Ông Ơi! Là Cô Ấy Bao Nuôi Cháu
Chương 49: Cứu Người
Mai Thảo Cát Tiên
04/09/2023
Cố Gia Vận nhận được cuộc gọi thì bay đến tỉnh M vùng biên giới hội tụ với Tư Nhuệ, còn có Trình Tranh đi cùng bọn họ. Theo sau Cố Gia Vận là hai
vệ sĩ ông nội phái tới giúp đỡ cậu một người tên A Văn, một người còn
lại là em trai người kia tên A Kiện.
Bọn họ phải đi xuyên qua một dãy núi để tới được ngôi làng ở thung lũng sâu bên trong. Ở đây trước kia được chọn làm doanh trại của bọn thổ phỉ nhưng bị san bằng, bây giờ một số người còn lại đã cải tà uy chánh làm việc kiếm sống bình thường qua ngày. Nhưng khu vực này vẫn có người đứng ra quản lý trước gọi trại chủ giờ gọi trưởng thôn. Người đó sẽ quản lý toàn bộ ra vào cũng như an toàn nơi đây.
Thời tiết hôm nay khá xấu mưa liên tục trên suốt chặn đường đi nhưng vì có hẹn nên phải cố gắng lên ngôi làng đó đúng giờ.
"Trình Tranh cậu dẫn đường có đúng không vậy? Đi lâu như thế này vẫn chưa tới là sao?" Tư Nhuệ lúc đầu chỉ có ý định đi với Cố Gia Vận. Không ngờ nhảy đâu ra thêm tên nhóc này, cậu ấy nó trước đây từng lên mấy mỏ đá trên đó với ông mình, nên rất thông thuộc đường đi, còn từng đi vào ngôi làng đó. Bây giờ đi hơn nửa ngày đường vẫn không biết mình đang đi đúng hay sai.
Trình Tranh đứng lại nhìn thẳng lên trên trời, cậu nhìn một chút rồi gật đầu.
"Gần tới rồi, mọi người cứ yên tâm mà theo tôi."
Tư Nhuệ nói với Cố Gia Vận: "Đừng nói tên nhóc này nhìn mặt trời làm chỉ đường, dẫn chúng ta đi đấy." Nếu mà thật vậy chắc anh đây sẽ bẽ cổ cậu ta chết mất. Dám ra cái chiêu lừa ngốc nghếch này để có cớ đi đùng bọn họ.
Cố Gia Vận bán tính bán nghi, lấy nhánh cây dò đường khều khều Trình Tranh ánh mắt đe doạ:
"Đi mà sai tốn thời gian của tôi, về sẽ mách ông nội cậu, giam lỏng cậu lại khỏi chạy đi khắp nơi phá phách suốt ngày." Đặc biệt là cái miệng nói không ngừng hơn chim rừng hót này, nên khớp lại thì hơn.
Trình Tranh để ngoài tai lời cậu ấy. Vì cậu đã được chiêm ngưỡng một mặt khác của cậu ta. Cố Gia Vận lần đầu tiên cậu gặp đúng kiểu lạnh lùng kiêu ngạo, ánh mắt cao hơn trời, nhưng trước mặt người mình thương lại dịu dàng ấm áp tựa ánh mặt trời của cô gái kia. Con người như vậy ngoài lạnh trong nóng là người sống tình cảm, sẽ không vì những chuyện nhỏ mà đi mách lẻo cậu.
Đang đi được một đoạn, bọn họ nghe có tiếng bước chân. Cả nhóm nhanh chóng nép vào bụi cây ven đường. Nhìn thấy một nhóm người khác đang mang một túi bao tải lớn đi về phía hang động phía bên kia. Đợi bọn họ đi vào trong cả rồi. Trình Tranh mới kéo tay Cố Gia Vận đang che miệng cậu xuống mà nói nhỏ:
"Hình như bao tải đó là người, chúng ta phải làm gì đây?" Riêng cậu là không thể thấy chết không cứu.
Cố Gia Vận và Tư Nhuệ nhíu mày nhìn nhau. Mặc dù chuyện viên phỉ thuý rất quan trọng, nhưng thấy người gặp nạn không cứu đúng sẽ canh cánh trong lòng. Lương tâm bọn họ cũng không cho phép.
"Xem bọn bọ có bao nhiêu người, lần theo dấu vết." Cố Gia Vận ra lệnh cho hai vệ sĩ đi cùng.
"Dạ, Cố Thiếu."
Bọn họ nhanh chóng di chuyển lại phía hang đó. Hai vệ sĩ tiến vào trước. Bên trong có tiếng một cô gái vang lên:
"Các người là ai? Các người có biết ba tôi là ai không mà dám bắt cóc tôi."
Một người trong số họ cười to rồi trả lời cô: "Bởi tao biết ba mày là ai nên mới bắt mày đến đây làm con tin đó." Hắn nói xong quay sang nhìn tên bên cạnh hỏi.
"Đại ca, vậy chúng ta chặt ngón tay nó gửi lên cho ông già đó nhận hay sao?"
Người đại có có vẻ trầm ổn hơn, hắn đáp: "Chưa có hiệu lệnh đừng làm bừa."
Ở bên ngoài cả nhóm bọn họ điều nghe thấy. Bên trong là một cô gái nhỏ bị bắt để tống tiền gia đình cô ấy. Trình Tranh nghe tiếng la hét có chút sốt ruột sợ bọn chúng làm hại người, liền chân nhanh hơn não mà định phi thẳng vào trong. Cũng may Cố Gia Vận kịp thời nắm cổ áo cậu kéo lại tránh bức dây động rừng.
Cậu ra hiệu cho hai vệ sĩ bắt đầu hành động, bên trong được xác định chỉ có hai tên.A Kiện thẩy một viên đá làm động tỉnh.
"Ai?" Một tên đứng dậy đi ra xem là gì.
"Chắc là thú hoang, để em ra xem cho chắc." Hắn đứng dậy đi ra ngoài. A Văn nhanh chóng tóm lấy với một chiêu tên đó liền ngất xĩu.
A Kiện đưa dấu like với anh trai mình, tên sau tới cậu thể hiện. Mấy tên này cậu ta nhắm mắt cũng xử đẹp hết thẩy.
Tên đại ca thấy tên đàn em của mình ra ngoài khá lâu. Hắn nghi ngờ, đem theo vũ khí giấu sau lưng sau đó từ từ cảnh giác tiến ra.
A Kiện lao ra định dùng chiêu lúc nảy tấn công, không ngờ tên này cũng có chút món nghề, tránh rất nhanh. Sau đó còn định dùng vũ khí gây nguy hiểm cho cậu.
"A Kiện cẩn thận."
A Văn đang trói một tên ngất xĩu, không kịp ra tay hỗ trợ. Anh ta hô lên.
Cố Gia Vận đứng gần đó nhất, cậu liền lao tới đẩy vệ sĩ ra khỏi khoảng nguy hiểm, cánh tay bị quẹt trúng một đường, A Kiện không có thời gian suy nghĩ liền bay lên đá tên kia một cú rất mạnh, ngất ngay tại chỗ. Cậu liền hoảng hốt quay lại nhìn Cố Gia Vận. Tay xuất hiện một vệt máu đó đang thấm ra áo.
"Cậu chủ, cậu không sao chứ. Là tôi quá khinh địch nên thất trách."
A Kiện với gương mặt tự trách đợi cậu chủ nhà mình xử lý.
Trình Tranh với Tư Nhuệ cũng chạy đến xem vết thương trên tay của cậu. Cố Gia Vận kiểm tra một chút mới nói:
"Các người tưởng tôi là cậu ấm thật à, mười lăm tuổi tôi đã tự ra ngoài kiếm sống rồi đó. Không yếu ớt đến vậy đâu."
Tư Nhuệ nắm lấy tay cậu vạch ra xem kỹ lại, quả thật không ảnh hưởng gân cốt.
"Cũng may không sao, nếu không Mạn Nhu mà biết tôi dẫn cậu đi nơi nguy hiểm thế này, còn để cậu bị thương, không chừng con nhóc đó tuyệt giao với tôi thật đấy."
Cố Gia Vận nghe đến người kia, miệng liền nở nụ cười.
Bọn họ phải đi xuyên qua một dãy núi để tới được ngôi làng ở thung lũng sâu bên trong. Ở đây trước kia được chọn làm doanh trại của bọn thổ phỉ nhưng bị san bằng, bây giờ một số người còn lại đã cải tà uy chánh làm việc kiếm sống bình thường qua ngày. Nhưng khu vực này vẫn có người đứng ra quản lý trước gọi trại chủ giờ gọi trưởng thôn. Người đó sẽ quản lý toàn bộ ra vào cũng như an toàn nơi đây.
Thời tiết hôm nay khá xấu mưa liên tục trên suốt chặn đường đi nhưng vì có hẹn nên phải cố gắng lên ngôi làng đó đúng giờ.
"Trình Tranh cậu dẫn đường có đúng không vậy? Đi lâu như thế này vẫn chưa tới là sao?" Tư Nhuệ lúc đầu chỉ có ý định đi với Cố Gia Vận. Không ngờ nhảy đâu ra thêm tên nhóc này, cậu ấy nó trước đây từng lên mấy mỏ đá trên đó với ông mình, nên rất thông thuộc đường đi, còn từng đi vào ngôi làng đó. Bây giờ đi hơn nửa ngày đường vẫn không biết mình đang đi đúng hay sai.
Trình Tranh đứng lại nhìn thẳng lên trên trời, cậu nhìn một chút rồi gật đầu.
"Gần tới rồi, mọi người cứ yên tâm mà theo tôi."
Tư Nhuệ nói với Cố Gia Vận: "Đừng nói tên nhóc này nhìn mặt trời làm chỉ đường, dẫn chúng ta đi đấy." Nếu mà thật vậy chắc anh đây sẽ bẽ cổ cậu ta chết mất. Dám ra cái chiêu lừa ngốc nghếch này để có cớ đi đùng bọn họ.
Cố Gia Vận bán tính bán nghi, lấy nhánh cây dò đường khều khều Trình Tranh ánh mắt đe doạ:
"Đi mà sai tốn thời gian của tôi, về sẽ mách ông nội cậu, giam lỏng cậu lại khỏi chạy đi khắp nơi phá phách suốt ngày." Đặc biệt là cái miệng nói không ngừng hơn chim rừng hót này, nên khớp lại thì hơn.
Trình Tranh để ngoài tai lời cậu ấy. Vì cậu đã được chiêm ngưỡng một mặt khác của cậu ta. Cố Gia Vận lần đầu tiên cậu gặp đúng kiểu lạnh lùng kiêu ngạo, ánh mắt cao hơn trời, nhưng trước mặt người mình thương lại dịu dàng ấm áp tựa ánh mặt trời của cô gái kia. Con người như vậy ngoài lạnh trong nóng là người sống tình cảm, sẽ không vì những chuyện nhỏ mà đi mách lẻo cậu.
Đang đi được một đoạn, bọn họ nghe có tiếng bước chân. Cả nhóm nhanh chóng nép vào bụi cây ven đường. Nhìn thấy một nhóm người khác đang mang một túi bao tải lớn đi về phía hang động phía bên kia. Đợi bọn họ đi vào trong cả rồi. Trình Tranh mới kéo tay Cố Gia Vận đang che miệng cậu xuống mà nói nhỏ:
"Hình như bao tải đó là người, chúng ta phải làm gì đây?" Riêng cậu là không thể thấy chết không cứu.
Cố Gia Vận và Tư Nhuệ nhíu mày nhìn nhau. Mặc dù chuyện viên phỉ thuý rất quan trọng, nhưng thấy người gặp nạn không cứu đúng sẽ canh cánh trong lòng. Lương tâm bọn họ cũng không cho phép.
"Xem bọn bọ có bao nhiêu người, lần theo dấu vết." Cố Gia Vận ra lệnh cho hai vệ sĩ đi cùng.
"Dạ, Cố Thiếu."
Bọn họ nhanh chóng di chuyển lại phía hang đó. Hai vệ sĩ tiến vào trước. Bên trong có tiếng một cô gái vang lên:
"Các người là ai? Các người có biết ba tôi là ai không mà dám bắt cóc tôi."
Một người trong số họ cười to rồi trả lời cô: "Bởi tao biết ba mày là ai nên mới bắt mày đến đây làm con tin đó." Hắn nói xong quay sang nhìn tên bên cạnh hỏi.
"Đại ca, vậy chúng ta chặt ngón tay nó gửi lên cho ông già đó nhận hay sao?"
Người đại có có vẻ trầm ổn hơn, hắn đáp: "Chưa có hiệu lệnh đừng làm bừa."
Ở bên ngoài cả nhóm bọn họ điều nghe thấy. Bên trong là một cô gái nhỏ bị bắt để tống tiền gia đình cô ấy. Trình Tranh nghe tiếng la hét có chút sốt ruột sợ bọn chúng làm hại người, liền chân nhanh hơn não mà định phi thẳng vào trong. Cũng may Cố Gia Vận kịp thời nắm cổ áo cậu kéo lại tránh bức dây động rừng.
Cậu ra hiệu cho hai vệ sĩ bắt đầu hành động, bên trong được xác định chỉ có hai tên.A Kiện thẩy một viên đá làm động tỉnh.
"Ai?" Một tên đứng dậy đi ra xem là gì.
"Chắc là thú hoang, để em ra xem cho chắc." Hắn đứng dậy đi ra ngoài. A Văn nhanh chóng tóm lấy với một chiêu tên đó liền ngất xĩu.
A Kiện đưa dấu like với anh trai mình, tên sau tới cậu thể hiện. Mấy tên này cậu ta nhắm mắt cũng xử đẹp hết thẩy.
Tên đại ca thấy tên đàn em của mình ra ngoài khá lâu. Hắn nghi ngờ, đem theo vũ khí giấu sau lưng sau đó từ từ cảnh giác tiến ra.
A Kiện lao ra định dùng chiêu lúc nảy tấn công, không ngờ tên này cũng có chút món nghề, tránh rất nhanh. Sau đó còn định dùng vũ khí gây nguy hiểm cho cậu.
"A Kiện cẩn thận."
A Văn đang trói một tên ngất xĩu, không kịp ra tay hỗ trợ. Anh ta hô lên.
Cố Gia Vận đứng gần đó nhất, cậu liền lao tới đẩy vệ sĩ ra khỏi khoảng nguy hiểm, cánh tay bị quẹt trúng một đường, A Kiện không có thời gian suy nghĩ liền bay lên đá tên kia một cú rất mạnh, ngất ngay tại chỗ. Cậu liền hoảng hốt quay lại nhìn Cố Gia Vận. Tay xuất hiện một vệt máu đó đang thấm ra áo.
"Cậu chủ, cậu không sao chứ. Là tôi quá khinh địch nên thất trách."
A Kiện với gương mặt tự trách đợi cậu chủ nhà mình xử lý.
Trình Tranh với Tư Nhuệ cũng chạy đến xem vết thương trên tay của cậu. Cố Gia Vận kiểm tra một chút mới nói:
"Các người tưởng tôi là cậu ấm thật à, mười lăm tuổi tôi đã tự ra ngoài kiếm sống rồi đó. Không yếu ớt đến vậy đâu."
Tư Nhuệ nắm lấy tay cậu vạch ra xem kỹ lại, quả thật không ảnh hưởng gân cốt.
"Cũng may không sao, nếu không Mạn Nhu mà biết tôi dẫn cậu đi nơi nguy hiểm thế này, còn để cậu bị thương, không chừng con nhóc đó tuyệt giao với tôi thật đấy."
Cố Gia Vận nghe đến người kia, miệng liền nở nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.