mình đi!”
Vì thế, đám lợn bắt đầu chém giết điều khiển trong tay Con Vịt.
Thật ra thì Chân Phạm và Tây Môn xuy cẩu hát khá được, nhưng nói chung cũng không làm tôi kinh ngạc như huyền thoại Con Vịt.
Đúng vậy. Kinh ngạc.
Đương nhiên tất cả những thứ này cuối cùng đều bị Ngoại Tinh Nhân phá hỏng. Chân Phạm, họ Tây Môn, chị sai rồi. Chị đáng ra không nên ghét bỏ các chú.
Lão tử và đám lợn còn lại khóc ròng. Chỉ có Con Vịt là rất bình tĩnh ngồi đó, đến lúc kết thúc một bài anh ta còn có thể vỗ tay: “Không tồi không tồi. Lần sau lúc thế lực chiến hay thành chiến, chú phải lên YY của thế lực kẻ thù mà hát nhé, 100% không cần đánh mà thắng luôn!”
Lão Thánh vừa bịt được tai (vâng, bông bịt tai giật từ ghế sô pha – *phá hoại quá*) thì phát hiện ra Ngoại Tinh Nhân còn định hát tiếp, lập tức quyết đoán ra lệnh cho đám lợn trấn điều khiển.
Cướp qua cướp lại, cuối cùng có người đề nghị lão tử hát.
Làm con gái cũng có ưu điểm: khi nhắc đến lão tử, bọn họ đều hơi ngại ngại.
Cuối cùng không tìm được bài nào phù hợp. Lão Thánh đề nghị hai vị Thượng thư cùng song ca tình ca đi.
Vì vậy, tìm một hồi, cuối cùng lão tử cũng tìm được một bài mình biết hát: Tình yêu của người chèo thuyền.
Lão tử và Con Vịt đứng lên, màn hình xuất hiện.
Cảnh 1.
Lão tử thân trên không mặc gì, để lộ làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, khom người ra sức kéo dây kéo thuyền, lấy sức, cất tiếng hát: “Muội muội em ngồi ở đầu thuyền, ca ca ở trên bờ thôi!”
Sau đó, Con Vịt ngồi đầu thuyền, tạo dáng lan hoa chỉ để tay lên mái tóc, nũng nịu: “Tiểu muội muội ta ngồi đầu thuyền, ca ca ngươi ở trên bờ thôi!”
Lão tử rùng mình, từ bỏ!!!
Cảnh 2.
Lão tử hoành tráng ngồi đầu thuyền. Con Vịt nửa người trên ở trần yếu ớt, lộ ra làn da thường xuyên phải dầu sương dãi gió, thô ráp. Anh ta kéo dây thuyền vòng qua bả vai trắng trẻo, để lại vết bầm. Đôi bàn tay thon dài sạch sẽ nhanh chóng gỡ dây thừng. Anh ta khom người kéo về phía trước thuyền, sau đó lấy hơi cất tiếng hát: “Muội muội ngươi tọa đầu thuyền, ca ca…”
Dù sao anh ta có hát hết được hay không thì tôi không biết, nhưng mà tôi biết anh ta không thể kéo được thuyền.
Hơn nữa, cảnh này nhìn thế nào cũng giống chủ nô ngược đãi nô lệ. Nếu tay lão tử cầm một cái roi da thẫm màu nữa thì càng lộ rõ nguyên hình giai cấp thống trị tàn nhẫn trong xã hội nguyên thủy ấy chứ!!!
(Mỗ tác giả uống máu chó mà tự sát)
Vì thế, cuối cùng, lão tử còn cách Con Vịt, Jay Chou và Phí Ngọc (3) một khoảng rất xa, tuy rằng cũng là một dạng bản nhái thôi nhưng lão tử cảm thấy dù thế nào cũng còn đỡ hơn cái bản kéo thuyền yêu đương kia.
1/ Dao ở đây là chỉ Quỳnh Dao. Bạn nào đọc truyện rồi thì biết J Nhìn chung truyện Quỳnh Dao được nhận xét là sướt mướt và nhiều tình tiết rất xoắn quẩy
2/ Ở đây tác giả dùng từ “五层熟” nghĩa là Medium trong cách nấu thịt, tiếng Việt là “chín vừa”
全熟 well done – chín kỹ
七分熟 medium well – chín tới
五分熟 medium – chín vừa
四分熟 medium rare – chín tái
三分熟 rare – tái
Phí Ngọc: Fei Yu-ching (17-7-1955) là một ca sĩ, người viết nhạc sinh ra ở Đài Bắc, Đài Loan. Bác này có vẻ cũng rất nổi tiếng :v
Vì thế có 5 diệu kế kiệt tác đầy máu chó ra đời. Cứ thế mà dùng thôi!
Mẹ Bí Ngô: JQ nên anh – em hết nhá :v
CẢNH MÁU CHÓ 1: ĐƯA NỮ CHÍNH ĐI NƠI XX
Cái vũ điệu body painting kéo dài khoảng mười phút, lão tử đợi mãi không chịu nổi cuối cùng lén lút ngó nghiêng, dự tính chuồn.
Tôi cúi người, cố gắng khiến không ai để ý rồi chuồn ra ngoài. Khụ, đương nhiên đừng nghĩ là lão tử có đạo đức công cộng nhé, chỉ là lão tử xấu hổ khi làm bạn với đám người này thôi aaaa!
Người đứng canh bậc thang sân khấu nhìn lão tử từ trên xuống dưới, có lẽ cũng xác định rằng có lẽ không phải lão tử tới bắt gian hay làm loạn gì thì khoanh tay mặc kệ lão tử bỏ đi trước mặt anh ta.
Bên ngoài cực kỳ lạnh, gió lạnh thổi buốt cả cổ.
Lão tử túm áo khoác, định gọi xe thì quay lại thấy Con Vịt đang mỉm cười đứng sau lão tử.
“Con Vịt, anh cứ vào đi. Em mệt nên về khách sạn trước.” – Tôi xua tay với anh ta, anh ta lại thản nhiên nói: “Không có việc gì, anh cũng không thích mấy cái này. Đừng để ý, lão Thánh cũng không ngờ mình lại có một Thượng thư nữ xinh đẹp thế này đâu. Chỗ này trả tiền rồi thì không được hoàn lại, vì thế…”
Lão tử hơi ngại. Cũng chỉ là vui chơi thôi, chẳng ai phải có trách nhiệm nhường nhịn ai cả.
Anh ta lại nói: “Chắc mấy người đó cũng phải chơi đến hơn 2h30 cơ. Lão Thánh thuê phòng hát karaoke ở Tinh Quang, hay chúng ta qua đó trước nhé?”
Thành thật mà nói thì ở trên internet, anh ta rất thoải mái, bây giờ người đứng trước mặt lại mềm mỏng quan tâm như vậy, lão tử cảm thấy không được tự nhiên. Được rồi, tôi thừa nhận tôi không hề có thói quen làm phiền người khác nhé: “Anh cứ nói địa chỉ cho em, em cũng tự đi được.”
Anh ta đã vẫy được xe: “Em tìm được đường à?”
Tôi phì cười: “Đưa cho em một cái bản đồ, em có thể vượt qua được sa mạc Sahara ấy chứ.”
Anh ta tự động ngồi vào xe. Lão tử nhìn Bất Dạ Thành phía bên kia. Mấy kiểu đó chắc hẳn đàn ông rất thích? Tuy lão tử không hề cho rằng đám đó có gì hay ho.
“Con Vịt, anh đúng là người tốt.” – những lời này đều là lời nói từ đáy lòng.
“Có phải người tốt hay không chẳng liên quan gì. Có điều, sau này khi anh uống rượu, em đừng lại âm mưu hất cốc nước lạnh cho anh tỉnh là được.”
Anh nói mấy lời này nghe lại nghiêm túc đến lạ. Lão tử lệ rơi đầy mặt: được rồi, Con Vịt à, em thề nếu sau này anh uống rượu, lão tử chắc chắn sẽ không hắt nước đá vào anh đâu. (chảy nước mắt, đây là ủ mưu hắt nước sôi à…)
CẢNH MÁU CHÓ 2: CÔ NAM QUẢ NỮ Ở CHUNG
Lúc tới phòng hát karaoke ở Tinh Quang, chỉ hai người hát thì cũng không sao nhưng có điều kể ra cũng kỳ quái. Phục vụ sinh nhìn bọn tôi với ánh mắt quái dị, nhanh chóng giúp chỉnh kênh, mang rượu và đồ ăn vặt lên rồi nhanh chóng ra ngoài.
Cô nam quả nữ thì khó tránh khỏi việc không biết nói gì, hơn nữa tôi và anh ta cũng không tính là quen biết lắm, nhiều nhất cũng là “chín vừa” (2) mà thôi.
Có lẽ Con Vịt cũng cảm thấy lúng túng nên nhanh chóng cầm quyển sổ bài hát, hỏi tôi muốn hát bài gì. Tôi mở một lon bia rồi tựa vào ghế, xua tay tỏ ý muốn nằm nghỉ trước.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, không có chuyện gì xảy ra, cũng không nói gì.
CẢNH MÁU CHÓ THỨ 3: HÁT MỘT BÀI HÁT MÀ THÔI
Thời gian qua khoảng nửa lon bia *thời gian của chị này thật thần kỳ* thì bắt đầu hát. Tên kia có phải là huyền thoại không nhỉ? Giọng hát của anh ta rất trong và rõ ràng, hoặc là nhạc sĩ soạn bài hát này quá điêu luyện sắc sảo đi. Khi quay đầu, tôi thấy anh ta cũng dựa vào ghế, tay cũng cầm lon bia, microphone ở gần. Đèn phòng nhấp nháy, ánh sáng hòa lẫn với bóng tối. Ngay cả nụ cười dịu dàng kia cũng phảng phất chút u sầu.
Giai điệu bài hát nhẹ nhàng, anh ta hát cũng rất nhẹ nhàng, từng chút từng chút một như con suối chảy róc rách, khiến lão tử…
Orz, xin lỗi dì Dao, cmn thế mà tôi lăn ra ngủ được.
CẢNH MÁU CHÓ THỨ 4: ANH KHOÁC ÁO KHOÁC CHO TÔI, CẢM ĐỘNG ĐẤY.
Đương nhiên khi đang ngủ thì không thể sợ, đáng sợ là anh ta lại khoác áo khoác cho tôi. Kết quả kiểu dì Dao là mấy kiểu trình diễn trên TV đắp áo khoác (thậm chí còn có người dùng thảm!!!) rồi diễn viên tỉnh ngủ thì vô cùng cảm động đều là giả hết. Ts vì sao hắn vừa đắp áo thì lão tử dậy luôn?
(Dì Dao: đhs nhà cô lại khó hiểu đến thế!!!)
CẢNH MÁU CHÓ THỨ 5: HÁT ĐÔI TÌNH CA!
Được rồi, tôi thừa nhận là tôi là một người cực kỳ cực kỳ tốt bụng. Nếu anh ta biết cái áo khoác của anh ta làm tôi tỉnh dậy, hẳn anh ta sẽ áy náy, vì thế tôi quyết định giả vờ ngủ.
Sau đó, đám lão Thánh kích động xông vào.
Khi tôi ngẩng đầu lên thì phát hiện ra lão Thánh đang nhìn áo khoác trên người mình, sao? Anh hỏi Con Vịt vì sao không đắp cho tôi áo khoác của tôi ấy hả?
Bạn đắp cho nữ chính áo khoác của mình, khi tỉnh dậy nữ chính sẽ biết là bạn đắp?!
Lão Thánh vẫn rất nhanh nhẹn, tôi vừa nhìn lại thì anh ta quay mặt đi ngay: “Đây là tiết mục cuối cùng của hôm nay, hát hết mình đi!”
Vì thế, đám lợn bắt đầu chém giết điều khiển trong tay Con Vịt.
Thật ra thì Chân Phạm và Tây Môn xuy cẩu hát khá được, nhưng nói chung cũng không làm tôi kinh ngạc như huyền thoại Con Vịt.
Đúng vậy. Kinh ngạc.
Đương nhiên tất cả những thứ này cuối cùng đều bị Ngoại Tinh Nhân phá hỏng. Chân Phạm, họ Tây Môn, chị sai rồi. Chị đáng ra không nên ghét bỏ các chú.
Lão tử và đám lợn còn lại khóc ròng. Chỉ có Con Vịt là rất bình tĩnh ngồi đó, đến lúc kết thúc một bài anh ta còn có thể vỗ tay: “Không tồi không tồi. Lần sau lúc thế lực chiến hay thành chiến, chú phải lên YY của thế lực kẻ thù mà hát nhé, 100% không cần đánh mà thắng luôn!”
Lão Thánh vừa bịt được tai (vâng, bông bịt tai giật từ ghế sô pha – *phá hoại quá*) thì phát hiện ra Ngoại Tinh Nhân còn định hát tiếp, lập tức quyết đoán ra lệnh cho đám lợn trấn điều khiển.
Cướp qua cướp lại, cuối cùng có người đề nghị lão tử hát.
Làm con gái cũng có ưu điểm: khi nhắc đến lão tử, bọn họ đều hơi ngại ngại.
Cuối cùng không tìm được bài nào phù hợp. Lão Thánh đề nghị hai vị Thượng thư cùng song ca tình ca đi.
Vì vậy, tìm một hồi, cuối cùng lão tử cũng tìm được một bài mình biết hát: Tình yêu của người chèo thuyền.
Lão tử và Con Vịt đứng lên, màn hình xuất hiện.
Cảnh 1.
Lão tử thân trên không mặc gì, để lộ làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, khom người ra sức kéo dây kéo thuyền, lấy sức, cất tiếng hát: “Muội muội em ngồi ở đầu thuyền, ca ca ở trên bờ thôi!”
Sau đó, Con Vịt ngồi đầu thuyền, tạo dáng lan hoa chỉ để tay lên mái tóc, nũng nịu: “Tiểu muội muội ta ngồi đầu thuyền, ca ca ngươi ở trên bờ thôi!”
Lão tử rùng mình, từ bỏ!!!
Cảnh 2.
Lão tử hoành tráng ngồi đầu thuyền. Con Vịt nửa người trên ở trần yếu ớt, lộ ra làn da thường xuyên phải dầu sương dãi gió, thô ráp. Anh ta kéo dây thuyền vòng qua bả vai trắng trẻo, để lại vết bầm. Đôi bàn tay thon dài sạch sẽ nhanh chóng gỡ dây thừng. Anh ta khom người kéo về phía trước thuyền, sau đó lấy hơi cất tiếng hát: “Muội muội ngươi tọa đầu thuyền, ca ca…”
Dù sao anh ta có hát hết được hay không thì tôi không biết, nhưng mà tôi biết anh ta không thể kéo được thuyền.
Hơn nữa, cảnh này nhìn thế nào cũng giống chủ nô ngược đãi nô lệ. Nếu tay lão tử cầm một cái roi da thẫm màu nữa thì càng lộ rõ nguyên hình giai cấp thống trị tàn nhẫn trong xã hội nguyên thủy ấy chứ!!!
(Mỗ tác giả uống máu chó mà tự sát)
Vì thế, cuối cùng, lão tử còn cách Con Vịt, Jay Chou và Phí Ngọc (3) một khoảng rất xa, tuy rằng cũng là một dạng bản nhái thôi nhưng lão tử cảm thấy dù thế nào cũng còn đỡ hơn cái bản kéo thuyền yêu đương kia.
1/ Dao ở đây là chỉ Quỳnh Dao. Bạn nào đọc truyện rồi thì biết J Nhìn chung truyện Quỳnh Dao được nhận xét là sướt mướt và nhiều tình tiết rất xoắn quẩy
2/ Ở đây tác giả dùng từ “五层熟” nghĩa là Medium trong cách nấu thịt, tiếng Việt là “chín vừa”
全熟 well done – chín kỹ
七分熟 medium well – chín tới
五分熟 medium – chín vừa
四分熟 medium rare – chín tái
三分熟 rare – tái
Phí Ngọc: Fei Yu-ching (17-7-1955) là một ca sĩ, người viết nhạc sinh ra ở Đài Bắc, Đài Loan. Bác này có vẻ cũng rất nổi tiếng :v
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.