Ông Ơi! Là Cô Ấy Bao Nuôi Cháu
Chương 46: Chọc Giận Mẹ Vợ
Mai Thảo Cát Tiên
01/09/2023
Mới sáng sớm tinh mơ Mạnh Hiểu Tâm đã gọi điện cho cô. Lục Mạn Nhu vừa đến
văn phòng. Mấy nay cô điều ngủ không ngon vì bên cạnh thiếu vắng Cố Gia
Vận.
"Có chuyện gì tìm con sớm vậy?"
Mẹ cô ít khi gọi điện, bà muốn gặp sẽ đến trực tiếp, hôm nay lại có nhã hứng gọi cô, chắp có việc gì đặc biệt đây.
Mạnh Hiểu Tâm cũng thật tức cười, bà đưa chi phiếu cho người khác cũng dự liệu trước bọn họ sẽ điền vào một số tiền thích đáng. Không ngờ chàng trai trẻ nhìn mặt hiền lành có phần nhút nhát kia lại có gan điền con số to đến như vậy. Đúng là muốn chọc tức bà mà. Lúc đầu bà cũng chỉ muốn thử lòng, không ngờ dễ thử như vậy.
"Mẹ không hiểu nổi con Mạn Nhu à, cậu ta vốn là một kẻ không làm mà muốn được hưởng vinh hoa từ con. Được gương mặt sáng sủa một chút thôi, ngoài ra không có tí khí chất nào." Tìm một người đàn ông chỉ tham tiền ở bên cạnh có gì tốt, mà tại sao cô con gái bà phải khăng khăng là cậu ta mới được, con cũng đã có. Thật sự sáng nay là làm bà mở rộng tầm mắt.
Lục Mạn Nhu chẳng hiểu gì. Đến khi mẹ cô kể lại vụ việc hôm qua cô mới ngờ ngợ hiểu ra. Mẹ cô là đi tìm Tinh Đằng. Nhưng mà tiểu bạch nhà cô làm gì có ở thành phố này, anh ấy đang ở quê chăm sóc ông nội cơ mà, đang suy nghĩ chuyện gì lại nghe Mạnh Hiểu Tâm nói tiếp:
"Tên đó đúng là có gương mặt thiếu niên hiền lành, cười lên cũng sáng sủa. Không lẻ con thích đàn ông thẹn thùn e lệ như phụ nữ, có chút nhút nhát sao? Tiểu Nhu à, thật sự là con bị nó bỏ bùa rồi."
Lục Mạn Nhu dở khóc dở cười, cô thật muốn nói cho mẹ mình biết, hình như bà đi gặp nhằm người rồi, lại còn đưa tiền cho người ta. Nếu bây giờ cô nói ra sợ rằng vì sỉ diện mà mẹ cô sẽ lại tức giận bỏ về nhà mất.
Từ lần đầu cô biết tiểu bạch nhà mình. Hắn là người hay cười e thẹn lúc nào chứ. Rõ ràng là một con sói lại cứ thích làm chú nai vàng trước mặt cô. Nhưng cô lại rất thích cái kiểu cách đó, rất hấp dẫn và mị lực vô cùng.
"Anh ấy lấy bao nhiêu tiền của mẹ. Con trả lại cho mẹ có được không?"
Mạnh Hiểu Tâm nói nảy giờ mà con gái bà vẫn chấp mê bất ngộ là sao.
"Con...Hết thuốc chữa rồi." Bà tắt máy luôn.
Lúc này Lục Mạn Nhu ôm bụng cười một trận, sau mới gọi cho Cố Gia Vận. Cô do cảm thấy rất thú vị nên quên mấy đây mới là sáng sớm.
"Ai?" Giọng hình như đang mớ ngủ bị làm phiền. Người đàn ông nhút nhát hay cười mà mẹ cô nhắc đến giống chỗ nào nhỉ. Đây là boy tâm cơ nết ngủ vô cùng xấu thì đúng hơn.
"Anh không cần biết em là ai đâu. Em xin lỗi vì đã gọi điện sớm như vậy làm phiền giấc ngủ của anh. Anh cứ tiếp tục. Ngủ...Ngon..." Cô có hơi nhấn mạnh từ sau rồi đó tắt máy.
Lục Mạn Nhu ngồi dựa người vào ghế sau, nhìn đồng hồ, đúng năm phút điện thoại cô liền vang lên.
"Làm sao?" Cô có chút nén cười.
Người nào đó đang xoa đầu chưa tỉnh hẵn nhưng giọng đã đổi: "Nhu...Nhu..." Thật ngọt, thật mềm mại tan chảy giống như là vừa bị cô ức hiếp. Rất bực nhưng không làm gì được.
"Anh lấy của mẹ em bao nhiêu tiền, bà ấy mới sáng sớm tìm em tính sổ kìa."
Cố Gia Vận vẫn còn nhắm mắt ngủ, cậu nhướng mắt lên xem tin nhắn gửi đến của Tinh Đằng rồi báo con số với cô.
Cô nghe được số tiền cũng lắc đầu. Đây không phải là một số tiền ít, hèn chi mẹ cô giận đến vậy.
"Anh biết mẹ em nhằm người, còn chơi lại một cú như thế, không sợ mẹ vợ tương lai có thành kiến chút nào à."
Cố Gia Vận nghe xong miệng liền câu lên, cậu lập tức gọi videocall cho cô, gương mặt hằng đêm nhớ mong liền hiện ra trước mắt: "Anh chỉ sợ mỗi vợ mình thôi. Khi nào em cưới anh về đây."
Lục Mạn Nhu cũng cười: "Nhìn anh có vẻ gấp lắm rồi."
Cả hai đều nhìn nhau cười.
[...]
Cố Lão gia tử sức khoẻ đã tạm ổn. Ông lại không muốn về nhà cũ, tránh bọn người xấu đó cứ cách ngày đến làm phiền ông. Cố Sở Tiêu nói ông qua ở với anh ta, nhưng Cố Lão không muốn việc công ty cứ mỗi ngày lại bị nó lôi ra làm cố vấn.
"Tiểu Vận, ông đến nhà phú bà của con ở đỡ thời gian có được không?"
Cố Sở Tiểu phun ly nước trà ra khắp bàn. Cố Gia Vận thì vừa bên ngoài nghe điện thoại xong vào liền nhìn nét mặt hớn hở kiểu lạ của ông mình.
"Ông có bản lĩnh vào được cửa thì cứ việc đến. Con có hẹn với mấy người bạn tìm một món đồ quan trọng, sẽ rời thành phố đến đó một thời gian. Thay con chú ý bọn họ là được. Tiểu Nhu đang mang thai sức khoẻ khá yếu. Ông cũng đừng có mà bày nhiều trò thử lòng cô ấy đấy."
Tư Nhuệ vừa gọi điện cho cậu nói đã liên lạc được phía kia. Bọn họ cũng đồng ý đàm phán. Ngày mai Cố Gia Vận phải đến đó một chuyến.
"Có chuyện gì tìm con sớm vậy?"
Mẹ cô ít khi gọi điện, bà muốn gặp sẽ đến trực tiếp, hôm nay lại có nhã hứng gọi cô, chắp có việc gì đặc biệt đây.
Mạnh Hiểu Tâm cũng thật tức cười, bà đưa chi phiếu cho người khác cũng dự liệu trước bọn họ sẽ điền vào một số tiền thích đáng. Không ngờ chàng trai trẻ nhìn mặt hiền lành có phần nhút nhát kia lại có gan điền con số to đến như vậy. Đúng là muốn chọc tức bà mà. Lúc đầu bà cũng chỉ muốn thử lòng, không ngờ dễ thử như vậy.
"Mẹ không hiểu nổi con Mạn Nhu à, cậu ta vốn là một kẻ không làm mà muốn được hưởng vinh hoa từ con. Được gương mặt sáng sủa một chút thôi, ngoài ra không có tí khí chất nào." Tìm một người đàn ông chỉ tham tiền ở bên cạnh có gì tốt, mà tại sao cô con gái bà phải khăng khăng là cậu ta mới được, con cũng đã có. Thật sự sáng nay là làm bà mở rộng tầm mắt.
Lục Mạn Nhu chẳng hiểu gì. Đến khi mẹ cô kể lại vụ việc hôm qua cô mới ngờ ngợ hiểu ra. Mẹ cô là đi tìm Tinh Đằng. Nhưng mà tiểu bạch nhà cô làm gì có ở thành phố này, anh ấy đang ở quê chăm sóc ông nội cơ mà, đang suy nghĩ chuyện gì lại nghe Mạnh Hiểu Tâm nói tiếp:
"Tên đó đúng là có gương mặt thiếu niên hiền lành, cười lên cũng sáng sủa. Không lẻ con thích đàn ông thẹn thùn e lệ như phụ nữ, có chút nhút nhát sao? Tiểu Nhu à, thật sự là con bị nó bỏ bùa rồi."
Lục Mạn Nhu dở khóc dở cười, cô thật muốn nói cho mẹ mình biết, hình như bà đi gặp nhằm người rồi, lại còn đưa tiền cho người ta. Nếu bây giờ cô nói ra sợ rằng vì sỉ diện mà mẹ cô sẽ lại tức giận bỏ về nhà mất.
Từ lần đầu cô biết tiểu bạch nhà mình. Hắn là người hay cười e thẹn lúc nào chứ. Rõ ràng là một con sói lại cứ thích làm chú nai vàng trước mặt cô. Nhưng cô lại rất thích cái kiểu cách đó, rất hấp dẫn và mị lực vô cùng.
"Anh ấy lấy bao nhiêu tiền của mẹ. Con trả lại cho mẹ có được không?"
Mạnh Hiểu Tâm nói nảy giờ mà con gái bà vẫn chấp mê bất ngộ là sao.
"Con...Hết thuốc chữa rồi." Bà tắt máy luôn.
Lúc này Lục Mạn Nhu ôm bụng cười một trận, sau mới gọi cho Cố Gia Vận. Cô do cảm thấy rất thú vị nên quên mấy đây mới là sáng sớm.
"Ai?" Giọng hình như đang mớ ngủ bị làm phiền. Người đàn ông nhút nhát hay cười mà mẹ cô nhắc đến giống chỗ nào nhỉ. Đây là boy tâm cơ nết ngủ vô cùng xấu thì đúng hơn.
"Anh không cần biết em là ai đâu. Em xin lỗi vì đã gọi điện sớm như vậy làm phiền giấc ngủ của anh. Anh cứ tiếp tục. Ngủ...Ngon..." Cô có hơi nhấn mạnh từ sau rồi đó tắt máy.
Lục Mạn Nhu ngồi dựa người vào ghế sau, nhìn đồng hồ, đúng năm phút điện thoại cô liền vang lên.
"Làm sao?" Cô có chút nén cười.
Người nào đó đang xoa đầu chưa tỉnh hẵn nhưng giọng đã đổi: "Nhu...Nhu..." Thật ngọt, thật mềm mại tan chảy giống như là vừa bị cô ức hiếp. Rất bực nhưng không làm gì được.
"Anh lấy của mẹ em bao nhiêu tiền, bà ấy mới sáng sớm tìm em tính sổ kìa."
Cố Gia Vận vẫn còn nhắm mắt ngủ, cậu nhướng mắt lên xem tin nhắn gửi đến của Tinh Đằng rồi báo con số với cô.
Cô nghe được số tiền cũng lắc đầu. Đây không phải là một số tiền ít, hèn chi mẹ cô giận đến vậy.
"Anh biết mẹ em nhằm người, còn chơi lại một cú như thế, không sợ mẹ vợ tương lai có thành kiến chút nào à."
Cố Gia Vận nghe xong miệng liền câu lên, cậu lập tức gọi videocall cho cô, gương mặt hằng đêm nhớ mong liền hiện ra trước mắt: "Anh chỉ sợ mỗi vợ mình thôi. Khi nào em cưới anh về đây."
Lục Mạn Nhu cũng cười: "Nhìn anh có vẻ gấp lắm rồi."
Cả hai đều nhìn nhau cười.
[...]
Cố Lão gia tử sức khoẻ đã tạm ổn. Ông lại không muốn về nhà cũ, tránh bọn người xấu đó cứ cách ngày đến làm phiền ông. Cố Sở Tiêu nói ông qua ở với anh ta, nhưng Cố Lão không muốn việc công ty cứ mỗi ngày lại bị nó lôi ra làm cố vấn.
"Tiểu Vận, ông đến nhà phú bà của con ở đỡ thời gian có được không?"
Cố Sở Tiểu phun ly nước trà ra khắp bàn. Cố Gia Vận thì vừa bên ngoài nghe điện thoại xong vào liền nhìn nét mặt hớn hở kiểu lạ của ông mình.
"Ông có bản lĩnh vào được cửa thì cứ việc đến. Con có hẹn với mấy người bạn tìm một món đồ quan trọng, sẽ rời thành phố đến đó một thời gian. Thay con chú ý bọn họ là được. Tiểu Nhu đang mang thai sức khoẻ khá yếu. Ông cũng đừng có mà bày nhiều trò thử lòng cô ấy đấy."
Tư Nhuệ vừa gọi điện cho cậu nói đã liên lạc được phía kia. Bọn họ cũng đồng ý đàm phán. Ngày mai Cố Gia Vận phải đến đó một chuyến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.